Mục lục
THẦN ĐẾ TRỌNG SINH
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 746 Đề mục khảo hạch khó khăn nhất

"Phệ Sinh đan, Băng Linh đan, Thất Tâm đan...đây cũng là mấy loại đan dược khó nhất nằm bên trong đan dược tam phẩm đi? Còn có Thất Tâm đan kia là cái gì, làm sao mà ta chưa từng nghe nói qua?"

"Đan dược hiếm thấy như thế, cho dù là rất nhiều Luyện đan sư tứ phẩm chỉ sợ cũng đều không có mấy ai luyện chế được a?"

"Xem ra vận khí tốt của cái tên này đã sử dụng hết!"

...

Mọi người ở dưới đài nhìn thấy kết quả này thì lập tức sôi trào, rất nhiều người bắt đầu cười trên nỗi đau của người khác.

Ngay cả Lãnh Thiền Y thấy cảnh này thì đôi mi thanh tú cũng không thể không hơi nhăn lại, lại liếc mắt nhìn qua Hỏa Long chân nhân ở trên đài mang theo vẻ đắc ý thì dường như đã nghĩ tới điều gì.

Trưởng lão Đan Sư Minh Hội tuy rằng luôn luôn siêu nhiên vật ngoại, tuy nhiên ở bên trong Vân Đan thành này, không ít thì nhiều cũng phải cho trưởng lão của Vân Đan tông mấy phần mặt mũi.

Nếu như Hỏa Long chân nhân muối cố ý để Diệp Trần rút ra ba cái đề mục khó khăn nhất này thì cũng không phải là việc khó gì.

"Ai! Vốn là bái Hỏa Long chân nhân làm sư phụ là một cái cơ hội tốt biết bao nhiêu, lần này thì hay rồi, ngươi đợi bị đào thải đi!"

Theo suy nghĩ của Lãnh Thiền Y thì tuy rằng thiên phú đan đạo của Diệp Trần không yếu nhưng dù sao thì tuổi vẫn còn rất trẻ.

Mà ba loại đan dược trước mắt này tuy rằng độ khó cũng không lớn, thế nhưng là quá chênh lệch, ngay cả nàng ta chỉ có thể nhìn qua ở bên trên thư tịch, xưa nay cũng chưa từng chân chính luyện chế qua.

Cho dù lấy thực lực luyện đan bây giờ của nàng, tùy tiện luyện chế một loại đan dược tam phẩm mà chưa bao giờ luyện, hơn nữa muốn luyện chế trong một lần mà thành công thì chỉ sợ nhiều nhất cũng chỉ có thể nắm chắc được bảy tám phần mà thôi.

Huống chi, Diệp Trần còn trẻ tuổi như thế, chỉ sợ hắn ngay cả loại đan dược này nên luyện chế như thế nào cũng không rõ ràng đi!

Diệp Trần nhìn vẻ mặt của Hỏa Long chân nhân vào trong mắt, bên trong đôi mắt cũng hiện lên một vệt hàn ý.

Tuy nhiên đối phương làm rất kín kẽ, người ngoài căn bản nhìn không ra bất luận sơ hở nào, nếu như hắn vạch trần chuyện này đi ra, chỉ sợ cũng không có người nào sẽ tin tưởng, ngược lại sẽ bị đối phương cắn ngược lại một cái.

"Vị thí sinh này, mời ngươi từ bên trong ba đề thi này tùy ý chọn ra một cái đến làm đề mục khảo hạch của ngươi!"

Tên trưởng lão Đan Sư Minh Hôi kia nhìn về phía Diệp Trần cười tủm tỉm mở miệng nói, trên mặt mang theo vẻ trêu tức.

Hắn làm quan giám khảo của Đan Sư Minh Hội thấy cái gọi là thiên tài đan đạo thì nhiều lắm!

Thế nhưng cuồng vọng giống như Diệp Trần vậy, nhưng vẫn là lần đầu tiên gặp được, trong lòng sớm đối với hắn đã có chút khó chịu, vừa lúc vừa rồi Hỏa Long chân nhân lấy thần thức truyền âm, để hắn thật tốt làm khó xử tiểu tử trước mắt này một chút, hắn liền thuận nước đẩy thuyền mà làm.

Diệp Trần khẽ chau mày, ánh mắt nhìn lướt qua trên ba cái đề ở trước mắt một cái cũng không trả lời ngay mà là hai mắt chậm rãi nhắm lại.

Ba loại đan dược trước mắt này, hoàn toàn chính xác rất ít để ý tới, cho dù là tám trăm năm kiếp trước, hắn hình như cũng chưa từng luyện qua.

Tuy nhiên kiếp trước, hắn gần như vơ vét phương thuốc của tất cả thiên hạ, ở bên trong trí nhớ có khối kiến thức lớn kia, hẳn là vẫn có thể tìm tới một số tin tức liên quan.

Vị trưởng lão Đan Sư Minh Hội kia tự nhiên không biết những chuyện này, còn tưởng rằng hắn sợ, trên mặt hiện ra vẻ thất thần thì lập tức càng thêm đắc ý, thầm nghĩ trong lòng:

"Tiểu tử! Vốn nếu như ngươi biết thức thời mà nói, lão phu xem ở trên thể diện của Hỏa Long chân nhân, tùy tiện chuẩn bị cho ngươi một cái đề mục đơn giản thì ngươi cũng sẽ qua! Ai bảo ngươi không biết tốt xấu như vậy, chứ nhất định phải đi đắc tội Hỏa Long trưởng lão a?"

"Tại Tu Chân giới thì thiên tài không bao giờ thiếu, nhưng là cuồng đồ không biết trời cao đất rộng thì chắc chắn sẽ khó mà đi xa được! "

Ở trong suy nghĩ của trưởng lão Đan Sư Minh Hội này thì đối mặt với đề mục xảo trá như thế thì cho dù là Luyện đan sư tứ phẩm có rất nhiều kinh nghiệm thì cũng chưa chắc có thể làm được chứ đứng nói gì đến người thiếu niên trước mắt này.

"Này, tiểu tử, đến cùng là ngươi thi hay không thi? Thật sự nếu không quyết định mà nói, bản trưởng lão sẽ phải dựa theo quy định hủy bỏ tư cách dự thi của ngươi!"

Quan giám khảo thấy Diệp Trần nhắm mắt đứng ở nơi đó, từ đầu đến cuối không nói một lời, trong lòng âm thầm buồn cười đồng thời nhịn không được mở miệng thúc giục.

Diệp Trần vẫn như cũ không nói một lời, ngay vào lúc quan giám khảo kia có chút không kiên nhẫn, lúc chuẩn bị tuyên bố kết quả.

Hoắc!

Diệp Trần bỗng nhiên mở hai mắt ra, trong đôi mắt hiện ra vẻ vui mừng.

Sau khi trải qua lục soát ký ức kiếp trước một phen, Diệp Trần cuối cùng cũng tìm được phương pháp luyện chế một loại đan dược trong đó.

"Ta chọn Thất Tâm đan này!"

Diệp Trần trực tiếp cầm lấy một cái ngọc giản trong đó, nhàn nhạt mở miệng nói.

Vị quan giám khảo kia đầu tiên là sững sờ, sau đó thì không thể nín được cười, vẻ trêu tức trên mặt càng đậm, "Tiểu tử, ngươi có cần phải suy nghĩ kỹ lại không? Thất Tâm đan này thế nhưng là một loại độc đan! Ngươi chắc chắn lựa chọn đề mục này sao?"

Oanh!

Quan giám khảo vừa thốt ra lời kia thì toàn bộ mọi người trong đại điện lập tức xôn xao không ngừng một lần nữa.

"Độc đan? Khó trách ta chưa từng nghe nói qua về loại đan dược này, hoắ ra chính là độc đan!"

"Mọi người đều biết, Độc đan chẳng những luyện chế rất khó khăn, hơn nữa vấn đề quan trọng nhất là vật liệu luyện chế độc đan này đều là vật kịch độc, đây chính là có thể nguy hiểm tới tính mạng!"

"Loại đan dược này sao có thể lấy ra làm đề mục khảo hạch Luyện đan sư? Thực sự rất không nên a!"

.. . Mọi người ở dưới đàn bàn tán sôi nổi, thậm chí có người đã bắt đầu kháng nghị, ngay cả trên mặt vị quan giám khảo kia cũng có chút nhịn không được rồi.

Vốn là đề thi này chỉ là lấy ra góp cho đủ số lượng, xác suất bị rút trúng là rất thấp, cho dù thật sự có người rút đến, vừa nghe nói là độc đan thì chắc chắn sẽ tự động từ bỏ.

"Tiểu tử, bản trưởng lão cần phải nhắc nhwor ngươi, nếu như ngươi kiên trì lựa chọn đề mục này thì chắc chắn sẽ có nguy hiểm đến tính mạng! Bây giờ, ngươi có chắc chắn không thay đổi đề mục sao?"

"Ta chắc chắn!"

Diệp Trần không suy nghĩ chút nào, trực tiếp một lời từ chối thay đổi đề mục.

Mọi người dưới đài lập tức xì xào bàn tán:

"Cái tên này điên rồi sao? Biết rõ là luyện chế độc đan, sẽ có nguy hiểm trúng độc, hắn thế mà còn chọn đề này?"

"Từ khi những Luyện đna sư cấp cao trong thể nội tu luyện ra chân hỏa mới dám luyện chế độc đan, bằng không chính là muốn chết!"

"Tha thấy hắn, quả thực là không muốn sống nữa rồi!"

...

Bên trong tiếng nghị luận của mọi người thì bên nhân viên làm việc đã mang tới dược liệu luyện chế Thất Tâm đan đặt ở trên bàn luyện đan.

Hô!

Một cỗ mùi hương tanh hôi khó ngửi lập tức truyền khắp toàn bộ đại điện.

"Độc Tâm thảo! Thất Tinh Hải Đường! Huyết Hải hoa!...quả nhiên tất cả đều là vật kịch độc a!"

Nhìn thấy nguyên vật liệu luyện chế Thất Tâm đan, mọi người nhất thời thi nhau kinh hô lên.

"Tiểu tử! Lão phu hỏi lại ngươi một lần cuối cùng, ngươi bây giờ nếu như hối hận từu bỏ khảo hạch thì còn kịp!"

Tên trưởng lão của Đan Sư Minh Hội kia nhịn không được mở miệng lần nữa.

Nếu như thật sự có thí sinh chết đi ở trong quá trình khảo hạch, người làm quan giám khảo như hắn cũng không tốt thu tràng.

"Dông dài!"

Diệp Trần ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn, trực tiếp vẫy tay một trảo, những được liệu kia liền thi nhau bay vào bên trong đỉnh lô:

"Mở!"

Sau khi Diệp Trần quát khẽ một tiếng, một đạo hỏa diễm màu đỏ tươi từ trong lòng bàn tay của hắn phát ra.

Hô!

Đạo hỏa diễm này vừa ra, dường như nhiệt độ trong toàn bộ đại điện đều tăng lên không ít.

Sau khi mọi người trải qua giây phút ngây người ngắn ngủi thì lập tức thi nhau hô to lên, "Hỏa diễm này...chẳng lẽ chính là chân hỏa trong truyền thuyết sao?"
Chương 747 Kết thúc

Giờ khắc này, toàn trường hoàn toàn yên tĩnh!

Cho dù là Hỏa Long trưởng lão và mấy vị Đan Sư Minh Hội ở trên đài, tất cả cũng đều trợn mắt há hốc mồm, mặt mũi đầy vẻ khó có thể tin.

Mọi người đều biết, đối với Luyện đan sư mà nói, thủ pháp luyện đan cố nhiên là rất quan trọng, thế nhưng là hỏa diễm cũng không thể thiếu.

Hơn nữa, ở trong hỏa diễm khác biệt có bản chất khác nhau!

Luyện đan sư cấp thấp nhất chỉ có thể mượn nhờ ngoại hỏa, mà Luyện đan sư hơi cao cấp một chút thì có thể lấy chân nguyên của bản thân hóa thành hỏa diễm thì được gọi là nội hỏa.

Mà cao cấp hơn so với nội hỏa thì là chân hỏa!

Đáng tiếc là người bình thường muốn tu luyện ra chân hỏa cũng không phải là một chuyện dễ dàng, ngoại trừ cần có công pháp tu luyện đặc thù ra, thực lực bản thân cũng rất quan trọng.

Mà càng đáng tiếc hơn chính là, Luyện đan sư bình thường, thiên phú thu luyện thì phổ biến đều không cao, cho nên có thể tu luyện ra chân hỏa thì tuyệt đối là vạn người không có được một!

Nhưng là bây giờ, hỏa diễm mà vô số Luyện đan sư tha thiết ước mơ, thế mà xuất hiện ở trên người của một thiếu niên, điều này làm cho bọn họ làm sao không cảm thấy chấn động cho được?

"Khó trách hắn ngay cả độc đan cũng dám luyện chế, hóa ra hắn có được chân hỏa bách độc bất xâm a!"

"Đây chính là Tam Muội chân hỏa trong truyền thuyết sao? Cách xa như vậy mà ta cũng có thể cảm nhận được khí tức đáng sợ này!"

"Không đúng! Đồ Tô công tử và Thiền Y tiểu thư, hai người cũng có được Tam Muội chân hỏa, thế nhưng là cùng với hỏa diễm của người này dường như cũng không giống nhau lắm!"

...

Mọi người bàn tán sôi nổi, đang kinh ngạc cảm thán đồng thời đối với hỏa diễm của Diệp Trần cũng sinh ra một số tranh luận.

Lúc mọi người ở đây tranh luận đến không có điểm dừng thì Lãnh Thiền Y đứng ở trước đám người bỗng nhiên mở miệng, "Hỏa diễm mà hắn sử dụng, hoàn toàn chính xác không phải là Tam Muội chân hỏa! Mà là Ngũ Muội chân hỏa cao hơn Tam Muội chân hỏa!"

Oanh!

Lời nói này của Lãnh Thiền Y vừa mới thốt ra thì toàn trường lập tức sôi trào một lần nữa.

"Lại là Ngũ Muội chân hỏa!"

"Ông trời ơi...! Nghe nói ở toàn bộ Vân Đan tông cũng chỉ có trong thập đại trưởng lão mới có được Ngũ Muội chân hỏa a?

"Đây chẳng phải là nói, cái tên này bằng vào điểm này đã có thể ngang vai ngang vế cùng với thập đại trưởng lão rồi sao?"

"Chuyện này, đây cũng quá khó có thể tin nổi a!"

...

Nếu như nói trước đó còn có người cảm thấy Diệp Trần chỉ là có vận khí tốt, cho nên mới có thể đi tới một bước này.

Mà bây giờ, sau khi bọn họ nhìn thấy Diệp Trần thi triển ra Ngũ Muội chân hỏa thì đã hoàn toàn chịu phục rồi!

Cho dù là vị Đồ Tô công tử kia cũng kinh ngạc một lúc lâu, bên trong đôi mắt cũng lộ ra vẻ hoài nghi nồng đậm.

Hắn thật sự không thể nào tiếp nhận được, thiến niên này trước đó trong mắt hắn còn giống như con kiến hôi, thế mà thoáng một cái bày ra một mặt mãnh liệt như vậy.

Ngũ Muội chân hỏa!

Đây chính là đồ vật mà ngay cả hắn ngủ mơ cũng nghĩ tới!

Không khoa trương chút nào, nếu như hắn có thể tăng Tam Muội chân hỏa của chính mình lên tới cấp độ Ngũ Muội chân hỏa vậy thì trình độ luyện đan của hắn có thể vững vàng tăng lên tới ngũ phẩm, một lần hành động vượt qua Lãnh Thiền Y, một lần nữa đoạt lại thiên tài đệ nhất Vân Đan tông căn bản cũng không có gì khó.

Thế nhưng là, muốn làm được đến điểm này lại quá khó khăn!

Đối với hắn mà nói, khoảng cách giữa Tam Muội chân hỏa và Ngũ Muội chân hỏa quả thực giống như một cái rãnh trời, không có mấy chục năm cố gắng thì căn bản không có hy vọng đạt tới.

Nhưng là bây giờ chuyện khó khăn như vậy thế mà bị một tên thiếu niên so với hắn còn trẻ hơn hắn rất nhiều làm được!

Đồ Tô công tử không thể nào tiếp nhận được cảm giác cả người đều muốn bị sụp đổ vì đả kích này.

Mà lúc này, Hỏa Long chân nhân ngồi ở trên đài cao, sau khi trải qua giây phút kinh ngạc ngắn ngủi, bên trong đôi mắt lập tức hiện ra vẻ thèm muốn của kẻ tham lam, "Ngay cả ta cũng chỉ biết trong số những người tăng cấp độ nội hỏa lên tới Ngũ Muội chân hỏa ít nhất cũng cần phải có khoảng năm sáu mươi năm!"

"Hắn còn quá trẻ thì đã có thể đạt tới trình độ này, chắc chắn là có pháp môn tu luyện đặc thù nào đó!"

"Lại thêm thủ pháp luyện đan mà hắn sử dụng, dường như cũng là thủ pháp "Ngón tay mềm" mà Vân Đan tông ta thất truyền đã lâu, kẻ này nhất định có kỳ ngộ nào đó, có lẽ chính là quyển cổ thư trước đó mà hắn nói tới kia..."

Nghĩ tới đây, Hỏa Long chân nhân lập tức cũng có chút bất đắc dĩ, hắn hận không thể ngay lập tức bắt lấy Diệp Trần sau đó bược hắn phải giao ra quyển cổ thư kia.

Lúc mọi người ở đây đều mang nỗi lòng riêng thì:

"Oanh!"

Toàn bộ đại điện bỗng nhiên run lên bần bật, giống như xảy ra một cơn địa chấn rất lớn.

"Bành!"

Mà cùng lúc đó trên đài khảo hạch, đan lô trước mắt Diệp Trần nổ tung lên hóa thành một đống bột mịn...

"Tình huống như thế nào?"

"Vừa rồi ta dường như cảm thấy có một cỗ lực lượng thiên địa cường đại!"

"Chẳng lẽ lại là..."

...

Mọi người đột nhiên giống như nghĩ tới điều gì, thi nhau nhanh chóng nhìn vào trên đài khảo hạch.

Chỉ thấy, ở trước mặt Diệp Trần, một viên đan dược tỏa ra hào quang màu xám, đang lẳng lặng lơ lửng ở nơi đó.

"Lại là phẩm cấp hoàn mỹ!"

"Trời ạ! Ngay cả độc đan hắn cũng có thể luyện chế ra phẩm cấp hoàn mỹ, đây quả thực cũng quá nghịch thiên a?"

"Không phải người a!!"

...

Sau khi thấy rõ ràng tình huống, toàn trường lập tức lại xôn xao không ngừng.

Liên tục qua ba cửa ải, hơn nữa mỗi một cửa ải đều luyện chế ra đan dược mà đều có phẩm cấp hoàn mỹ!

Chuyện này ở trong toàn bộ lịch sử của Vân Đan thành, chỉ sợ đều là kỷ lục có một không hai!

Ở bên trong muôn người chú ý, Diệp Trần tiếp nhận Đan sư bảo quyển tam phẩm, chậm rãi đi xuống đài cao, vẫn không có rời đi.

Luyện đan sư tam phẩm chỉ có thể mang mười người cùng theo vào thành, hắn muốn mang tất cả người của Hắc Nham thành mà hắn dẫn tới đều đưa tất cả vào trong thành thì nhất định phải tấn thăng đến Luyện đan sư tứ phẩm mới được.

Sau khi khảo hạch Luyện đan sư tam phẩm kết thúc, ở trong tiếng hoan hô của mọi người, Diệp Trần lại leo lên đài khảo hạch một lần nữa.

"Ai, các ngươi đều đoán thử xem, vị Diệp công tử này hôn nay có thể vọt tới mấy phẩn?"

"Từ biểu hiện lúc trước của hắn đến xem, tấn thăng tứ phẩm hẳn là chuyện chắc như đinh đóng cột!"

"Không sai! Tứ phẩm có lẽ có độ khó không lớn, tuy nhiên có thể tấn thăng ngũ phẩm hay không thì coi như khó nói!"

"Đúng vậy! Từ ngũ phẩm trở lên chính là Luyện đan tông sư! mạnh như Đồ Tô công tử mà khảo hạch ba lần liên tiếp, tất cả cũng đều thất bại tan tác mà quay trở về, vị Diệp công tửu này tuy rằng lợi hại, nhưng cũng chưa chắc có được thực lực như vậy!"

...

Ở bên trong tiếng bàn luận sôi nổi của mọi người, khảo hạch Luyện đan sư tứ phẩm chẳng mấy chốc cũng đã bắt đầu.

Khảo hạch phẩm giai càng cao thì số người tham gia khảo hạch lại càng ít, đến lần khảo hạch thứ tư này, cộng thêm Diệp Trần vào thì cũng chỉ có vẻn vẹn bốn người tham gia khảo hạch mà thôi.

Ba người trước khảo hạch xong thì chỉ có vẻn vẹn một người là thông qua.

Dưới tiếng hoan hô của mọi người, Diệp Trần lại leo lên đài khảo hạch một lần nữa.

Lần này, Hỏa Long chân nhân cũng không có tiếp tục giở trò quỷ, Diệp Trần rút được một cái đề mục có độ khó trung đẳng.

Đan dược tứ phẩm so với đan dược tam phẩm, độ khó trong quá trình luyện chế tăng lên không chỉ gấp mười lần!

Cho nên lần này, tuy rằng Diệp Trần ứng phó toàn lực, lại cũng chỉ luyện chế ra được một viên đan dược phẩm cấp tinh phẩm mà thôi.

Tuy rằng cái thành tích này đã coi như là vô cùng tốt, thế nhưng so với biểu hiện của ba lần trước cuối cùng vẫn là không đủ oanh động, khiến cho không ít người cảm thấy vô cùng thất vọng.

Mà ở trong lúc tất cả mọi người đều cho rằng, Diệp Trần chắc chắn sẽ thừa thế xông lên, tiếp tục xung kích khảo hạch Luyện đan sư ngũ phẩm.

Nhưng không ngờ, sau khi Diệp Trần lấy được Đan sư bảo quyển tứ phẩm, vậy mà cũng không quay đầu lại nghênh ngang rời đi.
Chương 748 Xảy ra chuyện!

Bọn họ lại làm sao biết được rằng, Diệp Trần sở dĩ muốn tới tham gia khảo hạch Luyện đan sư chính là vì để có thể mang đám người của Hắc Nham thành vào bên trong Vân Đan thành.

Vậy thì đã lấy được tư cách Luyện đan sư tứ phẩm thì không cần thiết phải tiếp tục đi khảo hạch nữa.

Huống chi tuy rằng lấy trình độ luyện đan bây giờ của hắn cũng đã có thể đưa thân vào trong danh sách ngũ phẩm, nhưng hắn từ khi trọng sinh đến này cho tới bây giờ dù sao cũng chưa từng luyện chế đan dược ngũ phẩm, cho nên cũng khó có tự tin trăm phần trăm.

Nhìn thấy Diệp Trần không có tiếp tục tham gia khảo hạch nữa, Đồ tô công tửu lập tức thở phào nhẹ nhõm, nếu như Diệp Trần tiếp tục tham gia khảo hạch, đồng thời còn thành công tấn thăng làm Luyện đan sư ngũ phẩm vậy thì sẽ một lần hành động mà vượt qua cả hắn và Lãnh Thiền Y, đến lúc đó Đồ Tô công tử hắn sẽ trực tiếp từ vị trí thứ hai rơi xuống vị trí thứ ba.

Kết quả này, hắn thực sự không thể nào chấp nhận được!

Mà ý nghĩ của Lãnh Thiền Y kia thì lại ngược lại, nàng ta vốn cho rằng Diệp Trần sẽ cùng nàng ta đi lên tới đài khảo hạch, cũng đã làm tốt chuẩn bị phân ra cao thấp với đối phương, tuy nhiên không nghĩ tới Diệp Trần cuối cùng vậy mà lại đi như vậy, lập tức để cho nàng ta có cảm giác vô cùng mất mát.

...

Tuy nhiên, cho dù là Diệp Trần không có tiếp tục tham gia khảo hạch Luyện đan sư ngũ phẩm thì chuyện lần này cảu hắn chẳng mấy chốc đã được truyền ra tới toàn bộ Vân Đan thành.

Thiếu niên thần bí, liên tiếp vượt qua bốn cửa ải khảo hạch Luyện đan sư đồng thời liên tiếp luyện chế ra ba viên đan dược có phẩm cấp hàn mỹ, có thể xưng là đệ nhất nhân từ trước tới nay của Vân Đan thành!

Tin tức này, giống như một cơn lốc, quét sạch toàn bộ Vân Đan thành.

Mà Diệp Trần coi như người trong cuộc cũng không biết được tất cả những thứ này, sau khi hắn rời khỏi Đan Sư Minh Hội thì ngay lập tức dựa theo đường cũ trở về.

Tuy nhiên, chờ khi hắn trở lại ngoài cửa thành lại phát hiện tình huống có chút không đúng lắm.

Chỉ thấy bọn người Linh Sơn đều có chút chật vật không chịu nổi, thậm chí còn tử thương không ít.

Mà hai tỷ muội Linh Vận và Linh Khê thì lại không thấy đâu cả!

"Đã có chuyện gì xảy ra?"

Diệp Trần thấy cảnh này thì thân thể lập tức nhoáng một cái, nhanh chóng vọt tới trước mặt đám người Linh Sơn.

Linh Sơn nhìn thấy Diệp Trần trở về thì lập tức "Phù phù" một tiếng quỳ rạp xuống đất, "Diệp tiên sinh! Ngài cuối cùng cũng đã trở lại! Xảy ra chuyện lớn! Vận nhi và Khê nhi bị một người tên là Đồ Tô Nguyên Khánh cho cưỡng ép bắt đi!"

"Cái gì?"

Hai mắt Diệp Trần lập tức trừng một cái, trên thân không tự chủ được mà sinh ra một cỗ sát khí, "Đây là chuyện khi nào? Ta không phải để cho các ngươi thành thành thật thật chờ ở đây sao? Tại sao phải trêu chọc người khác!!!"

Linh Sơn có vẻ mặt cầu xin nói:

"Diệp tiên sinh, chúng ta còn chưa quen với cuộc sống ở chỗ này, nàm dám trêu chọc thị phi? Khoảng nửa canh giờ trước đó có một đám người đi qua nơi này, người cầm đầu là một tên thanh niên, đực gọi là Đồ Tô Nguyên Khánh, người này ngấp nghé dung mạo của Vận nhi và Khê nhi, đầu tiên là đi lên dùng ngôn ngữ lỗ mãng đùa giỡn, sau khi bị Vận nhi mắng cho vài câu, không nghĩ tới mà thẹn quá hóa giận liền trực tiếp động thủ cướp người, chúng ta lý luận với hắn lại bị thủ hạ của hắn đánh thành trọng thương, sau đó thì Vận nhi và Khê nhi đều bị bọn họ cưỡng ép dẫn vào thành..."

Linh Sơn rất nhanh đã kể ra vấn đề cơ bản của chuyện vừa xảy ra một lần, mặt mũi đầy vẻ lo lắng, "Diệp tiên sinh, ngài nhanh nghĩ một chút biện pháp đi! Nếu như lại chậm trễ nữa thì ta sợ hai tỷ muội các nàng coi như..."

"Không cần phải nói!"

Không đợi Linh Sơn nói xong, Diệp Trần trực tiếp một lời cắt ngang, trực tiếp ném đan sư bảo quyển tứ phẩm vừa mới đạt được cho Linh Sơn, nói:

"Ngươi cầm vật này, trước tiên dẫn mọi người vào trong thành sắp xếp ổn thỏa lại, ta đây đi cứu các nàng!"

Nói xong lời này, thân thể Diệp Trần hơi chao đảo một cái.

Bạch!

Ngay sau đó, cả người hắn đã biến mất ngay tại chỗ.

Đám thị vệ áo giáp màu vàng kim trông coi cửa thành chỉ cảm thấy bỗng nhiên lại có một cơn gió thổi qua, đều âm thầm cảm thấy buồn bực lại không phát hiện đã có người vừa mới xông vào một chút nào.

...

Sau khi Diệp Trần trở lại vào trong thành, vừa dọc theo đường phố chính tiến lên, vừa hoàn toàn phóng thích toàn bộ thần thức ra ngoài, bắt đầu tìm kiếm khí tức của hai người Linh Khê và Linh Vận.

Vân Đan thành cực lớn, nói là một thành, thât ra thì con lớn hơn so với rất nhiều quốc gia ở trên Trái Đất, chỉ là một cái đại lộ thôi mà cũng dài tới mấy ngàn dặm!

Cũng may thần thức của Diệp Trần bây giờ đã có thể so với Hóa Thần thiên quân, trong nháy mắt đã bao trùm toàn bộ từng ngọn cây cọng cỏ trong phạm vi ngàn dặm vào trong đó.

Đương nhiên, nếu như ở xung quanh hai người Linh Khê và Linh Vận có chấm chế che đậy khí tức của các nàng thì thần thức không có cách nào tìm thấy.

"Tìm được!"

Đối phương rõ ràng cũng không sợ có người tìm tới, lại hoặc là còn chưa kịp bố trí xuống cấm chê,s Diệp Trần chỉ cần một chút thời gian cũng đã quét tới khí tức của hai người Linh Khê và Linh Vận, ngay lập tức hóa thành một đạo tàn ảnh, bay thẳng đến hai đạo khí tức kia.

Cùng lúc đó, ở cách Diệp Trần mấy trăm dặm, bên trong một tòa thanh lâu tên là Phiêu Hương Uyển.

Đây là một trong những thanh lâu nổi danh nhất Vân Đan thành, đặc biệt là có phòng khách khách quý thượng đẳng nhất, càng là có phần được yêu thích nhất ở Vân Đan thành, tùy tiện ở lại một đêm số tiền đã lên tới vạn linh thạch.

"Ngươi, ngươi muốn làm gì? Ngươi không được qua đây a!"

Ở bên trong phòng khách khách quý nào đó đột nhiên vang lên tiếng kinh hô của một nữ tử.

Bên trong phòng khách, hai tỷ muội Linh Khê và Linh Vận đang co quắp ở bên trong góc phòng, mặt mùi đầy vẻ hoảng sợ, toàn thân run lẩy bẩy.

Mà đối diện hai người thì là một tên nam thanh niên trên mặt tràn đầy nụ cười dâm uế.

Hóa ra người này là tên ác thiếu Đồ Tô nguyên Khánh, người đã cưỡng ép bắt đi hai tỷ muội Linh Vận và Linh Khê!

"Chậc chậc, vận khí của bản thiếu hôm nay thật đúng là không tệ, vậy mà đụng tới một đôi tỷ muội sinh đẹp động lòng người như vậy! Các ngươi thử tới nói một chút, bản thiếu cần phải sủng hạnh tỷ tỷ trước hay là muội muội trước đây? Lại hoặc là cùng một chỗ nhỉ? Hắc hắc!"

Đồ Tô Nguyên Khánh nói xong thì giống như méo hí chuột, hướng phía hai nữ chậm rãi tới gần.

Vẻ mặt của hai người linh Vận và Linh Khê lập tức trở nên vô cùng trắc bệch, nhưng muốn lui cũng không thể lui lại, "Ngươi cái tên khốn kiếp này! Ngươi không được qua đây! Nếu như ngươi dám khi dễ ta và tỷ tỷ của ta, chờ Diệp Trần ca ca ta tới thì chắc chắn sẽ đáh cái mông ngươi nở ra hoa!!"

Dưới tình thế cấp bách Linh Khê lôi Diệp Trần ra nói.

Đáng tiếc, Đồ Tô Nguyên Khánh này làm sao biết được Diệp Trần là ai? Nụ cười dâm trên mặt lập tức càng ngày càng đậm, "Tiểu muội muội, dọc theo con đường này một mực nói tới vị Diệp Trần ca ca kia của ngươi? Không phải là tiểu tình lang của ngươi chứ? Sớm biết cũng bắt luôn cả hắn, bản thiếu thế nhưng là thích nhất trò ngay ở trước mặt người khác cho hắn đội nón xanh, ha ha ha!"

Đồ Tô Nguyên Khánh vừa cười lên như điên không kiêng kỵ chút nào, người cũng đã đi tới trước mặt hai người.

Đúng lúc này, Linh Vận bỗng nhiên giang hai cánh tay ra, ngăn ở trước mặt Linh Khê, cắn răng nói:

"Đồ Tô công tử đúng không? Không bằng chúng ta tới làm một cái giao dịch, ta ở lại với ngươi, ngươi thả muội muội của ta ra!"

Đồ Tô Nguyên Khánh lập tức vui vẻ, "Ta nói này đại mỹ nhân, hai người các ngươi bây giờ đều ở trong tay bản công tử, ngươi cảm thấy ngươi có tư cách gì bàn điều kiện với bản không tử không?"

Linh Vận cười lạnh, "Nếu như ngươi không đáp ứng, hai tỷ muội chúng ta sẽ trực tiếp tự bạo, miễn cho bị người khác làm nhục!"

Đồ Tô Nguyên Khánh lập tức sửng sốt, hai mắt chợt khẽ híp lại một cái, "Thật đúng là tỷ muội tình thâm a! Đáng tiếc, ở trước mặt bản thiếu, ngươi cảm thấy ngươi còn có năng lực tự bạo sao?"

Cùng lúc nói xong lời này, Đồ Tô Nguyên Khánh thuận tay vỗ ra một chưởng:

Oanh!

Một đám sương mù màu hồng trong nháy mắt bao phủ hai người Linh Vận vào trong đó:

"A ~ "

Hai nư lập tức hét lớn một tiếng, giống như uống rượu sau mà mềm nhũn ngã xuống.
Chương 749 Đồ Tô Nguyên Khánh

"Ngươi, ngươi đã làm cái gì đối với chúng ta?"

Linh Vận cảm giác cả người mình giống như bị gây tê, thân thể mềm nhũn, không sử dụng ra được một chút lực nào, thân thể cảm thấy vô lực, trên gương mặt xinh đẹp lập tức lộ ra vẻ hoảng sợ nồng đậm.

"Khặc khặc ~~ "

Đồ Tô Nguyên Khánh cười gằn, đi tới trước mặt hai nữ, chậm rãi ngồi xổm người xuống, dùng ngón tay nhấc cái cằm của Linh Vận lên, một mặt dâm quang nói:

"Thế nào? Đại mỹ nhân, có phải cảm thấy toàn thân không có một chút khí lực nào rồi hay không? Đây chính là Tiêu Diêu Cực Nhạc tán do bản thiếu tự tay luyện chế, người bình thường ta còn thực sự khó bỏ được để cho bọn hắn sử dụng đây!"

Hai người Linh Vận và Linh Khê nghe được điều này, vẻ mặt lập tức càng phát ra trắng bệch.

Tuy rằng các nàng cũng không hiểu rõ, cái gọi là "Tiêu dao cực lạc tán" là cái gì, nhưng chí ít biết, khẳng định không phải vật gì tốt!

"Khặc khặc, yên tâm! Thứ này không những đối với thân thể của các ngươi không có hại còn có không ít chỗ tốt a! Đợi qua một lát nữa, Tiêu Dao Cực Nhạc tán có hiệu quả, chỉ sợ các ngươi còn ước gì được bản thiếu sủng hạnh các ngươi a! Kiệt kiệt kiệt!"

Đồ Tô Nguyên Khánh nói xong lời này đồng thời bàn tay đã thuận từ cái cằm của Linh Vận hạ xuống cổ, sau đó bắt lại cổ của nàng, sau đõ bỗng nhiên hướng xuống kéo một phát.

"Xoẹt xẹt!!"

Pháp y trên người Linh Vận, lại bị Đồ Tô Nguyên Khánh rõ ràng xé bỏ, hiện ra một mảng da thịt tuyết trắng lớn...

Linh Vận liều mạng muốn phản kháng, thế nhưng là trên người một chút lực đạo cũng không sử dụng ra được, chỉ có thể mặc cho đối phương làm xằng làm bậy, lại cái gì cũng không làm được, ngược lại thân thể bắt đầu nóng lên, ý thức cũng bắt đầu thay đổi thành có chút mơ hồ.

Tuy nhiên, sau khi Đồ Tô Nguyên Khánh kia xé bỏ quần áo của Linh Vận, cũng không có vội vàng làm bước hành động kế tiếp, thay vào đó thì ung dung nhìn vào hai nữ, "Các ngươi không phải rất kiên cường khí khái sao? Bản thiếu ngược lại muốn nhìn xem, ở dưới dược lực của Tiêu Dao Cực Lạc tán, các ngươi còn có thể chống lại được bao lâu? Kiệt kiệt kiệt!"

Đồ Tô Nguyên Khánh này tuy rằng xuất thân từ thế gia đan dược, thiên phú luyện đan của bản thân cũng không tính là kém, thế nhưng lại đối với đan dược chính thống lại không có hứng thú chút nào, thay vào đó là thích nghiên cứu chất độc, tà vật.

Hơn nữa cuộc đời này của hắn có một cái đam mê lớn nhất chính là thích tận mắt nhìn thấy những nư tử kiên cường khí khái ở dưới dược vật mà hắn luyện chế, từng chút từng chút một biến thành dáng vẻ của người đàn bà phóng túng dâm loạn.

"Cái tên hỗn đản này nhà ngươi! Cầm thú!"

Linh Vận tức giận đến hai con ngươi đỏ lên, thế nhưng dược lực của Tiêu Dao Cực Lạc tán thực sự quá mạnh, nàng ta cũng chỉ có thể liều mạng điều động chân nguyên trong cơ thể kiệt lực chống cự.

Mà Linh Khê ở sau lưng nàng, tu vi so với Linh Vận thì kém quá nhiều, mới chỉ một lúc cũng đã không chịu nổi, "Tỷ tỷ, ta thật là khó chịu! Ta nóng quá a!..."

Linh Khê không có một chút tu vi nào, ở dưới tác dụng của dược vật thì chẳng mấy chốc toàn thân bắt đầu phát nhiệt, khó chịu không nói ra được, không thể không thở dốc gào to, ngay cả thần chí cũng bắt đầu trở nên mơ hồ, "Cứu ta! Diệp Trần ca ca, ngươi nhanh tới cứu ta a!"

Đồ Tô Nguyên Khánh thấy thế thì lập tức càng đắc ý, nhịn không được trêu ghẹo nói:

"Lại là Diệp Trần ca ca! Tiểu mỹ nhân, xem ra ngươi đối với vị Diệp Trần ca ca kia của ngươi thật đúng là rất yêu thích nha!"

"Tuy nhiên, ngươi cần phải cầu nguyện vì may mắn hắn không ở chỗ này, bằng không mà nói, nếu để cho hắn đợi chút nữa nhìn thấy bộ dáng dân đãng kia của ngươi thì chắc chắn sẽ thất vọng nha! Khặc khặc!"

Đồ Tô Nguyên Khánh nói xong thì muốn đưa tay hướng Linh Khê chộp tới:

Tuy nhiên, đúng lúc này, "Ầm!"

Một tiếng nổ vang rung trời, giống như sao băng rơi xuống nện ở trên nóc nhà!

Chỗ phòng của Đồ Tô Nguyên Khánh nằm ở tầng trên cùng mà lúc này trên nóc nhà thế mà xuất hiện một cái lỗ thủng rất lớn!

Đồ Tô Nguyên Khánh trọn vẹn sửng sốt một lúc lâu mới phản ứng lại, chỉ thấy, lúc này bên trong phòng khách không biết từ lúc nào đột nhiên nhiều hơn một bóng người.

Đây là một người trẻ tuổi trên dưới hai mươi tuổi, quần áo thì hết sức bình thường, thế nhưng sát khí trên người lại kinh cả người, ngay cả Đồ Tô Nguyên Khánh cũng không thể không bị trì trệ lại, không hiểu vì sao lại có một cỗ cảm giác nguy cơ cực mạnh dâng lên, theo bản năng lùi lại mấy bước, "Ngươi, ngươi là ai?"

Không đợi người trẻ tuổi một thân sát khí này mở miệng, hai tỷ muội Linh Vận và Linh Khê ở dưới tiếng vang lớn vừa rồi đã khôi phục lại được mấy phần lý trí, lúc này cũng đã kinh hô lên:

"Diệp tiên sinh!"

"Diệp Trần ca ca!"

Người tới chính là Diệp Trần!

Mà cùng lúc đó:

"Ầm!"

Cửa phòng khách cũng bị một cước của người nào đó đá văng ra:

Bạch!

Bạch!

Hai bóng người hiện lên ở trên không trung, trong nháy mắt ngăn ở trước người Đồ Tô Nguyên Khánh.

"Nhị công tử! Ngài không có sao chứ?"

Đây là hai ông lão đầu đầy tóc xám, khí tức tương đối hùng hậu, tu vi cũng không yếu.

Rất rõ ràng, hai ông lão này chắc là hộ vệ của Đồ Tô Nguyên Khánh này, sau khi nghe thấy động tĩnh trong phòng thì trước tiên vọt vào.

Nhìn thấy hai người trước mặt Đồ Tô Nguyên Khánh vốn là bị dọa chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người thì lập tức gánh nặng trong lòng được cởi bỏ, vẻ mặt lại một lần nữa hiện ra nụ cười tự tin.

Phải biết hai ông lão trước mắt này thế nhưng đều là nhân vật khách khanh của Đồ Tô gia tộc bọn họ, đều là cao thủ cảnh giới Nguyên Anh!

Đồ Tô Nguyên Khánh trước đó bị sát khí trên người Diệp Trần làm cho bị kinh sợ, thế nhưng chờ sau khi hắn bình tĩnh lại, trải qua dò xét cẩn thận một phen thì lúc này mới phát hiện người trẻ tuổi đột nhiên xuất hiện ở trước mặt này thực lực chẳng qua chỉ có cảnh giới Kinh Đan hậu kỳ mà thôi.

Có lẽ, chính mình có khả năng không phải là đối thủ của hắn, nhưng chỉ cần có hai đại cao thủ ở đây thì đối phương chỉ có thể bị chính mình chà đạp!

"Ơ! Hóa ra ngươi chính là Diệp Trần ca ca mà tiểu mỹ nhân vẫn luôn nhớ nhung a! Được rồi, tới đây sớm không bằng tới đúng lúc, đã tới, vậy bản thiếu sẽ để cho ngươi nhìn thấy tận mắt, ta chơi tiểu tình nhân của ngươi như thế nào a! Kiệt kiệt kiệt!"

Đồ Tô Nguyên Khánh đứng ở sau lưng hai ông lão, cười lên như điên không có một chút kiêng kỵ nào.

Mà Diệp Trần lại giống như không có nghe thấy lời hắn nói, thân thể nhoáng một cái đã lách mình đi tới trước mặt hai người Linh Vận và Linh Khê, "Các ngươi không có sao chứ?"

Hai nữ liều mạng muốn giãy dụa thế nhưng toàn thân căn bản không thể sử dụng ra được một chút khí lực nào, "Diệp, Diệp tiên sinh...cái tên khốn kiếp kia hạ mị dược cho chúng ta, muội muội của ta...muội ấy sắp không chịu được nữa..."

Linh Vận liều mạng nói xong những lời này thì đã thở gấp liên tục, gương mặt xinh đẹp ửng hồng.

Mà Linh Khê càng là giống như uống rượu mà say, ý thức hoàn toàn trở nên mơ hồ, chỉ là trong miệng vẫn còn đang một mực nhỏ giọng lầm bầm, "Diệp Trần ca ca... Diệp Trần ca ca... cứu ta...cứu ta..."

Diệp Trần thấy thế, biết tiểu nha đầu này đã trúng độc rất sâu, lập tức không có thời gian để mà đi suy nghĩ nhiều, trực tiếp đưa bàn tay đặt ở trên lưng tiểu nha đầu, chậm rãi truyền chân nguyên trong người vào trong cơ thể của nàng bắt đầu hóa giải lực lượng mị dược trong thể nội của nàng ta.

Mà đổi thành ra một bên, Đồ Tô Nguyên Khánh thấy cảnh này, đầu tiên là sững sờ, sau đó vẻ mặt đều nhanh muốn bị chọc tức điên lên.

"Hảo tiểu tử! Ngươi đây là coi bản thiếu không tồn tại sao? Từ lão, đi! Bắt lại tiểu tử này cho ta! Phải bắt sống!"

"Rõ!"

Một ông lão trong đó lập tức lên tiếng, thân thể nhoáng một cái cũng đã vọt tới sau lưng của Diệp Trần, sau đó vươn tay hướng Diệp Trần đang chữa thương cho Linh Khê hung hăng chộp tới!
Chương 750 Không chịu nổi một kích!

Ở trong suy nghĩ của Từ lão, người trẻ tuổi trước mắt này, tu vi chẳng qua chỉ có cảnh giới Kim Đan, cũng dám bất cẩn như thế, dám đưa lưng của mình hướng về phía bọn họ, hơn nữa còn vận công trừ độc cho cô bé kia mà không kiêng kỵ chút nào, quả thực cũng không biết chữ "Chết" viết như thế nào!

Quả nhiên, dưới một trảo này của hắn, đối phương dường như căn bản không kịp phản ứng, thậm chí thân thể cũng không hề động, giống như là sợ tới choáng váng.

"Tiểu tử! Ngươi đứng dậy cho ta!"

Từ lão đang âm thầm đắc ý đồng thời quát khẽ một tiếng, muốn kéo Diệp Trần từ dưới đất lên.

Tuy nhiên, ngay sau đó, Từ lão lập tức trợn tròn mắt!

Dưới một trảo này của hắn thì lực đạo ít nhất cũng có tấy mấy chục vạn cân, thế nhưng lại tuyệt đối không ngờ rằng, người trẻ tuổi đang ngồi xổm trên mặt đất ở trước mặt này vậy mà không hề động một chút nào, giống như đóng ở trên mặt đất!

"Cái gì!!"

Từ lão hoảng hốt trong lòng, trong lúc nhất thời còn chưa kịp phản ứng là có chuyện gì xảy ra, lại đột nhiên dâng lên một loại cảm giác hét sức nguy hiểm.

"Cút!"

Diệp Trần đang cúi đầu vận công chữa thương cho Linh Khê, ngay cả mí mắt cũng không nhấc một cái, trong miệng nhẹ nhàng phun ra một chữ, đồng thời đầu vai bỗng nhiên chấn động:

"Ầm!"

Từ lão cao thủ Nguyên Anh lập tức cảm thấy chính mình giống như bị một cái cự chùy vung mạnh trúng, giống như diều đứt dây trực tiếp bay ngược ra đằng sau!

Ầm ầm!

Tường của phòng khách trực tiếp bị đổ vỡ ra một cái lỗ thủng rất lớn, tính cả toàn bộ Phiêu Hương Uyển cũng phải hung hăng lắc lư một cái, giống như lúc nào cũng có thể sụp đổ.

Mà vị Từ lão kia thì sau khi bị va chạm liên tiếp phá vỡ mấy bức tường thì vừa đúng ngã ngửa vào trong đại sảnh trung tâm của Phiêu Hương Uyển, sau khi điên cuồng phun ra một ngụm máu tươi lớn thì cũng lại không bò dậy nổi.

Nơi này vốn là căn cứ tụ tập của giới quyền quý của Vân Đan thành, động tĩnh lớn như vậy lập tức dẫn tới sự chú ý của toàn bộ người trong Phiêu Hương Uyển, khiến họ tò mò mà thi nhau vây xem bàn tán sôi nổi:

"Ồ! Ông lão này không phải là cận vệ của Nhị công tử Đồ Tô gia sao? Làm sao bị người đánh thành bộ dáng này?"

"Đúng a! Người này tên là Từ Trạch thế nhưng là cao thủ cảnh giới Nguyên Anh! Phóng tầm mắt trong toàn bộ Vân Đan thành này, người có thể đả thương hắn chỉ sợ không có bao nhiêu a!"

"Đúng vậy! Huống chi, sau lưng của hắn thế nhưng là còn có Đồ Tô gia, ai sao mà to gan như vậy, thế mà ngay cả hắn cũng dám đánh?"

"Xem ra hắn hình như bị người ở phòng khách trên đánh xuống, cái phòng khách kia thế nhưng là phòng khách dành riêng cho Đồ Tô nhị công tửa a!"

"Hắc hắc! Việc này ta ngược lại là còn biết được một chút, nghe nói vị Đồ Tô nhị công tử này, hôm nay ở bên ngoài thành bắt được hai mỹ nhân tuyệt sắc trở về, hơn phân nửa là đá trúng thiết bản đi!"

"Ha ha, lần này có trò hay để nhìn!"

...

Toàn bộ người trong Phiêu Hương Uyển, tất cả đều bị động tĩnh bên này hấp dẫn, thi nhau cao giọng bàn tán sôi nổi.

Mà lúc này ở bên trong phòng khách của Đồ Tô nhị công tử:

Đồ Tô Nguyên Khánh và ông lão còn lại, mắt thấy cảnh tượng vừa mới xảy ra thì mặt mũi sớm đã đầy vẻ hoảng sợ, giống như choáng váng mà đứng im ở nơi đó vậy.

"Trương lão, ta vừa rồi có phải là xuất hiện ảo giác hay không? Từ lão lại bị một tên tiểu tử có cảnh giới Kim Đan đánh bay? Chuyện này chắc chắn là ảo giác rồi có phải hay không?"

Sau khi Đồ Tô Nguyên Khánh ngơ ngác nói xong lời này thì hung hăng vuốt vuốt cặp mắt của mình, liệng mạng nói với chính mình rằng chuyện vừa xảy ra vừa rồi đều là giả, đều là ảo giác.

Tuy nhiên, chờ khi hắn mở hai mắt ra một lần nữa, mọi chuyện đều không có bất kỳ thay đổi nào.

Cái lỗ thủng khổng lồ ở trên tường kia, còn có tiếng kêu rên của Từ lão ở bên ngoài, tiếng bàn tán của mọi người, tất cả đều đang nói cho hắn biết, đây là sự thật, là sự thật, thật không thể tin nổi!

"Nhị công tử! Người này có gì đó quái lạ! Lão hủ trước tiên ngăn hắn lại, ngài đi mau!"

Sau khi vị Trương lão kia phản ứng lại thì lập tức đẩy Đồ Tô Nguyên Khánh còn đang sững sở ở đó ra bên ngoài, đồng thời lật tay phải một cái gọi ra một thanh trường thương màu vàng kim, sau đó hung hăng đâm về phía Diệp Trần!

Mà Diệp Trần lúc này đã thuận lợi hóa giải được tất cả mị dược trong thể nội của Linh Khê.

Tuy nhiên, hắn vẫn như cũ không quay đầu lại, lại đưa tay đặt ở trên lưng của Linh Vận, bắt đầu giải độc cho Linh Vận.

"Muốn chết!!"

Trương lão kia thấy Diệp Trần vậy mà không thèm để ý tới công kích của hắn, trên gương mặt già nua lập tức hiện ra vẻ dữ tợn, tính cả trường thương màu vàng kim ở trên tay cũng trở nên sáng chói hơn, thậm chí toàn bộ Phiêu Hương Uyển đều bởi vì linh lực ba động cường đại mà rung động ầm ầm một trận!

"Chết đi!"

Mắt thấy mũi thương của trường thương màu vàng kim kia sắp đâm trúng vào đầu của Diệp Trần, trên mặt Trương lão cũng không thể không lộ ra vẻ mặt hưng phấn.

Tuy nhiên, đúng vào lúc này,

"Khanh!"

Trường thương màu vàng kim bỗng nhiên ở cách đầu Diệp Trần không đến hai mươi centimet thì đột nhiên dừng lại.

Chẳng lẽ là Trương lão cuối cùng từ bỏ tiến công sao?

Đương nhiên là không phải!

Trương lão dốc hết sức lực, rót rất cả chân nguyên ở trong cơ thể vào bên trong trường thương nhưng lại sửng sốt không cách nào tiến lên thêm được chút nào!

Đợi khi hắn nhìn rõ tình trạng trước mắt thì hai mắt lập tức trừng lên một cái, giống như nhìn thấy một chuyện nào đó kinh khủng nhất trên đời này.

Chỉ thấy, ở phía trên đầu thương sắc bén vô cùng kia lại bị hai ngón tay thon dài trắng nõn kẹp chặt lấy!

Hóa ra, Diệp Trần không quay đầu lại, chỉ dùng hai ngón tay đã dễ dàng đỡ được một kích bá đạo kia của Trương lão!

"Cái gì!!"

Cả người Trương lão lập tức đều mộng rơi mất.

Cái thanh Hoàng Kim Thánh thương này của hắn thế nhưng là một kiện Thánh khí hàng thật giá thật, lại bị tiểu tử cảnh giới Kim Đan trước mắt này dung hai đầu ngón tay kẹp lấy một cách dễ dàng?

Chẳng lẽ cường độ nhục thể của hắn đã có thể so với Thánh khí hay sao?

Ngay vào lúc Trương lão rung động tới tột đỉnh, cả người đều muốn sụp đổ, cánh tay Diệp Trần kẹp lấy Hoàng Kim Thánh thương hơi chấn động một chút, sau đó lại thuận tay kéo một cái, "Không chịu nổi một kích!"

Oanh!

Kèm theo giọng nói lạnh lùng này của Diệp Trần rơi xuống, cả người lẫn thương của Trương Lão trực tiếp phun ra một ngụm máu, sau đó thì bay ngược ra ngoài, rơi vào trong đại sảnh của Phiêu Hương Uyển.

"Tê ~~ "

Mọi người vây xem thấy cảnh này thì lập tức từng người đều thi nhau hít vào một ngụm khí lanh.

Cảnh tượng trước đó Diệp Trần giao thủ với Từ lão, mọi người đều không được nhìn thấy, thế nhưng trận giao thủ với Trương lão này bọn họ đều nhìn vào trong mắt!

Cao thủ cảnh giới Nguyên Anh ở toàn bộ Vân Đan thành đều rất có danh khí, lại bị một người trẻ tuổi không có chút danh tiếng gì dễ dàng đánh cho thành trọng thương!

Nếu không phải nhìn thấy tận mắt, chỉ sợ cho dù là ai cũng không thể tin được.

Mà lúc này, Đồ Tô Nguyên Khánh kia nhìn thấy hai đại hộ vệ của chính mình, tất cả đều bị Diệp Trần đánh bại một cách dễ dàng, sớm đã dọa đến hồn đều muốn bay ra ngoài, vội vàng co cẳng muốn chạy thoát thân.

Nhưng mà đúng vào lúc này, một giọng nói lạnh lùng đột nhiên ghé vào trong lỗ tai của hắn mà vang lên, "Ta cho ngươi đi rồi sao? Chạy trở lại cho ta!"

Giọng nói rơi xuống, Đồ Tô Nguyên Khánh lập tức cảm nhận được chính mình bị một cỗ lực lượng vô hình nào đó bao trùm lại, sau đó cưỡng ép kéo hắn trở về bên trong phòng khách va vào bức tường trong phòng khách ngã nhào xuống.

Cùng lúc đó, Diệp Trần cũng đã khu trục sạch sẽ mị dược trong cơ thể của Linh Vận, chậm rãi đứng dậy, thân thể nhoáng một cái cũng đã đi tới trước mặt Đồ Tô Nguyên Khánh, một cước đạp ở trên lồng ngực của hắn.

Đồ Tô Nguyên Khánh lập tức bị dọa sợ, vừa liều mạng giãy dụa vừa lớn tiếng gào thét, "Không được! Đừng có giết ta! Ta thế nhưng là nhị công tử của Đồ Tô gia! Gia gia của ta là trưởng lão đứng đầu trong thập đại trưởng lão của Vân Đan tông! Nếu như ngươi giết ta, gia gia của ta chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ngươi!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK