Ở bên trong tiếng chế nhạo của mọi người, vẻ mặt của Diệp Trần vẫn bình tĩnh như cũ, hai mắt nhìn thẳng vào Tuyệt Vô Địch đã ở bên trong trạng thái nổi điên, thản nhiên nói:
"Ta nói, Hi Nguyệt là thê tử mà ta đã xác định trong cuộc đời này, không ai cướp đi được! Bao quát cả ngươi!"
Oanh!
Diệp Trần nói ra lời này, gần như tất cả mọi người đều hoài nghi không biết lỗ tai của mình có vấn đề gì xảy ra hay không? Hay chính là đầu óc của Diệp Trần xảy ra vấn đề!
Rõ ràng chính là muốn chết a!!
"Được! Rất được!"
Tuyệt Vô Địch phẫn nộ ngược lại nở nụ cười, trên mặt hiện ra vẻ tàn nhẫn nồng đậm:
"Tiểu tử! Ngươi thật rất giống với người kia! Vốn là ta còn muốn giữ ngươi lại, chờ đến khi thực lực của ngươi tăng lên lại dùng ngươi tới phá giải tâm ma của ta, bây giờ ngươi đã muốn chết như vậy, vậy thì ta thành toàn cho ngươi!"
Tuyệt Vô Địch nói xong lời này, sát ý đã hiện ra rất rõ ràng, dường như lúc nào cũng có thể ra tay với Diệp Trần.
Đúng lúc này:
Đông!!
Một tiếng chuông vang hùng hậu, vang vọng giữa đất trời!
Sau đó, truyền đến một tiếng nổ vang rền!
"Mau nhìn! Thiên Kiếp thần tháp sẽ mở ra ngay lập tức!"
Bá bá bá!
Mọi người nhất thời thi nhau hướng phương hướng tòa tháp khổng lồ kia nhìn lại:
Quả nhiên, ngọn tháp khổng lồ cao tới vạn mét kia đột nhiên bắn ra một đạo ánh sáng sáng chói, bao phủ tất cả ngọn núi cao trăm vạn mét ở phía dưới vào trong đó, vô cùng mỹ lệ hùng vĩ.
"Vô Địch, Thiên Kiếp thần tháp sắp mở ra, làm đại sự quan trọng hơn, để cho tiểu tử này sống thêm một lúc đi!"
Tôn trưởng lão vỗ vỗ đầu vai của Tuyệt Vô Địch, nói nhẹ một câu.
Nơi này dù sao cũng là địa bàn của Nguyên Thủy môn, nếu thật giết người ở đây thì cuối cùng cũng có chút phiền phức.
Tuyệt Vô Địch lại nhìn Diệp Trần thật sâu một cái, chậm rãi thu hồi khí thế trên người, lui về bên trong trận doanh của Kình Thương tông.
"Quỳnh tông chủ, chuyện này Lạc Hà tông các ngươi cần phải cho chúng ta một câu trả lời vừa lòng thuyết phục!!"
Tôn trưởng lão quẳng xuống một câu, mang theo các thiên tài Kình Thương tông trực tiếp phẩy tay áo bỏ đi.
Sắc mặt của Quỳnh Bích Lạc lập tức vô cùng khó coi, đành phải chuyển dời hết lửa giận tới trên người Diệp Trần:
"Tiểu tử! Ngươi cho rằng bổn tông chủ thật sự không dám giết ngươi sao?"
Quỳnh Bích Lạc bây giờ thật sự là vô cùng hận Diệp Trần, vốn là một chuyện vô cùng vui mừng lại bị hắn quấy nhiều thành ra như bây giờ, làm cho cả Lạc Hà tông đều biến thành trò cười trong mắt mọi người!
Ngay vào lúc Quỳnh Bích Lạc nhịn không được muốn trực tiếp xuất thủ giết chết Diệp Trần ngay tại chỗ thì lúc này Hi Nguyệt lại đứng dậy ngăn ở trước mặt Diệp Trần, hốc mắt đỏ bừng, nói:
"Sư phụ, thật xin lỗi! Ta đã nghĩ rồi, những chuyện khác, ta đều có thể nghe lão nhân gia ngài, nhưng duy chỉ có chuyện này, đồ nhi chỉ có thể làm trái với ngài!"
Quỳnh Bích Lạc lập tức tức giận đến toàn thân phát run:
"Ngươi, ngươi cái nghiệt chướng này! Lời này của ngươi...là có ý gì?"
Hi Nguyệt nhìn Diệp Trần ở sau lưng một cái, hít sâu một hơi, nói:
"Chính như Diệp Trần vừa mới nói, hắn xác định ta là thê tử của hắn, ta cũng đã xác định hắn chính là trượng phu của ta! Nếu như ngài giết hắn, thì ngay cả ta cũng giết luôn đi!"
Xoạt!!
Hi Nguyệt vừa nói ra lời này, mọi người ở xung quanh vẫn còn đang vây xem, lập tức lại thi nhau xôn xao không ngừng:
"Hóa ra là lang có tình, thiếp có ý, cũng không phải là mong muốn đơn phương của tiểu tử kia!"
"Như thế xem ra, rõ ràng là lão bà Quỳnh Bích Lạc kia là dùng gậy đánh chim uyên ương! Chà chà!"
"Không thể không nói, ta bây giờ bắt đầu có chút bội phục tiểu tử kia!"
"Này! Tiểu tử kia xác thực rất can đảm, đáng tiếc a, đắc tội Kình Thương tông thì chỉ sợ cũng sống không nổi thêm mấy ngày nữa!"
...
Mà đám người Tuyệt Vô Địch đã chuẩn bị rời đi, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt này, lại nghe được tiếng bàn tán của mọi người, cả đám càng là sắc mặt tái xanh, trong ánh mắt nhìn về phía Diệp Trần tất cả đều hiện ra sát ý nồng đậm!
Hi Nguyệt đột nhiên đứng ra và khi nàng ta nói lời thú nhận công khai này, tương đương với việc ngay lập tức biến Kình Thương tông và Lạc Hà tông trở thành ác nhân cầm gậy đánh chim uyên ương.
"Được được được!"
Tôn trưởng lão kia bỗng nhiên cười, bên trong đôi mắt hiện ra hàn ý, lạnh lùng nói:
"Quỳnh tông chủ, trước đó vẫn luôn nghe nói, Thánh nữ Hi Nguyệt của Lạc Hà tông thuần khiết như ngọc, bây giờ xem ra chẳng qua cũng chỉ như thế mà thôi! Sau khi kết thúc cuộc chiến Bách Niên Thiên Kiêu lần này, ta sẽ báo cáo chi tiết tình huống này, ngươi đợi tới tiếp nhận lửa giận của Kình Thương tông chúng ta đi!"
Quỳnh Bích Lạc nghe được lời này của Tôn trưởng lão thì lập tức khẩn trương, vội vàng chạy lên trước:
"Tôn trưởng lão! Ngài nghe ta giải thích, đây tuyệt đối là một cái hiểu lầm..."
Một khi cao tầng của Kình Thương tông nổi giận thì đối với Lạc Hà tông mà nói, đó chính là tai họa ngập đầu a!
Diệp Trần nghe được lời này của Tôn trưởng lão, cũng không thể không nhướng mày:
Sự tồn vong của Lạc Hà tông, hắn sẽ không quan tâm!
Thế nhưng là, nếu như bởi vì chuyện này mà giống như kiếp trước, Kình Thương tông phát binh diệt Lạc Hà tông, vậy Hi Nguyệt sau này chẳng phải sẽ lại sống ở bên trong sự đau lòng hay sao?
Kết quả này tuyệt đối không phải là kết quả mà Diệp Trần mong muốn nhìn thấy!
Vừa nghĩ đến đây, thân thể Diệp Trần nhoáng một cái đi tới trước mặt đám người Kình Thương tông, nhìn về phía Tuyệt Vô Địch, cất cao giọng nói:
"Tuyệt Vô Địch, ngươi có dám đánh cược với ta hay không?"
Mọi người không biết Diệp Trần lại nghĩ ra cái trò gì, tuy nhiên tất cả đều đang ôm tâm tính xem trò vui, lập tức thi nhau yên tĩnh trở lại.
Hai mắt Tuyệt Vô Địch nheo lại, quét mắt liếc nhìn Diệp Trần, trên mặt hiện ra vẻ khinh thường:
"Ngươi muốn đánh cược gì với ta?"
Diệp Trần đã đứng ở trước mặt nhiều người như vậy công khai khởi xướng khiêu khích với hắn, hắn tự nhiên cũng không thể nhận sợ.
Diệp Tràn cười nhạt một tiếng, giọng nói hướng bốn phía cuồn cuộn truyền ra:
"Hai chúng ta cược, ai có thể lấy được vị trí đứng đầu bảng Thiên Kiêu!"
Xoạt!!
Diệp Trần vừa thốt ra lời này, toàn bộ tất cả mọi người ở đây lập tức xôn xao xì xào bàn tán.
Đứng đầu bảng Thiên Kiêu!
Tiểu tử này, thật đúng là dám nói a!
Cho dù là Tuyệt Vô Địch cũng không dám nói có niềm tin tuyệt đối, có thể trở thành người đứng đầu bảng Thiên Kiêu lần này.
Hắn là một tên chỉ có cảnh giới Hóa Thần tầng một vô dụng, ở nơi này tùy tiện lôi ra một người, đoán chừng so với hắn mạnh hơn, vậy mà cũng dám ngấp nghé vị trí đứng đầu bảng Thiên Kiêu?
Cái tên này sợ là đang nói mơ a?
"Nếu ta thắng, Kình Thương tông các ngươi nhất định phải hủy bỏ hôn ước, hơn nữa không được làm khó xử Lạc Hà tông!"
Diệp Trần không thèm để ý tới lời giễu cợt của mọi người, tiếp tục chậm rãi mở miệng nói.
Tuyệt Vô Địch lập tức cười, hắn thực sự không nghĩ tới, đến tột cùng là ai cho đối phương sự tự tin lớn như vậy, lại muốn cược với mình xem ai đứng ở vị trí đầu bảng Thiên Kiêu!
"Vậy nếu như ngươi thua thì sao?"
"Nếu như ta thua thì tùy ngươi xử trí!"
Diệp Trần một mặt lạnh nhạt nói.
Lấy hắn đã có thực lực đủ để địch nổi Hợp Đạo Tiên Quân, chỉ là một cái vị trí đứng đầu bảng Thiên Kiêu, hắn vốn căn bản không có ý định đi tranh đoạt, bởi vì thật sự là sợ đi khi dễ người!
Tuy nhiên, vì Hi Nguyệt, vì Lạc Hà tông tránh khỏi trận tranh chấp này, hắn nguyện ý làm như thế.
"Được! Ta tiếp nhận đánh cược với ngươi"
Tuyệt Vô Địch chậm rãi đáp ứng xuống, trong ánh mắt nhìn về phía Diệp Trần hiện ra vẻ hưng phấn nồng đậm.
Giống!
Thật sự là quá giống!
Tuyệt Vô Địch sở dĩ đáp ứng là bởi vì hắn từ trên người trước mắt này lại thấy được cái bóng tâm ma của chính mình một lần nữa!
Tuy rằng theo suy nghĩ của hắn, cái tên gia hỏa được gọi là Diệp Trần trước mắt này căn bản còn chưa đủ tư cách làm đối thủ của mình, chỉ cần đợi một chút thời gian nữa thôi thì sẽ trở thành vật thay thế để cho chính mình có thể vượt qua tâm ma!
Chương 967 Hắn không phải người đó!
Tuyệt Vô Địch và một tên tiểu tử có cảnh giới Hóa Thần không có chút danh tiếng gì đã quyết định đánh cược tranh đoạt vị trí đứng đầu bảng Thiên Kiêu, chẳng mấy chốc truyền bá ra trên toàn bộ núi Thiên Kiếp, đột nhiên gây ra một cuộc thảo luận sôi nổi giữa mọi người.
Thậm chí, một số trưởng lão chấp sự của Nguyên Thủy môn càng là nắm lấy thời cơ này mà mở một trận cá cược.
Tỉ lệ đặt cược cho Tuyệt Vô Địch là một ăn hai, tuy rằng Tuyệt Vô Địch là người có thực lực để tranh đoạt vị trí đầu bảng Thiên Kiêu năm nay, nhưng tư cách tương tự như vậy cũng không phải chỉ có một mình hắn mà còn có mấy người nữa, hắn cũng không có ưu thế tuyệt đối, cho nên tồn tại một số tranh cãi.
Nếu như mà so sánh thì quan điểm của mọi người đối với Diệp Trần mà nói thì chính là rất thống nhất.
Cái tên gia hỏa ngông cuồng không biết mùi vị này tuyệt đối không có khả năng trở thành người đứng đầu bảng Thiên Kiêu!
Căn cứ vào cái nhận thức chung này, tỉ lệ đặt cược cho Diệp Trần đạt tới con số kinh người một trả gấp một ngàn!
Mặc dù là như thế nhưng cũng không có ai có ý định đặt cửa Diệp Trần.
Biết rõ chắc chắn không có bất kỳ hy vọng gì, cho dù tỉ lệ đặt cược lại cao hơn nữa cũng vô dụng thôi, đây không phải là tiền không biết xài chỗ nào sao?
"Ta ra mười khối Tử Viêm tinh thạch, đặt cửa Diệp Trần!"
Một giọng nói rõ ràng dễ nghe đột nhiên vang lên ở trong đám người.
"Này! Thật là có người ngu lắm tiền a! Tiểu cô nương, ngươi nói ngươi có phải là có tiên nhưng không có chỗ nào để tiêu tiền hay không?"
Người đàn ông trung niên phục trách đặt cược kia nhịn không được mà trêu chọc, tuy nhiên không đợi hắn mở miệng nói ra câu nói tiếp theo thì ngẩng đầu nhìn biết rõ người đặt cược là ai thì lập tức toàn thân run lên, vội vàng tát chính mình một cái bạt tai, cười theo nói:
"Nhìn cái miệng thối của ta này! Hóa ra là Phong tiểu thư của Phượng tộc a! Thất kính thất kính!"
Hóa ra, nữ tử đặt cửa Diệp Trần này bỗng nhiên chính là Phong Hoa Vũ thiên tài của Phượng tộc.
Phong Hoa Vũ tại cuộc chiến Bách Niên Thiên Kiêu lần trước đã đứng ở hàng thập đại thiên kiêu, thậm chí xếp hạng còn ở trên cả Tuyệt Vô Địch, về sau từ bên trong Mê La Tinh Hải đi ra ngoài, thực lực cũng theo đó mà tăng vọt, bây giờ cũng là người có thực lực tranh đoạt vị trí đầu trên bảng Thiên Kiêu, cũng không kém hơn so với Tuyệt Vô Địch!
Sau khi mọi người nhận ra Phong Hoa Vũ thì lập tức từng tên vì đó mà im bặt đi, không còn dám bàn tán bừa bãi, tuy nhiên trong lòng lại đều rất tò mò, thực sự nghĩ mãi mà không rõ, Phong Hoa Vũ tại sao tiền đặt cược lại đặt ở trên thân Diệp Trần này!
Tuy nhiên, sau khi Phong Hoa Vũ đặt cược xong thì lại có một giọng nói nam tử vang lên:
"Ta đặt năm mươi khối Tử Viêm tinh thạch, cũng đặt cửa Diệp Trần!"
Mọi người ngay lập tức xì xào bàn tán thêm lần nữa.
Năm mươi khối Tử Viêm tinh thạch, đây cũng không phải là một con số nhỏ, gần như bù đắp được toàn bộ gia sản của một số môn phái nhỏ!
Người đó là ai?
Xuất thủ cũng quá hào phóng đi!
Coi như nhiều tiền cũng không thể lãng phí như vậy chứ?
Mọi người thi nhau hướng người vừa đặt cược vừa rồi nhìn lại, sau khi nhận ra được thân phận của người này thì tất cả lập tức giật mình.
"Ai nha, hóa ra là Vô Kỵ công tử! Ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu!"
Người đặt cược này bỗng nhiên chính là một trong thập đại thiên kiêu tiền nhiệm, Thiếu chủ Thiên Đạo thương minh, Nhạc Vô Kỵ.
Nhạc Vô Kỵ có lẽ không phải là người có thực lực mạnh nhất bên trong thập đại Thiên Kiêu, nhưng tuyệt đối là kẻ có nhiều tiền nhất!
Chỉ thấy, Nhạc Vô Kỵ mặc một thân trường bào màu tím vàng, cầm một cái quạt xếp trong tay, vẫn tiêu sái như trước, hướng về phía Phong Hoa Vũ mỉm cười, nói:
"Phong sư muội, đã lâu không gặp!"
Phong Hoa Vũ nở nụ cười xinh đẹp, chế nhạo nói:
"Nhạc sư huynh quả nhiên vẫn còn hoàn toàn hào phóng như trước đây a! Đặt cược hẳn năm mươi khối Tử Viêm tinh thạch, không sợ mất cả chì lẫn chài sao?"
Nhạc Vô Kỵ cười nói:
"Ta tin tưởng ánh mắt của Phong sư muội! Bên cạnh đó, chỉ hướng về cái "tên" này, ta cũng không thể không đặt cửa hắn!"
Phong Hoa Vũ cười, lắc đầu, nói:
"Vậy thì chỉ sợ ngươi phải thất vọng! Ta vừa mới gặp qua người này, chỉ có "tên" là giống nhau nhưng lại không phải là người đó!"
Nụ cười của Nhạc Vô Kỵ lập tức thu lại, khẽ chau mày:
"Ngươi chắc chắn?"
Phong Hoa Vũ kiên định gật đầu, nói:
"Ta chắc chắn! Thân hình dung mạo có lẽ có thể làm giả, nhưng khí tức chắc không thể làm giả được, ta có thể xác định là không phải hắn!"
Nhạc Vô Kỵ lập tức trầm mặc.
Mọi người đều nghe đối thoại của hai đại thiên kiêu vào trong tai, từng người lập tức như lọt vào trong sương mù, hoàn toàn không nghĩ ra.
Chuyện xảy ra bên trong Mê La Tinh Hải, nhất là chuyện xảy ra ở tầng tinh vực thứ tám có rất ít người biết, thậm chí ngay cả cái tên Diệp Trần này, cao tầng của các đại thế lực, tất cả cũng đều hết sức ăn ý lựa chọn giữ bí mật.
Bởi vậy mà những người tầm thường này căn bản cũng không có nghe nói qua cái "tên" Diệp Trần này, tự nhiên không biết đằng sau cái tên này là đại biểu cho ý nghĩa gì!
Nhạc Vô Kỵ trầm mặc một lát bỗng nhiên cười:
"Ngươi đã chắc chắn hắn không phải là người kia, vậy vì sao còn đặt cược cho hắn?"
Phong Hoa Vũ cũng cười nói:
"Ta cũng không biết, có lẽ giống như ngươi vừa mới nói, coi như chỉ hướng về cái "tên" này, ta cũng không thể không đặt cửa hắn!"
Nhạc Vô Kỵ cười ha ha:
"Nghĩ không ra Phong sư muội cũng có một mặt thoải mái không bị trói buộc như thế! Vậy chúng ta rửa mắt mà đợi đi, hy vọng cái "tên" Diệp Trần này sẽ không để cho chúng ta thất vọng!"
Đối với người bình thường mà nói, đây có lẽ chỉ là một cái tên rất bình thường, nhưng đối với hai đại thiên kiêu như Phong Hoa Vũ và Nhạc Vô Kỵ mà nói, nhưng lại có ý nghĩa quan trọng khác.
Nhất là Phong Hoa Vũ, lúc trước nàng ta thế nhưng là tận mắt nhìn thấy, Diệp Trần lấy sức một mình giết chết hai đại thiên kiêu Vân Phá Thiên và Yến Cuồng Sinh, hù dọa Tuyệt Vô Địch và Dịch Bạch chạy mất dép, ngay cả Long Thần đứng đầu bảo Thiên Kiêu cũng bị hắn chặt đứt một tay!
Biểu hiện cường đại của Diệp Trần làm cho nàng vô cùng rung động mỗi khi nghĩ đến đều sẽ làm cho nàng sinh ra một loại cảm giác thất bại, vĩnh viễn không cách nào nhìn theo được bóng lưng đó!
...
Một bên khác, sau khi Diệp Trần và Tuyệt Vô Địch quyết định đánh cược, Quỳnh Bích lạc không biết vì sao vậy mà hiếm có được không tiếp tục gây khó dễ với Diệp Trần.
Có lẽ dưới cái nhìn của nàng, Diệp Trần chắc chắn thua chứ không còn gì mà phải nghi ngờ, hơn nữa thời gian cũng không còn nhiều.
Lại hoặc là bởi vì, cử động lần này của Diệp Trần, ở một loại góc độ nào đó mà nói thì đã thay Lạc Hà tông tiếp nhận lửa giận của Kình Thương tông.
Quỳnh Bích Lạc chỉ nói một câu "Tự giải quyết cho tốt" sau đó thì không tiếp tục để ý tới Diệp Trần.
Hi Nguyệt thì ngược lại một mặt lo lắng:
"Diệp Trần, ngươi quá xung động! Ngươi làm sao có thể đánh cược như thế với Tuyệt Vô Địch? Hay là chúng ta vẫn là nhanh trốn đi a?"
Cũng khó trách Hi Nguyệt sẽ nghĩ như vậy, dù sao thì dựa vào suy nghĩ của nàng mà nói, Diệp Trần ngay cả mình cũng không đánh lại chứ đừng nói thiên kiêu đứng đầu bảng, coi như thập đại thiên kiêu, thậm chí ngay cả cửa ải Thiên Kiếp thần tháp này chỉ sợ cũng chưa chắc đã xông qua được!
Diệp Trần cười ha ha một tiếng, nói:
"Ta nói thê tử của ta a! Ngươi cũng quá coi thường phu quân của ngươi rồi! Ta chính là muốn ở trước mặt mọi người đánh bại Tuyệt Vô Địch, hướng tất cả mọi người chứng minh, ánh mắt của ngươi là chính xác nhất!"
Hi Nguyệt nghe được điều này thì lập tức vừa tức giận vừa buồn cười, giẫm chân một cái:
"Bây giờ đã là lúc nào rồi mà ngươi còn có thể cười toe toét như vậy, ngươi căn bản không biết, đứng đầu bảng Thiên Kiêu là có ý vị như thế nào!"
"Cho dù là Tuyệt Vô Địch kia cũng chẳng qua chỉ là một trong những người có thực lực tranh đoạt được vị trí đứng đầu bảng Thiên Kiêu mà thôi, coi như ngươi có thể đánh bại hắn cũng chưa chắc đã có thể trở thành người đứng đầu bảng!"
"Huống chi, ta nghe nói Tuyệt Vô Địch kia chỉ còn nửa bước nữa là bước vào cảnh giới Phản Hư thì ngươi làm sa có thể đánh thắng được hắn!"
"Diệp Trần cũng lười đi giải thích, chỉ chỉ nơi xa, nói:"
"Người của Kình Thương tông nhưng vẫn luôn đang xem chừng chúng ta đây, chúng ta coi như muốn chạy chỉ sợ cũng chạy không được a! Bên cạnh đó, nếu như ngươi chạy với ta, Kình Thương tông chắc chắn sẽ gây áp lực với sư phụ của ngươi!"
Chương 968 Khảo hạch bắt đầu
Hi Nguyệt kinh ngạc trong chốc lát thì cảm thấy Diệp Trần nói rất có lý, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức xụ xuống:
"Vậy làm sao bây giờ? Chẳng lẽ cứ chờ chết như vậy hay sao?"
Ngay vào lúc Hi Nguyệt bó tay toàn tập rơi vào trạng thái tuyệt vọng một lúc thì bỗng nhiên một bóng người xinh đẹp xuất hiện ở trước mặt hai người:
"Hi Nguyệt!"
Giọng nói của người này lạnh tanh, khí chất thoát tục, toàn thân áo trắng trắng hơn tuyết, vẻ ngoài xinh đẹp không kém Hi Nguyệt, nhưng trên người hiện ra một cỗ khí tức lạnh lùng khiến người phải tránh xa ngàn dặm.
"Huyền Băng tỷ tỷ!"
Nhìn thấy người nọ, Hi Nguyệt lập tức tiến lên nhào vào trong ngực của nữ tử này.
Hóa ra, nữ tử này không phải là ai khác, bỗng nhiên chính là Lạc Huyền Băng!
Hai người vốn chỉ là đi tìm Lạc Huyền Băng, kết quả một đường tìm tới nơi này, bởi vì trong lúc này xảy ra quá nhiều biến cố, ngược lại lại quên chuyện này đi.
Sau khi hai người hàn huyên được một lúc, Lạc Huyền băng lúc này mới để ý tới Diệp Trần ở một bên, không biết vì sao nàng ta luôn cảm thấy người trước mắt này cho nàng ta một loại cảm giác rất quen thuộc.
"Hi Nguyệt, chuyện của ngươi ta đã nghe nói, hắn chính là Diệp Trần đó sao?"
Lạc Huyền Băng nhìn về phía Diệp Trần, mở miệng hỏi.
Lúc nói ra lời này thì trên gương mặt tuyệt mỹ kia của Lạc Huyền Băng hiện ra vẻ thất vọng.
Vốn là lấy tính cách của nàng, tuyệt đối sẽ không kỳ lạ như thế, chỉ là lúc nàng ta vừa mới nghe được tin tức này thì thứ nhất là bởi vì chuyện của Hi Nguyệt mà đến thì là do nghe được cái tên Diệp Trần này, cho nên thực sự nhịn không được mà chạy tới hỏi thăm một phen.
Nhìn thấy Diệp Trần trước mắt này, cũng không phải là người trong nội tâm của nàng thì lập tức vô cùng thất vọng.
Dung mạo và khí tức của Diệp Trần đều thay đổi, chuyện này Hi Nguyệt biết, cho nên thấy Lạc Huyền Băng không biết Diệp Trần cũng không có cảm thấy kỳ quái.
Hơn nữa nàng ta bây giờ đã tin tưởng Diệp Trần một trăm phần trăm cho nên cũng không có đi chứng minh, Diệp Trần và Lạc Huyền Băng quen biết lẫn nhau mà là nói với Lạc Huyện Băng tình huống khó khăn trước mắt.
Sau khi Lạc Huyền Băng nghe xong, trầm ngâm một lát, lại hướng Diệp Trần nhìn một cái, mới nói:
"Việc này Diệp công tử hoàn toàn chính xác quá lỗ mãng! Tuy nhiên nếu như ngươi có thể đi tới trận chung kết thập cường thì có lẽ ta có thể giúp ngươi!"
Hi Nguyệt lập tức mừng rỡ, thế nhưng dưới cái nhìn của nàng, cho dù Diệp Trần tiến vào thập cường thì chỉ sợ cũng là muôn vàn khó khăn, nhưng có câu nói này của Lạc Huyền Băng thì ít nhiều có thêm mấy phần hy vọng!
Hai người lại nói chuyện một lúc:
Đông! Đông! Đông!
Một tiếng chuông vang vọng đất trời từ hướng Thiên Kiếp thần tháp truyền tới.
Vốn ở nơi đây còn rất xôn xao lộn xộn thì lập tức trở nên yên tĩnh, mọi người thi nhau hướng về phía Thiên Kiếp thần tháp mà nhìn lại.
Thiên Kiếp thần tháp cuối cùng cũng mở ra!
Diệp Trần cũng không thể không hướng về phía đỉnh Thiên Kiếp thần tháp mà nhìn lại, bên trong đôi mắt hiện lên vẻ vô cùng mong chờ.
Dựa theo những gì mà Hỗn Thế Ma Viên nói trước đó, tầng cao nhất của Thiên Kiếp thần tháp có ẩn chứa áo nghĩa của Hỗn Độn pháp tắc.
Mà Hỗn Độn pháp tắc thì là vấn đề mấu chốt cuối cùng để Hạo Thiên giới có thể trở thành chủ thế giới hay không!
Cho nên, bất kể như thế nào, nhất định phải ứng phó toàn lực để tranh thủ leo lên tầng cao nhất của Thiên Kiếp thần tháp.
...
Chẳng mấy chốc:
Sau khi Thiên Kiếp thần tháp mở ra, đám thiên tài của các thế lực thi nhau tụ tập ở dưới chân thần tháp.
Ở trước Thiên Kiếp thần tháp, đứng im ở đó một cái tượng đài bằng ngọc rất lớn cao khoảng chừng ngàn mét!
Mà ở phía trên tượng đài bằng ngọc đó thì lít nha lít nhít một loạt danh sách các danh tự.
"Nhìn thấy không? Đó chính là tượng đài Thiên Kiếp!"
"Nghe nói chỉ có một trăm nhân vật yêu nghiệt đứng đầu, danh tự mới có tư cách lưu ở trên đó! Một khi có người xông vào một trăm người đứng đầu thì danh tự của người cuối cùng sẽ bị dồn xuống!"
"Tượng đài Thiên Kiếp đã trải qua vô số năm tháng, chứng kiến qua biết bao thiên tài, quả thực nhiều như sao trên trời, phàm là người có thể lưu danh ở trên đó đều không ngoại lệ, tất cả cả đời đều là tồn tại yêu nghiệt siêu cấp!"
"Đáng tiếc là, vạn năm gần đây đã "không có thiên tài nào" có thể điền danh tự của mình lên trên tượng đài Thiên Kiếp này, cho dù là đám tông chủ đương nhiệm của bát đại tiên môn cũng không thể nào làm được!"
...
Nghe được tiếng bàn tán của mọi người, Diệp Trần không thể không phóng tầm mắt nhìn lên trên đỉnh tượng đài Thiên Kiếp.
Chỉ thấy ở trên đó bỗng nhiên khắc lấy hai chữ to lớn màu vàng kim lóng lánh: Hạo Thiên!
Diệp Trần lập tức cảm khái không thôi, Hạo Thiên đại đế không hổ là người có một không hai từ xưa đến nay, cả đời hoành ép siêu cấp mãnh nhân!
Ngay cả những thiên tài tuyệt thế từ thời xa xưa cho tới nay đều bị hắn gắt gao áp chế ở dưới chân!
Nói thật, Diệp Trần quả thật rất muốn tận mắt nhìn thấy Hạo Thiên đại đế trăm vạn năm trước một chút là có phong thái bực nào!
Ngay vào lúc Diệp Trần đang suy nghĩ liên miên:
Một ông lão người mặc trang phục của Nguyên Thủy môn chậm rãi đi lên trên một cái đài cao, hai tay hướng về phía mọi người ở phía dưới nhẹ nhàng áp xuống, cất cao giọng nói:
"Các vị!"
Giọng nói không lớn, nhưng lại truyền vào trong tai của mấy vạn người ở đây một cách vô cùng rõ ràng, tất cả mọi người ở đây đều lập tức yên tĩnh trở lại.
"Ta rất cao hứng khi đứng ở chỗ này nhìn thấy các thiên tài đến từ các môn phái lại đến tham gia khảo hạch thần tháp cứ hai mươi năm lại tổ chức một lần!..."
Sau khi ông lão nói một chút lời nói khách sáo không quan trọng thì mới bắt đầu đi vào trọng điểm:
"Dựa vào phép tắc mà Nguyên Thủy đại đế lập xuống, phàm là những người thông qua được khảo nghiệm núi Thiên Kiếp thì đều có thể thao gia khảo hạch Thiên Kiếp thần tháp lần này!"
"Về phần quy tắc khảo hạch thần tháp cũng hết sức đơn giản!"
Nói đến đây, ông lão chỉ vòa dưới chân Thiên Kiếp thần tháp, nói:
"Thiên Kiếp thần tháp có tổng cộng mười sáu cái cửa vào, mỗi lần có thể cùng lúc cho mười sáu người tiến vào, bên trong thần tháp tự thành một vùng không gian, tất cả người tham gia khảo hạch đều là tồn tại độc lập, không phải lo lắng sẽ đi quấy nhiễu lẫn nhau!"
"Tiếp theo, mười sáu người làm một nhóm, sau đó chúng ta sẽ công bố tình huống chia nhóm, tất cả người tham gia khảo hạch dựa vào ngọc giản của mình tiến vào thần tháp, thông qua ngọc giản, chúng ta có thể biết vị trí của người đó..."
Sau khi ông lão hướng mọi người cẩn thận giải thích qua quy tắc khảo hạch một lần thì thuận tay móc ra mấy ngối linh thạch màu đen ném vào không trung, sau đó hai tay nhanh chóng kết ấn.
Ông ~
Mấy khối linh thạch màu đen kia dựa theo trận pháp chi đạo được sắp xếp thành một cài màn hình khổng lồ ở trên không trung.
Ngay sau đó:
Ngọc giản trong tay mỗi một vị thiên tài đều bắt đầu thi nhau sáng lên.
Tiếp theo, ở trên cái màn hình khổng lồ kia bắt đầu xuất hiện từng hàng chữ, mà mỗi một hàng thì có mười sáu cái danh tự, chắc là tình huống phân nhóm cho mọi người.
Ông lão chỉ vòa danh tự trên màn hình nói:
"Mỗi người nhớ rõ tình huống phân nhóm của chính mình, dựa theo lượt phân nhóm mà tiến hành khảo hạch! Người vượt qua số tầng càng cao tương ứng thành tích tự nhiên sẽ càng tốt!"
Diệp Trần đại khái nhìn lướt qua, chẳng mấy chốc thì tím được danh tự của chính mình.
Thiên tài các phái tham gia khảo hạch có tổng cộng hơn năm trăm người, tổng cộng chia ra làm ba mươi ba nhóm, Diệp Trần xếp ở vị trí dưới giữa một chút, ở nhóm thứ hai mươi mốt.
Mà ở trong cùng một nhóm với hắn thì Diệp Trần thấy được một cái tên không tính là xa lạ: Lăng Hiêu!
Đang nghĩ ngợi thì cahcs đó không xa, Lăng Hiêu ở bên trong trận doanh của Kình Thương tông thế mà đi tới:
"Tiểu tử! Truóc đó để ngươi may mắn thắng một chiêu, ngươi đã không biết trời cao đất rộng lại dám khiêu chiến với Tuyệt sư huynh của ta, chẳng mấy chốc ta sẽ cho ngươi biết, so với thiên tài chân chính, ngươi chẳng qua chỉ là một tên phế vật! Rác rưởi!"
Chương 969 Dám sao?
Diệp Trần thì nhìn cũng chẳng thèm nhìn Lăng Hiêu, nếu như không phải bởi vì trong lúc tiến hành khảo hạch ở trong thần tháp cấm chế tư đấu, hắn sớm đã trực tiếp một bàn tay đánh nổ cái tên gia hỏa cắn loạn khắp nơi này!
"Nếu như ta là phế vật, vậy ngươi ngay cả một chiêu của phế vật cũng không đỡ nổi thì được gọi là cái gì?"
Diệp Trần một mặt đạm mạc nói.
"Ngươi!!"
Lăng Hiêu lập tức tức giận đến suýt chút nữa thì thổ huyết, lúc trước hắn bị một chiêu của Diệp Trần đánh bại, vẫn luôn cảm thấy vô cùng nhục nhã, bây giờ Diệp Trần đề cập lại chuyện này một lần nữa, hắn thật hận không thể lập tức đánh với Diệp Trần một trận nữa.
"Tiểu tử! Ngươi khoan đắc ý! Ngươi chẳng qua chỉ là dựa vào pháp bảo may mắn thắng bản công tử một lần mà thôi, lần này hai chúng ta là cùng một nhóm chung một đợt, ta sẽ đích thân đánh bại ngươi, để cho ngươi hiểu được sự chênh lệch giữa bản công tử và ngươi!"
Trước đó bị một chiêu của Diệp Trần đánh bại, mặc dù trong lòng Lăng Hiêu vô cùng không phục, nhưng hắn biết, trên tay đối phương có pháp bảo loại không gian, cho nên cho dù lại đánh một trận nữa hắn cũng chưa chắc có thể thắng.
Thế nhưng khảo hạch Thiên Kiếp thần tháp này so đấu là tiềm lực của người tham gia khảo hạch!
Pháp bảo, công pháp, võ kỹ các loại hình ngoại vật, tất cả đều vô dụng!
Hắn chưa đầy hai mươi tuổi đã đát tới cảnh giới Hóa Thần, chỉ nói về mức tiềm lực, cũng không kém hơn so với Tuyệt Vô Địch!
Mà Diệp Trần đây, ba mươi tuổi rồi mới chỉ có cảnh giới Hóa Thần tầng một mà thôi, làm sao có thể so được với chính mình?
Cho nên, Lăng Hiêu đối với mình có lòng tin tuyệt đối!
"Họ Diệp, không bằng chúng ta cũng tới đánh cược, như thế nào?"
Lăng Hiêu cố ý nói rất lớn tiếng, Diệp Trần bởi vì lúc trước đánh cược với Tuyệt Vô Địch vốn đang một mực mà tiêu điểm chú ý của mọi người, lúc này nhìn thấy có trò hay xuất hiện, xung quanh lập tức yên tĩnh trở lại, thi nhau hướng hai người bên này nhìn lại.
Diệp Trần im lặng không nói, giống như không có nghe được.
Lăng Hiêu hiển nhiên không cam tâm, tiếp tục lẩm bẩm nói:
"Chúng ta tới so một lần, ai có thể vượt qua số tầng cao hơn thì người đó thắng! Người thua phải hướng người thắng quỳ xuống đất dập đầu gọi gia gia, ngươi dám không?"
Diệp Trần vẫn không có nói chuyện.
Lăng Hiêu còn tưởng rằng Diệp Trần sợ thì lập tức bắt đầu chế giễu không kiêng kỵ chút nào:
"Làm sao? Trước đó không phải ngươi thật điên sao? Bây giờ làm sao lại sợ rồi? Không dám đánh cược nữa rồi sao? Dũng khí trước đó đâu?"
Diệp Trần lập tức nhướng mày, chỉ là một con giun dế, hắn lúc đầu căn bản đã không có để vào mắt, vốn không muốn dây dưa với tên Lăng Hiêu này, không nghĩ tới cho thể diện mà không cần, ngược lại còn theo đà mà lấn tới!
"Như ngươi mong muốn! Nhưng đánh cược giữa ta và ngươi là cược mạng, ngươi dám không?"
Diệp Trần một mặt đạm mạc nói.
Lăng Hiêu lập tức bị kiềm hãm, mọi người xung quanh tất cả cũng đều đang xì xào bàn tán!
Tiểu tử này, chơi cũng quá lớn a?
Tuy nhiên vừa nghĩ tới vụ đánh cược trước đó giữa Diệp Trần và Tuyệt Vô Địch thì mọi người lại bình thường trở lại.
Cái tên này quả thực chính là một tên không muốn mạng! Quá độc ác!
"Làm sao? Không dám? Không dám sao? Đã không có lá gan đó vậy thì cút trở về Kình Thương tông các ngươi đi! Không nên ở chỗ này làm mất mặt xấu hổ!"
Diệp Trần một mặt bình thản, vặn ngược lại những gì Lăng Hiêu nói ra trước đó bắn trở về.
Vẻ mặt của Lăng Hiêu lập tức đỏ lên, vừa tức vừa giận, đầu nóng lên, nói:
"Ai không dám? Lão tử đánh vược với ngươi! Nếu như ai thua thì tính mạng rơi vào trong tay của đối phương!"
Oanh!
Mọi người thấy Lăng Hiêu thế mà đồng ý thì lập tức lại xì xào bàn tán lần nữa.
"Nói miệng không bằng chứng! Lập xuống lời thề bản mệnh đi!"
Diệp Trần vẫn một mặt đạm mạc như cũ.
Khóe miệng Lăng Hiêu có chút co lại, nhưng đã tới mức này rồi, nói ra lại há có thể thu lại?
"Lập thì lập!"
Chăng rmấy chốc, hai người ở trước mặt mọi người lập xuống lời thề bản mệnh.
Lăng Hiêu trở lại bên trong trận doanh của Kình Thương tông, Tôn trưởng lão sớm đã tức giận đến mức không nhịn được, chỉ vào Lăng Hiêu mắng to một trận:
"Ngu xuẩn! Tiểu tử kia đã là một kẻ chắc chắn phải chết, chắc chắn không còn có khả năng còn sống mà rời khỏi núi Thiên Kiếp, lợn chết không thể luộc được! Ngươi đang chơi cái gì với hắn?"
Lăng Hiêu lập tức ngẩn ngơ, sau khi được Tôn trưởng lão nhắc nhở như vậy, lúc này mới nhận gia mình vừa làm một cái chuyện ngu xuẩn mức nào! Đúng là ngu như chó chết!
Tuy nhiên việc đã đến nước này rồi, ngay cả lời thề bản mệnh cũng đã lập xong, lúc này hủy bỏ đánh cược rõ ràng là chuyện không thể nào!
"Trưởng lão yên tâm! Ta chắc chắn sẽ không thua hắn!"
Tôn trưởng lão lắc đầu:
"Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất!"
Tuyệt Vô Địch ở một bên, trầm ngâm nói:
"Chỉ nói về thiên phú thì ở trong những người ở đây cũng không có mấy người có thể đánh đồng với Lăng sư đệ, tiểu tử kia chắc là không có cơ hội nào!"
"Hơn nữa, cho dù tiểu tử kia may mắn thắng thì chẳng lẽ hắn thật đúng là dám giết Lăng sư đệ hay sao?"
Tôn trưởng lão nghe được lời này của Tuyệt Vô Địch, vẻ mặt lúc này mới hòa hoãn đi một chút, gật đầu nói:
"Đúng như thế! Coi như tiểu tử kia điên cuồng, chắc cũng không dám công khai đối nghịch với Kình Thương tông ta!"
Lắng Hiêu nghe được điều này, vẻ mặt cũng hơi chuyển sang tốt một chút, nắm nắm đấm thật chặt, thấp giọng nói:
"Ta tuyệt đối sẽ không thua bởi tiểu tử kia!"
...
Trải qua một trận phong ba nhỏ như vậy, khảo hạch cuối cùng cũng chính thức bắt đầu.
"Nhóm thứ nhất tiến lên! Chuẩn bị tiến vào thần tháp!"
Chẳng mấy chốc, mười sáu người ở nhóm thứ nhất đã đi tới trước mười sáu cái cửa ở xung quanh Thiên Kiếp thần tháp.
Cả tòa Thiên Kiếp thần tháp cao tới vạn mét, thân tháp có đường kính hơn ngàn mét, nếu không phải cường giả cấp đại đế chỉ sợ cũng khó mà tạo ra được kiến trúc hùng vĩ như vậy!
"Bắt đầu!"
Sau khi ông lão Nguyên Thủy môn kia quát lớn một tiếng:
Sưu sưu sưu!
Mười sáu người ở nhóm thứ nhất tham gia khảo hạch gần như cùng lúc đi vào cửa vào.
Mà cùng lúc đó, thành tích của mười sáu người cũng thông qua từ ngọc giản của bọn họ truyền tống đến trên màn hình to lớn ở trên đài cao kia, mọi người tuy rằng không nhìn thấy được chuyện gì đang xảy ra bên trong Thiên Kiếp thần tháp nhưng đối với vị trí của mười sáu người này nhìn không bỏ sót một chút nào.
Ngay từ đầu, tốc độ của mọi người gần như không kém nhau nhiều, dù sao đều là nhân vật thiên tài bên trong các đại môn phái, nếu như tư chất quá kém cũng không có khả năng thông qua khảo nghiệm leo lên đỉnh núi Thiên Kiếp trước đó.
Tuy nhiên, bắt đầu từ khoảng tầng thứ năm mươi thì sự chênh lệch cũng trở nên rõ ràng.
Bên trong mười sáu người này có khoảng mười người rõ ràng là có tốc độ giảm đi, bị những người còn lại bỏ lại xa xa ở đằng sau.
Khoảng không đầy nửa canh giờ:
Oanh!
Một bóng người từ bên trong Thiên Kiếp thần tháp bay đi ra:
"Nhạc Sơn, thành tích cuối cùng, 85 tầng!"
Sau khi ông lão phụ trách chủ trì liệt kê thành tích thông báo đi ra, mọi người ngay lập tức xao động một lúc.
Hóa ra, Nhạc Sơn này cũng coi như là một nhân tài mới nổi có chút danh khí, không nghĩ tới lại chỉ đạt tới tầng thứ 85 mà thôi.
Phải biết, Thiên Kiếp thần tháp thế nhưng là có tới hẳn một ngàn tầng a!
Thậm chí ngay cả một phần mười cũng không có đạt tới!
Tuy nhiên, đây cũng chỉ là vừa mới bắt đầu!
"Giang Lôi, thành tích cuối cùng: 99 tầng!"
"Bạch Độ, thành tích cuối cùng: 112 tầng!"
...
Sau khi lần lượt từng đạo thân ảnh từ bên trong Thiên Kiếp thần tháp bay ra, sắc mặt của những người ở phía dưới cũng lập tức trở nên ngưng trọng.
Ước chừng không tới ba canh giờ:
Mười sáu người của nhóm thứ nhất, toàn bộ đều bị đào thải, mà thành tích cao nhất cũng chỉ có vẻn vẹn từ 200 tầng trở lại mà thôi.
"Đây cũng quá khó khăn!"
Mọi người thi nhau cảm khái.
Ở trước khi còn chưa có bắt đầu, rất nhiều người còn ước mơ, có thể phá vỡ kỷ lục của những người đi trước và điền danh tự của mình lên trên tượng đài Thiên Kiếp, thế nhưng một nhóm vừa đi qua, tất cả mọi người mới ý thức được, hiện thực là tàn khốc cỡ nào!
Khó trách gần một vạn năm đến nay, đều chưa có ai có thể điền danh tự của mình lên trên tượng đài Thiên Kiếp kia, thật sự là quá khó khăn!
Chương 970 Kỷ lục vạn năm (1)
Chẳng mấy chốc, sau khi nhóm thứ nhất toàn bộ đều bị loại thì bắt đầu đến lượt nhóm thứ hai.
Tuy nhiên không nghĩ tới, thành tích của nhóm thứ hai thế mà còn kém hơn cả so với nhóm thứ nhất!
Thật tích cao nhất cũng chỉ đạt tới 187 tầng, thì từ bên trong Thiên Kiếp thần tháp bị đánh bay ra, thế mà ngay cả tầng thứ 200 cũng không có đạt tới!
Thành tích này không thể nghi ngờ đã tạo ra một kích nặng nề đối với người phía sau, hoàn toàn kéo bọn hắn trở về với thực tại.
Chớp mắt một cái:
Thời gian một ngày trôi qua.
Đã có tám nhóm hoàn thành khảo hạch Thiên Kiếp thần tháp mà ở trong đó thành tích tốt nhất cũng mới chỉ hơn 300 tầng một chút mà thôi.
Ngay cả ông lão phụ trách khảo hạch của Nguyên Thủy môn kia cũng không thể không âm thầm lắc đầu.
Cứ cái biểu hiện như trước mắt này đến xem thì chất lượng thiên tài lần này thậm chí còn kém hơn cả lần trước!
Đi tới nhóm thứ chín:
Trong đám người bỗng nhiên xao động lên, Diệp Trần hướng trong nhóm này nhìn lướt qua, chẳng mấy chốc đã hiểu ra lý do mà mọi người xao động.
Phong Hoa Vũ! Nhạc Vô Kỵ!
Hai cái tên này, ở bên trong mười sáu cái danh tự kia hiện ra vượt trội nhất.
Thập đại thiên kiêu vô luận từ lúc nào đều là tồn tại mà mọi người phải nhìn vào!
Nhạc Vô Kỵ là tồn tại xếp thứ năm của cuộc chiến Bách Niên Thiên Kiêu lần trước, mà Phong Hoa Vũ thì xếp hạng thứ bảy.
Mà sau khi Vân Phá Thiên xếp thứ ba và Yến Cuồng Sinh xếp thứ tư vẫn lạc ở bên trong Mê La Tinh Hải, gần như có thể đoán được, cuộc chiến Bách Niên Thiên Kiêu năm nay, xếp hạng của hai người chắc chắn có thể tiến lên một cái thứ hạng mới!
Tuy nhiên, mọi người bây giờ càng tò mò hơn là, hai người này ở chung một nhóm, tiềm lực của ai sẽ cao hơn ai đây?
"Chắc là Vô Kỵ công tử đi! Dù sao lần trước hắn cũng đã là tồn tại xếp hạng thứ năm rồi!"
"Vậy thì chưa chắc! Thiên Kiếp thần tháp cân nhắc là mức tiềm lực mà không phải là chiến đấu! Phong Hoa Vũ tiểu tư có tuổi trẻ hơn thì tiềm lực chắc phải càng tài cao hơn mới đúng!"
"Ta cảm thấy vẫn là Vô Kỵ công tử! Nhớ rõ cuộc chiến Thiên Kiêu lần trước, Vô Kỵ công tử ở bên trong Thiên Kiếp thần tháp lấy được thành tích là 561 tầng, gần với Long Thần và Lạc Huyền Băng!"
...
Ở bên trong tiếng bàn tán của mọi người, sau khi ông lão chủ trì ra lệnh một tiếng.
Người của nhóm thứ chín thi nhau xông vào cửa vào thần tháp.
"Mau nhìn! Vô Kỵ công tử có tốc độ vượt tầng thật nhanh! Đã là tầng thứ 17...không! Tầng thứ mười tám rồi!"
"Tốc độ vượt tầng của Phong Hoa Vũ tiểu thư cũng không chậm hơn so với Vô Kỵ công tử nha!"
"Những người khác rõ ràng kém hơn rất nhiều a!"
"Không hổ là thập đại thiên kiêu!"
"Quá mạnh!"
...
Ở bên trong tiếng kinh hô của mọi người, Nhạc Vô Kỵ và Phong Hoa Vũ đã bỏ xa mười bốn người còn lại ở đằng xa tít tắp!
Chớp mắt một cái, hia người cũng đã đột phát tới tầng thứ một trăm, sau đó là hai trăm tầng, ba trăm tầng!
Một mực đến hơn bốn trăm tầng, hai người vẫn tiếp tục tiến lên với tốc độ không thay đổi!
Mà mười bốn người còn lại hoặc là đã từ bên trong Thiên Kiếp thần tháp đi ra, hoặc là giống như rùa đen, đang thong thả từ từ tiến lên...
Tuy nhiên, sau khi hai đại thiên kiêu đột phá đến tầng thứ năm trăm thì tốc đồ rõ ràng bắt đầu chậm lại!
Đến tận đây, mười bốn tên thiên tài bình thường còn lại sớm đã bị đào thải toàn bộ... 589... 591... Cuối cùng, Nhạc Vô Kỵ đạt tới tầng thứ 596 thì hoàn toàn không nhúc nhích chút nào, lại qua hơn mười phút:
Ầm!
Một bóng người ở bên trong Thiên Kiếp thần tháp trực tiếp bị đẩy lùi ra ngoài.
Thành tích cuối cùng của Nhạc Vô Kỵ là ở 596 tầng.
Mà đổi thành một bên Phong Hoa Vũ, nhưng vẫn tiến lên, một lần hành động đột phá 600 tầng, còn không có ý dừng lại.
Mọi người ở phía dưới lập tức thi nhau hoan hô lên, nhất là các thiên tài của Phượng tộc cùng với ông lão gọi là Phong lão tứ kia, trên mặt tất cả đều hiện ra vẻ vui mừng.
"Được được được! Nha đầu này quả nhiên không có để cho lão phu phải thất vọng! Xem ra lúc trước ở bên trong tầng tinh vực thứ tám của Mê La Tinh Hải đã để cho nha đầu này thu được ích lợi không nhỏ nha! Thế mà có được bước tiến to lớn như thế!"
Phong lão tứ thấp giọng lẩm bẩm một câu, đồng thời dường như nghĩ tới điều gì, trên mặt hiện ra vẻ trầm tư:
"Căn cứ vào những gì mà nha đầu này nói, lúc nàng ta tiến vào chỉ là cửa chữ Nhân mà thôi, Huyền Băng nha đầu kia của Tuyệt Tình cư tiến vào cánh cửa chữ Địa cao hơn, còn có tiểu tử thần bí kia tiến vào cánh cửa chữ Thiên thì lại nghịch thiên tới mức nào?"
Ngay vào lúc Phong lão tứ cúi đầu suy tư:
Ầm!
Kèm theo tiếng vang đó, Phong Hoa Vũ cũng từ bên trong Thiên Kiếp thần tháp bay ra ngoài.
Thành tích cuối cùng của Phong Hoa Vũ dừng lại ở 636 tầng!
Mọi người ở phía dưới nhìn thấy cánh thành tích này ngay lập tức hoan hô lên một lúc!
Tuy rằng cái thành tích này còn có khoảng cách rất xa mới có thể đưa danh tự của mình viết lên trên tượng đài Thiên Kiếp kia, nhưng đã phá vỡ kỷ lục đứng đầu bảng ở lần trước của Long Thần!
Sau đó liên tiếp mấy nhóm, tuy rằng cũng xuất hiện mấy người có thành tích không tệ nhưng so với Nhạc Vô Kỵ và Phong Hoa Vũ thì rõ ràng phải kém hơn rất nhiều, cho nên cũng không thu hút sự chú ý của mọi người.
Thẳng đến nhóm thứ mười lăm, mọi người lại xao động thêm lần nữa, ngay cả Diệp Trần nhìn thấy một thân ảnh trong đó mà cũng không thể không nhíu mày.
Hóa ra người này bỗng nhiên chính là thiên kiêu đứng đầu bảng lần trước, Long Thần!
Long Thần lúc này so với hơn mười năm trước, trên người đã ít đi một phần hăng hái, nhiều hơn mấy phần thăng trầm và dễ thấy nhất, ống tay áo tay trái của hắn ta, hóa ra là trống rỗng.
Tuy rằng lúc trước ở tầng tinh vực thứ tám trong Mê La Tinh Hải, một cánh tay của Long Thần bị Diệp Trần dùng Hủy Diệt pháp tắc chặt đứt đi, sau đó thì được trưởng bối trong tộc giúp chữa trị lại, nhưng về sau hắn cố ý loại bỏ cánh tay đó đi!
Bởi vì hắn chính là muốn dùng loại phương thức này tới nhắc nhở chính mình, khích lệ chính mình, mãi mãi không được quên mối thù mất cánh tay, mối hận bị làm cho nhục nhã!
"Hai người hắn và Tuyệt Vô Địch, không hổ đều là thiên tài đứng đầu nhất của toàn bộ Tu Chân giới, ngắn ngủi chỉ trong mười năm vậy mà đều có tiến bộ to lớn như thế! Đáng tiếc a, ta đã từ lâu không phải là ta lúc trước kia!"
Diệp Trần âm thầm cảm khái một câu thì không còn đi nhìn nữa.
"Ta nhớ được lần trước, thành tích của Long Thàn dường như là 629 tầng a?"
"Lần này chắc chắn sẽ cao hơn!"
"Vậy cũng khó mà nói! Dù sao giá trị tiềm lực của con người sẽ biến hóa theo tuổi tác, Đến tột cùng là tiến bộ hay là thụt lùi thì ai cũng không nói được!"
...
Ở bên trong tiếng bàn tán của mọi người, nhóm thứ mười lăm tham gia khảo hạch đã chính thức bắt đầu.
Ánh mắt của mọi người gần như toàn bộ đều tập trung vào trên thân Long Thần, về phần mười lăm người khác thì hoàn toàn không được để ý tới!
Cùng với hai người Phong Hoa Vũ và Nhạc Vô Kỵ trước đó đều rất khác biệt, tốc độ vượt tầng của Long Thần rất ổn định, cho người ta một loại cảm giác không nhanh không chậm, hoàn toàn tăng với tốc độ không đổi.
100 tầng... 170 tầng... 300 tầng...
Hầu như không tồn tại bất cứ rung động gì, tốc độ vượt tầng ổn định tới đáng sợ!
Bất tri bất giác mười lăm người còn lại sớm đã bị đào thải từ lâu rồi mà Long Thần vẫn đang vứng bước lên cao, sau khi một đường đột phá tới tầng thứ 600, tốc độ thế mà còn không có thay đổi.
Sau khi một mực bước vào tầng thứ 690 thì tốc độ mới rõ ràng giảm xuống:.. 698... 699... Phải biết, trên tượng đài Thiên Kiếp, danh tự có thành tích xếp cuối cùng là 701 tầng, Long Thần có thể phá vỡ kỷ lục trở thành một tên thiên tài đầu tiên sau vạn năm đưa danh tự của mình viết lên trên tượng đài Thiên Kiếp hay không?