Mục lục
THẦN ĐẾ TRỌNG SINH
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 286 Hội giao lưu võ đạo bắt đầu

“Bác cả, ông nội đến cùng là đi nơi nào? Bây giờ ông Kim đã bị tiểu tử kia giết, tiểu tử kia nhưng tuyên bố chờ ông nội ở Bùi gia. Chuyện này không thể bỏ qua như vậy được?”

Lý Trí Nghiên nói xong lời này thì thở hổn hển, vẻ mặt càng ngày càng tái nhợt như thể đang bị bệnh nặng, dường như lúc nào cũng có thể ngã.

Sắc mặt của mọi người Lý gia, cũng là một người so với một người khó coi hơn.

Ngồi ở chủ vị là một người đàn ông trung niên mặt chữ quốc, rõ ràng là Lý Kinh Hạo gia chủ đương thời của Lý gia, con cả của Lý Như Chân cũng chính là bác cả của Lý Trí Nghiên.

Lý Kinh Hạo trầm giọng nói:

"Chuyện này e rằng trước tiên chỉ có thể nhẫn nhịn một chút, không dấu gì các ngươi, hôm qua cha đã đi tới Hán Nã Sơn!"

Nói đến đây, Lý Kinh Hạo dừng lại một chút rồi nói tiếp:

"Chắc hẳn các ngươi cũng đã có nghe nói, hai nước Cao Ly và Hoa Hạ muốn tiến hành một lần giao lưu võ đạo, việc này liên quan tới thể diện của Cao Ly quốc chúng ta, cha bây giờ làm sao còn có thời gian để quản việc nhỏ này?"

Nghe nói như thế, Lý Trí Nghiên lập tức cuống lên, "Bác cả, đây cũng không phải là việc nhỏ a! Bùi gia đang cử hành hôn lễ và bây giờ mọi người ở Hàn Thành đều đang bàn luận, nói Bùi gia vứt bỏ cháu để cưới một người Hoa Hạ làm con dâu! Chẳng lẽ bác cả cứ mặc kệ để cho bọn họ làm nhục nhã cháu, làm nhục nhã cho toàn bộ Lý gia chúng ta sao?

Ba!

Lý Kinh Hạo lập tức vỗ xuống bàn một cái, "Ta đã nói rồi! Chuyện này trước tiên phải nhịn một chút, mọi chuyện chờ ông nội của cháu từ Hán Nã Sơn trở về hẵng nói!"

"Ngay cả chú Kim cũng không phải là đối thủ của người nọ, cho dù bây giờ chúng ta có thêm nhiều người hơn nữa đi tới đó chẳng phải là chịu chết sao?"

Lý Trí Nghiên nghe Lý Kinh Hạo nói như vậy, tuy không cam lòng nhưng buộc phải ngậm miệng lại.

Tuy Lý Trí Nghiên là tiên kim tiểu thư của Lý gia nhưng cha mẹ chết sớm, trong nhà cũng không được yêu thương quan tâm, địa vị cũng không cao, bằng không cũng sẽ không bị gia tộc coi là quân cờ gả tới Bùi gia có thực lực yếu hơn rất nhiều so với Lý gia.

Tuy rằng, nội tâm của cô ta thật ra thì luôn luôn cực lực phản đối với kiểu hôn nhân chính trị này, nhưng hôm nay bị người ta vói thành Bùi gia vứt bỏ cô!

Loại nhục nhã này đối với loại người luôn kiêu căng tự mãn như cô mà nói quả thực khó chịu hơn so với việc giết chết cô ta đi.

Lý Trí Nghiên càng nghĩ càng giận, đột nhiên cảm thấy cổ họng ngòn ngọt.

"Phốc!"

Vậy mà điên cuồng phun ra một ngụm máu tươi, sau đó nặng nề ngã ở trên mặt đất.

Mọi người không thể không kinh hãi, lập tức có người tiến lên đỡ cô ta dậy, một lão già đi tới bên cạnh, đưa ngón tay đặt ở trên cổ tay của cô ta xem mạch một lúc, sắc mặt đột nhiên đại biến nói:

"Kỳ lạ! Mạc đập của Trí Nghiên tiểu thư vô cùng yếu ớt, đây rõ ràng chính là dấu hiệu dầu hết đèn tắt a! Nhưng mà thật sự không thấy tiểu thư có bệnh gì cả, đây thực sự là một chuyện kỳ lạ!"

Lý Kinh Hạo nhướng mày, "Là có ý gì?"

Lão giả vẻ mặt thương xót nói: "Nếu như ta không có chẩn sai bệnh, sợ là sống không quá ba ngày nữa!"

"Cái gì!"

Tất cả mọi người nhất thời giật nảy cả mình.

Lúc này, bên cạnh bỗng nhiên có một người nói:

"Ta nhớ ra rồi! Hôm nay lúc trước khi Trí Nghiên tiểu thư trở về, người thiếu niên thần bí kia có nói một câu rất kỳ lạ, hắn nói hắn đã rút đi nguyên khí sinh mệnh của tiểu thư Trí Nghiên, còn nói tiểu thư chỉ còn sống được khoảng ba ngày nữa thôi, bảo tiểu thư nhanh chóng lo chuyện hậu sự đi..."

Mọi người nghe xong lời này, lập tức thi nhau trợn tròn mắt, tất cả đều lộ ra vẻ mặt hoảng sợ.

"Nếu thật sự là người này gây nên, vậy thủ đoạn của người này chỉ sợ đã tới tình trạng không thể tưởng tượng nổi!"

"Xem ra việc này cũng chỉ có thể chờ sau khi cha trở về làm tính toán!"

...

Diệp Trần tự nhiên không biết, Lý Nhu Chân sớm đã chạy tới Hán Nã Sơn.

Ở Bùi gia đợi cả một ngày, thế nhưng không thấy người của Lý gia tới, thì lập tức cảm thấy vô cùng thất vọng.

Sau khi đưa hai người Bùi Quốc Hào và Tưởng Tiểu Cầm vào động phòng, lúc này sắc trời đã mờ đi từ lâu và lúc này Diệp Trần mới trở về gian phòng của mình để nghỉ ngơi.

Trước khi đi ngủ, Diệp Trần đột nhiên nhớ tới, mình đã đi tới Cao Ly quốc được hai ngày còn chưa có liên hệ với Dịch Sơn Hà, thế là ngay lập tức lấy điện thoại từ trong Tử Kim Hồ Lô ra.

Do ở bên trong Tử Kim Hồ Lô nên điện thoại không có tín hiệu, Diệp Trần mở điện thoại di động lên, một dãu tin nhắn dài và danh sách cuộc gọi nhỡ đua nhau hiện ra.

Hầu như tất cả đều là tới từ Dịch Sơn Hà!

"Xem ra lão hồ lỳ này chắc là đang rất lo lắng!"

Diệp Trần không thể không lắc đầu cười, lập tức bắt đầu gọi điện thoại cho Dịch Sơn Hà.

Rất nhanh điện thoại đã được kết nối, Dịch Sơn Hà như muốn hét nổ cả điện thoại "Tiểu tổ tông của ta ơi! cuối cùng cũng đã có tin tức của ngươi, ta không biết bây giờ ngươi đang ở nơi nào? Nhanh chân đến Hán Nã Sơn a!"

Diệp Trần lập tức thấy kỳ lạ, hỏi lại Dịch Sơn Hà "Hai nước tổ chức Hội giao lưu võ đạo không phải là quyết định vào ngày mai sao? Vôi vàng cái gì?"

Dịch Sơn Hà tức giận nói "Tết nguyên tiêu mười lăm tháng giêng chính là đêm chung kết, trước đó một ngày sẽ tiến hành các hoạt động giao lưu bình thường, hai bên sẽ so cao thấp rồi chọn ra người có thực lực cao nhất để tiến vào chung kết..."

"Lần này người đại diện xuất chiến bên Cao Ly quốc không nhiều lắm, hơn nữa thời gian cho mỗi trận đấu cũng không dài, bây giờ đã đánh được bảy trận rồi, tuy rằng Hoa Hạ chúng ta thắng sáu, thua một, thành tích coi như không tệ, nhưng ta đang lo rằng có lẽ Lý Như Chân sẽ ra tay sớm!"

Sau khi nghe được Dịch Sơn Hà giải thích, lúc này Diệp Trần đã hiểu rõ vì sao hắn chờ cả một ngày mà không thấy bóng dáng người của Lý gia đâu, thì ra, Lý Như Chân kia sớm đã tới Hán Nã Sơn rồi.

"Ta đã hiểu, ta sẽ chạy tới ngay lập tức."

Cúp điện thoại, thân thể Diệp Trần khẽ động một cái đã đi ra khỏi căn phòng, sau đó thân ảnh lóe lên mấy cái đã đi ra khỏi Bùi gia, sau đó chạy như điên về phía Hán Nã Sơn.

...

Hán Nã Sơn, là một ngọn núi nổi tiếng đẹp ngất ngây của Cao Ly, mặc dù có độ cao chưa tới hai km so với mực nước biển, thế nhưng nó là ngọn núi cao nhất của Cao Ly quốc, núi này nằm ở trên đảo Châu Tế, cách xa Hành Thành hơn nghìn dặm.

Sau khi Diệp Trần ra khỏi Hàn Thành, trực tiếp gọi phi kiếm Xích Diễm ra, ngự kiếm phi hành ở trên không, nhắm thẳng tới Hán Nã Sơn mà lao đi.

...

Mà vào lúc này, ở trên đỉnh núi Hán Nã Sơn, thì cuộc giao lưu võ đạo giữa Hoa Hạ và Cao Ly đang diễn ra với khí thế bừng bừng.

Trên lôi đài, một người đàn ông trung niên mặc trang phục võ giả của Hoa Hạ đang đối chiến với một cao thủ của Cao Ly quốc.

Những nơi mà hai người đi qua, đá vụn ở dưới chân bay tứ tung, xung quanh liên tục nổi lên gió lớn, khí thế khiến người khác phải run sợ.

Hai người này thế mà tất cả đều là cường giả cấp bậc Thánh Cảnh!

Tuy nhiên, thực lực của vị võ giả Hoa Hạ kia rất rõ ràng là cao hơn không chỉ một chút, vị cao thủ của Cao Ly quốc kia rõ ràng không phải là đối thủ

"Ầm!"

Cao thủ Hoa Hạ vỗ xuống một chưởng, võ giả Cao Ly lập tức lùi lại liên tiếp hơn mười mét.

Cao thủ Hoa Hạ đang muốn thừa thắng truy kích, không nghĩ tới đối phương đột nhiên chắp tay nói:

"Ta nhận thua!"

Toàn trường lập tức xì xào bàn tán, hiển nhiên không nghĩ tới võ giả của Cao Ly quốc thế mà lại chủ động nhận thua.

Nhưng mà, Dịch Sơn Hà ngồi ở trên khán đài cũng không có một chút cao hứng nào, ngược lại sắc mặt đại biến, "Không tốt! Xem ra Lý Như Chân kia chắc là không chờ được nữa!"

Quả nhiên, sau khi chờ hai người kia đi xuống lôi đài, dựa theo quy tắc tỷ thí thì đã tới lượt Cao Ly quốc đề xuất khiêu chiến.

Bên Cao Ly quốc có một ông lão luôn ngồi ngay ngắn ở trên vị trí đầu não, chậm rãi đứng dậy.

"Trận này, Cao Ly do Lý Như Chân ta xuất chiến, không biết bên Hoa Hạ có vị nào sẵn lòng lên đài chỉ giáo?"

Nói xong lời này, thân thể Lý Như Chân hơi chao đảo một cái, thân thể giống như quỷ mị, chớp nhoáng một cái đã đi tưới giữa lôi đài.

Tâm tư của Dịch Sơn Hà trong nháy mắt đã chìm tới đáy nồi...
Chương 287 Hoa Hạ thua?

Tất cả mọi người hiểu rõ, tỷ thí trước đó chỉ là giao hữu, thắng thua không quá quan trọng, quan trọng nhất chính là một lần tỷ thí cuối cùng này, cuộc tranh tài dành cho những người mạnh nhất của hai quốc gia, cũng đại biểu cho hai quốc gia ở giữa tranh hùng.

Chiến thắng hay là thất bại đều ảnh hưởng đến danh dự của cả một quốc gia.

Cuối cùng, bên cạnh Dịch Sơn Hà, một ông lão lưng còng, khuôn mặt nhăn nheo, chậm rãi đứng dậy "Xem ra không trông cậy vào được vị Diệp tiên sinh kia rồi, vẫn là để lão phu tới đối phó hắn đi!"

Dịch Sơn Hà khẽ chau mày, gượng cười nói: "Vậy làm phiền Kiếm Thánh tiền bối! Tiền bối ngàn vạn lần cẩn thận!"

Hoá ra lão giả này, chính là Cái Thiên Nhất một trong hai vị Kiếm Thánh của Thần Long vệ!

Cái Thiên Nhất khẽ gật đầu, sau đó đột nhiên ngẩng đầu lên, cái lưng bị còng lập tức trở nên thẳng tăm tắp, giống như trong nháy mắt trẻ ra mấy chục tuổi, tiếp theo thân thể hơi chao đảo một cái, trên không trung xẹt qua một đạo tàn ảnh.

Ngay sau đó, người cũng đã đi tới trên lôi đài.

"Tại hạ Cái Thiên Nhất của Hoa Hạ xin lĩnh giáo cao chiêu của cường giả đệ nhất Cao Ly!"

Hai mắt Lý Như Chân khẽ híp một cái, nhìn qua lão đầu này, so tuổi với mình còn muốn già hơn mấy chục tuổi, trên mặt không thể không nở ra nụ cười lạnh.

"Chẳng phải quân đội Hoa Hạ các ngươi có rất nhiều người tuổi trẻ tài cao sao? Vậy mà phái ra một ông lão đã gần đất xa trời như ngươi tới xuất chiến, Diệp Thiên Ca làm sao không đến? Còn có Diệp Cuồng Tiên mới gần đây danh tiếng rất thịnh đâu?"

Cái Thiên Nhất cười lạnh "Đối phó Lý Như Chân ngươi, chỉ cần lão phu đã là đủ! Không cần hai vị Diệp tướng quân xuất mã?"

Lý Như Chân không những không giận mà còn cười "Xem ra lời đồn là thật! Diệp Thiên Ca đã chết rồi, có đúng hay không?"

Lý Như Chân vừa thốt ra lời kia, mọi người ở đây lập tức xôn xao, ngay cả bên đội quân Hoa Hạ cũng thi nhau lộ ra vẻ mặt kinh hãi.

Tin tức Diệp Thiên Ca qua đời, luôn luôn được bảo mật chặt chẽ, cho nên ngay cả rất nhiều cao tầng trong quân đội Hoa Hạ cũng không biết, chính là sợ dẫn tới sự hoang mang trong lòng quân đội.

Cái Thiên Nhất nghe được Lý Như Chân nói một câu vạch trần ra chuyện cơ mật này, vẻ mặt đầu tiên là biến đổi, sau đó thì cười ha ha.

"Thật sự là chuyện nực cười! Diệp Tướng quân công vụ bề bộn, chẳng muốn giao thủ với ngươi mà thôi! Huống chi, trước đây ngươi cũng đã từng giao thủ với Diệp Tướng quân ba lần, ba lần tất cả đều thất bại thảm hại, Diệp Tướng quân lần này không đến, chẳng qua muốn để cho Cao Lệ quốc các ngươi giữ lại mấy phần thể diện mà thôi!"

"Hừ!"

Lý Như Chân hừ lạnh một tiếng, trên mặt lộ ra một vẻ mặt lạnh như băng.

"Thật sao? Ta ngược lại muốn xem xem, các ngươi lần này còn có thể bảo vệ được thể diện Hoa Hạ của các ngươi nữa hay không!"

Nói xong, hai tay Lý Như Chân duỗi ra một cái, trực tiếp nắm khí thành kiếm, kiếm quang dài hơn trăm mét, xông lên tận chín tầng trời cao.

Thấy cảnh này, ngay lập tức cao thủ Hoa Hạ thi nhau biến sắc, Dịch Sơn Hà càng là thất thanh nói:

"Không được! Không nghĩ tới mới ngắn ngủi mấy năm, Lý Như Chân thế mà tiến bộ nhanh như thế! Chỉ sợ đã không kém bao nhiêu so với Diệp Tướng quân!"

Cái Thiên Nhất cũng nghiêm sắc mặt, lộ ra vẻ nghiêm nghị.

Mấy năm trước đây, lúc mà Lý Như Chân giao thủ với Diệp Thiên Ca, hắn cũng ở tại chỗ này, nếu như vào lúc đó, hắn còn có một trăm phần trăm tự tin chiến thắng Lý Như Chân.

Mấy năm gần đây, thân thể của hắn càng ngày càng trở nên già nua, công lực đã có chỗ xuống dốc, vốn cho rằng mình còn có bảy tám phần nắm chắc.

Nhưng mà không ngờ rằng, công phu của Lý Như Chân hôm nay lại có tiến bộ to lớn như vậy, bây giờ chỉ sợ ngay cả năm phần thắng hắn cũng không có!

"Cái Thiên Nhất, ngươi được gọi là Kiếm Thánh của Hoa Hạ, mà Lý Như Chân ta là Kiếm Thánh của Cao Ly, đều là Kiếm Thánh, vậy cũng chỉ có thể dùng kiếm, hôm nay chúng ta tới phân cao thấp!"

Lời của Lý Như Chân vừa rơi xuống, trong tay kiếm quang kinh thiên đã hướng về phía Cái Thiên Nhất hung hăng chém xuống!

"Ly Nguyệt Trảm!"

Oanh!

Kiếm quang kinh thiên kia giống như có thể xé rách không trung! Không những rất có uy thế mà còn đẹp đẽ vô cùng.

Vẻ mặt của Cái Thiên Nhất càng thêm ngưng trọng, mặc dù một kiếm này của đối phương, có lẽ hắn còn có thể né tránh, thế nhưng hắn biết, mình tuyệt đối không thể tránh! Không thể lui!

Bởi vì vào giờ phút này đại biểu không phải là cho riêng cá nhân của hắn, mà là đại biểu cho cả một quốc gia.

"Vấn Thiên Thức!"

Cái Thiên Nhất hét lớn một tiếng, hai ngón làm kiếm, bỗng nhiên một chỉ mạnh mẽ hướng lên phía trên.

Oanh!

Đồng dạng cũng là một đạo kiếm quang kinh thiên, phóng lên tận trời.

Ầm ầm!

Hai đạo kiếm quang hung hăng va chạm vào nhau.

Ngay lập tức thiên địa biến sắc và mặt đất đang run rẩy, dường như toàn bộ Hán Nã Sơn đều hung hăng lắc lư một cái.

Đạp! Đạp!

Tuy rằng Cái Thiên Nhất đỡ được một kích này của đối phương, nhưng vẫn buộc phải lùi lại hai bước, mà ngược lại Lý Như Chân chỉ lùi lại có nửa bước!

Rất hiển nhiên, mới giao thủ một cái, Cái Thiên Nhất đã rơi vào thế hạ phong.

"Ha ha ha ha!"

Lý Như Chân lập tức cười ha hả, "Kiếm Thánh của Hoa Hạ sao? Chẳng qua cũng chỉ như thế mà thôi! Cái Thiên Nhất, ngươi già rồi!"

Sau khi Lý Như Chân chế nhạo Cái Nhất Thiên không lưu tình một chút nào thì ngay sau đó hắn đã ngưng tụ ra một đạo kiếm quang lần nữa, uy thế lần này còn lợi hại hơn trước đó.

Oanh! Oanh! Oanh!...

Chỉ trong chớp mắt, hai người giao thủ đã hơn mười chiêu.

Lúc đầu, Cái Thiên Nhất còn có thể cố gắng ngăn cản, thế nhưng là dần dần, thể lực rõ ràng là đã bắt đầu không chống đỡ nổi, ngay lập tức liên tục bại lui.

"Còn không nhận thua?" Lý Như Chân chém xuống một kiếm nữa!

Đạp! Đạp! Đạp!

"Phốc!"

Cái Thiên Nhất lại liên tiếp lùi lại bảy tám bước, máu trong cơ thể sôi lên, trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi.

"Kiếm Thánh tiền bối!"

Thấy cảnh này, Dịch Sơn Hà không nhịn được đột nhiên đứng dậy, hận không thể lập tức đến xin hàng tuyên bố nhận thua, thế nhưng việc này quan hệ trọng đại tới danh dự của quốc gia, danh dự của người lính, lời đến đầu môi nhưng lại không nói ra được, đành nuốt ngược trở lại.

Sau khi Cái Thiên Nhất nhổ ra một ngụm máu tươi, ngược lại ngửa mặt lên trời cười to một tiếng.

"Ở trong từ điển của Cái Thiên Nhất ta, chưa từng bao giờ có hai chữ nhận thua! Hãy thử nhận một chiêu mạnh nhất của ta xem!"

Nói xong, Cái Thiên Nhất hướng chỗ ngồi trước đó của mình vẫy tay. "Kiếm đến!"

Sưu!

Một cái phi kiếm màu đen dài một mét, trong nháy mắt nổ bắn lên mà tới, bay vào trong lòng bàn tay của Cái Thiên Nhất.

Oanh!

Thanh trường kiếm màu đen sau khi được Cái Thiên Nhất nắm vào, lại đột nhiên tăng vọt, trong nháy mắt biến thành một thanh kiếm khổng lồ dài ba mươi, bốn mươi mét.

Cùng với kiếm khí trước đó khác biệt, đây là một thanh kiếm thực sự.

Nhìn thấy cảnh tượng vô cùng thần kỳ này, tất cả mọi người ở một bên kinh ngạc kêu lên. "Thần binh! Đây chính là thần binh trong truyền thuyết, có thể biến hóa lớn nhỏ!"

Cái gọi là thần binh, thật ra là cách gọi của võ giả trên Trái Đất đối với Linh khí mà thôi.

Hô hô hô!

Cái Thiên Nhất vung vẩy thanh kiếm khổng lồ kia, giống như đứa bé đang nghịch ngợm đồ chơi của mình, trực tiếp chém về phía Lý Như Chân.

"Thất Sát Kiếm quyết!"

Những nơi đi qua, kiếm khí tung hoành, mọi thứ xung quanh tất cả đều hóa thành bột mịn, ngay cả trên mặt đất của đỉnh núi cũng xuất hiện một cái hố sâu!

Không ngờ, Lý Như Chân dường như sớm đã có dự liệu, không kinh ngạc một chút nào, trái lại còn cười lạnh.

"Thần binh sao? Không phải chỉ có mình ngươi có!"

Chỉ thấy, Lý Như Chân bỗng nhiên giơ cánh tay lên.

"Bành!"

Cách đỉnh núi không xa, có một hồ nước nhỏ, nước trong hồ bỗng nhiên nổ tung tóe, một đạo kiếm quang màu bạc lấp lóe, nhanh chóng bay vào trong lòng bàn tay của Lý Như Chân, sau đó cũng đột nhiên biến lớn, biến thành một cái thanh kiếm màu bạc khổng lồ cao ước chừng bốn mươi đến năm mươi mét!

Bất ngờ đây cũng là một thanh thần binh!

Hoá ra, trước đó Lý Như Chân sớm đã cất giấu một thanh thần binh ở bên trong hồ nước gần đó.

Hơn nữa, thanh thần binh này của Lý Như Chân, dường như so với thanh thần binh của Cái Thiên Nhất còn mạnh hơn!

"Hôm nay, Lý Như Chân ta sẽ để cho Hoa Hạ các ngươi thua tâm phục khẩu phục!"

Nói xong, thanh kiếm màu bạc khổng lồ ở trong tay của Lý Như Chân khua vài đường, hướng về phía trước nghênh đón đường kiếm của Cái Thiên Nhất.

Oanh!

Hai thanh kiếm khổng lồ va chạm vào nhau tạo ra một tiếng nổ lớn.

"Phốc!"

Cái Thiên Nhất trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi, cả người như là diều đứt dây bay ngược ra đằng sau.

Một bên Hoa Hạ, cả một đám hiện ra vẻ mặt đau thương.

"Cứ thua như vậy?"

"Hoa Hạ chúng ta mênh mông rộng lớn, thế mà lại bị thua ở một cái đất nước nho nhỏ như Cao Ly này sao?"
Chương 288 Bá khí xuất hiện

Từ khi lập quốc, Hoa Hạ và Cao Ly đã có vài chục lần giao lưu võ đạo, mỗi lần đều là thắng lợi hoàn toàn.

Mà tỷ thí giữa những cao thủ đứng đầu, mỗi lần Hoa Hạ đều là phong thái cường đại ép đối phương đến thê thảm, đánh cho Cao Ly quốc thua không còn mảnh giáp.

Thế nhưng là lần này, Hoa Hạ thế mà thua, hơn nữa còn là thua thảm.

Điều này làm cho nhóm người Hoa Hạ quả thực không có cách nào có thể chấp nhận được.

Mà bên phía nhóm người của Cao Ly, mọi người thấy cảnh tượng này thì vui mừng hớn hở, rốt cuộc sau bao nhiêu năm đại bại cuối cùng cũng có một lần được nở mày nở mặt, có thể ngẩng cao đầu ưỡn ngực cong cái mông lên với Hoa Hạ, thậm chí còn có rất nhiều người bắt đầu hướng về phía Hoa Hạ công khai chê bai giễu cợt.

"Xem ra võ đạo của Hoa Hạ chẳng qua cũng chỉ như thế mà thôi!"

"Hắc hắc! Dù sao Cao Ly quốc chúng ta mới là nơi khởi nguồn của võ đạo, là nơi xuất thân của võ đạo thế giới!"

"Nói không sai! Những người Hoa Hạ này, chẳng qua cũng chỉ là đồ tử đồ tôn mà học được võ đạo của dân tộc Cao Ly chúng ta mà thôi! Ha ha ha ha!"

...

Nhiều võ giả Hoa Hạ nghe được tiếng chế giễu của người Cao Ly, ngay lập tức từng người tất cả mọi người đều tức giận đến mức lồng ngực muốn nổ tung.

Thế nhưng là mắt thấy người mạnh nhất của bọn họ là Cái Thiên Nhất, đều bị Lý Như Chân dùng một kiếm đánh bại, những người còn lại ở bên đội ngũ của bọn họ, lại có ai có thể là đối thủ của Lý Như Chân?

Thắng làm vua thua làm giặc.

Kẻ thất bại chỉ có thể chịu sự nhục nhã mà thôi.

Thấy tình hình trước mắt, Lý Như Chân cũng không nhịn được liền cười ha ha. Lần này Cao Ly quốc toàn thắng, mà lại là do công lao của hắn, thật khiến cho tâm tình hắn cao hứng không gì có thể sánh được.

"Võ đạo của Hoa Hạ, không gì hơn cái này!"

Lý Như Chân nhìn qua Cái Thiên Nhất đã được mấy người Dịch Sơn Hà dìu đến nơi nghỉ ngơi, trực tiếp không kiêng nể gì, mở miệng buông lời nhục mạ.

"Phốc!"

Cái Thiên Nhất nghe được điều này, lần nữa phun ra một ngụm máu tươi, sau đó lạnh lùng nói:

"Nếu như Diệp Tướng quân vẫn còn, chỗ nào tới lượt ngươi phách lối như thế!"

Cái Thiên Nhất nói xong lời này, lập tức ý thức được chính mình lỡ miệng.

Quả nhiên, Lý Như Chân cười ha hả một tiếng nữa, "Cái Thiên Nhất! Cuối cùng ngươi cũng thừa nhận, Diệp Thiên Ca đã chết"

Nhóm người của Hoa Hạ nghe được điều này, ngay lập tức mọi người gặp phải sự đả kích nghiêm trọng không còn giữ được bình tĩnh, có người lấy hai tay ôm đầu, quả thật không dám tin vào sự thật này.

Chiến thần đã chết! Kiếm Thánh thua trận! Chẳng lẽ Hoa Hạ, thật sự bị Cao Ly quốc nhỏ bé này đè bẹp hay sao?

Nhìn thấy tình cảnh bi thảm của người Hoa Hạ, Lý Như Chân càng ngày càng cảm thấy rõ ràng, "Quả nhiên a, không có Diệp Thiên Ca, quân đội Hoa Hạ giống như con hổ không có răng a, rốt cuộc không uy phong nổi đi! Ha ha ha ha!"

Nhưng mà ngay vào lúc nhóm người Hoa Hạ thì đang vô cùng bi thương mà Cao Ly ở một bên thì hô hoán giễu cợt.

Trong hàng loạt tiếng giễu cợt thì đột nhiên lại có một giọng nói lạnh lùng xen lẫn vào trong đó truyền từ dưới núi truyền tới.

"Lão hổ cho dù không có răng, thì vẫn là lão hổ! Chó giữ nhà tuy miệng lưỡi sắc bén, nhưng như vẫn như cũ chỉ là một con chó, thấy chủ nhân của mình thì vẫy đuôi vui mừng mà thôi!"

Tất cả mọi người của hai bên đều nghe được giọng nói này, tất cả ngay lập tức nhìn ra phía bên ngoài.

Chỉ thấy, có một thiếu niên tuấn lãng, mặc trên người một bộ quần áo bình thường, khoảng mười bảy mười tám tuổi, hai tay đúc vào trong túi quân, theo dọc thềm đá từ từ đi lên tới đỉnh núi.

"Tiểu tử này là ai? Ở dưới núi có quân đội hùng hậu canh giữ, thế mà hắn có thể thần không biết quỷ không hay đi lên?"

"Cần gì phải quản hắn là ai, dám can đảm ăn nói ngông cuồng, hắn đây chính là muốn chết!"

"Một tên mao đầu tiểu tử miệng đầy hôi sữa cũng dám kêu gào ở chỗ này, nhìn ta giáo huấn hắn một trận!"

...

Trong nhóm người của Cao Ly quốc, sớm đã có người không nhịn được, trực tiếp nhảy ra ngoài, lao về phái thiếu niên thần bí kia.

Nhưng mà không đợi người kia xông tới trước mặt, chỉ thấy thiếu niên thần bí kia tiện tay vung lên.

"Bành!"

Tên võ giả Cao Ly kia, vậy mà trực tiếp nổ tung tóe lên, máu thịt văng khắp nơi.

Mà thiếu niên thần bí kia, ở dưới bước chân không có dừng lại, vẫn đang chậm rãi đi về phía trước như thể người vừa mới bị hắn giết chết kia cùng với hắn không có quan hệ gì.

"Cái gì!"

Mọi người thấy cảnh tượng gió tanh mưa máu này, chẳng những nhóm người của Cao Ly quốc bị dọa cho liên tục phải lùi lại, ngay cả nhóm người của Hoa Hạ cũng không thể không trở nên nghiêm nghị.

Thiếu niên thần bí này lại không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của người khác, thân thể thoáng một cái người đã đi tới trước mặt Kiếm Thánh Cái Thiên Nhất còn đang bị trọng thương, sau đó tiện tay bắt lấy cổ tay của hắn.

"Ngươi ngươi..."

Cái Thiên Nhất lập tức quá sợ hãi, người khác tuy rằng bị trọng thương thế nhưng thực lực vẫn còn, người tới có thân pháp nhanh tới đáng sợ còn chưa nói, tiện tay còn bắt được cổ tay của hắn, hắn vậy mà không thể phản kháng được chút nào.

Chuyện này thật dọa người, hơn nữa hắn còn chưa biết đối phương là địch hay ta, trong lòng không thể không thấp thỏm một trận, ngẩn ngơ nửa ngày sửng sốt không nói nổi được câu nào.

Đúng lúc này, Dịch Sơn Hà ở một bên mới mở miệng, "Tiểu tổ tông của ta! Diệp thần tiên! Coi như ngươi đến rồi! Sau này nếu như ngươi có chuyện gì không hài lòng với ta, có thể trực tiếp nói thẳng với ta được không a, chứ tuyệt đối đừng chơi trò ú tìm a, tuổi ta đã cao rồi tinh thần suy giảm nhiều, không chịu nổi được sự hành hạ của ngươi như thế này đâu á!"

Tuy rằng ngoài miệng Dịch Sơn Hà thì nói như vậy nhưng tâm tình vui sướng đã hiện rõ trên khuôn mặt.

Bởi vì hắn biết, chỉ cần người này vừa đến, vậy kết quả hôm nay cũng coi như là ổn!

Diệp Trần nghe được lời này, cũng không thể không cảm thấy xấu hổ mà sờ lên cái mũi, nói:

"Lão tương quân nói đùa, ta thật sự có chút chuyện nên tới trễ, cũng không phải cố ý chơi ú tìm a!"

Nghe được đối thoại giữa hai người, Kiếm Thánh Cái Thiên Nhất rốt cuộc cũng kịp phản ứng.

"Ngươi chính là Diệp Cuồng Tiên sánh vai với Diệp Tướng quân?"

Diệp Trần mỉm cười "Chính là ta, ngươi chính là lão tiền bối Kiếm Thánh a? Thương thế trên người của ngươi không nhẹ, trước mắt cố gắng chữa thương thật tốt, Lý Như Chân giao cho ta đi giải quyết là được rồi!"

Vừa nói chuyện, Diệp Trần vừa truyền trực tiếp một đạo chân nguyên vào trong cơ thể Cái Thiên Nhất, sau đó buông tay khỏi cổ tay của hắn.

Cái Thiên Nhất lập tức cảm nhận được một luồng năng lượng dồi dào tinh thuần chảy vào trong cơ thể nháy mắt lưu thông kinh mạch toàn thân của mình, chớp mắt thương thế đã tốt hơn phân nửa thì ngay lập tức vừa mừng vừa sợ, vẻ mặt không thể không kinh ngạc sợ hãi nhìn qua bóng dáng thiếu niên đã quay người hướng Lý Như Chân đi tới "Ta còn tưởng rằng tin đồn có chút phóng đại, không nghĩ tới hắn còn quá trẻ, thực lực vậy mà đã cường đại đến như thế, thật không thể tin nổi."

...

Dưới cái nhìn soi mói của mọi người, Diệp Trần chậm rãi đi tới lôi đài, nhìn qua ông lão trước mắt tay vẫn đang cầm thanh kiếm màu bạc lớn, thản nhiên nói:

"Ngươi chính là Lý Như Chân phải không? Quỳ xuống nhận thua ta có thể tha cho ngươi khỏi chết!"

Xoạt!

Lời nói này của Diệp Trần vừa thốt ra, nhóm người ở bên Cao Ly, cả một đám ngay lập tức nhảy dựng lên.

"Lớn mật! Dám vô lễ với Kiếm Thánh!"

"Không biết sống chết!"

"Nhanh chóng quỳ xuống cầu xin tha thứ, có lẽ Kiếm Thánh có thể sẽ tha cho ngươi một cái mạng nhỏ!"

...

Lý Như Chân cũng tức giận đến phổi đều nhanh muốn nổ!

Tuy rằng hắn gần như đã đoán được thân phận của Diệp Trần, cũng đã được nghe nói một số tin đồn về câu chuyện của hắn, nhưng đó dù sao cũng chỉ là tin đồn mà thôi.

Thiếu niên trước mắt này nhìn qua cũng chỉ có mười mấy tuổi, cho dù bắt đầu tu luyện từ trong bụng me thì có bao nhiêu lợi hại cơ chứ? Huống chi, hắ vưa mới thắng được Cái Thiên Nhất rất dễ dàng, khí thế còn đang mạnh há lại sẽ tùy tiện nhận thua như vậy?

"Ta mặc kệ tin đồ về ngươi là thật hay là giả, trước tiên ngươi ăn thử một kiếm của ta trước!"

Nói xong lời này, Lý Như Chân bỗng nhiên nâng thanh kiếm khổng lồ trong tay lên, mạnh mẽ bổ về phía Diệp Trần.

Oanh!

Diệp Trần đứng tại chỗ cũng không có động tác gì, giống như còn không kịp phản ứng, thanh kiếm khổng lồ kia đã chém xuống trên đỉnh đầu của hắn.

"Thế mà dễ dàng như vậy liền..."

Trong lòng Lý Như Chân đang mừng thầm, thế nhưng ngay sau đó thì sắc mặt thay đổi lớn, miệng đang như hai con đỉa tạo thành độ cong trùng xuống giờ thì há to thật lớn.

Bởi vì hắn cảm nhận được một cỗ phản lực cường đại theo thân kiếm truyền về.

Bạch bạch bạch!

Một kiếm này bổ xuống, Diệp Trần lông tóc không tổn hao một cọng nào, nhưng Lý Như Chân lại liên tiếp lùi lại mấy bước, trong cơ thể máu sôi sùng sục!

Lần này, không chỉ có Lý Như Chân trợn mắt há hốc mồm, ngay cả những người khác ở xung quanh, tất cả cũng đều thi nhau hít vào một ngụm khí lạnh, vẻ mặt hoảng sợ.
Chương 289 Ai là con mồi?

Một kiếm trước đó của Lý Như Chân đã đánh bại Cái Thiên Nhất, bây giờ cũng là một kiếm như thế, thế mà bị đối phương ngăn cản một cách dễ dàng, hơn nữa chẳng những không làm cho đối phương bị thương, ngược lại khiến Lý Như Chân bị đẩy lui mấy bước.

Sự chênh lệch giữa hai người, vậy mà lớn đến loại trình độ như thế này.

Coi như là người không biết võ công, cũng có thể thấy được rõ ràng, võ công của người thiếu niên thần bí trước mắt này, chẳng những vượt xa Cái Thiên Nhất, hơn nữa so với Lý Như Chân còn mạnh hơn không phải chỉ là nửa điểm, một điểm!

"Trên đời này làm sao lại có loại người khủng bố đến như vậy?"

Gần như trong lòng tất cả mọi người, đều là suy nghĩ đó.

Mà Lý Như Chân kia, đầu tiên là hoảng hốt, sau đó trong đôi mắt hiện lên vẻ mặt âm độc, bỗng nhiên cất cao giọng nói:

"Không hổ là Diệp Cuồng Tiên, người có thể đánh bại lão tổ Tần gia! Tuy nhiên ta còn tuyệt chiêu chưa có sử dụng a, ai thắng ai thua còn chưa biết được đâu! Như vậy đi, chỗ này quá nhỏ, căn bản không thi triển được, không bằng chúng ta chuyển sang chỗ khác đánh, ý ngươi như thế nào?"

Diệp Trần nghe được điều này, lông mày không khỏi hơi nhíu, với tu vi và kinh nghiệm chiến đấu bây giờ của Lý Như Chân, chắc hẳn cũng đã nhận thấy bản thân hắn còn lâu mới có thể trở thành đối thủ của mình, thế nhưng hắn bây giờ vẫn còn có gan muốn phân cao thấp với mình, chẳng lẽ trong tay của hắn còn có con át chủ bài cường đại nào chưa có lật?

Trong lúc nhất thời, Diệp Trần đúng là hết sức hiếu kỳ, thế là gật đầu.

"Có thể!"

Lý Như Chân lập tức mừng rỡ, lại nói tiếp:

"Ở trên biển phía nam, có một hòn đảo hoang, ngươi đi theo ta!"

Nói xong, Lý Như Chân trực tiếp tung người nhảy lên, đã vượt qua gần trăm mét, sau một lúc, người đã rơi vào giữa sườn núi, sau khi mấy lần nhảy vọt không ngừng, cũng đã đi xuống núi, hướng thẳng đến phía nam chạy như bay.

Diệp Trần đang muốn lên đường đuổi theo, Dịch Sơn Hà ở một bên bỗng nhiên nói:

"Cẩn thận cạm bẫy!"

Diệp Trần hướng hắn mỉm cười "Coi như có cạm bẫy, lại có thể làm gì được ta?"

...

Trong nháy mắt Diệp Trần đã đuổi kịp bước chân của Lý Như Chân, tuy nhiên hắn cũng không có vội vàng xuất thủ, hắn ngược lại muốn xem xem, cái lão già Lý Như Chân này đến cùng muốn làm cái gì?

Chỉ chốc lát, đã đi tới trên biển, Lý Như Chân tiếp tục ở trên mặt nước biển như giẫm trên đất bằng chạy như điên, ở phía sau Diệp Trần vẫn đang theo sát.

Chạy được mấy trăm hải lý, Lý Như Chân mới dừng lại trên một hòn đảo ở trước mắt.

Thần niệm Diệp Trần khẽ động, đã nắm rõ tình hình cả hòn đảo trong lòng bàn tay, không thể không âm thầm cười lạnh "Không nghĩ tới thật đúng như lời của Lâm Tư lệnh nói, hội giao lưu võ đạo lần này, hoá ra chính là một hồi âm mưu, âm mưu này là nhằm vào Diệp Trần ta!"

Tuy nhiên, Diệp Trần cũng không có lùi bước, vẫn tung người nhảy lên trên hòn đảo.

Lý Như Chân ở phía trước, chậm rãi xoay người lại, trên mặt lộ ra một nụ cười bày tỏ gian kế đã thành công, "Diệp Cuồng Tiên, ngươi thật sự rất mạnh! Cũng rất ngông cuồng! Nếu như ta là ngươi, tuyệt đối sẽ không theo tới!"

Diệp Trần lại giả vờ giống như không biết đây là một cái bẫy, hai tay ôm vai, thản nhiên nói:

"Ta không phải là ngươi, cho nên ta đến rồi!"

Lý Như Chân cười lạnh "Ngươi có thể đến, thế nhưng là ngươi muốn đi, chỉ sợ là không có dễ dàng như vậy a!"

Nói xong lời này, xung quanh truyền đến từng đợt từng đợt âm thanh xao động.

Bạch! Bạch! Bạch! Bạch! Bạch! Bạch!

Sáu bóng người, từ sáu phía của hòn đảo nhỏ này chạy như bay tới, trong nháy mắt cũng đã đi tới trước mặt, phối hợp với Lý Như Chân vây quanh Diệp Trần ở trong đó.

Sáu người này, rõ ràng đến từ ba thế lực, theo thứ tự là:

Một lão đầu hói trên người mặc quần áo võ sĩ của Đảo quốc, và một người phụ nữ trung niên có dáng người xinh đẹp mặc trang phục vũ nữ của Đảo quốc.

Hai tên người đàn ông có dáng người cao to, da trắng không mặc quần áo, à nhầm là cởi trần, trước ngực lông lá xồm xoàm, giống như là dã thú hình người.

Còn có hai người, khuôn mặt rất là quỷ dị, một người toàn thân đỏ rực như lửa, một người toàn thân màu xanh giống như người băng!

...

Sáu người này vừa mới xuất hiện, Lý Như Chân lập tức càng tỏ ra đắc ý, nhịn không được cười ha ha "Diệp Cuồng Tiên! Vốn ta cho là ngươi sẽ không tới, đã có ý định muốn kết thúc sớm hội giao lưu võ đạo, không nghĩ tới cuối cùng thì ngươi vẫn tới, xem ra mệnh của ngươi chắc là chôn ở nơi này!"

Diệp Trần vẫn bình tĩnh như không có chuyện gì, đảo mắt nhìn sáu người này một lần, thản nhiên nói:

"Chỉ bằng mấy người các ngươi, cũng muốn giết được ta sao?"

Bảy người nghe nói như thế, trên mặt mấy người lập tức lộ ra vẻ mặt giận dữ, Lý Như Chân càng là giận quá hóa cười "Xem ra ngươi còn không biết bản thân đang phải đối mặt với dạng tồn tại gì phải không?"

Nói đến đây, Lý Như Chân dừng lại một chút, đầu tiên là chỉ vào hai người mặc trang phục của Đảo quốc kia, nói:

"Hai vị này là Nhị lão Xà Hạc thuộc Tinh Quốc xã của Đảo quốc!"

Nói xong, lại chỉ vào hai người nam tử da trắng dáng người to con kia, nói:

"Hai vị này, là hai huynh đệ Khố Đồ thuộc quân đoàn Thiên Lang của Tô quốc!"

Cuối cùng, Lý Như Chân lại chỉ vào hai người một băng một hỏa kia "Còn về hai vị này là Băng Thần và Hỏa Thần một trong mười hai vị Chủ Thần của nước Mỹ!"

Nói đến đây, trên mặt Lý Như Chân, hiện ra sự tự tin mạnh mẽ "Lại thêm Lý Như Chân ta! Diệp Cuồng Tiên, bảy người chúng ta cùng nhau đánh với ngươi, ngươi cảm thấy hôm nay ngươi còn có mạng để sống sao?"

Hoàn toàn chính xác, trọn vẹn bảy vị Thần Cảnh!

So với mấy tháng trước đó ở đảo Vĩnh Ninh, tám vị Thánh Cảnh kia cùng nhau hợp sức, sự cường đại đâu chỉ gấp mười?

Cho dù là Tần Đạp Thiên kia, ở dưới sự vây công của bảy đại cường giả Thần Cảnh của bốn nước, chỉ sợ cũng phải nuốt hận dưới cửu tuyền!

Đáng tiếc, đối mặt với bọn họ lại là Diệp Trần.

Diệp Trần nhìn xung quanh bảy người này một lần nữa, chậm rãi nói:

"Tô quốc, Mỹ quốc, Đảo quốc, Cao Ly quốc, các ngươi bởi vì muốn giết ta, thật đúng là nhọc lòng a!"

"Đáng tiếc a, ta biết rõ đây là một cái bẫy, nhưng vẫn theo tới, ngươi có biết vì sao không?"

"Bởi vì trong mắt của ta, tất cả các ngươi chính là con mồi của ta?"

Oanh!

Diệp Trần lời kia vừa thốt ra, bảy đại cao thủ Thần Cảnh, mỗi người đều cực kỳ tức giận, gần như muốn phát điên!

"Baka!"

"Fart!"

"Fuck!"

...

Hỏa Thần là một trong mười hai vị Chủ thần của Mỹ quốc, từ trước đến nay tính khí luôn nóng nảy, là người đầu tiên không chịu đựng nổi, bỗng nhiên há to mồm hướng về Diệp Trần.

Oanh!

Từ trong miệng Hỏa Thần, thế mà xuất hiện ra một ngọn lửa!

Sau đó, ngọn lửa đó giống như như một con rồng lửa, hướng Diệp Trần bay nhào mà đến!

Ở xung quanh trên hòn đảo, nhiệt độ bỗng nhiên tăng vọt, giống như là đang ở mùa đông khắc nghiệt, bước sang mùa hè oi bức.

Ngay cả sáu người cao thủ Thần Cảnh còn lại cũng không khỏi vì đó mà biến sắc.

"Nghe nói vị Hỏa Thần này có thiên phú dị bẩm, từ lúc còn nhỏ miệng đã có thể phun ra lửa, về sau được Siêu Năng cục của Mỹ quốc dùng kỹ thuật gen bồi dưỡng, triệt để nắm giữ hỏa diễm, từ đó mà được gọi là Hỏa Thần."

"Nghe nói người này, trong một lần chiến tranh với trung đông, một mình đốt cháy cả một tòa thành trì!"

"Hôm nay được gặp mặt, quả nhiên không phụ tiếng tăm lừng lẫy!"

...

Mấy người thi nhau kinh ngạc không thôi.

Diệp Trần thấy thế, vẫn khóe miệng không thể không hơi nhếch lên, "So lửa với ta sao? Ngươi còn non một chút!"

"Thôn Thiên thần công! Thôn phệ!"

Oanh!

Theo Diệp Trần quát to một tiếng, trực tiếp hướng cái đạo hỏa diễm kia đưa tay chộp một cái!

Hô hô hô!

Bàn tay Diệp Trần, giống như một hố đen nhỏ, thế mà trực tiếp hút con rồng lửa lớn mà Hỏa Thần vừa phun ra vào trong cơ thể!

Bảy đại cao thủ Thần cảnh thấy thế ngay lập tức kinh ngạc đến ngây người "Thế mà... Trực tiếp nuốt lấy?"

"Ngọn lửa cực nóng đến như thế, hắn vậy mà không có việc gì?"

"Điều này sao có thể!"
Chương 290 Chém giết sạch sành sanh!

Dưới sự kinh ngạc của bảy đại cao thủ Thần Cảnh.

Sau khi Diệp Trần nuốt chửng ngọn lửa (ngọn lửa = hỏa diễm) kia của Hỏa Thần, lại đột nhiên vỗ ra một chưởng, "Trả lại cho ngươi!"

Oanh!

Trước đó ngọn lửa kia đã bị Diệp Trần nuốt chửng, lại xuất hiện ở trong lòng bàn tay của hắn bắn ra, rít gào thẳng hướng Hỏa Thần mà đi, uy thế dường như so với lúc trước càng thêm mạnh mẽ!

Hỏa Thần lúc đầu là sững sờ, sau đó trong lòng suy nghĩ đồng thời nhìn thoáng qua một cái "Không phải chỉ có mình ngươi biết nuốt chửng lửa a, lão tử ta đây cũng biết!"

Hô!

Đột nhiên Hỏa Thần há rộng miệng ra, lại để cho ngọn lửa cực nóng vô cùng kia bay vào trong miệng, một ngụm nuốt xuống!

Sáu người còn lại lập tức há mồm ngạc nhiên thêm một lần nữa, hai người này kỳ nha, nuốt ngọn lửa xong lại nhổ ra, nhổ ra rồi lại nuốt vào, chẳng lẽ đang trong lúc dầu sôi lửa bỏng như thế này lại phối hợp với nhau làm xiếc hay sao?

Lý Như Chân thấy tình hình trước mắt không ổn lập tức nhướng mày, đang muốn nhắc nhở mọi người không được chủ quan khinh địch.

Nhưng mà đúng vào lúc này. "A!!"

Sau khi Hỏa Thần nuốt ngọn lửa kia vào trong cơ thể, bỗng nhiên lại phát ra một tiếng kêu thảm thiết đau đớn!

Sáu người còn lại thấy kỳ quái, thầm nghĩ, ngươi nuốt ngọn lửa đó ngon lành đến như vậy, lại còn giả đò đau đớn.

Thế nhưng sau đó, sáu người còn lại, lại tiếp tục được thấy một cảnh tượng đặc sắc đến kinh người.

Chỉ thấy thân thể của Hỏa Thần, đầu tiên là trở thành màu đỏ thẫm, sau đó bỗng nhiên từ trong bụng xuất hiện một ngọn lửa, trong nháy mắt lan ra toàn thân của hắn, làm cho cả người của hắn đều bốc cháy!

Sáu người còn lại lại tiếp tục há mồm ngơ ngơ ngác ngác như bò đội nón không hẹn mà lại đồng thanh kêu "Cái quái gì vậy!"

Mọi người thực sự nghĩ mãi mà không ra, Hỏa Thần miệng có thể phun ra lửa, thế mà thế nào lại cũng có ngày sẽ bị lửa thiêu?

Băng thần đứng ở một bên, nhìn thấy tình trạng đồng bạn của như thế này, đột nhiên hiểu ra, lập tức vỗ ra một chưởng.

Hô!

Một đạo băng tức cực lạnh, trong nháy mắt bao phủ Hỏa Thần vào trong.

Nhưng mà,

"Xì xì xì ~ "

Ngọn lửa trên người Hỏa Thần, lại không yếu đi một chút nào, như lúc trước vẫn còn đang điên cuồng thiêu đốt!

Chỉ một lát sau đó, Hỏa Thần mệnh danh là người điều khiển khống chế lửa vang danh thiên hạ, thế mà không hiểu sao rõ ràng lại bị lửa đốt thành một đống tro tàn!

"Chuyện này..."

Sáu đại cao thủ còn lại thấy như thế, lập tức không tự chủ được, theo bản năng lùi lại mấy bước, vẻ mặt kinh ngạc sợ hãi nhìn qua thiếu niên kia, vẫn một mặt bình thản như cũ.

Diệp Trần liếc qua Hỏa Thần trên mặt đất, đã bị đốt cháy thành tro bụi, cười lạnh "Có thể chết ở dưới Tam Muội Chân Hỏa của ta, cũng coi như là vinh hạnh của ngươi đi!"

Hoá ra, vừa rồi Diệp Trần nuốt chửng ngọn lửa, rồi lại trộn lẫn một đạo Tam Muội Chân Hỏa vào trong đó, lúc đầu chỉ là biện pháp tạm thời mà thôi cũng không có chủ ý, nhưng không có nghĩ đến ngược lại trực tiếp cướp đi tính mệnh của Hỏa Thần.

Kỳ thực, Tam Muội Chân Hỏa của hắn còn rất yếu, dùng để đối phó với cương khí hộ thể của cường giả Thần Cảnh, coi như là không có mấy tác dụng gì.

Thế nhưng là Hỏa Thần này quá kiêu ngạo và ngu xuẩn, thế mà nghĩ cũng không thèm nghĩ, học đòi theo Diệp Trần nuốt ngọn lửa mà Diệp Trần phun ra vào luôn trong cơ thể.

Tam Muội Chân Hỏa tiến vào trong cơ thể Hỏa Thần, trong nháy mắt liền thiêu đốt sạch sẽ ngũ tạng lục phủ của hắn, hắn muốn không chết cũng khó khăn a, đúng là chết vì ngu là cái chết lu xu bu rất ngu!

Sáu đại cao thủ còn lại, làm sao hiểu được đạo lý này, bọn họ chỉ thấy, Diệp Trần trong nháy mắt đã tiêu diệt được Hỏa Thần, người có thực lực không thua kèm gì bọn họ, đối với bọn họ mà nói, thật sự là quá rung động.

"Các vị! Chuyện đã đến mức độ như thế này, chúng ta bây giờ chỉ có thể cùng nhau làm liều một phen, được ăn cả ngã về không! Hắn xem như có lợi hại hơn nữa, cũng chỉ có một người, sáu người chúng ta cùng nhau vây đánh, chưa chắc sẽ thua!"

Lý Như Chân quát to một tiếng, rót chân nguyên vào trường kiếm đang cầm ở trong tay, trong nháy mắt hóa thành một cái thanh kiếm khổng lồ dài mấy chục mét.

Năm người còn lại thấy thế, cũng biết bây giờ đã không có đường lui, lập tức cũng thi nhau tiến vào trạng thái chiến đấu.

Chỉ thấy lão hói đầu của Đảo quốc kia, đột nhiên nhảy lên, người đã bay tới trên không, sau lưng lập tức xuất hiện một đôi cánh do ngưng tụ khí kình mà thành, cả người lơ lửng ở trên không, đồng thời lật bàn tay một cái, trong tay thế mà xuất hiện một cái cung màu vàng kim!

Cùng lúc đó, người phụ nữ trung niên mặc trang phục vũ nữ của Đảo quốc, trong tay chẳng biết từ lúc nào, cũng lấy ra một cái đao võ sĩ to lớn!

Hai huynh đệ Khố Đồ thuộc quân đoàn Thiên Lang của Tô quốc, bỗng nhiên thân thể biến đổi, thế mà biến thành quái vật nửa người nửa sói!

Còn về vị Băng Thần kia đến từ Mỹ quốc, nhìn thấy bạn của mình chết thảm, trong lòng sớm đã hận ý ngập trời, hai tay giơ lên một chút, trên không lập tức xuất hiện từng cái băng trùy vô cùng sắc bén!

"Mau ra tay!"

Theo Lý Như Chân quát một tiếng thật to nhưng lại có đôi chút the thé của thái giám, sáu đại cao thủ Thần Cảnh, cùng một lúc ngang ngược xuất thủ, thi triển tuyệt chiêu của riêng mình hướng tới giáng xuống Diệp Trần.

"Ha ha ha!"

Diệp Trần thấy thế, chẳng những không có một chút kinh hoảng nào, ngược lại ngửa mặt lên trời cười to ha hả "Thôi được! Hôm nay ta sẽ để cho người trong thiên hạ, mở mang kiến thức một chút thực lực chân chính của Diệp Cuồng Tiên ta!"

Hắn biết, cuộc chém giết ngày hôm nay, là do liên minh quốc tế bao gồm bốn nước trong đó có Mỹ quốc, Tô quốc, Đảo quốc và Cao Ly quốc một tay phối hợp thúc đẩy mà thành, vậy nên cảnh tượng trên đảo vào giờ phút này, chỉ sợ lúc này hẳn là cũng đang ở trong sự theo dõi thông qua vệ tinh của đám quan chức cấp cao bốn nước kia.

Trên thực tế, Diệp Trần đoán không hề có sai một chút nào.

Ở trên một chiếc quân hạm cách xa nơi này hơn ngàn hải lý, đại biểu cho quân đội của bốn nước là Mỹ quốc, Tô quốc, Đảo quốc và Cao Ly quốc, đang tụ họp ở đây, giờ phút này tất cả đều đang gắt gao nhìn chằm chằm hình ảnh trên màn ảnh trước mắt.

Mà hình ảnh trên màn hình, chính là hình ảnh thông qua vệ tinh quay chụp trực tiếp truyền về.

Đại biểu cho quân đội của bốn nước, nhìn thấy thảm trạng Hỏa Thần mới bị thiêu chết kia, vẻ mặt của mọi người vô cùng khó coi "Xem ra thực lực của Diệp Cuồng Tiên này, so với chúng ta dự đoán còn lợi hại hơn!"

"Cũng không biết sáu đại cao thủ, thực lực có thể chiến thắng nổi người này không?"

"Người này nếu là không chết, đối với bốn nước chúng ta mà nói, sẽ là một hồi thảm họa không thể tưởng tượng được!"

...

Thời điểm mọi người ở đây đang thảo luận ầm ĩ, bỗng nhiên có người chỉ vào trên màn hình kêu lớn một tiếng,

"Mau nhìn kìa! Họ bắt đầu ra tay rồi!"

Mọi người vội vàng thi nhau hướng màn hình nhìn lại, lập tức liền nhìn thấy cảnh tượng sáu đại cao thủ của bốn nước, thi triển tuyệt chiêu của riêng mình.

"Không hổ là cấp độ nhân vật thần tiên!"

"Sáu đại cao thủ phối hợp với nhau, có giá trị đủ để bằng một đội quân tinh nhuệ có tới trăm ngàn quân lính!"

"Diệp Cuồng Tiên coi như có lợi hại hơn nữa, cuối cùng cũng chỉ có một người, lấy một chọi sáu, hắn không có chút phần thắng nào!"

...

Mọi người thi nhau cảm thán sáu đại cao thủ hùng mạnh, nhưng mà cảnh tượng kế tiếp, lại làm cho từng người bọn họ, kinh sợ đến mức tròng mắt đều muốn rớt ra ngoài!

Chỉ thấy, Diệp Cuồng Tiên bị sáu đại cao thủ vây khốn ở giữa, thân thể bỗng nhiên tăng vọt, trong nháy mắt biến thành một người khổng lồ cao bảy tám mét, hơn nữa trên thân ánh vàng kim chói lọi, giống như người khổng lồ Titan ở trong truyện thần thoại vậy!

Mà sáu đại cao thủ vây ở xung quanh, công kích rơi vào trên người hắn lại như là gãi ngứa cho hắn, dường như đối với hắn không có chút uy hiếp nào...

Tiếp theo!

Chỉ thấy Diệp Cuồng Tiên kia, bỗng nhiên dơ tay lên, hô to một tiếng.

"Xích Diễm!"

Oanh!

Diệp Cuồng Tiên hóa thân thành người khổng lồ Titan, trong tay vậy mà lại xuất hiện một thanh kiếm khổng lồ màu đỏ dài đến trăm mét!

Một kiếm!

Hai huynh đệ Khố Đồ thuộc quân đoàn Thiên Lang của Tô quốc, cùng nhau rơi xuống!

Lại một kiếm!

Băng Thần, một trong mười hai vị Chủ Thần của nước Mỹ, hóa thành bột mịn!

Nhị lão Xà Hạc thuộc Tinh Quốc xã của Đảo quốc thấy thế, hốt hoảng quay người muốn chạy trốn, đáng tiếc đã bị một bước của Diệp Cuồng Tiên đuổi kịp.

Kiếm thứ ba!

Nhị lão Xà Hạc đã về với thế giới bên kia!

Thời gian mới chỉ trôi qua trong chớp mắt, sáu đại cao thủ đã bị Diệp Cuồng Tiên chém chết năm người!

Đại biểu cho quân đội của bốn nước, nhìn qua hình ảnh trên màn hình, tất cả lập tức đều cảm thấy như tim của mình đều muốn nhảy ra ngoài, trong đầu tràn ngập hình ảnh kiếm quang cực kỳ bá đạo kia, cùng với bóng dáng to lớn cao ngạo kinh khủng đến khiến người ta run sợ kia!

Toàn bộ trong phòng, sau một lát yên tĩnh, Trung tướng Michelle của hải quân nước Mỹ, lập tức dơ cái bộ đàm trong tay lên, "Truyền mệnh lệnh của ta! Lập tức đối với mục tiêu tiến hành oanh tạc bằng tên lửa đạn đạo!"

Nhưng mà, sau một lúc lâu, lại có giọng nói từ đầu bên kia vọng ra từ bộ đàm.

"Báo cáo trung tướng! Mục tiêu tốc độ di chuyển quá nhanh, đã thoát khỏi phạm vi phong tỏa của vệ tinh, không cách nào tiến hành công kích!"

Ầm!

Michelle nghe được tin tức này, lập tức đặt mông ngã ngồi trên ghế, vẻ mặt trắng bệch vô cùng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK