Oanh!
Minh Thương Tầm nghe được lời này của Kim lão, cả người lập tức như sét đánh, vẻ mặt trong nháy mắt trở nên vô cùng trắng bệch.
Mà ở xung quanh phía dưới, những người của Huyền Minh thành vây xem kia, nghe được lời này của Kim lão thì cũng lập tức thi nhau bàn tán lên:
"Kim trưởng lão thế nhưng vẫn luôn là người bảo vệ cho đại tiểu thư, ngay cả lão nhân gia ông ta cũng nói như vậy, xem ra chuyện này chắc là thật"
"Ai! Không nghĩ tới đại tiểu thư, thế mà lại là loại người này!"
"Thật sự là một tiện nữ nhân có lòng dạ độc ác a!"
...
Bạch bạch bạch!
Nghe được tiếng bàn tán của mọi người ở xung quanh, Minh Thương Tầm lập tức liên tiếp lùi lại mấy bước, suýt chút nữa thì ngã xuống mặt đất ngất đi.
Diệp Trần cũng không khỏi phải âm thầm lắc đầu, tiến lên trước một bước đỡ lấy Minh Thương Tầm.
"Nha đầu, bây giờ ngươi có lẽ đã biết, cái gì gọi là lòng người hiểm ác rồi đi?"
Minh Thương Tầm nghe được điều này thì lập tức "Oa" một tiếng, lên tiếng khóc lớn lên, khóc đến vô cùng thương tâm, "Diệp đại ca, tại sao...tại sao bọn họ...phải đối với ta như vậy?"
Diệp Trần vỗ vỗ vai của Minh Thương Tầm, thản nhiên nói:
"Nếu như lúc trước ngươi không mềm lòng mà giết những người này đi thì bây giờ cũng sẽ không có chuyện gì xảy ra!"
"Nhớ kỹ, người không phạm ta, ta không phạm người, người nếu phạm ta thì phải trảm thảo trừ căn! Hiểu chưa?"
Minh Thương Tầm đầu tiên là sững sờ, sau đó thì nặng nề nhẹ gật đầu, "Diệp đại ca, ta hiểu được! Sau này ta tuyệt đối sẽ không tái phạm sai lầm như vậy nữa!"
Diệp Trần mỉm cười, "Vậy là tốt rồi, ngươi trước tiên đứng ở một bên nghỉ ngơi, chuyện tiếp theo để ta tới xử lý giúp ngươi!"
Nói xong lời này, Diệp Trần kéo Minh Thương Tầm đến phía sau mình, lúc này mới chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía Minh Thương Sơn đang có vẻ đắc ý kia, trong đôi mắt nổi lên một vệt sắc bén, "Minh Thương Sơn đúng không? Ngươi đã thành công khi chọc giận ta, nếu như ngươi bây giờ quỳ xuống dập đầu, đồng thời hướng mọi người nói ra chân tướng sự thật một lần, ta có thể cân nhắc tha cho ngươi một mạng!!"
Minh Thương Sơn cảm nhận được hàn ý trong ánh mắt Diệp Trần, toàn thân không hiểu lập tức run lên, vậy mà sinh ra một loại xung động hận không thể lập tức quỳ xuống xầu xin tha thứ.
Tuy nhiên, nghĩ đến đây là Huyền Minh thành, tất cả cao thủ của Minh gia, toàn bộ đều có ở đây, Minh Thương Sơn lúc này mới vững tin trong lòng, trên mặt lại khôi phục lại vẻ tự tin, cười lạnh nói:
"Tiểu tử! Ngươi thật đúng là đủ ngông cuồng a! Nơi này là địa bàn của Minh gia ta, ngươi cho rằng ngươi hôm nay còn có thể sống được mà rời khỏi nơi này sao?"
Minh Chiến ở bên cạnh cũng nói theo:
"Không sai! Bản gia chủ cũng rất hiếu kỳ, lấy ngươi chỉ là một tên tiểu tử có cảnh giới Nguyên Anh tầng bốn, vậy mà có thể giết chết đại trưởng lão? Chắc chắn là dùng thủ đoạn hèn hạ bỉ ổi gì đó a? Ngoan ngoãn thúc thủ chịu trói, có lẽ bản gia chủ sẽ thưởng ngươi một cái chết thống khoái!"
Diệp Trần lập tức cười, tuy nhiên lại là cười lạnh, "Xem ra các ngươi thật đúng là hoàn toàn không làm rõ tình trạng a!"
Trong khi nói chuyện, khí tức trên người Diệp Trần cũng bắt đầu chậm rãi phóng thích ra ngoài.
Oanh!
Mọi người xung quanh, chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng hủy diệt khó mà hình dung, từ trên thân tiểu tử cảnh giới Nguyên Anh trước mắt thường thường không có gì lạ bỗng nhiên bắn ra.
Tất cả mọi người đều cảm thấy đấy lòng khẽ run lên, thậm chí ngay cả Minh Chiến và mấy vị cường giả Hóa Thần của Minh gia, tất cả cũng đều thay đổi sắc mặt, mặt mũi của mọi người hiện ra đầy vẻ khó tin.
Diệp Trần cũng không có sử dụng bí thuật Nghịch Sinh Bách Chuyển cho nên khí tức cũng không tính là mạnh, thế nhưng là ở sau khi luyện hóa Diệt Thế Ma đao thì trên người tự nhiên vậy mà sinh ra một cỗ lực lượng tràn ngập hủy diệt.
Đây mới là nơi mà mọi người cảm thấy rung động.
"Tiểu tử này, có gì đó quái lạ! Mọi người cẩn thận!"
Minh Chiến hướng về phía mọi người khẽ quát một tiếng, vẻ mặt trở nên mười phần ngưng trọng.
Tuy nhiên, đám người Minh Chiến đang rất cẩn thận thì ở phía chân trời xa xa, bỗng nhiên có mấy đội nhân mã, hò hét mà đến, gần như trong nháy mắt cũng đã đi tới trước mặt Huyền Minh thành.
Mà nhìn thấy những người này thì đám người Minh Chiến tất cả ngay lập tức đều thay đổi sắc mặt, "Là gia chủ và trưởng lão của tam đại gia tộc Lôi, Tống, Điền!"
Không biết là ai hô một tiếng, người dưới Huyền Minh thành, tất cả lập tức đều không ngừng xôn xao.
Cường giả tam đại gia tộc đồng thời giá lầm tới Huyền Minh thành, đây chính là chuyện mấy ngàn năm qua đều không xảy ra.
Chẳng lẽ tam đại gia tộc muốn liên hợp lại đối phó Minh gia bọn hắn hay sao?
Trên mặt Minh Chiến cũng trở nên vô cùng khó coi, tuy nhiên vẫn bước nhanh đi lên trước, hướng về phía không trung nơi có nhiều cường giả chắp tay, thấp thỏm nói:
"Lôi gia chủ! Tống gia chủ! Điều gia chủ! Các ngươi mang theo nhiều cao thủ như vậy, bỗng nhiên giá lâm tới Huyền Minh thành chúng ta, không biết là cần làm chuyện gì? Không phải là Minh gia chúng ta có chỗ nào đắc tội các ngươi chứ?"
Tam đại gia tộc cùng đến đây, hơn nữa tất cả còn đều mang theo cường giả của gia tộc mình, không khoa trương chút nào, nếu như tam đại gia tộc bọn họ mà cùng nhau, chỉ bằng đội hình trước mắt cũng đủ để tiêu diệt Minh gia bọn hắn!
Chẳng lẽ tam đại gia tộc này, chuẩn bị phối hợp với nhau định làm gì Minh gia bọn họ sao?
Vì sao hắn một chút tin tức cũng không biết?
Minh Chiến mặt ngoài coi như bình tĩnh, trong nội tâm thì đã căng như dây đàn.
Đây chính là chuyện liên quan tới sinh tử tồn vong của toàn bộ Minh gia bọn họ!
Không nghĩ tới, gia chủ của tam đại gia tộc, ánh mắt chỉ dừng ở trên người Minh Chiến một chút, rất nhanh sau đó thì tất cả đều đã tập trung đến trên người Diệp Trần.
Sau đó, ở dưới ánh mắt không thể tin được của tất cả những người Minh gia ở đây, gia chủ của tam đại gia tộc vậy mà tất cả đều hướng về phía Diệp Trần khom mình hành lễ, đồng thời cung cung kính kính nói:
"Vãn bối Lôi Giang Hà gia chủ Lôi gia..."
"Tống Vô Khuyết gia chủ Tống gia..."
"Điền Quy Sơn gia chủ Điền gia..."
"Bái kiến tiền bối!!"
Xoạt!
Tất cả mọi người của Minh gia nhìn thấy cảnh này thì lập tức từng người đều giống như pho tượng, toàn bộ hóa đá tại chỗ.
Minh Chiến choáng váng, Minh Thương Sơn choáng váng, Kim lão choáng váng, tất cả mọi người của Minh gia đều choáng váng!
Ba người trước mắt này, thế nhưng đều là tồn tại có cùng cấp bậc với gia chủ Minh Chiến của bọn hắn, là tứ đại bá chủ toàn bộ tinh vực Nam Đẩu, chúa tể một phương a!
Bây giờ thế mà đối với một tên tiểu tử chỉ có cảnh giới Nguyên Anh, lại hành lễ lớn như thế, hơn nữa miệng còn nói tiền bối?
Phải biết, tuy rằng Tu Chân giới vẫn luốn lấy cường giả vi tôn, thế nhưng là hai chữ tiền bối này cũng không phải kêu tùy tiện.
Cho dù là tiểu tử này có bối cảnh thông thiên thì nhiều nhất cũng chỉ xưng hô hắn một tiếng công tử, thì đã cho hắn đầy đủ mặt mũi rồi.
Mà gia chủ của Tamd dại gia tộc, vậy mà xưng hô hắn là tiền bối, điều này nói ra cái gì?
Nói rõ thực lực của người này phải cao hơn rất nhiều so với ba người bọn họ thì mới có thể được a!
Hai mắt Minh Chiến trợn lên thật lớn, còn chưa có từ bên trong trạng thái choáng váng ngẩn ngơ khôi phục lại, gia chủ của tam đại gia tộc lại thi nhau hướng về phía hắn chắp tay, cười theo nói:
"Minh gia chủ! Chúc mừng chúc mừng!"
Minh Chiến lập tức càng thêm không hiểu, "Ba vị lão ca ca, lời này của các ngươi Minh mỗ làm sa nghe lại không hiểu? Không biết niềm vui này từ đâu đến a?"
Tam đại gia chủ đầu tiên là sững sờ, sau đó ánh mắt lặng lẽ nhìn lướt qua trên thân Diệp Trần và Minh Thương Tầm, sâu trong đôi mắt hiện ra vẻ ghen tỵ và không cam lòng:
"Minh huynh đã biết rõ rồi còn cố hỏi? Bây giờ Minh gia leo lên cành cây cao như Diệp tiền bối này, tam đại gia tộc chúng ta sau này tuyệt không dám là địch với Minh gia, ngày sau phải làm phiền Minh huynh chiếu cố nhiều hơn a!"
"Không sai! Chúng ta sau này, nguyện ý lấy Minh gia như thiên lôi sai đâu đánh đó!"
"Từ nay về sau, Minh gia chính là gia tộc đệ nhất tinh vực Nam Đẩu chúng ta!"
Oanh!
Các gia chủ của tam đại gia tộc vừa nói ra lời này, tất cả mọi người của Minh gia nhất thời càng thêm không hiểu mô tê gì cả.
Chương 792 Dám vô lễ đối với Diệp tiền bối!
Đừng nói tất cả người của Minh gia không hiểu, ngay cả Diệp Trần cũng có chút ngoài ý muốn.
Tuy nhiên suy nghĩ cẩn thận lại thì cảm thấy loại hành vi này của tam đại gia tộc cũng không có gì lạ cả.
Trước đó, cảnh tượng Diệp Trần một đao diệt sát hơn mười tên cường giả cảnh giới Hóa Thần đã làm cho những người này vô cùng chấn động.
Mà quan hệ giữa Diệp Trần và Minh Thương Tâm thì chỉ cần là người bình thường nhìn cũng biết là rất không đơn giản!
Nếu như Minh gia mời Diệp Trần xuất thủ, bằng thực lực cường hãn tới nghịch thiên kia, diệt đi tam đại gia tộc bọn họ còn không phải chỉ là một bữa ăn sáng sao?
Gia chủ của tam đại gia tộc hợp lại mà nói cùng ngồi đợi Minh gia diệt tam đại gia tộc bọn hắn còn chẳng bằng chủ động nhận sợ, ở trước khi Minh gia còn không có động thủ đối với bọn hắn, lấy lòng tên sát tinh Diệp Trần này.
Dù sao đưa tay không đánh người mặt tươi cười, đây cũng là phương pháp tốt nhất để bảo toàn gia tộc bọn họ.
Tất cả mọi người của Minh gia vẫn còn trong trạng thái không hiểu gì cả, hoàn toàn chưa kịp phản ứng là có chuyện gì xảy ra, tam đại gia chủ lại thi nhau mở miệng, "Diệp tiền bối, vãn bối trước đó đã tận mắt nhìn thấy phong thái của tiền bối, trong lòng cực kỳ bội phục, lần này đến đây, đặc biệt dâng lên một phần lễ mọn, còn xin Diệp tiền bối vui vẻ nhận!"
Gia chủ Lôi gia vừa cười nhịn nói xong lời này, từ bên trong Càn Khô Trạc lấy ra một hộp gấm màu vàng kim, từ từ mở ra, hai tay nâng đến trước mặt Diệp Trần, chỉ thây bên trong hộp gấm ia rõ ràng là một loại quả màu đỏ, hình dạng giống như một tiều hài nhi vừa mới ra đời, toàn thân trên dưới lộ ra mùi thuốc khó mà hình dung, vẻn vẹn hít vào một hơi cũng cảm thấy sảng khoái tinh thần, toàn thân dễ chịu không nói ra được.
Mà những người xung quanh nhìn thấy vật này thì lập tức thi nhau sợ hãi, nhất là người của Minh gia, gần như đều muốn nhảy dựng lên:
"Đây là...Huyết Anh Bá Vương tham!"
"Nghe nói vật này chính là chí bảo của Lôi gia a! Đã từng có người ra đến ba ngàn vạn khối linh thạch cực phẩm, Lôi gia cũng tiếc không dám bán!"
"Gia chủ Lôi gia đây là điên rồi sao? Thế mà cho tiểu tử này vật chí bảo trân quý như thế..."
...
Ngay vào lúc mọi người của Minh gia thi nhau kinh hô lên thì đã thấy hai gia chủ của hai đại gia tộc Điều, Tống cũng thi nhau lấy ra lễ vật của riêng mình, hai tay dâng đến trước mặt của Diệp Trần, tuy rằng so với Huyết Anh Bá Vương tham trong tay gia chủ Lôi gia có chút không bằng, nhưng cũng là bảo bối cực phẩm nhất đẳng!
Đến giờ khắc này thì coi như thằng ngu cũng có thể nhìn ra, người trẻ tuổi gọi là Diệp Trần trước mắt này, tuyệt đối thật không đơn giản!
Hai mắt Diệp Trần khẽ híp một cái, nhìn lướt qua bảo bối trong tay của ba người, khóe miệng không thể không nhếch lên, hắn tự nhiên biết, ba người trước mắt này tại sao lại phải làm vui lòng hắn như thế.
"Ba vị gia chủ đã khách khí như thế, vậy Diệp mỗ từ chối thì bất kính!"
Diệp Trần cũng không có từ chối, trực tiếp đưa tay thu từng cái bảo bối của ba người vào.
Tam đại gia chủ lập tức thi nhau thở phào nhẹ nhõm.
Bởi vì cái gọi là cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn có nghĩa là ăn của người ta, thì nói năng với người ta cũng mềm mỏng hơn, Diệp Trần đã cầm bảo bối của bọn hắn thì chắc cũng không có ý tứ lại đi ra tay với bọn họ.
Mà đổi thành một bên, Minh Chiến gia chủ của Minh gia mắt thấy cảnh tượng này thì sau lưng sớm đã ứa ra mồ hôi lạnh, không thể không hướng về phía Minh Thương Sơn ở một bên gầm nhẹ nói:
"Đồ hỗn trướng! Ngươi đến cùng trên chọc phải dạng tồn tại gì a? Tại sao ngay cả tam đại gia chủ đều sợ hãi đối với người này như thế?"
Minh Thương Sơn vào lúc này thật muốn khóc, "Phụ thân đại nhân, chuyện này, chuyện này...ta cũng không biết a! Chẳng lẽ tam đại gia chủ bị hắn thu mua tới phối hợp diễn kịch? Đúng! Chắc chắn là như vậy! Phụ thân đại nhân, ngài nhưng ngàn vạn không thể cứ nhận thua như vậy a! Ngài..."
"Ba!"
Minh Thương Sơn còn chưa có nói xong thì Minh Chiến trực tiếp đưa tay chính là một bàn tay, suýt chút nữa thì đập hắn bay ra ngoài, "Đồ hỗn trướng!"
Theo suy nghĩ của Minh Chiến, cho dù đúng như Minh Thương Sơn nói, tam đại gia chủ được Diệp Trần thu mua, thế nhưng có thể thu mua được tam đại gia chủ thì làm sao có thể là người bình thường?
Huống chi, Minh Chiến thân là một trong tứ đại gia chủ, quả thực hiểu rất rõ đối với ba người khác!
Từ trong ánh mắt tới cử chỉ của ba người, Minh Chiến thấy được sự sợ hãi, mà lại là rất sợ hãi!
Hơn nữa, lễ vật mà ba người lấy ra, tất cả đều là chí bảo đỉnh cấp của riêng phần mình, tuyệt không giống như là đang diễn trò.
Đủ loại dấu hiệu cho thấy, người trẻ tuổi nhìn như tu vi không cao này, hoặc là có thực lực đủ để nghiền ép tam đại gia tộc hoặc là thế lực sau lưng hắn có được thực lực nghiền ép tam đại gia tộc.
Mà vô luận là loại khả năng nào thì đối với một cái Minh gia nho nhỏ này mà nói thì đều là tồn tại tuyệt đối không thể trêu chọc!
Những ý niệm này nhanh chóng xuất hiện ở trong đầu Minh Chiến, lập tức không còn dám trì hoãn nữa, lập tức bước nhanh đi tới trước mặt Diệp Trần, khom người một cái thật sâu, nói:
"Vãn bối Minh Chiến, vừa rồi có mắt không biết thái sơn, mong rằng xem ở thể diện của tiểu nữ, rộng lòng tha thứ tội!"
Minh Chiến này cũng không hổ là lão hồ ly, chẳng những phản ứng cực nhanh, hơn nữa cầm được thì cũng buông được, quan trọng nhất chính là hắn liếc mắt nhìn ra Diệp Trần và Minh Thương Tầm có quan hệ không tầm thường, trực tiếp mang Minh Thương Tầm đi ra.
Diệp Trần cười lạnh, "Minh gia chủ có bản lĩnh gió chiều nào ngã chiều đó, thật đúng là để cho người ta thán phục a! Tuy nhiên vị đại công tử nhà các ngươi, vừa rồi hình như nói qua muốn để cho ta không thể sống rời đi khỏi nơi này a!"
Xem ở trên mặt mũi của Minh Thương Tầm, Diệp Trần đương nhiên sẽ không làm khó Minh Chiến, thế nhưng là Minh Thương Sơn cái mối họa này, hắn nhất định phải diệt trừ!
Minh Chiến nghe được điều này thì sắc mặt lập tức thay đổi lớn mà Minh Thương Sơn ở đằng sau thì vẻ mặt càng là trắng bệch, toàn thân cũng nhịn không được mà run rẩy lên.
Mà tam đại gia chủ nghe được điều này thì không thể không liếc nhau một cái, thi nhau hiện ra vẻ vui mưng, bọn họ vốn là còn tưởng rằng, những người này của Minh gia là đang nghênh tiếp Diệp Trần vào thành, làm thế nào cũng không nghĩ tới, hóa ra Diệp Trần và Minh gia dường như vừa rồi xảy ra mâu thuẫn!
Như vậy, cho dù Diệp Trần xem ở trên mặt mũi của Minh Thương Tầm sẽ không làm gì đối với Minh gia, khẳng định cũng sẽ không vì Minh gia làm chuyện gì cả.
"Minh Chiến a Minh Chiến, uông cho ngươi thông minh cả đời, không nghĩ tới cũng có lúc ngớ ngẩn a! Thượng thiên ban tặng cho ngươi một cây đại thụ như vậy, ngươi không biết gắt gao ôm lấy, thực sự là ngu quá mức mà!"
"Hừ! Lại có người dám vô lễ đối với Diệp tiền bối như thế, Lôi gia ta là thứ nhất không bằng lòng!"
Gia chủ Lôi gia lập tức tức giận mở miệng nói.
Mà gia chủ của hai gia tộc Tống, Điền cũng không chê chuyện lớn chủ, cũng thì nhau hùa theo:
"Không sai! Diệp tiền bối là nhân vật bậc nào? Há có thể bị một tên tiểu bối vũ nhục như thế?"
"Minh Chiến, ngươi thật đúng là sinh ra một đứa con trai tốt a!!"
"Phù phù!"
Minh Thương Sơn vốn đã ở vòa bên bờ biên giới sụp đổ, nghe được lời nói này của tam đại gia chủ thì lập tức cũng không nhịn được nữa, trực tiếp xụi lơ trên mặt đất.
Diệp Trần nhàn nhạt liếc qua Minh Thương Sơn, dời ánh mắt thay vào đó nhìn về phía Kim trưởng lão bên trong đám người cũng đang có vẻ mặt vô cùng khó coi.
Hắn muốn làm không chỉ đơn giản là giết Minh Thương Sơn, còn phải đòi lại sự trong sạch cho Minh Thương Tầm.
"Phù phù!"
Kim lão bị ánh mắt của Diệp Trần đảo qua thì lập tức dọa đến suýt nữa thì hồn vía lên mây, trong nháy mắt quỳ xuống:
"Diệp tiền bối! Đại tiểu thư! Ta sau rồi! Ta thật biết sai! Van cầu tiểu thư tha cho ta cái mạng già này đi!"
Chương 793 Loại kiến cỏ tầm thường!
Không đợi Diệp Trần và Minh Thương Tầm mở miệng, Kim lão đã một năm một mười nói ra toàn bộ chân tướng sự tình.
Hóa ra:
Lúc trước Kim lão bị Minh Thương Tầm khiển trách một trận, đồng thời còn muốn đuổi hắn ra khỏi Minh gia, Kim lão lập tức ghi hận trong lòng, ở trên đường trở về Minh gia lại vừa vặn gặp được Minh Thương Sơn.
Hai người ăn nhịp với nhau, quyết định sẽ phối hợp vu hãm Minh Thương Tầm và Diệp Trần, chính là làm loạn trắng đen sai trái.
Kim lão vốn là hộ vệ của Minh Thương Tầm, bây giờ đứng ra xác nhận chủ tử của mình thì người của Minh gia tự nhiên không nghi ngờ gì, ngay cả Minh Chiến cũng không thể không tin tưởng là Minh Thương Tầm phối hợp với người ngoài giết chết đại trưởng lão Minh gia, muốn giết chết ca ca ruột của chính mình, thế là mới có một màn trước đó.
Vốn là ở Kim lão nhìn ra, thực lực của Diệp Trần tuy rằng có chút biến thái nhưng dù sao thì cũng chỉ có cảnh giới Nguyên Anh mà thôi, hơn nữa nơi này là địa bàn của Minh gia, cho dù hắn có lợi hại hơn nữa thì còn có thể chống lại với Minh gia sao?
Nhưng làm sao hắn cũng không có nghĩ tới, người trẻ tuổi trước mặt này vậy mà có năng lực cường đại như thế, ngay cả tam đại gia chủ đều sợ hãi đối với hắn như thế!
Xoạt!
Đợi đến sau khi Kim lão nói hết ra tất cả mọi chuyện thì mọi người của Minh gia ngay lập tức xì xào bàn tán.
"Hóa ra những chuyện này đều là âm mưu của đại công tử a!"
"Ta đã nói rồi, đại tiểu thư có tâm địa thiện lương, làm sao có thể làm ra loại chuyện này?"
"Thật là đáng chết a! Cũng bởi vì hắn mà suýt chút nữa thì liên lụy đến toàn bộ Minh gia chúng ta!"
...
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người bắt đầu lên tiêng phê phán đối với Minh Thương Sơn.
Minh Thương Sơn thấy cảnh này thì lập tức đều nhanh muốn sụp đổ, sau đó lộn nhào đi tới trước mặt Minh Chiến, đau khổ cầu khẩn, "Phụ thân đại nhân! Ta biết sai, ta thật biết sai! Van cầu ngài mau cứu ta, nhất định phải mau cứu ta à!"
Minh Chiến lập tức một mặt vẻ không đành lòng nhưng là hắn dường như cũng biết, dưới loại tình thế như bây giờ, quyền giết hay tha cho Minh Thương Sơn căn bản không còn ở trên tay hắn, mà quyền quyết định thì là nằm ở trong tay người trẻ kia.
"Ầm!"
Minh Chiến nhấc chân lên chính là một cước, trực tiếp đá Minh Thương Sơn tới trước mặt Diệp Trần và Minh Thương Tầm, quát lạnh nói:
"Đồ hỗn trướng! Người mà ngươi có lỗi không phải là ta, mà là Diệp tiền bối và muội muội của ngươi!"
Minh Chiến mặt ngoài là chửi rủa Minh Thương Sơn thế nhưng người khôn ngoan cũng có thể nhìn ra được, đây chính là đang gián tiếp nhắc nhở nhi tử của mình, yêu cầu xin tha thứ cần phải hướng Diệp Trần và Minh Thương Tầm mới đúng.
Minh Thương Sơn cũng không ngốc, rất nhanh đã hiểu dụng ý của Minh Chiến, lập tức lại liên tục lăn lộn tới trước mặt Diệp Trần, "Diệp tiền bối, ta sai rồi! Van cầu ngài tha cho ta đi!"
Diệp Trần một mặt đạm mạc, không nhúc nhích chút nào, thậm chí nhìn cũng không thèm nhìn xuống Minh Thương Sơn.
Minh Thương Sơn thấy Diệp Trần hoàn toàn mặc xác hắn, đành phải bò về phía Minh Thương Tầm, khóc ròng ròng cầu khẩn, "Thương Tầm muội muội, đều là ca ca sai! Ca ca không nên tranh đoạt vị trí gia chủ đời sau với ngươi, lại càng không nên vũ hãm ngươi và Diệp tiền bối, cầu ngươi xem ở chúng ta có huyết mạch tương liên tha cho ca ca lần này đi!"
Minh Thương Tầm đến cùng thì vẫn chỉ là một tiểu nữ hài mười mấy tuổi, nhìn thấy bộ dáng thê thảm như vậy của Minh Thương Sơn thì lập tức cũng có chút mềm lòng, không thể không quay đầu nhìn về phía Diệp Trần, "Diệp đại ca..."
Diệp Trần cũng nhìn ra, nha đầu này lại muốn mềm lòng, không thể không âm thầm thở dài một hơi, nghiêm sắc mặt, nói:
"Còn nhớ rõ vừa rồi ta nói những gì với ngươi sao? Quên nhanh như vậy!"
Minh Thương Tầm nghe được lời này của Diệp Trần thì không thể không nghiêm sắc mặt, sau khí xoắn xuýt một phen, cuối cùng cắn răng một cái gương mặt xinh đẹp xoay sang một bên, mặc cho Minh Thương Sơn dập đầu cầu xin tha thứ cũng không tiếp tục để ý tới.
Minh Thương Sơn thấy thế, đầu tiên là một trận tuyệt vọng, sau đó thì càng ngày càng bạo, trong hôi mắt bỗng nhiên hiện ra sự hận thù nồng đậm:
"Tiện nha đầu! Ngươi đã vô tình như thế vậy cho dù ta có chết cũng phải kéo thêm một cái đệm lưng!!!"
Minh Thương Sơn từ tuyệt vọng đến hận ý ngập đầu, trực tiếp gầm nhẹ một tiếng, giơ song chưởng lên hướng trên người Minh Thương Tầm hung hăng đánh ra!
Oanh!
Minh Thương Sơn này tuy rằng không tính là thiên tài đỉnh cấp, nhưng tu vi cũng không yếu, so với Minh Thương Tầm thì chỉ hơi kém hơn một chút mà thôi, hơn nữa hắn lại đột nhiên đánh lén, cho dù là Minh Thương Tầm trong lúc nhất thời cũng không kịp phản ứng.
Mắt thấy một chưởng này muốn đập xuống trên người Minh Thương Tầm, Minh Thương Tầm hiển nhiên cũng không nghĩ tới, Minh Thương Sơn đột nhiên xuất thủ, đôi mắt đẹp lập tức trừng một cái muốn ngăn cản nhưng đã có chút không kịp.
Mọi thứ xảy ra quả thực quá đột nhiên, cho dù là Minh Chiến ở một bên cũng hoàn toàn chưa kịp phản ứng, lúc này muốn cứu cũng không kịp.
"Tiện nha đầu, ngươi đi chết đi cho ta!".
Mặt mũi Minh Thương Sơn đầy vẻ dữ tợn, dường như đã thấy được tình cảnh Minh Thương Tầm chết ở dưới bàn tay của mình.
Tuy nhiên.
Ngay lúc này, một bóng người đột nhiên ngăn cản đường đi của song chưởng của hắn, giống như một ngọn núi cao ngăn ở trước mặt Minh Thương Tầm.
"Ầm!"
Một tiếng vang thật lớn, song chưởng của Minh Thương Sơn hung hăng rơi đập vào trên người của thân ảnh đột nhiên xuất hiện.
"Diệp đại ca!!"
Sau khi Minh Thương Tầm kịp phản ứng thì lập tức kinh hô một tiếng.
Thân ảnh đột nhiên ngăn ở trước mặt nàng kia tự nhiên chính là Diệp Trần.
Mà Minh Thương Sơn đầu tiên là sững sờ, chờ hắn thấy rõ ràng khuôn mặt của Diệp Trần thì lập tức hiện ra vẻ vui mừng, "Tiểu tử, ngươi đây là đang muốn chết!!!"
Hóa ra, Diệp Trần không biết có phải là vội vàng xuất thủ hay không, vậy mà không có vận khởi chân nguyên hộ thể, đơn thuần chỉ dùng nhục thân chặn một kích này của Minh Thương Sơn.
Oanh!
Minh Thương Sơn cực hận Diệp Trần, rót toàn bộ chân nguyên vào trên song chưởng của mình.
Phải biết, cho dù là Hóa Thần tiên quân, ở dưới tình huống không vân khởi chân khí hộ thể, nhục thân cũng mạnh không đến nơi đâu.
Huống chi, đối phương chỉ có cảnh giới Nguyên Anh?
Vào lúc này, ngay cả nhóm gia chủ tam đại gia tộc ở một bên cũng thi nhau trừng lớn hai mắt.
Theo suy nghĩ của bọn hắn thì cho dù Diệp Trần có lợi hại hơn nữa thì lần này cũng có chút khinh thường.
Tuy rằng một chưởng này của Minh Thương Sơn còn chưa đủ để giết chết hắn, nhưng kinh mạch bị chấn đứt mấy cái chỉ sợ cũng không tránh được.
Tuy nhiên, ngay sau đó, kết quả lại làm cho tất cả mọi người phải trợn mắt há hốc mồm.
Diệp Trần dùng nhục thân vững vàng đón đỡ lấy một kích toàn lực của Minh Thương Sơn, vậy mà tự nhiên như không có chuyện gì, thậm chí lay động cũng không có!
"Làm sao sẽ như vậy!"
Minh Thương Sơn cảm thây hai tay của mình giống như đánh vào trên mặt đá cứng rắn nhất trên đời, chẳng những không thể rung chuyển đối phương một chút nào, song chưởng ngược lại đau nhức kịch liệt vô cùng, xương tay rõ ràng đều bị chấn vỡ!
"Loại kiến cỏ tầm thường! Chỉ bằng ngươi cũng muốn làm tổn thương ta?"
Diệp Trần đạm mạc mở miệng, đồng thời thân thể hơi chấn động một chút, một cỗ khí tức hủy diệt tuôn ra từ trong thể nội của hắn:
"Bành!"
Cả người Minh Thương Sơn lập tức huyết nhục bay tứ tung, lại rõ ràng bị chấn vỡ, hóa thành một đám sương máu!
"Thương Sơn!!"
Minh Chiến ở đầu sau lập tức không nhịn được rống lớn một tiếng, đáng tiếc hắn căn bản không có dũng khí ra tay với Diệp Trần, cuối cùng bùi ngùi thở dài một tiếng, một mặt buồn bã lui về trong đám người.
Diệp Trần dễ dàng tiêu diệt Minh Thương Sơn, ngược lại lại nhìn về phía Kim lão kia, nhàn nhạt mở miệng nói:
"Ngươi, phản bội chủ của mình vốn không tha, nể tinh ngươi kịp thời nhận sai, tự đoạn một tay, sau này không được đặt chân tới tinh vực Nam Đẩu!"
Chương 794 Tuyệt Vô Địch nổi giận
"Vâng vâng! Đa tạ Diệp tiền bối ân không giết!"
Kim lão nghe được lời này của Diệp Trần, nào còn dám nói nửa chữ không, hơn nữa so với hồn phi phác tán, ngay cả thi thể cũng không còn như Minh Thương Sơn thì cái xử phạt này của hắn đã là rất nhẹ!
"Răng rắc!"
Kim lão tay phải làm chưởng, lấy chân nguyên hóa thành đao, hung hăng chém xuống trên cánh tay trái của mình, cánh tay này lập tức theo đó mà đứt!
Kim lão cắn răng, một tay bắt lấy tay cụt của chính mình, sau khi hướng về phía Diệp Trần khom người thi lễ một cái, quay người co cẳng liền đi, chỉ chớp mắt đã biến mất không thấy.
...
Sau khi giải quyết hoàn toàn phiền phức cho Minh Thương Tầm, Diệp Trần cũng không có ở lại Huyền Minh thành lâu, chỉ ở lại có nửa ngày thì đã sử dụng Tiêu Dao tiên châu rời khỏi tinh vực Nam Đẩu, chuẩn bị tiếp tục hướng phương hướng Mê La Tinh Hải xuất phát.
Vốn là Minh Thương Tầm đưa ra đề nghị đi cùng với Diệp Trần, tuy nhiên lại bị Diệp Trần cự tuyệt.
Nha đầu này mặc dù là nhân vật thiên tài hiếm thấy nhưng tu vi còn quá nhỏ bé.
Mê La Tinh Hải chính là một trong thập đại tuyệt địa của Tu Chân giới, cho dù là Diệp Trần kiếp trước cũng không dám cam đoan tuyệt đối có thể toàn thân trở ra, huống chi hắn hôm nay còn xa xa không có đạt tới tu vi kiếp trước.
Ngay cả hắn đến lúc đó cũng phải như giẫm trên mặt băng mỏng, sao có thể lại mang theo một cái vướng víu?
Tuy nhiên, trước lúc rời đi, hắn ở Minh gia đặc biệt bí mật thiết hạ một cái trận pháp truyền tống cỡ nhỏ và được đánh dấu lên trên Tiêu Dao tiên châu, sau này lúc nào cũng có thể trở về đây.
Mà Diệp Trần bây giờ, đã rời khỏi tinh vực Nam Đẩu, đồng thời ở xa bên ngoài mấy chục cái tinh vực, bên trong Kình Thương tông một trong bát điện tiên môn.
Ở trong một cái cung điện xa hoa đại khí:
"Oanh!"
Một nam thanh niên trên người mặc pháp bào màu vàng óng, dáng vẻ rất bá khí, bỗng nhiên vỗ bàn đứng dậy, trên mặt hiện ra sắc mặt giận dữ.
Cái bàn kia đúng là dùng Huyền Thiết Thiết thượng đẳng chế tạo, độ cứng không kém Thánh khí chút nào, thế nhưng ở dưới một chưởng thuận tay của nam thanh niên kia vậy mà rõ ràng xuất hiện một cái chưởng ấn có thể thấy được rõ ràng!
Thậm chí, sau khi nam thanh niên kia vỗ xuống một chưởng này, tính cả toàn bộ đại điện đều đi theo đó mà lắc lư kịch liệt một trận.
Hành động này cũng đủ có thể nhìn ra, chưởng lực của nam thanh niên này kinh khủng đến cỡ nào!
Hóa ra, nam thanh niên này chính là Tuyệt Vô Địch, được xưng là thiên tài đệ nhất từ ngàn năm trước trở lại đây của Kình Thương tông!
Mà lúc này ở trước mặt Tuyệt Vô Địch đang có một người quỳ ở đõ, bỗng nhiên chính là Hàn Nguyệt công tử trước đó bị Diệp Trần đuổi đi.
"Tiểu tử kia thật sự nói như vậy? Hắn muốn chờ ta ở Mê La Tinh Hải sao? Kêu ta có dám đi hay không?"
Giọng nói của Tuyệt Vô Địch giống như con người của hắn, giống như tiếng va đập của kim loại, hiện ra một cỗ bá khí khó mà hình dung cùng với sát khí vô cùng lăng lệ, để cho người ta không tự chủ được muốn thần phục.
Hàn Nguyệt công tử lúc này sớm đã không có vẻ làm cao lạnh lùng ngạo mạn như ngày xưa, ở trước mặt Tuyệt Vô Địch giống như một con mèo nhỏ dịu dàng ngoan ngoãn, tội nghiệp nhẹ gật đầu nói:
"Tuyệt sư huynh! Tiểu tử kia còn nói, nếu như ngài không dám đi tìm hắn, chờ hắn từ Mê La Tinh Hải đi ra thì sẽ tự mình đạp vào Kình Thương tông chúng ta!"
"Khốn kiếp!"
Tuyệt Vô Địch nghe được điều này thì lập tức nộ khí trùng thiên, lại một chưởng nữa vỗ xuống mặt bàn được chế tạo từ Huyền Thiết kia.
Ầm ầm!
Cái bàn huyền thiết kia có độ cứng có thể so với Thánh khí, rõ ràng bị một chưởng này của Tuyệt Vô Địch oanh thành nhão nhoẹt.
"Cái tên gọi là Diện Trần tiểu tửu này đến cùng là xuất hiện từu đâu? Cũng dám khiêu khích với ta như thế? Là ai cho hắn lá gan lớn như vậy?!!"
Tuyệt Vô Địch nộ khí trùng thiên, sau khi ngửa mặt lên trời gầm thét một trận, bỗng nhiên một phát bắt được Hàn Nguyệt công tử ở dưới chân, hai mắt trừng một cái, lạnh giọng nói:
"Hàn Nguyệt! Tiểu tử ngươi cũng không phải là vì để cho ta báo thù cho ngươi nên ngươi cố ý biên ra một chuyện như vậy để lừa gạt ta chứ?"
Cũng khó trách Tuyệt Vô Địch sẽ nghĩ như thế!
Phải biết, Tuyệt Vô Địch thế nhưng là thiên tài tu luyện ngàn năm có một của toàn bộ Tu Chân giới.
Ở bên trong thế hệ tuổi trẻ, thiên kiêu có thể sánh vai cùng với hắn, đủ tư cách hướng hắn nói ra lời khiêu chiến, tuyệt đối không vượt qua mười cái.
Mà trong số mười người này thì Tuyệt Vô Địch có thể khẳng định, tuyệt đối không có cái người tên là Diệp Trần này.
Thậm chí, cho dù là nhân vật thiên kiêu xấp hạng năm mươi vị trí đầu tiên, Tuyệt Vô Địch cũng đều rất rõ ràng, cũng không có nhân vật nào tên như vậy.
Chẳng lẽ là trò đùa quái đản?
Lại hoặc là cái tên này chỉ là dùng tên giả?
Tuyệt Vô Địch trăm mối vẫn không có cách giải, Hàn Nguyệt công tử nghe được điều này thì lập tức dọa đến toàn thân khẽ run rẩy, vừa rồi hắn hoàn toàn chính xác là phóng đại lên một chút, nhưng tổng thể cũng không có thêu dệt vô cớ, "Tuyệt sư huynh, ta chính là ăn gan hùm mật gấu cũng không dám lừa gạt ngài a! Tiểu tử kia thật sự là nói như vậy, nếu như ngài không tin mà nói thì có thể gọi Kỳ lão tới đối chất, hỏi một chút hắn, ta đến cùng có lừa ngài hay không!"
Tuyệt Vô Địch thấy Hàn Nguyệt ngay cả loại lời này cũng nói ra, biết hắn chắc không có lá gan lừa gạt chính mình, lông mày lập tức nhíu một cái, lại tiếp tục hỏi:
"Tiểu tử kia có bộ dáng dài ngắn thế nào? Ngươi thử nói xem!"
"Hắn..."
Hàn Nguyệt công tử đang muốn mở miệng miêu tả bộ dáng của Diệp Trần với Tuyệt Vô Địch thì cả người đột nhiên hơi khựng lại, sau đó thì toàn thân bắt đầu khẽ run lên, vẻ mặt cũng bắt đầu trở nên vặn vẹo, phảng phất như thể có thứ gì đó muốn từ trong cở thể của hắn xông tới!
"Ừm?"
Tuyệt Vô Địch bỗng nhiên phát giác được tình huống có chút không đúng, lập tức không chút do dự, một cước đá bay Hàn Nguyệt công tử ra ngoài.
Ầm!
Ngay trong nháy mắt lúc Hàn Nguyệt công tử bay ra đó, cả người vậy mà giống như quả bom hình người bỗng nhiên nổ tung lên hóa thành một đám hỏa diễm màu đỏ thắm!
"A!!"
Sau khi Hàn Nguyệt công tử kêu một tiếng đau đớn thảm thiết, gần như trong chớp mắt cả người hắn bị hỏa diễm quỷ dị kia hoàn toàn bị đột thành một đám tro tàn, chết không thể chết lại.
Mà ngay sau khi Hàn Nguyệt công tử bị đốt cháy hầu như không còn, đám hỏa diễm kia cũng không có lập tức tiêu tán, thế mà ở trên không trung huyễn hóa thành một hàng chữ:
"Tuyệt Vô Địch, ta phải giết ngươi!"
Tuyệt Vô Địch đầu tiên là hơi sững sờ sau đó thì hai mắt đỏ lên vô cùng, ở dưới nộ khí cường đại, ngay cả tóc, từng chiếc cũng dựng ngược lên:
Oanh!
Tuyệt Vô Địch vỗ ra một chưởng, đập tan đoàn hỏa diễm tạo thành chữ lớn kia tiêu tá đi, "Diệp Trần! Diệp Trần! Ta không cần biết ngươi đến cùng là thần thánh phương nào, ngươi chết chắc! Chết chắc! A!!"
Tiếng rít gào phát ra từ bên trong đại điện, toàn bộ đại điện đều bởi vì tiếng rít gào này mà run rẩy một trận, như thể lúc nào cũng phải sụp xuống.
Thậm chí toàn bộ Kình Thương tông, các đệ tử đều nghe được tiếng rít gào đáng sợ này, mọi người lập tức hiện ra vẻ kinh ngạc.
"Cái này....hình như là giọng của đại sư huynh Tuyệt Vô Địch! Thật là đáng sợ!"
"Ai to gan như vậy, vậy mà trọc tức đại sư huynh tới tình trạng như vậy?"
"Không cần biết người kia là ai, chỉ sợ đều không sông lâu nổi!"
...
Mà Hàn Nguyệt công tử sau khi bị Ngũ Muội chân hỏa đốt cháy thành tro bụi, đồng thời lúc này Diệp Trần còn đang phi hành bên trong không gian thông đạo, cũng lập tức có chỗ cảm nhận được, "Xem ra Tuyệt Vô Địch này cũng đã nhìn thấy chữ ta để lại cho hắn rồi a? Lấy tính cách của hắn thì chắc chắn sẽ không tiếc bất cứ giá nào đuổi tới, đến lúc đó, Mê La Tinh Hải chính là nơi chôn thây ngươi!"
Chương 795 Đến
Chớp mắt một cái, thời gian đã trôi qua được hai ba tháng, Diệp Trần một đường qua lại vượt qua mấy trăm cái tinh vực to nhỏ, khoảng cách tới Mê La Tinh Hải cũng càng ngày càng gần.
Mà ở trong thời gian hai ba tháng này, hắn cũng không có bỏ quên việc tu luyện, thi thoảng đi mua sắm chút dược liệu, luyện chế thành một số đan dược hữu dụng đối với mình.
Cho nên đoạn đường này đi xuống, tu vi của hắn chẳng những đã tăng lên tới cảnh giới Nguyên Anh đỉnh phong, ngay cả thuật luyện đan cũng tăng lên tới lục phẩm đỉnh phong, thậm chí nếu như ở trạng thái tốt, cũng có thể nếm thử luyện chế đan dược thất phẩm.
Mà lấy tu vi của Diệp Trần bây giờ, hơn nữa đối với Diệt Thế Ma đao vận dụng càng thêm thuần thục, cho dù là Phản Hư chân quân hắn cũng đã không sợ chút nào.
Một ngày này, hắn rốt cuộc đến biên giới khu vực Mê La Tinh Hải.
Chỉ thấy trong tinh không phía trước giống như một cái lỗ màu đen khổng lồ trong tinh hà dài đằng đẵng, lộ ra rất đột ngột, hơn nữa làm cho người ta nhìn mà phải khiếp sợ, căn bản không dám tới gần, giống như chỉ cần khẽ tới gần sẽ bị bóng tối vô tận kia thôn phệ vào trong đó.
Mê La Tinh Hải sở dĩ được gọi là Mê La Tinh Hải, cũng là bởi vì một khi người đặt chân vào trong đó thì sẽ bị mất đi phương hướng ở bên trong vùng tinh vực này!
Thậm chí ngay cả Độ Kiếp đế quân cũng chưa chắc có thể thoát ra khỏi bên trong đó.
Đương nhiên, loại tình huống này cũng không phải là tuyệt đối.
Cách mỗi trăm năm, vị trí trung tâm nhất của Mê La Tinh Hải sẽ có một ngôi sao vô cùng sáng tở từ từ mọc lên, đến lúc đó toàn bộ Mê La Tinh Hải sẽ được chiếu sáng toàn bộ, sẽ kéo dài khoảng chừng mười năm.
Mà ở bên trong mười năm này, chính là lúc Mê La Tinh Hải an toàn nhất, tu chân giả muốn đi vào trong đó thám hiểm đều sẽ lựa chọn tiến vào trong khoảng thời gian này.
Nhưng, cho dù là mười năm an toàn nhất này thì bên trong Mê La Tinh Hải vẫn có rất nhiều nguy hiểm rình rập, hơn nữa các loại Tinh La huyễn trận to nhỏ đều trải rộng toàn bộ tinh vực, người có chút tu vi yếu hoặc định lực không đủ, rất có thể sẽ vây hãm ở bên trong đó mãi mãi, tìm không thấy đường đi ra.
"Căn cứ khoảng thời gian đến suy tính, cách lần mở ra này của Mê La Tinh Hải còn có khoảng thời gian hai tháng, ta không bằng thừa cơ hội này lại đề thăng tu vi lên thoáng một cái, tốt nhất có thể một lần hành động đột phá cảnh giới Hóa Thần, như vậy nắm chắc mới có thể lớn hơn một chút..."
Sau khi Diệp Trần hạ quyết tâm thì hướng tới một cái tinh vực gần Mê La Tinh Hải nhất mà bay đi!
Diệp Trần còn mơ hồ nhớ rõ, đây là một nơi được gọi là tinh vực Thiên Hoang.
Bởi vì gần tới Mê La Tinh Hải, mỗi khi thời điểm Mê La Tinh Hải muốn mở ra, thì sẽ có rất nhiều vị khách ngoài tinh vực đến thăm, trước tiên đi tới mảnh tinh vực này.
Theo thời gian nơi này trở thanh một điểm du lịch giống như trên Trái Đất và khu vực dịch vụ, hơn một nửa nhân khẩu đều là người ngoài tinh vực, hơn nữa có ít người còn quyết định định cư ở chỗ này.
Dần dần tinh vực Thiên Hoang nhỏ bé vắng vẻ như vậy, thế mà cũng đã phát triển thành một cái tinh vực cấp sáu.
Tuy nhiên, nơi này so với những tinh vực khác có sự khác biệt rất lớn, ở trên tinh vực này hoàn toàn ở vào trạng thái tự trị, không có bất kỳ quy tắc nào khác đáng nói, chỉ thờ phụng pháp tắc sinh tồn mạnh được yếu thua, chỉ cần quả đấm của ngươi đủ lớn, linh thạch đủ nhiều thì có thể đạt được những gì ngươi muốn.
Chẳng mấy chốc, Diệp Trần đã đáp xuống tít ngoài rìa tinh vực Thiên Hoang, trên một tinh cầu nhỏ gọi là Mộc Lang.
Tinh chủ của tinh vực Thiên Hoang là tinh cầu Thiên Hoang, tuy nhiên Diệp Trần cũng không định đến đó, hắn bây giờ chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh, dự định xung kích cảnh giới Hóa Thần một chút.
...
Chớp mắt một cái, lại qua đi hơn tháng, trong một thôn trang nhỏ rất bình thường cạnh một cái hồ nhỏ yên tĩnh trên tinh cầu Mộc Lang.
Mà ở ven thôn trang nhỏ này có một cái túp lều nhỏ mới tinh, rất rõ ràng hẳn là vừa mới được xây dựng lên cách đây không lâu.
Mà lúc này ở bên trong cái túp lều nhỏ này đang có một tên thiếu niên ngồi xếp bằng, giỗng như đang tĩnh tọa.
"Hô!"
Diệp Trần một mực nhắm nghiền hai mắt, đột nhiêm hai mắt mở ra, đôi mắt hiện ra vẻ thất vọng.
"Quả nhiên! Đối với tu chân giả mà nói, ở giữa cảnh giới Nguyên Anh và cảnh giới Hóa Thần là một đường ranh giới rất rõ ràng, theo như ta tính toán thì đột phá cảnh giới Nguyên Anh chẳng qua mới ngắn ngủi có mấy tháng, bây giờ muốn đột phá đến cảnh giới Hóa Thần thì vẫn còn có chút quá miễn cưỡng!"
Một tháng vừa qua, Diệp Trần đã nếm thử đánh sâu vào không dưới hai mươi lần, thậm chí ngay cả thần đan tăng lên xác suất đột phá đều đã ăn không dưới mười viên, kết quả mỗi một lần đều thất bại mà kết thúc, từ đầu đến cuối không cách nào đột phá đường ranh giới giữa cảnh giới Nguyên Anh và cảnh giới Hóa Thần kia.
"Tích lũy dày mới có thể dễ dàng! Xem ra là ta quá táo bạo, nếu như cứ tiếp tục cưỡng ép đột phá, ngược lại có thể nguy hiểm đến mức tẩu hỏa nhập mà!!!"
Vừa nghĩ đến đây, Diệp Trần không thể không lắc đầu, đang có ý định trước tiên từ bỏ chấp niệm đột phá cảnh giới Hóa Thần, điều chỉnh tâm tình của mình một chút.
Thuận tay thu hồi cấm chế xung quanh, Diệp Trần đang muốn đi ra ngoài một chtus để thư giãn tâm tình một tí.
Đúng lúc này, ngoài phòng chợt vang lên một trận thanh âm ầm ĩ, Diệp Trần không thể không nhướng mày, thuận tay mở cửa phòng, chậm rãi từ trong túp lều đi ra ngoài.
Chỉ thấy lúc này, trên đường cách cửa thôn không xa có một đám người hung thần ác sát, mà ở trước mặt đám người này thì đang có một ông lão gần như là da bọc xương tóc trắng xóa và một thiếu niên thấp bé gầy gò đang quỳ ở đó
"Các vị đại gia, ta van cầu các ngươi! Không nên mang theo cháu của ta đến đào linh quáng a! Cha hắn chính là bị các ngươi kéo đi vào linh quáng, đến bây giờ cũng chưa có trở về! Hắn vẫn còn nhỏ a, van cầu các ngươi tha cho hắn đi!"
Nghe được giọng nói của ông lão này, Diệp Trần không thể không khẽ chau mày, đã đại khái đoán được là có chuyện gì xảy ra.
Cái thôn trước mắt hắn này tên là Trường Lạc thôn, tuy nhiên người ở nơi này lại sống cũng không được sống sung sướng.
Bởi vì nơi đây đất đai màu mỡ, linh khí dồi dào cho nên rất thịch hợp việc trồng trọt dược thảo.
Nhưng là từ lúc mấy chục năm trước, trong phạm vi mấy ngàn dặm này, đã trở thành phạm vi thế lực của Ác Lang bang.
Những người nông dân ở Trường Lạc thôn này, nhất định phải giap nộp chính xác mức dược liệu, một khi không hoàn thành thì sẽ bị đánh đập trừng phạt, thậm chí sức lao động của thanh niên trai tráng trong nhà cũng sẽ bị đệ tử của Ác Lang bang kéo đi làm lao công đào linh quáng.
"Cút mẹ mày đi!"
Đối mặt với sự cầu xin của ông lão, tên cầm đầu của đệ tử Ác Lang bang kia căn bản không hề bị lay động, trực tiếp một cước đá ông lão kia bay ra ngoài, đồng thời trong miệng hùng hùng hổ hổ, nói:
"Lão già kia! Còn dám cò kè mặc cả với lão tử? Thật sự là sống không kiên nhẫn được nữa!"
"Phốc!"
Tu vi của ông lão kia chỉ có cảnh giới Luyện Khí sơ kỳ, hơn nữa cao tuổi thân thể gầy yếu, làm sao có thể chỗng đỡ được một cước này của Ác Lang bang, lập tức phun ra một ngụm máu tươi, cả người cũng bay ra ngoài mười mấy mét, nặng nề ngã trên mặt đất, mắt thấy hít vào thì ít mà thở ra thì nhiều, đã là không sống nổi.
Diệp Trần thấy mọi chuyện ở đây, tuy nhiên cũng không có xuất thủ ngăn cản.
Có lẽ là ở trong một khoảnh khắc Diệp Trần muốn xuất thủ tuy nhiên cuối cùng lại lựa chọn từ bỏ.