Mục lục
THẦN ĐẾ TRỌNG SINH
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 236 Bát đại gia tộc ở Kinh Đô

Nội bộ Diệp gia, mọi người đang thương nghị khẩn trương.

Ba!

Diệp Huyền Lâm vỗ bàn một cái, tức giận nói:

"Tiểu tử này tuy rằng xưa đâu bằng nay, nhưng nói cho cũng cũng là con cháu Diệp gia ta, tại sao có thể làm việc như thế? Chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài! Chuyện năm đó, đã làm cho dư luận xôn xao, để cho Diệp gia chúng ta mất hết mặt mũi, bây giờ đã qua được mười tám năm rồi, vì sao còn phải nhắc lại chuyện xưa?"

Mọi người của Diệp gia cũng thi nhau lắc đầu thở dài.

Diệp Thiên Ca lại lạnh lùng nói:

"Chuyện gì đến cũng sẽ đến! Tiểu Trần muốn làm đơn giản chính là đòi lại một cái công đạo cho mẹ của nó mà thôi, ta không cảm thấy có lỗi gì!"

Nói đến đây, Diệp Thiên Ca lạnh lùng liếc qua Tần Nguyệt Nga ở bên cạnh, trong đôi mắt hiện ra vẻ lạnh lẽo.

Tần Nguyệt Nga cũng chú ý tới sự lạnh lẽo trong mắt của chồng mình, thân thể không thể không khẽ run lên, sau đó hít sâu một hơi, nói:

"Thiên Ca, em biết trong lòng anh bây giờ chắc chắn hận không thể giết chết em! Khi chuyện này kết thúc, em sẽ lấy cái chết ra để tạ tội là được rồi, nhưng chuyện quan trọng nhất bây giờ chính là phải bảo vệ được tính mạng của con chúng ta!"

Vẻ mặt Diệp Thiên Ca dao động một hồi, cuối cùng nặng nề thở dài một hơi, nói:

"Nói đi, đến cùng cô muốn làm gì?"

Tinh thần của Tần Nguyệt Nga chấn động, vội vàng nói:

"Em nghe nói nó...nó và Dịch Sơn Hà lão tướng quân của Thần Long vệ có quan hệ không tệ, em muốn anh mời lão nhân gia ông ta tới, cũng tốt để hòa giải!"

Diệp Thiên Ca suy nghĩ một chút, hắn thật đúng là sợ Diệp Trần bỗng nhiên phát cuồng mà tạo ra cục diện khó mà vãn hồi, thế là lên tiếng gật đầu sau đó trực tiếp đi ra ngoài cửa.

Tần Nguyệt Nga thấy Diệp Thiên Ca không có từ chối, trong lòng lập tức vui mừng, ngược lại lại nhìn về phía Diệp Huyền Lâm ở một bên, "Cha, nghe nói cha có giao tình không cạn với Yên chân nhân, con muốn làm phiền cha tự mình đi một chuyến, cần phải mời vị Yến cân nhân kia tới! Phóng tầm mắt toàn bộ Kinh Đô, nếu như còn có người có thể chống lại tiểu tử này một chút, đoán chừng cũng chỉ có vị Yến chân nhân kia!"

Diệp Huyền Lâm nghe được điều này, lập tức cảm thấy rất có lý, cũng lập tức gật nhẹ đầu.

Tần Nguyệt Nga lại nhìn về phía mọi người khác nói:

"Ta muốn tự mình đi Tần gia một chuyến, về phần các ngươi những người còn lại, cứ dựa theo lời của tiểu tử kia mà làm, chia nhau ra mời gia chủ của sáu đại gia tộc nổi danh nhất ở kinh đô, toàn bộ đều mời đi theo a!"

Sau khi Tần Nguyệt Nga phân phối nhiệm vụ cho mọi người xong, mọi người chia nhau đi làm việc mà mình phải làm.

...

Hai giờ sau, sáu đại gia tộc ở Kinh Đô thi nhau mà tới, Hàn, Vương, Trương, Lâm, Âu Dương, Mộ Dung, tăng thêm Tần, Diệp hai nhà, đều được gọi là tám gia tộc lớn nhất ở Kinh Đô!

Kinh Đô thì không thể mang đi mà so với những địa phương khác, có thể nói trở thanh gia tộc cao cấp ở Kinh Đô, dù là phóng tầm mắt toàn bộ Hoa Hạ, cũng tuyệt đối đều là thế lực vượt qua nhất lưu!

Đại lão các nhà thi nhau đi vào, khí tráng một người so với một người cường đại, mà người gầu của Diệp gia từ lâu đã tới kê cái bàn, an trí ở xung quanh sân rộng rãi.

Nhiều đại lão nhìn vào trong sân, Diệp Vô Thương vẫn nằm im trên mặt đất không thể động đậy, và đứng bên cạnh hắn là một tên thiếu niên áo trắng, mọi người đều nghĩ mãi không hiểu, đã có người nhịn không được hô to lên, "Lần này Diệp gia mời chúng ta tới rốt cuộc muốn làm gì?"

"Làm sao mà không thấy Diệp lão giả tử ở đâu?"

"Diệp tướng quân và Diệp phu nhân cũng không ở đây, bọn họ đây là có ý gì?"

...

Có mấy tên công tử ca của gia tộc khác đều quen biết với Diệp Vô Thương, nhìn thấy Diệp Vô Thương nằm rạp trên mặt đất, càng là nhịn không được đi lên phía trước, cười nói:

"Ta nói Diệp đại thiếu, ngài đây là đang tu luyện võ vông tuyệt thế gì đó? Làm sao mà còn phải nằm rạp trên mặt đất vậy?"

"Không phải là Cáp Mô Công giang hồ thất truyền đã lâu đó chứ"

"Tới tới tới! Đúng lúc bản thiếu hôm nay ngứa tay, để cho ta tới thử Cáp Mô Công của ngươi tu luyện tới cảnh giới gì một chút!"

Mấy người cười đùa, muốn đi về phía Diệp Vô Thương.

Diệp Trần thấy thếm không thể không nhướng mày, lạnh giọng nói:

"Ở đây không có chuyện của các ngươi! Còn dám tiến lên một bước, chết!"

Mấy tên đại thiếu đầu tiên là sững sờ, sau đó thi nhau cười ha ha.

Mấy người bọn họ đều là con trai trưởng của sáu đại gia tộc ở Kinh Đô, ở Kinh Đô từ trước đến nay không ai dám trêu chọc, bây giờ thế mà bị một tên thiếu niên mười mấy tuổi đứng ở trước mặt mọi người răn dạy, bọn họ chẳng những không cảm thấy tức giận, ngược lại cảm thấy buồn cười, giống như nghe được chuyện cười buồn cười nhất trên đời.

"Tiểu tử này từ đâu tới, Dám nói ra lời nói ngông cuồng như vậy, ngươi có biết mấy người chúng ta là ai không?"

Một tên thanh niên có thân hình cao lớn trong đó, có vẻ mặt ngạo mạn nhìn qua Diệp Trần mở miệng nói.

Mí mắt Diệp Trần ngay cả nhấc cũng không nhấc một chút, "Ta không cần biết mấy người các ngươi là ai, không cút thì chết!"

Tên thanh niên có thân hình cao lớn kia lập tức phát hỏa, "Tiểu tử thúi! Ta thấy người muốn chết là ngươi!"

Nói xong, dưới chân thanh niên có thân hình cao lớn bỗng nhiên đạp một cái đánh về phía Diệp Trần, khí thế cường hãn, sóng nhiệt ở xung quanh quay cuồng, hiển nhiên là một tên võ đạo cao thủ!

"Hay!"

Mấy tên đại thiếu ở phía sau kia, thi nhau cao giọng hô hay, ngay cả nhóm gia chủ sáu đại gia tộc ở nơi xa, nhìn thấy cảnh tượng này cũng thi nhau gật đầu, "Mộ Dung huynh, võ công của con trai huynh lại có tiến bộ, bây giờ cách tông sư Hóa Kình chân chính chắc cũng chỉ cách xa một bước đi?"

"Không hổ là đồng lứa nhỏ tuổi trong Kinh Đô chúng ta, võ đạo thiên tài kiệt xuất nhất, cùng vị công tử này của Diệp tướng quân, có thể nói là cùng nhau tỏa sáng!"

Mộ Dung Chương gia chủ Mộ Dung gia lập tức cười ha ha nói:

"Các vị nâng đỡ con trai ta, không vào Hóa Kình, cuối cùng chỉ là mãng phu bình thường mà thôi! Nói đến, vị Vân Châu Diệp Cuồng Tiên kia mới thật sự là kinh tài tuyệt diễm, tuổi còn trẻ như vậy đã đạt tới cảnh giới tiên nhân trong truyền thuyết rồi!"

"Đúng vậy! Đáng tiếc cứng quá dễ gãy thế mà quyết đấu với vị lão tổ của Tần gia kia lại đồng quy vu tận, bằng không thật đúng là muốn nhìn thấy phong thái của người này một lần!"

Mọi người ở đây đang nghị luận ầm ỹ, vị Mộ Dung đại thiếu kia, cũng đã lao tới trước mặt Diệp Trần, bỗng nhiên biến chưởng thành trảo, hung hăng chộp tới đầu vai của Diệp Trần!

"Ầm!"

Một Dung đại thiếu không có chịu đến bất luận ngăn cản gì, vô cùng dễ dàng bắt được đầu vai của Diệp Trần, trên mặt lập tức hiện ra nụ cười khinh miệt.

Một con gà yếu đuối cũng dám phách lối như vậy, thật sự không biết sống chết!

Mọi người còn lại thấy thế lập tức thì nhau hô hay một lần nữa, Mộ Dung Chương thì vội vàng hô lớn nói:

"Hàm Nhi, cho hắn một bài học là được rồi, không được đả thương hắn!"

Theo suy nghĩ của Mộ Dung Chương, thiếu niên không biết tên trước mắt này, chắc là con thứ tiểu bối của Diệp gia, bất kể nói thế nào thì vẫn phải cho Diệp gia mấy phần thể diện.

"Rõ!"

Mộ Dung Hàm lên tiếng, bàn tay trực tiếp bỗng nhiên phát lực, "Quỳ xuống cho bản thiếu!"

Tuy nhiên, sau một lúc lâu, đôi phương thế mà không hề động một chút nào!

Trong lòng Mộ Dung Hàm lập tức giật mình, vội vàng toàn lực đánh ra, "Quỳ xuống!"

Đối phương vẫn như cũ không hề động một chút nào!

Cho tới lúc này, Mộ Dung Hàm rốt cuộc mới phản ứng, "Thiếu niên này còn muốn trẻ hơn mình rất nhiều, tu vi thế mà cao hơn hắn rất nhiều!"

"Rút lui!"

Sau khi Mộ Dung Hàm kịp phản ứng, vội vàng muốn rút lui, tuy nhiên lúc này bên tai lại truyền đến một giọng nói giống như của tử thần, "Ta nói rồi, còn dám tiến lên một bước, chết!"

Đợi chữ chết kia rơi xuống, Mộ Dung Hàm lập tức cảm giác được cả người chính mình giống như bị một cái chùy khổng lồ vô hình vung mạnh trúng, trực tiếp ngã bay ra ngoài, nặng nề ngã ngửa ra ngoài hơn mười mét, máu tươi từ trong miệng hắn phun mạnh ra không ngừng, rất nhanh đã hít vào thì ít, thở ra thì nhiều, mắt thấy không thể sống được nữa...

Toàn trường lập tức yên tĩnh như chết.
Chương 237 Tính toán của Tần Nguyệt Nga

"Hàm Nhi!!"

Sau khi trải qua một lúc yêu tĩnh, Mộ Dung Chương lúc này mới hét lớn một tiếng, hỏa tốc vọt tới trước mặt đứa con trai của mình, những người khác của Mộ Dung gi cũng vội vàng đi theo sau.

Mọi người của các đại gia tộc còn lại cũng thi nhau đứng lên, rất hiển nhiên cũng không nghĩ tới thiếu niên trước mắt này mới nhìn qua còn trẻ như vậy này, tu vi lại cao tới như thế, thế mà đáng bại Mộ Dung Hàm thiên tài võ đạo bên trong đồng lứa tuổi trẻ của Kinh Đô!

Càng thêm không có nghĩ tới là, cái tên này xuất thủ lại hung ác như thế, thế mà ngay cả đại thiếu dòng chính của Mộ Dung gia cũng dám nói giết là giết!

Diệp Vô Thương còn đang nằm rạp ở một bên trên mặt đất, đầu tiên là giật mình sau đó là mừng rỡ, hắn bây giờ hận không thể để cho Diệp Trần có càng nhiều kẻ thù càng tốt, tốt nhất cái tên này có thể một hơi đắc tội toàn bộ tám đại gia tộc lớn nhất toàn Kinh Đô, đến lúc đó nói không chừng chính mình còn có thể thừa cơ chạy trốn.

Mội người của Mộ Dung gia bận rộn một lúc, cuối cùng vẫn không thể cứu sống được Mộ Dung Hàm kia, Mộ Dung Chương gia chủ Mộ Dung gia lập tức tức giận đến tóc trên đầu từng cái bắt đầu dựng ngược lên!

"Tiểu tử! Ngươi dám giết đứa con mà ta yêu thương! Ta phải làm thịt ngươi!"

Trong cơn giận dữ Mộ Dung Chương chính là muốn liều lĩnh xông lên báo thù cho con trai mình, lại bị một ông lão tóc bạc vẻ mặt hồng hào ngăn lại, "Gia chủ, kẻ này không đơn giản! Ngài là gia chủ của một gia tộc, không được có bất kỳ sơ xuất nào, vẫn để ta tới chiếu cố hắn đi!"

Nói xong, ông lão đứng dậy cảm giác bồng bềnh như tiên, hướng về phía Diệp Trần chắp tay, "Lão hủ là Dư Lập Nhân, xin hỏi tôn tính đại danh của các hạ?"

Diệp Trần ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn, "Hạng người vô danh! Ngươi còn chưa xứng biết danh hào của ta!"

Dư Lập Nhân lập tức nổi giận, "Giọng điệu thật cuồng! Lão phu tung hoành giang hồ đã hơn mười năm, còn không có gặp được người nào dám nói với ta như vậy..."

Dư Lập Nhân vẫn còn chưa nói xong, Diệp Trần đã chẳng muốn nghe tiếp, trực tiếp tiện tay vung lên, "Ồn ào!"

Ba!

Dư Lập Nhân lập tức cảm giác được khuôn mặt của mình đau nhức kịch liệt, người thì trực tiếp bị đập bay ra ngoài, một mực lắn tới góc tường mới dừng lại, cả người chật vật không chịu nổi.

"Cái gì!"

Chẳng những trong lòng Dư Lập Nhân vô cùng kinh hãi, mọi người còn lại thấy cảnh này cũng choáng váng hoa mắt, nhất là Mộ Dung Dương gia chủ Mộ Dung gia, người khác có lẽ không biết được thực lực chân chính của Dư Lập Nhân này, thế nhưng hắn lại vô cùng rõ ràng.

Mặt ngoài, Dư Lập Nhân chỉ là tông sư Hóa Kình đỉnh phong, thật ra thì nhiều năm trước hắn sớm đã đột phát tới Thánh Cảnh, phóng tầm mắt toàn bộ võ lâm Hoa Hạ, cũng coi là một nhóm tuyệt đỉnh cao thủ cấp cao nhất.

Cho dù là Diệp Thiên Ca chiến thần của Hoa Hạ cũng tuyệt đối không có khả năng một chiêu thuận tay đánh bay hắn!

Thiếu niên này có lai lịch gì?

Thực lực làm sao lại khủng bố như thế!

Mộ Dung Chương vốn còn muốn xông đi lên liều mạng với Diệp Trần, trong nháy mắt không còn một chút dũng khí gì, vội vàng kéo lấy thi thể của con trai mình liên tục lùi lại.

Nhóm gia chủ ngũ đại gia tộc còn lại cũng có vẻ mặt hoảng sợ, thậm chí tất cả đều nảy sinh ra ý thối lui.

"Diệp gia này đến cùng làm cái quỷ gì? Mời đến một cái cường giả bí ẩn như vậy, chẳng lẽ muốn diệt sạch sáu đại gia tộc chúng ta hay sao?"

...

Vào lúc mọi người ở đây nghi ngờ không thôi, ngoài cửa bỗng nhiên vang lên một tiếng hét lớn, "Gia chủ Tần gia đến! Nguyên cục trưởng đến!"

Rất nhanh, Tần Tấn Xuyên gia chủ Tần gia đã đi vào trong sân, bên cạnh còn có một người mặc đồng phục cảnh sát, người đàn ông trung niên này có chút uy nghiêm, sau lưng thì là Tần Nguyệt Nga mẹ của Diệp Vô Thương và cao tầng của Tần gia.

Nhìn thấy Diệp Trần, đôi mắt của Tần Tấn Xuyên lập tức co rụt lại, ngay cả lông tơ ở trên lưng cũng không thể không từng cái được dựng lên.

Diệp Cuồng Tiên!

Người thiếu niên trước mắt này, chính là Diệp Cuồng Tiên giết chết lão tổ Tần gia bọn hắn!

Không nghĩ tới hắn thế mà thật không có chết!

Tuy nhiên, Tần Tần Xuyên vừa nghĩ tới một vị này đứng ở bên cạnh mình, lập tức lại ân đi rất nhiều.

Người này tên là Nguyên Thiếu Khâm, thế nhưng là người đứng đầu của tất cả cảnh sát ở Kinh Đô này, tương đương với Cửu Môn Đề Đốc thời cổ đại, là đại nhân vật có quyền cao chức trọng chân chính!

Trước khi đến, Tần Tấn Xuyên vì lấy an toàn, cố ý mời người này cùng nhau đi tới.

Theo suy nghĩ của Tần Tấn Xuyên thì dù Diệp Cuồng Tiên này có là tiên nhân, đối mặt với người này cũng không dám tùy ý giết người a?

Diệp Trần nhìn thấy người tới, hai mắt không thể không khẽ híp lại một cái, trong lòng âm thần cười lạnh, "Tần gia? Ta còn không có đi tìm các ngươi, các ngươi ngược lại tự mình đưa tới cửa!"

Ánh mắt lúc đảo qua người đàn ông trung niên mặc đồng phục cảnh sát một cái, lông mày không thể không hơi nhíu lại.

Rất hiển nhiên, người này chắc là chỗ dựa của Tần Nguyệt Nga hoặc là Tần gia tìm tới.

Tuy nhiên hắn cũng không có để ở trong lòng, người hắn muốn giết, coi như Thiên Vương lão tử tới cũng không ngăn cản được!

Mà mấy người Mộ Dung Chương nhìn thấy Nguyên Thiếu Khâm, lập tức lớn tiếng la lên, "Nguyên cục trưởng! Hung đồ này vừa mới giết con của ta! Nhanh! Mau bắt hắn lại!"

Nguyên Thiếu Khâm nhìn qua thi thể Mộ Dung Hàm đang nằm trên mặt đất, không thể không nhướng mày, lúc này mới nhìn về phía Diệp Trần, một mặt uy áp nói:

"Ta là Nguyên Thiếu Khâm cục trưởng cục cảnh sát ở Kinh Đô, người này là do ngươi giết?"

Diệp Trần thản nhiên nói:

"Là ta, thì tính sao?"

Nguyên Thiếu Khâm lập tức trừng hai mắt một cái, "Lớn mật! Dưới ban ngày ban mặt, giết người trước mặt mọi người, trong mắt của ngươi còn có luật pháp nữa hay không?"

Nói đến đây, Nguyên Thiếu Khâm hướng về phái đằng sau khoát tay áo, "Người tới, bắt hung đồ này lại cho ta!"

Rầm rầm!

Nguyên Thiếu Khâm vừa mới ra lệnh xong, đằng sau ngay lập tức có một nhóm đặc công trên tay cầm vũ khí chạy ra, bao vây lại Diệp Trần.

Diệp Trần không thể không nhướng mày, chợt nhìn thấy Tần Nguyệt Nga ở đằng sau Tần Tấn Xuyên lộ ra nụ người âm mưu đã đạt như ý.

Cô ta trước đó đi Tần gia tìm viện bình, vừa đúng gặp được Nguyên Thiếu Khâm đang làm khách ở Tần gia, thế là thuận thế để anh của mình Tần Tấn Xuyên, mang theo người này cùng nhau đi tới.

Vốn trong lòng còn đang lập mưu, như thế nào mới có thể bốc lên mâu thuẫn giữa Diệp Trần và Nguyên Thiếu Khâm, không nghĩ tới cái tên này thế mà giết Mộ Dung Hàm thiếu chủ của Mộ Dung gia, đây đúng là cơ hội trời cho!

Nếu như dưới cơn nóng giận Diệp Trần giết nốt vị quyền cao chức trọng như Cửu Môn Đề Đốc thời cổ đại này, đó chính là phạm vào tội lớn ngập trời, đến lúc đó quốc gia chắc chắn cũng không thể dễ dàng tha thứ cho loại tồn tại này!

Nếu như Diệp Trần không dám phản kháng, ngoan ngoan trở về cục với Nguyên Thiếu Khâm, vậy cô ta và Diệp Vô Thương sẽ có cơ hội chạy trốn.

Suy nghĩ hiểu rõ tính toán của Tần Nguyệt Nga, Diệp Trần không thể không cười lạnh, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào Tần Nguyệt Nga, lạnh giọng nói:

"Tần Nguyệt Nga! Vốn nếu như ngươi ngoan ngoan mang hết những chuyện cũ năm đó nói ra một lần, ta còn có thể lưu cho ngươi được toàn thây, ngươi đã không biết tốt xấu như vậy, ta lại diệt toàn bộ các ngươi thì như thế nào?"

Nói đến đây, sát khí trên người Diệp Trần lập tức phóng ra ngoài không giữ lại chút nào!

Oanh!!

Sau một khắc, tất cả mọi người lập tức cảm giác được chính mình giống như rơi vào trong địa ngục vô tận!

Thiếu niên gầy yếu trước mắt này, ngay lập tức giống như hóa thân trở thành ác ma địa ngục!

Ngay lập tức vẻ mặt của mọi người tỏ rõ sự hoảng sợ, tất cả đều không nhịn được mà lùi lại liên tục.

Mà Tần Nguyệt Nga, mặt mũi thì tràn đầy vẻ hoảng sợ!

Cô ta làm thế nào cũng không nghĩ ra, sát ý của Diệp Trần rõ ràng mạnh như thế! Ngay cả Nguyên Thiếu Khâm cũng không ép được hắn!

Tuy nhiên, đúng lúc này, "Ha ha ha!"

Một tiếng cười cởi mở vang lên, ngay sau đó một ông lão mặc quân trang tóc hoa râm, bước nhanh đi vào trong sân, nhìn thấy Diệp Trần, mặt mũi càng tràn đầy vui mừng, "Được ngươi cái Diệp Cuồng Tiên này! Hóa ra ngươi không có chết a! Hại lão già như ta còn phải vì ngươi mà khóc một hồi a!"

Một đạo cởi mở tiếng cười vang lên,

Mọi người nghe được điều này, lập tức xì xào bàn tán một lần nữa.
Chương 238 Sức mạnh của một người hoành ép tám tộc

"Diệp Cuồng Tiên?"

Ngoài mọi người của Tần gia biết được thân phận của Diệp Trần ra, sáu đại gia tộc còn lại và Nguyên Thiếu Khâm kia thì tất cả đều vô cùng ngạc nhiên.

Tên tuổi Diệp Cuồng Tiên gần đây nhất thực sứ quá vang dội, bọn họ đều có chỗ nghe thấy, biết đó là một đại nhân vật có cùng cấp bậc với lão tổ của Tần gia!

Dựa theo nghi vấn trong lòng này, mọi người nhìn về phía người vừa mới nói chuyện kia nhìn lại.

Chỉ thấy người này không phải người bên ngoài, hóa ra chính là Dịch Sơn Hà, Tổng tham mưu trưởng của Thần Long vệ, bây giờ đã là quân hàm Trung tướng!

"Dịch lão tướng quân thân là Tổng tham mưu trưởng Thần Long vệ, chắc chắn sẽ không nói ra lời nói lung tung!"

"Như vậy nói theo cách khác, Diệp Cuồng Tiên không chết, hơn nữa còn ở ngay tại trong cái nhà này?"

"Người này sẽ là ai?"

...

Trong ánh mắt vô cùng nghi hoặc của tất cả mọi người, sau khi Dịch Sơn Hà đi vào trong sân, trực tiếp bước nhanh đi tới trước mặt Diệp Trần, cười ha ha một tiếng nói:

"Diệp thiếu tướng, từ khi chia tay cho tới bây giờ không có vấn đề gì chứ a!"

Mọi người nhất thời xôn xao lần nữa!

Mặc dù bọn hắn trước đó đã ý thức được người thiếu niên trước mắt này không đơn giản, thế nhưng lại làm sao cũng không có nghĩ tới, hắn thế mà chính là vị Diệp Cuồng Tiên trong truyền thuyết kia!

Mà Nguyên Thiếu Khâm kia sắc mặc càng là đại biến, hắn nắm giữ chức vị quan trọng, ngày bình thường thường xuyên đi lại ở trước mặt những đại thủ trưởng kia, từng không chỉ một lần nghe được mấy vị đại thủ trưởng này nghị luận về Diệp Cuồng Tiên này, nói hắn là thiếu niên anh tài, thậm chí đánh giá đối với hắn còn ở phía trên chiến thần Diệp Thiên Ca!

Nhất là vị đại thủ trưởng của quân đội kia, càng là suýt chút nữa vì người này muốn trực tiếp trở mặt với Côn Lôn Thánh Tâm các!

Mà vừa rồi, chính mình thế mà suýt chút nữa thì động thủ với hắn!

Nghĩ tới đây, Nguyên Thiếu Khâm lập tức cả người toát mồ hôi lạnh, đồng thời trong lòng còn thăm hỏi mắng chửi mười đám đời tổ tông của Tần Tấn Xuyên một lần.

Không nói trước đối phương có quân hàm Thiếu tướng, hắn vốn cũng không có quyền lực quản lý bực tồn tại này, nếu thực sự muốn gây khó dễ với người này, mà mình chỉ có một chút người này, làm sao đủ để cho người ta giết?

Nhìn thấy Dịch Sơn Hà xuất hiện, sát khí trên người Diệp Trần cũng theo đó mà biến mất vô tung, lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, nói:

"Lão tướng quân, tin tức của ông nhưng là rất linh thông nha!"

Hai người nói chuyện một lúc, lúc này Dịch Sơn Hà mới xoay người sang chỗ khác hướng về phía Nguyên Thiếu Khâm giống như cười mà không phải cười nói:

"Nguyên cục trưởng cũng ở đây sao? Không biết Nguyên cục trưởng ở đây dự định làm chuyện gì?"

Trên mặt Nguyên Thiếu Khâm vội vàng nở ra nụ cười bồi nói:

"Lão tướng quân, ta thật ra thì cũng chính là đi ngang qua, ở nơi này đã không có chuyện gì, vậy ta mang theo các huynh đệ rút lui trước!"

Nói xong lời này, Nguyên Thiếu Khâm hướng về phía Diệp Trần nở ra nụ cười hiền hòa, sau đó hướng về thủ hạ của mình vung tay lên, trực tiếp đi ra khỏi sân rút lui, không thèm để ý tới ánh mắt của Tần Tấn Xuyên, còn có vẻ mặt choáng váng của mọi người Mộ Dung gia.

Trong lòng Tần Tấn Xuyên lập tức mát lạnh, cũng không nhịn được lặng lẽ hướng phái sau định rút lui, muốn thoát thân như vậy.

Hết cách rồi, sát thần trước mắt này thật sự quá kinh khủng, hắn không hoàn nghi chút nào, nếu như vừa rồi không phải Dịch Sơn Hà kịp thời chạy tới, nói không chừng cái tên này đã đại khai sát giới!

Trong lúc nhất thời, Tần Tấn Xuyên bỗng nhiên phát hiện, chuyến đi hôm nay của mình sợ là sai lầm...

Mọi người các đại gia tộc còn lại khác, nghe được điều này cũng thi nhau nảy sinh ra ý định rút lui.

Đáng tiếc, bọn họ vừa mới xê dịch bước chân, giọng nói đạm mạc của Diệp Trần đã vang lên lần nữa, "Ta để các ngươi đi rồi sao? Ai dám bước chân ra khỏi cái sân nhỏ này một bước, chết!"

Mọi người nghe được điều này, thân thể của tất cả lập tức chấn động, cho dù là ai cũng không dám lại nhúc nhích một chút nào.

Tám đại gia tộc lớn nhất ở Kinh Đô, tám bị gia chủ, vô luận là người nào, ở trong ngày bình thường vậy cũng là tồn tại dậm chân một cái thì toàn bộ Kinh Đô này đều phải rung động!

Thậm chí tám đại gia tộc lớn nếu như liên thủ với nhau, đủ để rung chuyển thế cục của toàn bộ Hoa Hạ!

Nhưng hôm nay, ở dưới uy áp của Diệp Trần, từng người từng người đều trung thực giống như chim cút.

Sức mạnh của một người hoành ép tám tộc!

Ngay cả Dịch Sơn Hà thấy cảnh này, cũng không thể không âm thần cảm thán, thất phu giận dữ, máu tươi năm thước, mười bước bên trong, nhân tẫn địch quốc!

Đạo lý này đặt ở trong cảnh tượng trước mắt này, quả thực không gì thích hợp bằng.

Cho dù những người này có quyền thế ngập trời, gia tộc phú khả địch quốc, thế nhưng ở trong cái nhà nho nhỏ trước mắt này, tính mệnh tất cả đều được khống chế ở dưới tay thiếu niên này....

Thần Nguyệt Nga cũng không nghĩ tới, chuyện sẽ phát triển tới nước này!

Cô ta bỗng nhiên bi ai phát hiện, cho dù cô ta có mời toàn bộ các đại nhân vật ở kinh thành tới, toàn bộ đều mời tới, thế nhưng là người ta căn bản không thèm để ý người ngươi mời tới là ai!

Một lời không hợp, nói giết là giết!

Ở trước mặt thiếu niên tàn bạo lãnh khốc này, cô ta cho dù có ngàn vạn mưu kế, cũng căn bản không có chỗ để dùng!

Cũng không thể trực tiếp điều một đội quân tới trấn áp a?

Đừng nói không có khả năng, cho dù thật sự có thể điều động quân đội đến, vậy thì phải cần một nhánh đội ngũ như thế nào mới có thể giết được người này?

Ngay vào lúc Tần Nguyệt Nga tuyệt vọng một hồi, ngoài viện lại có một tiếng hô vang lên, "Yến chân nhân đến!"

Nghe được tin tức này, bị uy áp của Diệp Trần trước đó, mọi người bị ép ngay cả thở mạnh cũng không dám, lập tức thi nhau kích động lên, thậm chí đã có người không nhịn được mà phát ra một tiếng reo hò, thấp giọng oán hận nói:

"Yến chân nhân đến rồi, xem Diệp Cuồng Tiên này còn phách lối như thế nào!"

"Yến chân nhân là Bồ Tát sống, tuyệt đối sẽ không đứng nhìn chúng ta bị người này bức hiếp!"

"Không sai! Hắn thật đúng là cho rằng ở Kinh Đô chúng ta không còn có cao nhân nữa sao?"

...

Mọi người nghị luận ầm ĩ, Tần Nguyệt Nga cũng lập tức vui mừng nhướng mày, ai nói không có người nào có thể ngăn được kẻ này? Yến chân nhân này không phải có thể sao?

Yên chân nhân là Đạo gia tiên nhân, tuy rằng không đi chung một con đường với lão tổ nhà ta, nhưng uy danh cũng không ở phía dưới lão tổ, nhất là tinh thông pháp thuật Đạo môn.

Ngay cả lão tổ cũng đã từng nói, nếu như đối phương lấy hữu tâm tính vô tâm, cho dù là hắn cũng chưa hắn là đối thủ của Yến chân nhân!

Rất nhanh, một lão đạo sĩ tiên phong đạo cốt, tóc trắng bồng bềnh đã từ bên ngoài chậm rãi đi tới.

"Yến chân nhân!"

"Yến chân nhân tốt!"

Mọi người thấy đạo sĩ kia, lập tức thi nhau tiến lên thăm hỏi, Yến chân nhân cũng mỉm cười đáp lại, được hoan nghênh ở mức độ quả thực không thua kém gì ngôi sao.

Diệp Trần nhìn người nọ, lông mày không thể không hơi nhíu lại, "Lại là hắn!"

Hóa ra, vị đạo sĩ trước mắt này, bỗng nhiên chính là Yến Bản Đạo mà lúc trước Diệp Trần ở trong tiên mộ gặp phải!

Lúc trước ở trong tiên mộ hắn gặp được ba người, Quỷ Âm Tuyệt bị hắn giết tại chỗ, Vô Tướng pháp sư cũng ở trước đây không lâu bị hắn dùng pháp thuật thần hồn khống chế, không nghĩ tới hôm nay lại gặp Yến Bản Đạo này.

Mà càng làm cho hắn không có nghĩ tới, Yến Bản Đạo này thế mà lại chính là Yến chân nhân nổi danh khắp thiên hạ kia!

Diệp Trần bên này còn đang nghĩ ngợi, chỉ thấy Tần Nguyệt Nga đã nhào tới, "Phù phù!" một tiếng đã quỳ xuống trước mặt lão đạo kia.

Yến Bản Đạo lập tức sứng sờ, sau khi thấy rõ ràng là Tần Nguyệt Nga, lập tức lấy hai tay hơi nâng, dùng chân khí đưa nàng nâng lên, nói:

"Diệp phu nhân, ngươi đang làm cái gì đó?"

Tần Nguyệt Nga lập tức lên tiếng gào khóc, "Cầu Yến chân nhân vì ta chủ trì công đạo! Cầu Yến chân nhân cứu tính mệnh của ta a!"

Diệp Trần thấy thế, hai mắt không thể không khẽ híp một cái, từu đầu tới cuối cũng không có ngăn cản, khóe miệng nhưng lại lộ ra nụ cười trêu tức.
Chương 239 Một lời đuổi!

Tần Nguyệt Nga này đích thật có miệng lưỡi dẻo quẹo, dăm ba câu đã nói Diệp Trần thành ác nhân tội ác tày trời.

Mà người của sáu gia tộc lớn ở xung quanh kia, trước đó khiếp sợ uy áp của Diệp Trần, không dám nhiều lời, bây giờ thấy Yến chân nhân ở đây, tự nhiên cũng không cố kỵ nữa, nhất là mọi người Mộ Dung gia, lập tức thi nhau thêm mắm thêm muối, chuyện Diệp Trần giết Mộ Dung Hàm cũng nói ra.

Sau khi Yến chân nhân nghe xong, trên mặt quả nhiên nộ khí trùng thiên, quang minh lỗi lạc nói:

"Ở trong Kinh Đô này, thế mà còn có người lớn mật làm bậy như vậy? Người này là ai? Đứng ra cho bản đạo!"

Tất cả mọi người đồng loạt nhìn về phía Diệp Trần, Tần Nguyệt Nga càng là cắn răng nghiến lợi chỉ vào Diệp Trần, oán hận nói:

"Yến chân nhân, chính là người này! Vô Thương con trai của ta bây giờ còn đang ở trong tay hắn! Mời chân nhân vì ta chủ trì công..."

Tần Nguyệt Nga còn chưa nói xong, đã phát hiện Yến chân nhân ở một bên đã nhanh chóng đi chạy về phía Diệp Trần.

Mọi người thấy thế, còn tưởng Yến chân nhân chuẩn bị xuất thủ, lập tức thi nhau vui mừng hết cỡ, "Có Yến chân nhân ra tay, cho dù tiểu tử này có cùng một cái đẳng cấp với lão tổ của Tần gia cũng tuyệt đối không chiếm được lợi ích!"

"Nghe nói từ sau khi Yến chân nhân từ tiên mộ trở về, thực lực đã đạt tới một loại cảnh giới khó mà tin nổi!"

"Không nghĩ tới hôm nay lại có duyên có thể nhìn thấy hai vị tiên nhân giao thủ!"

...

Ngay cả Dịch Sơn Hà đứng bên cạnh Diệp Trần, trên mặt cũng không thể không hiện ra vẻ mặt ngưng trọng.

Yến chân nhân này chẳng những có thực lực cực mạnh, ở Kinh Đô cũng có địa vị khá cao, thậm chí còn là thượng khách của các vị đại thủ trưởng kia.

Nhân vật bậc này, nếu như đặt ở thời cổ đại, đó chính là tồn tại cấp bậc quốc sư!

Nếu như một khi người này nhúng tay vào, vậy coi như có rắc rối không nhỏ!

Dịch Sơn Hà đang muốn tiến lên giúp Diệp Trần giải thích với Yến chân nhân, nhưng không ngờ, Yến chân nhân bước nhanh đi lên phía trước thế mà hướng về phía Diệp Trần khom người thi lễ một cái, mặt mũi tràn đầy sắc mặt vui mừng nói:

"Diệp tiền bối! Ngài thật đúng là để tiểu đạo khó tìm a!"

Xoạt!

Tất cả mọi người ở trong sân nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả lập tức đều choáng váng.

"Diệp tiền bối?"

"Yến chân nhân thế mà gọi Diệp Cuồng Tiên này là tiền bối?"

"Tình huống như thế nào?"

...

.................

P/S: Một phút quảng cáo: Xin mời các bạn thư giãn mắt một chút....những truyện Lăng Tiêu tôi dịch đều là truyện hay mới dịch...thế nên còn chuyện Hệ Thống Chưởng Môn... mời mọi người đọc, với cả sau khi dịch max truyện này sẽ là Tiên Võ Đế Tôn.

.................

Tần Nguyệt Nga thấy cảnh này, vẻ mặt lập tức đại biến, trong đôi mắt hiện ra vẻ kinh ngạc nồng đậm và chấn kinh.

"Không có khả năng! Điều này sao có thể! Chắc chắn là ta nghe nhầm! Bối phận của Yến chân nhân này, không ở phía dưới lão tổ Tần gia chúng ta, làm sao lại thành vãn bối của tiểu tử này?"

Tuy nhiên, dưới ánh mắt chấn kinh và khó hiểu của mọi người, Diệp Trần chậm rãi mở miệng.

Chỉ thấy hai tay của hắn vẫn chắp sau lưng, giọng điệu bình thản nói:

"Yến Bản Đạo, hóa ra là ngươi a! Xem ra ngươi ở Kinh Đô làm ăn cũng không tệ nha, làm sao? Ngươi muốn ra mặt cho bọn họ sao?"

Yến Bản Đạo cảm ứng được sát khó trong đôi mắt của Diệp Trần, lập tức nhớ tới cảnh tượng lúc trước ở trong tiên mộ, Diệp Trần một ngụm nuốt Long hồn của Thanh Long, dù hắn tu đạo có tâm cảnh trên trăm năm trong lòng cũng không thể không khẽ run lên, vội vàng cười nói:

"Diệp tiền bối nói đùa! Lúc trước may nhờ có Diệp tiền bối xuất thủ, tiểu đạo mới có thể từ trong tiên mộ đào thoát ra, mỗi lần nghĩ đến chuyện này, tiểu đạo đều cảm giác sâu sắc ân cứu mạng của tiền bối, làm sao dám là địch với tiền bối a?"

Diệp Trần nghe được điều này, lúc này mới chậm rãi thu hồi sát khí ở trên người, hướng Yến Bản Đạo tùy ý khoát tay áo, giọng điều vẫn bình thản như cũ nói:

"Không phải là tốt nhất! Nơi này không liên quan đến ông, từ đâu tới thì về lại nơi đó đi!"

Mọi người ở xung quanh nghe được Diệp trần thế mà giống như người lớn quát mắng trẻ con, để quát mắng Yến chân nhân đại danh đỉnh đỉnh, lập tức thi nhau hiện ra vẻ mặt khó mà tin nổi.

Xã hội thượng lưu ở Kinh Đô, Yến chân nhân tuyệt đối là nhân vật giống như thần tiên, thân phận vô cùng tôn quý! Người nào gặp không phải miệng nói chân nhân, khom người lấy lòng, thậm chí ngay cả những đại thủ trưởng kia, cũng phụng làm khách quý!

Thế nhưng bây giờ, thế mà bọ một tên thiếu niên chưa tới hai mươi tuổi, ở trước mặt mọi người quát mắng khiển trách như thế!

Chẳng lẽ như vậy mà hắn còn có thể nhịn được sao?

Đáp án là, có thể!

Chỉ thấy Yến chân nhân nghe được điều này, trên mặt hơi hiện ra vẻ xấu hổ, tuy nhiên vẫn là vội vàng khom mình hành lễ lần nữa nói:

"Diệp tiền bối dạy phải! Vãn bối sẽ rời khỏi đây ngay!"

Nói xong lời này Yến Bản Đạo đi cũng không quay đầu lại.

Tất cả mọi người trong lúc nhất thời lại choáng váng lần nữa!

Sau đó, trong lòng tất cả mọi người thi nhau dâng lên một cỗ cảm giác sợ hãi nồng đậm!

Nhất là những người trước đó ở trước mặt Yến Bản đạo nói xấu Diệp Trần, vào lúc nàng càng là ngay cả thở mạnh cũng không dám thở một cái, sợ tên sát tinh này tìm bọn hắn tính sổ sách.

Mà Tần Nguyệt Nga càng là hai mắt trợn lên thật lớn, cả người đã triệt để ngớ ra...

Cô ta tuyệt đối không ngờ rằng, Yến chân nhân đại danh đỉnh đỉnh, thế mà bị một lời của Diệp Trần là đuổi đi!

Lúc này, Diệp Trần bỗng nhiên ngưng khí thành đao, hung hắng chém xuống Diệp Vô Thương đang ở dưới chân hắn.

"A!!"

Theo một tiếng kêu thảm thiết thê lương, một cánh tay của Diệp Vô Thương đã bị Diệp Trần rõ ràng chém rụng xuống!

Diệp Thiên Ca thấy cảnh này, trong lòng lập tức đau xót, muốn tiến lên ngăn cản, thế nhưng hắn cũng hiểu rõ, chính mình căn bản không cói năng lực để đi ngăn cản Diệp Trần, hơn nữa cũng không khuyên nổi chính đứa con trai này của mình, nói không chừng ngược lại sẽ đổ thêm dầu vào lửa, đành phải lui lại.

Mọi người ở xung quanh lập tức bị dọa đến thi nhau lùi lại mấy bước, Tần Nguyệt Nga thì lập tức vừa sợ vừa giận, hai mắt đỏ ngầu chỉ vào Diệp Trần, tòa thân run rẩy giận dữ hét:

"Ngươi ngươi... Ngươi làm cái gì!"

Diệp Trần cười lạnh, "Ta chỉ muốn nhắc nhở ngươi, làm việc mà ngươi nên làm, bằng không ta sẽ không còn kiên nhẫn nữa, lại tiếp tục chơi với ngươi tiếp!"

Nói xong lời này, Diệp Trần lập tức từ từ nâng đao khí ở trong tay lên, làm bộ muốn chém!

Tần Nguyệt Nga lập tức đại loạn trong lòng, "Được rồi! Ngươi không phải muốn cho tất cả mọi người biết được chân tướng sự việc của mười tám ngăm trước sao, trả lại cho Lâm Uyển Dung một cái trong sạch sao? Ta nói! Ta nói là được rồi!"

...

Sau đó, ở dưới sự uy hiếp của Diệp Trần, Tần Nguyệt Nga rốt cuộc một năm một mười nói rõ ràng về chuyện cũ mười tám năm trước ra:

Hoá ra, ở mười tám năm trước, Tần Nguyệt Nga, Diệp Thiên Ca và Lâm Uyển Dung mẹ Diệp Trần, còn có Tô Lam, bốn người bọn họ đều học tập ở trường đại học Yến Kinh có tiếng tăm lừng lẫy ở Kinh Đô.

Hai người Tần Nguyệt Nga và Diệp Thiên Ca là thanh mai trúc mã, hơn nữa còn có mang theo hôn ước, thế nhưng Diệp Thiên Ca lại không thích nàng, nưng lại yêu Lâm Uyển Dung mẹ của Diệp Trần.

Tần Nguyệt Nga vì muốn trở thành vợ của Diệp Thiên Ca vậy mà không tiếc lợi dụng thủ đoạn ti tiện mang thai đứa bé của Diệp Thiên Ca cũng chính là Diệp Vô Thương sau này.

Tần Nguyệt Nga có thai thì chạy tới Diệp gia đại náo khóc lớn, cáo trạng Diệp Thiên Ca bội tình bạc nghĩa, hơn nữa mượn nhờ Tần gia tiến hành tạo áp lực đối với Diệp gia, đồng thời còn phái người hướng Vân Châu Lâm gia ở xa tạo áp lực.

Nói tóm lại, sau khi Tần Nguyệt Nga thông qua một loạt thủ đoạn, Lâm Uyển Dung mẹ của Diệp Trần, từ tài mạo song toàn hao hậu của đại học Yến Kinh, biến thành người thứ ba tranh đoạt nam nhân của người khác, bị người người thóa mạ.

Không những như thế, Tần Nguyệt Nga còn cố ý mang võ học tiên nhân của Thánh Tâm các ra để cho Diệp Thiên Ca học trộm, dẫn lão tổ của Tần gia dính vào trong việc này!

Nói về tâm cơ thủ đoạn đùa nghịch, Lâm Uyển Dung và Diệp Thiên Ca cột vào làm một, cũng còn lâu mới là đối thủ của Tần Nguyệt Nga, Diệp Thiên Ca đứng ở nhiều áp lực trước mặt, chỉ có thể chia tay với Lâm Uyển Dung, ngược lại cưới Tần Nguyệt Nga, mà Lâm Uyển Dung cũng bị ép buộc rời khỏi kinh đô, về tới quê quán ở Vân Châu...

Thế nhưng là, sau khi ép buộc mẹ con Diệp Trần thành công, Tần Nguyệt Nga vẫn còn không có yên lòng, cô ta vừa hướng Diệp Thiên Ca thề hứa hẹn tuyệt đối sẽ không làm tổn thương mẹ con Diệp Trần, thế nhưng ở sau lưng lại phái người âm thầm hạ độc mãn tính cho Lâm Uyển Dung!

Rốt cuộc ở lúc Diệp Trần được chín tuổi, Lâm Uyển Dung mẹ của Diệp Trần đã buông tay rời khỏi nhân gian...
Chương 240 Tất cả phải chết!

Nếu không phải ở kiếp trước, Diệp Trần điều tra cẩn thận ca bệnh của mẹ mình năm đó, chuyện Tần Nguyệt Nga hạ độc đối với mẹ hắn, chỉ sợ mãi mãi cũng sẽ không có người ngoài nào biết được!

Sau khi nghe xong chuyện cũ mười tám năm trước, Diệp Thiên Ca nghe được hai mắt chẳng những đỏ bừng mà mọi người còn lại cũng có cảm giác phát lạnh một hồi.

Không thể không nói, mưu trí của Tần Nguyệt Nga này quá thâm sâu, thủ đoạn rất độc ác, một đám đại lão ở đây đều mặc cảm không bằng.

"Những chuyện đã nói ta đều đã nói xong rồi, ngươi giết ta đi!"

Sau khi Tần Nguyệt Nga kể lại xong chuyện cũ năm xưa, biết mình căn bản không còn đường sống, hai mắt trực tiếp nhắm lại, dự định nhắm mắt chờ chết.

Tuy nhiên, Diệp Trần lại cười một tiếng đáng sợ, "Tần Nguyệt Nga, ngươi cho rằng ta sẽ cho ngươi một đao kết thúc đơn giản như vậy sao? Mưu kế của ngươi tính toán tường tận, hại chết mẹ của ta, ta sẽ để cho ngươi lấy phương thức thống khổ nhất mà rời khỏi thế giới này!"

Nói xong lời này, Diệp Trần hướng Tần Nguyệt Nga bỗng nhiên khẽ vồ.

Sưu!

Tần Nguyệt Nga lập tức không thể khống chế được bản thân mình, bị Diệp Trần bắt đi ra từ trong đám người.

Ngay sau đó, Diệp Trần xoay tay phải lại, từ bên trong Tử Kim Hồ Lô, lấy ra một cái La Bàn màu đen, "Cái này dường như là pháp khí tà ác!"

Mọi người ở xung quanh đều không phải nhân vật tầm thường, rất nhanh đã có người nhận ra tấm La Bàn màu đen ở trong tay Diệp Trần kia không phải vật tốt lành gì.

Đây là lúc đầu Diệp Trần ở trong tiên mộ, lúc tru sát Quỷ Âm Tuyệt, thu hoạch được một cái Pháp khí luyện hồn.

Vốn Diệp Trần đối với loại con đường luyện hồn này không có hứng thú, lúc trước suýt chút nữa trực tiếp hủy nó đi, về sau thấy Pháp khí này được chế tạo từ Linh ngọc cực phẩm thì thu nó vào.

Bên trong tiếng kinh hô của mọi người, Diệp Trần đã bắt đầu thi pháp, chỉ thấy hắn rót chân nguyên của mình vào bên trong La Bàn màu đen, bỗng nhiên quát to một tiếng, "Vạn Quỷ Phệ Hồn! Đi!" Hô u ô! Hô u ô! Hô u ô!

Từng cái linh hồn màu đen, lập tức từ trong La Bàn thoát ra, sau đó gầm thét, gào thét bay nhào về phía Tần Nguyệt Nga mà đi!

"A!!"

Theo một tiếng kêu thê lương thảm thiết, những con hồn ma ác quỷ quanh quẩn ở trong toàn bộ trang viên của Diệp gia, rất nhanh chui vào trong thân thể của Tần Nguyệt Nga, bắt đầu cắn xé, gặm nuốt linh hồn của cô ta!

Hai mắt của Tần Nguyệt Nga trợn lên thật lớn, trong đôi mắt hiện ra vẻ cực kì thống khổ, tròng mắt đều nhanh muốn trợn lồi ra!

Thậm chí, ở tất cả trên dưới làn da, cũng bởi vì thống khổ cực độ, bắt đầu xuất hiện tường đường tơ máu, nhìn qua kinh khủng tới cực điểm!

"A!!! ~~~ "

Cứ như vậy kéo dài đến gần mười phút, linh hồn của Tần Nguyệt Nga mới bị những con hồn ma ác quỷ kia thôn phệ sạch sẽ!

Mà Tần Nguyệt Nga cũng ở trong trạng thái tinh thần thống khổ cực độ này mà chết đi...

Mọi người của tám gia tộc lớn ở xung quanh, nhìn thấy cảnh tượng chết bi thảm của Tần Nguyệt Nga, sớm đã bị dọa đến thi nhau thối lui tới góc tường, tuy rằng hận không thể lập tức rời khỏi nơi thị phi này, thế nhưng không được sự cho phép của Diệp Trần, bọn họ ai cũng không có lá gan tự tiện rời đi!

Sau khi dùng phương thức vạn quỷ thôn phệ, hành hạ Tần Nguyệt Nga đến chết, lúc này Diệp Trần mới ngẩng đầu, từ từ nhìn về phía mọi người của Tần gia.

Tần Tấn Xuyên thấy thế lập tức cuống lên, "Diệp Cuồng Tiên! Không! Diệp tiên nhân! Oan có đầu nợ có chủ, ngài đã giết Nguyệt Nga, chuyện năm đó với Tần gia chúng ta nhưng là không có liên quan bao lớn a"

Diệp Trần lạnh giọng cười một tiếng,

"Không có liên quan sao? Lúc trước nếu không phải Tần gia các ngươi lấy thế đè người, mẹ ta làm sao lại chấp nhận tiếng xấu ròi đi? Nếu không phải các ngươi tạo áp lực đối với Lâm gia, Lâm gia làm sao lại thấy chết không cứu? Trơ mắt nhìn mẹ của ta chết đi?"

"Những ai năm đó tham dự vào việc hại chết mẹ của ta, tất cả phải chết! Một tên cũng đừng hòng chạy được!"

Nói xong, Diệp Trần đã bắt đầu điều khiển La Bàn màu đen, mọi người của Tần gia thấy thế, mọi người lập tức quá sợ hãi, vừa nghĩ tới cảnh tượng bi thảm của Tần Nguyệt Nga trước đó, càng là bị dọa cho hồn vía đều muốn bay ra ngoài, mọi người quay người có cẳng là chạy!

Đáng tiếc, Diệp Trần sớm đã thiết hạ một đạo cấm chế ở xung quanh cả viện, mọi người của Tần gia vừa mới phi nước đại tới cửa ra vào của sân nhỏ là bị đụng vào một bức tường khí vô hình bật trở về, thi nhau ngã nhào lăn xuống trên mặt đất.

Mọi người thấy không trốn thoát được, lại vội vàng nhao nhao té quỵ dưới đất, liều mạng cầu khẩn, "Diệp tiên nhân tha mạng! Tha mạng a!"

Mọi người của bảy đại gia tộc còn lại, cũng hiện ra vẻ mặt hoảng sợ, vẻ mặt từng người so với từng người đều trắng bệch.

Ai có thể nghĩ tới, ngày xưa Tần gia đệ nhất gia tộc ở Kinh Đô oai phong lẫm liệt, thế mà lại luân lạc tới tình trạng như bây giờ!

Duy chỉ có Tần Tấn Xuyên gia chủ Tần gia cũng không có quỳ xuống đất cầu xin tha thứ như những người khác, mà hai mắt của hắn đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào Diệp Trần, vẻ mặt oán hận nói:

"Diệp Cuồng Tiên! Hôm nay ngươi dám diệt Tần gia chúng ta, Côn Lôn Thánh Tâm các sẽ không bỏ qua cho ngươi!"

Diệp Trần nghe được điều này, không thể không hiện ra nụ cười tàn nhẫn, "Côn Lôn Thánh Tâm các ư? Nếu như bọn chúng dám trêu chọc ta, ta không ngại để cái môn phái ẩn thế này, hoàn toàn biến mất trên trái đất này!"

Nói xong lời này, Diệp Trần đã điều khiển hồn ma ác quỷ ở trong La Bàn màu đen, chỉ về hướng mọi người của Tần gia! Đồng thời lạnh giọng nói thêm:

"Nể tình các ngươi không phải thủ phạm chính, ta sẽ cho các ngươi được chết thống khoái!"

Sưu! Sưu! Sưu!

Từng đám từng đám hồn ma ác quỷ, ở dưới sự điều khiển của Diệp Trần, từ trong La Bàn lần nữa được phân ra, hướng tất cả mọi người của Tần gia bay nhào tới!

Tuy nhiên lần này cũng không có trì hoãn thời gian dài như trước, sau khi những hồn ma ác quỷ này bổ nhào vào trên thân những người này, rất nhanh đã nuốt lấy linh hồn của những người này, sau đó nhanh chóng bay trở về.

Thời gian chỉ trong một cái chớp mắt, các vị cấp cao của Tần gia bị toàn diệt!

Mọi người của mấy gia tộc lớn ở xung quanh, lập tức càng phát ra hoảng sợ, tất cả đều dích sát góc tường của cái sân nhỏ này, sợ mình không cẩn thân cũng theo gót bước chân của Tần gia!

Ngay cả Dịch Sơn Hà ở một bên, cũng không thể không phát run trong lòng một lúc, đây chính là Tần gia gia tộc đệ nhất Kinh Đô a!

Lúc trước lão tổ Tần gia còn ở, đó là phong quang vinh diệu đến mức nào! Cho dù là quốc gia cũng phải kiêng kỵ ba phần!

Nhưng hôm nay, lão tổ Tần gia bị diệt, các thành viên cấp cao của Tần gia bị đồ, thế gia ngàn năm, thế mà bị kết thúc ở trong tay của mộ thiếu niên!

Lần này, chỉ sợ toàn bộ Hoa Hoa đều phải vì chuyện này mà chấn động!

...

Tuy nhiên, sau khi Diệp Trần đồ sát mọi người Tần gia, dường như còn chưa có ý muốn dừng tay, ngược lại nhìn về phía mọi người Diệp gia ở một bên, lạnh giọng nói:

"Còn có Diệp gia các ngươi! Năm đó mẹ của ta bị hại chết cũng có một phần của các ngươi đi!"

Oanh!

Diệp Trần vừa thốt ra lời này, tất cả mọi người ngay lập tức trở nên hoảng sợ.

Chẳng lẽ cái tên này, ngay cả người của gia tộc mình cũng không buông tha? Quá độc ác đi! Diệp Huyền Lâm gia chủ Diệp gia, nghe được lời này của Diệp Trần, toàn thân càng là khẽ run rẩy, suýt chút nữa thì trực tiếp ngất đi.

Cuối cùng, Diệp Thiên Ca lách mình đứng dậy, hướng về phía Diệp Trần nở nụ cười đau thương, nói: "Tiểu Trần, ngàn sai vạn sai, cuối cùng đều là lỗi của cha! Năm đó nếu như cha không có theo đuổi mẹ của con, thì cũng sẽ không để cô ấy phải rước lấy mầm tai họa này! Nếu như năm đó cha dũng cảm một chút, dứt bỏ ràng buộc của gia tộc, mang mẹ con các ngươi bỏ trốn, có lẽ một nhà ba người chúng ta bây giờ chắc là sẽ có cuộc sống rất hạnh phúc đi..."

Nói đến đây, trong ánh mắt Diệp Thiên Ca hiện ra vẻ ước mơ ước ao, tuy nhiên rất nhanh rồi lại nhanh chóng tiêu tán, "Tiểu Trần, cha hi bọng con không nên làm khó Diệp gia, không nên làm khó người vô tội, cha sẽ tự mình đi xuống dưới mặt đất bồi tội với mẹ con!"

Nói xong lời này, Diệp Thiên Ca bỗng nhiên một chưởng, mạnh mẽ đập xuống phía trên đỉnh đầu của mình!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK