Mục lục
THẦN ĐẾ TRỌNG SINH
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 616 Xâm nhập cấm địa

Diệp Trần cười lạnh, "Hắn chẳng qua chỉ là là người bên ngoài ta tìm đến để dẫn đường mà thôi, sống hay chết có liên quan gì với ta? Đường đường Tông chủ Dược Vương tông lại nói ra lời nói không khỏi cũng quá ngây thơ chút đi!"

Cho dù Diệp Trần đối với Chúc Tiểu Bạch rất yêu thích, nhưng cũng không thể vì hắn mà ném chính mình vào được.

Huống chi, hắn càng khẩn trương cho tính mạng của Chúc Tiểu Bạch thì Vân Thiên Thanh sẽ càng dùng cái này tới để áp chế hắn.

Trái lại, hắn làm bộ không quan tâm tới sống chết của Chúc Tiểu Bạch, Vân Thiên Thanh nhìn thấy hắn không có giá trị lợi dụng, ngược lại có thể sẽ cứu được hắn.

Quả nhiên, Vân Thiên Thanh cau mày, suy nghĩ một lát thì dường như tin tưởng với lời nói của Diệp Trần, thế là trực tiếp thuận tay ném Chúc Tiểu Bạch cho đệ tử Dược Vương tông ở phía sau, lạnh lùng nói:

"Nhốt cái dư nghiệt này lại cho ta, thả tin tức ra ngoài, nhìn xem có thể dẫn dụ được thêm tên dư nghiệt Hỏa Thần tông nào khác nữa hay không!"

"Rõ!"

Tên đệ tử Dược Vương tông kia lập tức lên tiếng mang theo Chúc Tiểu Bạch rời đi.

Diệp Trần thấy thế thì lập tức âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Xem ra, tính mạng của Chúc Tiểu Bạch tạm thời sẽ không có nguy hiểm, mà hắn ít đi một cái bao quần áo như vậy, màn theo một mình Tô Mạn, trước tiên tạm thời thoát khỏi Dược Vương tông, hẳn là cũng không có khó khăn gì.

"Tiểu Bạch, chờ ta trước tiên bố trí chị Mạn ổn thỏa sẽ trở lại cứu ngươi!"

Sau khi trong lòng hạ quyết tâm, Diệp Trần ôm lấy Tô Mạn, dưới chân bỗng nhiên giẫm một cái, trong nháy mắt bay vụt lên tới vài trăm mét trên không trung!

"Không tốt! Hắn muốn chạy trốn! Nhanh ngăn hắn lại!"

Vân Thiên Thanh hét lớn một tiếng, năm người lập tức thi nhau thao túng năm con yêu thi, muốn ngăn lại đường đi của Diệp Trần.

"Thập Phương Vô Địch!"

Bá bá bá!

Trong nháy mắt, thành hơn ngàn đạo kiếm mang màu tím xẹt qua trên không trung.

Phanh phanh phanh!

Năm cỗ yêu thi kia lập tức bị một chiêu này của Diệp Trần đánh thành trận hình đại loạn.

"Đi!"

Diệp Trần lợi dụng đúng cơ hội, lúc này muốn dẫn Tô Mạn thoát khỏi Dược Vương cốc.

Nhưng mà đúng vào lúc này bỗng nhiên có một giọng nói giống như lôi đình đột nhiên vang lên, "Tiểu tử! Ngươi coi Dược Vương tông ta là nơi ngươi muốn tới thì tới mà muốn đi thì đi sao?"

Giọng nói này rơi xuống, trên bầu trời không biết từ khi nào xuất hiện một ông lão bồng bềnh như tiên, toàn thân áo trắng, râu tóc bạc hết.

Chỉ thấy lão giả kia, đưa tay bỗng nhiên vỗ:

Ầm ầm!

Một cái bàn tay lớn màu xanh dài đến vài trăm mét, hướng Diệp Trần ở phía dưới hung hăng đập xuống, lập tức hoàn toàn đóng chặt lại đường đi của Diệp Trần!

"Là Thái Thượng trưởng lão!"

"Thái Thượng trưởng lão xuất thủ, lần này xem tiểu tử này còn không chết?"

"Tu vi của Thái Thượng trưởng lão, dường như lại có tinh tiến, hẳn là đã thành tựu thiên quân Hóa Thần rồi?"

"Quá cường đại!"

...

Theo tiếng nghị luận của đám người Dược Vương tông, đạo chưởng lớn kia cũng hung hăng rơi xuống dưới.

Diệp Trần chỉ cảm thấy ở trên đỉnh đầu giống như xuất hiện một ngọn núi lớn!

"Không nghĩ tới Dược Vương tông lại còn có cao thủ như thế! Chẳng lẽ người này chính là Vân Thiên Thu Thái Thượng trưởng lão của Dược Vương tông sao?"

Thấy cảnh này, sắc mặt Diệp Trần cũng không thể không đến sắc mặt đại biến, căn cứ phán đoán bước đầu, đối phương chỉ sợ ít nhất cũng đã có cảnh giới Nguyên Anh đỉnh phong, thậm chí cũng đã đụng chạm tới cánh cửa cảnh giới Hóa Thần, chỉ có điều chưa có hoàn toàn đột phá.

Nhưng cho dù là như thế thì cũng làm cho Diệp Trần cảm nhận được áp lực tăng lên gấp bội:

"Dược Vương tông am hiểu dùng dộc, ưu thế chận chiến của ta căn bản không phát huy ra được, bọn họ chỉ cần ngăn cản được ta, chơi đánh nhau kéo dài làm hao tổn cũng có thể mài chết ta!"

"Hơn nữa độc khí trong cơ thể chị Mạn dường như càng ngày càng mạnh, cũng không thể trì hoãn được nữa, nhất định phải nhanh chóng trừ độc cho chị ấy..."

Cùng lúc Diệp Trần đang suy nghĩ xoay như chong chóng, giơ Tử Quỳnh kiếm trong tay lên, hướng bàn tay lơn màu xanh trên bầu trời kia nghênh đón tiếp lấy.

Ầm ầm!

Hai cỗ lực lượng cường hãn hung hăng chạm vào nhau, ngay cả không gian xung quanh cũng theo đó mà phải lắc loạn một lúc.

Một số đệ tử Dược Vương tông cách gần đó lập tức không đứng vững được mà phải liên tục lùi lại.

Ngay cả năm người Vân Thiên Thanh cũng thi nhau thối lui sang một bên, tuy nhiên hai mắt lại gắt gao nhìn chằm chằm tình hình chiến đấu ở rtene bầu trời.

Ầm!

Hai cỗ lực lượng va chạm vào nhau, Diệp Trần giống như không địch lại, vậy mà như là một ngôi sau chổi nhanh chóng rơi xuống phía dưới mà đi.

Đệ tửu Dược Vương tông ở xung quanh thấy cảnh này thì lập tức thi nhau hoan hô lên:

"Thái Thượng trưởng lão uy vũ!"

"Tiểu tử này lần này chết chắc!"

"Kẻ nào dám can đảm giương oai ở Dược Vương tông chúng ta, đây chính là kết quả!"

...

Mọi người hoan hô một trận, thế nhưng rất nhanh nhìn thấy cảnh tượng tiếp theo, mọi người lập tức trợn mắt há hốc mồm.

Chỉ thấy, sau khi Diệp Trần bị một chưởng của Vân Thiên Thu vỗ xuống vậy mà quay đầu một cái vọt thẳng tiến vào dưới cái huyệt động kia!

"Không được! Tiểu tử này vậy mà xâm nhập vào cấm địa của Dược Vương tông chúng ta!"

"Cấm địa Vạn Độc quật này chỉ có các đời Tông chủ mới có tư cách tiến vào, lần này nên làm thế nào cho phải?"

"Tự nhiên phải bắt hắn từ bên trong ra!"

...

Trong tiếng nghị luận của mọi người, ông lão mặc áo trắng trên bầu trời đang chậm rãi hạ xuống tới.

Vân Thiên Thanh và bốn đại trưởng lão khác lập tức tiến lên hành lễ.

Trong đó một tên đại trưởng lão nói:

"Thái Thượng trưởng lão, tiểu tử này cũng dám xâm nhập vào cấm địa của Dược Vương tông chúng ta, có nên đi vào bắt hắn lại hay không?"

Thái Thượng trưởng lão Vân Thiên Thu, lập tức nhướng mày, "Hồ nháo! Ngươi cũng không phải không biết, cấm địa Vạn Độc quật đối với Dược Vương tông chú ta có ý vị như thế nào!"

"Nếu như chúng ta cứ xông đi vào như vậy, cái tên này chó cùng rứt giậu làm hỏng ở bên trong thì trách nhiệm này ai tới ngánh vác?"

Vẻ mặt của đại trưởng lão kia lập tức hơi đổi, nhưng lại không cam tâm nói:

"Thế nhưng là, chẳng lẽ chúng ta cứ mặc kệ hắn tùy tiện như vậy sao?"

Vân Thiên Thu cười lạnh, "Bên trong cấm địa, khắp nơi đều có độc trùng, độc thảo và độc thú...coi như lão phu nhiều nhất cũng chỉ có thể đi một ngày một đêm ở trong đó, ta cũng không tin hắn có thể chịu đựng được."

"Huống chi trong này nhưng còn có một con độc thú ngàn năm, chính là Thiên Quân Hóa Thần cũng không thể coi là bình thường, ta cũng không tin tiểu tử này còn có thể sống được mà đi ra!"

Năm người Vân Thiên Thanh, lúc nghe được có độc thú ngàn năm, trong đôi mắt thi nhau lộ ra vẻ sợ hãi, sau đó mặt lại lộ ra vẻ vui mừng.

"Thái Thượng trưởng lão nói có lý!"

...

Lại nói Diệp Trần mang theo Tô Mạn, sau khi xông vào trong huyệt động kia, phát hiện đằng sau không có người đuổi theo thì cũng lập tức thở dài một hơi.

Tuy nhiên chẳng mấy chốc hắn đã phát hiện ra tình huống ở nơi này dường như cũng không có tốt như hắn nghĩ vậy.

Khí độc trong huyệt động này là dày đặc hơn ở bên ngoài không chỉ mười lần, hơn nữa khắp nơi đều có các loại độc trùng, độc thảo, Diệp Trần ngay lập tức phải vận khởi chân nguyên hộ thể bao học hắn và Tô Mạn lại mới có thể ngăn cản được những khí độc này xâm lấn.

"Khó trách những tên Dược Vương tông kia lại không có đuổi theo vào đây, bọn họ khẳng định đoán chắc ta không có khả năng ở trong này quá lâu cho nên dứt khoát ôm cây đợi thỏ, chờ chân nguyên trong cơ thể ta bị khí độc tiêu hao không sai biệt lắm thì tự nhiên cũng không thể không đi ra..."

Sau khi suy nghĩ hiểu ra vấn đề trong đó, Diệp Trần cũng không thể không chau mày:

"Việc khẩn cấp trước mắt bây giờ là trước tiên phải giúp chị Mạn trừ bỏ độc tố, tyhees nhưng nơi này khí độc nồng đậm như thế thực sự không thích hợp vận công trừ độc!"

Đang không biết nên làm thế nào cho phải thì trong đầu đột nhiên vang lên tiếng của Thôn Thiên đỉnh, "Chủ nhân, các ngươi trước tiên tiến vào không gian trong cơ thể ta, chỉ cần ngươi phân một phần công lực cho ta, ta có thể giúp ngươi ngăn cản khí độc ở xung quanh!"

Diệp Trần lập tức vỗ đầu một cái, "Là ta hồ đồ lại quyên đi cái phương pháp này!"
Chương 617 Ngũ Thải Thấn Cáp

Thôn Thiên đỉnh chính là Tiên khí, chẳng những có thể luyện hóa vạn vật, bên trong còn có một vùng không gian.

Hơn nữa cùng với Càn Khôn Trạc khác biệt, Càn Khôn Trạch chỉ có thể để được vật chết trong đó, mà không cách nào thu vật sống và người sống vào trong đó, Thôn Thiên đỉnh thì lại có thể.

Đương nhiên, điều khiện tiên quyết là không bị chịu công kích từ bên ngoài, bằng không không gian bên trong cũng sẽ không ổn định.

Bên trong cấm địa của Dược Vương tông này tuy rằng có rất nhiều độc trùng độc thú, tuy nhiên linh trí đều không cao, chỉ cần Diệp Trần không chủ động trêu chọc thì chắc là sẽ không bị bọn chúng công kích.

Tuy nhiên, ngay vào lúc Diệp Trần chuẩn bị thả Thôn Thiên đỉnh ra để tiến vào bên trong trừ độc.

"Rống!!"

Chỗ sâu trong hang động vậy mà truyền đến một tiếng rít gào kinh khủng!

Toàn bộ hang động đều ầm ầm rung chuyển, độc trùng độc thú xung quanh ngay lập tức bị kinh hãi bay tán loạn, có hoảng hốt chạy bừa, vậy mà đánh về phía Diệp Trần.

Diệp Trần ngầm nói một tiếng rắc rối, đành phải vung Tử Quỳnh kiếm ở trên tay lên, đồng thời tế Tam Muội chân hỏa ra bắt đầu ra sức ngăn cản.

Bá bá bá!

Tuy rằng những con độc trùng độc thú này đằng cấp hầu như không cao, thế nhưng tất cả đều có chứa kịch động, hơn nữa số lượng đông đảo, cho dù Tam Muội chân hỏa của Diệp Trần có thể dễ dàng diệt sát bọn chúng, thế nhưng lại cũng đới tới càng nhiều độc trùng độc thú công kích trả thù hơn.

Càng đáng sợ hơn chính là Diệp Trần đã cảm ứng được khí tức kinh khủng ở sâu trong hang động kia cũng đang lặng lẽ hướng tới gần hắn!

"Rống!"

Phía dưới bỗng nhiên lại lần nữa phát ra tiếng cuồng hống, những độc trùng độc thú xung quanh kia ngay lập tức thi nhau chạy tứ tán lung tung.

Sau đó:

Ầm!

Một cái bóng đen khổng lồ, từ phía dưới đi ra đánh thẳng về phía Diệp Trần!

Diệp Trần tập trung nhìn vào, trên mặt lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc nồng đậm, "Lại là Ngũ Thải Thần Cáp danh xưng vạn độc chi Vương!"

Phải biết, cho dù là Tu Chân giới Ngũ Thải Thần Cáp này cũng rất là hiếm thấy, bình thường đều sinh trưởng lâu dài ở bên trong bí cảnh tuyệt địa nơi có đầy các loại chất độc.

Hơn nữa Ngũ Thải Thần Cáp này chẳng những kịch độc vông cùng, hơn nữa trời sinh tính cực kỳ lười biếng, rất nhiều Ngũ Thải Thần Cáp cả đời đều không bao giờ sẽ đi ra khỏi sào huyệt của mình một lần.

Nhưng là bọn nó có quan niệm về lãnh địa lại cực mạnh, một khi có kẻ địch bên ngoài xâm nhập thì sẽ trở nên cực kỳ bạo ngược!

"Khó trách trước đó những người của Dược Vương tông kia cũng không dám đuổi vào đây, xem ra bọn họ sớm đã biết sự tồn tại của Ngũ Thải Thần Cáp!"

"Hơn nữa con Ngũ Thải Thần Cáp trước mắt này chỉ sợ ít nhất cũng đã có công lực hơn ngàn năm, chính là Thiên Quân Hóa Thần như Bồng Lai Tiên giới nói, nếu bị nọc độc của nó gây thương tích, chỉ sợ cũng xong đời luôn!"

Ở trong chớp mắt, Diệp Trần đã nghĩ rõ hiểu ra được nguyen do trong đó, đồng thời cả người cũng không có rảnh rỗi, trực tiếp thi triển thần thông Súc Địa Thành Thốn là đã tránh đi được công kích của Ngũ Thải Thần Cáp.

Cùng lúc đó:

Sưu!

Một cái nọc độc màu đỏ thắm từ trong miệng của Ngũ Thải Thần Cáp phát ra, giống như một cái mũi tên trong nháy mắt đánh trúng vào trên vách đá một bên.

Xì xì xì ~

Một đám khói tắng lóe sáng, độc hoa độc thảo xung quanh vách đá kia trong nháy mắt cháy khô cả một mảng lớn, ngay cả trên vách đá kia cũng bị ăn mòn ra một cái hố sâu rất lớn!

"Tê ~ "

Ngay cả Diệp Trần thấy cảnh này cũng không thể không hít vào một ngụm khí lạnh, âm thầm kinh hãi không thôi.

Độc lực của con Ngũ Thải Độc Cáp này mạnh đát vượt qua sự tưởng tượng của hắn, đừng nói hộ thể chân nguyên vô dụng, e là cho dù hắn thi triển Tam Muội chân hỏa cũng không thể hoàn toàn ngăn cản!

"Xem ra không thể đánh cận thân với con súc sinh này, chỉ có thể đánh xa!"

Vừa nghĩ tới đây, Diệp Trần không do dự, ngược lại lao đầu vào chỗ sâu trong hang động!

Hắn bây giờ còn chưa thể rời khỏi cía huyệt động này, lui không thể lui cũng chỉ có thể được ăn cả ngã về không.

"Rống!!"

Ngũ Thải Thần Cáp kia thấy Diệp Trần vậy mà lao về phía sào huyệt của nó thì lập tức phẫn nộ gầm thét một tiếng, lúc này cũng đã đuổi theo.

Đáng tiếc, tốc độ của Ngũ Thải Thần Cáp không phải là sở trường, so với Diệp Trần thì càng thêm kém quá xa.

Thời gian ở trong nháy mắt, Diệp Trần cũng đã xâm nhập vào trong cái huyệt động này được mấy ngàn mét!

Mà để cho Diệp Trần cảm thấy kỳ quái là, càng đi vào chỗ sâu của huyệt động này thì độc thảo, độc trùng ngược lại càng ngày càng ít!

Hơn nữa, vậy mà bắt đầu xuất hiện rất nhiều linh hoa linh thảo hơn nữa tất cả đều là vật hiếm thấy!

"Long Đảm thảo! Thử Nhi quả! Tứ Hợp Hàn Hương! Lạc Linh Dao thảo!..."

Diệp Trần càng nhìn càng ngạc nhiên, đồng thời trong lòng cuồng hỉ, "Đúng! Nhớ rõ trong sách cổ có ghi chép, vạn vật trong thiên hạ, tương sinh tương khắc, phàm là vật kịch độc, trong vòng trăm thước chắc chắn có vật khắc chế!"

"Nơi này một nửa là độc dược, một nửa lại là linh dược, coi là thật là làm cho người ta nhìn mà than thở!"

Sau khi âm thầm cảm khái một lát, Trong nội tâm Diệp Trần đột nhiên nghĩ tới, "Cũng đã đến đây rồi, không bằng thu tất cả những Linh hoa Linh thảo này lại, đợi sau khi trở về, nói không chừng có thể luyện chế ra được linh đan diệu dược tăng lên lực lượng thần hồn của Hi Nguyệt!"

Nói xong làm liền. Diệp Trần ngay lập tức bay nhào tới những linh hoa linh thảo ở trước mặt, cũng không cần biết bọn chúng có chủng loại gì, chỉ cần không phải độc dược, tất cả đều thu vào trong Càn Khôn Trạc.

Bá bá bá!

Trong một cái chớp mắt, Diệp Trần cũng đã thu trên trăm gốc Linh hoa Linh thảo.

Mà cùng lúc đó, Ngũ Thải Thần Cáp ở đằng sau cuối cùng cũng đã đuổi theo tới, sau khi nhìn thấy hành động của Diệp Trần thì lập tức cạp cạp kêu loạn lên, điên cuồng kêu lên đánh về phía Diệp Trần.

Mà Diệp Trần cũng không có liều mạng với hắn, lúc này tiếp tục hướng phía dưới phi như điên, nhanh chóng kéo ra khoảng cách với Ngũ Thải Thần Cáp, đồng thời cũng không có nhàn rỗi, những nơi đi qua, lại thu vào một nhóm lớn Linh hoa Linh thảo. Ngũ Thải Thần Cáp kia tức giận đến bụng nhô lên rất cao, đáng tiếc tốc độ của nó thực sự quá chậm, chỉ có thể bị Diệp Trần thả diều không ngừng.

Tuy nhiên, tiệc vui cũng chóng tàn, ngay khi Diệp Trần đang cướp bóc thì Tô Mạn trong ngực bỗng nhiên tỉnh lại:

"Ưm ~~ "

Trong miệng Tô Mạn phát ra một tiếng kêu rên rỉ đê mê lòng người, lúc này gương mặt xinh đẹp cũng kiều diễm ướt át, thân thể mềm mại hoàn mỹ cũng bắt đầu ở trong ngực Diệp Trần uốn éo không ngừng.

"Tiểu Trần, ta nóng quá...nóng quá..."

Diệp Trần lập tức không ngừng kêu khổ, lúc trước hắn đánh ngất xỉu Tô Mạn, thế nhưng cũng chưa có thể giải độc cho cô ta, bây giờ tỉnh lại lần nữa, độc tính đã đại phát!

Nếu như lại làm lại chiêu cũ đánh cô ta ngất xỉu một lần nữa, thân thể của cô ta chỉ sợ ăn không tiêu, kinh mạch không thể không nổ tung lên!

"Con cóc thối này vẫn luôn đuổi theo không bỏ, ta căn bản không có cách nào trừ độc giúp chị Mạn, bây giờ nên làm thế nào cho phải?"

Diệp Trần càng nghĩ càng không thể nghĩ ra được một cái biện pháp tốt nào, mà lúc này độc tính trong cơ thể của Tô Mạn đã đại phát, đã bắt đầu xé rách y phục của mình, lập tức cảnh xuân chợt để lộ!!

Trong lòng Diệp Trần cũng càng thêm nóng như lửa đốt, "Thực sự không được thì cũng chỉ có thể tốc chiến tốc thắng, trước tiên xử lý con cóc thối này sau đó mới có thể yên tâm giải độc cho chị Mạn!"

Vừa nghĩ tới đây, Diệp Trần đang định xoay người chủ động nghênh chiến Ngũ Thải Thần Cáp.

Nhưng mà đúng vào lúc này, Ngũ Thải Thần Cáp ở xa đằng sau bỗng nhiên rống lớn một tiếng, trong tiếng kêu dường như hiện ra vẻ vội vàng.

"Ừm? Con cóc thối này làm sao đột nhiên cuống lên như vậy?"

Diệp Trần mơ hồ nhận ra cái gì đó, lập tức lại thâm nhập vào trong vài trăm mét, lập tức nhìn thấy phía trước vậy mà xuất hiện một tia sáng!

"Chẳng lẽ cuối huyệt động này lại còn có lối ra?"

Nghĩ tới đây, Diệp Trần lập tức cuồng hỉ.
Chương 618 Phù Dao tiên quả

Trong tuyệt vọng chợt nhìn thấy hy vọng, tinh thần của Diệp Trần ngay lập tức trở nên hưng phấn.

Ngay lập tức thi triển liên tiếp ra mấy lần Súc Địa Thành Thốn, trong nháy mắt hai người đã vượt qua khoảng cách mấy ngàn mét.

Ngay sau đó, ngọn nguồn tia sáng kia cuối cùng cũng xuất hiện ở trước mặt Diệp Trần.

Tuy nhiên, chờ khi Diệp Trần tập trung nhìn vào thì lập tức trợn tròn xoe mắt.

Nơi này thật đúng là điểm cuối cùng của hang động, thế nhưng căn bản không có đường ra!

Còn về chỗ phát ra tia ánh sáng kia lại là một cây cổ thụ cao tới ba mét!

Cây cổ thụ này, toàn thân đều có huyền quang lưu chuyển, vừa nhìn thì đã biết không phải là vật phàm.

Mà ở trên cây cổ thụ kia còn có năm quả sáng lấp lánh, ở trong huyệt động u ám này, giống như đèn sáng trong đêm tối, chiếu rọi xung quanh giống như mặt trời ban trưa.

"Đây là, đây chẳng lẽ là...Phù Dao tiên quả trong truyền thuyết sao?"

Chờ khi Diệp Trần nhận ra lai lịch của loại cây ăn quả trước mắt này thì hai mắt lập tức trợn lên thật lớn, quả thực không dám tin vào hai mắt của mình!

Phải biết, cho dù là ở Tu Chân giới, Phù Dao tiên quả cũng là tiên vật cấp cao nhất!

Theo như trong truyền thuyết thì vật này thì người sắp chết, cho dù là chịu tổn thương nặng hơn nữa, chỉ cần còn có một chút sinh cơ, sửa dụng một quả Phù Dao tiên quả này cũng có thể ngay lập tức khôi phục như lúc ban đầu.

Nếu như trước đó Diệp Trần đạt được loại quả này thì còn cần gì phải đi tìm Thần Long Chi Huyết và Thất Diệp Hồi Tiên thảo?

Chỉ cần để cho hai người sử dụng một qảu Phù Dao tiên quả là có thể sống lại ngay lập tức, hơn nữa công lực còn có thể tăng lớn!

Ngay vào lúc Diệp Trần đang sợ hãi thán phục.

"Hống hống hống!!"

Đằng sau lại truyền tới tiếng rít gào của Ngũ Thải Thần Cáp một lần nữa, cái von này hiển nhiên đã vô cùng tức giận, bụng vậy mà lớn hơn so trước đó gần đấp đôi!

Đến lúc này Diệp Trần cuối cùng cũng hiểu ra, vì sao súc sinh này lại tức giận như thế, "Phù Diêu tiên thụ này phải sau một trăm năm mới ra quả một lần, Ngũ Thải Thấn Cáp hiển nhiên có ý định dùng vật này tới đề thăng tu vi của mình, khó trách sẽ căng thẳng khẩn trương như thế!"

Nghĩ tới đây, thân thể Diệp Trần tung người nhảy lên đã nhảy lên trên tiên thụ, giơ Tử Quỳnh kiếm trong tay lên cao cao, "Ngũ Thải Thần Cáp! Nếu nguoi còn dám tiến thêm một bước, ta sẽ hủy cây tiên thụ này!"

Căn cứ theo dự đoán của Diệp Trần, Ngũ Thải Thần Cáp này ít nhất cũng hơn ngàn tuổi, linh trí cũng không thua con người, cho dù không hiểu ngôn ngữ, nhưng chắc là cũng có thể đại khái đoán được dụng ý của hắn.

Quả nhiên, Ngũ Thải Thần Cáp kia vọt tới trước mặt, đang muốn quyết một trận tử chiến với Diệp Trần, thấy cảnh này thì lập tức im bặt mà dừng, thân thể ổn định ở tại chỗ, không còn dám tiến lên một bước.

"Oa oa!"

Sau khi đầu tiên Ngũ Thải Thần Cáp kêu lên hai tiếng, sau đó thì trong miệng nói ra tiếng người, nói:

"Tiểu tử nhân loại! Nếu như ngươi dám hủy hoại tiên thụ của ta, ta chắc chắn sẽ chém ngươi thành muôn mảnh!"

Ngũ Thải Thần Cáp này nói rõ ràng là tiếng thông dụng của Tu Chân giới."

Diệp Trần cười nhạt một tiếng, cũng dùng ngôn ngữ giống nhau nói:

"Dễ nói! Ta cũng không muốn làm phiền ngươi quá nhiều, trước tiên ngươi lui ra bên ngoài ngàn mét, bằng không ta liền một kiếm hủy đi cây Phù Dao tiên thụ này!"

Nói xong, Diệp Trần huy kiếm làm ra vẻ muốn chém xuống.

Ngũ Thải Thần Cáp lập tức cuống lên, "Đừng đừng! Ta làm theo lời ngươi nói là được, tiên thụ không thể hủy!"

Ngũ Thải Thần Cáp hiển nhiên đã bị Diệp Trần dọa cho sợ, lập tức lùi lại liên tục, rất nhanh đã lui ra bên ngoài ngàn mét.

Diệp Trần thấy đã bức lui được Ngũ Thải Thần Cáp, trong lòng hơi buông lỏng, lúc này mới bắt đầu cúi đầu kiểm tra tình huống của Tô Mạn.

"Chị Mạn, chị bây giờ cảm thấy thế nào?"

Tô Mạn lúc này độc lực đã hoàn toàn phát tác, căn bản không nghe được Diệp Trần đang nói cái gì, quần áo trên người từ lâu đã bị chính cô xé rách lộn xộn, bây giờ vậy mà đã bắt đầu xé rách quần áo của Diệp Trần...

Diệp Trần không thể không khẽ thở dài một hơi, biết việc này không thể chậm trễ, ngay lập tức lấy Thôn Thiên đỉnh ra, bao phủ hai người vào trong đó.

Ngũ Thải Thần Cá ở ngoài xa thấy cảnh này thì ngay lập tức đi về phía trước mấy chục mét, thế nhưng là nó trong lúc nhất thời cũng không hiểu được ý đồ của Diệp Trần, do dự một lát cuối cũng vẫn không dám tiến lên trước.

Diệp Trần mang theo Tô Mạn, sau khi tiến vào không gian bên trong Thôn Thiên đỉnh thì lập tức phong bế đại huyệt quanh thân Tô Mạn lại làm cho cô ta không thể động đậy, sau đó bắt đầu vận chuyển chân nguyên tiến vào trong cơ thể của Tô Mạn, hy vọng có thể hóa giải độc tốt trong cơ thể cô.

Tuy nhiên chẳng mấy chốc Diệp Trần đã phát hiện Công Tôn Mậu cho Tô Mạn ăn tuyệt đối không phải xuân dược bình thường mà là Linh đan cực kỳ cao cấp!

Nếu như trước đó ở lúc vừa mới ăn vào, Diệp Trần kịp thời vận công giải độc cho Tô Mạn, nói không chừng có thể giải độc một cách dễ dàng.

Thế nhưng bây giờ, chất độc kia đã chảy khắp toàn thân Tô Man từ trên xuống dưới, lúc này muốn hóa giải xem như muôn vàn khó khăn.

"Trừ khi..."

Diệp Trần nhìn Tôn Mạn lúc này gần như đã lộ ra trọn vẹn dáng người có thể nói là hoàn mỹ nóng bỏng, trong lòng lập tức dâng lên một loại cảm giác khô nóng.

Độc mị dược nếu không có giải dược thì không cách nào vận công hóa giải, vậy thì chỉ có một cái biện pháp đó là thông qua nam nữ làm chuyện đó, âm dương giao hợp mới giải quyết được.

Mà lúc này, Tô Mạn tuy rằng đều không thể động đậy, thế nhưng đôi mắt quyến rũ như lụa, gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Trần, trong đôi mắt đẹp lộ ra một cỗ dục vọng mãnh liệt, trong miệng thấp giọng lẩm bẩm nói:

"Tiểu Trần, mau cứu chị ~~ chị thật là khó chịu ~~ "

Nói thật, có thêm một câu nói như vậy trong nháy mắt Diệp Trần suýt chút nữa thì không thể nhịn được.

Thế nhưng cùng lúc đạo suy nghĩ không bình thường này vừa mới dâng lên ở trong nội tâm của Diệp Trần thì bỗng nhiên thân ảnh Hi Nguyệt tiên tử dần hiện ra, toàn thân lập tức giật mình một cái, ngay lập tức lại vứt bỏ cái suy nghĩ không bình thường này đi.

"Không được! Tuy chị Mạn không có quan hệ máu mủ với ta, thế nhưng dù sao cũng là chị của ta a!"

"Hơn nữa trong lòng của ta chỉ có một mình Hi Nguyệt, làm sao có thể làm ra loại chuyện này?"

Ngay vào lúc Diệp Trần không biết nên làm như thế nào cho phải, bỗng nhiên hai mắt sáng lên, lập tức vỗ đầu một cái, "Đúng rồi! Ta làm sao lại quên đi cái vấn đề này, Phù Dao tiên quả chẳng những có thể khởi tử hồi sinh, tăng cường công lực mà còn có thể giải được bách độc, chỉ là độc mị dược, cũng không tính là gì!"

"Chỉ có điều, một khi ta động Phù Dao tiên quả, nhất định sẽ hoàn toàn chọc giận Ngũ Thải Thần Cáp, đến lúc đó hậu quả coi như khó mà biết được!"

Vừa nghĩ tới đây, Diệp Trần lập tức lại có chút xoắn xuýt.

Tuy nhiên, mắt thấy khắp toàn thân Tô Mạn từ trên xuống dưới, đã bắt đầu trở nên đỏ, nếu như lại không giải cứu, chỉ sợ phải bạo thể mà chết.

Diệp Trần cuối cùng cắn răng một cái, "Không quản được nhiều như vậy, liều mạng!"

Sau khi hạ quyết tâm, Diệp Trần lập tức thu hồi Thôn Thiên đỉnh, một lần nữa trở lại trên Phù Diêu tiên thụ.

"Nếu như đã là lựa vạch mặt với con cóc thối này, vậy năm quả Phù Dao tiên quả này ta sẽ thu hết!"

Diệp Trần một phát hung ác, lập tức thuận tay một chiêu, năm quả tiên quả sáng lấp lánh như sao đầu cành tiên thụ kia đã rơi vào trong tay của Diệp Trần.

Mà Ngũ Thải Thần Cáp ở xa ngoài ngàn mét, thấy cảnh này, đầu tiên là hơi chậm lại, sau đó lại biến lớn hơn hai lần!

Ngay sau đó, liền phát ra một tiếng rống giận dữ kinh thiên động địa, "Tiểu tử nhân loại! Ngươi muốn chết!"

Nó đợi khoảng hơn một trăm năm mới đợi đến ngày tiên quả thành thục, vậy mà cứ như vậy bị Diệp Trần đánh cắp, điều này làm sao để cho nó không giận?

Ầm ầm!

Toàn bộ Vạn Độc quật đều rung chuyển lắc lư chấn động một trận, giống như lúc nào cũng muốn sụp đổ.

Mà con Ngũ Thải Thần Cáp kia sua khi gầm thét lên, càng là đằng đằng sát khí đánh về phía Diệp Trần!
Chương 619 Đấu trí đấu dũng

Diệp Trần thấy thế, trên mặt cũng lập tức lộ ra vẻ mặt ngưng trọng, bây giờ Ngũ Thải Thần Cáp đang ở dưới trạng thái nổi giận cũng không phải đùa giỡn!

Hơn nữa hình thể của Ngũ Thải Thấn Cá này lại tăng vọt lên lần nữa, gần như sắp chặn lại được lối đi của cái huyệt động này, Diệp Trần lúc này cho dù muốn tránh cũng không thể tránh.

"Bát Chỉ Kính!"

Diệp Trần không kịp suy nghĩ nhiều, lập tức gọi Bát Chỉ Kính ra trực tiếp nghênh đón tiếp lấy.

Oanh!

Trong nháy mắt Bát Chỉ Kính biến lớn mấy chục lần, giống như một một cái tường sắt, ngăn ở trước mặt Diệp Trần và Tô Mạn.

Sưu sưu sưu!

Mà cùng lúc đó, Ngũ Thải Thần Cáp cũng vọt tới trước mặt, mở miệng to như chậu máu ra, phun ra bảy tám cái nọc độc.

Rầm rầm rầm!

Những cái nọc độc kia bắn về phía trên Bát Chỉ Kính, Bát Chỉ Kính ngay lập tức chấn động một lúc, những cái nọc độc kia đầu tiên là ăn mòn một lớp ánh sáng màu vàng mặt ngoài Bát Chỉ Kính, sau đó ngay cả bản thể Bát Chỉ Kính vậy mà cũng bắt đầu bị ăn mòn nhanh chóng!

Diệp Trần lập tức càng thêm lo lắng, lập tức lấy ra một quả Phù Dao tiên quả, nhét vào trong miệng của Tô Mạn.

Đáng tiếc TÔ Mạn lúc này sớm đã thần chí không rõ, chẳng những liều mạng chống cự hơn nữa còn không ngừng sờ loạn trên người Diệp Trần, trong miệng liên tục thở gấp, phát ra từng tiếng rên rỉ mê người.

Diệp Trần lập tức cũng càng khẩn trương, lập tức cũng không kịp suy nghĩ nhiều, trực tiếp nhét Phù Dao tiên quả vào trong miệng, sau khi nhanh chóng nhai mấy lần, thì cúi người hướng về phía đôi môi đỏ kiềm diễm của Tô Mạn hôn xuống.

Lần này, Tô Mạn quả nhiên không có từ chối, ở dưới sự ảnh hưởng của mị dược, ngược lại bắt đầu chủ động nghênh đón.

Đầu lưỡi rất nhanh đã quấn quít lấy nhau, Diệp Trần cũng thừa cơ nhét Phù Dao tiên quả vào trong miệng của Tô Mạn...

Sau một lát, Phù Dap tiên quả kia ở Diệp Trần dùng loại phương thức ướt át này cho ăn xuống, cuối cùng để Tô Mạn nuốt vào được hơn phân nửa, mà Phù Dao tiên quả này cũng không hổ là Linh quả tuyệt phẩm, sau khi Tô Mạn ăn vào, sắc đỏ trên người lập tức giảm bớt đi rất nhiều.

Dần dần, Tô Mạn cuối cùng cũng khôi phục lại mấy phần lý trí, lúc này mới phát hiện chính mình vậy mà gần như lộ ra hết còn đang ghé vào trong ngực của Diệp Trần, hơn nữa hai người lại còn đang nồng nhiệt hôn nhau...

Chà xát ~~

Sau khi Tô Mạn phản ứng lại, gương mặt xinh đẹp lập tức hiện đỏ lên, hơn nữa hô hấp cũng càng trở nên gấp rút hơn.

Tuy rằng cho tới nay, cô ta đích xác sinh ra tình cảm khác thường với Diệp Trần, nhưng đối phương dù sao cũng là em trai của mình, cho nên Tô Mạn từu đầu đến cuối không có cách nào bước qua cái luân thường đại lý kia.

Mặc dù cô ta cũng biết, chính mình và Diệp Trần cũng không có bất kỳ quan hệ máu mủ gì, thế nhưng hai người xưng hô chị em đã nhiều năm như vậy, muốn bước ra một bước kia thật sự là quá khó khăn.

Lại thêm về sau cô ta biết được chuyện của Diệp Trần và Tiêu Nhược Hi thì càng không còn dám suy nghĩ tới vấn đề này.

Thế nhưng là bây giờ, cảnh tượng từng xuất hiện qua trong mộng của cô ta, thế mà mà thực xảy ra, điều này làm cho Tô Mạn có chút choáng váng đồng thời còn sinh ra một chút cảm giác thỏa mãn, cô ta lại có chút không nỡ rời khỏi trong ngực Diệp Trần~~

Diệp Trần tự nhiên không biết Tô Mạn lại có suy nghĩ này, hắn chợt phát hiện, Tô Mạn vừa rồi rõ ràng đã có chỗ chuyển biến tốt đẹp, thế nhưng chớp mắt một cái, toàn thân lại nóng lên lần nữa, gương mặt xinh đẹp đỏ bừng, tim đập nhanh hơn!

Diệp Trần nghĩ lầm, mị độc trong cơ thể cô ta còn chưa có hoàn toàn khu trừ sạch sẽ, thế là không kịp nghĩ nhiều, lập tức lại bắt đầu đưa Phù Dao tiên quả còn lại trong miệng của mình sang cho Tô Mạn.

Tô Mạn vốn còn đang chìm vào trong một loại cảm giác đặc biệt ngọt ngào, bỗng nhiên phát giác được, Diệp Trần thế mà có thể nhả đồ vật vào trong miệng của cô, lập tức ngay lập tức cảm giác hoàn toàn không có, gần như theo bản năng đưa miệng tránh sang một bên, "Phi phi! Tiểu tử thúi! Em vừa nôn thứ gì vào trong miệng của chị? Thật buồn nôn a!"

Tô Mạn vẫn luôn thích sạch sẽ, cho dù cô ta đối với Diệp Trần trong lòng còn có sự yêu thương thì cũng không có cách nào chịu đựng loại chuyện này.

Diệp Trần đầu tiên là sững sờ, sau đó cũng phản ứng lại, lập tức mừng rỡ, "Chị Mạn, chị cuối cùng cũng tỉnh táo lại rồi, xem ra Phù Dao tiên quả quả nhiên danh bất hư truyền!"

Tô Mạn không rõ ràng cho lắm, "Cái gì cơ, quả gì? Còn có chúng ta đây là đang ở đâu đây? Em vừa rồi đã làm gì với chị? Chị thế nhưng là chị của em a, em sẽ không phải là...ngươi cái tên gia hỏa không bằng cầm thú này, thế mà ngay cả chị ngươi cũng không buông tha! Ô ô ô!"

Diệp Trần lập tức không còn gì để nói, chính là đang muốn mở miệng giải thích, "Răng rắc!"

Một bên khác, Thánh khí Bát Chỉ Kính ở dưới sự công kích của Ngũ Thải Thần Cáp đã bắt đầu có dấu hiệu rạn nứt ra, tràn ngập nguy hiểm!

"Chị Mạn, chị đứng ở sau lưng em, không được chạy loạn! Chờ em giải quyết con cóc thối trước mắt này đã rồi lại nói!"

Nói xong, Diệp Trần vung Tử Quỳnh kiếm lên, hướng về phía Ngũ Thải Thần Cáp xông tới.

Trước đó bởi vì phải phân tâm chiếu cố Tô Mạn, cho nên Diệp Trần vẫn luôn bó tay bó chân, chỉ có thể phát huy ra sáu bảy thành thực lực.

Bây giờ độc khí trong cơ thể Tô Mạn đã được Phù Dao tiên quả hóa giả, Diệp Trần tự nhiên cũng không còn gì phải quá lo lắng.

"Cóc thối! Ta không xuất thủ ngươi thật đúng là coi ta sợ ngươi sao!"

"Tam Muội chân hỏa!"

Sau khi Diệp Trần quát lớn một tiếng:

Ầm!

Trên thân Tử Quỳnh kiếm lập tức được một đoàn hỏa diễm mào đỏ bao bọv lấy:

"Thiên Địa Nhất Kiếm!"

Một đạo kiếm mang dài đột nhiên dâng lên ở trong toàn bộ huyệt động:

Ầm ầm!

Toàn bộ huyệt động lại rung động một trận, trên vách đá xung quanh lập tức xuất hiện một đạo vết rách thật sâu, toàn bộ Vạn Độc quật giống như lúc nào cũng muốn sụp đổ.

Khanh!

Một kiếm này, tuy rằng tốc độ không nhanh, thế nhưng là hình thể của con Ngũ Thải Thần Cáp kia thực sự quá lớn, căn bản không có cách tránh né, chỉ có thể lấy chục thân mạnh mẽ chống lại.

"Ngao!!"

Dù đây là Ngũ Thải Thần Cáp chính là Thần thú hiếm có lại có công lực ngàn năm, nhục thân đã có mức độ có thể so với Tiên khí, bị một kiếm toàn lưc của Diệp Trần chém trúng, hiển nhiên tư vị cảm thụ cũng không được tốt cho lắm, lập tức liên tục lùi lại kêu rên một trận.

Vẻ mặt Diệp Trần không thể không ngưng tụ, "Cái này mẹ nó! Cũng quá cứng rắn đi?"

Một kiếm toàn lực của hắn thế mà cũng không thể phá vỡ được phòng ngự của cái con này!

Kết qảu này thực sự có chút nằm ngoài sự dự liệu của hắn.

"Không được! Bằng vào thực lực ta hôm nay, trừ khi sử dụng toàn bộ át chủ bài, bằng không chỉ sợ căn bản không giết được cái con này!"

Sau khi trong lòng Diệp Trần có phán đoán, lông mày lập tức nhíu chặt hơn.

Phải biết, Ngũ Thải Thần Cáp chính là Thần thú, hơn nữa kịch độc vô cùng, cho dù là hắn chỉ cần dích vào một chút chất độc của nó thì chỉ sợ hậu quả cũng sẽ cực kỳ nghiêm trọng.

Nếu thật phải liều mạng với con này, hươu chết vào tay ai thật đúng là không biết được a.

Huống chi, coi như hắn may mắn giải quyết cái con này, bên ngoài còn có một đám người Dược Vương tông đang chờ ở đó nữa!

Ngay vào lúc Diệp Trần có chút sầu não lại tuyệt đối không ngờ rằng, Ngũ Thải Thần Cáp kia lại mở miệng, "Tiểu tử nhân loại! Không nghĩ tới ngươi lại có thực lực như thế, cũng được, ta không hứng thú đánh tiếp với ngươi, ngươi đi đi!"

Diệp Trần lập tức sững sờ, hắn làm sao cũng không nghĩ tới, Ngũ Hải Thần Cáp thế mà nhận sợ dễ dàng như vậy!

Tuy nhiên nghĩ lại, Diệp Trần rất nhanh cũng đã hiểu ra được nguyên nhân, truyền thuyêt Ngũ Thải Thần Cáp đối với động phủ của mình cực kỳ coi trọng, nếu như bọn họ tiếp tục đánh thì toàn bộ Vạn Độc quật sợ là sẽ phải bị Diệp Trần phá hủy!

Huống chi, Diệp Trần tuy rằng lấy đi Phù Dao tiên quả, nhưng ít ra tiên thụ vẫn còn, sau này còn có thể kết xuất tiên quả một lần nữa, nếu như Diệp Trần dưới cơn nóng giận, tiên thụ cũng chặt nốt thì đây mới thực sự là tổn thất nặng nề.

Sau khi suy nghĩ hiểu rõ được nguyên nhân trong đó, khóe miệng của Diệp Trần lập tức nhếch lên, "Ngũ Thải Thần Cáp, mời thần dễ dàng tiễn thần khó, bây giờ ngươi muốn cho ta đi, nhưng cũng không có đơn giản như vậy!"
Chương 620 Tị Độc đan

Ngũ Thải Thần Cáp lập tức giận dữ, "Tiểu tử nhân loại! Ngươi không nên được một tấc lại muốn tiến một thước! Ta cũng đã không truy cứu tội của ngươi, ngươi còn muốn như thế nào?"

Diệp Trần cười nhạt một tiếng, "Ngũ Thải Thần Cáp, trước tiên ngươi không cần phải kích động như vậy nha, để cho ta rời đi cũng được, chỉ có điều người của Dược Vương tông ở bên ngoài, chúng ta nếu cứ như bây giờ mà ra ngoài, khó tránh khỏi sẽ bị bọn họ vây công!"

Ngũ Thải Thần Cáp bụng ục ục rung động, tức giận nói:

"Đó là chuyện của ngươi, cái này không có quan hệ gì với ta?"

Diệp Trần cười nói:

Trước tiên ngươi chớ có khẩn trương, ta thật ra thì chính là muốn hướng ngươi mượn dùng Tị Độc đan một chút mà thôi!

Căn cứ trong cổ tịch ghi chép, Ngũ Thải Thần Cáp lúc còn nhỏ trong cơ thể có một cái yêu đan tên là Tị Độc đan.

Mà Ngũ Thải Thần Cáp trời sinh ưa thích ăn độc cũng chính là nhờ có công hiệu của Ti Độc đan này cho nên mới có thể bách độc bất xâm.

Người bình thường chỉ cần đạt được Tị Độc đan này là có thể chống cự các loại chất độc.

Mà đối với Ngũ Thải Thần Cáp mà nói, sau khi đã mất đi Tị Độc đan thì chỉ cần tĩnh dưỡng một đoạn thời gian thì rất nhanh trong cơ thể một lần nữa sẽ sản sinh ra một viên Tị Độc đan, cho nên đối với nó mà nói, thứ này cũng không coi là trân quý, chỉ có điều lại có chút nhục nhã.

Diệp Trần tuy rằng không sợ các cao thủ Dược Vương tông, thế nhưng đối phương am hiểu dùng độc, Tô Mạn khó khánh khỏi sẽ bị trúng chiêu lần nữa.

Cho dù trong tay hắn còn có bốn quả Phù Dao tiên quả, thế nhưng năng lượng của Phù Dao tiên quả quá mạnh, Tô Mạn đã không có khả năng tiếp tục sử dụng được nữa, hơn nữa lấy tiên quả cực phẩm tới giải độc, không thể không nói quá lãng phí.

Đương nhiên, ngoài đó ra thật ra thì còn có một cái nguyên nhân quan trọng hơn.

Nếu như bây giờ hắn mang theo Tô Man rời khỏi Vạn Độc quật, khó bảo đảm Ngũ Thải Thần Cáp này sẽ không tính sổ thu về, liên thủ với Dược Vương tông cùng nhau đối phó hắn và Tô Mạn.

Mà chỉ cần Ngũ Thải Thần Cáp không có Tị Độc đan thì không còn dám tùy tiện ra tay đối với hắn.

Diệp Trần làm như thế cũng là vì triệt để tiêu trừ nỗi lo về sau.

...

Ngũ Thải Thần Cáp nghe thấy lời này của Diệp Trần thì lập tức tức giận đến không chịu được, hai mắt đều muốn phun ra lửa, "Tiểu tử nhân loại! Ta đối với ngươi đã nhường nhịn nhiều lần, ngươi cũng không nên cho rằng là ta sợ ngươi! Muốn Tị Độc đan của ta đây tuyệt đối không bao giờ có chuyện đó!"

Hai mắt Diệp Trần khẽ híp lại một cái, "Thật sao? Nếu đã như vậy, vậy thì không còn gì để nói, không bằng ta trước tiên hủy đi cây tiên thụ này của ngươi như thế nào?"

Nói xong, Diệp Trần giơ Tử Quỳnh kiếm lên, hướng về phía Phù Dao tiên thụ làm bộ muốn chém xuống.

Ngũ Thải Thần Cáp quả nhiên cuống lên, "Đừng đừng! Có việc dễ thương lượng, không được hủy tiên thụ của ta!"

Diệp Trần cười lạnh, "Ngũ Thải Thần Cáp, việc này không có thương lượng, ta chỉ cần Tị Độc đan của ngươi, chỉ cần ngươi giao Tị Độc đan ra, ta chẳng những rời khỏi đây, hơn nữa cam đoan sau này sẽ không bao giờ lại đặt chân vào Vạn Độc quật, như thế nào?"

Ngũ Thải Thần Cáp nghe được điều này, hai đôi mắt lớn nhanh chóng chuyển động, hiển nhiên là đang suy nghĩ lợi và hại trong đó.

Cuối cùng, sau khi Ngũ Thải Thần Cáp trải qua một phen cân nhắc, hai mắt gắt gao nhìm chằm chằm vào Diệp Trần, "Ngươi nói chuyện giữ lời?"

Diệp Trần ngạo nghễ nói:

"Diệp Cuồng Tiên ta nhất ngôn cửu đỉnh, nói ra tự nhiên phải làm được, nếu như ngươi không tin ta cái này lập xuống lời thề bằng linh hồn!"

Cái gọi là lời thế bằng linh hồn là một loại linh hồn chú thuật tương đối thường gặp ở trong Tu Chân giới.

Người lập lời thề lấy linh hồn của mình ra để phát ra lời thề, một khi vi phạm lời thề này, linh hồn sẽ rơi vào phản phệ, nhẹ thì linh hồn bị trọng thương mà nặng thì trực tiếp mất mạng, mười phần kinh khủng.

Ngũ Thải Thần Cáp nghe được điều này, trong đôi mắt to kia lộ ra vẻ ngoài ý muốn, "Tiểu tử nhân loại không nghĩ tới ngươi còn trẻ như vậy mà cũng biết lời thế bằng linh hồn!"

"Được! Chỉ cần ngươi lập xuống lời thế bằng linh hồn, ta sẽ cho ngươi Tị Độc đan!"

Diệp Trần cũng biết tự nhiên nếu như không làm một chút hy sinh, Ngũ Thải Thần Cáp chắc chắn sẽ không tùy tiện giao Tị Độc đan ra, hai mắt lập tức chậm rãi nhắm lại, trong miệng nói lẩm bẩm, dường như là một đạo chú ngữ kỳ quái.

Chẳng mấy chốc, sau khi Diệp Trần đã lập xuống lời thế linh hồn, sát khí trên người Ngũ Thải Thần Cáp cũng từ từ giảm bớt.

"Oa oa ~ "

Ngũ Thải Thần Cáp bỗng nhiên ngửa mặt lên nóc huyệt kêu hai tiếng, sau đó há cái miệng to như chậu máu ra.

Sưu!

Từ trong cơ thể của Ngũ Thải Thần Cáp vậy mà bay ra một viên tỏa ra ánh vàng giống như viên Dạ Minh Châu.

sau khi Kim châu kia từ trong cơ thể của Ngũ Thải Thần Cáp bay ra liền nhanh chóng bay tới trước mặt Diệp Trần, "Đây chính là Tị Độc đan sao? Quả nhiên không tầm thường!"

Diệp Trần vẫy tay một trảo hút Tị Độc đan vào trong lòng bàn tay, sau đó đưa cho Tô Mạn ở một bên, "Chị Mạn ăn nó đi!"

Tô Mạn lập tức trừng hai mắt một cái, "Cái gì? Em để cho chị ăn thứ mà quái vật nhả ra...ọe!!!"

Tô Mạn lại liếc mắt nhìn tướng mạo vô cùng buồn nôn của Ngũ Thải Thần Cáp, nghĩ đến đồ vật từ trong miệng của nó nhả ra, lập tức nhịn không được nôn khan một trận, sau đó liên tục khoát tay, "Chị không cần! Đánh chết chị cũng không ăn!"

Diệp Trần không thể không lắc đầu thở dài một lúc, Tị Độc đan này cho dù là ở Tu Chân giới cũng là một trong những bảo bối cấp cao nhất!

Lúc trước ở kiếp trước vì để đối phó một môn phái am hiểu dùng độc, Diệp Trần đã từng rất muốn có được vật này, thế nhưng từ đầu đến cuối vẫn chưa tìm được tung tích của Ngũ Thải Thần Cáp.

Về sau tu vi của hắn tiến nhanh, sau khi trở thành Cuồng Đế, Tị Độc đan đối với hắn mà nói có được hay không có cũng chẳng sao, hắn lúc này mới từ bỏ tìm kiếm vật này.

"Thôi được, nếu như chị không ăn, trước hết cầm nó theo người, cũng có thể chống độc!"

Tô Mạn thật đúng là sợ Diệp Trần bắt cô ta phải ăn thứ này, nghe được điều này thì lập tức liên tục gật đầu không ngừng, hai tay nhận lấy Tị Độc đan.

"Tiểu tử nhân loại! Tị Độc đan ta cũng đã cho ngươi, bây giờ ngươi hẳn là tuân thủ lời thề của ngươi đi?"

Ngũ Thải Thần Cáp miệng nói tiếng người đồng thời thân thể cao lớn cũng bắt đầu từ từ thu nhỏ lại, sau đó lui sang một bên nhường ra cho hai người Diệp Trần một lối đi.

Diệp Trần cười ha ha một tiếng, "Đó là đương nhiên! Ngũ Thải Thần Cáp, chúng ta sau này còn gặp lại!"

Nói xong, một tay Diệp Trần đã vòng qua eo nhỏ của Tô Mạn, thân thể nhoáng một cái, cũng đã đi qua Ngũ Thải Thần Cáp ở trước mặt, thẳng hướng bên ngoài mà đi.

Rất nhanh, đằng sau truyền đến tiếng rít gào tràn ngập tức giận của Ngũ Thải Thần Cáp, "Tiểu tử nhân loại vô sỉ! Đừng để ta gặp lại ngươi, bằng không ta chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ngươi!"

Diệp Trần lần nữa cười ha ha một tiếng, căn bản không có thể Ngũ Thải Thần Cáp vào trong lòng, tâm tình thật tốt.

Hắn cũng không nghĩ tới, lần này trong lúc hỗn loạn đánh bậy đánh bạ xâm nhập vào Vạn Độc quật, chẳng những có thể giải độc được cho Tô Mạn, hơn nữa còn đạt được Phù Dao tiên quả linh vật cực phẩm, cộng thêm Tị Độc đan và một đống Linh hoa Linh thảo.

Hắn lần này có thể nói là trong họa có phúc, thu hoạch rất khá.

Thậm chí, bởi vì trước đó sử dụng nửa quả Phù Dao tiên quả, Diệp Trần mơ hồ cảm thấy chân nguyên của chính mình đã lâu rồi không có tiến bộ, vậy mà mơ hồ xuật hiện dấu hiệu đột phá!

Tuy nhiên trước mắt hiển nhiên còn chưa phải là lúc đột phá.

"Dược Vương tông! Tiếp theo cũng nên tới việc tính toán món nợ giữa chúng ta đi!"

Trong miệng tự lẩm bẩm một lúc, trong hai mắt Diệp Trần đã lộ ra vệt hàn ý nồng đậm!

Sau một lát:

Ầm!

Diệp Trần nắm Tô Mạn xông ra Vạn Độc quật, thế nhưng vượt qua ngoài dự liệu của Diệp Trần chính là, lúc này ở bên ngoài Vạn Độc quật vậy mà không có một ai!

"Chẳng lẽ bọn chúng cảm thấy ta vào trong này thì chắc chắn phải chết không nghi ngờ, cho nên dứt khoát mặc kệ ta rồi?"

Diệp Trần âm thầm buồn bực:

Ầm ầm!

Lúc này, ở nơi xa lại truyền đến một tiếng vang, dường như là bên trong Dược Vương tông có chuyện gì lớn xảy ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK