Sưu!
Trên không trung lại có một đạo kiếm mang màu tím bay xẹt qua.
Phốc!
Cánh tay phải của Mạc Trường Lâm trong nháy mắt bị chém rụng xuống.
"A!!!"
Mạc Trường Lâm lập tức hét thảm một tiếng, che lấy cánh tay, cúi đầu, trên mặt lộ ra vẻ oán giận, tuy nhiên chẳng mấy chốc lại biến mất không thấy đâu, cung cung kính kính hướng về phía Diệp Trần thi lễ, "Đa tạ...ân tha mạng của Diệp tiền bối!"
Mặc dù trên miệng hắn nói như vậy, nhưng sâu trong đôi mắt lại lộ ra vẻ oán giận.
Tuy rằng ở trong Tu Chân giới có một ít pháp môn có thể làm cho tay cụt mọc lại, thế nhưng trải qua chuyện này, thực lực của hắn chắc chắn sẽ giảm lớn, mà ở trước mắt nhiều người như vậy phải tận lực hướng Diệp Trần cầu xin tha thứ, cũng làm cho mặt mũi của hắn mất hết, cái chức chưởng môn Lưu Quang phái này sợ là làm không lâu!
Diệp Trần tự nhiên cũng phát giác ra được Mạc Trường Lâm có ý oán hận, tuy nhiên hắn chẳng thèm đi để ý, thuận tay hướng Vân Linh Nhu ở một bên vung tay lên, Vân Linh Nhu được một cỗ lực lượng vô hình nâng lên, không tự chủ được liền đứng lên.
"Mang ta đi Truyền Tống trận!"
Diệp Trần không có nói nhảm, hắn phải lập tức rời khỏi tinh vực Thiên Lang, tiến về tinh vực cấp cao hơn.
Vân Linh Nhi vội vàng gật đầu đồng ý.
...
Chẳng mấy chốc, được Vân Linh Nhi dẫn đường, Diệp Trần đi tới trước Truyền Tống trận mà Lưu Quang phái bố trí.
"Cái Truyền Tống trận này xa nhất có thể truyền tống đến đâu?"
Diệp Trần trực tiếp nói ngay vào điểm chính.
Vân Linh Nhi lập tức giải thích nói:
"Diệp tiền bối, đây là Truyền Tống trận cấp ba, nơi xa nhất có thể truyền tống đến là tinh vực Thiên Huyền! Tuy nhiên, tinh vực Thiên Huyền thế nhưng là địa bàn của Xích Dương phủ, ngài vừa mới giết Nam Nhật Sơn cho nên vẫn nên đi nơi khác đi a! "
Diệp Trần nghe được điều này cũng không thể không khẽ chau mày, tinh vực Thiên Huyền có lẽ là một cái tinh vực trong mấy chục cái tinh vực xung quanh đây là tinh vực có cấp bậc cao nhất.
Mặc dù là như thế, chỉ sợ cũng phải mất tới ít nhất vài ngày mới có thể đến, mà Diệp Trần muốn tiến về tinh vực cao cấp hơn thì nhất định phải cần Truyền Tống trận cao cấp hơn.
Mà Truyền Tống trận cao cấp thì chắc chắn đều được các thế lực càng mạnh mẽ hơn nắm giữ ở trong tay.
Nếu như Diệp Trần lách qua tinh vực Thiên Huyền thì cũng chỉ có thể ở một số tinh vực cấp thấp trước đó, không ngừng qua lại, tất nhiên phải đi qua rất nhiều con đường quanh co, kể từ đó, cũng quá lãng phí thời gian.
Mà hắn bây giờ cái thiếu nhất thì lại chính là thời gian!
Vừa nghĩ đến đây, Diệp Trần khoát tay áo,
"Không cần! Tinh vực Thiên Huyền lớn như vậy, Xích Dương phủ muốn tìm được ta gây khó dễ cũng không có dễ dàng như vậy, phải đi tinh vực Thiên Huyền thôi!"
Vân Linh Nhi thấy Diệp Trần kiên quyết như thế cũng không dám khuyên bảo thì không còn cách nào khác ngoài gật đầu, hướng Càn Khôn Trạc ở trên cổ tay vỗ một cái lấy ra mấy khối Linh thạch thượng đẳng để vào bên trong lỗ khảm của Truyền Tống trận.
Chỉ chốc lát, sau khi Linh thạch được rót vào trong Truyền Tống trận bị Vân Linh Nhi thi pháp kích hoạt, bắt đầu vận chuyển, "Diệp tiền bối, truyền tống thông đạo đã mở ra!"
Diệp Trần nhẹ gật đầu, cũng không có vội vàng tiến vào bên trong, tay phải bỗng nhiên lật một cái, trong lòng bàn tay đã xuất hiện một chiếc gương, chiếc gương này bỗng nhiên chính là Bát Chỉ Kính có được từ trong tay của Vũ Hạc ở Đảo quốc.
"Linh Nhi cô nương, lần này ta vội vàng đi ra ngoài, không mang thứ gì, cái này đưa ngươi, coi như là lễ gặp mặt đi!"
Nói xong, trực tiếp ném Bát Chỉ Kính cho Vân Linh Nhi, sau đó quay người bước vào bên trong Truyền Tống trận, chẳng mấy chốc biến mất không thấy đâu nữa.
Vân Linh Nhi cầm cái gương kia, trọn vẹn sửng sốt một hồi lâu, bỗng nhiên đôi mắt đẹp sáng lên, lộ ra vẻ vô cùng sợ hãi lẫn vui mừng, "Cái này...cái này thế mà là một kiện pháp bảo Thánh khí? Vị Diệp tiền bối này...cũng quá hào phóng đi?"
Phải biết, ở tinh vực Thiên Lang của bọn họ, cho dù là đại nhân vật như tông chủ, sử dụng pháp bảo chẳng qua cũng chỉ là cấp bậc Linh khí mà thôi.
Diệp Trần vừa ra tay chính là một cái Thánh khí phòng ngự, hơn nữa ở bên trong Thánh khí có lẽ cũng có phẩm giai không thấp.
Cái này nếu để cho những người khác biết, đoán chừng không thể không bị tranh đoạt tới sứt đầu mẻ chán!
Vân Linh Nhi vừa mừng vừa sợ, vội vàng nhét Bát Chỉ Kính vào bên trong Càn Khôn Trạc, sau khi trở về phòng của mình thì tự mình lại cẩn thận nghiên cứu ảo diệu trong đó.
Một bên khác, Mạc Trường Lâm và nhóm các trưởng lão của Lưu Quang phái, sau khi xác định Diệp Trần đã rời khỏi tinh vực Thiên Lang thì lập tức tất cả đều thở dài nhẹ nhõm.
"Đáng sợ! Thật là đáng sợ! Người này đến cùng có lai lịch gì? Vậy mà một hơi giết chết Nam Nhật Sơn và mấy chục teien cao thủ Liệt Nhật tông!"
"Còn may hắn không có truy cứu Lưu Quang phái chúng ta, bằng không cho dù có Huyền Ly sư huynh ở đây, chúng ta cũng không có lực chống lại người này mà phải bị hắn diệt môn!"
"Thật sự là may mắn trốn qua một kiếp a!"
...
Mọi người thi nhau cảm khái, bỗng nhiên một tiếng cười lạnh lùng vang lên, "Hừ! Các ngươi coi là việc này đã kết thúc dễ dàng như vậy rồi sao?"
Người nói chuyện bỗng nhiên chính là Mạc Trường Lâm chưởng môn Lưu Quang phái trước đó bị Diệp Trần phế bỏ một cái cánh tay.
Mạc Trường Lâm lại cúi đầu nhìn vết thương trên cánh tay phải của chính mình, trong đôi mắt nổi lên một hơi khí lạnh, lạnh lùng nói:
"Các vị cũng không nên chỉ nhìn qua Xích Dương phủ chỗ dựa phía sau kia của Liệt Nhật tông, còn có ông cậu của Nam Nhật Sơn, chính là một trong tam đại Thái Thượng trưởng lão của Xích Dương phủ, nếu để cho hắn biết được Nam Nhật Sơn chết ở Lưu Quang phái chúng ta, ngươi cảm thấy hắn sẽ bỏ qua cho chúng ta sao?"
"Cái này..."
Mọi người nghe được lời nói này của Mạc Trường Lâm thì sắc mặt lập tức thi nhau thay đổi.
Quả thật, Diệp Trần tuy rằng lợi hại nhưng cũng chỉ có một người, hơn nữa chưa chắc đã là cường giả cảnh giới Hóa Thần.
Mà Xích Vũ thiên quân kia thế nhưng thực sự là cường giả cảnh giới Hóa Thần, hơn nữa lưng dựa vào Xích Dương phủ, tuyệt đối là đại nhân vật cấp độ bá chủ một phương.
Chớ nói một cái Lưu Quang phái nho nhỏ, coi như diệt đi toàn bộ tinh vực Thiên Lang thì đó cũng chỉ là chuyện vài phút!
Nếu như để mà so sánh thì đây mới thật sự là tai họa ngập đầu a!
"Chưởng môn nói có lý! Toàn bộ tinh vực Thiên Lang chúng ta, thật ra thì đều phụ thuộc vào Xích Dương phủ, vị Xích Vũ thiên quân kia nói thế nào đi nữa thì chúng ta cũng không đắc tội nổi!"
"Bây giờ Nam Nhật Sơn chết ở Lưu Quang phái chúng ta, tuy rằng không phải do chúng ta gây nên nhưng cũng khó thoát liên quan a!"
"Phải làm sao mới ổn đây?"
...
Mọi người hai mặt nhìn nhau, trong lúc nhất thời cũng không có biện pháp, tất cả đều có vẻ mặt vàng như đất.
Cuối cùng, vẫn là Mạc Trường Lâm chậm rãi mở miệng nói:
"Biện pháp thật ra thì cũng không phải không có! Chuyện mà chúng ta phải làm bây giờ chính là phải nhanh chóng rũ sạch quan hệ với họ Diệp kia, cùng đứng chung một trận chiến tuyến với Liệt Nhật tông, như vậy mới có thể trong khe hẹp cầu một chút hi vọng sống!"
Mạc Trường Lâm nói ra lời này, mọi người nhất thời ngạc nhiên nhìn nhau, trong lúc nhất thời ai cũng không có nói ra lời nào.
Hết cách rồi, cảnh tượng Diệp Trần giết chết Nam Nhật Sơn và các cao thủ Liệt Nhật tông trước đó vẫn còn rõ mồn một trước mắt, bây giờ trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Mạc Trường Lâm thấy mọi người do dự bất định lập tức nóng nảy, "Các vị cần phải biết, tiểu tử kia tuy rằng lợi hại, thế nhưng so sánh với Xích Dương phủ cũng chẳng qua chỉ là một con kiến hôi mà thôi!"
"Chỉ cần chúng ta báo hành tung của kẻ này cho Xích Dương phủ, chẳng những có thể rũ sạch liên quan cho chúng ta, còn có thể mượi tay Xích Dương phủ diệt trừ đi tiểu tử này, có sao mà không làm?"
Sau khi moi người trầm ngầm một lát, cuối cùng thi nhau gật đầu đồng ý.
...
Diệp Trần tự nhiên không biết, chân hắn vừa đi một cái, cao tầng Lưu Quang phái vậy mà bắt đầu có âm mưu tính toán với hắn!
Hắn lúc này, chân đang đạp Tử Quỳnh kiếm xuyên qua thông đạo không gian.
Chương 687 Điều kiện cứu người
Lấy tu vi bây giờ của Diệp Trần, tự nhiên không cần ngự kiếm phi hành.
Chỉ có điều, hắn vừa mới đánh bại đám người Liệt Nhật tông, đã làm động tới thương thế bên trong cơ thể, nhu cầu cấp bách bây giờ chính là vận công điều tức, lúc này mới sử dụng Tử Quỳnh kiếm để hắn thuận tiện cho việc chữa thương.
Trọn vẹn dùng khoảng thời gian ba bốn ngày, Diệp Trần cuối cùng cũng đi tới điểm cuối cùng của thông đạo không gian, mà thương thế trong cơ thể của hắn cũng khá lên bảy tám phần.
Có một tia sáng xuất hiện ở phía trước, Diệp Trần xuyên thân mà qua.
Soạt!
Sau một khắc, Diệp Trần đã xuất hiện ở bên trong vùng băng tuyết hoang dã, hơn nữa trọng lực tăng vọt, lấy tu vi bây giờ của hắn vậy mà cũng hơi có chút khó chịu.
"Nghĩ đến, nơi này chắc là Thái Huyền tinh!"
Truyền Tống trận của Lưu Quang phái chẳng những tương đối thấp hơn nữa còn là Truyền Tống trận một chiều, nhưng mà chuyện lập tức truyền tống đến Thái Huyền tinh, đối với tu chân giả bình thường mà nói thì nguy cơ thực sự không phải là nhỏ, cũng khó trách bình thường bị phong tỏa, không dễ dàng mở ra.
Diệp Trần đầu tiên lấy ra Thôn Thiên đỉnh, thần niệm quét qua bên trong không gian của đỉnh một chút, lập tức chau mày, vẻ mặt có chút khó coi, bây giờ hắn tiến vào Tu Chân giới cũng đã có thời gian vài ngày, tàn hồn Hi Nguyệt cũng càng ngày càng trở nên suy yếu mà hiệu quả của Thất Diệp Hồi Tiên thảo cũng càng ngày càng giảm đi.
Hết cách rồi, linh hoa linh thảo trên Trái Đất thường thường đều có đẳng cấp không cao, đã không đủ để ngăn cản tàn hồn của Hi Nguyệt tiêu tán.
"Không được! Bây giờ xem ra, ta đã không chờ được đến ngàn vạn tinh vực cao cấp hơn, nhất định phải nhanh chóng tìm kiếm một chút thiên tài địa bảo có thể ngưng tụ thần hồn mới được!"
Sau khi hạ quyết tâm, Diệp Trần lập tức phóng thích toàn bộ thần niệm của chính mình, bắt đầu tìm tòi ở xung quanh.
Thiên Huyền tinh là chủ tinh của tinh vực Thiên Huyền, kiếp trước Diệp Trần chỉ ghé qua có một lần.
Hơn nữa toàn bộ Thiên huyền tinh là vùng đất rộng lớn, lớn hơn gấp mấy vạn lần Trái Đất, cho nên hán đối với hoàn cảnh nơi này cũng không quen thuộc, bây giờ lại ở nơi hoang dã vắng vẻ này, cần nhất đầu tiên là phải tìm được người để hỏi đường một chút mới được.
"Tìm được! Ngoài trăm dặm, dường như có người!"
Sau khi thần niệm quét thấy khí tức của người kia thì Diệp Trần không do dự chút nào, thân thể trực tiếp nhoáng một cái đã hướng theo phương hướng người kia mà nhanh chóng đuổi theo.
Ở trên Thiên Huyền Tinh, trọng lực quả thực gia tăng lên không ít, Diệp Trần từ lúc đầu còn có chút không quá thích ứng, tuy nhiên sau khi chạy vội một đoạn lộ trình thì chân nguyên trong cơ thể cũng đã có thể vận chuyển một cách tự nhiên.
Sau một lát, Diệp Trần cũng đã đi tới ngoài trăm dặm, chỉ thấy nới xa trong một vùng rừng rậm có tới bảy tên tu chân giả, sáu nam một nữ đang chém giết với một đàn Bạch Lang.
Những con Bạch Lang này, con nào con nấy đều cao tới hơn mười mét, chẳng những có hình thể khổng lồ hơn nữa trong miệng còn có thể phun ra băng trùy!
Mà trong đám tu chân giả kia thì thực lực cao nhất cũng mới chỉ có cảnh giới Trúc Cơ hậu kỳ, hơn nữa nhân số xa xa không bằng đàn Bạch Lang, dưới sự vây công của đàn Bạch Lang, tự nhiên là liên tục bại lui:
"Trương sư huynh, viện binh của chúng ta làm sao còn chưa tới? Cứ tiếp tục kéo dài như vậy thì hôm nay chúng ta sợ rằng phải chết ở nơi này a!"
"Trương sư huynh, thực sự không được, ngươi mang theo tiểu sư muội đi trước, chúng ta đánh chặn!"
"Đúng vậy! Đi một bước tính một bước, dù sao cũng so với tất cả đều chết ở chỗ này thì tốt hơn!"
...
Tên nam thanh niên có thực lực cao nhất kia có lẽ là Trương sư huynh trong miệng mọi người, cắn răng một cái, hướng về nữ tử duy nhất đằng sau lưng kia, nói:
"Tiểu sư muội, chúng ta tới yểm hộ ngươi, ngươi nhanh chóng chạy chốn thoát thân đi thôi!"
Nữ tử kia tuy được mọi người bảo vệ ở chính giữa, nhưng sớm đã bị dọa đến chân tay mềm nhũn ra rồi, tuy nhiên cũng rất có tình có nghĩa, "Không được! Muốn đi thì cùng đi, ta không thể bỏ mặc các ngươi ở lại!"
"Ai!"
Vị Trương sư huynh kia còn muốn khuyên thêm lần nữa thì ngay vào lúc này:
Bạch!
Một đạo màu tím ánh vàng xẹt qua trên không trung:
"Ngao ngao ngao ngao!!!"
Kèm theo đó là từng tiếng kêu thảm thiết, nhóm những con Bạch Lang kia đang vây công bảy người, lập tức tất cả đều đầu một nơi thân một nẻo, ngay cả mặt đất trắng xóa ở xung quanh cũng bị máu Bạch Lang nhuộm màu đỏ bừng!
"Là cao thủ cảnh giới Kim Đan!"
Mọi người đầu tiên là sững sờ, sau đó thi nhau mừng rỡ.
Tuy nhiên chờ bọn hắn nhìn thấy rõ ràng người xuất thủ là ai kia thì lập rức lại sững sờ lần nữa, chỉ thấy, trước mắt bọn họ xuất hiện một tên thiếu niên khoảng chừng chưa tới hai mươi tuổi, một đạo kiếm mang trước đó dễ nhận thấy là do người này tạo ra.
Mà cái người xuất thủ này tự nhiên chính là Diệp Trần.
Trải qua chuyện của Lưu Quang phái, Diệp Trần đã không có có lòng dạ nào đi cứu một số người xa lạ, tuy nhiên mới tới Thiên Huyền tinh, dù sao đầu tiên cũng phải hỏi đường một chút.
"Chúng ta là đệ tử của Bắc Hàn thành, vãn bối Trương Minh Đức đa tạ ân cứu mạng của tiền bối!"
Vị Trương sư huynh kia là người đầu tiên lấy lại tinh thần, bước nhanh đi tới trước mặt Diệp Trần rất cung kính thi lễ một cái nói.
Diệp Trần khoát tay áo, trực tiếp nói ngay vào điểm chính:
"Chớ vội cám ơn ta, ta cứu người thế nhưng là có điều kiện!"
Bảy người nghe được điều này thì lập tức thi nhau thay đổi sắc mặt, không biết Diệp Trần có ý định như thế nào, trong lúc nhất thời đều ngầm sinh lòng cảnh giác.
Trương Minh Đức hít sâu một hơi, nói:
"Không biết là điều kiện gì? Còn xin tiền bối chỉ rõ!"
Diệp Trần thản nhiên nói:
"Ta mới tới Thiên Huyền tinh, đối với tình huống nơi này không quen thuộc, ta muốn các ngươi mang ta đi tới Thiên Huyền thành!"
Hô!
Diệp Tràn vừa mới thốt ra lời kia, bảy người lập tức thi nhau thở phào nhẹ nhõm.
Bọn họ vốn còn cho rằng, Diệp Trần sẽ đưa ra điều kiện quá phận gì, không nghĩ tới chỉ là để bọn hắn dẫn đường.
Hơn nữa Thiên Huyền thành chính là thành lớn nhất của Thiên Huyền tinh, toàn bộ người của Thiên Huyền tinh thì không ai không biết.
Tuy nhiên, không đợi mọi người cao hứng trở lại, Diệp Trần lại nói tiếp:
"Thời gian của ta đang gấp, cho nên tốt nhất trong vòng một ngày đến!"
"Cái gì?"
Nghe được điều này, tất cả mọi người ngay lập tức đều trợn lớn hai mắt lên, "Trong vòng một ngày? Điều này sao có thể! Từ Bắc Hàn thành chúng ta đến Thiên Huyền thành, khoảng chừng gần trăm vạn dặm, hơn nữa ở giữa còn bị ngăn cách bởi Thập Vạn Đại Sơn, coi như ngồi Lưu Vân Phi Chu nhanh nhất thì không có mười ngày nửa tháng cũng không có khả năng đến a!"
Nói chuyện là thiếu nữ xinh đẹp kia, một mặt vẻ tức giận.
"Mười ngày nửa tháng?"
Diệp Trần nghe được điều này thì lập tức nhướng mày, lạnh lùng nói:
"Không được! Nhiều nhất ba ngày, ta nhất định phải tới Thiên Huyền thành! Nếu như các ngươi không làm được, vậy thì trả mạng lại cho ta đi!"
Nói xong lời này, Diệp Trần bỗng nhiên phóng thích khí thế trên người ra ngoài.
Lấy trạng thái Hi Nguyệt bây giờ đã chèo chống không được quá lâu, nói không chừng, Diệp Trần cũng chỉ đành dùng thủ đoạn cưỡng ép, ép những người này một chút.
Ầm!
Cảm nhận được trên người Diệp Trần thả ra khí thế cường đại, mấy người nhất thời như gặp phải sét đánh, vẻ mặt của đám người vàng như nghệ, "Ngươi người này làm sao có thể như vậy? Ngươi đây là ép buộc...."
Thiếu nữ xinh đẹp kia còn muốn cãi lý với Diệp Trần thì lại bị Trương Minh Đức kéo lạ, sau khi nháy mắt với cô ta thì lại nhìn về phía Diệp Trần, nói:
"Tiền bối, muốn trong vòng một ngày đến Thiên Huyền thành cũng không phải là không thể được, bên trong Bắc Hàn thành chúng ta có một con yêu thú tứ giai, tên là Cửu Sí Tử Điện Thứu, một ngày có thể đi hơn ba trăm ngàn dặm!"
"Không bằng tiền bối trước tiên theo chúng ta vào thành, đợi chúng ta sau khi thướng thành chủ đại nhân xin chỉ thị, thì có thể mượn Cửu Sí Tử Điện Thứu cho tiền bối mượn, trong vòng ba ngày nhất định có thể đến Thiên Huyền thành, ý tiền bối như thế nào?"
Trương Minh Đức nói xong lời này đồng thời trong đôi mắt hiện lên một vệt hàn ý, lóe lên một cái rồi biến mất.
Chương 688 Kẻ lừa gạt ta, chết!
Lông mày Diệp Tràn hơi nhíu lại, hắn há lại sẽ không nhìn ra ý đồ của đối phương.
Trương Minh Đức này, hắn rõ ràng là có ý định, trước tiên dẫn Diệp Trần vào Bắc Hàn thành, sau đó lại từ từ ứng phó.
"Được! Bây giờ chúng ta lên đường!"
Diệp Trần vung tay lên, trực tiếp đồng ý.
Trương Minh Đức vội vàng gật đầu xưng phỉa, trong lòng lại âm thầm đắc ý, chờ đến Bắc Hàn thành, gặp thành chủ đại nhân, mọi chuyện coi như không phụ thuộc vào ngươi rồi!
...
Ở mấy người dẫn đường, không đến nửa giờ thì đã đi tới dưới chân một tòa thành trì, trên cửa thành viết ba chữ to: Bắc Hàn thành!
Một đoàn người tiến vào trong thành, dọc theo đường phố rộng rãi, đi được khoảng hơn mười dặm về phía trước, đi tới trước một cung điện nguy nga.
"Tiền bối, chúng ta này đi báo cáo tình huống với thành chủ đại nhân, mời ngài đợi một chút!"
Trương Minh Đức nói xong lời này, hướng về phía sau người khác, nhanh chóng rời đi, để một mình Diệp Trần ở lại trên quảng trường trước đại điện.
Diệp Trần nhưng không có vội vàng động thủ, vẫn bình chân như vại đứng ở nơi đó, khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh.
Lấy tu vi bây giờ của hắn thì chỉ có cường giả cảnh giới Hóa Thần mới có năng lực chiến với hắn một trận.
Mà phóng mắt toàn bộ tinh vực Thiên Huyền thì cường giả Hóa Thần chính là sự tồn tại phượng mao lân giác.
Hơn nữa, hắn vừa mới sử dụng thần thức đã dò xét toàn bộ Bắc Hàn thành một lần, thực lực tổng hợp hơn Lưu Qunsg phái một chút, ở toàn bộ Thiên Huyền tinh, có lẽ là thuộc về thế lực hạng bét, bằng không cũng sẽ không định cư ở một nơi xa xôi như thế này.
Sau một lát:
Rầm rầm!
Kèm theo đó là một trận tiếng động, khoảng chừng mấy trăm người từu bốn phương tám hướng chạy như bay đến bao vây Diệp Trần vào giữa.
"Cha, chính là người này, hắn nhất định ép buộc chúng ta trong vòng ba ngày phải đưa hắn đến Thiên Huyền thành, bằng không sẽ giết chúng ta! Hừ!"
Nói chuyện, rõ ràng là thiếu nữ trước đó, tuy nhiên lúc này vẻ mặt lại rất đắc ý.
Mà bên cạnh thiếu nữ kia thì là một người đàn ông trung niên có dáng vẻ uy nghiêm, khí tức hùng hậu, hiển nhiên tu vi không kém.
Người đàn ông trung niên kia đi lên một bước, sau khi đánh giá trên người Diệp Trần một phen thì lắc đầu, cười lạnh nói:
"Chỉ là cảnh giới Kim Đan mà thôi cũng dám ngông cuồng như thế? Nể tình trước đó ngươi cứu được con gái ta và đệ tử chúng ta, bổn thành chủ cũng không so đo với ngươi, nhanh chóng rời đi đi!"
Hoá ra, người đàn ông trung niên này chính là Bắc Sơn Thái thành chủ Bắc Hàn thành!
Mà thiếu nữ kia chính là Bắc Sơn Vi Nhi hòn ngọc quý trên tay Bắc Sơn Thái.
Diệp Trần liếc qua Bắc Sơn Thái, thản nhiên nói:
"Muốn ra rời khỏi cũng được, tuân thủ hứa hẹn trước đó của các ngươi, cho ta mượn Cửu Sí Tử Điện Thứu dùng một chút thì ta lập tức đi ngay!"
Lúc này, Trương Minh Đức đứng dậy, một mặt vẻ đùa cợt nói:
"Tiểu tử! Cửu Sí Tử Điện Thứu chính là Thánh Thú trấn thành của Bắc Hàn thành chúng ta, há có thể cho một người ngoài mượn đi dễ dàng như vậy? Bây giờ như là đã tới Bắc Hàn thành chúng ta, coi như không phụ thuộc vào ngươi rồi!"
Hai mắt Diệp Trần khẽ híp lại một cái, ánh mắt chậm rãi chuyển dời đến trên người Trương Minh Đức, "Nói như vậy, trước đó là ngươi lừa gạt ta rồi?"
Trương Minh Đức cười lạnh, "Đúng đó thì thế nào? Thành chủ đại nhân của chúng ta khoan dung độ lượng, không chấp nhặt với ngươi, nếu như ngươi thức thời còn là cút khỏi Bắc Hàn thành nhanh lên đi! Ha ha ha!"
Nói xong lời cuối cùng, Trương Minh Đức đắc ý cười lên ha hả.
Vẻ mặt Diệp Trần rất bình tĩnh, không buồn không vui, thản nhiên nói:
"Kẻ lừa gạt ta, chết!"
Cùng lúc nói xong lời này, Diệp Trần thuận tay bắn ra một chỉ:
Sưu!
Một đạo kiếm mang màu tím lăng lệ, bắn về phía Trương Minh Đức!
"Ừm?"
Bắc Sơn Thái thành chủ Bắc Hàn thành lập tức trừng hai mắt một cái, "Dám động thủ ở trước mặt bổn thành chủ, ta thấy ngươi là muốn tìm...cái gì!"
Bắc Sơn Thái đánh ra một chưởng, vốn cho rằng có thể ngăn cản lại công kích của Diệp Trần, nhưng không ngờ luồng kiếm mang màu tím kia bay tới một nửa thì đột nhiên quỷ dị biến mất ở trong hư không!
"Phốc!!"
Kèm theo sau đó là một đạo máu tươi bắn ra tung tóe, đầu của Minh Đức kia, ngay lập tức rớt xuống!
"A!!"
Mọi người ở xung quanh rõ ràng đều không nghĩ tới, Bắc Sơn Thái tự mình xuất thủ, vậy mà đều không có ngăn nổi công kích của đối phương, ngược lại để hắn giết chết Trương Minh Đức dễ như trở bàn tay!
"Tiểu tử đáng ghét! Cũng dám giết ái đồ của ta, hôm nay ngươi mơ tưởng còn sống mà rời khỏi Bắc Hàn thành!"
Bắc Sơn Thái trong cơn giận dữ, tay phải xoay lại, trong tau đã xuất hiện một thanh trường thương màu vàng kim:
Oanh!
Bắc Sơn Thái đâm ra một thương, trường thương màu vàng kim kia đột nhiên bộc phát ra một đạo khí mang vài trăm mét, đột nhiên nhanh như chớp hướng về phía ngực của Diệp Trần đâm tới.
Mà Diệp Trần giống nư có vẻ né tránh không kịp, vậy mà đứng im ở nới đó không né không tránh chút nào.
Ầm ầm!
Trường thương đâm xuống trên lồng ngực của Diệp Trần, thân thể Diệp Trần lập tức bộc phát ra ánh sáng vàng kim chói mắt.
Sau màn này lại khiến cho tất cả mọi người cũng vì đó mà rung động, chỉ thấy một phát thương toàn lực của Bắc Sơn Thái đâm vào trên người Diệp Trần, giống như gãi ngứa cho đối phương, thâm chí ngay cả cương khí hộ thể của hắn cũng không có phá vỡ!
"Hừ!"
Diệp Trần hừ lạnh một tiếng, ánh sáng vàng kim ở trên người càng thịnh:
Bạch bạch bạch!
Bắc Sơn Thái lập tức cảm nhận được một cỗ lực lượng cường hãn vô song, từ trường thương trên tay truyền đến, lập tức chấn cho hắn liên tục lùi lại, lui lại trọn vẹn vài chục bước mới miễn cưỡng đứng vững thân hình, khí huyết thể nội quay cuồng, suýt chút nữ thì phun ra một ngụm máu tươi.
"Điều này...điều này sao có thể!"
Hai mắt của Bắc Sơn Thái trợn lên thật lớn, quả thực không thể tin được sẽ có kết quả như vậy, "Ngươi...ngươi rốt cuộc là ai? Rõ ràng chỉ có tu vi cảnh giới Kim Đan sơn kỳ, làm sao có thể chống đỡ được một kích Thiên Lôi Bích Viêm thương của ta?"
Phải biết, hắn dù sao cũng là cường giả có thực lực cảnh giới Nguyên Anh, đối phương vậy mà có thể lấy nhục thân ra để chống đỡ một đòn toàn lực của hắn, thực lực của đối phương đến cùng cường đại đến mức độ nào?
Diệp Tràn thuận tay vỗ vỗ áo chỗ ngực, thản nhiên nói:
"Ta là ai cũng không quan trọng! Giao Cửu Sí Tử Điện Thứu ra, ta có thể tha cho các ngươi khỏi chết, bằng không đừng trách ta phải huyết tẩy Hắc Hàn thành các ngươi!"
Cùng lúc Diệp Trần nói ra lời này thì khí tức trên người cũng không giữ lại chút nào phóng thích ra ngoài.
Ầm ầm!
Mọi người ở xung quanh chỉ cảm thấy một cỗ khí tức giết chóc kinh người được phóng thích ra từ trên người thiếu niên thần bí này, ép tới bọn họ suýt chút nữa thì hít thở không thông, thậm chí một số người có tu vi hơi thấp đã không nhịn được mà run lẩy bà lẩy bẩy quỳ cúi trên mặt đất.
Vẻ mặt của Bắc Sơn Thái cũng trở nên vô cùng khó coi, thực lực của thiếu niên thần bí trước mắt này đã vượt xa khỏi dự đoán của hắn, chỉ bằng biểu hiện vừa rồi, hắn cho dù sử dụng thực lực của toàn bộ Bắc Hàn thành, miễn cưỡng có thể đánh bài người này vậy thì chắc chắn phải trả một cái giá vô cùng cao!
Nói không chừng, đối phương thật có thực lực huyết tẩy Bắc Hàn thành...
Mà dưới sự so sánh đó, tình mệnh của một tên đồ đệ cùng một con Cửu Sí Tử Điện Thứu cũng coi như không tính là gì cả.
"Đừng đừng! Tiền bối, có chuyện thật tốt nói! Cửu Sí Tử Điện Thứu ta cấp cho ngài là được!"
Sau khi Bắc Sơn Thái ở trong lòng cân nhắc một phen, quả quyết lựa chọn nhận sợ.
"Cha! Hắn vừa mới giết Trương sư huynh, cha làm sao có thể..."
Bắc Sơn Vi Nhi ở một bên hiển nhiên không có cam lòng.
"Ngậm miệng!"
Bắc Sơn Thái trực tiếp quát lớn một tiếng, cắt ngang lời nói của nàng, ngược lại hướng về phía Diệp Trần cười làm lành nói:
"Con gái ta không biết giữ mồm giữ miệng, tiền bối chớ trách!"
Khóe miệng Diệp Trần hơi nhếch lên, "Không sao cả! Ta lần này đi Thiên huyền thành, đường lối chưa quen, liền do con gái của ngươi theo ta đi cùng đi"
Cùng lúc nói xong lời này, Diệp Trần vẫy tay một trảo:
"A!"
Bắc Sơn Vi Nhi lập tức kêu lên một tiếng, ngay sau đó đã tự động bay tới trước mặt Diệp Trần, bị hắn nắm ở bả vai.
Ngay lập tức sắc mặt của tất cả mọi người đều thay đổi lớn.
Chương 689 Sóng gió trên đường!
Ở trên vùng băng tuyết hoang dã mênh mông, một con yêu thú khổng lồ toàn thân màu tím có chín cái cánh, hướng phía nam mà bay vút đi.
Mà ở khoảng cách gần thì ở trên lưng con yêu thú kia thế mà còn có hai người một nam một nữ.
Người nam kia cùng lắm khoảng hai mươi tuổi, một thân áo bào trắng, ngồi xếp bằng ở trên lưng yêu thú, đang tĩnh tọa tu luyện, gió lớn rít gào xung quanh lại đối với hắn không có bất kỳ một chút ảnh hưởng nào, như thể cả người dính ở trên thân yêu thú.
Người này tự nhiên chính là Diệp Trần!
Mà ở bên cạnh Diệp Trần còn có một nữ tử có vẻ mặt xinh đẹp trên người mặc áo màu đỏ, lúc này ở trong hai mắt đầy vẻ vô cùng oán hận.
Nữ tử có vẻ mặt xinh đẹp này tự nhiên chính là Bắc Sơn Vi Nhi, con gái của thành chủ Bắc Hàn thành.
Diệp Trần sở dĩ áp chế bắt lấy Bắc Sơn Vi Nhi, thứ nhất là muốn co nữ nhân này một bài học, thứ hai là vì kiềm chế con Cửu Sí Tử Điện Thứu dưới chân này.
Con Cửu Sí Tử Điện Thứu này chính là một con yêu thú tứ giai, bản thân rất có linh tính, hơn nữa tốc độ phi hành cực nhanh, cho dù là Diệp Trần cũng xa xa không thể bằng.
Nhưng nếu không có con tin là Bắc Sơn Vi Nhi này, khó đảm bảo súc sinh này sẽ không làm ra bất cứ chuyện gì.
"Này, chúng ta đều đã phi hành hơn một ngày đường, có phải cũng nên nghỉ ngơi một chút hay không?"
Bắc Sơn Vi Nhi thấy Diệp Trần ngồi ở chỗ đó không nhúc nhích cũng không nói chuyện, nhịn không được lấy hết dũng khí ra mở miệng nói.
Diệp Trần vẫn không có lên tiếng, tiếp tục âm thầm vận chuyển chân nguyên trong cơ thể chữa trị thương thế trên người.
Bắc Sơn Vi Nhi lại nói liên tiếp mấy câu, thấy Diệp Trần đều không có để ý tới nàng ta, kas gan cũng lớn lên dần dần, "Này, ta cảnh cáo ngươi a, chờ đến Thiên Huyền thành, ngươi nhất định phải thả ta ra, bằng không cha ta cùng toàn bộ Bắc Hàn thành sẽ không bỏ qua cho ngươi!"
Diệp Trần vẫn không thèm để ý tới.
Bắc Sơn Vi Nhi lập tức tức giận đến không chịu được, đang định hung hăng mắng chửi Diệp Trần một lần.
Nhưng mà đúng vào lúc này, Diệp Trần bỗng nhiên mở hai mắt ra, "Ngậm miệng!"
Bắc Sơn Vi Nhi thấy Diệp Trần nổi giận, còn tưởng rằng là chính mình trước đó đã chọc giận Diệp Trần thì lập tức dọa đến rụt đầu lại, không còn dám nói nhiều một câu.
Diệp Trần cũng không có nhìn nàng ta nhiều mà là chậm rãi đứng dậy, ánh mắt nhìn về phía trước khẽ chau mày.
Chỉ thấy, bên ngoài mấy trăm dặm, trên bầu trời lại có hàng ngàn hàng vạn con yêu thú phi hành, rạp trời kín đất mà đến, gần như che phủ toàn bộ bầu trời!
"Không tốt! Phía trước xuất hiện thú triều, chúng ta nhất định phải đi đường vòng để tránh đi!"
Một giọng nói già nua vang lên, lại là Cửu Sí Tử Điện Thứu kia bỗng nhiên mở miệng nói tiếng người.
"Không được!"
Diệp Trần trực tiếp một lời cự tuyệt, không được hoài nghi nói:
"Cửu Sí Tử Điện Thứu, ngươi cứ dựa theo con đường cũ mà đi lên phía trước, những chuyện khác, ta sẽ tự giải quyết!"
Một khi mà đi đường vòng thì tất nhiên sẽ lãng phí nhiều thời gian hơn, đây không phải là kết quả mà Diệp Trần muốn thấy.
Cửu Sí Tử Điện Thứu lập tức tức giận nói:
"Ngươi cứ như vậy sẽ hại chết chúng ta, ngươi có biết hay không? Ta cũng không muốn đi chịu chết với ngươi!"
Cửu Sí Tử Điện Thứu nói xong đang muốn chớp động cánh chuẩn bị thay đổi lộ tuyến đường đi, "Hừ! Chuyện này không phải do ngươi quyết định!"
Diệp Trần thấy thế lập tức hừ lạnh một tiếng, bàn tay bỗng nhiên giơ lên hướng trên cái đầu khổng lồ của Cửu Sí Tử Điện Thứu vỗ một cái, đồng thời quát khẽ một tiếng, "Ngự Hồn!"
Ông ~~
Toàn thân Cửu Sí Tử Điện Thứu lập tức run lên, sau đó cảm nhận được thân thể của mình giống như bị mất khống chế hoàn toàn, mình đã không có cách nào chi phối được thân thể của mình.
"Ngươi! Ngươi đã làm gì đối với ta?"
Cửu Sí Tử Điện Thứu sốt sắng, nhịn không được mà không thể không hét lên.
Diệp Trần cười lạnh, cũng lười giải thích, hắn vừa rồi sử dụng chính là Ngự Hồn chi thuật chuyên môn tới khắc chế yêu thú.
Yêu thú có lực lượng cường hãn, nhưng thần thức thì thường thường yếu kém, hơn nữa Diệp Trần lại là tập kích, cho dù Cửu Sí Tử Điện Thứu là yêu thú tứ giai cũng không có một chút sức chống cự nào.
Khoảng cách trăm dặm đối với bọn hắn mà nói thì chẳng qua chỉ là một cái chớp mắt, những con yêu thú phi hành trên đầy trời kia đã xuất hiện ở trước mắt, nhìn thấy hai người một thú thì lập tức hưng phấn tru lên, hướng bọn họ bay nhào đi qua.
Bắc Sơn Vi Nhi nhìn thấy tình cảnh này thì gương mặt xinh đẹp trở nên trắng bệch, không thể không tức giận đến hét lên, "Ngươi là điên rồi sao? Biết rõ phía trước có thú triều còn xông về phía trước? Ngươi sẽ hại chết chúng ta!"
Diệp Trần không nói một lời, mắt thấy những con yêu thú phi hành kia gầm thét lao đến, Diệp Trần bỗng nhiên há miệng:
"Rống! ~~ "
Một tiếng giống như tiếng long ngâm đột nhiên phát ra từ trong cổ họng của Diệp Trần, hóa thành từng đạo sóng âm, hướng về bốn phương tám hướng lan tràn mà đi.
Mà những con yêu thú phi hành kia, nghe được tiếng rống này thì lập tức giống như chuột gặp phải mèo, dọa đến thi nhau chạy tứ tán, tự động nhường ra một con đường.
"Cái này..."
Bắc Sơn Vi Nhi thấy cảnh này thì lập tức dùng bàn tay ngọc ngà của mình che lại miệng, kinh ngạc không nói nên lời.
Mà ngay cả Cửu Sí Tử Điện Thứu ở dưới chân hai người cũng phát ra một tiếng kinh hô, trong một đôi mắt lớn lộ ra vẻ vô cùng chấn kinh, "Âm thanh của Thiên Long! Đây là âm thanh của Thiên Long! Ngươi một tên Nhân tộc, làm sao có thể phát ra thanh âm Thiên Long?"
Diệp Trần cười nhạt một tiếng, cũng không có giải thích quá nhiều.
Trong cơ thể của hắn có Thần Long Chi huyết, tăng thêm kiếp trước đã từng chiếm được một loại bí thuật của Long tộc, cho nên mới có thể phát ra thanh âm Thiên Long.
Long tộc, chính là chí tôn của Yêu tộc!
Mặc dù thanh âm Thiên Long của Diệp Trần cũng không thuần chất, thế nhưng đủ để dọa lùi những con yêu thú cấp thấp này.
"Rống! ~~ " "Rống! ~~ "
Diệp Trần lại phát ra liên tiếp mấy đạo thanh âm Thiên Long, cuối cùng từ bên trong cỗ thú triều này phi hành xuyên qua bình yên vô sự.
"Chúng ta vậy mà còn sống từu bên trong thú triều?"
Bắc Sơn Vi Nhi vỗ vỗ bộ ngực lớn của mình một cái, vẻ mặt tỏ ra khó có thể tin.
Phải biết, đối mặt với loại thú triều quy mô lớn như thế này thì cho dù là cường giả Hóa Thần cũng không dám tùy tiện chính diện đối kháng.
Diệp Trần mang theo bọn họ, chẳng những sống sót từ bên trong thú triều, hơn nữa lông tóc không tổn hao gì, đây quả thực làm cho người ta khó mà tin được!
Mà Cửu Sí Tử Điện Thứu kia sau khi trải qua chuyện này đối với Diệp Trần cũng trở nên vô cùng thuần phục.
Tuy nhiên, không đợi hai người một thú bọn họ được xả hơi, ở trong một chỗ sơn cốc phía trước đột nhiên phát ra một tiếng rít gào!
Sau đó:
"Rống ~~ "
Một đạo thân ảnh khổng lồ bay ra từ trong sơn cốc đó, bay vùn vụt về phía bọn họ mà tới.
Đây đúng là một con mãng xà khổng lồ, thân thể dài đến gần trăm mét, quanh thân toàn thân đều có lớp vảy màu đen, hơn nữa bụng dưới lại còn mọc ra hai đôi cánh to lớn!
"Đây là Thôn Thiên Mãng yêu thú ngũ giai! Hóa ra thú triều trước đó chính là nó dẫn tới!"
Cửu Sí Tử Điện Thứu bỗng nhiên hô lớn một tiếng, đồng thời ở trên không trung uốn cong một khúc cua, hiểm mà lại hiểm né tránh đi công kích của con mãng xà khổng lồ kia.
"Yêu thú ngũ giai?"
Diệp Trần nghe được điều này cũng không thể không đến khẽ chau mày, yêu thú ngũ giai tương đương với cường giả cảnh giới Hóa Thần, hơn nữa khí huyết hùng hậu, cho dù là hắn lôi hết át chủ bài ra muốn giết được co yêu thú ngũ giai này cũng không phải là một chuyện dễ dàng.
"Trốn!"
Diệp Trần ra quyết định rất nhanh, ra lệnh đối với Cửu Sí Tử Điện Thứu dưới chân.
Cửu Sí Tử Điện Thứu nghe được mệnh lệnh này của Diệp Trần, tự nhiên là cầu còn không được, nơi nào còn dám do dự, chín cái cánh nhanh chớp chớp động, lập tức mang theo hai người vắt cánh lên cổ bay như điên.
Mà con Thôn Thiên Mãng kia thì lại không có một chút ý định muốn từ bảo nào, đuổi theo ngay sát đằng sau.
Chương 690 Đối chiến Thôn Thiên Mãng
Cũng may Thôn Thiên Mãng này mặc dù là yêu thú ngũ giai, nhưng tốc độ không phải là thế mạnh của nó, tuy rằng Cửu Sí Tử Điện Thứu chở hai người nhưng ở trên tốc độ vẫn chiếm ở thế thượng phong, nhưng muốn bỏ qua thì trong thời gian ngắn cũng khó có thể làm được.
Chỉ chớp mắt đã trôi qua thời gian hơn nửa ngày, con Thôn Thiên Mãng kia cũng không hiểu vì sao mà vẫn cứ đuổi theo không chịu từ bỏ, mà thể lực của Cửu Sí Tử Điện Thứ thì bắt đầu có chút không tốt, mặc dù đang liều mạng vỗ cánh nhanh như chớp, thế nhưng khoảng cách giữa hai bên vẫn đang dần dần bị rút ngắn.
"Không được! Ta không chống đỡ nổi!"
Cửu Sú Tử Điện Thứu rốt cuộc không chống đỡ nổi, bắt đầu hạ xuống phía dưới.
Diệp Trần thấy thế thì không thể không lắc đầu, hắn cũng không nghĩ tới con Thôn Thiên Mãng này dai như đỉa đói vậy mà đuổi theo tới hẳn mười mấy vạn dặm rồi mà cũng không chịu bỏ qua.
"Các ngươi ở phía trước chờ lấy ta, ta đi chiếu cố nó!"
Nói xong, Diệp Trần trực tiếp tung người nhảy lên, từ trên lưng Cửu Sí Tử Điện Thứu nhảy xuống, "Tử Quỳnh kiếm!"
Ầm ầm!
Một đạo kiếm mang màu tím dài hơn ngàn mét đột nhiên phóng lên tận trời, hung hăng chém xuống trên người con Thôn Thiên Mãng ở đằng sau kia.
"Ngao!!"
Con Thôn Thiên Mãng kia hiển nhiên cũng không nghĩ tới, người phía trước thế mà lại quay đầu công kích nó, lập tức gào thét lên một tiếng, tính cả cái thân thể khổng lồ cũng bị một kiếm này của Diệp Trần chém rơi xuống trên mặt đất.
Ầm ầm!
Thân hình khổng lồ kia dài đến hơn trăm mét mạnh mẽ rơi xuống trên mặt đất, phía dưới lập tức giống như xảy ra một cơn địa chấn cỡ lớn, hơn nữa xuất hiện một cái hố sâu với bán kính mấy ngàn mét!
Tuy nhiên, Diệp Trần lại khẽ chau mày, trên mặt lộ ra vẻ mặt ngưng trọng, phải biết, một kiếm vừa rồi của hắn, gần như đã sử dụng tám chín thành công lực, hơn nữa lại là đột nhiên tập kích, nếu đổi thành Cửu Sí Tử Điện Thứu thì vào lúc này sớm đã bị một kiếm của hắn chém thành hai khúc.
Thế nhưng con Thôn Thiên Mãng này lại chỉ xuất hiện một vết máu trên thân, thậm chí ngay cả vết thương nhẹ cũng không tính!
"Súc sinh này có lực phòng ngự quá cao, xem ra công kích vật lý bình thường không có hiệu quả quá lớn đối với nó!"
Mà con Thôn Thiên Mãng kia sau khi rơi xuống mặt đất thì phát ra một tiếng rống lớn, rất nhanh đã phóng lên tận trời, phần nộ gầm thét, bổ nhào về phía Diệp Trần!
"Lưu Ly Kim Thần!"
"Pháp Tướng Thiên Địa!"
Diệp Trần không có thời gian đi suy tư, quả quyết đồng thời sử xuất hai môn võ kỹ.
Oanh!
Thôn Thiên Mãng kia vọt lên không trung, thân thể đột nhiên uốn éo, cái đuôi vô cùng lớn kia giống như một cây trường tiên, hung hăng giáng xuống Diệp Trần ở phía dưới, tốc độ nhanh đến mức khó có thể tin nổi!
"Hừ!"
Diệp Trần hừ lạnh một tiếng, lập tức tung ra một quyền nghênh tiếp đón lấy.
Ầm ầm!
Một tiếng nổ vang trên bầu trời, nắm đấm của Diệp Trần và cái đuôi của Thôn Thiên Mang va chạm vào nhau ở trên không trung.
Oanh!
Trong nháy mắt Diệp Trần ngã bay ra ngoài, trọn vẹn lùi tới hơn ngàn mét mới đứng vững thân hình.
Rất rõ ràng, nếu là nói về lực lượng tổng hợp, Diệp Trần là thân thể nhân loại, xa xa không phải đối thủ của con yêu thú ngũ giai trước mắt này.
Cho dù hắn hấp thu Thần Long Chi huyết, lại thấy hiểu thuật luyện thể, lực lượng vượt xa tu chân giả, thế nhưng so với Thôn Thiên Mãng có khí huyết hùng hậu mà nói cuối cùng vẫn còn có khoảng cách không nhỏ.
"Khụ khụ!"
Diệp Trần không thể không ho khan hai tiếng, trong cơ thể huyết khí quay cuồng một trận, suýt chút nữa thì phun ra một ngụm máu tươi.
Mà lúc này Cửu Sí Tử Điện Thứu đã trốn tới hơn mười dặm, đã biến hóa thành bộ dáng của một ông lão áo tím, cùng với Bắc Sơn Vi Nhi ở bên cạnh, sắc mặt hai người đều thay đổi lớn.
Bắc Sơn Vi Nhi bỗng nhiên suy nghĩ một chút, giật giật ống tay áo của ông lão áo tím, nói:
"Cửu gia gia, thừa dịp tiểu tử này đang đánh nhau với Thôn Thiên Mãng, hay là chúng ta tranh thủ thời gian thừa cơ trốn về phía Bắc Hàn thành a?"
Không nghĩ tới, lão giả áo tím lại lắc đầu nói:
"Không được! Vi Nhi, kẻ này có thực lực sâu không lường được! Chúng ta cần phải trước tiên xác định, tiểu tử này chết ở trong tay Thôn Thiên Mãng, bằng không nếu như hắn giết trở lại Bắc Hàn thành, chúng ta có thể bị dọa diệt thành a!"
Bắc Sơn Vi Nhi nghe được điều này, lại nghĩ tới thủ đoạn của Diệp Trần trước đó thì lập tức chán nản một trận.
"Tuy nhiên..."
Cửu Sí Tử Điện Thứu lại nói tiếp:
"Thôn Thiên Mãng này chính là yêu thú ngũ giai, hoàn toàn xứng đáng là bá chủ vùng rừng rậm băng tuyết hoang dã này, chính là Hóa Thần cũng không dám tùy tiện trêu chọc, tiểu tử này tuy rằng rời đi nhưng cũng chưa chắc có thể toàn thân trở ra!"
Bắc Sơn Vi Nhi nghe được điều này, đôi mắt đẹp lập tức hơi sáng lên, trong lòng lại dấy lên hy vọng.
Mà cùng lúc đó, ngoài mấy trăm dặm có một chiếc phi thuyền khổng lồ mà vàng kim, dài khoảng chừng mấy ngàn mét, rộng vài trăm mét, hơn nữa quanh thân lưu chuyển huyền quang, mơ hồ còn bao hàm các loại trận pháp cấm chế.
Rất rõ ràng đây là một loại pháp bảo phi hành, mà đẳng cấp còn có chút không thấp.
Mà lúc này, trên phi thuyền một đám người đang đứng dựa vào lan can, hướng về phái Diệp Trần và Thôn Thiên Mãng giao chiến quan sát.
"Khí tức này rất rõ ràng là con Thôn Thiên Mãng, bá chủ vùng rừng rậm băng tuyết hoang dã này!"
"Giao chiến với con Thôn Thiên Mãng kia dường như là tu sĩ nhân loại?"
"Phóng nhãn toàn bộ Thiên Huyền tinh, đủ tư cách đánh một trận với con Thôn Thiên Mãng này chẳng qua cũng chỉ có mười mấy người mà thôi, hơn nữa mỗi một vị đều là đại nhân vật tiếng tăm lừng lẫy ở Thiên Huyền tinh chúng ta!"
...
Mọi người nghị luận một trận, một tên nam thanh niên đứng ở phía trước mọi người nhất, một mặt hưng phấn nói:
"Đại chiến như thế, trăm năm khó gặp! Chúng ta đã gặp được thì sao có thể bỏ lỡ? Lưu lại một bộ phận người trông coi Truy Phong Xuyên Vân Chu, những người khác theo ta tiến tới nhìn xem!"
Nam thanh niên kia nói xong, trực tiếp tung người nhảy lên từ trên phi thuyền nhảy ra, hướng phía Diệp Trần và Thôn Thiên Mãng giao chiến mà bay tới.
Các cao thủ còn lại thế thế vội vàng thi nhau đuổi theo.
Chỉ chốc lát, mọi người đã đi tới trên một ngụn núi cách đó mấy chục dặm, tình huống giao chiến tự nhiên cũng nhìn thấy rõ ràng hơn.
"Ta không có nhìn lầm chứ? người chiến đấu khó phân chia thắng bại với Thôn Thiên Mãng kia lại là một thiếu niên còn trẻ tuổi như vậy?"
"Chẳng lẽ người này là lão gia hỏa nào đó tinh thông thuật trú nhan sao? Trên Thiên Huyền tinh ta cũng không có nghe nói qua, có nhân vật này!"
"Có lẽ là đến từ bên ngoài tinh vực, lại hoặc là một vị cao nhân ẩn thế nào đó?"
...
Mọi người bàn luận sôi nổi, bắt đầu thi nhau suy đoán lai lịch thân phận của Diệp Trần.
"Lôi thúc, ngài thấy thế nào?"
Nam thanh niên kia ngược lại nhìn về phía một ông lão ở bên cạnh bỗng nhiên mở miệng hỏi.
Những người còn lại dường như đối với ông lão này cũng có chút kính nể, thế là thi nhau ngậm miệng, hướng hắn nhìn sang.
Ông lão được gọi là "Lôi lão" kia cũng không có vội vàng mở miệng mà hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào Diệp Trần một lát, vẻ mặt bỗng nhiên hiện lên vẻ chấn kinh, "Ồ! Kỳ lạ! Thật sự là kỳ lạ!"
Nam thanh niên kia nói:
"Lôi thúc, có phải ngài phát hiện ra cái gì hay không?"
Ông lão lại hít sâu một hơi mới nói:
"Các ngươi nhìn kỹ, khí tức kẻ này tuy rằng hùng hồn, thực lực cũng mạnh đến đáng sợ dĩ nhiên có thể đối kháng với yêu Thôn Thiên Mãng yêu thú ngũ giai, thế nhưng chỗ hắn vận chuyển chân nguyên, chỉ là lực lượng cảnh giới Kim Đan mà thôi!"
"Cái gì? Điều này sao có thể!"
Tất cả mọi người nghe được điều này thì hai mắt của tất cả đều trợn lên thật lớn.
Tu chân giả đạt tới cảnh giới khác nhau, sử dụng lực lượng chân nguyên cũng có chút khác biệt, chỉ có điều có rất ít người chú ý tới điểm này.
Nếu như một người sử dụng chân nguyên, bao hàm lực lượng Kim Đan đây cũng là mang ý nghĩa tu vi của hắn chỉ có cảnh giới Kim Đan, đây là thứ rất khó có thể làm giả.
Lấy tu vi cảnh giới Kim Đan, chống lại Thôn Thiên Mãng yêu thú ngũ giai, cái này có khả năng sao?
Mọi người nhất thời hoảng sợ nhìn nhau.