Mục lục
THẦN ĐẾ TRỌNG SINH
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 946 Gặp lại Hi Nguyệt!

"Tình huống như thế nào?"

Diệp Trần lặng lẽ đi vòng quanh viện lạc một vòng, vậy mà không có phát hiện bất luận nơi nào có thể ra vào thì lập tức chau mày.

Theo như lý thuyết thì Hi Nguyệt thân là thánh nữ của Lạc Hà tông, địa vị tự nhiên không thấp, làm sao mà lại như là tù phạm vậy?

Chẳng lẽ phạm phải sai lầm, cho nên mới bị trưởng bối trong tông cấm túc rồi? Thế nhưng là ta nhớ được, đệ tử Lạc Hà tông phạm phải sai lầm, bình thường đều không phải bị phạt diện bích ở Tư Quá nhai hối lỗi sao?

Dùng cấm chế cường đại như thế khóa Hi Nguyệt ở bên trong, giống như là sợ nàng ta chạy trốn?

Diệp Trần nghĩ mãi mà vẫn không hiểu, đồng thời cảm thấy rất buồn bực.

Đạo cấm chế trước mắt này có chút không tầm thường, chắc là xuất ra dưới tay một vị cường giả nào đó, tuy rằng lấy thực lực của Diệp Trần có thể dễ dàng phá đi nhưng ở lúc cấm chế bị phá rải thì chắc chắn sẽ bị gã cường giả bố trí cấm chế này phát giác được!

Trực tiếp phá tan cấm chế, sau đó đầu tiên là mang theo Hi Nguyệt rời đi? Diệp Trần lắc đầu, cuối cùng bỏ qua loại suy nghĩ này.

Không nói đến, hắn bây giờ còn không cách nào hoàn toàn xác định người bị vây ở trong viện đến cùng có phải là Hi Nguyệt hay không?

Cho dù thật là Hi Nguyệt, hắn cứ xông vào như vậy thì chắc chắn cũng sẽ bị nàng coi như là ác đồ, Diệp Trần cũng không muốn kiếp này lần đầu tiên nhìn thấy Hi Nguyệt lại để lại cho nàng ta một cái ấn tượng xấu như vậy!

Huống chi, cho dù hắn thật liều lĩnh làm như vậy, lấy thực lực hôm nay của hắn, có thể mang theo Hi Nguyệt bình an rời khỏi Lạc Hà tông hay không thì thật đúng là một ẩn số!

Càng nghĩ, Diệp Trần cảm thấy việc này vẫn là không nên xung động, dứt khoát âm thầm tìm một chỗ, trước tiên ẩn náu đi cái đã, chuẩn bị chờ thời cơ mà động.

Cuối cùng, sau khi đợi được khoảng ba ngày ba đêm thì cơ hội cuối cùng cũng xuất hiện.

Một ngày này, mấy đạo nhân ảnh lap vùn vụn tới, hạ xuống trước cửa viện lạc.

Người cầm đầu là một người phụ nữ xinh đẹp đoan trang, khí chất cao quý không tầm thường, khí tức cũng khá không tệ, ước chừng có tu vi Phản Hư Chân Quân.

Sau lưng người phụ nữ xinh đẹp đoan trang này còn có mấy thị nữ đi theo, vẻ đẹp của mỗi người đều thuộc loại thượng đẳng, tu vi cũng đều không kém.

Rất rõ ràng, người phụ nữ xinh đẹp đoan trang này chắc là một nhân vật cao tầng nào đó của Lạc Hà tông.

Mà Diệp Trần nhìn thấy người đó thì vẻ mặt lập tức hơi hiện ra vẻ kích động.

Kiếp trước, ở bên trong Lạc Hà tông, người có thể để lại cho hắn ấn tượng khắc sâu không nhiều mà nữ nhân trước mắt này thì tuyệt đối là một trong số đó.

Hóa ra, người vụ nữ xinh đẹp đoan trang này tên là Vân Y Nhân, là một trong thập đại trưởng lão của Lạc Hà tông.

Kiếp trước Diệp Trần và Hi Nguyệt mến nhau, Vân Y Nhân này là số ít người ở bên trong Lạc Hà tông ủng hộ quan hệ của bọn họ.

Bởi vậy, Diệp Trần chẳng những nhớ rõ bà ta, đồng thời ở dưới đáy lòng, đối với nàng vẫn luôn hết sức kính trọng.

Đáng tiếc, về sau hắn mang theo Hi Nguyệt bỏ trốn, dẫn tới Kình Thương tông giận dữ, lại bởi vì tranh chấp nặng nề, cuối cùng trực tiếp phát binh diệt đi Lạc Hà tông, Vân Y Nhân cũng bởi vậy mà vẫn lạc, để cho Diệp Trần áy náy không thôi.

Ngay tại lúc Diệp Trần nhớ về quá khứ, thì đoàn người đã đi tới trước cửa viện lạc, chỉ thấy tay ngọc của Vân Y Nhân lật một cái, từ bên trong pháp bảo không gian lấy ra một cái ngọc bài màu trắng.

Ném ngọc bài màu trắng về phía trước:

Ầm ầm!

Đạo cấm chế cường đại xung quanh viện lạc kia lập tức đã nứt ra một cái khe.

Rất rõ ràng, ngọc bài này chính là chía khóa mở ra cấm chế!

Vân Y Nhân mang theo mấy tên thị nữ kia, chậm rãi đi vào bên trong viện lạc, cũng không có tu lại ngọc bài ngay, rất rõ ràng là tương đối tin tưởng với thực lực của mình.

Hơn nữa nơi này ở vào vị trí trung tâm của Lạc Hà tông, nàng ta cũng tuyệt đối không nghĩ ra vậy mà lại có người có thể trà trộn vào được tới tận đây.

Mà Diệp Trần ẩn núp ở trong chỗ tối thấy được cảnh này thì hai mắt khẽ híp một cái.

Đợi đến khi nhóm người Vân Y Nhân tiến vào bên trong viện lạc được một lúc, lúc này thân thể mới hơi chao đảo một cái, sử dụng Thời Không pháp tắc, lặng yên không tiếng động lẻn vào bên trong viện lạc.

Viện lạc rất rộng, tháp nước đẹp, bố cục tinh mỹ, và nó giống như một chốn thần tiên.

Lúc này mấy người Vân Y Nhân sớm đã tiến vòa trong lầu các, Diệp Trần sợ bị mấy người phát giác, cho nên cũng không có vội vàng tới gần lầu các, mà trước tiên tìm một nơi ẩn nấp để náu đi, hơn nữa thu liễm toàn bộ khí tức lại.

Ẩn náu này, chính là hơn nửa giờ, đây đối với Diệp Trần không kịp chờ đợi muốn gặp được Hi Nguyệt mà nói, lại so với nửa thế kỷ còn muốn lâu tời dài dằng dặc.

Ngay vào lúc Diệp Trần đã có chút không kiên nhẫn, hận không thể vọt thẳng tiến vào lầu các, mang Hi Nguyệt đi.

Bỗng nhiên, một tiếng nói thanh thúy giống như chim hoàng anh từ trong lầu các truyền ra:

"Vân di, làm sao mà bây giờ ngay cả ngài cũng tới bức ta rồi? Ta cho dù chết cũng tuyệt đối sẽ không gả cho Tuyệt Vô Địch!"

Ầm!

Diệp Trần nghe được giọng nói mà lâu ngày tưởng niệm này, đầu tiên là trở nên kích động, chờ hắn nghe rõ ràng nội dung thì lập tức nhướng mày, trong lòng dâng lên một cỗ sát khí nồng đậm!

"Tuyệt Vô Địch thế mà đã hướng Lạc Hà tông cầu hôn rồi? Tại sao có thể như vậy?"

Dưa vòa khoảng thời gian ở kiếp trước, Tuyệt Vô Địch hướng Lạc Hà tông cầu hôn, bốn phải là chuyện ở hơn một trăm năm sau đó, không nghĩ tới ở kiếp này thế mà sớm hơn thời hạn quá nhiều!

Chẳng lẽ là bởi vì ta xuất hiện ở Mê La Tinh Hải, ảnh hưởng tới quỹ tích cũ của thế giới này, cho nên dẫn đến Tuyệt Vô Địch vậy mà hạ thủ với Hi Nguyệt sớm hơn?

Vừa nghĩ đến đây, sát khí trên người Diệp Trần không tự chru được mà phóng thích ra ngoài.

"Người nào!!"

Vân Y Nhân ở trong lầu các, phản ưng cũng tương đối nhạy cảm, trong nháy mắt đã cảm ứng được đạo sát khí này, lập tức từ trong lầu các đi ra.

Mà Diệp Trần sớm ở lúc không cẩn thận phóng xuất ra sát khí thì đã ý thức được không ổn, cho nên sớm một bước đã sử dụng Thời Không pháp tắc, di chuyển tới nơi khác, sau đó nhanh chóng thu liếm khí tức của mình lại tiếp tục anh hùng núp.

Mấy người phóng xuất thần niệm ra, sau khi tra xét rõ ràng một lần, không có bất kỳ phát hiện nào, đôi mi thanh tú lập tức hơi nhăn lại, hiện ra vẻ hoài nghi, không thể không lắc đầu, thấp giọng lẩm bẩm nói:

"Không phải là ta cảm ứng sai chứ? Cũng đúng, nơi này chính là ở bên trong Lạc Hà tông, ai dám to gan như vậy..."

Lúc này, ở trong lầu các vang lên giọng nói của Hi Nguyệt một lần nữa:

"Vân di, có chuyện gì xảy ra sao?"

Vân Y Nhân quay người hưogns về phía trong phòng nói:

"Không có việc gì! Hi Nguyệt, hôm nay Vân di thật ra thì cũng không phải là thay tông chủ tới làm thuyết khách, mà là thực tình muốn khuyên nhủ ngươi!"

"Tuyệt Vô Địch kia là nhân vật thiên tài hiếm có của Kình Thương tông, phóng tầm mắt toàn bộ Tu Chân giới cũng là nhân trung long phượng! Dù sao ngươi bây giờ trong lòng ngươi cũng chưa có ai, ngại gì mà không thử một lần đây?"

"Hơn nữa, áp lực mà tông chủ và tất cả trưởng lão trong tông môn, ngươi cũng phải hiểu một chút, dù sao Kình Thương tông kia thế lớn cũng không phải Lạc Hà tông nho nhỏ chúng ta có thể đắc tội nổi!"

Vân Y Nhân nói xong lời này, trong lầu các rơi vào trầm mặc một trận, im lặng thật lâu.

"Ai! Ta nói tới vậy thôi, ngươi hãy suy tính thật kỹ một chút!"

Vân Y Nhân nói xong thì ngay lập tức quay người rời đi, mấy thị nữ cũng theo sát phía sau, chẳng mấy chốc đã rời khỏi viện lạc, bay lên không trung.

Sau khi Diệp Trần xác nhận mấy người đã rời đi thì cuối cùng không kìm nén được nữa, thân thể hơi chao đảo một cái cũng đã đi tới trước lầu các, thông qua cửa sổ nhìn vào bên trong, lập tức nhìn thấy đạo thân ảnh khiến hắn vẫn luôn nhớ về...
Chương 947 Nói bậy bạ

Chỉ thấy, một nữ tử mặc áo màu tím, đang ngồi ở trước một cái bàn gỗ, một bàn tay ngọc chống xuống mặt bàn nâng cằm lên, một bàn tay ngọc khác vân vê mái tóc trước ngực, nhưng ở trên khuôn mặt xinh xắn đến hoàn mỹ kia lại hiện ra vẻ u sầu.

Hi Nguyệt lúc này, vẫn còn chưa phải là cường giả tuyệt đỉnh làm cho cả Tu Chân giới biết đến của sau này mà vẫn chỉ là một nữ tử còn trẻ.

"Tuy rằng ta rát chán ghét loại phương thức ép buộc hôn nhân này, tuy nhiên lời nói của Vân di chưa hẳn là không có đạo lý, Tuyệt Vô Địch kia nói không chừng cũng không có kém như vậy, hay là ta trước tiên thử tiếp xúc một chút?"

Hi Nguyệt nghiêng cái đầu nhỏ, đột nhiên tự nói lẩm bẩm một câu.

Diệp Trần ở ngoài cửa sổ, vốn bỗng nhiên nhìn thấy người yêu mà mình vẫn luôn nhớ về, sớm đã rơi vào trạng thái không biết mình bây giờ đang ở nơi nào, đột nhiên nghe được lời này của Hi Nguyệt thì sắc mặt lập tức thay đổi lớn, quên sạch sành sanh tình cảnh của mình lúc này mà theo bản năng bật thốt lên:

"Không được!"

Hi Nguyệt lập tức bị dọa không nhẹ, đột nhiên nhảy cẫng lên, một đôi mắt đẹp gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Trần ngoài cửa sổ, trên gương mặt tuyệt mỹ kia lập tức hiện ra vẻ cảnh giác vô cùng nồng đậm:

"Ngươi! Ngươi là ai?"

Lúc này Diệp Trần mới lấy lại tinh thần, lập tức ngầm nói một tiếng hỏng bét, Hi Nguyệt ở kiếp này còn chưa biết hắn, nhỡ đâu coi hắn là tên lãng tử háo sắc vậy thì coi như không ổn!

"Ngươi rất to gan! Cũng dám tự tiên xông vào Lạc Hà tông chúng ta!"

Sau khi Hi Nguyệt định thần lại một chút, không đợi Diệp Trần giải thích, bàn tay ngọc lật một cái, một sợi dây thừng dài màu tím đột nhiên xuất hiện trên tay của nàng:

Sưu!

Dây thừng dài bay múa mà ra, thẳng đến Diệp Trần mà cuốn tới, rõ ràng là một kiện Thánh khí có phẩm giai không thấp.

"Ai!"

Diệp Trần khẽ thở dài một tiếng, cũng không có xuất thủ ngăn cản.

Dây thừng dài màu tím kia trong nháy mắt cuốn lấy thân thể Diệp Trần, giống như buộc bánh chưng, buộc thật chặt hắn lại.

"Tiến đến!"

Hi Nguyệt dùng sức kéo một cái, người Diệp Trần ở ngoài cửa sổ, trong nháy mắt đã bị nàng ta kéo vào trong phòng.

Khanh!

Kèm theo đó là một tiếng vũ khí được rút ra khỏi vỏ, tay trái Hi Nguyệt đã có thêm một thanh đoản kiếm, kè ở trên cổ Diệp Trần.

Một dạng này xuống tới, giống như nước chảy mây trôi, Diệp Trần đã bị bắt.

Không thể không nói, Hi Nguyệt lúc này tuy rằng tuổi còn rất trẻ, thế nhưng là so với thập đại thiên kiêu ở trên bảng Bách Niên Thiên Kiêu kia thì cũng không thua kém bao nhiêu.

Đương nhiên, chủ yếu vẫn là bởi vì Diệp Trần, hoàn toàn không có tâm tư phản kháng, bằng không lấy thực lực của Hi Nguyệt thì căn bản không bắt được hắn dễ như vậy.

Cho dù ngay bây giờ, Diệp Trần nhìn như đã bị bắt, nếu như hắn muốn đánh bại Hi Nguyệt thì cũng là dễ như trở bàn tay.

"Nói! Ngươi đến cùng là cái gì! Tại sao lại xuất hiện ở nơi này?"

Hi Nguyệt dùng đoản kiếm kè ở trên cổ Diệp Trần, lạnh giọng hỏi.

Diệp Trần suy nghĩ một chút, nếu như mình nói thật, có khi còn bị Hi Nguyệt tưởng mình là thằng điên cũng nên,, sau khi đầu nhanh chóng vận chuyển, bỗng nhiên linh quang lóe lên, cố ý giả bộ như thể sợ hãi nói:

"Hi Nguyệt tiên tử tha mạng! Cái này, ta nhưng thật ra ta là bằng hữu của Huyền Băng tiên tử Tuyệt Tình cư..."

Lạc Huyền Băng!

Trước mắt có lẽ kéo người này vào giữa hắn và Hi Nguyệt là chọn lựa thích hợp nhất.

Quả nhiên, Hi Nguyệt nghe được lời này của Diệp Trần, vẻ mặt thần sắc lập tức hơi dịu đi một chút, tuy nhiên thay vào đó là vẻ mặt hoài nghi:

"Ngươi thật là quen biết Huyền Băng tỷ tỷ sao? Không phải đang gạt ta đó chứ?"

Diệp Trần vội vàng gật đầu như gà mổ thóc, một mặt tỏ ra hơi sợ nói:

"Đó là đương nhiên, Hi Nguyệt tiên tử nếu không tin, ta đây sẽ lập xuống lời thề bản mệnh!"

Hắn và Lạc Huyền Băng xác thực là quen biết, đây là không có sai, cho nên hắn căn bản không sợ lập xuống lời thề bản mệnh.

Nghe được điều này, sắc mặt của Hi Nguyệt lập tức hòa hoãn rất nhiều.

Phải biết lời thề bản mệnh đối với tu chân giả mà nói cũng không phải đùa giỡn, một khi vi phạm lời thề của mình thì ắt sẽ bị trời phạt, cho dù là một số cường giả có thể ngăn cản được trời phạt vậy thì cái giá phải trả cũng rất lớn!

Hi Nguyệt dường như cảm thấy dáng vẻ của Diệp Trần cũng không giống như nói dối, hơn nữa nàng ta cũng không biết thực lực chân chính của Diệp Trần, tự nhận là có thể khống chế được cục diện, thế là thu hổi đoản kiếm và dây thừng lại, khoát tay áo nói:

"Không cần! Ta tin tưởng lời ngươi nói, ngươi đã là bằng hữu của Huyền Băng tỷ tỷ vậy chẳng lẽ là Huyền Băng tỷ tỷ phái ngươi tới?"

Đến mức độ này rồi thì Diệp Trần cũng chỉ đành kiên trì, nhẹ gật đầu, tiếp tục bịa chuyện nói:

"Huyền Băng tiên tử đối với ngươi rất là tưởng niệm, nhưng tạm thời không có thời gian, thế là để cho ta tới truyền tin, mười ngươi đi Tuyệt Tình cư một lần! Không nghĩ tới, sau khi tới đây, ta mới nghe nói Hi Nguyệt tiên tử ngài bị cấm túc, ta suy nghĩ, nếu cứ trở về như vậy thì chắc chắn không có cách nào hướng Huyền Băng tiên tử bàn giao, cho nên chỉ có thể một mình lặng tìm được nơi này..."

Diệp Trần đây hoàn toàn là đang nói bậy, tuy nhiên nói lại cũng hợp tình hợp lý.

Hi Nguyệt muộn nghiệm chứng thật giả trong đó cũng chỉ có thể đi tới trước mặt Lạc Huyền Băng ở Tuyệt Tình cư.

Mà chỉ cần gặp được Lạc Huyền Băng, Diệp Trần tư nhiên có thể mời Lạc Huyền Băng hòa giải, cho nên hắn căn bản cũng không sợ để lộ.

Sau khi Hi Nguyệt nghe nói xong thì nhẹ gật đầu, hiển nhiên đã tin tưởng mấy phần, tuy nhiên đôi mi thanh tú bỗng nhiên hơi nhíu lại, dường như nghĩ tới điều gì đó, đôi mắt đẹp gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Trần:

"Vậy ngươi tiến vào đây như thế nào? Xung quanh cái viện lạc này thế nhưng là sư phụ ta tự mình bố trí cấm chế, người bình thường làm sao có thể xông vào đây?"

Diệp Trần bị ánh mắt của Hi Nguyệt nhìn chằm chằm vào, trong lòng lập tức hơi nhảy một cái, tuy nhiên cũng may lúc trước hắn tiến đến thì đã lưu lại đường lui, thế là giả bộ như một mặt mờ mịt nói:

"Cấm chế? Có sao? Ta cứ đi tới đi tới thì đi vào a!"

Diệp Trần trong khi nói lời này thì cùng lúc đó bàn tay để ở sau lưng, ngón tay hơi cong búng ra.

Ông ~~

Một đạo lực lượng pháp tắc vô hình, trong nháy mắt chui vào bên trong hư không.

Mà cùng lúc đó:

Tầng cấm chế ở lối vào viện lạc kia lập tức đã nứt ra một cái khe.

Hoá ra:

Trước lúc tiến vào, Diệp Trần đã sử dụng Thời Không pháp tắc đối với cấm chế trước đó đã động tay chân một chút xíu, để lại sự chuẩn bị cho việc rời đi.

Vân Y Nhân tới đi vội vàng, cũng không có để ý đến biến hóa rất nhỏ này.

Hi Nguyệt nghe được lời này của Diệp Trần thì lập tức sững sờ, trên gương mặt tuyệt mỹ lập tức hiện ra thần sắc khó có thể tin:

"Đi tới đi tới thì đi vào? Điều này sao có thể!!"

Hi Nguyệt nói xong thì thân thể ngay lập tức nhoáng một cái, đã ra khỏi lầu các, thẳng đến hướng lối vào mà đi.

Khóe miệng Diệp Trần hơi nhếch lên, hiện ra nụ cười xấu xa, cũng lập tức bước nhanh đi theo.

"Thế mà thật sự đúng là như vậy!"

Hi Nguyệt đi tới lối vào viện lạc, nhìn thấy quả nhiên đúng như Diệp Trần nói thì lập tức vừa mừng vừa sợ, chợt tự nhủ:

"Chẳng lẽ là Vân di? Hì hì, ta đã hiểu, vẫn là Vân di hiểu rõ ta nhất a!"

Diệp Trần nghe được lời nói nhỏ giọng này của Hi Nguyệt, trong lòng âm thầm cảm thấy buồn cười, vẻ mặt bên ngoài nhưng không có đổi sắc, thừa cơ nói:

"Vậy, Hi Nguyệt tiên tử, chúng ta vẫn là tranh thủ thời gian đi nhanh đi! Huyền Băng tiên tử còn đang chờ ngươi ở Tuyệt Tình cư a! Nhỡ đâu nếu bị người phát hiện, vậy chúng ta thực sự là không đi được a!"

Hi Nguyệt đến cùng thì vẫn còn trẻ, không nghi ngờ gì, liên tục gật đầu, nói:

"Đúng đúng! Chúng ta nhanh chóng rời khỏi đây, nhữ đâu bị trưởng bối trong môn phát hiện thì chẳng phải sẽ phụ lòng một phen khổ tâm của Vân di sao?"
Chương 948 Tiến về Tuyệt Tình cư

Nửa giờ sau, hai người cẩn thận không ngặp phiền phức gì mà rời khỏi Lạc Hà tông.

"Đúng rồi! Ta còn không biết ngươi tên là gì?"

Thành công trốn thoát khỏi Lạc Hà tông, Hi Nguyệt hiển nhiên cũng thở phào nhẹ nhõm, tâm tình rất tốt, bắt đầu chủ động tán gẫu với Diệp Trần.

"Ta gọi Diệp Trần!"

Diệp Trần trả lời.

Hi Nguyệt lập tức hơi sững sờ, lẩm bẩm nói:

"Diệp Trần...cái tên này, giống như đã nghe qua ở đâu a?"

Diệp Trần không thể nín được cười, hai mắt nhìn thẳng Hi Nguyệt, nói:

"Ta cũng cảm thấy dường như đã từng là người quen, có lẽ, đây chính là duyên phận!"

Hi Nguyệt bị ánh mắt nóng rực của Diệp Trần nhìn chằm chằm, gương mặt xinh đẹp lập tức hơi đỏ lên, theo bản năng đảo đôi mắt rời khỏi, mũi ngọc tinh xảo hơi nhíu lại, nói:

"Nói năng ngọt xớt! Huyền Băng tỷ tỷ làm sao lại có thể có người bằng hữu kiểu như ngươi?"

Mặt mo Diệp Trần cũng không thể không hơi đỏ lên, sờ lên cái mũi, nghiêm mặt nói:

"Ta chưa bao giờ nói năng ngọt xớt với nữ nhân, nhưng là ngoại trừ ngươi!"

Hi Nguyệt lập tức sững sờ một lần nữa, hiển nhiên là không hiểu ý tứ trong lời nói này của Diệp Trần:

"Vì sao phải ngoại trừ ta?"

Diệp Trần chầm chậm nói:

"Một nam nhân nếu như chỉ nói năng ngọt xớt đối với một nữ nhân, như vậy chỉ có một khả năng!"

"Khả năng gì?"

Hi Nguyệt truy vấn.

Diệp Trần lại nhìn thẳng vào đôi mắt đẹp của Hi Nguyệt, trong mắt hiện ra thâm tình nồng đậm, nói:

"Đó là nam nhân này yêu nữ nhân này!"

Hi Nguyệt lập tức ngẩn ngơ, sau đó thì trên gương mặt xinh đẹp lại càng đỏ hơn, sau đó dường như lại có chút thẹn quá hóa giận, đột nhiên xoay tay phải lại, lấy ra thanh đoản kiếm màu tím kia của nàng, lại kề vào cổ Diệp Trần lần nữa:

"Ngươi còn dám nói lung tung, đoạt tiện nghi của bản công nương, có tin bản cô nương cắt đầu lưỡi của ngươi hay không!"

Diệp Trần cũng biết chính mình quá nóng lòng, lập tức ngậm chặt miệng lại và không lên tiếng nữa.

Tuy nhiên, đúng vào lúc này:

Rầm rầm!

Ở trên bầu trời đằng xa, bỗng nhiên có một đội nhân mã rít gào mà tới.

Hi Nguyệt thấy thế thì sắc mặt lập tức thay đổi lớn, vội vàng kéo lấy Diệp Trần, nhanh chóng trốn đằng sau một tảng đá:

"Xong xong! Chắc chắn tông môn đã phát hiện ra chuyện ta chạy trốn, phải làm sao mới ổn đây?"

Diệp Trần cũng không thể không khẽ chau mày.

Theo lý thuyết thì vừa rồi lúc từ Thánh Nữ phong xuống tới, Diệp Trần còn cố ý để lại một đạo cấm chế, nếu như có người tiến vào viện lạc, phát hiện Hi Nguyệt không còn ở đấy thì chắc chắn sẽ tác động vào đạo cấm chế kia, hắn cũng sẽ cảm ứng được mới đúng.

Ngay vào lúc Diệp Trần đang âm thầm nghi ngoặc thì đội nhân mã kia đã lao tới.

Cầm đầu là một người đàn ông trung niên có tu vi cảnh giới Hóa Thần Thiên Quân, trên người mặc trang phục rõ ràng là của Lạc Hà tông.

"Tất cả mọi người nghe lệnh! Điều tra cẩn thận ở nơi này trong phạm vi một trăm dặm cho ta một lần, không được phép bỏ qua bất kỳ chỗ nào!"

"Vâng!!"

Sau khi người đàn ông trung niên kia ra lệnh một tiếng, mấy trăm tên đệ tử của Lạc Hà tông lập tức thi nhau hướng phía dưới chạy nhanh tới.

Dù sao thì kinh nghiệm sống của Hi Nguyệt chưa nhiều, thấy cảnh này gương mặt xinh đẹp lập tức trắng bệch, không thể không nắm thật chặt vào cánh tay của Diệp Trần, nói:

"Làm sao bây giờ? Chúng ta phải làm sao bây giờ?"

Diệp Trần suy nghĩ một chút, nói:

"Ngươi chờ ở chỗ này, đừng di chuyển lung tung, ta đi dụ bọn họ!"

Nói xong lời này, Diệp Trần không đợi Hi Nguyệt phản ứng lại thì đã trực tiếp phóng lên trời cao, hướng nơi xa bay trốn đi.

"Ai..."

Chờ tới khi Hi Nguyệt phản ứng lại, muốn ngăn cản thì Diệp Trần sớm đã bay ra được hơn trăm dặm thì lập tức hơi sững sờ:

"Ừm? Cái tên này mặc dù nói năng có chút ngon ngọt, hơn nữa tu vi cũng không có gì đặc biệt, thế nhưng thân pháp này thật đúng là không tệ, nói không chừng thật có thể dụ được những người kia!"

Vừa nghĩ tới đây, Hi Nguyệt vẫn tiếp tục núp ở đằng sau tảng đá, không có thò cái đầu ra.

"Kẻ nào!"

"Nhanh! Đuổi theo cho ta!"

"Không được để cho hắn chạy!"

...

Những tên đệ tử Lạc Hà tông ở trên bầy trời, nhìn thấy phía dưới đột nhiên xuất hiện một người thì lập tức hô to, đồng thời thi nhau hướng Diệp Trần đuổi theo.

Chớp mắt một cái, Hi Nguyệt trốn ở đằng sau tảng đá đã được gần nửa giờ, Diệp Trần và mấy trăm tên đệ tử Lạc Hà tông kia đã biến mất ở cuối chân trời từ lâu.

Mắt thấy Diệp Trần chậm chạp chưa có trở về, Hi Nguyệt lập tức bắt đầu có chút lo lắng:

"Tên kia làm sao mà giờ vẫn chưa về? Sẽ không phải bị đội chấp pháp bắt được rồi chứ?"

"Không được! Nếu để cho đội chấp pháp phát hiện tên kia không phải là đệ tử Lạc Hà tông, nói không chừng sẽ bị mất mạng!!"

Sau khi Hi Nguyệt lẩm bẩm một mình một câu, cuối cùng cắn răng một cái chuẩn bị đuổi theo.

Đúng lúc này, bỗng nhiên một giọng nói mang theo ý cười vang lên từ đằng sau nàng:

"Không nghĩ ra Hi Nguyệt tiên tử lại quan tâm tới ta như vậy? Tiểu tử thật đúng là được sủng ái mà lọ sợ a!"

Hi Nguyệt lập tức giật mình, lập tức nhìn lại, ohát hiện một người đứng ở phía sau, bỗng nhiên chính là Diệp Trần.

"Ngươi, ngươi, ngươi xuất hiện từ chỗ nào? Vừa rồi ta rõ ràng nhìn thấy ngươi đi về phía đó, làm sao đột nhiên bây giờ lại xuất hiện ở đằng sau ta?"

Diệp Trần sờ lên cái mũi, hắn thật ra thì cũng sớm đã sử dụng Thời Không pháp tắc, trực tiếp dịch chuyển trở về, chính là muốn nhìn dáng vẻ lo lắng cho mình của Hi Nguyệt một chút.

"À đó là ta có một loại pháp bảo không gian, những người kia đã bị ta đánh lạc hướng, chúng ta vẫn là nhanh trốn đi! Nhỡ đầu khi bọn hắn phản ứng lại vậy coi như nguy rồi!"

Nói xong lời này thì Diệp Trần không nói gì nữa, trực tiếp nắm chặt cổ tay ngọc của Hi Nguyệt bay thẳng lên trời cao.

"Ngươi thế mà cũng có tu vi cảnh giới Hóa Thần? Khó trách trước đó có thể dễ dàng thoát khỏi đội chấp pháp!"

Cổ tay trắng như ngọc của Hi Nguyệt được Diệp Trần nắm thật chặt, theo bản năng muốn duỗi bỏ nhưng lại rất nhanh phát hiện ra Diệp Trần thế mà cũng có tu vi cảnh giới Hóa Thần, thế là kinh hô một tiếng.

Diệp Trần mỉm cười, không nói thêm gì.

Hắn cố ý khống chế tu vi của mình ở cảnh giới Hóa Thần sơ kỳ, sau đó thì đẻ lộ ra, như vậy chuyện lúc trước cũng có thể miễn cường giải thích được.

Quả nhiên, Hi Nguyệt không tiếp tục truy vấ chuyện lúc trước, tuy nhiên mặt lại đỏ, lặng lẽ rút tay của mình từ trong tay của Diệp Trần ra:

"Hừ! Cái tên này lại thừa cơ chiếm tiện nghi của ta..."

Hi Nguyệt âm thầm nói trong lòng một tiếng, nhưng ngay cả chính nàng cũng không hiểu vì sao, trong lòng vậy mà có chút mâu thuẫn, thậm chí ngay cả nhịp tim cũng đập nhanh hơn không ít.

Diệp Trần thấy thế là trong lòng lập tức mừng thầm, biết trải qua chuyện trước đó, thái độ của Hi Nguyệt đối với chính mình đã có chỗ chuyển biến.

Tinh vực Tử Vi cũng không coi là lớn, hai người bay vào vũ trụ, dừng thời gian nửa ngày cũng đã bay ra khỏi phạm vi của tinh vực Tử Vi.

Diệp Trần vốn là có ý định mang theo Hi Nguyệt ngay lập tức trở về Hạo Thiên giới, thế nhưng lại sợ dùng sức mạnh sẽ khiến đối phương sinh ra ác cảm, cuối cùng quyết định trước tiên đi cùng nàng ta tới Tuyệt Tình cư một chuyến.

Chờ sau khi gặp được Lạc Huyền Băng, Hi Nguyệt chắc là sẽ càng thêm tin tưởng vào chính mình, đợi đến lúc đó lại tìm cái cớ mang nàng về Hạo Thiên giới, và sự loại trừ sẽ nhỏ hơn một chút.

Trên đường đi, Diệp Trần cũng không có rảnh rỗi, mượn cơ hội bắt chuyện với Hi Nguyệt, hắn đối với tính tình của Hi Nguyệt rõ như lòng bàn tay, tự nhiên biết nên nói cái gì, không nên nói cái gì, ngắn ngủi nửa ngày trôi qua, hai người đã rất quen thuộc, mối quan hệ lại tới gần hơn một bước nữa.

Sau khi ra khỏi phạm vi của tinh vực Tử Vi, hai người lại vượt qua hơn mấy cái tinh vực nhỏ, phía trước xuất hiện một quả tinh cầu màu u lam vô cùng to lớn, mới nhìn dường như rất giống với Trái Đất ở Hạo thiên giới, thế nhưng là có thể tích khổng lồ hơn không chỉ trăm vạn lần so với Trái Đất.
Chương 949 Cuộc chiến Bách Niên Thiên Kiêu

Quả tinh cầu này vô cùng to lớn, tên là tinh cầu U Minh, chính là nơi ở tọa lạc của Tuyệt Tình cư.

Theo lời đồn thì tinh cầu U Minh ở trước đó vô số kỳ nguyển có một vị đại năng tuyệt đỉnh xưng hào là U Minh Đại Đế, đại thủ đoạn thần thông hung hợp vô số tinh cầu tinh vực lại với nhau, hình thành một cái tinh cầu vô cùng lớn.

Mà đệ tử Tuyệt Tình cư bây giờ đều là truyền nhân của vị U Minh Đại Đế kia.

Hai người dừng chân ở trên tinh cầu U Minh, lập tức cảm nhận được một cỗ trọng lực vô cùng cường đại, lấy hai người đều có tu vi cảnh giới Hóa Thần, cũng cảm nhận được một chút áp lực!

Diệp Trần tính toán, ở dưới trọng lực cường đại như thế tu chân giả có tu vi cảnh giới Hóa Thần trở xuống, thậm chí khả năng ngay cả ngự không phi hành cũng không làm được chứ đừng nhắc tới vượt qua hư không.

Hơn nữa cái tinh cầu rộng lớn bao la bát ngát này còn vô cùng âm u lạnh lẽo, khắp nơi đều là sông băng và núi tuyết không nhìn thấy điểm cuối.

Có lẽ cũng chính là bởi vì cái nguyên nhân này, tinh cầu U Minh tuy rằng cực lớn, thế nhưng người ở trên này lại hết sức thưa thớt.

Nghe nói, ngoại trừ môn nhân của Tuyệt Tình cư và một số dân bản địa bình thường ra thì tuyệt đại đa số nơi đều bị một số yêu thú chiếm cứ.

"Đúng rồi, ngươi còn không có nói cho ta biết, ngươi và Băng Huyền tỷ tỷ là có quan hệ như thế nào? Ta nhớ được Băng Huyền tỷ tỷ nhưng không có bằng hữu nào là nam giới, chẳng lẽ ngươi cũng là đệ tử của Tuyệt Tình cư?"

Sau khi hạ xuống tinh cầu U Minh, hai người đang vội vàng đi đường thì Hi Nguyệt bỗng nhiên mở miệng hỏi.

Diệp Trần lắc đầu, nói thật nói:

"Ta cũng không phải là đệ tử của Tuyệt Tình cư, ta và Băng Huyền tiên tử là quen biết nhau ở bên trong Mê La Tinh Hải!"

"Mê La Tinh Hải?"

Hi Nguyệt nghe vậy, trong đôi mắt đẹp lập tức hiện lên vẻ vô cùng hứng thú:

"Mê La Tinh Hải lần vừa rồi mở ra, lúc đầu ta muốn tới mở mang kiến thức một chút, đáng tiếc sư tôn không cho phép ta đi, không nghĩ tới ngươi thế mà đi vào, ở bên trong đó chơi có vui không?"

Diệp Trần lập tức nói đại khái một chút về bên trong Mê La Tinh Hải cho Hi Nguyệt nghe một lần, và quá trình mình quen biết Lạc Huyền Băng cũng nói ra một chút.

Hi Nguyệt nghe xong lời này, lại một mặt không tin, nói:

"Theo như lời ngươi nói, ngươi còn từng cứu Huyền Băng tỷ tỷ? Làm sao ta khó có thể tin được như vậy?"

Sau như suy nghĩ của Hi Nguyệt thì trước đó ngay cả một chiêu của nàng Diệp Trần cũng không có chịu được, tuy rằng cũng có tu vi cảnh giới Hóa Thần, nhưng lực chiến thực sự chẳng ra sao cả, tu vi của Lạc Huyền Băng còn ở phía trên nàng thì Diệp Trần làm sao có thể có được năng lực đó? Diệp Trần cũng không phản bác, cười ha ha một tiếng, nói:

"Ta cũng là vận khí tốt mới may mắn giúp Huyền Băng tiên tử một lần mà thôi!"

Hai người vừa đi vừa nói, chẳng mấy chốc họ đã tới một ngọn núi tuyết cao chót vót.

Nơi này chính là sơn môn của Tuyệt Tình cư.

"Người kia dừng bước!"

Hai người vừa tới đến chân núi, mấy đạo nhân ảnh nhảy ra ngăn ở trước mặt của hai người.

Đây là bốn tên nam tử mặc á trắng, khí chất lãnh lùng như thể muốn tránh xa người ngàn dặm.

"Vãn bối là Hi Nguyệt, Thánh nữ Lạc Hà tông, bái kiến mấy vị sư huynh!"

Hi Nguyệt đi lên trước, báo ra danh hào của mình, đồng thời còn lấy ra một khối ngọc bài, chắc là một loại tiêu chí nào đó của Lạc Hà tông.

Từ vị trí và địa lý nhìn lại thì Lạc Hà tông và Tuyệt Tình cư cũng coi là hàng xóm, hơn nữa ở giữa hai phái cũng thường qua lại với nhau, quan hệ cũng không kém.

Nam tử áo trắng đứng đầu kia, sau khi tiếp nhận lệnh bài của Hi Nguyệt thì sau khi cẩn thận lật xem một lần, vẻ mặt thần sắc lạnh lùng lập tức hòa hoãn đi rất nhiều, tuy rằng trên mặt vẫn như trước không hiện lên vẻ tươi trước nhưng giọng điệu lại khách khí hơn rất nhiều.

"Hóa ra là Hi Nguyệt, Thánh nữ Lạc Hà tông tới đây! Thất kính thất kính! Ta đây để cho người của ta đi bẩm báo môn chủ trưởng lão!"

Hi Nguyệt khoát tay áo nói:

"Không cần! Ta tới đây lần này là tới tìm Huyền Băng tỷ tỷ, để ta trực tiếp đi Tuyệt Tình cung tìm nàng đi!"

Hi Nguyệt và Lạc Huyền Băng đều là hảo hữu từ nhỏ cho tới tới, mọi người của hai phái Lạc Huyền tông và Tuyệt Tình cư đều biết, Hi Nguyệt đã tới Tuyệt Tình cư nhiều lần, cho nên đã tập mãi thành thói quen.

Không nghĩ tới, bốn người kia nghe được điều này thì tất cả đều ngây ngẩn cả người.

"Thánh nữ Hi Nguyệt, chẳng lẽ ngài không biết?"

Nam tử áo trắng đứng đầu kia, một mặt khó hiểu nói.

Đôi mi thanh tú của Hi Nguyệt lập tức nhăn lại, có chút mờ mịt:

"Biết cái gì?"

Nam tử áo trắng kia ngạc nhiên nói:

"Cuộc chiến của Bách Niên Thiên Kiêu hai mươi năm một lần, sắp được cử hành ở trên núi Thiên Kiếp của tinh cầu Nguyên Thủy, Lạc sư tỷ cùng với trưởng bối trong môn, sớm đã khởi hành ở nửa tháng trước, ngoài đó ra, nhân vật thiên tài của các thế lực lớn nghe nói cũng đều đi, Thánh nữ Hi Nguyệt không biết sao?"

Hi Nguyệt nghe được điều này, đầu tiên là khẽ giật mình, sau đó thì vỗ cái đầu nhỏ của mình một cái:

"Mấy ngài qua ta đều bị sư phụ nhốt đến hồ đồ rồi, làm sao lại quên đi mất chuyện quan trọng như vậy!"

Diệp Trần ở một bên nghe được điều này thì cũng cảm thấy nao nao.

Cuộc chiến Bách Niên Thiên Kiêu sao?

Dựa theo lệ cũ của đại tinh vực trung tâm thì bảng Bách Niên Thiên Kiêu cứ mỗi hai mươi năm thì lại xếp hạng lại một lần, đến lúc đó toàn bộ đại tinh vực trung ương, thậm chí toàn bộ Tu Chân giới, nhưng phàm là tu chân giả có độ tuổi không quá một trăm thì trên lý thuyết mà nói đều có thể tham gia cuộc chiến Bách Niên Thiên Kiêu.

Thông qua sáng chọn và tỷ thí, cuối cùng quyết định thắng bại cuối cùng ra tp một trăm thiên tài, là có thể ghi danh trên bảng Bách Niên Thiên Kiêu, hưởng thụ vinh quang vô thượng!

"Lần trước ta đã bỏ lỡ Mê La Tinh Hải, cuộc chiến Bách Niên Thiên Kiêu lần này, ta cũng không thể bỏ lỡ nữa!"

Hi Nguyệt nắm chặt bàn tay lại, trong đôi mắt đẹp hiện ra vẻ hưng phấn.

Không nghĩ tới, tên nam tử áo trắng của Tuyệt Tình cư lại nói:

"Thánh nữ Hi Nguyệt, cái này chỉ sợ có phần khó! Dựa theo thời gian tới mà tính toán thì cuộc chiến Bách Niên Thiên Kiêu lần này sẽ được cử hành ở mười ngày sau, mà từ tinh cầu U Minh đến tinh cầu Nguyên Thủy, khoảng cách ở giữa là mấy chục cái tinh vực, trừ khi ngài có pháp bảo không gian cấp bậc Tiên khí, bằng không căn bản không có khả năng ở trong vòng mười này mà chạy tới tinh cầu Nguyên Thủy!"

"A!"

Hi Nguyệt nghe được điều này thì gương mặt xinh đẹp lập tức ảm đạm, buồn bực không thôi.

...

Lạc Huyền Băng đã không ở đây, hai người tự nhiên cũng không cần thiết ở lại nữa, sau khi cáo biệt với bốn tên đệ tử Tuyệt Tình cư thì ngay lập tức rời khỏi.

Trên đường, Diệp Trần thấy Hi Nguyệt rầu rĩ không vui, trong lòng lập tức rất là không đành, sau khi trầm ngâm một lát, bỗng nhiên nói:

"Hi Nguyệt, nếu ngươi thật muốn tham gia cuộc chiến Bách Niên Thiên Kiêu này thì ta có biện pháp!"

Đôi mắt đẹp của Hi Nguyệt lập tức sáng lên, đồng thời lại có chút hoài nghi:

"Ngươi có biện pháp?"

Diệp Trần mỉm cười, xoay tay phải lại, Tiêu Dao Tiên châu cũng đã xuất hiện ở phái trên lòng bàn tay của hắn.

"Ngươi thế mà có...pháp bảo không gian cấp bậc Tiên khí?!!"

Hi Nguyệt vừa mừng vừa sợ, hiển nhiên không nghĩ tới, Diệp Trần thế mà lấy ra một pháp bảo loại không gian thuận tay tới như vậy.

Thật ra thì lấy ra món pháp bảo này, trong lòng Diệp Trần vẫn là có chút xoắn xuýt, đương nhiên cũng không phải là bởi vì hắn không nỡ mà là hắn cũng không muốn tiến về tinh cầu Nguyên Thủy.

Vị trí của tinh cầu Nguyên Thủy nằm ở khu vực trung tâm của đại tinh vực trung tâm, hơn nữa lúc này còn là cuộc chiến Bách Niên Thiên Kiêu, các đại thiên kiêu chắc chắn đều sẽ tới mà cường giả của bát đại tông môn cũng sẽ không vắng mặt, nếu như thân phận của hắn một khi bị người nhận ra thì chắc chắn sẽ trêu chọc vào rắc rối không cần thiết.

Dù sao thì lấy thực lực hôm nay của hắn, còn chưa có cách nào tung hoành toàn bộ Tu Chân giới.

Nhưng, cho dù là như thế, vì để Hi Nguyệt được vui vẻ, Diệp Trần vẫn là quyết định mạo hiểm một lần.

Hơn nữa những người có thực lực ở Tu Chân giới, đều bị hấp dẫn bởi cuộc chiến Bách Niên Thiên Kiêu này, bên Mê La Tinh Hải chắc là cũng tạm thời không cần lo lắng.
Chương 950 Thiên Kiếp thần tháp

Đã hạ quyết tâm, Diệp Trần cũng không do dự nữa, ngay lập tức điều khiển Tiêu Dao Tiên châu, điều động trận pháp truyền tống của tinh vực xung quanh, mang theo Hi Nguyệt tiến vào bên trong thông đạo thời không.

"Ngươi đến cùng là có lai lịch gì? Thế mà trên người có thể mang theo pháp bảo không gian cấp bậc Tiên khí! Theo ta được biết, cho dù là bát đại tiên môn cũng không có mấy món pháp bảo không gian cấp bậc Tiên khí"

Sau khi Diệp Trần lấy ra Tiêu Dao Tiên châu, Hi Nguyệt càng nghĩ càng cảm thấy Diệp Trần không đơn giản, nhịn không được mở miệng hỏi.

Diệp Trần cười ha ha một tiếng:

"Tuyệt đối không nên hiếu kỳ đối với ta quá, bằng không ta sợ ngươi sẽ yêu ta!"

Hi Nguyệt lập tức làm ra bộ dáng nôn mửa:

"Lại nữa!"

Đối với phong cách nói chuyện dịu dàng của Diệp Trần, Hi Nguyệt dường như đã hoàn toàn thích ứng, không còn giống như trước đó, động một chút lại đỏ mặt.

Tuy nhiên mỗi lần Diệp Trần nói ra những lời này, nàng ta không hiểu vì sao lại có chút nhịp tin đập rộn lên, ngay cả chính nàng cũng không thể giải thích, vẻn vẹn chỉ là bởi vì thẹn thùng hay là có nguyên nhân gì khác?

Tiêu Dao Tiên châu vốn là pháp bảo cấp bậc Tiên khí cực phẩm,hơn nữa Diệp Trần bây giờ có lĩnh rất sâu đối với Thời Không pháp tắc, sử dụng tự nhiên càng thêm thuận buồn xuôi gió.

Thời gian chưa tới ba ngày, hai người cũng đã vượt qua mấy chục cái tinh vực lớn nhỏ, đi tới khu vực trung tâm của đại tinh vực trung tâm.

Bạch!

Sau khi nhảy vọt trong không gian một lần nữa, hai người đã xuất hiện ở trên một quả tinh cầu so với tinh cầu U Minh còn muốn lớn hơn vạn lần!

Tinh cầu Nguyên Thủy, nghe nói là nơi khởi nguồn toàn bộ vũ trụ của Tu Chân giới, cũng là tinh cầu lớn nhất lâu đời nhất trong toàn vũ trụ.

Mà không biết là bắt đầu từ lúc nào, cứ mỗi hai mươi năm một lần Tu Chân giới lại tổ chức cuộc chiến Bách Niên Thiên Kiêu, mà vẫn luôn cử hành trên quả tinh cầu này.

Diệp Trần kiếp trước, bởi vì thuộc về đối tượng có tài nhưng thành đạt muộn, lúc tu vi đại thành thì sớm đã qua trăm tuổi, cho nên không có lần nào tham gia đại chiến Bách Niên Thiên Kiêu, tuy nhiên tin đồn liên quan đến lần thịnh hội này, kiếp trước nhưng là hắn lại được nghe rất nhiều.

Ở Tu Chân giới vẫn luôn lưu truyền một cách nói rất thịnh hành, ý định ban đầu của cuộc chiến Bách Niên Thiên Kiêu cũng không phải dành cho cái gọi là xếp hạng thiên tài mà là thế lực khắp nơi vì tranh đoạt truyền thừa của một vị siêu cấp cường giả thời cổ đại nào đó!

Đáng tiếc là, luôn luôn không có ai có thể làm được như vậy, theo thời gian các thế lực lớn cứ cách một đoạn thời gian sẽ tụ tập lại với nhau đều đặn và dần dần trở thành một sự kiện so tài lớn cho các thiên tài trẻ tuổi, cuối cùng đã phát triển thành tình huống như ngày nay.

Về phần địa điểm của cuộc chiến Bách Niên Thiên Kiêu, từ ngàn vạn năm trước cho tới nay cũng đều chưa từng thay đổi, vẫn luôn được cử hành ở trên núi Thiên Kiếp của tình cầu Nguyên Thủy.

Mà về phần ngọn núi Thiên Kiếp này thì chính là ngọn núi lớn nhất trên tinh cầu Nguyên Thủy, cao tới trăm vạn mét!

Sau khi hai người dừng chân ở tinh cầu Nguyên Thủy thì đã nhìn thấy một ngọn núi khổng lồ cao vút trong mây thẳng lên chín tầng trời cao ở xa xa, to lớn hùng vĩ một cách khác thường, mà trên đỉnh nơi cao nhất của ngọn núi này, dường như còn có một tòa bảo tháp đứng sừng sững ở đó.

"Đó chính là núi Thiên Kiếp trong truyền thuyết sao? Ngọn bảo tháp kia chắc là Thiên Kiếp bảo tháp mà ở muôn đời trước đó một vị siêu cấp đại năng tên là Nguyên Thủy đại đế để lại di tích sao?"

Hi Nguyệt thân là Thánh nữ của Lạc Hà tông, hiển nhiên đối với lai lịch của núi Thiên Kiếp cũng biết không ít, chậm rãi mở miệng nói.

Diệp Trần nói theo:

"Ta nghe người ta nói, cứ mỗi một lần trước đó mở ra cuộc chiến Bách Niên Thiên Kiêu thì tuyển thủ tiến vào trận chung kết trước tiên đều sẽ tiến vào Thiên Kiếp thần tháp, dùng cái này để phán đoán tiềm lực của tuyển thủ, có phải như vậy hay không?"

Hi Nguyệt gật đầu nói:

"Đúng thế! Thiên Kiếp thần tháp có tổng cộng ngàn tầng, người có tiềm lực càng mạnh, có khả năng số tầng đạt tới cũng càng cao!"

Diệp Trần lại nói:

"Kỷ lục cao nhất trước đây là bao nhiêu?"

Hi Nguyệt suy nghĩ một chút, nói:

"Ta nhớ là được nghe sư tôn nói qua một lần, Thiên Kiếp thần tháp sừng sững ngàn vạn năm, cho tới bây giờ không có ai có thể đạt tới đỉnh tháp, ghi chép cao nhất vẫn là từ trăm vạn năm trước được Hạo Thiên đại đế sáng lập, chín trăm chín mươi bảy tầng!"

"Hạo Thiên đại đế?"

Diệp Trần nghe được điều này thì lông mày lập tức hơi nhíu, hắn kiếp trước cũng chú ý nhiều tới cuộc chiến Bách Niên Thiên Kiêu này, đối với Hạo Thiên đại đế cũng biết rất ít, tin tức này vẫn là lần đầu hắn được nghe nói.

Hi Nguyệt lại nói tiếp:

"Hơn nữa cái Thiên Kiếp thần thá này, chỉ cho phép tu chân giả dưới một trăm tuổi tiến vào, dần dần cũng trở thành một cái tiêu chuẩn để tới cân nhắc tiềm lực của tu chân giả!"

"Mà trên thực tế, chỉ cần có thể ở bên trong Thiên Kiếp thần tháp lấ được thành tích xuất sắc nhất, về sau gần như đều trưởng thành đại nhân vật khó lường!"

"Ví dụ như Hạo Thiên đại đế kia, về sau đã thống nhất toàn bộ Tu Chân giới, hơn nữa nghe nói còn thành công vượt qua thiên kiếp!"

Nói đến đây, bên trong đôi mắt đẹp của Hi Nguyệt hiện ra vẻ có chút bị mê hoặc.

Hai người trò chuyện với nhau khi đang bay theo hướng tới gần núi Thiên Kiếp.

Bởi vì cái gọi là mắt thấy núi ngay trước mặt nhưng thực tế lại cách rất xa, hai người bay tới bốn năm tiếng, trọn vẹn vượt qua mấy trăm vạn dặm mới thực sự đến dưới chân ngọn núi khổng lồ cao tới vạn mét này.

Ở gần chân núi Thiên Kiếp có mấ tòa thành trì quy mô lớn, lúc này sớm đã kín người hết chỗ, cường giả khắp nơi bay ở trên không trung, thật sự là vô cùng náo nhiệt.

"Núi Thiên Kiếp vẫn luôn do Nguyên Thủy tông quản lý, cho nên mỗi lần cuộc chiến Bách Niên Thiên Kiêu mở ra thì cũng đều do cường giả của Nguyên Thủy tông đứng ra chủ trì!"

"Chúng ta muốn tham chiến, trước tiên nhất định phải tiến vào thành, đi tới phủ chấp sự của Nguyên Thủy tông báo danh, lấy được lệnh bài thông hành thì mới có thể lên núi!"

Hi Nguyệt dường như cũng nhìn ra, Diệp Trần không quen thuộc lắm với tình huống ở đây, vừa bảo Diệp Trần vào thành vừa giải thích với hắn.

Diệp Trần vốn không muốn bại lộ chính mình, cho nên cũng không có ý định tham gia cuộc chiến Bách Niên Thiên Kiêu, thế nhưng là nghe nói ngay cả Hạo Thiên đại đế năm đó cũng từng tiến vòa bên trong Thiên Kiếp thần tháp, trong lúc nhất thời lập tức trong lòng có chút ngứa ngáy.

Chẳng mấy chốc:

Hai người tới trước thành trì, Hi Nguyệt bỗng nhiên dừng lại:

"Làm sao vậy?"

Diệp Trần tò mò hỏi.

Hi Nguyệt nháy nháy mắt, cười nói:

"Ta đột nhiên nhớ tới, nếu như ta cứ vào thành như vậy, nhỡ đâu gặp phải người của sư môn ta, chỉ sợ sẽ có chút không ổn, cho nên ta phải thay đổi dung mạo một chút mới được!"

Nói xong lời này, Hi Nguyệt xòe bàn tay ra, ở trên mặt của mình nhẹ nhàng kéo một phát, gương mặt tuyệt mỹ trước đó, lập tức trở nên có chút bình thường, chỉ có một đôi mắt vô cùng thanh tịnh kia là hiện ra một luồng linh khí.

Diệp Trần thấy thế thì không thể không lắc đầu mà cười:

Hi Nguyệt sử dụng chỉ là thuật dịch dung thông thường, lừa gạt một chút người bình thường thì vẫn được, nếu như gặp phải cường giả chân chính, liếc mắt là có thể nhìn ra.

Tuy nhiên, cử động lần này của Hi Nguyệt lại chính hợp tâm ý của Diệp Trần, thế là hắn cũng thừa cơ hội này mà ngay lập tức thay đổi dung mạo của mình, đồng thời vận dụng lực lượng pháp tắc, ngay cả khí tức cũng thay đổi luôn, so với thuật dịch dung của Hi Nguyệt cao minh hơn không biết bao nhiêu lần.

Hi Nguyệt thấy thế thì lập tức hiếu kỳ nói:

"Vì sao ngươi cũng muốn dịch dung? Chắc là ngươi cũng sợ gặp phải người của sư môn ngươi sao?"

Diệp Trần cười nói:

"Ta không có sư môn, nhưng kẻ thù thì ngược lại là có rất nhiều, hơn nữa không có gì bất ngờ xảy ra, cừu nhân của ta, làn này chắc là cũng sẽ đến!"

Nói đến đây, trong đầu Diệp Trần không thể không nhảy ra bóng dáng đám người Tuyệt Vô Địch, Long Thần.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK