Quốc hội, Mỹ quốc.
"Ngài Tổng thống, theo tình huống trước mắt tới xem, Diệp Cuồng Tiên kia cũng đã chết dưới bom nguyên tử, tuy rằng lần này chúng ta cũng tổn thất không nhỏ, thế nhưng coi như đáng giá!"
Cục trưởng Pol của Siêu Năng cục mở miệng cười nói.
Tuy nhiên, Phổ Lãng Đặc tổng thống Mỹ quốc lại chau mày bao hàm oán khí nói:
"Pol cục trưởng, không có đơn giản như ngươi nói đi! Vốn chúng ta thế nhưng là có ý định tạo ra mâu thuẫn giữ Hoa Hạ quốc và Tô quốc, bây giờ lại bị người ta chỉ trích, kế hoạch của chúng ta bại lộ, Hoa Hạ quốc và Tô quốc dường như có ý định liên hợp với nhau muốn cùng nhau đối phó chúng ta!"
Pol nghe được điều này thì mặt mũi lập tức tràn đầy vẻ xấu hổ, hành động lần này tổng cộng xuất động tam đại chủ thần, Pol vốn cho rằng có thể mười phần chắc chín, không nghĩ tợi lại là toàn quân bị diệt, ngay cả tàu chiến cũng nhét vào địa bàn của Tô quốc.
Tuy rằng cuối cùng giết chết được mục tiêu thế nhưng cũng bị Tô quốc bắt được chỗ sơ hở, sau đó bắt đầu tiến hành làm mưu đồ lớn.
Bây giờ chính phủ Mỹ quốc đã trở thành mục tiêu công kích, tỷ lệ dân chúng ủng hộ tổng thống Mỹ quốc cũng đã trực tiếp rơi xuống mức điểm thấp nhất trong lịch sử.
Lúc này, một ông lão mặc quân trang mở miệng trầm giọng nói:
"Ngài Tổng thống yên tâm! Coi như Hoa Hạ quốc liên hợp lại với Tô quốc thì lại như thế nào? Tô quốc sớm đã không còn là Tô quốc năm đó, không quân và hải quân của Hoa Hạ cũng còn tương đối non nớt, căn bản không phải đối thủ của Mỹ quốc chúng ta, bọn họ nếu thật sự dám khơi mào chiến tranh thì chúng ta cũng không sợ!"
Lời nói này của ông lão mặc quân trang vừa ra khỏi miệng thì thành viên trong quốc hội còn lại cũng thi nhau hùa theo:
"Không sai! Tình hình phát triển những năm gần đây của Hoa Hạ quốc rất mạnh, cũng nên gõ cho một cái thật tốt, bằng không bọn hắn chỉ sợ sớm đã quên, thế giới này ai mới là lão đại!"
"Bây giờ không có con át chủ bài Diệp Cuồng Tiên này, Hoa Hạ đã không còn đáng sợ! Không phục ư? Trực tiếp đánh tới hắn phục là được rồi!"
"Ta đề nghị, lập tức điều binh lực ở khu Nam Mĩ và Trung Đông tới khu vực Thái Bình Dương, trước tiến hành uy hiếp bằng vũ lực, nếu Hoa Hạ quốc thật dám có hành động khác thường gì thì chúng ta cũng có thể chuẩn bị sớm!"
...
Cùng lúc đó ở trong biệt thự số một, tiểu khu Tử Kim Sơn, thành phố Vân Châu.
"Chị Sở, chị Tuyết Cơ, đã hai tháng rồi ta đều không có gặp sư phụ, hai người biết sư phụ của ta đi đâu không?"
Lâm Vũ Y vừa ra tới trước cửa, chớp chớp ngập nước mắt, hướng Sở Phi Yên và Tuyết Cơ mở miệng dò hỏi.
Sắc mặt của hai cô lập tức hơi đổi, tuy nhiên rất nhanh đã khôi phục trở lại bình thường.
Sở Phi Yên nở ra nụ cười ấm áp, sờ lên đầu của Lâm Vũ Y, chầm chậm nói:
"Không phải đều đã nói với em rồi sao? Sư phụ của em có chuyện quan trọng phải làm, không bao lâu nữa sẽ trở về á!"
"Thế nhưng là..."
Lâm Vũ Y còn muốn hỏi nhiều hơn thì Tuyết Cơ ở một bên cũng cười theo nói:
"Vũ Y à, em cũng không cần lo lắng a, chủ nhân thế nhưng là tồn tại vô địch thiên hạ, chờ ngài ấy sau khi làm xong chuyện của mình thì tự nhiên sẽ trở về! Ngoan, vẫn là nhanh đi học đi, không đi nhanh thì coi chừng đi học muộn đó nha!"
Hai người một phen khuyên mãi cuối cùng cũng dỗ được Lâm Vũ Y.
Sau khi Lâm Vũ Y rời khỏi, sắc mặt của hai cô gái trong nháy mắt trầm xuống, trở nên vô cùng ngưng trọng.
"Sở tiểu thư, nếu như chủ nhân không về nữa, chúng ta chỉ sợ sắp không dối gạt được!"
Vẻ mặt Tuyết Cơ lo lắng nói.
Sở Phi Yên khẽ thở dài một hơi, nói:
"Chuyện này ta làm sao mà biết được? Dì Lam bên kia cũng hỏi qua ta rất nhiều lần, sợ là đã bắt đầu nghi ngờ!"
"Còn có Thanh Nhã, Đường gia, Tào gia bên kia cũng thỉnh thoảng đến dò xét ý tứ của ta, cũng hẳn là biết chút gì đó..."
Tuyết Cơ nghe được điều này thì đôi mi thanh tú lập tức nhăn lại, "Hay là...chúng ta trược tiếp nói ra sự thật cho bọn hắn biết a?"
Không nghĩ tới Sở Phi Yên kiên định lắc đầu, "Không được! Việc này có thể giấu kín được một ngày thì là một ngày, tin tức liên quan chính thức đã được phong tỏa, trong thời gian ngắn sẽ không có người biết chuyện xảy ra ở Bắc Cực kia!"
"Diệp Trần cái tên này, trước đó đắc tội quá nhiều người, nếu một khi để những người kia biết được chuyện này thì khó bảo đảm sẽ không có người bỏ đá xuống giếng, cho nên người biết càng ít càng tốt!"
Tuyết Cơ nhẹ gật đầu, bỗng nhiên nhịn không được nói:
"Sở tiểu thư, ngài nói chủ nhân ngài ấy..."
Tuy rằng lời nói đằng sau Tuyết Cơ không có nói ra, nhưng Sở Phi Yên tự nhiên biết cô ta muốn hỏi cái gì, "Yên tâm đi! Tên kia chắc chắn không thể dễ dàng chết đi như vậy được, hơn phân nửa là gặp phải rắc rối gì đi..."
Sở Phi Yên nói tới đây thì dừng lại một chút lại nói tiếp:
"Đúng rồi! Tuyết Cơ, từ hôm nay trở đi, ngươi đi sát người bảo vệ an toàn cho dì Lam! Bên Hắc Sâm Lâm kia đã sắp hoàn thành, một đoạn thời gian tiếp theo sợ rằng ta phải đặt tất cả tinh lực ở đó!"
Tuyết Cơ vội vàng gật đầu đồng ý.
Tuy nhiên, đợi sau khi Tuyết Cơ rời khỏi, thân thể mềm mại của Sở Phi Yên lại hơi chao đảo một cái, cả người nhất thời không còn sự tự tin vững vàng như trước đó, trong đôi mắt ngược lại lộ ra vẻ bối rối và bất lực, thấp giọng lẩm bẩm nói:
"Diệp Trần a Diệp Trần! Anh cái con người này, nhưng tuyệt đối không thể có chuyện gì xảy ra a!"
...
Gần đảo Lang Vương ở Bắc Cực, lúc này đảo Lang Vương sớm đã bị bom nguyên tử của Mỹ quốc san thành bình địa, hoàn toàn hóa thành một vùng biển.
Tuy nhiên không có ai biết, lúc này dưới vùng biển này, ở chỗ đáy biển sâu gần ngàn mét, lại có năm thân ảnh!
Năm người này mặc đồ lặn đặc chế, thông qua lồng thủy tinh trên mặt năm người, cộng thêm đèn lặn xuống nước có thể thấy rõ ràng khuôn mặt của bọn hắn.
Bỗng nhiên chính là năm người Âu Dương Hàn của Thần Long vệ!
Hóa ra, từ sau khi quân đội Hoa Hạ biết được chuyện ở Bắc Cực, Dịch Sơn Hà liền phái năm người Âu Dương Hàn đi tới nơi này, một mực âm thầm điều tra.
Kết quả là đã tra xét được hơn một tháng, vẫn là còn không tra được cái gì, thế là Âu Dương Hàn bàn bạc với cả nhóm, quyết định đến đáy biển chỗ bom nguyên tử nổ nhìn một chút.
"Lão đại ta nói rồi, chúng ta có cần thiết phải liều như thế hay không a! Phóng xạ của bom nguyên tử ở nơi đó còn chưa có tán đi a, coi như chúng ta mặc quần áo lặn đặc chế phòng phóng xạ nhưng cũng khó đảm bảo không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra a!"
Người nói chuyện chính là Vân Lệ Cơ, năm người mặc đồ lặn, nhưng vẫn có thể trực tiếp trò chuyện với nhau.
Giọng điệu của Âu Dương Hàn thì nghiêm túc nói:
"Cấp trên đã phái chúng ta tới điều tra tung tích của Diệp tướng quân, sống thì gặp người mà chết phải thấy xác, không tới đáy biển lục soát tìm kiếm thì nói như thế nào ta cũng không thể an tâm!"
Âm Bất Bình nhếch miệng nói:
"Lão đại, không phải ta đả kích ngươi, cho dù Diệp tiên sinh là cường giả cảnh giới Tiên Nhân, ở dưới oanh tạc của bom nguyên tử sợ rằng cũng phải tới mực hài cốt không còn, còn đi nơi nào tìm được thi thể?"
Âu Dương Hàn vừa cẩn thận tìm kiếm dưới đáy biển, thản nhiên nói:
"Chẳng lẽ các ngươi đều đã quên rồi sao? Trên tay Diệp tướng quân thế nhưng có mấy món Thần khí cực kỳ lợi hại, coi như ngài ấy bị bom nguyên tử nổ cho hài cốt không còn thì những Thần khí kia cũng chưa chắc có thể bị hủy hết a?"
Bốn người còn lại nghe xong lời này thì lập tức hai mắt thi nhau sáng lên, lập tức cảm thấy phấn chấn.
Đáng tiếc là, liên tiếp tìm hơn nửa ngày, nhưng vẫn như cũ đều không tìm được cái gì.
Ngay tại Âu Dương Hàn cũng đang có ý định từ bỏ thì lúc này bỗng nhiên phát giác được ở phía dưới xuất hiện một tia ba động!
"Ừm? Phía dưới hình như có gì đó quái lạ!"
Chương 467 Vào Yêu giới
Rầm rầm rầm!
Âu Dương Hàn hướng phía dưới đáy biển, bỗng nhiên đánh ra liên tiếp mấy chưởng, nước bòn đáy biển lập tức bị đánh bay ra, sau đó phía dưới lộ ra một màn ánh sáng.
Bỗng nhiên chính là không gian kết giới đi vào Yêu giới!
"Đây là...đây là thứ gì?"
Mọi người thấy cảnh tượng này thì lập tức tất cả mỗi người đều quá sợ hãi.
Cuối cùng, Âu Dương Hàn mở miệng nói:
"Nếu như ta không có nhớ lầm, thì đây chính là không gian kết giới! Xem ra những ghi chép ở trong cổ tịch được lưu truyền qua từng thế hệ của gia tộc chúng ta đều là thật! "
Bốn người còn lại lập tức càng cảm thấy tò mò, "Lão địa, thật cái gi? Ngươi có thể nói rõ ràng hơn một chút hay không?"
Âu Dương Hàn trầm ngâm một lát mới chậm rãi nói:
"Căn cứ theo ghi chép trong cổ tịch hay còn gọi là sách cổ mà gia tộc chúng ta lưu truyền, thế giới này cũng không phải đơn giản như những gì chúng ta nhìn thấy!"
"Ngoài thế chỗ thế giới này của chúng ta ra thì còn có tứ đại thế giới khác biệt là Thần giới, Tiên giới, Ma giới và Yêu giới!"
"Mà căn cách Trái Đất liên hệ với những thế giới này thì chính là không gian kết giới trước mặt đây!"
"Nếu như ghi chép trong sách cổ của Âu Dương gia chúng ta không có sai thì nơi này chắc là lối vào Yêu giới!"
Âu Dương Hàn nói một hơi, trên mặt lập tức lộ ra vẻ cực nóng.
Còn về bốn người còn lại thì mọi người đều có vẻ mặt không hiểu, "Lão đại, có phải ngươi đã đọc quá nhiều tiểu thuyết huyền huyễn rồi phải không? Thần giới, Yêu giới cái gì, chẳng lẽ trên đời này thật là có thần tiên yêu quái hay sao?"
Lỗ Bá Thiên nhịn không được phản bác.
Âu Dương Hàn cười nhạt một tiếng, "Ai nói không có? Ở trước lúc các ngươi còn không được chứng kiến Diệp tướng quân xuất hủ, các ngươi có thể tưởng tượng được, một người có thể có được lực lượng mạnh mẽ như vậy sao?"
"Trong mắt của ta, Diệp Tướng quân so với người bình thường thì đã được tính là thần tiên rồi!"
Bốn người cẩn thận nghĩ lại thì thật đúng là chuyện như vậy!
Lực lực mà Diệp Trần biểu hiện ra, một người quét ngang cả một đội quân, coi như so với thần tiên bên trong chuyện thần thoại thì cũng không kém bao nhiêu.
Nếu như trên đời này thật sự có thần tiên, vậy có yêu ma quỷ quái thì cũng không có cái gì là lạ cả.
"Mau nhìn! Trên không gian kết giới này dường như có vết rách! Không biết chừng có lẽ chúng ta cũng có thể đi vào được a!"
Âu Dương Hàn bỗng nhiên phát hiện khe hở bên trên không gian kết giới thì lập tức càng thêm kích động.
Thế là hai tay đặt ở bên trên kết giới, bỗng nhiên phát lực, muốn xém mở khe hở nhỏ xíu kia ra.
Tuy nhiên.
Ầm!
Âu Dương Hàn lập tức cảm nhận được một cỗ phản lực mạnh mẽ, trong nháy mắt bắn hắn bay ra noài, suýt chút nữa thì phun ra một ngụm máu tươi!
"Lão đạo!"
"Ngươi không sao chứ?"
Bốn người còn lại vội vàng đi tới trước mặt Âu Dương Hàn, đỡ lấy hắn.
Âu Dương Hàn cười khổ lắc đầu nói:
"Quả nhiên! Không gian kết giới đều là đại năng thời thượng cổ bố trí, bằng vòa cảnh giới của ta bây giờ, sợ là còn lâu mới có khả năng mở ra! Tuy nhiên..."
Âu Dương Hàn xoay chuyển lời nói, dường như nghĩ tới điều gì, trên mặt lập tức hiện ra vẻ kích động, "Chúng ta đã tìm mấy lần dưới đấy biển mà không tìm thấy được thi thể của Diệp tướng quân cũng như không có phát hiện di vật của Diệp tướng quân..."
"Các ngươi nói xem, có phải còn có một loại khả năng nữa hay không? Diệp tướng quân thông qua đạo không gian kết giới trước mắt này tiến vào trong một thế giới khác đi?"
Bốn người nghe được lời này của Âu Dương Hàn thì tất cả lập tức đều sững sờ, sau đó mặt mũi của tất cả đều tràn đầy vẻ khó tin.
"Một thế giới khác?"
"Đây cũng quá quỷ dị đi!"
"Chẳng lẽ cái kia cái gì Yêu giới, thật tồn tại?"
"Làm sao có khả năng?"
Tất cả bốn người đều cảm thấy chuyện này thật khó mà tin nổi.
...
Mà vào lúc này, ở Yêu giớ.
Ở bên trong một cái tiểu sơn cốc vắng vẻ, bỗng nhiên truyền tới một giọng nói thanh thúy dễ nghe.
Tuy nhiên giọng nói này dường như không thuộc vào bất kỳ một ngôn ngữ nào ở trên Trái Đất.
"Diệp Trần ca ca, thương thế của ngươi đã tốt hơn chưa?"
Người nói chuyện chính là một thiếu nữ khoảng mười lăm mười sáu tuổi, có gương mặt thuần khiết lại lộ ra một cỗ yêu dị, hai loại khí chất hoàn toàn khác nhau này, hết lần này tới lần khác lại cùng xuất hiện ở trên một khuôn mặt, có một loại mị hoặc khó mà hình dung được.
Tuổi của thiếu nữ này không lớn lắm, nhưng dáng người thì lại tương đối nóng bỏng, hơn nữa quỷ dị chính là lỗ lại của nàng lại là nhọn, có chút giống với Hồ ly.
Thiếu nữ này chẳng những có hình dạng kỳ lạ mà ngôn ngữ cũng kỳ quái, quần áo thì một thân váy đều là da thú, đeo các loại trang sức cổ quái kỳ lạ.
Mà ở bên cạnh thiếu nữ này còn có một thiếu niên quần áo trên người rách tả tới đứng ở đó, bỗng nhiên chính là Diệp Trần!
Hoá ra, thật đúng là để Âu Dương Hàn đoán đúng!
Hôm đó ở trước không gian kết giới, Diệp Trần ra hết các loại thủ đoạn, cuối cùng vẫn không thể ngăn cản được uy lực của bom nguyên tử.
Ngay vào thời khắc sinh tử cùng đường, năng lượng cường hãn của bom nguyên tử kia có chỗ bộc phát, thế là oanh mở khe hở không gian kết giới ra một chút!
Thế là Diệp Trần quyết định thật nhanh cưỡng ép thông qua những khe hở kia tiến vào bên trong Yêu giới này.
Tuy nhiên, lúc ấy bản thân hắn đã bị trọng thương, sau khi tiến vào trong không gian kết giới lại bị không gian loạn lưu xung kích, tuy rằng cuối cùng may mắn mà thành công bước vào Yêu giới, nhưng cũng suýt chút nữa thì muốn nửa cái mạng của hắn.
Cũng may, khi hắn tiến vào trong Yêu giới này thì tơi vào trong một tiểu sơn cốc vắng vẻ, cũng là hết sức an toàn.
Lại thêm linh khí thiên địa ở đây vượt quá xa ngoại giới, hơn nữa trong Càn Khôn Trạc của Diệp Trần còn có một số đan dược, trải qua một tháng tĩnh dưỡng, tuy rằng thực lực còn chưa khôi phục hoàn toàn nhưng ít ra đã có sức tự vệ.
Còn về thiếu nữ trước mặt này, là người Yêu tộc mà Diệp Trần hắn vừa mới quen ở hai ngày trước.
Nha đầu này tên là Thanh Bảo Nhi, lúc hái thuốc ở trong núi thì bọ một tên người của Xà Tộc tập kích, nhờ có Diệp Trần ra tay cứu nàng ta, hai người quen biết từ lúc đó.
Sau đó, Diệp Trần rất nhanh đã học được ngôn ngữ của nàng, hơn nữa từ trong miệng tiểu nha đầu này, hắn còn biết được không ít tin tức liên quan tới Yêu giới.
Đúng như sự phán đoán của Diệp Trần trước đó, cái gọi là Yêu giới thì thật ra chẳng qua chỉ là do người mở ra một một cái không gian thế giới ngoài Trái Đất.
Lớn khoảng chừng tương đương với nửa diện tích của Hoa Hạ quốc, mà ở bên trong đó sinh sống là hậu duệ của Yêu tộc thượng cổ.
Yêu tộc, ở trong Tu Chân giới là tồn tại rất hay gặp, tuy rằng Diệp Trần cũng không biết, những Yêu tộc trên Trái Đất này đến cùng là đến từ chỗ nào, tuy nhiên có thể khẳng định là, những Yêu tộc này cùng với Yêu tộc ở Tu Chân giới đều thuộc về cùng một nguồn gốc, thậm chí ngay cả ngôn ngữ thông dụng của bọn họ đều không sai lệch quá nhiều!
...
"Bảo nhi, may mắn mà nhờ có gốc Huyết Hỏa Linh Chi kia của ngươi, thân thể của ta đã gần như khôi phục hoàn toàn!"
Sau khi Diệp Trần đứng dậy, phủi phủi bụi đất bám trên quần áo, hướng về phía thiếu nữ Hồ tộc trước mắt cười nói.
Căn cứ theo Thanh Bảo Nhi giới thiệu về bản thân mình thì nàng ta là người thuộc về Hồ tộc, đã từng là một trong thập đại Yêu tộc của Yêu giới, đáng tiếc bây giờ đã như mặt trời sắp lặn, biến thành Yêu tộc nhị lưu, còn về một mạch Thanh Hồ của nha đầu này thì càng là hạng chót trong bộ lạc Hồ tộc.
Thanh Bảo Nhi thấy Diệp Trần đã bình yêu vô sự, cũng rất vui vẻ, trải qua tiếp xúc mấy ngày nay thì hai người đã hết sức quen thuộc.
"Diệp Trần ca ca, tiếp theo ngươi chuẩn bị đi đâu? Nếu không cùng ta trở về bên trong tộc của ta đi!"
Diệp Trần đang muốn mở miệng thì lúc này ngoài sơn cốc truyền tới từng đợt âm thanh xôn xao loạn xạ, sau đó một đám người Yêu tộc nhìn có chút giống với Thanh Bảo Nhi từ bên ngoài vọt vào.
Ngay lập tức Thanh Bảo Nhi thay đổi sắc mặt, "Không tốt! Là tộc nhân của ta đến! Diệp Trần ca ca, ngươi mau trốn đi!"
Diệp Trần vẫn đứng ở chỗ đó không hề động, cười nhạt một tiếng nói:
"Không sao, ta vừa đúng cũng muốn gặp Yêu tộc thượng cổ một lần!"
Chương 468 Xung đột
Nói thật, Diệp Trần cũng không nghĩ tới, trên Trái Đất thế mà thật sự có sự tồn tại của Yêu tộc!
Yêu tộc cũng không phải là yêu thú, chuẩn xác mà nói, nên gọi là Yêu nhân tộc mới đúng!
Bởi vì Yêu tộc ở dưới trạng thái bình thường thì giống với Nhân tộc, chỉ có điều trong cơ thể có huyết mạch của yêu, có thể hóa thân thành trạng thái yêu thú mà thôi.
Giống như Lang Vương Khoa Lạc Phu trước đó, tuy rằng huyết mạch của hắn cũng không thuần khiết, thế nhưng cũng được coi là Yêu tộc.
Mà yêu thú thì là thú, linh trí thông thướng khá là thấp, chỉ có những con yêu thú có đẳng cấp cao sau khi tu luyện Hóa Hình thuật mới có thể tạm thời biến đổi thành trạng thái hình người.
Cho nên, ở trong Tu Chân giới, Yêu tộc và yêu thú là có bản chất khác biệt!
...
Những suy nghĩ này lóe lên ở trong đầu Diệp Trần đồng thời những tộc nhân của Thanh Bảo Nhi kia cũng đã lao vào trong sơn cốc.
Tất cả quần áo của những người thuộc Yêu tộc này đều lấy da thú ra để chế tạo thành quần áo, trên người đều đeo các loại trang sức cổ quái kỳ lạ, hơn nữa khí thế của mỗi người đều không kém.
"Cửu trưởng lão, chính là người này! Hỏa Linh Chi ngàn năm trong tộc bị mất đi trước đó, hẳn là bị Bảo Nhi tiểu thư lấy ra cho cái tên này!"
Người nói chuyện chính là một người đàn ông trẻ tuổi của Hồ tộc, hắn chỉ vào Diệp Trần, một mặt giận dữ mở miệng nói.
Mà vị được gọi là Cửu trưởng lão kia thì là một ông lão râu bạc.
Dựa theo tình huống mà Thanh Bảo Nhi trước đó nói cho Diệp Trần biết, bên trong mỗi một bộ lạc của Yêu tộc, địa vị cao nhất tự nhiên là Tộc trưởng của một tộc rồi mới tới Đại Tế Ti cùng với các Đại trưởng lão.
Bộ lạc của Thanh Bảo Nhi là mạch Thanh Hồ bên trong Hồ tộc, toàn bộ bộ lạc tổng cộng chỉ có mấy ngàn người, trong tộc ngoài Tộc trưởng và Đại Tế Ti ra, thì thông thường đều được mười vị Đại trưởng lão tới quản lý công việc nội bộ.
Mà ông lão trước mắt này hẳn là Cửu trưởng lão bên trong mười Đại trưởng lão.
Thanh Bảo Nhi nghe được lời nói của thanh niên Hồ tộc kia thì lập tức cuống lên, vội vàng bước nhanh đi tới trước mặt ông lão, lôi kéo ống tay áo của hắn, nói:
"Cửu gia gia, Diệp Trần ca ca hắn không phải người xấu, trước đó Đằng Khôn của Đằng Xà tộc đánh lén ta, may nhờ có Diệp Trần ca ca đánh chạy hắn, cho nên ta mới đưa Hỏa Linh Chi ngàn năm cho Diệp Trần ca ca chữa thương!"
"Cửu gia gia, nếu như ngài phạt thì phạt ta đi, chuyện này không liên quan gì tới Diệp Trần ca ca a!"
Diệp Trần nghe được điều này thì không thể không khẽ chau mày, nếu không phải Thanh Bảo Nhi cho hắn gốc Hỏa Linh Chi ngàn năm kia, hắn cũng không có khả năng chữ chị thương thế bên trong cơ thể của hắn nhanh như thế, chỉ là để hắn tuyệt đối không ngờ tới chính là Hỏa Linh Chi ngàn năm này lại là nha đầu này trộm được ở trong tộc!
Địa vị của Thanh Bảo Nhi ở trong Thanh Hồ tộc cũng không thấp, Cửu trưởng lão cũng không dám trách cứ quán phận, "Tiểu Bảo à! Ngươi hồ đồ a! Hỏa Linh Chi ngàn năm kia thế nhưng là chúng ta dùng để xin cứu binh, ngươi làm sao có thể..."
Nói tới đây, Cửu trưởng lão dừng lại một chút, lại nhìn về phía Diệp Trần ở một bên, chậm rãi nói:
"Tiểu hỏa tử, ngươi không phải người Hồ tộc chúng ta a? Có thể đánh bại Đằng Khôn, xem ra tu vi của ngươi cũng không kém!"
Ở dưới tình huống không biến thân, người Yêu tộc cùng với người bình thường cũng không có khác biệt quá lớn, hơn nữa trong Yêu giới không có sự tồn tại của Nhân tộc,. cho nên đối phương cũng không có hoài nghi thân phận của Diệp Trần.
"Đa tạ ngươi đã cứu được Tiểu Bảo, thế nhưng gốc Hỏa Linh Chi ngàn năm kia đối với Thanh Hồ tộc chúng ta mà nói rất quan trọng, còn xin ngươi trả lại!"
Cửa trưởng lão một mặt hòa khí nói.
Diệp Trần hơi sững sờ một chút, sau đó nói thẳng:
"Thật xin lỗi, Hỏa Linh Chi ngàn năm đã bị ta ăn!"
"Cái gì!"
Sắc mặt của Cửu trưởng lão thay đổi lớn, vẻ mặt chợt phát lạnh, "Tiểu tử, đây chính là Hỏa Linh Chi ngàn năm! Không có thực lực Vương cấp trở lên, nếu là nuốt sống Hỏa Linh Chi ngàn năm này vào thì không thể không bạo thể mà chết!"
"Ngươi cảm thấy lời này của ngươi sẽ có người tin tưởng sao?"
Nói đến lời cuối cùng, trên mặt Cửu trưởng lão đã trở nên vô cùng lạnh lùng.
Bên trong Yêu giới, người người tu luyện, dựa theo thực lực đẳng cấp chia làm cấp Sĩ, cấp Tướng, cấp Hậu, cấp Vương, cấp Hoàng và cấp Đế, tổng cộng sau đại cảnh giới.
Trước đó theo như lời giải thích của Thanh Bảo Nhi thì Diệp Trần trên cơ bản có thể đánh giá ra, cấp Sĩ tương đương với võ giả nồi kình trong giới võ giả của Hoa Hạ, ở bên trong Yêu giới khắp nơi đều có thể thấy được.
Mà cấp Tướng thì tương đương với tông sư Hóa Kinh, ở Yêu giới cũng thuộc về hàng ngũ cao thủ.
Cấp Hậu tương đương với võ giả Thánh Cảnh của Hoa Hạ, cấp Vương thì đại khái tương đương với Thần Cảnh!
Phải biết, cho dù là Tộc trưởng của Thanh Hồ tộc bọn họ chẳng qua cũng chỉ có thực lực cấp Tướng hậu kỳ mà thôi.
Hỏa Linh Chi ngàn năm có dược tính nóng bỏng, không có tu vi Thần Cảnh trở lên, trực tiếp nuốt sống xuống thì khẳng định kinh mạch toàn thân bị bạo phá mà chết.
Đây cũng là lý do tại sao Cửu trưởng lão không tin lời nói của Diệp Trần.
Theo như suy nghĩ của hắn thì tuổi của người trẻ tuổi trước mắt này có thể đạt tới cấp Tướng cũng đã là tồn tại vô cùng nghịch thiên rồi.
Cho nên rất rõ ràng hắn đang cho rằng Diệp Trần là đang nói láo!
Mà mục đích đớn giản chính là muốn chiếm Hỏa Linh Chi ngàn năm này làm của riêng!
Diệp Trần cũng biết đối phương nghi ngờ, nhún vai và nói:
"Lão gia tử, mặc kệ ngươi có tin hay không, ta nói đều là sự thật, Hỏa Linh Chi đã bị ta ăn! Tuy nhiên..."
Diệp Trần nói tới đây thì dừng lại một chút, trực tiếp từ bên trong Càn Khôn Trạc lấy ra một bình Bồi Nguyen đan ném cho Cửu trưởng lão, "Những viên đan dươc này, coi như là bồi thường cho các ngươi đi!"
"Đan dược?"
Cửu trưởng lão đầu tiên là sững sờ, sau đó bán tín bán nghi mở bình thuốc ra, lấy đan dược từ trong bình ngọc ra thì ngay lập tức sắc mặt đại biến mà một đám người Hồ tộc ở xung quanh cũng thi nhau lộ ra vẻ cực nóng, "Đây là...Bồi Nguyên đan?"
Nói thật, đối phương phản ứng lớn như thế, ngay cả Diệp Trần cũng cảm thấy hơi ngoài ý muốn một chút.
Hắn tự nhiên không biết, ở bên trong Yêu giới, Luyện Đan sư rất thưa thớt, đan dược là thứ đồ vật vô cùng trân quý.
Mà bây giờ, Diệp Trần ném cho hắn nguyên một bình đan dược, điều này làm cho Cửu trưởng lão làm sao không cảm thấy khiếp sợ?
"Anh bạn nhỏ đến cùng là ai? Còn xin nói cho biết một chút!"
Cửu trưởng lão mở miệng nói lần nữa, giọng điệu đã trở nên cung kính hơn rất nhiều.
Diệp Trần tùy ý khoát tay áo, "Ta là ai, các ngươi không cần biết!"
Nói xong, Diệp Trần lại từ bên trong Càn Khô Trạc móc ra một bình Tẩy Tủy đan, cùng với một kiện Linh khí phi kiếm đưa tới trên tay Thanh Bảo Nhi ở một bên, cười nói:
"Nha đầu, đa tạ ngươi chiếu cố mấy ngày nay, những vật này ngươi nhận lấy đi!"
"Tạ ơn Diệp Trần ca ca!"
Thanh Bảo Nhi lập tức mừng rỡ không thôi, lập tức nhận lấy đồ vật, cầm Linh khó phi kiếm như vậy lộn qua lộn lại quan sát.
Cửu trưởng lão và mọi người ở một bên thì không thể không kinh hô lên, "Linh...Linh khí?"
Diệp Trần mỉm cười, lại vỗ vỗ cái đầu nhỏ của Thanh Bảo Nhi, nói:
"Nha đầu, sau này chúng ta có duyên thì gặp lại, tạm biệt!"
Nói xong, Diệp Trần đagn có ý định quay người đi sâu vào trong sơn cốc, hắn ở Yêu giới đã được hơn một tháng, thương thế trên người cũng đã tốt hơn bảy tám phần, hơn nữa trong khoảng thời gian một tháng này, Diệp Trần đã sửa sang lại ba phần bản đồ kia một phen, đã nghiên cứu ra được biện pháp tiến vào Bồng Lai tiên đảo, bây giờ cũng là lúc cần phải trở về.
Nhưng mà đúng vào lúc này, thanh niên Hồ tộc trước đó kia bỗng nhiên đứng dậy, ngăn ở trước mặt hắn, "Tiểu tử! Hỏa Linh Chi ngàn năm thế nhưng là chí bảo của Thanh Hồ tộc chúng ta, chẳng lẽ ngươi muốn dùng hai bình đan dược là có thể đuổi chúng ta đi sao?"
Lông mày Diệp Trần lập tức hơi nhíu lại, nếu như không phải bận tâm tới Thanh Bảo Nhi ở một bên thì hắn sớm đã một bàn tay vỗ ra, "Vậy ngươi muốn như thế nào?"
Thanh niên Hồ tộc kia cười lạnh chỉ vào Càn Khôn Trạc trên tay Diệp Trần, nói:
"Ngươi nói ngươi ăn Hỏa Linh Chi ngàn năm, ta không tin! Trì khi ngươi giao Pháp Khí Không Gian của ngươi ra, để chúng ta kiểm tra một chút!"
Thanh Bảo Nhi nghe được điều này, gương mặt xinh đẹp lập tức biến đổi, "A Ba Lỗ! Ngươi quá đáng!"
Hai mắt Diệp Trần cũng không thể không nhíu lại, nổi lên một vết sắc bén, "Nếu như ta không đồng ý thì sao?"
Chương 469 Hồ Tộc nội loạn
Coi như đồ ngu cũng có thể nhìn ra được, tên thanh niên A Ba Lỗ của Hồ tộc này rõ ràng là đang ngấp nghé bảo bối bên trong Càn Khôn Trạc của Diệp Trần!
A Ba Lỗ nghe được lời này của Diệp Trần, lập tức mở miệng, lạnh lùng nói:
"Tiểu tử! Việc này nhưng không phải do ngươi đồng ý hay không!"
Nói xong, A Ba Lỗ đánh về phía Diệp Trần, rồi mới bỗng nhiên hướng chỗ cổ tay của hắn chộp tới.
"Diệp Trần ca ca cẩn thận!"
Thanh Bảo Nhi lo lắng vội vàng nhắc nhở một tiếng.
Tuy nhiên, Diệp Trần ngay mả mí mắt nhấc cũng không có nhấc, trực tiếp cong ngón búng ra, "Muốn chết!"
Phốc!
Một đạo khí kình vô hình, trực tiếp rõ ràng đánh bay A Ba Lỗ có dáng người to con bay ra ngoài, sau khi rơi xuống đất thì điên cuồng phún ra một ngụm máu tươi rồi cái cổ nghẹo cổ ngất đi.
"Cái gì!"
Máy người còn lại thấy thế thì tất cả lập tức đều giật nảy cả mình.
Phải biết, A Ba Lỗ này thế nhưng là thiên tài kiệt xuất nhất trong số thế hệ tuổi trẻ bây giờ của Thanh Hồ tộc bọn họ, tuổi còn trẻ đã đạt tới cấp Tướng!
Chính là ở toàn bộ Yêu giới cũng đều thuộc về hạng người có tư chất thượng thừa.
Mà bây giờ, lại bị một tên gia hỏa so với hắn còn phải trẻ hơn rất nhiều, trực tiếp một chỉ bắn bay!
Thực lực của người này đến cùng là mạnh bao nhiêu?
"Diệp Trần ca ca ngươi..."
Thanh Bảo Nhi ở một bên cũng là một mặt kinh ngạc, khuôn mặt nhỏ tinh xảo hơi trắng bệch.
Mấy ngày trước, lúc nàng ta bị Đằng Khôn của Đằng Xà Tộc khi dễ, Diệp Trần xuất thủ cứu nàng, khi đó thực lực Diệp Trần biểu hiện ra, giống như cũng tương đương với A Ba Lỗ.
Thế nhưng bây giờ thế mà một chỉ thuận tay đã đánh bay cao thủ trong thế hệ tuổi trẻ của Thanh Hồ tộc bọn họ!
Mọi chuyện vừa xảy ra trước mắt đối với Thanh Bảo Nhi có lực trùng kích thực sự quá lớn, đến mức mà nàng ta ở trong lúc nhất thời có chút khó mà tiếp nhận nổi.
Diệp Trần thuận tay giải quyết A Ba Lỗ, hướng về phía Thanh Bảo Nhi mỉm cười, "Yên tâm, xem ở trên mặt mũi của ngươi, ta chỉ đánh hắn ngất xỉu mà thôi!"
"A, vậy thì tốt rồi..."
Thanh Bảo Nhi nghe được điều này thì ngay lập tức dùng tay nhỏ vỗ vỗ vào trong bộ ngực cao vút, thở phào nhẹ nhõm.
Diệp Trần ngược lại lại đưa ánh mắt quét về phía mấy người khác, "Như thế nào? Mấy vị còn muốn cản ta sao?"
Mọi người nhất thời bị dọa đến liên tục lùi lại, ngay cả vẻ mặt của Cửu trưởng lão cũng trở nên trắng bệch, vội vàng cười theo nói:
"Tiền bối nói đùa! Là chúng ta có mắt không tròng, nào dám động thủ với tiền bối?"
Chỉ một chiêu thuận tay vừa rồi của Diệp Trần thì Cửu trưởng lão cũng đủ vững tin rằng ngay cả Tộc trưởng Thanh Hồ tộc bọn họ cũng không làm được!
Nói cách khác, thiếu niên trước mắt này ít nhất cũng có cảnh giới cấp Tướng đỉnh phong, thậm chí có thể là cấp Hậu!
"Thiên phú và thực lực của kẻ này, chính là ở bên trong bảy đại tộc, chỉ sợ cũng là nhân vật cấp thiên tài, làm sao lại sẽ chạy tới Thanh Hồ tộc chúng ta nơi mà ngay cả cứt chim cũng không có?"
Cửu trưởng lão đang khiếp sợ không gì sánh nổi, cũng âm thầm buồn bực.
Diệp Trần hướng về phía Thanh Bảo Nhi hơi gật một cái, đang định rời khỏi, thế nhưng vào đúng lúc này thế mà phát sinh dị biến, "Cửu trưởng lão mau nhìn! Là Lang Yên! Có ngoại địch xâm lấn!"
Một tên thanh niên khác của Hồ tộc chỉ vào nơi xa, lớn tiếng mở miệng nói.
Diệp Trần cũng không thể không thuận theo hướng chỉ của người kia mà nhìn lại, quả nhiên, ở ngoài hơn mười dặm, tứ bề báo hiệu bất ổn, sau đó lại truyền tới tiếng từng trận đánh nhau.
Cửu trưởng lão lập tức thay đổi sắc mặt, "Không tốt! Chắc là người của Hắc Hồ tộc đánh tới! Chúng ta ngay lập tức trở về hỗ trợ!"
"Rõ!"
Sau khi Cửu trưởng lão ra lệnh một tiếng, mọi người cũng không đoái hoài tới chuyện đi quản Diệp Trần nữa mà thi nhau hướng về bộ tộc Hồ tộc vọt tới.
Thanh Bảo Nhi cũng là lòng nóng như lửa đốt, không thể không lại liếc mắt nhìn Diệp Trần bên cạnh mình, há to miệng cuối cùng cắn răng nói:
"Diệp Trần ca ca, ngươi đi nhanh lên đi! Ta cũng phải trở về giúp một tay á!"
Nói xong lời này, Thanh Bảo Nhi cũng lập tức hướng đám người Cửu trưởng lão mà đuổi theo.
Diệp Trần thấy thế thì hơi do dự một lát, cuối cùng không thể không lắc đầu, "Thôi! Nha đầu này cũng coi như là có duyên với ta, trước khi rời đi, ta cũng nên bảo đảm an toàn của nàng mới được!"
"Huống chi, ta ở Yêu giới đã hơn một tháng, cũng không cần phải vội vàng trở về!"
Vừa nghĩ đến đây, thân thể Diệp Trần nhoáng một cái lập tức cũng lặng lẽ đi theo.
Nhỡ rõ trước đó Thanh Bảo Nhi đã từng kể, ở Yêu giới, gần như mỗi ngày đều xảy ra đấu tranh.
Tuy nhiên chuyện này cũng không khó lý giải.
Người Yêu tộc vốn có tính tình nóng nảy, mà bên trong Yêu giới này lại là nơi rất thiếu tài nguyên, mà chủng tộc thì lại có rất nhiều, xung đột đấu tranh tự nhiên cũng không thể tránh được.
Khôn thì sống mà ngu thì chết, mạnh thì tồn tại mà yếu thì bị tiêu diệt, vô luận là ở thế giới nào cũng vậy, đây đều là quy tác sinh tồn từ trước tới nay.
...
Đợi đến lúc Diệp Trần lặng lẽ đi theo đám người Thanh Bảo Nhi trở lại Thanh Hồ tộc thì đấu tranh dường như đã tiến vào phần cuối.
Một đám mặc trang phục giống y hệt như Thanh Bảo Nhi bị một đạo nhân mã khác vây khốn ở giữa.
Rất rõ ràng, Thanh Hồ tộc chắc là bị đối phương tập kích, trực tiếp để người ta gói bánh bao.
"Thanh Nham, ta cho ngươi thêm một cơ hội cuối cùng! Giao Yêu Vương lệnh ra, thần phục Hắc Hồ tộc chúng ta, bổn Tộc trưởng có thể tha cho tộc nhân của ngươi khỏi chết!"
Người nói chuyện là một người đàn ông trung niên cao gầy mặc áo da thú màu đen, lúc này đang có vẻ mặt đắc ý, cao cao tại thượng nhìn qua một người đàn ông trung niên cầm đầu Thanh Hồ tộc bị bọn họ vây quanh bên trong.
Người đàn ông trung niên này trong tay cầm một cây trường thương, vết máu loang lổ trên người, rõ ràng trước đó đã trải qua một phen khổ chiến.
"Mặc Thiên Hà! Không nghĩ ra ngươi vì muốn đạt được Yêu Vương lệnh của Hồ tộc chúng ta thế mà cấu kết với người của Đằng Xà tộc! Liệt tổ liệt tông Hồ tộc ta, nếu như ở trên trời có linh thì chắc chắn sẽ trừng phạt ngươi! "
Người đàn ông trung niên tên là Mặc Thiên Hà kia nghe được điều này thì lập tức cười khặc khặc một tiếng, "Thanh Nham, ngươi mau tỉnh lại đi! Nghĩ tới Hồ tộc chúng ta thân là một trong thập đại Yêu Vương tộc, năm đó uy phong bực nào!"
"Chính là ở dưới sự lãnh đạo của Thanh Hồ tộc các ngươi, lúc này mới suy bại cho tới tình trạng như bây giờ!"
"Bây giwof toàn bộ Hồ tộc đã sụp đổ, biến thành bộ tộc nhị lưu ở Yêu giới, Thanh Hồ tộc các ngươi cũng không thể trốn tránh trách nhiệm!"
"Ngươi đã không có năng lực thống nhất các bộ tộc lớn, phát dương quang đại Hồ tộc chúng ta, vậy chuyện này giao lại cho Mặc Thiên Hà ta tới làm đi!"
"Ta nhắc lại một lần cuối cùng, ngoan ngoãn giao Yêu Vương lệnh ra thì ta tha cho các ngươi khỏi chết! Bằng không, ngươi cũng đừng trách ta vô tình!"
...
Diệp Trần ở phía xa nghe đối thoại của hai người một lúc thì cũng đã đại khái làm rõ ràng tình huống.
Hồ tộc, vốn là một truong mười đại bộ tộc của Yêu giới, mà bên trong bộ tộc lại có hơn mười tộc chi nhánh, Thanh Bảo Nhi bọn họ chính là Thanh Hồ tộc, là Vương tộc trong bộ lạc Hồ tộc, vẫn luôn là người lãnh đạo của toàn bộ bộ tộc Hồ tộc.
Đáng tiếc trăm năm gần đây, bộ tộc Hồ tộc bị suy bại hết sức nhanh chóng, nhất là Thanh Hồ tộc càng là nhân tài tàn lụi, trực tiếp dẫn tới sự sụp đổ của toàn bộ Hồ tộc.
Mà Hắc Hồ tộc này trong mấy chục năm gần đây thì tình thế phát triển rất mạnh, cường giả trong tộc xuất hiện lớp lớp, tự nhiên không cam tâm cứ mãi ở dưới người khác, thế là liên hợp với Đằng Xà tộc kẻ thù từ trước tới nay của Thanh Hồ tộc, phát động lần tập kích ngày hôm nay.
Mục đích thì chính là muốn Thanh Hồ tộc giao Yêu Vương lệnh ra, thay thế địa vị của Thanh Hồ tộc để thống nhất toàn bộ Hồ tộc.
Thanh Nham lạnh lùng hừ một cái, trực tiếp từ chối, "Mặc Thiên Hà! Ngươi quên cái ý nghĩ này đi! Yêu Vương lệnh ta tuyệt đối sẽ không đưa cho ngươi!"
Mặc Thiên Hà rõ ràng cũng không còn kiên nhẫn, "Được! Ngươi đã không biết tốt xấu, vậy thì chết đi!"
Chương 470 Có ta ở đây
"Rống!"
Mặc Thiên Hà tộc trưởng Hắc Hồ tộc bỗng nhiên hét lớn một tiếng, thân hình bỗng nhiên tăng vọt, đầu đột nhiên dài ra, xuất hiện bộ lông màu đen nhiều hơn rất nhiều, như là một co Hồ ly màu đen to lớn!
"Thanh Nham! Ta thế nhưng là cấp Hậu mà ngươi lại chỉ là cấp Tướng đỉnh phong mà thôi, ngươi lấy cái gì ra để đấu với ta?"
Mặc Thiên Hà nói xong lời này thì giơ một thanh đao lớn trong tay lên, sau đó tung người nhảy lên, hung hăng bổ về phía Thanh Nham ở dưới!
"Mọi người nhanh tránh ra!"
Thanh Nam tộc trưởng Thanh Hồ tộc lập tức hét lớn một tiếng, cũng giơ trường thương lên, chủ động nghênh đón tiếp lấy.
Khanh!
Thanh đao to lớn va chạm với trường thương ở trên không trung, lập tức phát ra một tiếng vang kinh người, mọi người ở xung quanh lập tức cảm nhận được một cơn gió lớn, giống như đang yên đang lành đột nhiên xuất hiện một cơn gió lốc, theo bản năng liên tiếp lùi lại.
Bạch bạch bạch!
Mà chính như Mặc Thiên Hà nói, thực lực của Thanh Nham kia rõ ràng kém hơn hắn một cái cấp bậc, sau khi một đao một thương va chạm vào nhau, Thanh Nham lập tức bay thẳng ra ngoài rơi xuống đất rồi lại lùi lại vài chục bước thì thân hình mới đứng vững lại, nhưng máu tươi đã từ trong miệng hắn chảy ra, rõ ràng là bị nội thương không nhẹ!
"Cha!"
Thanh Bảo Nhi đứng ở bên ngoài thấy cảnh này thì lập tức vội vàng hô lớn một tiếng.
Diệp Trần đi theo đứng ở phía xa đằng sau, nghe được điều này thì không thể không hơi sững sờ, "Hóa ra nha đầu Bảo Nhi này lại là nữ nhi của tộc trưởng Thanh Hồ tộc, khó trách có thể trộm được Hỏa Linh Chi ngàn năm để cho ta sử dụng..."
Mà lúc này, ánh mắt của mọi người cũng lập tức bị giọng nói này của Thanh Bảo Nhi mà hấp dẫn tới.
"Này, cô nàng này thật xinh đẹp!"
"Đây chính là vị tiểu công chúa của Hồ tộc đó sao? Sinh ra quả nhiên xinh đẹp a!"
"Cái gì mà công chúa! Ngươi nghĩ Thanh Hồ tộc bây giờ còn là Vương tộc năm đó sao?"
"Không sai! Chờ chúng ta bắt Thanh Hồ tộc lại, cô ta tự nhiên cũng chính là nô lệ của chúng ta! Khặc khặc!"
...
Đám người Hắc hồ tộc và Đằng Xà tộc đều đang nghị luận sôi nối, đã có người bắt đầu lộ ra vẻ mặt thèm nhỏ nhãi, nước bọt tứa ra chảy ròng ròng.
"Bảo nhi! Ngươi đừng quản ta, chạy nhanh! Cửu trưởng lão, ngươi tranh thủ thời gian mang theo Bảo nhi rời đi! Nhanh!"
Sau khi Thanh Nham nhìn thấy nữ nhi của mình xuất hiện thì lập tức vội vàng hướng về phía mấy người Thanh Bảo Nhi lớn tiếng la lên.
Tuy nhiên,
Sau một khắc
Bá bá bá!
Lần lượt từng thân ảnh thoáng hiện đã ngăn cản đường đi của đám người Cửu trưởng lão và Thanh Bảo Nhi.
"Còn muốn chạy sao? Các ngươi liệu có chạy được không? Bảo Nhi tiểu thư, ta sớm đã nói rồi, ngươi là của ta! Kiệt kiệt kiệt!"
Bên trong Đằng Xà tộc có một người đàn ông trẻ tuổi có dáng người cao gầy, hai mắt nhìn qua Thanh Bảo Nhi với vẻ cực nóng.
Hóa ra chính là Đằng Khôn của Đằng Xà tộc mà mấy hôm trước bị Diệp Trần đánh chạy!
"Bảo Nhi!"
Thanh Nham thấy thế thì lập tức khẩn trương lên, ngay lập tức vung trường thương, muốn xông qua trợ giúp nữ nhi của mình, thế nhưng lại bị Mặc Thiên Hà chặn lại đường đi.
"Thanh Nham! Đối thủ của ngươi là ta!"
Khanh!
Thanh đao lớn trong tay của Mặc Thiên Hà hung hăng chém xuống một lần nữa.
Thực lực của Thanh Nham vốn cũng không bằng Mặc Thiên Hà, bây giờ lại bởi vì nữ nhi mà lòng nóng như lửa đốt, tự nhiên càng không địch lại, trực tiếp bị một đao của đối phương đánh bay ra ngoài, điên cuồng phun ra một ngụm máu tươi!
"Cha!"
Thanh Bảo Nhi lập tức cuống lên nước mắt đều đã trào ra, lập tức muốn xông tới giúp một tay, đáng tiếc lại bị Đằng Khôn kia trực tiếp ngăn lại, "Khặc khặc! Bảo nhi tiểu thư, chỉ cần ngươi đáp ứng ngoan ngoãn làm nữ nô của ta, ta có thể thay ngươi hướng Mặc thúc thúc cầu tình, tha cho cha ngươi một mạng, ngươi xem như thế nào?"
Thanh Bảo Nhi nghe được điều này, tuy rằng đối với Đằng Khôn này cực kỳ chán ghét, thế nhưng vừa nhìn thấy ở bên kia cha của nàng đã bị Mặc Thiên Hà áp chế gắt gao thì tâm hồn thiếu nữ lập tức trở nên đại loạn, "Ta..."
Ngay tại lúc Thanh Bảo Nhi muốn đá ứng thì bỗng nhiên một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên, "Ngươi gọi là Đằng Khôn đúng không? Xem ra lần xuất thủ trước đó của ta còn chưa đủ hung ác, ngươi lại còn dám tới quấy rối Bảo Nhi!"
Giọng nói này rơi xuống, đồng thời Thanh Bảo Nhi cảm thấy hoa mắt.
Ngay sau đó, một đạo bóng dáng kiên định đã xuất hiện ở trước mặt của nàng, Thanh Bảo Nhi lập tức vô cùng vui mừng, "Diệp Trần ca ca! Ngươi...ngươi không đi?"
Người này tự nhiên chính là Diệp Trần.
Diệp Trần quay đầu mỉm cười nhìn về phía Thanh Bảo Nhi, "Nha đầu, yên tâm! Có ta ở đây, ngươi và tộc nhân của ngươi sẽ không có chuyện gì!"
Một bên khác, Đằng Khôn nhìn thấy đột nhiên xuất hiện một người, đầu tiên là giật nảy cả mình, tuy nhiên đợi khi hắn nhìn rõ khuôn mặt của người này thì lập tức hai mắt trừng một cái, "Tiểu tử! Là ngươi!"
"Được được được! Ta đang định đi tìm ngươi đây, không nghĩ tới ngươi lại từ dẫn mình tới cửa, lần trước ngươi đánh ta thật thê thảm, lần này ta phải để cho ngươi chết!"
Đằng Khôn nói xong lời này thì lập tức hướng phía sau vung tay lên.
Bá bá bá!
Đám người ở phía sau lập tức có ba ông lão đi ra, xem bộ dáng và cách ăn mặc chắc là giống như Đằng Khôn đều là người của Đằng Xà tộc.
Ba người này cũng đều có tu vi cấp Tướng, tương đương với tông sư Hóa Kình trong giới võ đạo của Hoa Hạ, tuy nhiên người của yêu tộc có da dày thịt béo, hơn nữa mọi người đều có một thân công phu ngang tàng, lấy ra so sánh thì còn mạnh hơn tông sư Hóa Kình rất nhiều.
Đáng tiếc, cho dù thực lực của Diệp Trần còn chưa có khôi phục hoàn toàn những đã đủ để nhẹ nhõm giết chết Thần Cảnh chứ đứng nói mấy tên tông sơ Hóa Kình, hắn há lại sẽ để vào mắt?
"Con kiến hôi!"
Diệp Trần trực tiếp tiện tay vung lên,
Oanh!
Một đạo bóng mờ khổng lồ hình bàn tay lập tức hướng về phía ba tên cao thủ của Đằng Xà tộc kia, ùn ùn kéo đập tới.
"Cái gì!"
"Không!"
"Trốn!"
Ba người kia lập tức rống lớn một tiếng, vội vàng muốn chạy thoát thân, đáng tiếc bàn tay khổng lồ kia đã rơi xuống.
!!!
Ba tên cao thủ của Đằng Xà tộc kia lập tức toàn bộ bị một chưởng này của Diệp Trần rõ ràng đánh bại!
Tê ~~
Mọi người ở xung quanh thấy được cảnh này thì tất cả lập tức thi nhau hít vào một ngụm khí lạnh, đồng thời bị dọa đến liên tục lùi lại.
Ngay cả Thanh Bảo Nhi và đám người Cửu trưởng lão cũng đều đang trợn mắt há hốc mồm.
Trước đó, Diệp Trần thuận tay một chỉ đánh ngất xỉu A Ba Lỗ, đã khiến bọ họ cảm thấy chấn động không gì sánh nổi, thế nhưng tuyệt đối không ngờ rằng, thực lực của thiếu niên này, thế mà lại có thể mạnh hơn nhiều so với sự tưởng tượng của bọn hắn!
Ba tên cao thủ của Đằng Xà tộc kia, mỗi người thế nhưng đều có tu vi cấp Tướng trung kỳ, chính là đối đầu với Thanh Nham tộc trưởng Thanh Hồ tộc của bọn họ đều chưa chắc đã thua.
Nhưng bây giờ, thế mà bị một chưởng của thiếu niên thần bí trước mắt này trực tiếp oanh thành thịt vụn!
Đây là thực lực kinh khủng tới bực nào?
Chẳng những mọi người ở xung quanh kinh ngạc tới ngây người, ngay cả Mặc Thiên Hà và Thanh Nham đang đánh nhau ở phía xa, hai người cũng đã để ý tới chuyện vừa mới xảy ra ở bên này, cũng không hẹn mà cùng dừng tay quan sát.
"Ngươi ngươi...ngươi cũng dám giết ba vị Trưởng lão của Đằng Xà tộc chúng ta?"
Đằng Khôn kia thấy cảnh này sớm đã bị dọa đến vẻ mặt trắng bệch, run lẩy bà lẩy bẩy chỉ vào Diệp Trần run rọng nói.
"Hừ!"
Diệp Trần trực tiếp hừ lạnh một tiếng, thuận tay một nắm.
Oanh!
Một đạo bóng mờ lớn hình bàn tay đột nhiện xuất hiện, trực tiếp nắm lấy Đằng Khôn và nhấc hắn lên khỏi mặt đất.
"Lấy khí hóa hình! Đây là cường giả cấp Hậu trung kỳ trở lên mới có thể làm ra được thủ đoạn này a!"
"Thiếu niên này vậy mà là một vị cường giả cấp Hậu!"
"Trời ạ!"
...
Mọi người còn lại thấy cảnh tượng này thì lập tức hoàn toàn bị trấn trụ, trong lúc nhất thời ai cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Phải biết, cho dù là Mặc Thiên Hà tộc trưởng Hắc Hồ tôc, cũng chẳng qua chỉ mới có thực lực cấp Hậu sơ kỳ mà thôi, còn chưa có cách nào làm ra tới tình trạng lấy khí hóa hình.
Thực lực thiếu niên này, lại còn cao hơn cả Mặc Thiên Hà!
Quả thực không thể tưởng tượng nổi!