Mục lục
THẦN ĐẾ TRỌNG SINH
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 296 Quy tắc ngầm

Sau khi Trang Phỉ Phỉ nghe câu này của Diệp Trần, lập tức giận đến suýt chút nữa thì phun ra máu.

Không quen?

Hình như mỗi lần đều là tôi chủ động tới nói chuyện với anh, anh không muốn tiếp chuyện với tôi phải không?

Nói cho cùng, thái độ này của anh chính là không chào đón tôi phải không?

Trong lòng Trang Phỉ Phỉ thật sự không cam lòng, đang muốn tiếp tục tranh luận phải trái với Diệp Trần.

Ngay lúc này, bỗng nhiên có hai người đàn ông trung niên đi tới.

Hai người này, một người có dáng người mập lùn, một người có dáng người cao gầy, nhìn thấy Trang Phỉ Phỉ ngồi ở trong góc, đầu tiên là lộ ra vẻ mặt vui mừng, sau đó nhìn thấy một người thiếu niên đang ở bên cạnh Trang Phỉ Phỉ, lập tức lại thi nhau nhướng mày.

" Tiểu thư Phỉ Phỉ hóa ra cô trốn ở chỗ này, thật đúng là khiến cho tôi và Kim đạo diễn tìm cô khó quá a"

Phía trước là người đàn ông trung niên dáng người mập lùn kia, vừa cười ha ha nói, vừa đi về phía hai người.

Nhìn thấy hai người kia, vẻ mặt của Trang Phỉ Phỉ nhanh chóng thay đổi, chớp mắt cả gương mặt đã tràn đầy vẻ tươi cười giả tạo. Cả người động tác nhanh nhẹn vội đứng dậy, cung kính dùng tiếng Cao Ly nói:

"Trương quản sự, Kim đạo diễn, hai vị sao lại tới đây?"

Người đàn ông trung niên cao gầy kia cười nói:

"Ta và Trương quản sự ở trong hội trường chờ tiểu thư, nhưng không thấy tiểu thư Phỉ Phỉ xuất hiện, cho nên mới đi dạo quanh một lúc! Không nghĩ tới tiểu thư Phỉ Phỉ bây giờ còn đang hẹ họ với anh chàng đẹp trai này, thật là làm cho chúng ta cảm thấy đau lòng a!"

Nói đến đây, trong nụ cười của người đàn ông trung niên kia, hiện ra một chút lạnh nhạt.

Trang Phỉ Phỉ nghe được điều này, lập tức thái độ hơi đổi một chút, vội vàng giải thích nói:

"Trương quản sự, Kim đạo diễn, hai vị hiểu lầm, tôi cũng vừa mới gặp được một người bạn cũ ở Hoa Hạ, cho nên muốn qua chào hỏi!"

"Ồ?"

Hai mắt người đàn ông trung niên mập lùn kia lập tức khẽ híp mắt một cái, nhìn qua Diệp Trần đánh giá một phen, cũng không có phát hiện ra có điều gì kỳ lạ, tiếp theo ánh mắt lại rơi vào, trên thân thể mềm mại có thể nói là hoàn mỹ của Trang Phỉ Phỉ, với một nụ cười dâm dê trên mặt, nói:

"Đã như vậy chúng ta trở về hội trường để tiếp tục thảo luận kịch bản đi thôi! Dù sao thì, thời gian cấp bách a!"

Người đàn ông trung niên mập lùn, vừa nói, đã muốn đưa tay kéo cánh tay Trang Phỉ Phỉ.

Trang Phỉ Phỉ lập tức giật nảy mình, sau đó vô ý thức lui về phía sau một bước, né tránh tay của Trương Xương Dân, sau đó gượng cười nói:

"Trương quản sự, thực xin lỗi! Tôi và người bạn này của tôi còn có chuyện quan trọng để thương lượng, còn về chuyện kịch bản hay là chúng ta sau đó lại tìm thời gian rảnh rỗi nào đó để nói chuyện, có được không?"

Hoá ra, hai người đàn ông trung niên trước mắt này, đều là đại nhân vật nổi tiếng trong ngành giải trí của Cao Ly quốc!

Nam tử trung niên kia gọi là Trương Xương Dân, là cấp cao của công ty giải trí SY, cũng chính là Trương quản sự trong miệng Trang Phỉ Phỉ.

Còn về người đàn ông trung niên cao gầy kia, tên gọi là Kim Triết Tú, là đạo diễn nổi danh ở Cao Ly quốc.

Ngành giải trí của Cao Ly quốc khởi bước khá sớm, so Hoa Hạ còn phát triển hơn không ít. Trang Phỉ Phỉ hai năm gần đây danh tiếng có chút đi xuống, công ty người mẫu ở sau lưng nàng, đang chuẩn bị kế hoạch hùn vốn với công ty giải trí SY quay một bộ phim bom tấn, có thể làm danh tiếng của cô ta tăng lên, đồng thời thuận tiện cũng có thể mở rộng đưa ra thị trường quốc tế.

Cho nên, Trang Phỉ Phỉ tự nhiên cũng có trong danh sách mời tới dự buổi lễ long trọng này.

Ngay khi Trương Xương Dân và Kim Triết Tú vừa mới lấy lý do thương thảo kịch bản, mời Trang Phỉ Phỉ đến phòng VIP bên cạnh hội trường, nhưng vừa trao đổi lại vừa bắt đầu động tay động chân đối với cô.

Trang Phỉ Phỉ cũng không phải là cái loại người vừa mới vào nghề, đối với tập tục của các ngành giải trí ở Cao Ly quốc cũng có nghe thấy, bê bối không ngừng, chuyện quy tắc ngầm liên tiếp xuất hiện.

Mà hai người trước mắt này, trong giới phim trường có danh tiếng đặc biệt xấu, thường xuyên lấy đủ các loại lý do quy tắc ngầm với nữ nghệ sĩ.

Trang Phỉ Phỉ vốn còn tưởng rằng, mình chính là nghệ sĩ từ nước ngoài đến, hai người này sẽ có chút kiêng kị, thế nhưng lại không ngờ tới, hai người này thế mà ngay cả nàng cũng dám xuống tay!

Tuy rằng phát giác được tình huống không ổn, nhưng không phải vạn bất đắc dĩ, cũng không thể trực tiếp vạch mặt mà còn phải nể mặt nể mũi bọn họ, thế là Trang Phỉ Phỉ lợi dụng lý do đi vệ sinh, thừa cơ từ trong phòng đó trốn t hoát.

Nhưng mà, cô ta tuyệt đối không ngờ rằng, hai cái thằng già háo sắc này, thế mà lại kiên nhẫn như vậy, lại một đường đuổi theo!

...

Trương Xương Dân nhìn thấy hành động này của Trang Phỉ Phỉ, lập tức biến sắc, trên mặt đã bắt đầu hiện ra vẻ mặt lạnh lẽo, "Làm sao? Tiểu thư Phỉ Phỉ đây là không muốn cho hai người chúng ta thể diện sao?"

Kim Triết Tú ở một bên, cũng theo một nụ cười gian nói:

"Tiểu thư Phỉ Phỉ, cô cần phải suy nghĩ kỹ càng, tuy rằng công ty giải trí SY của chúng tôi đã ký hiệp ước với công ty của các cô, cũng không có quy định, nhân vật nữ chính chắc chắn phải là cô!"

" Công ty của các cô, chắc cũng không chỉ có một mình cô là nữ nghệ sĩ phải không?"

"Bộ phim này lấy chúng ta làm chủ đạo, nói cho cùng, ai đảm nhận vai nữ chính, còn không phải do hai người chúng ta lựa chọn sao?"

"Một cơ hội tốt như vậy, cô cần phải hiểu được sự trân quý của nó mới đúng a!"

Người đạo diễn này, hiển nhiên đây không phải là lần đầu tiên làm cái chuyện này, nhìn thoáng qua có vẻ như rất thành thạo, nếu như là loại nữ nghệ sĩ mới vào nghề, bị hắn vừa dụ dỗ vừa đe dọa một phen như vậy, chỉ sợ phải ngoan ngoãn nghe lời mà đi theo.

Trang Phỉ Phỉ nghe được điều này, lập tức nhướng mày, đang không biết nên ứng đối ra sao, bỗng nhiên liếc mắt nhìn thoáng qua Diệp Trần ở bên cạnh, thế mà còn đang ở đó thảnh thơi uống rượu vang, không có một chút ý định nào muốn giúp mình giải vây!

Trang Phỉ Phỉ thấy thế, lập tức giận không chỗ phát tiết, thế là dứt khoát lại lui về phía sau môt bước, đứng ở sau lưng Diệp Trần, vẻ mặt kiên định nói:

"Tôi và bạn của tôi thật sự có chuyện cần bàn, Trương quản sự, Kim đạo diễn, thật sự không tiện a!"

Hai người Trương Xương Dân và Kim Triết Tú, nghe được điều này, ngay lập tức hoàn toàn tức giận!

Thế nhưng, dù sao bọn họ cũng là người có thân phận, hơn nữa xung quanh có không ít nhân vật cao tầng nổi tiếng, tự nhiên bọn họ cũng không dám ngang nhiên làm gì đối với Trang Phỉ Phỉ cả.

Hai mắt Kim Triết Tú xoay một vòng, ánh mắt bỗng nhiên rơi vào trên người tên thiếu niên trước mắt kia, cười lạnh, nói:

"Xem ra người bạn này của tiểu thư Phỉ Phỉ, giống như không phải loại người bình thường a! Không biết các hạ là thần thánh phương nào?"

Diệp Trần vẫn như cũ không nói một lời, chậm rãi thưởng thức rượu vang trong tay, giống như không có nghe thấy Kim Triết Tú đang nói gì.

Kim Triết Tú lập tức tức giận đến không chịu được, nếu như không phải cố kỵ hình tượng của mình, phỏng chừng đã sớm xông lên.

Trương Xương Dân đứng ở một bên, hai mắt chăm chú nhìn lên trên người Diệp Trần một lúc, bỗng nhiên nói:

"Tiểu tử! Ngươi là người Hoa? Ta là người quản lý ở đây thế nhưng không biết ở trong danh sách người Hoa Hạ tới dự chiêu đãi ngày hôm nay, không có nhân vật như ngươi a!"

"Nói! Có phải ngươi lén lút chui vào đây hay không?"

Trương Xương Dân nói xong lời này, giọng nói cố ý nói lên rất to, lập tức dẫn tới dẫn tới sự chú ý của những người xung quanh, mỗi người đều đưa mắt nhìn về phía bọn họ.

Diệp Trần nhướng mày, vẫn không có trả lời.

Kim Triết Tú thấy thế, lập tức càng thêm vững tin vào sự phán đoán của Trương Xương Dân, "Tốt lắm! Xem ra ngươi quả nhiên là lén lút chui vào đây! Tiểu tử! Bây giờ ta cho ngươi thời gian mười giây, nếu như ngươi không lấy ra được thiệp mời thì ngay lập tức ta sẽ thông báo cho bảo vệ, bắt cái loại như ngươi lại giao cho cảnh sát xử trí!"

Trang Phỉ Phỉ ở bên cạnh thấy thế, lập tức cuống lên, nghĩ thầm, chẳng lẽ hắn thật sự lén đi vào đây sao? Lần này có thể gặp phải vấn đề lớn rồi!
Chương 297 Chỉ là hai con ruồi mà thôi

Trong suy nghĩ của Trang Phỉ Phỉ, người thiếu niên trước mắt này tuy rằng có rất nhiều bí mật, lúc ở Vân Châu còn làm cho nhiều lão đại phải khom lưng trước hắn, nhưng dù sao những chuyện đó cũng chỉ là chuyện xảy ra ở thành phố Vân Châu nho nhỏ mà thôi.

Nhưng hiện giờ là ở nước ngoài, hơn nữa đây còn là một buổi lễ quan trọng, có quy cách rất cao của ngành giải trí, nếu thật sự là hắn lén vào, nhẹ thì trực tiếp sẽ bị đuổi ra ngoài, nặng thì có khả năng sẽ bị đưa tới đồn cảnh sát.

Nói cho cùng thì hai người ở trước mắt này đều không phải loại người lương thiện gì cả!

Vừa nghĩ đến đây, không đợi Diệp Trần mở miệng thừa nhận, Trang Phỉ Phỉ cắn răng nói:

"Là ta dẫn hắn vào đây!"

Trương Xương Dân và Kim Triết Tú nghe nói như thế, không khỏi liếc nhau một cái, đầu tiên là hơi sững sờ, sau đó thì mừng rỡ.

Kim Triết Tú cố ý tỏ ra vẻ mặt đau lòng:

"Tiểu thư Phỉ Phỉ, vậy là cô không đúng rồi! Cô được mời làm khách quý thì chắc là hiểu rõ, một tấm thiệp mời cũng chỉ có một người mới có thể đi vào! Nếu như cô thật muốn dẫn người đi vào, vậy cứ việc nói với chúng ta nha, một tấm thiệp mời đối với chúng ta mà nói, đây cũng chỉ là chuyện nhỏ mà thôi? Thế nhưng cô lại tùy tiện dẫn theo người vào, chuyện này cũng không hợp với phép tắc a!"

Trương Xương Dân cũng theo đó nở ra nụ cười đắc ý nói:

"Không sai! Lén lút đi vào thì cũng thôi đi, thế mà còn dám càn rỡ như thế, tôi rất nghi ngờ ngươi có mưu đồ làm loạn, xem ra tôi chỉ có thể thông báo cho bảo vệ tới điều tra cậu ta một chút!"

Trang Phỉ Phỉ lập tức càng thêm lo lắng, "Đừng đừng! Trương quản sự, chuyện này là tôi không đúng, không có quan hệ gì với bạn của tôi, cầu ngài giơ cao đánh khẽ, bỏ qua cho hắn lần này đi!"

Trương Xương Dân và Kim Triết Tú chính là muốn câu nói này của Trang Phỉ Phỉ, hai người không khỏi liếc nhau nhìn nhau một cái, trên mặt thi nhau hiện ra nụ cười như ý, "Tiểu thư Phỉ Phỉ đã cầu tình, vậy thì nể mặt cô chuyện này chúng ta sẽ không nhắc đến nữa." Trương Xương Dân nâng cao bụng lớn, khoát tay áo nói.

Trang Phỉ Phỉ lập tức mừng rỡ, đang muốn hướng hai người nói lời cảm tạ.

Không nghĩ tới, Kim Triết Tú lại nói thêm:

"Tuy nhiên, tiểu thư Phỉ Phỉ, cái chuyện kịch bản này...hắc hắc!"

Trong nháy mắt vẻ mặt Trang Phỉ Phỉ hơi đổi, biết hai người này là chuẩn bị lấy chuyện này đến ép buộc nàng phải đi vào khuôn khổ.

Thế nhưng, thời gian cô ta lăn lộn ở trong ngành giải trí này lâu như vậy, tự nhiên có biện pháp ứng đối với quy tắc ngầm, cùng lắm thì cũng chỉ bị đụng chạm một tý, để cho bọn chúng chiếm chút món lời nhỏ thì khẳng định không thể tránh được.

"Được!"

Trang Phỉ Phỉ cắn răng một cái, đang muốn đi với hai người trở về phòng VIP.

Diệp Trần ở một bên thờ ơ lạnh nhạt, thấy Trang Phỉ Phỉ thế mà sẵn sàng vì mình mà không tiếc lấy thân nuôi hổ, lông mày cũng không thể không hơi nhíu lại, cảm thấy ngoài ý muốn.

Đến mức độ này rồi hắn tự nhiên không có khả năng lại không đứng ra.

Huống chi, dù gì Diệp Trần hắn, cũng không có bất luận chuyện nào mà phải cần tới nữ nhân đi bảo vệ hắn!

Mắt thấy Trang Phỉ Phỉ chuẩn bị đi theo hai người trở về phòng VIP, Diệp Trần trực tiếp khẽ vươn tay bắt lấy cổ tay trắng ngần của cô ta, sau đó đưa cô ta kéo về phía sau mình, lắc đầu nói:

"Thật sự là một cô gái ngốc a!"

"Cậu..."

Trang Phỉ Phỉ nghe được lời này của Diệp Trần, lập tức tủi thân muốn khóc, chính mình muốn giải vây cho hắn, hắn vậy mà còn chửi mình như thế.

Mà Trương Xương Dân và Kim Triết Tú thấy thế, lập tức hoàn toàn phát hỏa, "Tiểu tử! Ngươi đừng có rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt!"

"Ta nể mặt tiểu thư Phỉ Phỉ, nên mới không so đo với ngươi, ngươi có tin ta gọi bảo vệ tới hay không..."

Trương Xương Dân còn chưa nói xong.

"Ồn ào!"

Diệp Trần nhàn nhạt mở miệng, đồng thời tiện tay vung lên.

Ầm! Ầm!

Hai người Trương Xương Dân và Kim Triết Tú, lập tức giống như diều đứt dây, trực tiếp ngã bay ra ngoài, ngay sau đó làm cho bàn ghế ở xa xa bị đập tan!

Mọi người không biết là có chuyện gì đã xảy ra, lập tức thi nhau kinh hô một tiếng, chạy loạn khắp nơi né tránh sang một bên, đồng thời bắt đầu nghị luận sôi nổi, "A, đây không phải là Trương quản sự của công ty giải trí SY sao?"

"Còn có người kia, hình như là đạo diễn Kim Triết Tú!"

"Người nào có lá gan lớn như vậy, thế mà ngay cả hai người bọn họ cũng dám đánh!"

...

Động tĩnh bên này không nhỏ, rất nhanh dẫn tới sự chú ý của mọi người, cũng nhốn nháo đi tới vây xem.

Trang Phỉ Phỉ thấy cảnh này, lập tức vẻ mặt khiếp sợ che lấy cái miệng anh đào nhỏ nhắn, hiển nhiên cũng không nghĩ tới thực lực của Diệp Trần lại mạnh mẽ như thế, thậm chí cô còn chưa nhìn thấy cái tên này xuất thủ như thế nào, mà hai người Trương Xương Dân và Kim Triết Tú đã bay ra ngoài.

Liên tưởng đến lần trước tại nhà hàng Tô thị ở Vân Châu, Trần Tu Minh cũng là cái kiểu này, không hiểu như thế nào đã bị phế đi một cái chân.

Ngay lập tức Trang Phỉ Phỉ kinh ngạc sợ hãi nhìn qua thiếu niên trước mắt này, phát hiện cái tên này càng ngày càng trở nên thần bí.

Thế nhưng ngay sau đó, lại hết sức lo lắng, Trương Xương Dân và Kim Triết Tú cũng không phải nhân vật tầm thường, Diệp Trần ở trước mặt mọi người đánh hai người bọn họ, chỉ sợ việc này sẽ rất khó giải quyết!

Trang Phỉ Phỉ càng nghĩ càng thấy lo lắng.

Ào ào ào!

Ở bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng chân dồn dập của, chẳng mấy chốc đã có một nhóm người to lớn đeo kính đen mặc quần áo âu phục màu đen xếp hàng vây quanh.

Trang Phỉ Phỉ lập tức cuống lên, lôi kéo cánh tay Diệp Trần, vội vàng nói:

"Chạy mau!"

Không nghĩ tới, Diệp Trần vẫn rất bình tĩnh ngồi ở trên ghế, cô ta kéo đi vậy mà không thể kéo được.

Trang Phỉ Phỉ cực kỳ sốt ruột, "Anh còn đứng ngây ra đó làm gì? Hảo hán không ăn thiệt thòi trước mắt! Đi mau lên!"

Nhưng mà, Diệp Trần vẫn giống như người không việc gì, thản nhiên nói:

"Chẳng qua chỉ là đập hai con ruồi mà thôi, vì sao phải đi?"

Hai mắt Trang Phỉ Phỉ lập tức trừng một cái, "Hai con ruồi? Hai người bọn họ đều là nhân vật có tên tuổi lớn ở ngành giải trí của Cao Ly quốc! Anh đánh bọn họ thì lần này chọc phải phiền phức lớn rồi có biết hay không?"

Trong khi hai người đang nói chuyện, Trương Xương Dân và Kim Triết Tú đã chật vật không chịu nổi từ dưới đất bò dậy, tức giận nổi trận lôi đình.

Trương Xương Dân chỉ vào Diệp Trần, đối với nhân viên đội bảo vệ đang lao tới quát:

"Nhanh! Bắt tiểu tử này lại cho ta! Lại dám đánh lão tử, lão tử hôm nay muốn giết chết hắn!"

Buổi lễ long trọng ngày hôm nay, là do công ty SY chủ trì, mà người làm chủ chính là Trương Xương Dân.

Những người bảo vệ kia, nghe thấy lời của Trương Xương Dân, hiển nhiên như là nghe được thánh chỉ, lập tức thi nhau lao về phía Diệp Trần.

Diệp Trần khẽ chau mày, nếu như giết chết toàn bộ những người này, động tĩnh không khỏi quá lớn, nếu là trực tiếp lách mình rời đi, ngược lại lại ra vẻ mình sợ bọn họ.

Đang ở trong sự do dự, bỗng nhiên có một giọng quát lanh lảnh dễ nghe xen lẫn một chút uy nghiêm của một cô gái đột nhiên vang lên ở bên ngoài đám người vây xem.

"Người nào dám gây sự ở chỗ này?"

Nghe được giọng nói này, thần niệm Diệp Trần khẽ động, đã biết chủ nhân của giọng nói này là ai, khóe miệng không thể không hơi nhếch lên, bàn tay đã giơ lên được một nửa để chuẩn bị xuất thủ, lại chậm rãi thả xuống, khôi phụ vẻ mặt thản nhiên trước đó.

Mà sau khi giọng nói lanh lảnh dễ nghe kia rơi xuống, đám người lập tức chủ động nhường ra một con đường.

Một khí thế rất mạnh, rất ra dáng nữ vương, vẻ đẹp đủ lấn át toàn bộ các minh tinh, ngôi sao xinh đẹp ở đây, đang từ từ đi vào.

Người tới không phải là ai khác mà chính là người được Diệp Trần cứu ở ven đường ba ngày trước, Lý Trí Nghiên!
Chương 298 Lại dám trêu chọc Diệp tiên sinh

Lý Trí Nghiên hôm nay mặc một chiếc váy dạ hội màu đen bó sát người, khiến cho dáng người tuyệt vời của cô phô diễn ra vô cùng tinh tế, ở dưới váy một đôi chân thẳng tắp trắng như tuyết như ẩn như hiện, vô cùng quyến rũ.

Chân đeo giày cao gót, dáng người vốn đã rất cao gầy, sau khi đeo giày cao gót lên thì đã cao hơn một mét tám.

Lại thêm dung mạo đẹp lạnh lùng của cô ta và khí thế cường đại nên khi đi trong đám người chả khác nào nữ vương cao quý cả.

Một đám ngôi sao nữ ở xung quanh nhìn thấy Lý Trí Nghiên, lập tức thi nhau lộ ra vẻ mặt ghen ghét và đố kị.

Mà những người đàn ông nhìn thấy thì tất cả đều có vẻ mặt hâm mộ và sùng bái.

"Là tiểu thư Trí Nghiên!"

"Nghe nói tiểu thư Trí Nghiên bây giờ đã tiếp nhận công ty giải trí SY, trở thành chủ tịch hội đồng quản trị công ty giải trí SY trẻ tuổi nhất từ trước tới nay!"

"Không hổ là nữ thần của ta a!"

"Ta còn nghe nói, tiểu thư Trí Nghiên đã được Lý Như Chân đại nhân, đồng ý là người thừa kế duy nhất chức gia chủ đời tiếp theo, tương lai sẽ phải quản lý toàn bộ Lý gia!"

...

Không biết là ai bỗng nhiên nói ra tin tức quan trọng đến như vậy, toàn bộ phòng tiệc chiêu đãi đều triệt để nổ tung lên, trong ánh mắt nhìn về phía Lý Trí Nghiên, lập tức càng thêm sùng bái và kính sợ.

Nếu như trước đó nói Lý Trí Nghiên chỉ là thiên kim tiểu thư của Lý gia, là Chủ tịch hội đồng quản trị trẻ tuổi nhất của công ty giải trí SY thì còn chưa đủ để tất cả mọi người ở đây phải khâm phục, thậm chí có một số người có danh tiếng tại Hàn Thành, trong lòng còn có ý nghĩ muốn phân cao thấp với Lý Trí Nghiên, bây giờ nghe được cái này tin tức quan trọng này, lập tức hoàn toàn im lặng.

Gia chủ Lý gia!

Đây chính là một địa vị có sự tồn tại vĩ đại, có thể ảnh hưởng đến quân sự chính trị và kinh tế của một nước như Cao Ly!

Nếu như Lý Trí Nghiên tương lai sau này thật sự trở thành gia chủ Lý gia, như vậy có địa vị gần với Lý Như Chân, dưới một người, trên vạn người, thậm chí có thể nói là nữ vương của Cao Ly quốc!

Cảm nhận được ánh mắt kính sợ và sùng bái của mọi người xung quanh, Lý Trí Nghiên lập tức cảm thấy nở mày nở mặt, trên thân mỗi một cái lỗ chân lông đều giãn ra.

Cha mẹ của nàng chết sớm, hơn nữa cũng không phải dòng chính, lại còn là một cô gái, tuy rằng có rất nhiều bản lĩnh, nhưng lại luôn không có đất dụng võ.

Càng thậm chí hơn, trước đó mấy ngày, cô ta còn nghĩ rằng cuộc đời của mình cứ thê thảm như vậy mà kết thúc.

Nhưng mà, khi người đàn ông kia xuất hiện, đã hoàn toàn thay đổi vận mệnh của cô ta.

Hôm đó, sau khi Lý Trí Nghiên được hạ nhân của Lý gia đưa về Lý gia, ông nội của nàng lúc này hướng mọi người tuyên bố, Lý Trí Nghiên cô sẽ là người thừa kế duy nhất đời tiếp theo của Lý gia!

Vị trí gia chủ của Lý gia!

Đây chính là vị trí mà trước đó cho dù nàng có nằm mơ, cũng không dám mơ tới, thế mà bây giờ thật sự rơi vào tay của nàng.

Mà tất cả những thứ này, đều bởi vì người đàn ông nhìn giống như ma quỷ thần bí kia!

Vừa nghĩ tới người đàn ông kinh khủng đến cực điểm kia, tâm hồn thiếu nữ của Lý Trí Nghiên bỗng nhiên run lên, thế mà lại có chút tưởng nhớ tới người đàn ông kia mà ngay cả chính cô cũng không hiểu vì sao.

Ngay vào lúc Lý Trí Nghiên hơi thất thần một chút, Trương Xương Dân kia, cũng đã che lấy gương mặt giống như đầu heo của mình, một đường chạy chậm đi tới trước mặt của cô, giống như con chó xù thấy được chủ nhân của mình, bắt đầu sủa khóc lóc kể lể, "Chủ tịch đại nhân! Ngài phải làm chủ cho ta a!"

Lông mày của Lý Trí Nghiên có chút nhăn lại, nhìn Trương Xương Dân một lúc lâu, mới nhận ra hắn, "Hóa ra là Trương quản sự a! Ngươi làm sao?"

Vẻ mặt Trương Xương Dân tỏ ra oán hận nói:

"Chủ tịch đại nhân, có một tiểu tử người Hoa Hạ, không có thiệp mời lén lút trà trộn đi vào, ta dựa theo quy định muốn mời hắn đi ra ngoài, hắn chẳng những không nghe, còn đánh ta và Kim đạo diễn thành ra như vậy a!"

Kim Triết Tú đứng ở một bên cũng vội vàng nói theo:

"Đúng vậy! Tiểu thư Trí Nghiên, tiểu tử kia quả thực coi trời bằng vung, cần phải giao hắn cho cảnh sát, nhốt hắn vào trong tù!"

Sau khi nghe hai người kể khổ xong, Lý Trí Nghiên không thể không nhướng mày, chậm rãi theo hướng tay hai người chỉ nhìn lại, đồng thời lạnh giọng nói:

"Ta muốn nhìn xem, là ai to gan như vậy, cũng dám gây chuyện ở..."

Lý Trí Nghiên còn chưa nói xong, đôi mắt đẹp ngay lập tức trừng một cái, thân thể mềm mại bỗng nhiên chấn động, cả người trong nháy mắt đứng chôn chân tại chỗ, lời nói tiếp theo bất kể như thế nào cũng không dám nói ra ngoài.

Sau đó, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Lý Trí Nghiên bước nhanh đi về phía một nam một nữ.

Trương Xương Dân và Kim Triết Tú thấy thế thì lập tức rất vui mừng, còn tưởng Chủ tịch đại nhân của bọn họ muốn lấy lại công đạo cho bọn họ.

Nhưng mà, ngay sau đó lại có một cảnh tượng diễn ra không những để Trương Xương Dân và Kim Triết Tú mà thậm chí là tất cả mọi người trong bữa tiệc chiêu đãi này, toàn bộ đều cảm thấy kinh ngạc và sợ hãi đến hai tròng mắt như muốn rớt ra ngoài.

Chỉ thấy, Lý Trí Nghiên một đường đi nhanh, đi tới trước mặt tên thiếu niên đang ngồi ở trong góc kia, vậy mà cúi người thật sâu xuống, dáng vẻ còn là vô cùng cung kính!

Oanh!

Tất cả mọi người nhìn thấy cảnh tượng không thể nào tin nổi xảy ra ở trước mắt này, ngay lập tức cảm thấy đầu óc của mình không thể hiểu nổi, thậm chí cũng hoài nghi chính mình xuất hiện ảo giác!

Nữ thần mà trong lòng bọn họ vô cùng tôn quý, nữ vương có quyền thế nhất toàn Cao Ly quốc, thế mà đối với một thiếu niên không có danh tiếng gì, lại hành lễ lớn đến như vậy!

Tiểu tử này có thân phận gì?

Hắn dựa vào cái gì?

Nhưng mà, người kinh hãi nhất vẫn là Trang Phỉ Phỉ đang ở bên cạnh Diệp Trần, bởi vì ngay tại vừa rồi, cô ta nghe thấy vô cùng rõ ràng, vị thiên kim tiểu thư của gia tộc giàu có nhất Cao Ly quốc này, xưng hô với Diệp Trần là:

"Chủ nhân!"

Tuy rằng giọng nói nhỏ bé, hầu như không thể nghe thấy, nhưng Trang Phỉ Phỉ vẫn nghe được rõ ràng.

Giờ phút này Trang Phỉ Phỉ đã không thể dùng nổi lời nói nào để miêu tả được tâm tình chấn động của mình lúc này.

Nữ nhân cao quý trước mắt này, là thiên kim tiểu thư của gia tộc giàu có nhất Cao Ly quốc, người thừa kế tương lai của Lý gia, ngay cả Trương quản sự và Kim đạo diễn đều rất muốn lấy lòng, thế mà lại gọi gia hỏa này là chủ nhân?

Đây là tình huống như thế nào?

Chẳng lẽ hai người này đang chơi trò chơi nhập vai RPG sao?

Thế nhưng đây là ở trước mặt mọi người, các ngươi chơi cái kiểu này liệu có thích hợp không?

"..."

"Ừm, "

Diệp Trần vẻ mặt vẫn bình thản như cũ, chỉ là khẽ ừm, xem như là trả lời, giống như tất cả chuyện đang xảy ra trước mắt này, đều là chuyện đương nhiên, không cảm thấy kinh ngạc chút nào.

Người khác có thể không biết, nhưng hắn lại quá là rõ ràng, thời gian ngắn ngủi mấy ngày qua, Lý Trí Nghiên đã đi một vòng từ địa ngục lên tới thiên đường, vào lúc này chắc chắn đối với mình kính như kính thần linh.

Mà cùng lúc đó, Lý Trí Nghiên lập tức cảm nhận được một cỗ lực lượng vô hình, trực tiếp nâng nàng lên, đồng thời ở trong đầu nàng vậy mà trực tiếp có một giọng nói vang lên, "Sau này ở trước mặt người ngoài thì có thể gọi ta là tiên sinh!"

Trong lòng Lý Trí Nghiên, lập tức lại hoảng sợ một trận.

Cô ta chợt phát hiện, tiếp xúc với người đàn ông thần bí trước mắt này càng lâu thì cô ta lại càng có thể cảm nhận được sự cường đại của đối phương!

Khó trách ngay cả Lý Như Chân ông nội của nàng, một người cao ngạo như vậy mà còn muốn bái người đàn ông này làm sư phụ.

Vừa nghĩ đến đây, Lý Trí Nghiên cảm giác một chút xấu hổ cuối cùng ở trong lòng kia, cũng biến mất không thấy dấu vết đâu nữa, vội vàng khom người lần nữa nói:

"Vâng, Diệp tiên sinh!"

Nói xong lời này, Lý Trí Nghiên lúc này mới xoay người lại, trên người lại hiện ra vẻ mặt của nữ vương, lạnh lùng nhìn vào trên người của hai người Trương Xương Dân và Kim Triết Tú ở phía sau, lạnh giọng nói:

"Hai người các ngươi thật to gan, thế mà dám can đảm trêu chọc Diệp tiên sinh!"
Chương 299 Hi Nguyệt tiên tử?

"Phù phù!"

"Phù phù!"

Hai người Trương Xương Dân và Kim Triết Tú vẻ mặt cũng sớm đã dại ra, nghe được lời nói của Lý Trí Nghiên bao hàm cả cơn giận dữ, lập tức hai người đều bị dọa đến toàn thân run rẩy, trực tiếp quỳ rạp xuống đất, bắt đầu liều mạng dập đầu cầu xin tha thứ.

"Chủ tịch đại nhân, ta sai rồi! Ta biết sai!"

"Tiểu thư Trí Nghiên, chúng ta thực sự không biết vị tiên sinh này là bạn của ngài, nếu như chúng ta biết thì cho dù có cho chúng ta lá gan lớn bằng trời, cũng không dám gây phiền phức với vị tiên sinh này a!"

Bọn họ vốn cho rằng thiếu niên này ngay cả thiệp mời đều không có, chẳng qua chỉ là một tên tiểu tử vắt mũi còn chưa sạch không có một chút thân phận nào, coi như là biết một chút võ công, còn không phải mặc cho cho bọn họ tùy ý nhào nặn, chứ đâu có nghĩ đến đối phương lại có địa vị khủng bố như thế, ngay cả người lãnh đạo trực tiếp của bọn họ, người thừa kế Lý gia, vậy mà cũng phải tỏ ra cung kính lễ độ đối với người này!

Lý Trí Nghiên lại không để ý tới lời cầu xin của hai người một chút nào, ngược lại nhìn về phía Diệp Trần, cung kính nói:

"Diệp tiên sinh, ngài cảm thấy hai người này, nên xử lý như thế nào?"

Diệp Trần khoát tay áo, có chút không kiên nhẫn nói:

"Hai con con kiến hôi mà thôi, cô xem đó mà làm!"

Lý Trí Nghiên vội vàng khom người nói vâng, sau đó hơi suy tư một lát, hướng về phía mọi người xung quanh cất cao giọng nói:

"Từ giờ trở đi, Trương Xương Dân và Kim Triết Tú không còn là nhân viên của công ty giải trí SY chúng ta nữa, đồng thời ta tuyên bố, ngăn chặn triệt để hai người này!"

Nghe nói như thế, trên mặt của Trương Xương Dân và Kim Triết Tú không còn chút máu nào, đặt mông ngồi xổm trên mặt đất.

Công ty giải trí SY, là công ty dẫn đầu về ngành giải trí ở Cao Ly quốc, hơn nữa hai người còn bị chính Lý Trí Nghiên chỉ đích danh chặn họ lại, sau này làm gì còn có cái công ty nào có cái lá gan muốn chết mà đi dùng bọn họ? Đây không phải là ngang nhiên đối nghịch với Lý gia sao!

Điều này có nghĩa là sự nghiệp tương lai của cả hai sẽ bị hủy hoại hoàn toàn!

Trong lòng hai người giờ phút này, đã thực sự rất hối hận!!

Nếu như có thể làm lại, cho dù có tát chết bọn họ cũng không dám có ý đồ với Trang Phỉ Phỉ.

Sau khi Lý Trí Nghiên xử lý xong hai tên kia, thấy Diệp Trần không để ý, ngay sau đó một tên đại hán mặc áo đen đứng ở một bên khoát tay áo, sau đó có mấy người áo đen thi nhau tiến lên, mạnh mẽ kéo hai người đã giống như chó chết nằm co quắp trên mặt đất ra ngoài.

Mọi người ở xung quanh, thấy cảnh này, lập tức lại thi nhau hít vào một ngụm khí lạnh.

Nhớ Trương Xương Dân và Kim Triết Tú kia, tốt xấu cũng được coi như là nhân vật đại lão trong ngành giải trí của Cao Ly, không nghĩ tới Lý Trí Nghiên nói ngăn chặn là bị ngăn chặn, không lưu tình một chút nào!

Trong lúc nhất thời, mọi người đối với thân phận của tên kia thiếu niên thần bí kia càng thêm hiếu kì, đồng thời cũng cảm thấy thật sâu kính sợ.

Sau khi xử lý hai người này, Lý Trí Nghiên không thể không nhìn Trang Phỉ Phỉ đang ở bên cạnh Diệp Trần, trong lòng không hiểu dâng lên cảm giác ghen ghét, ngay cả chính cô cũng không hiểu tại sao mình lại có loại cảm giác này, tuy nhiên trên mặt lại không thể hiện ra chút nào thay vào đó là một nụ cười hiền hòa, "Ngài là tiểu thư Trang Phỉ Phỉ sao? Ta đã từng xem qua tác phẩm của ngài, ngài đã là bạn của Diệp tiên sinh, sau này có gì cần ta giúp một tay thì có thể nói với ta."

Xoạt!

Khi Lý Trí Nghiên nói điều này lập tức dẫn tới một đám nam nữ diễn viên ở xung quanh ước ao ghen tị một trận.

Có câu nói này của Lý Trí Nghiên, ngay cả khi bạn là một người mới đến vừa mới bước vào công việc của ngành giải trí thậm chí còn không biết gì cả, nghĩ không hỏa lực cũng khó khăn!

Trang Phỉ Phỉ càng là kích động nói năng có chút lộn xộn, "Đa tạ... Lý chủ tịch!"

Vốn lấy lai lịch và địa vị của nàng, nhiều nhất cũng chỉ có thể tiếp xúc được tới cấp độ như Trương Xương Dân, hơn nữa lúc nào cũng có thể bị quy tắc ngầm gây nguy hiểm, nơi nào có tư cách nói chuyện với ông chủ lớn của công ty giải trí SY?

Lúc đầu suýt chút nữa thì bị Trương Xương Dân và Kim Triết Tú sử dụng quy tắc ngầm, cô ta sớm đã nản lòng thoái chí, đang có ý định từ bỏ thế nhưng không nghĩ tới hôm nay vậy mà ngược lại xoay chuyển tình thế leo lên được cây đại thụ như Lý Trí Nghiên này.

Đương nhiên, cô ta rất rõ ràng lý do vì sao mà Lý Trí Nghiên đối với mình như vậy, hoàn toàn là nể mặt Diệp Trần.

Điều này làm cho Trang Phỉ Phỉ rất là cảm kích đồng thời đối với thân phận thật sự của Diệp Trần thì càng ngày càng hiếu kì.

Cái tên này chẳng lẽ là công tử ca của một gia tộc siêu lớn nào đó của Hoa Hạ hay sao?

Nhưng cho dù như thế, Hoa Hạ và Cao Ly vốn là nước giếng không phạm nước sông, đường đường người thừa kế của Lý gia cũng không thể ở trước mặt hắn trở nên thấp kém tới mức độ như thế chứ?

Sau khi Lý Trí Nghiên tùy tiện nói chuyện phiếm vài câu với Trang Phỉ Phỉ, ngay sau đó lại hướng về phía Diệp Trần cúi người hành lễ, cung kính nói:

"Diệp tiên sinh, tôi đây không quấy rầy hai người nữa, nếu ngài có việc gì cần, cứ việc phái người đến phòng khách số một tìm tôi!"

Sau khi nói điều này Lý Trí Nghiên mới cung kính rời đi.

Sau khi Lý Trí Nghiên đi, Trang Phỉ Phỉ lập tức uốn éo eo thon nhỏ, ngồi ở đối diện với Diệp Trần một lần nữa, đôi mắt to long lanh trợn lên thật lớn nhìn chòng chọc vào Diệp Trần, sau khi dò xét trên dưới một lúc, thực sự không nhịn được nên không thể không hỏi, "Này, hai chúng ta cũng có thể coi là bạn bè đúng không? Tôi chỉ biết anh họ Diệp còn không biết anh tên gì đây!"

Diệp Trần ngẩng đầu liếc qua Trang Phỉ Phỉ vốn có ý định không trả lời, thế nhưng lại nghĩ tới cảnh tượng lúc nãy cô gái này lại muốn bảo vệ mình, tuy rằng cách làm có hơi ngốc nghếch nhưng cũng coi như chân thành thật ý thế là thản nhiên nói:

"Diệp Trần!"

Trang Phỉ Phỉ lập tức vui mừng ở trong lòng, tuy nhiên ngay sau đó đôi mi thanh tú có chút nhăn lại, "Diệp Trần, Diệp Trần... cái tên này, làm sao mà nghe thấy lại quen tai như vậy?"

Trang Phỉ Phỉ nghiêng cái đầu nhỏ nghĩ nửa ngày, bỗng nhiên hoảng sợ nói:

"Tôi nhớ tới! Tôi có một người bạn thân vô cùng tốt, mấy tháng trước đột nhiên bị một trận bệnh nặng, sau đó cô ta nói cho tôi biết, cô ta bởi vì trận bệnh nặng này, đã thức tỉnh trí nhớ của kiếp trước, hơn nữa cô ta còn không chỉ một lần nói với tôi rằng phu quân kiếp trước của cô ta, hình như cũng có tên là Diệp Trần!"

Diệp Trần nghe nói như thế, không khỏi lắc đầu, "Cô đây là đang nói về tình tiết trong phim truyền hình sao? Cô cho rằng tôi sẽ tin chuyện này?"

Nói xong, Diệp Trần liền đứng dậy định rời đi.

Cho dù trong lòng của hắn, đã miễn cưỡng công nhận Trang Phỉ Phỉ là bạn bè, nhưng chỉ là một người bạn qua đường bình thường mà thôi, hắn không có thời gian ngồi ở chỗ này chém gió nói bậy với nàng.

Không nghĩ tới, lời nói tiếp theo của Trang Phỉ Phỉ ngay lập tức khiến cả người Diệp Trần vì đó mà chấn động!

"Tôi không có lừa anh! Tôi nói đều là thật! Tuy rằng tôi cũng không biết nàng có phải bởi vì trận bệnh nặng kia ảnh hưởng tới đầu óc hay không mà trở nên vui buồn có chút thất thường, thế nhưng cô ta còn nói về chuyện của mình ở kiếp trước sống ở một cái thế giới kỳ lạ, người ở đó có bản lĩnh thần thông giống như thần tiên, có thể phi thiên độn địa, tay cầm nhật nguyệt, lực lượng của mọi người không thể tưởng tượng nổi, mà cô ta ở cái thế giới kia được người gọi là Hi Nguyệt tiên tử..."

Diệp Trần vốn chẳng thèm để ý gì nhưng khi nghe tới bốn chữ "Hi Nguyệt tiên tử", ngay lập tức đứng lên bám vào hai đầu vai của Trang Phỉ Phỉ, "Cô ta thực sự nói như vậy?"

Hắn vốn cho là Trang Phỉ Phỉ chỉ là đang cố ý nói bừa ra một câu chuyện, cố ý lấy loại chuyện này để kiếm cớ tán gẫu với mình, đã có chút không kiên nhẫn thế nhưng đột nhiên lại nghe được tên của người mình yêu ở kiếp trước, lập tức đứng ngồi không yên.

Trước tiên không cần biết Trang Phỉ Phỉ nói lời này đến cùng là thật hay giả, chỉ cần bốn chữ "Hi Nguyệt tiên tử" cũng đã đủ để cho hắn ta phải nghiêm túc!
Chương 300 Giả thiết táo bạo

Trang Phỉ Phỉ bị Diệp Trần bấu chặt vào hai vai, cảm nhận được trên người đối phương đột nhiên dâng lên khí thế cường đại, cảm thấy đau đớn thống khổ, thở gấp nói:

"Anh... Anh có thể...trước tiên buông tôi ra...hay không..a..."

Diệp Trần cũng ý thức được hành động của chính mình thất thố, ngay lập tức thu hồi khí thế trên người lại, hít sâu một hơi, mới chậm rãi nói:

"Nói hết những gì cô biết về người bạn thân của cô đi, không sót một chữ toàn bộ nói cho tôi nghe!"

Trang Phỉ Phỉ không rõ vì lý do gì mà phản ứng của Diệp Trần thay đổi như thế, không khỏi bĩu môi, "Vừa mới đó anh còn nói tôi kể chuyện vớ vẩn, nói bậy bạ. Sao? Nhanh như vậy đã tin lời tôi nói rồi sao?"

Diệp Trần nghiêm sắc mặt, "Bớt nói nhảm, nhanh nói!"

Trang Phỉ Phỉ tức giận đến không chịu được, thế nhưng là đối mặt với bộ dạng nghiêm túc của Diệp Trần, Trang Phỉ Phỉ sửng sốt, một chút dũng khí phản bác lại cũng không có, đành phải thành thành thật thật nói chuyện mình biết một lần.

Hoá ra, bạn thân kia của Trang Phỉ Phỉ, tên là Tiêu Nhược Hi, là thiên kim tiểu thư của một gia tộc lớn nào đó ở phương nam, mấy tháng trước, đột nhiên mắc một trận bệnh nặng, suýt chút nữa thì mất mạng.

Tuy rằng về sau cứu chữa được, nhưng đầu bị ảnh hưởng lớn, mỗi ngày la hét, nói mình đã nhớ ra kiếp trước.

Sau khi nghe Trang Phỉ Phỉ miêu tả xong, Diệp Trần lại hỏi một số vấn đề chi tiết, sau đó cơ bản có thể xác định, thế giới kiếp trước trong miệng Tiêu Nhược Hi kia, chính là Tu Chân giới!

Hơn nữa, cô ta nói tới Hi Nguyệt tiên tử, tám chín phần mười, cũng chính là Hi Nguyệt người yêu kiếp trước của Diệp Trần!

Sau khi bước đầu hiểu rõ tình huống, suy nghĩ của Diệp Trần lập tức bay tán loạn, "Chẳng lẽ Hi Nguyệt cũng giống như mình, linh hồn thông qua Nguyệt Quang Bảo Giám quay trở về tám trăm năm trước?"

"Thế nhưng cho dù thật là như thế thì nàng ta phải trở lại ở Tu Chân giới mới đúng chứ! Dù sao, Hi Nguyệt cũng không phải là người ở Trái Đất, thân thể của nàng hẳn là ở Tu Chân giới mới đúng!"

"Làm sao lại nhập vào trên người của Tiêu Nhược Hi kia được chứ?"

Trong lúc nhất thời, Diệp Trần cũng nghĩ không thông được đây rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra.

Suy cho cùng thì Nguyệt Quang Bảo Giám kia chính là một bảo vật Thần khí, mà kiếp trước hắn ngẫu nhiên mà đạt được ở trong một chỗ thượng cổ thần tích của Tu Chân giới.

Hai người Diệp Trần và Hi Nguyệt cùng nhau nghiên cứu trên trăm năm, cũng chỉ hiểu sơ sơ được một chút bên ngoài.

Về sau, lúc hắn độ kiếp, bị bát đại tiên môn vây công, Hi Nguyệt mắt thấy hai người chắc chắn phải chết, thế là dưới tình thế cấp bách, hi sinh chính tính mệnh của mình để đánh đổi, cưỡng ép thúc giục Nguyệt Quang Bảo Giám.

Thực ra thì từ khi trọng sinh cho đến nay, Diệp Trần cũng vẫn luôn suy nghĩ về nguyên lý cơ bản của Nguyệt Quang Bảo Giám, mặc dù hắn trở về lại tám trăm năm trước, thế nhưng trở về chỉ có linh hồn, hơn nữa còn là về tới thân xác của mình.

Cái gì thế này, linh hồn của hắn sau tám trăm năm, vượt qua thời không và quay trở lại thân xác mười bảy tuổi của hắn ta? Hay là thời không xảy ra bóp méo, hắn tời thời điểm mười bảy tuổi giống như là vừa trải qua một giấc chiêm bao tỉnh dậy đột nhiên có được một đoạn ký ức tám trăm năm?

Đổi câu càng đơn giản hơn để mà nói, hắn tám trăm năm trước và hắn tám trăm năm sau là hai cơ thể ở những không gian song song khác nhau, hay chính là cùng một cơ thể trong một dòng thời gian?

Trước đó, Diệp Trần còn không cách nào để khẳng định, theo tình huống trước mắt đến xem, rất rõ ràng chắc là thuộc về vấn đề trước!

Nghĩ tới đây, trong đầu Diệp Trần, đột nhiên nhảy ra một cái giả thiết táo bạo!

Hôm đó, ở lúc hắn độ kiếp, Hi Nguyệt sử dụng Nguyệt Quang Bảo Giám, đưa linh hồn của hắn đến tám trăm năm trước, mà Hi Nguyệt ở trước khi chết một đạo tàn hồn theo linh hồn của hắn, cũng đi đến Địa Cầu, sau đó nhập vào trên người của Tiêu Nhược Hi...

Nếu như thế, tất cả những chuyện này, cũng được giải thích thông suốt!

Đây cũng là mang ý nghĩa, ở trong cơ thể của Tiêu Nhược Hi, có một đạo tàn hồn của Hi Nguyệt!

Tuy nhiên, theo như Trang Phỉ Phỉ miêu tả để mà nói, cái đạo tàn hồn kia của Hi Nguyệt, có lẽ là tương đối suy yếu, bằng không hoàn toàn có thể trực tiếp đoạt xá thân thể của Tiêu Nhược Hi, sau đó đoàn tụ với mình.

Cho dù Hi Nguyệt có tâm địa thiện lương, không đành lòng đoạt xá người khác, cũng tuyệt đối sẽ không giống như bây giờ, ngốc nghếch mà để Tiêu Nhược Hi này nói ra tất cả mọi chuyện.

Vừa nghĩ đến đây, Diệp Trần lập tức lại ngồi xuống ghế một chút sau đó lại đứng lên, mặt mũi tràn đầy vẻ lo lắng mà mừng rỡ.

So với ở Tu Chân giới kia, Hi Nguyệt tiên tử còn hoàn toàn không biết có người như Diệp Trần, mà trong cơ thể Tiêu Nhược Hi có đạo tàn hồn đến từ tám trăm năm sau, mới là người yêu chân chính của hắn a!

Suy cho cùng, người chẳng qua chỉ là mang ký ức, mà ký ức lại là bản chất của linh hồn, chứ tuyệt đối không phải là một bộ thể xác.

Trang Phỉ Phỉ nhìn thấy bộ dáng này của Diệp Trần, lập tức giật nảy mình, trong ấn tượng của nàng, người thiếu niên trước mắt này, vẫn luôn vô cùng bình tĩnh, dường như dưới bầu trời này, không có chuyện gì có thể khiến hắn nảy sinh ra tâm tình bất ổn, thậm chí cô ta cũng có một lần nghi ngờ, cái tên này có phải một người ngoài hành tinh hay không.

Bởi vì cô ấy biết trước đây Diệp Trần là người như thế nào, lần đầu tiên nhìn thấy người đàn ông này hiện ra dáng vẻ hoảng hốt lo sợ như thế.

"Anh... làm sao vậy?"

Trang Phỉ Phỉ nhịn không được cẩn thận từng li từng tí hỏi một tiếng.

Không nghĩ tới, Diệp Trần vẫn không giải thích, một tay nắm lấy tay cô ta từ chỗ ngồi kéo lên, gần như là lấy giọng điệu mệnh lệnh, nói:

"Ngay lập tức trở về Hoa Hạ với tôi! Tôi nhất định phải ngay lập tức nhìn thấy vị đại tiểu thư Tiêu gia kia!"

Nói xong lời này, Diệp Trần căn bản không cho Trang Phỉ Phỉ bất luận cơ hội cự tuyệt nào, trực tiếp lôi kéo cô ta chạy ra bên ngoài.

Trang Phỉ Phỉ lập tức cuống lên, hầu như không thể theo kịp bước chân của Diệp Trần, vừa chạy vừa hoảng sợ kêu lên:

"Này! Anh làm tôi đau! Mau buông tay! Anh mà không buông tay, tôi sẽ la lên đó!"

Diệp Trần không thèm để ý, trực tiếp lôi kéo Trang Phỉ Phỉ, đi ra bên ngoài phòng khách.

Hành động này của hai người đã đột nhiên dẫn tới sự chú ý của mọi người xung quanh, một số người đã nhận ra được Diệp Trần, chính là thiếu niên mà ngay cả Lý Trí Nghiên cũng phải cung kính mà đối đãi, tự nhiên không dám xen vào việc của người khác.

Thế nhưng là có rất nhiều người không biết được Diệp Trần là ai, nhất là một số người đàn ông nhìn thấy một cô gái vô cùng xinh đẹp như Trang Phỉ Phỉ lại bị Diệp Trần thô bạo kéo đi như thế, lập tức nẩy sinh tư tưởng anh hùng cứu mỹ nhân mà thi nhau đứng dậy, "Tiểu tử! Thả vị tiểu thư xinh đẹp này ra, bằng không đừng trách ta không khách khí với ngươi!"

"Tuổi còn nhỏ làm sao mà cử chỉ lại thô bạo như thế?"

"Còn không nhanh buông tay!"

"..."

Một số người thì tự nhận thân thủ của mình không tệ, thi nhau đánh về phía Diệp Trần.

"Cút!"

Diệp Trần trực tiếp quát khẽ một tiếng, những người xông lên này, từng người giống như bị xe tải lao vào, thi nhau bay ngược ra đằng sau, nặng nề ngã ở trên mặt đất, những người còn lại ngay lập tức bị dọa đến liên tục phải lùi lại, không còn dám xen vào việc của người khác.

Tuy nhiên sau khi bị những người này ngăn trở lại, Diệp Trần cũng hơi khôi phục là lý trí một chút, ngay lập tức buông cổ tay trắng ngần của Trang Phỉ Phỉ ra, hít sâu một hơi, nói với cô ta:

"Nghe đây, chuyện này đối với tôi rất quan trọng! Chỉ cần cô đáp ứng lập tức dẫn tôi đi gặp bạn thân của cô, tôi có thể hứa sau này sẽ vì cô làm một chuyện!"

Trang Phỉ Phỉ vốn còn có chút tức giận, nghe được lời này của Diệp Trần hai mắt lập tức sáng lên, "Anh nói thật chứ?"

Diệp Trần nghiêm túc nói:

"Tôi chưa bao giờ nói bừa!"

Trang Phỉ Phỉ mừng rỡ, "Được, tôi đáp ứng anh! Tuy nhiên trước khi chúng ta đi thì ít nhất cũng phải gặp Lý tiểu thư kia chào một tiếng chứ?"

Diệp Trần đang muốn nói không cần như thế, thế nhưng nghĩ đi nghĩ lại một chút, bây giờ hắn đang ở nước ngoài, trở về Hoa Hạ theo cách nhanh nhất chính là đi máy bay, để Lý Trí Nghiên hỗ trợ, chắc là có thể đề cao được chút hiệu suất.

Vừa nghĩ tới đây, Diệp Trần trực tiếp đi tới phòng khách VIP số 1.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK