Mục lục
THẦN ĐẾ TRỌNG SINH
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 31 Mạc Trường Vân

Những người này làm so có thể hiểu được, Diệp Trần bây giờ đã đạt tới cảnh giới Luyện Khí trung kỳ, da thịt đã trải qua linh khí rèn luyện, lực phòng ngự so với trước tăng lên về chất.

Cho dù Diệp Trần không có làm chỉ, chỉ cần chân nguyên trong cơ thể tự động tạo ra phòng ngự phản lực, cũng xa xa không phải Từ Tuấn Kiệt có thể ngăn cản được.

Hơn nữa, Tuy rằng Diệp Trần cảm thấy Từ Tuấn Kiệt nhiều lần khiêu khính hắn, nhưng làm người cũng coi như là quang minh lỗi lạc, cho nên cũng không có đối với hắn ra đòn sát thủ, bằng không sẽ không chỉ đơn giản là bắn ngước ra đằng sau như vậy.

Tuy rằng mọi người nghĩ mãi mà không hiểu nguyên nhân trong đó là gì, nhưng cũng không có ai còn dám xem nhẹ thiếu niên có cách ăn mặc nghèo khó như trước.

...

Cùng lúc đó, ở một căn phòng nào đó trong biệt thự của Đường gia, nhân vật quan trọng của Đường gia đều tập trung ở đó, vẻ mặt của tất cả mọi người đều nghiêm túc.

"Ông Đường, chú Đường, mọi người cân nhắc như thế nào rồi? Chỉ cần đáp ứng điều kiện của bên cháu, cháu lập tức để cho người đưa linh dược kéo dài tính mạng tới, cam đoan có thể để cho ông Đường có thể sống thêm được ba năm!"

Nói chuyện chính là một thiếu niên ước chừng không đến hai mươi tuổi, mặc đồ trắng và trông rất đẹp trai, nhưng trong tính cách của hắn ta, lại để lộ ra một loại cảm giác xấu xa rất khó chịu.

Người này chính là công tử thứ hai Mạc gia ở thành phố Thiên Hải, Mạc Trường Vân!

Hóa ra, vốn là Mạc gia và Đường gia đã thương nghị xong chuyện thông gia, hơn nữa ngay cả lễ đính hôn cũng đã quyết định rồi, thế nhưng sau khi Mạc Trường Vân này chạy tới Đường gia, bỗng nhiên lại đưa ra một cái điều kiện mới:

Sau khi Đường gia và Mạc gia thông gia, Mạc gia toàn lực hỗ trợ Đường gia đi ra khỏi cảnh khó khăn, thậm chí có thể cung cấp một viên Ích Thọ Diên Niên đan trong truyền thuyết cho Đường Nghiệp, trợ giúp Đường Nghiệp kéo dài tính mạng ba năm.

Nhưng phải trả một cái giá thật lớn, sau này Đường gia nhất định phải nghe theo mệnh lệnh của Mạc Trường Vân không được từ chối!

Nói cách khác Mạc Trường Vân không hài lòng chỉ là thông gia với Đường gia, mà hắn muốn hoàn toàn kiểm soát Đường gia, để cho hắn sử dụng!

"Ba!"

Sau khi trong phòng im lặng một lát, Đường lão vỗ bàn đứng dậy,

"Ta sống nhiều năm như vậy rồi, đã sớm coi nhẹ sống chết, sống lâu thêm ba năm, sống ít đi ba năm, cũng có khác gì nhau! Hơn nữa ta vốn không đồng ý cái gọi là hôm nhân chính trị, Mạc nhị công tử mời trở về đi!"

"Cha nghĩ lại a!"

Đường Nghiệp vừa mới nói xong, một người đàn ông trung niên đứng lên, đây là con trai cả của Đường Nghiệp, Đường Minh Viễn.

"Hiện nay Đường gia ta đang theo chiều hướng xuy tàn hết sức rõ ràng, nếu như cha lại...đến lúc đó Đường gia nhất định phải hoàn toàn xuống dốc! Hơn nữa coi như chỉ vì kéo dài tuổi thọ của cha thêm ba năm, trả bất cứ cái giá nào đều là đáng giá a!"

"Không sai! Anh cả nói có lý!"

Đường Minh Viễn vừa mới nói xong, lại có một người đàn ông trung niên khác đứng lên, đây là con trai thứ hai của Đường Nghiệp, Đường Minh Chí, cũng tức là cha của Đường Thanh Nhã.

Đường Minh Chí nói tiếp:

"Một khi hai nhà thông gia, Đường gia chúng ta và nhị công tử cũng chính là buộc vào nhau trên một sợi dây thừng, đến lúc đó coi như Nhị công tử không nói, chúng ta chắc chắn toàn lực trợ giúp Nhị công tử, hỗ trợ hắn đoạt được vị trí gia chủ đời tiếp theo của Mạc gia!"

Mạc Trường Vân cũng vội hùa theo nói:

"Cha vợ nói cực phải! Trường Vân sở dĩ muốn trước khi đính hôn ra điều kiện này, đơn giản chính là muốn một lời thề của các vị mà thôi, nếu trong tương lai cháu có thể đánh bại anh cả cháu, trở thành gia chủ đời tiếp theo của Mạc gia, cháu cam đoan Đường gia nhất định sẽ đạt được rất nhiều hồi báo!"

Mạc Trường Vân vừa nói ra lời này, mọi người Đường gia vốn còn có chút do dự, lập tức thi nhau động lòng, sau khi liếc nhau một cái, đồng thanh nói:

"Lão gia, ngài đáp ứng đi!"

Trong mọi người, duy chỉ có anh trai của Đường Thanh Nhã là Đường Thanh Sơn há to miệng, muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng không có mở miệng ra.

Tấy ý kiến của mọi người nhất trí như thế, Đường Nghiệp nặng nề thở dài một hơi, chán nản nói:

"Việc này để cho ta suy nghĩ một chút, khách nhân bây giờ đều đã tới, chúng ta làm chủ nhà, cũng không thể quá thất lễ!"

Mọi người nghe được điều này, còn muốn khuyên tiếp, Đường Nghiệp cũng đã chống gậy đứng lên, trực tiếp đi ra ngoài cửa, mọi người còn lại thi nhau vội vàng đi theo.

Đợi đến toàn bộ mọi người của Đường gia rời khỏi, trong phòng chỉ còn lại mỗi Mạc Trường Vân và một ông già gầy gò.

Khóe miệng của Mạc Trường Vân nhếch lên, hiện ra nụ cười khẩy,

"Ông già, tôi không tin ông thực sự không sợ chết! Xem ông có thể chống đến lúc nào!"

...

Lại nói Diệp Trần dễ dàng đánh bại Từ Tuấn Kiệt, một lần nữa trở lại trong phòng khách của Đường gia, nhưng bởi vì Đường Thanh Nhã hiếu kỳ, lôi kéo hỏi lung tung chuyện này chuyện nọ,

"Diệp Trần, vừa rồi anh dùng là cái yêu thuật gì a? Tuy rằng tôi không biết võ công, nhưng nghe anh của tôi nói, Từ Tuấn Kiệt kia là võ học kỳ tài, thực lực còn cao hơn cả anh ấy, anh thậm chí ngay cả di chuyển cũng không nhúc nhích một chút nào, đã đánh cho anh ta bay? Anh làm được như thế nào? Còn có, trước đó Ông Mạnh nói anh là tông sư Hóa Kình, đây là sự thật sao? Anh có còn là Diệp Trần mà tôi biết nữa hay không? Tại sao tôi cảm giác con người của anh giống như hoàn toàn thay đổi biến thành một con người khác như thế?"

Đường Thanh Nhã ngày bình thường đoan chính dịu dàng, lúc này hoàn toàn đã biến thành một bé cưng hiếu kỳ.

Diệp Trần lập tức trở nên đau đầu, lấy tay nâng trán, cười khổ nói:

"Chị cả, cô một hơi hỏi nhiều vấn đề như vậy, tôi cũng không biết trả lời vấn đề nào trước cho cô!"

Mũi ngọc tinh xảo của Đường Thanh Nhã hếch lên một cái, cái miệng anh đào nhỏ nhắn hơi cong lên, trên mặt hiện ra dáng vẻ làm nũng hiếm thấy,

"Người ta thật rất hiếu kì nha, anh nói với tôi một chút thôi!"

Đường Thanh Nhã nói chuyện cùng lúc đó còn gắt gao níu lấy cánh tay của Diệp Trần, giống như sợ hắn chạy mất.

"Cái này sao..."

Ngay tại lúc Diệp Trần đang suy nghĩ nên giải thích như thế nào với Đương Thanh Nhã, chỗ cửa ra vào của phòng khách, bỗng nhiên truyền đến một hồi xao động,

"Mọi người mau nhìn, Đường lão gia tới rồi!"

Nghe được điều này, Diệp Trần cũng không thể không hướng nhìn đến dòng người đang cuồn cuông đi vào,

Chỉ thấy, một người đang chống gậy, một ông già râu tóc bạc hết, ở dưới một đám người đang chen chúc, từ từ đi vào trong phòng khách, thỉnh thoảng hướng về phía mọi người phất tay chào hỏi.

"Lại là ông ta!"

Diệp Trần tuyệt đối không nghĩ tới, ngày ở trong bệnh viên kia, tiện tay cứu một người, lại là người đứng đầu của Đường gia, ông nội Đường Thanh Nhã, Đường Nghiệp!

Đường Thanh Nhã đứng bên cạnh cũng chú ý tới động tĩn bên kia, vội vàng đứng dậy, chỉ vào Diệp Trần cười nói:

"Gia gia của tôi tới, trước tiên tôi không nói chuyện với anh, anh ở chỗ này ngoan ngoan chờ tôi nhé, vấn đề tôi anh vẫn chưa trả lời đâu đấy, không cho phép mượn cơ hội chạy trốn!"

Diệp Trần bất đắc dĩ gật đầu một cái, xem như đáp ứng, tâm hồn thiếu nữ của Đường mừng rỡ, lúc này mới bước nhanh về hướng Đường Nghiệp đi tới.

...

Đường gia là gia tộc đệ nhất Vân Châu, mà Đường Nghiệp là người một tay sáng lập ra Đường gia, luận địa vị, nói là đệ nhất nhân Vân Châu cũng không quá đáng chút nào, tự nhiên là đối tượng mọi người tranh nhau theo đuổi.

Chỉ có điều thân thể Đường Nghiệp đã không còn khỏe được như lúc trước, sau khi chào hỏi một tiếng với mọi người, đi đến ghế chủ vị ngồi xuống nhắm mắt dưỡng thần, chuyện còn lại thì toàn bộ giao cho hai đứa con trai của mình ứng phó.

Bỗng nhiên, sau khi hai huynh đệ Đường Minh Viễn và Đương Minh Chí, thấp giọng nói nhỏ một lúc, Đường Minh Chí đi thẳng tới trong phòng khách, trước đó đã chuẩn bị bục phát biểu, cất cao giọng nói:

"Đầu tiên, Đường mỗ rất cảm ơn các vị, có thể trong lúc trăm công ngàn việc nể mặt đến đây, hôm nay sở dĩ mời mọi người đến, thứ nhất là vì ôn chuyện lại với bạn bè cũ, thứ hai là hướng tới mọi người tuyên bố một việc vui của Đường gia chúng ta!"

Nghe được điều này, Diệp Trần luôn luôn ngồi ở trong góc cúi đầu uống rượu, bỗng nhiên nhiu mày lại, thầm nói một tiếng, quả nhiên!
Chương 32 Đính hôn phong ba

Đường lão gia đang một mực nhắm mắt dưỡng thần, nghe được lời con trai thứ hai của mình, bỗng nhiên mở hai mắt ra, hiện ra vẻ giận dữ, nhưng chợt lại nặng nề thở dài một hơi, nhắm hai mắt lại một lần nữa.

Hai đứa con trai của mình và những người quan trọng khác của Đường gia, tất cả đều có chủ trương thông gia với Mạc gia, thời gian của hắn không còn nhiều, coi như hôm nay ngăn cản, lại có thể ngăn cản được bao lâu?

Con cháu tự có phúc của con cháu, do bọn họ đi thôi!

Đường Thanh Nhã ở bên cạnh, lại hoàn toàn không làm rõ được tình huống, vẻ mặt tò mò hỏi anh trai Đường Thanh Sơn bên cạnh,

"Anh, cha nói việc vui là việc gì thế anh?"

"Chuyện này..."

Vẻ mặt Đường Thanh sơn trở nên cay đắng, đang định nói tình hình thực tế với em gái ngốc này của mình, thì trên đài đã vang lên giọng nói của Đường Minh Chí một lần nữa,

"Thanh Nhã, con gái ngoan của ta, con đi lên một chút!"

"A, "

Đường Thanh Nhã nghe được cha mình gọi đến, vội vàng lên tiếng, đi tới trên đài cao.

Đường Minh Chí lại hướng về phía Mạc Trường Vân cách đó không xa vẫy vẫy tay,

"Trường Vân, cháu cũng tới đây đi!"

Mạc Trường Vân biết Đường Minh Chí là muốn tuyên bố hôn sự giữa hắn và Đường Thanh Nhã, đồng thời cũng cho thấy Đường gia đã đồng ý điều kiện của hắn, trên mặt lập tức hiện ra vẻ mặt vui mừng, cũng bước nhanh đi đến trên đài cao.

"Hôm nay ta muốn tuyên bố việc vui chính là, Thanh Nhã con gái của ta và Mạc Trường Vân nhị công tử của Mạc gia ở thành phố Thiên Hải, chính thức đính hôn vào đêm nay!"

Xoạt!

Sau khi Đường Minh Chí nói ra một cái tin tức nặng ký, toàn bộ phòng khách của Đường gia lập tức trở nên sôi trào.

Cho dù trước đó đã sớm có tin đồn truyền ra, nhưng khi thật sự nghe thấy Đường Minh Chí chính miệng tuyên bố ra, vẫn đưa tới oanh động không nhỏ.

Mạc gia ở thành phố Thiên Hải!

Đây chính là một cái gia tộc ở toàn bộ tỉnh Thiên Nam thuộc về gia tộc cấp cao lớn nhất, gia tộc có thế lực trải rộng khắp mọi nơi trong tỉnh Thiên Nam, thậm chí lịch sử của gia tộc có thể được truy tìm hàng trăm năm trước, là một gia tộc lớn tuyệt tối có uy tín lâu năm, xa xa không phải những gia tộc nhỏ của bọn họ ở Vân Châu có thể so sánh được.

Một khi Đường gia thông gia với Mạc gia, chẳng khác nào có một cái núi dựa lớn, cho dù Đường lão gia không còn ở đây, chỉ cần có Mạc gia hỗ trợ, Đường gia vẫn có thể vững vàng làm gia tộc đệ nhất ở Vân Châu như cũ!

Nghĩ đến đây, tất cả mọi người của Đường gia nhất thời vui mừng hớn hở, mà các đại biểu của những thế lực khắp nơi cạnh tranh với Đường gia, vẻ mặt của họ hiện ra vẻ buồn rầu.

Lúc Đường Thanh Nhã nghe được tin tức mà cha của mình tuyên bố xong, trước tiên sửng sốt một hồi lâu, mới kịp phản ứng lại, khuôn mặt lập tức lúng túng, trở nên trắng bệch vô cùng,

"Cha, cha làm sao... trước đó không có nói với con?"

Tuy rằng Đường Thanh Nhã đã sớm biết, chính mình và công tử thứ hai của Mạc gia có hôn ước, nhưng là cho tới nay, nàng đều cảm thấy chuyện kia là một cái chuyện rất xa xôi, ít ra hiện tại cô ta không cần mơ mộng, nhưng cô ta tuyệt đối không nghĩ ra, ngày này đã tới nhanh như vậy!

Vẻ mặt của Đường Minh Chí có chút không được tự nhiên, nhẹ nhàng vỗ vỗ vai của con gái mình, xấu hổ cười nói:

"Tiểu Nhã, cha đây không phải là muốn cho con một kinh hỉ sao! Dù sao hôn sự của ngươi và Trường Vân, sớm đã là kết cục đã định, không bằng nhân dịp hôm nay, tốt hơn là nên giải quyết cơ hội này ngay hôm nay!"

"Không!!"

Đường Thanh Nhã cũng không biết đột nhiên lấy dũng khí từ đâu ra, trực tiếp liều mạng hét to lên,

"Cha! con không muốn gả cho anh ta, con đã có người thích!"

Xoạt!

Cho dù là ai cũng không nghĩ tới, Đường Thanh Nhã vậy mà lại từ chối đính hôn trước mặt mọi người!

Chẳng những vẻ mặt của mọi người Đường gia thi nhau biến đổi nhanh, sắc mặt của Mạc Trường Vân cũng không thể không trầm xuống, trong đôi mắt hiện ra vệt sát khí, nhìn chằm chằm vào Đường Thanh Nhã, lạnh giọng nói:

"Trên đời này lại có người dám cướp phụ nữ của ta, cô nói người kia là ai? Tôi muốn làm thịt hắn!"

"Hắn..."

Đường Thanh Nhã vốn muốn nói ra tên của Diệp Trần, thế nhưng khi nàng nhìn thấy khuôn mặt dữ tợn của Mạc Trường Vân, lập tức có sự sợ hãi mà trong lòng không hiểu, sau đó không có mở miệng nói ra.

Nhưng mà đúng vào lúc này, đột nhiên có một giọng nói uể oải giễu cợt vang lên,

"Này! Bây giờ là thời đại nào rồi, vẫn còn có kiểu cha mẹ tham gia vào cuộc đời của con cái mình dựa vào lời của những người mai mối, thực sự khiến người ta phải buồn cười đến rụng cả răng!"

Khi mọi người nghe được điều này, tất cả đều vì người đang nói chuyện này lau một cái mồ hôi lạnh,

Người này không biết là người nào mà không sợ chết!

Nhị công tử của Mạc gia, thế nhưng là nổi danh ngang ngược càn rỡ, lại còn dám ở vào lúc lửa cháy này đổ thêm dầu vào?

Mang trong lòng hiếu kỳ, mọi người thi nhau theo giọng nói vừa rồi nhìn lại, người nói chuyện hóa ra chính là thiếu niên nghèo khó, trước đó một chiêu đánh bại Từ Tuấn Kiệt!

Mọi người thấy thế, lập tức thi nhau âm thầm lắc đầu lần nữa,

"Cậu bé này thật đúng là không biết trời cao đất rộng!"

"Cậu ta cho rằng mình đánh bại Từ Tuấn Kiệt, là có thể chống lại với Mạc Trường Vân sao?"

"Đắc tội nhị công tử của Mạc gia, chỉ sợ hắn chết cũng không biết mình chết như thế nào!"

...

Trong tiếng nói truyện của mọi người, Diệp Trần từ phía sau từ từ đi tới trước sân khấu, hướng về phía Đường Thanh Nhã đã sợ choáng váng mỉm cười,

"Than Nhã, cô yên tâm, có ta ở đây, không có một ai có thể ép được cô làm chuyện mà cô không muốn làm!"

Nhìn thấy vẻ mặt Diệp Trần nở ra nụ cười xán lạn, Đường Thanh Nhã cảm giác như buồng tim của chính mình mạnh mẽ rung động, trong lúc nhất thời lại có chút ngây dại.

Mà Đường Nghiệp trước đó luôn luôn ngồi ở chủ vị nhắm mắt dưỡng thần, tỏ ra hiếu kì, mở mắt ra nhìn thiếu niên đột nhiên xuất hiện này, cả người đột nhiên đứng dật, vẻ mặt tràn đầy kích động,

"Là hắn! Lại là hắn!"

Chỉ có điều, lúc này ánh mắt của mọi người đều được Diệp Trần thu hút, gần như không có người để ý tới thay đổi của Đường Nghiệp.

"Thằng kia! Vừa rồi vị hôn thê của tao nói người kia chính là mày?"

Mạc Trường Vân đánh giá trên người Diệp Trần một phen, không thể không cười nhạo nói.

Hắn tưởng rằng người mà Đường Thanh Nhã coi trọng, ít ra cũng phải là một thanh niên đẹp trai có tài nào đó, nhưng không nghĩ đến lại là một học sinh có vẻ nghèo khó quê mùa như vậy.

Loại cảm giác này, giống với một con sư tử, vốn cho rằng đối thủ của mình chí ít cũng là một con sói, khết quả lại phát hiện hóa ra lại chỉ là một con chó Chihuahua, trong nháy mắt ngay cả dục vọng chiến đấu cũng không có.

Thế là không đợi Diệp Trần mở miệng trả lời, Mạc Trường Vân lao thẳng tới một bên ở dưới đài, khoát tay áo nói với một người đàn ông mạnh mẽ cao hơn hai mét,

"Lão tam, giết!"

"Vâng! Vân thiếu!"

Người đàn ông mạnh mẽ kia được gọi là Lão tam, lập tức lên tiếng, trực tiếp một người giống như dã thú, bước nhanh lao tới trước mặt Diệp Trần,

"Nhận lấy cái chết!"

Thở ra!

Người đàn ông mạnh mẽ đập xuống một quền, giống như thổi lên một cơn gió lốc!

Mọi người vây xem ở xung quanh, lập tức bị dọa cho thi nhau lùi lại, bọn họ đã sớm nghe nói vị nhị công tử của Mạc gia này làm việc quái đản, coi trời bằng vung, nhưng không nghĩ tới, hắn vậy mà thực dự dám sai thủ hả của mình giết người trước mặt tất cả mọi người!

Vẻ mặt của Diệp Trần cũng không thể không phát lạnh, đối với người muốn giết mình, hắn chưa bao giơ nương tay!

"Hừ!"

Mắt thấy một quyền vô cùng mạnh mẽ của đối phương, sắp đập vào trên đầu của Diệp Trần, Diệ Trần từ đầu đến cuối vẫn bình tĩnh như nước, thân thể không nhúc nhích, thậm chí ngay cả mí mắt cũng không nháy một cái, chỉ lạnh lùng hừ một cái!

Người đàn ông mạnh mẽ kia đột nhiên rung một cái, giống như nhìn thấy chuyện gì đó kinh khủng, hai mắt trợn lên thật lớn, cơ thể khổng lồ cũng dừng lại tạ đó, không nhúc nhích...

"Phù phù!"

Sau một lúc lâu, thân thể khổng lồ của người đàn ông mạnh mẽ kia mới nặng nề ngã xuống đất, hiển nhiên đã biến thành một cỗ thi thể.
Chương 33 Mọi người không hiểu

Mọi người không hiểu

"A!"

Mọi người ngay lập tức bị dọa cho thi nhau lùi lại.

Tuy rằng, bọn hắn đều là người đã gặp qua việc đời, thậm chí có rất nhiều người cũng từng tận mắt thấy cảnh giết người, thế nhưng người đàn ông mạnh mẽ trước mắt này chết thực sự quá quỷ dị!

Rõ ràng còn chưa có đ-ng tới người cậu bé kia, làm sao lại đột nhiên chết mất rồi? Chẳng lẽ gặp phải căn bênh cấp tính nặng nào đó đột tử mà chết mất rồi hay sao?

Bọn họ thì làm sao biết được rằng, tuy rằng người Diệp Trần đứng im ở chỗ đó không nhúc nhích, nhưng thần niệm thao tungd chân nguyên trong cơ thể, đã cách không đánh cho người đàn ông mạnh mẽ kia một kích trí mạng!

"Kình khí phóng ra ngoài! Tông sư Hóa Kình! Vân thiếu cẩn thận!"

Trong đám người bỗng nhiên có một ông lão giả gầy gò chạy ra, tốc độ nhanh vô cùng, trong nháy mắt ngăn ở trước người Mạc Trường Vân, hai mắt nhìn chòng chọc vào Diệp Trần, trên mặt hiện ra vẻ chấn kinh và thật sâu kiêng dè.

Mạc Trường Vân nghe được lời nói của lão giả, lập tức cũng giật mình kêu lên,

Hắn thân là con trai của Mạc gia, tự nhiên hiểu rất rõ, "Tông sư Hóa Kình" bốn chữ này đại biểu hàm nghĩa gì!

Mạc gia bọn họ sở dĩ có thể sừng sững nhiều năm không suyn như vậy, cũng bởi vì trưởng bối trong nhà có một người là tông sư Hóa Kình!

Không khoa trương chút nào, mỗi một vị tông sư Hóa Kình, đều là nhân vật thần tiên, bởi vì bọn hắn đã toát khỏi lực lượng thế tục trói buộc, coi như cơ cấu quốc gia cũng không dám tùy tiện chọc giận loại tồn tại này.

"Trần lão, ngài có nhầm lẫn gì hay không? Thằng này mới bao nhiêu tuổi, làm sao lại là..."

Sau khi Mạc Trường Vân trải qua một lúc khiếp sợ, ngay sau đó chính ra vô cùng nghi ngờ.

Hắn thực sự không có cách nào để tưởng tượng nổi, một thiếu niên so với hắn còn phải trẻ hơn hai ba tuổi, lại là loại kia ngay cả cha mẹ và trưởng bối của hắn đều muốn ngưỡng vọng tồn tại đáng sợ này!

"Vân thiếu ăn nói cẩn thận!"

Không đợi Mạc Trường Vân nói xong, lão giả gầu còm trực tiếp cắt ngang lời nói, thấp giọng nhắc nhở:

"Thiên hại có kỳ nhân dị sĩ rất nhiều, thiếu niên này đã có thể cách không giết người, kia tất nhiên là cảnh giới tông sư Hóa Kình, nếu như hắn động sát ý đối với Vân thiếu, chỉ sợ ngay cả lão phu cũng không ngăn cản được!"

"Cái gì!"

Mạc Trường Vân nghe được điều này, lập tức bị dọa đến đầu cũng phải rụt lại núp ở đằng sau lưng lão giả, cũng không dám lại nói năng thiếu suy nghĩ.

Thế nhưng, đối với kẻ thù kiếp trước Mạc Trường Vân này, Diệp Trần há lại sẽ dễ dàng buông tha?

"Mạc Trường Vân, nếu ngươi tự đoạn một tay, hôm nay ta có thể tha cho ngươi khỏi chết!"

Diệp Trần cũng chưa hề đ-ng tới, đã giải quyết một tên cao thủ võ đạo, ánh mắt ngược lại lại rơi trên người Mạc Trường Vân, hai tay ôm vai, nhàn nhạt mở miệng nói

Hắn vốn định trực tiếp giết cái kể thù kiếp trước này, thế nhưng nghĩ lại, cảm thấy như thế quá mức tiện nghi cho tên này, hơn nữa Mạc Trường Vân nếu là chết ở chỗ này, Đường gia khẳng định sẽ bị liên lụy.

Xoạt!

Diệp Trần vừa nói ra lời này, tất cả mọi người trong phòng khách Đường gia xì xòa bàn tán lần nữa.

Tuy rằng bọn họ đã ý thức được thiếu niên nghèo khó ăn mặc kiểu nhà quê trước mắt này không đơn giản, thế nhưng nghe được điều này, vẫn cảm thấy vô cùng hoang đường.

Lại có thể bắt đường đường là nhị công tử Mạc gia tự đoạn một tay! Là ai cho ngươi cái dũng khí này?

Mà sau khi Mạc Trường Vân nghe được điều này, cũng lập tức tức xù lông, ghé vào sau lưng lão giả kia, thấp giọng tức giận nói:

"Thằng kia, mày đứng quá mức! Coi như ngươi thực sự là...chẳng lẽ không có nghe qua uy danh Tầm Hoan lão tổ của Mạc gia ta sao?"

Mạc Tầm Hoan, Mạc gia lão tổ!

Chính là một trong hai vị tông sư Hóa Kình của tỉnh Thiên Nam, truyền thuyết sớm ở ba mươi năm về trước, đã bước vào cảnh giới tông sư, tu vi bây giờ càng sâu không lường được, là chỗ dựa của Mạc gia để cho Mạc gia hành hoành trong tỉnh Thiên Nam mà không sợ gì!

Kiếp trước Diệp Trần cũng từng nghe nói qua người này, nhưng từ trước tới nay chưa từng gặp mặt, bất quá hắn đối với thực lực của mình có đầy đủ tự tin, cho dù là mười tên tông sư Hóa Kình cùng nhau lên, cũng không thể nào là đối thủ của hắn.

"Mạc Tầm Hoan sao? Hắn nếu dám đến, ta ngay cả hắn cũng giết!"

Nói xong lời này, Diệp Tràn lại từ từ bước ra hai bước về phía trước, đồng thời phóng xuất ra một đạo uy áp.

Oanh!

Lão giả họ Trần kia trong nháy mắt cảm thấy chính mình giống như đang bị thái sơn áp đỉnh, vội vàng mang theo Mạc Trường Vân liên tục lùi lại, trong lòng lấy làm kinh ngạc!

Hắn vốn cho là, người thiếu niên trước mắt này cho dù thật là tông sư Hóa Kình, lấy tu vi nửa bước tông sư của hắn, nói không chừng còn có thể có sức liều mạng, nhưng bây giờ nhanh chóng phát hiện, ý nghĩ trước đó của mình là buồn cười cỡ nào!

Lão giả không hoài nghi chút nào, nếu như người thiếu niên trước mắt này muốn giết hắn mà nói, chỉ sợ có thể làm được hơn nữa còn dễ như trở bàn tay.

Thậm chí thiếu niên thần bí này tạo cho hắn áp lực, cho dù trên người vị lão tổ Mạc gia kia, đều chưa từng có!

"Mạc Trường Vân! Ta cho ngươi thêm một cơ hội cuối cùng, hoặc là ngươi tự đoạn một tay, hoặc là, chết!"

Diệp Trần thấy đã uy hiếp được đối phương, lúc này mới thu hồi uy áp, lần nữa từ từ mở miệng nói.

"Ngươi..."

Mạc Trường Vân lập tức tức giận vô cùng, còn muốn mở miêng, lại bọ lão giả trước người ngăn lại, cất cao giọng nói:

"Lão phu là Trần Tuyền Cơ, trên giang hồ cũng coi có một chút danh tiếng, công tử nhà ta trước đó có nhiều lời lẽ xúc phạm, lão phu nguyện ý thay hắn bồi tội, tôn giá nếu như có điều kiện gì cứ mở miệng, lão phu chắc chắn làm theo, còn xin buông tha công tử nhà ta!"

Lão giả kia vừa thốt ra lời nói, ở đây có một số người tương đối quen thuộc võ lâm Hoa Hạ, lập tức thi nhau kinh hô lên.

"Lại là Bát Tí Thần Viên Trần Huyền Cơ!"

"Nghe nói hắn một tay đánh Thông Bối quyền xuất thần nhập hóa, năm đó cao thủ nước Trân đến tỉnh Thiên Nam chúng ta nháo sự, hắn một người giết mười ba tên cao thủ nước Trân, đã từng danh chấn toàn bộ võ lâm Hoa Hạ!"

"Về sau hoàn toàn không thấy tung tích người này, không nghĩ tới lại được Mạc gia chiêu mộ!"

"Đã là nhân vật lợi hại như thế, lại có Mạc gia làm chỗ dựa, vì sao còn phải sợ hãi thiếu niên này như thế? Thực sự không nghĩ ra a!"

...

Nghe được tiếng nói chuyện của mọi người, hai mắt của Diệp Trần không thể không khẽ híp lại,

"Trần Tuyền Cơ đúng không? Nể tình ngươi còn tính là một cái hảo hán, hôm nay ta cho ngươi thể diện này!"

Trần Tuyền Cơ nghe được điều này, lập tức mừng rỡ, vội vàng chắp tay nói:

"Đa tạ..."

Không đợi Trần Tuyền Cơ nói lời cảm tạ xong, Diệp Trần lại thay đổi chủ đề một cái, giống như cười mà không phải cười nói:

"Thế nhưng, muốn ta tha cho cái tên này cũng được, ngươi để hắn hủy bỏ hôn ước với Đường gia, sau đó quỳ xuống tự tát vào mặt mình ba cái, chuyện này ta sẽ không truy cứu nữa!"

"..."

Mạc Trường Vân nghe được điều này, lập tức tức giận đến muốn chửi má nó, nhưng lại bị Trần Tuyền Cơ gắt gao đè lại, ghé vào bên tai của hắn khuyên:

"Vân thiếu! Giữ được núi xanh, không lo không có củi đốt! Đối phương là tông sư Hóa Kình, ngươi coi như quỳ hắn một lần cũng không mất mặt!"

"Ta..."

Mạc Trường Vân tức giận đến muốn phun máu, thế nhưng ngay cả Trần Tuyền Cơ cũng không có nắm chắc đối phó được người này, hắn còn thể thể làm gì?

"Được! Ta quỳ!"

Diệp Trần vốn cho rằng Mạc Trường Vân khẳng định không thể chịu đựng được loại nhục nhã này trước mặt mọi người, không nghĩ tới hắn ngược lại cũng là người cầm được thì buông cũng được, bậy mà thực sự quỳ xuống, ba ba ba, chính mình tát ba cái, sau đó nhanh chóng từ dưới đất bò dậy,

"Đường Minh Chí! Hôm nay coi như bản thiếu chưa có tới, hôn ước của con gái ngươi và ta hủy bỏ!"

Quẳng xuống một câu như vậy, Mạc Trường Vân chạy như chạy trốn ra cửa trước chạy như điên, để lại mọi người ở trong phòng, tất cả đều hiện ra vẻ mặt như gặp quỷ.

"Vừa rồi chuyện gì xảy ra?"

"Đây chính là đường đường nhị công tử Mạc gia, bên cạnh còn có cao thủ Bát Tí Thần Viên như vậy, lại có thể cứ như vậy sợ rồi?"

"Cậu bé này đến cùng có lai lịch gì?"

...

Sau khi trải qua một lúc yên tĩnh, đoàn bộ phòng khách của Đường gia hoàn toàn nổ tung!
Chương 34 Chuẩn bị một tỷ cho tốt

Chuẩn bị một tỷ cho tốt

Những người này, tuy rằng có người nghe nói về tông sư Hóa Kình, nhưng dù sao đó cũng là tồn tại trong truyền thuyết.

Hơn nữa, ở trong ấn tượng bọn họ, tông sư Hóa Kình chắc là lão già tóc bạc giống như trong tiểu thuyết võ hiệp, làm sao sẽ lại là một thiếu niên học sinh ăn mặc nghèo khổ nhà quê như thế? Cho nên rất nhiều người căn bản không có nghĩ tới việc này.

Mới từ Diệp Trần nói ra những lời ngông cuồng, đến khi Mạc Tường Vân phải quỳ xuống nhận sợ, bất quá cũng chỉ ngắn ngủi không đến khoảng hai phút đồng hồ, tất cả xảy ra thực sự quá mức đột ngột, thậm chí có rất nhiều người còn chưa kịp phản ứng là chuyện gì xảy ra.

Duy chỉ có lác đác mấy người như Tào Văn, Mạnh Huyền Lễ, Đường Nghiệp, gần như hiểu rõ nội tình của Diệp Trần, xem một trận mơ tưởng mong ước.

Nhị công tử Mạc gia!

Bát Tí Thần Viên Trần Tuyền Cơ!

vô luộn là người nào, đều là tồn tại mà bọn họ tuyệt đối không dám đắc tội, thế nhưng ở trước mặt thiếu niên này, lại giống như một con chó mất chủ nhếch nhác.

Uy lực của tông sư, kinh khủng như vậy!

...

Còn về mấy người Đường Minh Viễn, Đường Minh Chí, giờ phút này sớm đã hoàn toàn bối rối.

Lúc đầu dự định của bọn họ rất tốt, lợi dụng cơ hội đính hôn này, mượn nhờ tên tuổi của Mạc gia, chấn nhiếp các thế lực khắp nơi ở Vân Châu một phen, nhưng Mạc Trường Vân bây giờ vậy mà lại chạy! Hơn nữa trước khi chạy, rõ ràng còn đơn phương hủy bỏ hôn ước giữa Mạc gia và Đường gia!

Thật là xấu hổ! Thật là xấu hổ khi về nhà!

Đường Minh Chí cảm thấy rằng hắn chưa bao giờ quá xấu hổ trong cuộc đời của mình, vậy là vô tình chuyển hết lửa giận đến trên người Diệp Trần, thủ phạm chính dẫn đến tất cả những điều này

"Thằng nhóc từ đâu tới! Dám can đảm làm hỏng chuyệt tốt của ta, người đâu! Bắt hắn lại cho ta!"

Trong cơn giận dữ, Đường Minh Chí đã hoàn toàn đánh mất lý trí, hắn căn bản đã quên, ngay cả Mạc Trường Vân và Trần Tuyền Cơ đều phải sợ hãi Diệp Trần như vậy, vậy hắn làm sao có thể đắc tội đây?

Vẻ mặt của Diệp Trần không thể không phát lạnh, nếu như người nói chuyện không phải là cha của Đường Thanh Nhã, giờ phút này hắn đẫ sớm xuất thủ xử lý Đường Minh Chí.

Những tên hộ vệ kia của Đường gia đang muốn tiến lên bắt người, bỗng nhiên một giọng nói già nua vang lên.

"Dừng tay! Không được vô lễ!"

Người nói chuyện, hóa ra chính là Đường Nghiệp, người mà đã được Diệp Trần cứu một mạng trước đó.

Đường Nghiệp một tay chống gậy lên, run run rẩy rẩy đi tới trước mặt mọi người, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, lại có thể trịnh trọng hướng Diệp Trần cúi đầu hành lễ một cái, vẻ mặt khẩn trương nói:

"Tiểu bối không hiểu chuyện, Diệp tiên sin ngàn vạn lần chớ trách!"

Xoạt!

Cử động lần này của Đường Nghiệp, nhất thời làm cho mọi người phải xì xào bàn tán một lần nữa.

Trong mắt mọi người, tuy rằng Mạc Trường Vân và Trần Tuyền Cơ lợi hại, nhưng dù sao cũng là mượn lực lượng của Mạc gia, hơn nữa lực ảnh hưởng ở Vân Châu rất có hạn, thế nhưng lão nhân trước mặt này là ai?

Đây chân chân chính chính chính là nhân vật đệ nhất nhân ở Vân Châu!

Hiện tại rõ ràng cũng đối với thiến niên này lễ độ cung kính, thiếu niên này đến cùng có thân phận lớn như thế nào? Chẳng lẽ là công tử của gia tộc siêu lớn nào hay sao?

"Cha! Thằng nhóc này làm hỏng đại kế của Đường gia chúng ta, cha vì sao..."

Đường Minh Chí đã bị tức giận làm cho váng đầu, còn muốn tiếp tục nhiều lời, Đường Nghiệp tập tức vừa vội vừa giận, trực tiếp cầm gậy trong tay mạnh mẽ đâm xuống mặt đất một cái, hét lớn:

"Ngươi câm miệng cho ta!!!"

Cạch!

Gậy được làm từ gỗ tử đàn cứng rắn, rõ ràng bị Đường Nghiệp đánh gãy!

"Phù phù!"

Cơ thể Đường Nghiệp nay đã là tuổi già sức yếu, dưới cơn tức giận, đánh gãy cây gậy, cả người lão đảo một cái, lập tức ngã xuống đất, ngất đi.

"Phụ thân!"

"Gia gia!"

"Nhanh đi gọi Tiết thần y!"

...

Mọi người của Đường gia thi nhau vội vàng lao tới, toàn bộ bữa tiệc gia đình của Đường gia lập tức trở nên hỗn loạn.

Rất nhanh,

Đường Nghiệp được mọi người của Đường gia mang tới trong phòng ngủ, lại qua một hồi, một ông già mặc bộ đồ màu trắng mang theo một cái rương thuốc nhanh chóng bước vào phòng ngủ, chắc là người mà Đường gia gọi là Tiết thần y.

Đối với những vị khách trong phòng khách kia, thấy cảnh này, nhiều người đã tự mình rời đi

Đầu tiên Đường gia thông gia với Mạc gia không thành, bây giờ Đưỡng lão lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ở một số người sáng suốt xem ra, chỉ sợ đại thế của Đường gia đã mất!

Diệp Trần vốn cũng có dự định trực tiếp rời khỏi, thế nhưng khi hắn nhìn thấy dáng vẻ của Đường Thanh Nhã ở cửa phòng ngủ khóc như mưa, lập tức có chút không đành lòng, tuy rằng Đường Minh Chí đối với hắn nói năng lỗ mãng, nhưng Đường Nghiệp làm người coi như không tệ.

...

Trong phòng ngủ, sắc mặt của tất cả mọi người Đường gia đều nặng nề, nhưng lại không dám thở mạnh, sợ ảnh hưởng tới Tiết thần y vì Đường Nghiệp khám và trị bệnh.

Chỉ thấy, Tiết thần y trước tiên dùng kim châm phong bế tám chỗ đại huyệt của Đường Nghiệp, sau đó mới duỗi hai ngón tay, ấn ở trên cổ tay của Đường Nghiệp, bắt đầu bắt mạch cho ông ấy.

Lại qua một hồi lâu, Tiết thần y thu ngón tay lại, chậm rãi đứng lên.

"Tiết thần y, thân thể của cha ta..."

Mọi người của Đường gia vội vàng mở miệng hỏi.

Tiết thần y khẽ thở dài một hơi, nói:

"Vậy lão phu nói thật, thân thể của Đường lão vốn đã là dầu hết thì đèn tắt, trước đó chắc là được một vị cao nhân nào đó quán thâu chân khí, cho nên mới có thể sống đến hôm nay."

"Người truyền chân khí này, bá đạo vô cùng, cũng không thuộc về cao thủ võ đạo, cũng không giống cao nhân đạo gia, đến mức mà ngay cả khi tôi muốn sử dụng thuật thần châm, vì lão gia tử kéo dài tính mạng, cũng không có cách nào làm được."

"Nếu như có thể tìm tới người này, lại phối hợp thêm phương pháp kim châm độ huyệt của ta, nói không chừng cón có thể giúp Đường lão gia sống tiếp nửa năm nữa, ngoài đó ra, không còn cách nào khác!"

Mọi người của Đường gia nghe được điều này, sắc mặt của mọi người lập tức khó coi vô cùng, vẻ mặt cảu Đường Minh Viễn khỏ sở nói:

"Mấy ngày nay, chúng ta gần như lật tung toàn bộ thành phố Vân Châu, nhưng vẫn không có tìm được vị cao nhân thần bí kia..."

Thông gia với Mạc gia thất bại, bây giờ lão gia tử lại không còn sống lâu được nữa, chẳng lẽ Đường gia thật sự xong rồi sao?

Ngay tại lúc mọi người của Đường gia đâng đau buồn, đột nhiên một giọng nói đột ngột vang lên,

"Tôi có thể trị hết bệnh của Đường lão!"

Mọi người nghe được điều này, vội vàng quay đầu nhìn một cái, chỉ thấy người nói chuyện kia, hóa ra chính là thiếu niên thần bí có cách ăn mặc giản dị trước đó.

Chính ngươi hại Đường gia ta thông gia với Mạc gia thất bại, còn khiến cha ta thành ra như thế này, ngươi còn dám ở chỗ này nói năng bừa bãi, thật coi Đường gia chúng ta không người sao?

Đường Minh Chí nhìn thấy Diệp Trần, lập tức giận không có chỗ phát tiết, nhịn không được rống to.

Đường Minh Viễn ở một bên vội vàng kéo,

"Nhị đệ! Không thể!"

Đường Minh Chí hoàn toàn bị tức giận làm choáng váng đầu óc, nhưng Đương Minh Viên lại hiểu, thiếu niên thần bí trước mắt này, tuyệt không phải nhân vật bình thường, thế là vội vàng chắp tay nói:

"Các hạ thật sự có thể trị hết bệnh cho cha của ta?"

Diệp Trần vốn còn có tâm tư cứu người, nhưng bị Đường Minh Chí quát tháo một phen đinh xông tới, tâm tình đã trở nên rất khó chịu, thản nhiên nói:

"Chuyện này có đáng gì? Nếu như là ta xuất thủ, vì Đường lão kéo dài tính mạng tới mười năm cũng khongo có là gì!"

Nghe được điều này, vị Tiết thần y kia ở một bên lập tức ngồi không yên,

"Tiểu tử ngông cuồng từ đâu tới? Cho dù là linh đan đạo gia trong truyền thuyết, tuy nhiên nhiều nhất có thể kéo dài tuổi thọ tới ba năm, ngươi há miệng ra chính là mười năm, thực sự cho rằng tranh mệnh với trời dễ dàng như vậy sao?"

Diệp Trần cười lạnh,

"Ngươi là ngươi, ta là ta!"

Nói xong lời này, thân thể Diệp Trần nhoáng một cái, người như thuấn di đi tới trước giường, sau đó nhanh chóng đánh ra mấy chưởng trên người Đường Nghiệp.

"Ngươi làm gì!"

Đợi sau khi mọi người của Đường gia kịp phản ứng, lập tức thi nhau biến sắc, muốn tiến lên ngăn cản, nhưng ngay sau đó thấy hoa mắt, thiêu niên kia đã ra khỏi phòng ngủ, nhẹ nhàng mà đi, chỉ để lại giọng nói còn đang quanh quẩn trong phòng,

"Muốn ta chữa bệnh cho Đường lão cũng được, Chuẩn bị một tỷ cho tốt rồi tới tìm ta!"

Mọi người đang không hiểu ý, trên giường, Đường Nghiệp vốn đang rơi vào trong trạng thái hôn mê, vậy mà mở hai mắt ra, từ từ ngồi dậy.

Mọi người của Đường gia và vị Tiết thần y kia, toàn bộ mọi người lập tức trợn mắt há hốc mồm
Chương 35 Võ lâm minh chủ ở phương nam

Võ lâm minh chủ ở phương nam

Không nói trước thiếu niên này có thực sự kéo dài tuổi thọ của Đường lão được mười năm nữa hay không, chỉ cần một chiêu tới vô ảnh đi vô tung này đã biết được thân thủ kinh khủng, cũng đủ để làm cho mọi người cảm thấy sợ hãi!

Nhất là Đường Minh Chí, vừa nghĩ tới trước đó mình đối đãi với một tên cao thủ tuyệt đỉnh như thế, lập tức hai chân như muốn nhũn ra, hoảng sợ một trận.

Nếu như trước khi đối phương đi, tùy tiện cho hắn một chưởng, giờ phút này hắn còn có thể sống sao?

Mà sau khi Đường Nghiệp tỉnh lại, mở miệng nói câu đầu tiên là,

"Diệp tiên sinh ngài ở nơi nào? Lão nhị, nhanh hướng Diệp tiên sinh dập đầu xin lỗi! Hắn chính là ân nhân cứu mạng của ta!"

Hoá ra, mấy ngày nay Đường Nghiệp luôn để cho bảo tiêu của mình là Tiểu Phương, đi điều tra cao thủ thần bí lúc trước, về sau nghe Mạnh Huyền Lễ nói ở nhà hàng Diễm Dương gặp được một thiếu niên giống như là tông sư Hóa Kình, đã thông qua Đường Thanh Nhã tìm được tư liệu của Diệp Trần, xác định được thân phận của Diệp Trần, chỉ có điều Diệp Trần lúc ấy mất tích, việc này mới tạm gác lại, không có nói cho những người khác.

Đường Minh Chí nghe được điều này, vẻ mặt lập tức trở nên khó coi, "Cha, ý của ngài nói là, lần trước ở bệnh viện trung tâm thành phố, vị cao nhân thần bí cứu cha kia chính là..."

"Không sai! Chính là Diệp tiên sinh!"

Đường Nghiệp nói xong, sau đó nhìn khắp mọi nơi, không thấy Diệp Trần đâu, hơn nữa thấy tất cả mọi người có biểu hiện là lạ, đã mơ hồ cảm thấy không ổn,

"Sau khi ta ngất đi, đến cùng có chuyện gì xảy ra?"

Mọi người nhất thời im lặng, cuối cùng vẫn là Đường Minh Viễn, nói hết tất cả mọi chuyện ra.

Sau khi Đường Nghiệp nghe con trai cả của mình kể lại mọi chuyện, lập tức đấm ngực dậm chân nói:

"Minh Chí! Ngươi hồ đồ a!"

Sắc mặt của Đường Minh Chí lập tức lúc xanh, lúc thì trắng, nhịn không được nhỏ giọng phản bác:

"Cha, việc này cũng không thể hoàn toàn trách con a? Nếu như không phải tiểu...nhúng tay, bây giờ chúng ta đã thông gia với Mạc gia, có Mạc gia làm chỗ dựa, Đường gia chúng ta lo gì không thể hưng thịnh?"

"Ngu xuẩn!"

Không đợi Đường Minh Chí nói xong, Đường Nghiệp trực tiếp một lời cắt ngang, "Mạc Trường Vân kia vừa nhìn đã thấy là hạng người gian tà, nếu như thật giao quyền lớn của Đường gia vào trong tay một người như hắn, người ta là dao là thớt, ta là thịt là cá, vậy Đường gia ta mới thực sự xong đời!"

Đường Nghiệp vừa nói, vừa giãy dụa từ trên giường đứng dậy, hai anh em Đường Minh Viễn và Đường Minh Chí bước lên phía trước đỡ lấy, "Cha, ngài đang muốn làm cái gì?"

Đường Nghiệp hít sâu một hơi, "Hai người các ngươi theo ta cùng đi tìm Diệp tiên sinh, quan trọng nhất phải yêu cầu đạt được sự tha thứ của hắn! Đúng, Thanh Nhã, cháu cũng đi cùng với chúng ta!"

"Được rồi ông nội!"

Đường Thanh Nhã vội vàng lên tiếng, khuôn mặt nhỏ ửng đỏ, trong đôi mắt đẹp hiện lên vẻ hưng phấn, lúc này mới có khoảng thời gian mấy ngày ngắn ngủi, cô ta phát hiện mình đối với Diệp Trần, đầu tiên là cảm thấy tò mò, sau đó từ từ bắt đầu có chút cảm giác thích thích, đến bây giờ đã biến thành rất ngưỡng mộ.

Đường Minh Chí lập tức cuống lên, hắn cả đời kiêu ngạo, ngay cả bây giờ đã biết sự tồn tại của Diệp Trần là loại cấp độ nào, thế nhưng để hắn cúi đầu nhận sai, vẻ mặt vẫn có chút ngượng nghịu.

"Cha, ngài xem bây giờ trời cũng đã tối như vậy, hơn nữa tiểu... Diệp tiên sinh nói, muốn chúng ta chuẩn bị một tỷ, hắn mới bằng lòng chữa bệnh cho ngài đây!"

Đường Nghiệp nghe được điều này, cúi đầu suy nghĩ một lát, "Con nói cũng đúng, hiện tại cứ đi như vậy quả thực không ổn..."

Đường Minh Chí nghe được điều này, trong lòng vui mừng, vốn cho rằng cha mình đã đổi chủ ý, tuy nhiên câu nói tiếp theo, lập tức để cho tâm tư của hắn chìm xuống đáy cốc, "Đường Minh Viễn, con từ trong sản nghiệp của gia tộc nhanh chóng điều động ra một tỷ, sáng sớm ngày mai, chúng ta lại đi tới nhà thăm hỏi!"

"Cái gì!"

Tất cả mọi người giật nảy mình, "Lão gia, ngài thực sự định cho hắn một tỷ a!"

Tuy rằng Đường gia hùng cứ một phương, nhưng vốn lưu động thế nhưng cũng mới chỉ vài tỷ mà thôi, lập tức xuất ra một tỷ, áp lực quả thực không nhỏ!

Đường Nghiệp trợn trừng hai mắt một cái, "Làm sao? Các ngươi cho là ta là vì mạng sống của mình mới hướng hắn thỏa hiệp sao? Vậy các ngươi sai! Các ngươi a, căn bản không biết, một tên tông sư Hóa Kình 17 tuổi, đây rốt cuộc ý vị như thế nào!"

...

Lại nói sau khi Diệp Trần rời khỏi biệt thự của Đường gia, đã quên sạch sành sanh tất cả những chuyện xảy ra trước đó, từ từ đi ra tiểu khu.

Ra khỏi tiểu khu Tử Kinh Sơn, để Diệp Trần không nghĩ tới là, ngoài cổng rõ ràng có một người quen đang đứng, Tào Văn.

Tào Văn nhìn thấy Diệp Trần xuất hiện, vội vàng đi lên phía trước, "Diệp tiên sinh, ngài có thể coi là đi ra rồi!"

Diệp Trần không thể không nhướng mày, "Anh Tào Văn đang chờ tôi? Không biết cần làm chuyện gì?"

Vẻ mặt Tào Văn nghiêm túc nói:

"Tôi vừa mới nhận được tin tức, Miêu Nhân Kiệt sư phụ của Ba Mắt, đã biết được tin Ba Mắt chết, tuyên bố muốn tìm Diệp tiên sinh ngài báo thù a!"

"Ồ?"

Lông mày Diệp Trần hơi nhíu, căn bản không có để ở trong lòng, thản nhiên nói:

"Vừa đúng lúc tâm tình của tôi thật không tốt, nếu hắn muốn tìm cái chết, tôi không ngại tiễn hắn xuống dưới mặt đất hàn huyên chuyện cũ với đồ đệ của hắn!"

Không nghĩ tới, Tào Văn lại lắc đầu nói:

"Lấy thực lực của Diệp tiên sinh, đương nhiên sẽ không e ngại Miêu Nhân Kiệt kia, tuy nhiên theo tôi nhận được tình báo mới nhất, Miêu Nhân Kiệt kia sư huynh là Ngụy Vô Cực!"

Diệp Trần khẽ cau mày, "Ngụy Vô Cực? Rất lợi hại phải không?"

Sắc mặt của Tào Văn nghiêm túc nói:

"Ngụy Vô Cực này chính là võ lâm minh chủ ở Phương Nam, hai mươi năm trước cũng đã là tông sư Hóa Kình, tu vi bây giờ càng sâu không lường được, Diệp tiên sinh không thể không đề phòng a!"

Diệp Trần nghe được điều này, lập tức sững sờ, "Võ lâm minh chủ? Chẳng lẽ xã hội hiện đại bây giờ, thật sự vẫn còn sự tồn tại của võ lâm minh chủ?"

Kiếp trước hắn trà trộn tham gia vào giới sát thủ, đối với võ lâm Hoa Hạ, không hiểu nhiều, nhưng mơ hồ biết rằng có một vòng tròn như vậy, chỉ là xưng hô võ lâm mình chủ thế này thì đây là lần đầu tiên nghe nói.

Tào Văn trước mời Diệp Trần hắn lên Rolls-Royce, sau khi xe từ từ chuyển bánh, mới tiếp tục mở miệng nói:

"Diệp tiên sinh có chỗ không biết, cái gọi là võ lâm và giang hồ, trên thực tế, giới võ đạo là một nền văn hóa của Hoa Hạ chúng ta, một nền văn hóa phức tạp và độc đáo."

"Tuy rằng sau khi tiến vào xã hội pháp chế hiện đại, loại văn hóa này gần như đã biến mất ở trong tấm mắt đại chúng, không có mấy người biết đến, nhưng kỳ thật vẫn tồn tại như chũ cho đến nay."

"Xem như lấy tỉnh Thiên Nam của chúng ta tới làm ví dụ, tổng cộng có mười châu cấp thành phố, mỗi một châu thành phố đều có gia tộc giống như Tào gia chúng ta vậy, thế lực khu vực chuyên môn kinh doanh màu xám, tại sao những lực lượng này có thể sống hòa hợp? Đơn giản cũng là bởi vì mọi bên đều tuân theo một số quy tắc công nhận của trò chơi mà thôi!"

"Từ xưa tới nay, hiệp khách dùng võ vi phạm lệnh cấm, hiện tại là thời đại xã hội pháp chế, chém chém giết giết khẳng định không thể thực hiện được, cho nên cứ mỗi năm năm, các thế lực khắp nơi ở tỉnh Thiên Nam sẽ đề cử một vị ra làm người nói chuyện, do vị này tới nói chuyện xử lý tranh chấp của thế lực khắp nơi, thậm chí là phạm vi thế lực phân chia! "

"Nhưng sau đó, có một mâu thuẫn giữa các thế lực láng giềng giữa tỉnh và tỉnh, lại không có biện pháp giải quyết, vậy là là hơn mười người nói chuyện của mỗi tỉnh tập trung một chỗ, lại đề cử ra một người cuối cùng đứng ra nói chuyện, đây cũng chính là võ lâm minh chủ ở phương nam!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK