"Đây mới vẻn vẹn chỉ là cấp độ đầu tiên của cửa ải mà thôi, không nghĩ tới vậy mà biến thái như thế này!"
Mắt thấy tòa cung điện phía trước kia xa xa khói vời, lại có nhiều phi kiếm ngăn cản như vậy, Diệp Trần lập tức có một loại cảm giác tuyệt vọng.
Những phi kiếm này thực sự quá cường đại, thậm chí mỗi một chuôi phi kiếm cũng đã cường đại đến mức độ có thể dễ dàng giết chết Hóa Thần thiên quân, huống chi bây giờ thế nhưng là có tới tận mười mấy thanh phi kiếm, lại thêm trọng lực cường đại áp bách xung quanh, cho dù là Phản Hư chân quân cũng khó có thể ngăn cản!
Diệp Trần lại cố gắng giữ vững được một lát:
Sưu!
Lại có một thanh phi kiếm nổ bắn ra mà đến, đây đã là thanh thứ mười bảy!
Diệp Trần lập tức cảm nhận được một cỗ cảm giác nguy cơ cường đại, bỗng nhiên từ đáy lòng dâng lên.
"Nếu như ta tiếp tục xông đi ra, chỉ sợ mạng nhỏ khó bảo đảm, thế nhưng thật vất vả mới đi được cho tới tận bây giờ, có thực sự cần thiết phải dừng lại ở đây không? Có cần thiết phải bóp nát ngọc giản truyền tống rời khỏi Mê La Tinh Hải không?"
Phốc!
Ngay vào lúc Diệp Trần suy nghĩ bay tán loạn, lúc tâm thần có chút hoảng hốt, trên đùi lần nữa bị phi kiếm xẹt qua, máy tươi trong nháy mắt tung bay lên lần nữa!
Phốc phốc phốc!
Diệp Trần không có cam lòng, còn muốn tiếp tục xông về phía trước, lại bị trúng kiếm liên tiếp, thương thế trên người càng ngày càng nghiêm trọng.
"Không đúng!"
Ngay vào lúc Diệp Trần gần như muốn từ bỏ, bỗng nhiên phát giác được chỗ nào đó không đúng lắm:
"Độ khó của cửa này quả thực mạnh có chút khó tin! Nếu là ngay cả ta cũng không có cách thông qua khảo hạch này, những người khác hơn phân nửa cũng không được, chẳng lẽ đây là chuẩn bị để đào thải hết tất cả người vượt quan hay sao?"
Diệp Trần càng nghĩ càng cảm thấy bất thường, không thể không nhớ lại quy tắc trước đó một lần, đôi mắt đột nhiên sáng lên:
"Đúng! Nhớ rõ trước đó quy tắc có nói, đây là ải tâm ma, khảo nghiệm là định lực và trí tuệ của người vượt ải..."
Diệp Trần vừa ngăn căn phi kiếm công kích vừa kiệt lực suy tư, lại cúi đầu nhìn mười mấy nơi thương thế trên người kia, đột nhiên cười lên ha hả:
"Ta đã hiểu!"
Nói xong lời này, Diệp Trần vậy mà không còn ngăn cản những phi kiếm kia, thậm chí Kim giáp phòng ngự và Thiên tằm thánh ý, tất cả đều thu hồi vào trong cơ thể, giống như là hoàn toàn từ bỏ kháng cự! Chẳng lẽ hắn một lòng muốn chết?
Sưu sưu sưu!
Tổng cộng mười bảy thanh phi kiếm kia trong nháy mắt lập tức xuyên qua trong thân thể của hắn, ở trên người của hắn lưu lại trọn vẹn mười bảy cái lỗ máu!
Trong lúc nhất thời, Diệp Trần lập tức trở thành một cái huyết nhân, máu tươi bay tứ tung!
Diệp Trần đầu tiên là sắc mặt đại biến, hiện ra vẻ thống khổ, tuy nhiên sau một lát lại cười lên ha hả lần nữa:
"Quả là thế! Quả là thế!"
Trên người bị mười bảy thanh phi kiếm, gần như bắn thành một cái tổ ong vò vẽ, Diệp Trần chẳng những không chết, thế mà còn cười ra tiếng?
Nói cũng kỳ quái, người ở bên ngoài xem ra thì bộ dáng của Diệp Trần vào thời khắc này rõ ràng là đã bị thương thật nặng, thậm chí có thể nói hẳn phải chết không nghi ngờ!
Nhưng là bây giờ chẳng nhưngx toàn vẹn không có bị làm sao, dường như tâm tình còn rất không tệ, thế mà vẫn đang chậm rãi hướng về phía trước rảo bước tiến lên.
"Được ảo giác rất thật! Ta vậy mà không nhìn ra bất kỳ một cái sơ hở nào!"
Diệp Trần vừa mặc kệ mười mấy thanh phi kiếm xuyên tới xuyên lui qua thân thể hắn không thể không âm thầm cảm thán.
Hóa ra, mọi thứ xảy ra trước mắt, chẳng qua đều chỉ là ảo giác mà thôi!
Phi kiếm là ảo giác, vết thương và máu tươi đều là ảo giác, thậm chí ngay cả đau đớn cũng là ảo giác!
Chỉ có điều, huyễn tượng trước mắt này thực sự là giống như thật quá mức, gần như có thể lấy giả làm thật, cho dù là Diệp Trần cũng không nhìn ra một chút sơ hở nào!
Nếu không phải Diệp Trần liều lấy tính mạng mạo hiểm thử một lần, căn bản không có cách nào phát hiện ra huyền cơ ở trong đó.
"Xem ra ải khảo nghiệm này là khảo nghiệm dũng khí đối với người vượt ải!"
Phải biết, ở dưới huyễn tượng giống thật như thế, cho dù trước đó biết là ảo giác lại có bao nhiêu người có loại dũng khí mạo hiểm thử một lần này?
Sau khi Diệp Trần lần nữa âm thầm cảm khái một lúc, đồng thời đã bắt đầu tăng tốc bước chân lên.
Sưu sưu sưu!
Những phi kiếm có sát khí lăng lệ xung quanh kia, vẫn đang tiếp tục gia tăng, từng thanh từng thanh phi kiếm, đều xuyên thẳng qua thân thể Diệp Trần, ở trên người hắn lưu lại từng đạo vết thương kinh khủng.
Chỉ có điều, đây đối với Diệp Trần đã thật sự nếm để khám phá ra huyễn tượng này mà nói, lại giống như gió xuân hiu hiu, hoàn toàn không thèm để ý.
Chỉ chớp mắt, Diệp Trần dọc theo đầu cầu treo này đã vọt ra gần nghìn dặm, cuối cùng đi tới điểm cuối của cái cầu treo này.
Oanh!
Sau khi dưới chân Diệp Trần bỗng nhiên giẫm một cái, lần nữa lao về phía trước được mấy chục mét, nhảy qua điểm cuối cầu treo lên trên bờ"
Rầm rầm!
Những phi kiếm khí thế lăng lệ ngập trời kia lập tức tiêu tán không thấy bóng dáng đâu nữa.
Mà trên người Diệp Trần thì những vết kiếm vết thương to to nhỏ nhỏ kia cũng biến mất không thấy đâu nữa, cùng lúc đầu bước vào cầu treo cho tới bây giờ cũng không có bất kỳ biến hóa nào.
Diệp Trần quay đầu nhìn một cái, phát hiện cầu treo cũng đã biến mất không thấy gì nữa, mà một đầu của cầu treo khác đi tới nơi này cũng bất quá chỉ hơn trăm thước mà thôi.
"Thật là huyễn cảnh tinh diệu! Không biết tiếp theo lại gặp được loại khảo nghiệm gì?"
Diệp Trần đang âm thầm cảm khái đồng thời, trong lòng cũng sinh ra ý niệm cảnh giác nồng đậm, không tự chủ mà chậm lại bước chân.
Huễn cảnh mà do bản thân tạo ra sẽ không đả thương người, thế nhưng là huyễn cảnh cao minh lại có thể lợi dụng điểm yếu của lòng người mà giết người ở vô hình!
Hô!
Phía trước bỗng nhiên kéo đến một đoàn sương mù dày đặc, Diệp Trần lập tức ngừng thở, điều động toàn bộ thần niệm, cẩn thận chú ý hết mọi biến động xung quanh.
Tuy nhiên chờ sương mù tán đi cũng không có chuyện gì kỳ lạ xảy ra, phía trước xuất hiện một con đường núi gập ghềnh uốn lượn, hơn nữa hai bên đường núi, non xanh nước biếc, phong cảnh hấp dẫn.
Bởi vì có vết xe đổ, Diệp Trần cũng không có lập tức buông lỏng cảnh giác, cẩn thận từng li từng tí đi về phía trước mấy ngàn mét, vẫn không có phát hiện dị trạng nào.
Lúc này, Diệp Trần bất tri bất giác đi vào trong một mảnh bụi hoa.
Những hoa này chẳng những cao lớn tươi đẹp, số lượng cũng rất là đồ sộ, giống như một mảnh rừng hoa, biển hoa.
Hơn nữa, không biết là loại hoa gì, hương khí rất là đặc biệt, mơ hồ hiện ra một cỗ cảm giác dụ doặc.
Sa sa sa!
Trong bụi hoa phía trước, bỗng nhiên truyền đến một trận xao động:
"Có người?"
Diệp Trần cảm nhận được có khí tức người, ngay lập tức cảnh giác lên, hắn dự đoán qua rất nhiều loại khả năng, làm sao cũng không nghĩ tới thế mà lại có những người khác xuất hiện ở đây!
"Khanh khách ~ "
Nương theo một tiếng cười duyên dễ nghe, một bóng người từ trong bụi hoa đi ra.
Diệp Trần nhanh chóng nhìn vào thì lập tức ngây ngẩn cả người:
"Lạc Huyền Băng!"
Hóa ra, khách không mời mà đến này bỗng nhiên chính là Lạc Huyền Băng.
Chỉ có điều, Lạc Huyền Băng lúc này dường như có chỗ khác với ngày thường.
Nàng ta chỉ mặc một bộ quần áo màu hồng mỏng như cánh ve, khó khăn lắm mới che khuất bộ vị trọng điểm trên người, đưa vai và hai cánh tay giống như chạm ngọc hoàn mỹ kia của nàng hiển lộ ra bên ngoài.
Quần áo váy cũng chỉ khó khăn lắm che khuất đi được phần bẹn và bắp đùi, hiện ra một đôi chân ngọc thẳng tắp thon dài.
Thậm chí xuyên thấu qua chỗ quần áo thật mỏng kia đều có thể mơ hồ nhìn thấy khung cảnh bí ẩn dưới lớp quần áo.
Lạc Huyền Băng lúc này đã hoàn toàn không có khí tức lạnh lùng như ngày thường, ngược lại có chút lẳng lơ, toàn thân trên dưới đều hiện ra vẻ mê hoặc khó mà hình dung.
Chương 847 Huyễn tượng trọng sinh
"Cái này..."
Diệp Trần còn không có hoàn toàn phản ứng lại, Lạc Huyền Băng đã lướt qua đi tới trước mặt của hắn, sau đó thân thể nhỏ nhắn mềm mại nhỏ nhắn vậy mà trực tiếp ngã vào trong vòng tay của hắn.
Nguyễn ngọc ôn hương vào lòng, loại cảm giác này vô cùng chân thật.
Thậm chí, Diệp Trần cũng có thể cảm nhận được rõ ràng, nhiệt độ dưới lớp sa mỏng và thân thể mềm mại của Lạc Huyền Băng kia đồng thời còn có thể ngửi được mùi thơ vô cùng mê người kia trên cơ thể của Lạc Huyền Băng.
Nhưng mà đây còn chưa xong, sau khi Lạc Huyền Băng đổ vào trong vòng tay Diệp Trần thì không biết là vô tinh hay cố ý, tấm lụa mỏng còn sót lại trên người nàng kia, thế mà cũng chảy tuồn tuột xuống dưới!
Dung nhan hoàn mỹ, dáng người hoàn mỹ không giữ lại chút nào bại lộ trước mặt Diệp Trần.
"Lộc cộc ~ "
Đối mặt với tình cảnh này, chỉ sợ chỉ cần là nam nhân đều không thể nào làm ngơ được.
Cho dù tâm chí của Diệp Trần đã rất kiên định rồi, vậy mà cũng cảm nhận được toàn thân khô nóng, trong lòng dâng lên một cỗ dục vọng mãnh liệt khó mà hình dung được, hận không thể lập tức đẩy ngã cái vưu vật tuyệt sắc này xuống mặt đất.
Tuy nhiên, Diệp Trần làm người hai đời, tâm chí sớm đã vô cùng kiên định, tinh thần chỉ là hơi hoảng hốt một lát thì lập tức đánh thức:
"Không đúng! Không nói đến Lạc Huyền Băng chắc chắn sẽ không làm ra loại hành vi này, cho dù đối phương thật là Lạc Huyền Bănng, dựa vào định lực của ta cũng sẽ không dễ dàng bị sắc đẹp dụ hoặc dễ dàng như vậy..."
Diệp Trần mặc cho "Lạc Huyền Băng" đổ vào trong ngực của mình, trên mặt đã khôi phục lại vẻ bình thường trước đó, chân mày hơi nhíu lại, bắt đầu âm thầm suy nghĩ.
"Là mùi hoa!"
Sau khi Diệp Trần suy tư một lát thì chợt tỉnh ngộ, hắn vốn cho rằng mọi thứ trước mắt, toàn bộ đều là huyễn cảnh, thế nhưng suy nghĩ cẩn thận lại không phải như vậy!
Mọi thứ ở trước mắt đây hẳn là có hoàn cảnh chân thực kết hợp với ảo cảnh.
Những đóa hoa tươi đẹp ở xung quanh đây phát tán đi ra mùi thơm của hoa, chẳng lẽ là một loại chất độc có thể kích động dục vọng trong cơ thể người, cho nên mới suýt chút nữa để Diệp Trần động tà niệm rồi!
"Diệp Trần, làm sao ngươi lại không nhìn ta? Chẳng lẽ ta không đẹp sao?"
Ngay tại lúc Diệp Trần suy nghĩ thông suốt thì thân thể mềm mại của "Lạc Huyền Băng" dãy dụa mê người ở trong ngực trong ngực của hắn, bàn tay vuốt ve lồng ngực của Diệp Trần, miệng dán ở bên tai phun ra những mùi thơm mê người ung dung mở miệng nói.
Diệp Trần khi đã tỉnh ngộ lại thì đương nhiên sẽ không bị ảo cảnh dụ hoặc, dứt khoát trực tiếp nhắm mắt lại, ngừng thở, bắt đầu âm thầm vận chuyển chân nguyên trong thể nội hóa giải chất độc hương hoa trong cơ thể.
"Lạc Huyền Băng" thấy Diệp Trần không nhúc nhích chút nào, giống như rất không cam tâm, tiếp tục dùng các loại phương thức mị hoặc, không ngừng trêu đùa Diệp Trần.
"Phá!"
Sau khi Diệp Trần hoàn toàn hóa giải chất độc hương hoa trong cơ thể, thì hai mắt mở ra, đồng thời khẽ quát một tiếng.
Không gian xung quanh bỗng nhiên vì đó mà run lên, "Lạc Huyền Băng" vẫn còn đang sờ sờ mó mó nắn nắn bóp bóp trong ngực Diệp Trần, lập tức giống như sương mù bị gió cuốn đi, biến mất không thấy hình bóng.
Ngay sau đó, mây mù xung quanh tán đi, mọi thứ lại khôi phục lại trạng thái bình thường, tuy nhiên những cây hoa cao lớn kia vẫn còn tồn tại.
"Quả nhiên là như vậy! Kết hợp chân thức với huyễn cảnh lại với nhau, hơn nữa lại có độc hoa có thể kích phát dục vọng, huyễn cảnh này quả thực là không có chút sơ hở nào!"
Diệp Trần không thể không âm thầm cảm khái một tiếng, sau đó ngẩng đầu hướng về phía trước bước chân mà đi.
Dọc theo đường núi, lại đi về phía trước được khoảng mấy ngàn dặm, đi tới bên bờ một cái dốc đứng, mà ở hai bên vách núi, khi thì xuất hiện từng tòa sơn phong không khác gì mấy so với vách nui đứng im lăng ở trong mây mù, giống như từng hòn đảo bên trong đại dương.
Diệp Trần dọc theo vách núi, lại đi đi về trước khoảng mấy trăm dặm:
Bỗng nhiên, bên tai truyền đến một tiếng thở nhẹ:
"Tiểu Trần..."
Diệp Trần nghe được giong nói này, ngay lập tức sinh lòng cảnh giác, hơn nữa cảm thấy giọng nói này hết sức quen thuộc.
"Tiểu Trần!"
Giọng nói càng lúc càng rõ ràng hơn, Diệp Trần không thể không theo nơi phát ra tiếng kêu mà nhìn lại, chỉ thấy ở trên một ngọn núi ngoài mấy chục thước bỗng nhiên xuất hiện hai đạo thân ảnh quen thuộc:
"Là dì Lam và chị Mạn?"
Hóa ra, hai đạo thân ảnh này không phải là ai khác bỗng nhiên chính là hai mẹ con Tô Lam và Tô Mạn!
Chỉ thấy hai người lúc này, đang đứng ở trên một ngọn núi đối diện, toàn thân trên dưới đều là vết máu, nhìn qua rất chật vật.
Mà ở dưới hai người thì là từng con yêu thú hình sói có thân hình khổng lồ đang nhe rặng trợn mắt gầm thét, bao vây hai người quanh ở đỉnh núi.
"Tiểu Trần! Nhanh! Nhanh tới cứu chúng ta a!"
Tô Mạn hướng về phía Diệp Trần lớn tiếng kêu khóc, mặt mùi đầy vẻ sợ hãi.
Mà Tô Lam thì cao giọng nói:
"Tiểu Trần! Cháu tuyệt đối không nên tới đây! Cháu đánh không lại những con yêu thú này đâu, cháu đi mau! Đi mau a!"
Nhìn thấy tình cảnh trước mắt này, Diệp Trần khẽ chau mày, chợt trực tiếp thu hồi ánh mắt, bước chân dưới chân không ngừng, tiếp tục đi về phía trước.
Mọi thứ trước mắt đây nhìn như thực, quá thực, nhưng chung quy lại thì vẫn là giả.
Diệp Trần có thể khẳng định, hai người Tô Lam và Tô Mạn vào lúc này chắc còn ở trên Trái Đất, làm sao có thể xuất hiện ở đây!
Còn về tất cả những gì hắn nhìn thấy, hẳn là thông qua trí nhớ và ý thức của hắn, hình chiếu đi ra huyễn tượng, cho nên mới có thể trông rất thật như thế!
"Tô Mạn" kia nhìn thấy Diệp Trần không có ý định xuất thủ, lập tức cuống lên, thay vào đó lại chửi ầm lên:
"Diệp Trần ngươi được lắm! Mẹ ta nhọc nhằn khổ sơ nuôi ngươi khôn lớn, không nghĩ tới vậy mà nuôi thành một con Bạch Nhãn Lang!! Ngươi thật sự là ngay cả súc sinh cũng không bằng!!"
Mà trênn khuôn mặt "Tô Lam" vẫn hiện ra đầy vẻ ân cần:
"Tiểu Trần, cháu làm đúng! Cháu nhanh chạy thoát thân đi thôi! Không cần phải để ý tới chúng ta!"
Tuy rằng hắn biết rõ mọi thứ ở đây đều chỉ là ảo giác, nghe được tiếng mắng to của "Tô Mạn" còn có giọng nói đầy vẻ ân cần kia của "Tô Lam", ở sâu trong nội tâm của Diệp Trần, vẫn là hơi có chút xúc động.
Không thể không nói, huyễn cảnh thế giới trước mắt này thực sự là quá lợi hại, vậy mà có thể nhìn rõ chỗ yếu lòng của con người, từ đó chế tạo ra huyễn cảnh tương ứng, nếu như người nào không có tâm trí kiên định, không cẩn thận sẽ dính vào huyễn cảnh.
Mặc cho "Tô Mạn" tiếp tục lớn tiếng chửi rủa, Diệp Trần không có để ý đến, tiếp tục dọc theo đường núi phía trước mà tiến lên.
Chẳng mấy chốc, đằng sau lại truyền đến tiếng yêu thú cắn xé, và tiếng kêu thảm thiết của hai mẹ con "Tô Lam".
Diệp Trần buộc mình không được nghe, dưới chân không tự chủ bước nhanh hơn.
Cuối cùng, sau khi bước đi qua được gần trăm dặm, tiếng la hét thảm thiết vô cùng dày vò kia cuối cùng đã hoàn toàn biến mất.
Diệp Trần âm thầm thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại tiếp tục đi về phía trước mấy ngàn dặm, phía trước đột nhiên xuất hiện một cái sơn cốc nhỏ.
Miệng cố có một cái bia đá đứng im đó, ở trên bia đá khắc lấy ba chữ lớn có kim quang lóng lánh: Thần Binh cốc!
Lúc này, giọng nói tuyên bố quy tắc kia đột nhiên xuất hiện ở trong đầu:
"Người vượt ải, chúc mừng ngươi xông qua ba cửa ải vừa rồi! Làm ban thưởng qua ải, ngươi có thể ở Thần Binh cốc tùy ý chọn lựa ba kiện pháp bảo!"
Diệp Trần nghe xong giọng nói này thì lông mày lập tức hơi nhíu lại:
"Ban thưởng qua ải? Không đúng rồi! Cuối cùng của tầng thứ tám không phỉa là đại điện Thời Không sao? Từ nơi nào xuất hiện một cái Thần Binh cốc?
Chương 848 Cục diện lo lắng nhất
Trong long Diệp Trần âm thầm buồn bực, tuy nhiên phía trước không còn con đường nào khác, hắn cũng chỉ đành dọc theo đường núi bước vào Thần Binh cốc trước mắt.
Thần Binh cốc cũng không lớn, hai bên là vách núi hình vành khuyên, một cái đường núi thông suốt trước sau.
Trong cốc không có vật gì, dường như cũng không có cái gì gọi là thần binh, duy chỉ có trên vách đá hai bên có từng cái sơn động đù kích cỡ to nhỏ!
Ầm ầm!
Diệp Trần vừa mới bước vào trong sơn cốc, toàn bộ sơn cốc lập tức phát ra một trận rung động dữ dội giống như động đất.
Ngay sau đó:
Sưu sưu sưu!
Từng luồng ánh sáng từ những hang động này thoát ra.
Đây lại là từng kiện pháp bảo có các loại hình thù kỳ quái, có khoảng hơn trăm kiện, sau khi từ trong sơn động thoát ra liền lơ lửng ở trên không trung hai bên đường núi, quả thực giống như một cái hội triển lãm pháp bảo cỡ lớn!
"Lại có nhiều pháp bảo như vậy? Hơn nữa dường như kém nhất cũng là Tiên khí a!"
Diệp Trần vừa sợ lại ngạc nhiên, không tự chủ được mà chậm lại bước chân, nhịn không được nhìn về hai hàng pháp bảo ở trên đánh giá vài lần.
Lúc này, giọng nói thần bí kia lại vang lên ở trong đầu Diệp Trần một lần nữa:
"Người vượt ải, ngươi có thời gian một khắc đồng hồ có thể từ bên trong những pháp bảo ở trước mắt này, tùy ý chọn ba cái đến làm ban thưởng qua ải của ngươi, nhanh hành động đi!"
Nói thật, nhìn thấy nhiều pháp bảo cấp bậc Tiên khí ở trước mắt như vậy, nếu như nói tuyệt không động tâm, vậy khẳng định là không thể nào.
Chỉ có điều, sau khi trải qua ba cái khảo nghiệm huyễn cảnh trước đó, Diệp Trần đối với tất cả mọi thứ nhìn thấy trước mắt đều đã ôm thái độ hoài nghi, đương nhiên sẽ không tin tưởng một cách đơn giản như vậy.
"Nói không chừng những gì ta đang nhìn thấy trước mắt cũng đều là giả!"
Diệp Trần âm thầm lẩm bẩm ở trong lòng một câu, trực tiếp đi qua những pháp bảo trước mắt này, cũng không có đưa tay đi lấy.
Chẳng mấy chốc, Diệp Trần dọc theo đường núi, đi lên phía trước được hơn mấy ngàn mét, đã đi tới vị trí giữa sơn cốc.
Giọng nói thần bí kia lại vang lên lần nữa, thậm chí có chút gấp rút:
"Người vượt quan, thời gian của ngươi đã không còn nhiều lắm! Vì sao còn không chọn lựa pháp bảo? Một khi hết thời gian thì coi như từ bỏ, ngươi cần phải biết rõ điều này!"
Diệp Trần nghe được điều này thì khóe miệng không thể không nhếch lên, càng thêm vững tin vào những gì hắn nhìn thấy, chắc cũng đều là ảo tưởng.
"Cửa khảo khiệm thứ nhất là dũng khí đối mặt với sinh tử, cửa khảo nghiệm thứ hai là đối mặt với định lực đối với sắc đẹp, cửa khảo nghiệm thứ ba thì đối mặt với lý trí và tình cảm..."
Diệp Trần âm thầm tổng kết một phen về ba tầng huyễn cảnhtrước đó gặp phải, lại liếc mắt nhìn hơn trăm kiện pháp bảo Tiên khí ở xung quanh, thấp giọng lẩm bẩm nói:
"Xem ra ải này, có lẽ là khảo nghiệm đối với người vượt ải về tham niệm!"
Từ xưa tới nay, đối với tu chân giả mà nói, pháp bảo cao cấp có sức hấp dẫn thế nhưng là hơn cả sắc đẹp, quyền thế thậm chí là tình thân!
"Nếu không phải kiếp trước ta cũng coi như là được nhìn thấy rất nhiều pháp bảo thì chỉ sợ thật đúng là không nhịn được mà ngừng chân nhìn một chút a?"
Diệp Trần không thể không lắc đầu, không thèm để ý tới lời nhắc nhở của giọng nói thần bí kia, tiếp tục rảo bước tiến về phía trước.
Chỉ chốc lát, mắt lập tức thấy sắp tới điểm cuối của Thần Binh cốc:
Bỗng nhiên!
Có một cái pháp bảo cách đó không xa ở phía trước đột nhiên hấp dẫn sự chú ý của Diệp Trần.
Đây là một cái gương đồng tràn ngập khí tức xưa cũ, nhìn qua mộc mạc tự nhiên nhưng mơ hồ hiện ra khí tức thần bí khó mà diễn tả, lặng lẽ lơ lửng trong không trung cách Diệp Trần không xa
Nhìn thấy mặt gương đồng này, toàn thân Diệp Trần không thể không chấn động, trong nháy mắt vẻ mặt thay đổi, thất thanh nói:
"Nguyệt Quang Bảo Giám!!"
Hóa ra, gương đông mang phong cách cổ xưa trước mắt này, vậy mà so với Nguyệt Quang Bảo Giám trong trí nhớ của Diệp Trần quả thực giống nhau y như đúc, ngay cả khí tức đều không sai chút nào!
Trong lúc nhất thời, Diệp Trần không thể không nhớ tới tàn hồn của Hi Nguyệt, ở dưới sự kích động, vô ý thức muốn đưa tay đi lấy.
Tuy nhiên, ngay tại lúc bàn tay của Diệp Trần sắp cầm "Nguyệt Quang Bảo Giám" kia vào trong tay, hắn bỗng nhiên lập tức tỉnh ngộ lại, vội vàng thu tay lại, trên lưng trong nháy mắt toát ra mồ hôi lạnh:
"Nguy hiểm thật! Huyễn cảnh thiệt là lợi hại! Vậy mà cũng biết được suy nghĩ trong lòng ta, hại ta suýt chút nữa thì bị mắc lừa!!"
Không nói đến, Nguyệt Quang Bảo Giám thế nào cũng ở bên trong đại điện Thời Không, không thể lại xuất hiện ở đây, Nguyệt Quang Bảo Giám thế nhưng là Thần khí vô thượng, há lại có thể đạt được dễ dàng như vậy?
Sau khi Diệp Trần tỉnh ngộ lại thì trực tiếp dịch chuyển ánh mắt ra khỏi, hoàn toàn không thèm nhìn nó, lại ngẩng đầu đi về phía trước.
Theo Diệp Trần bước ra từ lối ra của Thần Binh cốc:
Rầm rầm!
Toàn bộ sơn cốc đằng sau, tính cả vô số pháp bảo trong sơn cốc lập tức hóa thành một đoàn mây mù, chẳng mấy chốc đã biến mất hoàn toàn không thấy dấu vết.
Diệp Trần không thể không âm thầm may mắn một lần nữa, đồng thời lại buồn bực không thôi:
Độ khó của khảo nghiệm tầng tinh vực thứ tám này thậm chí vượt xa so với ba lần trải nghiệm trước đó của Diệp Trần ở kiếp trước.
Nếu không phải hắn làm người hai đời, tâm chí gần như đã kiên định như bàn thạch, nói không chừng ngay cả ải thứ nhất cũng chưa chắc có thể thông qua!
"Chúc mừng ngươi, ngươi là người vượt ải đầu tiên thông qua khảo nghiệm tâm ma huyễn cảnh, được một phần thưởng, sau này ở bên trong hình thức hỗn chiến, ngươi được hưởng quyền lợi được phục sinh một lần!"
Sau khi giọng nói lạnh lùng này rơi xuống, Diệp Trần chỉ cảm thấy hoa mắt, sau khi không gian xung quanh dao động một trận:
Ngay sau đó, đã xuất hiện ở trên một cái quảng trường rộng lớn mà ở chỗ cuối quảng trường thì có một tòa đại điện rộng lớn hùng vĩ.
"Đại điện Thời Không? Xem ra lần này chắc không phải là huyễn cảnh..."
Sau khi Diệp Trần quan sát hoàn cảnh xung quanh một phen thì không thể không thấp giọng lẩm bẩm nói:
"Chỉ có điều, trong giọng nói lạnh lùng vừa rồi nói tới hỗn chiến, còn có cái gì mà quyền lợi một lần phục sinh, không biết lại là có cái ý tứ gì?"
"Không phải là phải chờ tất cả người vượt ải, sau khi tề tựu toàn bộ về đây còn phải tiến hành một trận đại hỗn chiến, người thắng lợi cuối cùng mới có thể tiến nhập vào bên trong đại điện Thời Không?"
Sau khi Diệp Trần tự đánh giá một lát thì lông mày lập tức nhíu chặt lại.
Nếu đúng như những gì hắn dự đoán, chờ đến bảy đại thiên kiêu khác tề tựu một chỗ, hắn chắc chắn phải đối mặt với sự vây công của đám người Tuyệt Vô Địch!
Tuy rằng bốn tầng khảo nghiệm huyễn cảnh trước đó có rất nhiều nguy hiểm, thế nhưng là bảy vị kia dù sao cũng đều là tuyệt đại thiên kiêu, khả năng vượt ải thành công vẫn tương đối cao, quả thật lần Mê La Tinh Hải mở ra này không giống với bất kỳ lần nào mà Diệp Trần đã tham gia.
Ngay vào lúc Diệp Trần đang âm thầm suy nghĩ:
Rầm rầm ~~
Sau đó thì không gian cách đó không xa lắc lư một trận, sau đó lại có một bóng người đã xuất hiện ở trên quảng trường.
Chỉ thấy người này có thân hình cao lớn, khí chất phóng khoáng, bỗng nhiên chính là người đứng đầu bảng Thiên Kiêu, Long Thần.
Diệp Trần nhìn thấy Long Thần, Long Thần tự nhiên cũng phát hiện Diệp Trần.
Sắc mặt của Long Thần đầu tiên là hơi đổi, chợt hiện ra nụ cười ấm áp, nhàn nhạt mở miệng nói:
"Diệp huynh đệ quả nhiên là thâm tàng bất lộ! Bội phục bội phục!"
Giọng điệu của Long Thần lần này tuy rằng hoàn toàn không có ôn hòa như trước đây, thế nhưng Diệp Trần lại có thể phát hiện biến hóa rất nhỏ trong đó, chân mày không thể không nhíu chặt lại.
Rất rõ ràng, Long Thần đã nổi lên lòng kiêng kỵ đối với hắn!
Lại thêm mấy người Tuyệt Vô Địch đối đầu với hắn ra, một khi xảy ra hỗn chiến, hắn chắc chắn là người đầu tiên bị vây công.
Cục diện mà hắn lo lắng nhất, cuối cũng cũng sắp xảy ra!
Chương 849 Hỗn chiến không quy tắc
Thời gian đang trôi qua từng chút từng chút một, phong ấn trong đan điền vẫn không có dấu hiệu được hóa giải phong ấn, tu vi Diệp Trần đình trệ ở cảnh giới Nguyên Anh đỉnh phong, căn bản là không có cách nào tăng lên.
Rất rõ ràng, ở trong tầng tinh vực thứ tám, tu vi của tất cả mọi người, hẳn là đều bị áp chế ở dưới cảnh giới Hóa Thần.
"Xem ra chỉ có đặt hy vọng ở trên việc lĩnh hội Vô Vọng kiếm..."
Trong lòng Diệp Trần âm thầm lẩm bẩm một câu, sau đó tâm niệm vừa động:
Ông ~
Thanh Vô Vọng kiếm kia trong suốt không màu, lập tức xuất hiện ở trong lòng bàn tay Diệp Trần.
Nơi xa Long Thần cũng đã ngồi xếp bằng xuống, cảm ứng được động tĩnh bên này, không thể không quay đầu nhìn lại, trên mặt lập tức hiện ra vẻ kinh hãi.
Ở bên trong Mê La Tinh Hải là không cách nào sử dụng pháp bảo, đây là bình thường, Diệp Trần thế mà có thể triệu hồi ra một thanh kiếm thì tự nhiên làm hắn cảm thấy ngoài ý muốn.
Tuy nhiên, sau khi hắn suy đi tính lại rõ ràng một phen cũng không có phát hiện linh lực ba động phía trên Vô Vọng kiếm thì lông mày lập tức càng nhíu chặt hơn:
"Chỉ là một thanh phàm kiếm bình thường thôi sao?"
Trong lòng Long Thần càng thêm tò mò, nhiều lần há to miệng, không nhịn được muốn hỏi thăm, thế nhưng vừa nghĩ tới quan hệ vi diệu của hai người bây giờ, cuối cùng vẫn không hỏi ra miệng, nhưng trong lòng đã âm thầm cảnh giác lên.
Diệp Trần cẩn thận nghiên cứu một lúc lâu, vẫn như cũ không thể nghiên cứu ra cách dùng Vô Vọng kiếm, đành phải thu hồi vào trong đan điền.
Đúng lúc này,
Oanh!
Không gian bỗng nhiên lắc lư một trận, lại có một bóng người từ trong hư không chui ra, rơi vào trên quảng trường, hiển nhiên lại có người xông qua khảo nghiệm huyễn cảnh.
Diệp Trần không thể không giương mắt lên nhìn, lập tức hơi sững sờ, người thứ ba xông qua khảo nghiệm huyễn cảnh này lại là đệ tử của Vô Cực tông người trước đó đạt được bài danh thứ tám, Dịch Bạch!
Không chỉ Diệp Trần rất là ngoài ý muốn, ngay cả Long Thần ở một bên hiển nhiên cũng không nghĩ tới, thế mà lại là người này lại là người thứ ba xông qua khảo nghiệm huyễn cảnh.
Bốn tầng huyễn cảnh trước đó, khảo nghiệm là tâm tính của người vượt ải, bởi vậy đó có thể thấy được, tu vi của người này có lẽ không bằng mấy người Vân Phá Thiên, thế nhưng là tâm tính cực kỳ ghê gớm.
"Dịch Bạch sư đệ, nhất phi trùng thiên thật đáng mừng!"
Sau khi Long Thần hơi kinh ngạc thì lâph tức mỉm cười mở miệng nói, vẫn hoàn toàn ôn tồn lễ độ như trước đây.
Dịch Bạch mỉm cười, một mặt khiêm tốn nói:
"Tiểu tử chẳng qua là có vận khí tốt thôi, Long sư huynh mới lợi hại thật sự!"
Sau khi hàn huyên với Long Thần một lúc, ánh mắt Dịch Bạch nhìn qua trên thân Diệp Trần mà không bỏ lỡ bất kỳ dấu vết nào, sau đó tìm một vị trí ngồi xuống.
Lại qua một lát:
Oanh!
Không gian lắc lư một trận nữa, lại có một bóng người từ trong hư không chui ra.
Đây là người thứ tư xông qua khảo nghiệm huyễn cảnh, bỗng nhiên chính là Vân Phá Thiên.
Ánh mắt của Vân Phá Thiên quét qua, đầu tiên lúc nhìn thấy Diệp Trần thì hiện ra vẻ ghen ghét, chờ nhìn thấy Dịch Bạch ở một bên thì sắc mặt lập tức thay đổi lớn, sau đó thì cười lạnh, nói:
"Dịch sư đệ quả nhiên là thâm tàng bất lộ a! Sư huynh ta đây đều mặc cảm không bằng nữa nha!"
Dịch Bạch nghe được lời này của Vân Phá Thiên thì sắc mặt cũng hơi đổi một chút, đồng thời nhanh chóng từ dưới đất đứng lên, nhìn về phía Vân Phá Thiên, rất cung kính thi lễ một cái, nói:
"Vân sư huynh quá khen tiểu đệ! Tiểu đệ chẳng qua là vận khí tốt cho nên mới có thể may mắn qua ải, sao dám đánh đồng với Vân sư huynh?"
Diệp Trần thấy thế thì lông mày không thể không hơi nhíu:
Rất rõ ràng, hai người Vân Phá Thiên và Dịch Bạch này tuy rằng đều là đệ tử của Vô Cực tông, thế nhưng quan hệ của hai người dường như cũng không có tốt như vậy!
Có lẽ hắn có thể lợi dụng điểm này, dùng Dịch Bạch này đến kiếm chế Vân Phá Thiên lại.
Như vậy, hắn cũng chưa chắc không có lực đánh một trận!
Mà ngay vào lúc Diệp Trần âm thầm suy tính:
Oanh!
Oanh!
Không gian lắc lư liên tiếp hai lần, lại có hai đạo nhân ảnh, gần như cùng lúc lách mình từ bên trong hư không mà ra.
Đây là một nam một nữ, nam rõ ràng là Yến Cuồng Sinh mà nữ thì là Lạc Huyền Băng.
Chỉ có điều, sắc mặt của Lạc Huyền Băng rõ ràng có chút tái nhợt, trạng thái dường như cũng không quá tốt.
Nhìn thấy Lạc Huyền Băng, Diệp Trần không tự chủ được mà nghĩ tới trước đó, ở trong ảo cảnh thứ hai, xảy ra cảnh tượng kia, lập tức không thể không mặt mo đỏ ửng.
Mà lúc này, ánh mắt của Lạc Huyền Băng vừa lúc cũng ném tới, hai người bốn mắt nhìn nhau, Diệp Trần vậy mà từ bên trong đôi mắt đẹp của Lạc Huyền Băng thấy được vẻ u oán.
Tuy nhiên chẳng mấy chốc, Lạc Huyền Băng dịch chuyển ảnh mắt đi, sau đó dường như muốn kéo dài khoảng cách với Diệp Trần, đi đến tới vị trí một nơi xa xa trên quảng trường, hơn nữa đưa lưng về phía Diệp Trần.
"Ai!"
Diệp Trần thấy cảnh này không thể không yếu ớt thở dài một hơi.
Hắn vốn còn muốn tranh thủ liên minh cùng với Lạc Huyền Băng đến ứng đối hỗn chiến, xem ra tấm cảnh tượng bây giờ sợ là không thể trông cậy vào!
"Chẳng lẽ tâm ma của nữ nhân này đúng là ta hay sao? Không phải vậy vì sao phải trốn tránh ta?"
Trong lòng Diệp Trần âm thầm buồn bực, càng nghĩ càng cảm thấy buồn bực.
Theo lý thuyết thì hai người mới quen nhau không lâu, coi như trước đó xảy ra một chút mập mờ nhỏ, cũng không đến nỗi dẫn đến tình trạng đối với hắn tránh xa như rắt rết chứ?
Ngay vào lúc trong lòng Diệp Trần đang nghĩ ngợi:
Oanh!
Oanh!
Lại có hai cái bóng người từ trong hư không chui ra:
Hai người cuối cùng là Tuyệt Vô Địch và Phong Hoa Vũ cũng đến.
Dến tận đây, toàn bộ tám người đều đã thông qua khảo nghiệm huyễn cảnh, vậy mà không có người nào bị đào thải.
Sắc mặt Diệp Trần lập tức trở nên có chút ngưng trọng, những người trước mắt này không hổ đều là tuyệt đỉnh thiên kiêu của Tu Chân giới, vậy mà toàn bộ đều đã thông qua được khảo nghiệm huyễn cảnh hà khắc như vậy.
Sau khi hai người vượt ải cuối cùng đến:
Ong ong ong ~~
Tòa đại điện rộng lớn ở phía cuối quảng trường kia bỗng nhiên đung đưa kịch liệt.
Sau đó: một đạo ánh sáng trắng hiện lên, cung điện phía trên kia xuất hiện một bóng mờ hình ông lão mặc áo bào trắng:
"Đầu tiên, chúc mừng các vị thông qua khảo nghiệm về tâm tính trước đó!"
Sau khi ông lão áo bào trắng kia xuất hiện, liếc mắt quét trên thân tám người thì nhẹ gật đầu, tiếp tục chậm rãi nói:
"Tòa cung điện ở trước mắt các ngươi này, tên là đại điện Thời Không, cũng là điểm cuối cùng của Mê La Tinh Hải!"
"Đại điện Thời Không có tổng cộng ba cái cửa vào, phân biện là Thiên, Địa, Nhân, cho nên trong tám người các ngươi cuối cùng chỉ có ba người có thể tiến vào tòa đại điện thời không này!"
Sau khi lời nói của ông lão rơi xuống, tòa cung điện rộng lớn phía trên kia quả nhiên xuất hiện ba cái cửa vào.
Ông lão áo bào trắng dừng lại một chút rồi lại nói tiếp:
"Về phần quy tắc loại bỏ đào thải, hết sức đơn giản, từ giờ trở đi, tám người các ngươi tiến hành hỗn chiến không quy tắc, thẳng đến còn lại ba người cuối cùng mới thôi!"
Nói xong lời này ông lão áo bào trắng kia thuận tay vung lên:
Rầm rầm!
Mọi người chỉ cảm thấy hoa mắt, cảnh tượng xung quanh lập tức xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Quảng trường dưới chân mọi người không thấy đâu nữa, thay vào đó là biến thành từ dây xích sắt to lớn, hơn nữa rắc rối phức tạp thông tới trong sương mù phía xa xa.
Mà ở dưới những xích sắt này thì là một mảnh biển lửa có dung nham nóng chảy không nhìn thấy điểm cuối, mọi người giống như lập tức rơi vào trong Tu La Địa Ngục trận!
"Nhớ rõ! Quy tắc ở ải này là không có quy tắc! Vô luận các ngươi sử dụng bất kỳ thủ đoạn nào, bên trong tám người các ngươi cuối cùng chỉ có thể có ba người tiến vào đại điện Thời Không!"
Chương 850 Vây công!
Sau khi giọng nói của ông lão áo bào trắng chậm rãi vang lên một lần nữa thì tất cả tám người đều ngây ngẩn cả người, qua một lúc lâu thì mới phản ứng lại, vẻ mặt của mọi người lập tức trở nên vô cùng ngưng trọng:
Hỗn chiến không quy tắc!
Tám người chỉ có ba người tiến vào~
Con mẹ nó cái này phải đánh như thế nào?
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều ngây ngẩn ở chỗ đó, toàn bộ tràng diện lập tức trở nên vô cùng yên tĩnh.
Ở dưới loại quy tắc này, vô luận là ai động thủ trước khẳng định sẽ bị thua thiệt nhất, trước tiên chỉ có thể yên lặng theo dõi kỳ biến, tốt nhất là chờ người khác đánh trước, sau đó ngồi làm ngư ông đắc lợi.
Nhưng vấn đề là, tất cả mọi người không có ai là người ngu, có thể đi tới một bước này đều là nhân trung long phượng, tự nhiên có thể thấy được mặt lợi và hại trong đó, ai cũng không bằng lòng làm con chim đầu đàn này.
Lúc mọi người ở đây giằng co không xong thì Tuyệt Vô Địch bỗng nhiên mở miệng:
"Các vị, chúng ta cứ giằng co mãi như vậy cũng không phải biện pháp tốt, không bằng chúng ta dùng phương pháp bài trừ, trước đá một số người không nên ở lại nơi này ra ngoài đi đã, sau đó lại tranh nhau ba cái danh ngạch kia, các vị nghĩ như thế nào?"
Cùng lúc Tuyệt Vô Địch nói ra lời này, hai người Vân Phá Thiên và Yến Cuồng Sinh nháy mắt với nhau, cái sau lập tức hiểu ý, không thể không nhìn nhau cười một tiếng.
Yến Cuồng Sinh trước tiên mở miệng nói:
"Tuyệt sư đệ nói có lý, trước đá một số thực lực rõ ràng tương đối yếu kém ra đi, những người còn lại lại cạnh tranh công bằng, đây cũng có thể coi là một biện pháp tốt!"
Yến Cuồng Sinh nói xong thì Vân Phá Thiên lập tức tiếp lời nói:
"Bên trong những người chúng ta, nếu bàn về thực lực thì tự nhiên lấy Long lão đại là mạnh nhất, cái danh ngạch này chắc hẳn mọi người có lẽ đều không có ý kiến gì đi!"
"Tuy nhiên nói đi cũng phải nói lại, trong những người như chúng ta, người nào đó hình như ngay cả cảnh giới Hóa Thần cũng không phải a?"
Cùng lúc Vân Phá Thiên nói ra lời này thì một măt vẻ đăm chiêu nhìn về phía Diệp Trần, ý tứ đã hết sức rõ ràng.
Mấy người còn lại nghe được lời này của ba người Tuyệt Vô Địch, biết ba người rõ ràng là đằng nhằm vào Diệp Trần, lập tức thi nhau suy nghĩ, tuy nhiên cũng không có người mở miệng chất vấn, ngay cả Long Thần trước đó luôn tự cho mình là chính nghĩa cũng im lặng không nói, ngược lại bên trong đôi mắt hiện ra vẻ vui mừng.
Duy chỉ có Lạc Huyền Băng há to miệng, tuy nhiên lời đến khóa miệng cuối cùng lại rõ ràng nuốt trở vào.
Thật ra thì tất cả mọi người hiểu rõ, thế này sao lại là bài trừ yếu nhất, rõ ràng chính là bài trừ mạnh nhất!
Hơn nữa, Vân Phá Thiên giảo hoạt ở chỗ, hắn đầu tiên thừa nhận Long Thần lão đại là mạnh nhất cứ như vậy, Long Thần chắc chắn sẽ không phản đối!
Thấy mấy người Tuyệt Vô Địch không có ai phản bác thì khóe miệng lập tức hơi nhếch lên, lại nói tiếp:
"Tất cả mọi người đã không có ý kiến, vậy chúng ta trước hết mời những người rõ ràng không cùng một cái cấp bậc với chúng ta ra ngoài trước!"
Nói đến đây, Tuyệt Vô Địch giống như cười mà không phải cười nhìn qua Diệp Trần, lạnh lùng nói:
"Tiểu tử họ Diệp! Ngươi là tự mình cút ra ngoài? Hay là để chúng ta xuất thủ?"
Diệp Trần sớm đoán được cực diện này cũng là một chút cảm thấy ngạc nhiên cũng không có, cười lạnh nói:
"Để cho ta rời đi cũng được, vậy phải xem xem, các ngươi có bản lĩnh này hay không!"
Tuy rằng biết rõ, ba người Tuyệt Vô Địch, Vân Phá Thiên và Yến Cuồng Sinh cùng nhau, hi vọng thắng lợi của hắn không lớn, thế nhưng là đã đến mức độ này rồi hắn tự nhiên không có khả năng cứ như vậy mà từ bỏ.
"Muốn chết!!"
Tuyệt Vô Địch hét lớn một tiếng, trực tiếp tung người nhảy lên bay nhào về phía Diệp Trần.
Ầm ầm!
Cả người Tuyệt Vô Địch ở trên không trung, trực tiếp diêu không tung ra một quyền, một đạo quyền ảnh to lớn giống như một ngọn núi hướng Diệp Trần hung hăng giáng xuống.
Tu vi của Tuyệt Vô Địch lúc này thế mà cũng đã khôi phục tới cảnh giới Nguyên Anh đỉnh phong!
Rất rõ ràng, tuy nói là hỗn chiến không quy tắc, nhưng tu vi của tất cả mọi người đều bị hạn chế ở cảnh giới giống nhau, đây cũng là một sự công bằng trong ngụy trang đi!
Diệp Trần trước đó cố gắng tu luyện, vốn còn muốn lợi dụng ưu thế về tu vi đến chống lại ba người Tuyệt Vô Địch vây công, bây giờ xem ra kế hoạch này cũng đã thất bại.
Mà Tuyệt Vô Địch này cũng không hổ là thiên tài kiệt xuất nhất của Kình Thương tông, tuy rằng tu vi bị áp chế ở cảnh giới Nguyên Anh đỉnh phong, nhưng uy lực của một quyền này cho dù là Hóa Thần thiên quân bình thường cũng khó có thể ngăn cản.
Nếu không phải như vậy, Tuyệt Vô Địch cũng không dám đột nhiên gây rắc rối với Diệp Trần!
Chỉ có điều, đối với Diệp Trần mà nói, vẻn vẹn chí có một mình Tuyệt Vô Địch còn chưa đủ cấu thành uy hiếp đối với hắn.
Diệp Trần bước ra một bước, ngay lập tức cũng đánh một quyền ra ngoài:
Ầm ầm!
Hao đạo quyền ảnh to lớn ở trên không trung hung hăng va chạm vào nhau:
Ầm!
Cả người Tuyệt Vô Địch lập tức bay ngược ra đằng sau, lại bị một quyền này của Diệp Trần đánh lui tới hơn mấy chục mét.
Nhìn thấy kết quả trước mắt này, ngay cả Diệp Trần trong lúc nhất thời cũng đối với kết quả này cảm thấy ngoài ý muốn!
Tuy rằng, tu vi cảnh giới của hai người lúc này giống nhau, nếu như đơn đã độc đấu, Diệp Trần có một trăm phần trăm tự tin có thể đánh bại Tuyệt Vô Địch.
Thế nhưng là, một quyền kia vừa rồi của hắn thật ra thì chỉ dùng bốn, năm phần mười công lực, dựa theo lý thuyết thì Tuyệt Vô Địch không thể bại nhanh như vậy mới đúng, vì sao không chịu được một kích như thế?
"Hắn là giả vờ!"
Diệp Trần rất nhanh đã hiểu ra.
Tuy rằng mặt ngoài Tuyệt Vô Địch nói, muốn đào thỉa người có thực lực yếu nhất trước, nhưng kỳ thật tất cả mọi người đều đã hiểu rõ ở trong lòng:
Bây giờ dưới loại cục diện này, chỉ có người có thực lực càng mạnh mới sẽ bị mấy người khác kiêng kỵ!
Mọi người chính là bởi vì biểm hiện kinh diễm trước đó của Diệp Trần cho nên kiêng kỵ với thực lực của hắn, cho nên mới ngầm thừa nhận phương án của Tuyệt Vô Địch.
Nếu như thực lực của Diệp Trần không có mạnh như vậy thì mọi người ngược lại chẳng thèm phải làm như vậy.
Quả nhiên, mấy người còn lại nhìn thấy một quyền của Diệp Trần đã đánh lui được Tuyệt Vô Địch thì trên khuôn mặt của mỗi người đều hiện ra vẻ càng ngày càng kiêng dè!
"Vân sư huynh! Yến sư huynh! Xuất thủ một lượt đi!"
Sau khi Tuyệt Vô Địch bại lui thì lập tức hướng về phía Vân Phá Thiên và Yến Cuồng Sinh hô to một tiếng.
"Tốt!"
Vân Phá Thiên và Yến Cuồng Sinh cũng hiểu rõ, bây giờ bọn họ đã vạch mặt với Diệp Trần, nếu như không nhanh chóng diệt trừ đi cái tai họa này thì chắc chắn sẽ hậu hoạn vô cùng, cho nên giờ phút này cũng không thèm để ý tới thể diện, trực tiếp ngang nhiên xuất thủ đối với Diệp Trần.
Oanh!
Oanh!
Oanh!
Tam đại thiên kiêu phân biệt từ ba phương hướng vây công về phía Diệp Trần mà tới.
Sắc mặt của Diệp Trần cũng lập tức trở nên vô cùng ngưng trọng.
Bởi vì bên trong Mê La Tinh Hải không thể sử dụng pháp bảo, cho nên tam đại thiên kiêu chỉ có thể dùng quyền pháp và chưởng pháp công kích, uy lực cũng không tính là quá mạnh.
Thế nhưng là, Diệp Trần cũng tương tự không cách nào sử dụng pháp bảo, lấy một địch ba, gần như không có bất kỳ phần thắng nào.
Rầm rầm rầm!
Chớp mắt một cái, bốn người đã giao thủ được hơn mười chiêu, những cái xích sắt to lớn kia cũng không biết bị chặt đứt bao nhiêu cái, tính cả toàn bộ không gian cũng lắc lư không ngừng, dường như lúc nào cũng có thể sụp đổ.
Bành!
Diệp Trần lấy một địch ba, hơn nữa đối mặt với ba vị còn lại đều là tuyệt đỉnh thiên kiêu của Tu Chân giới, dần dần lập tức đã rơi vào thế hạ phong, sơ sẩy một cái, thì sau lưng lại bị một quyền của Tuyệt Vô Địch đập trúng:
"Phốc!"
Diệp Trần lập tức phun ra một ngụm máu lớn, cả người trực tiếp bay ngược ra ngoài, trọn vẹn liên tiếp lùi lại đến hơn mấy ngàn mét trên một cái xích sắt, mới miễn cưỡng đứng vững thân hình.
"Ha ha ha ha!"
Sau khi Diệp Trần đứng vững thân hình, vuột vết máu ở khóa miệng một cái, ngược lại cười lên ha hả.