Chớp mắt một cái, đã trôi qua được hai ngày kể từ ngày Diệp Trần tru sát Thập Tam hoàng tử.
"Diệp tiền bối mời nhìn, hoàng thành đang ở phía trước!"
Thanh Nham chỉ vào một tòa thành trì cao lớn hùng vĩ ở phía trước, vẻ mặt hưng phấn nói.
Hoàng thành là thành trì lớn nhất của Yêu giới cũng là nơi cư trú của Hoàng tộc qua các thời kỳ.
Từ khi thập đại Yêu Vương khai phá Yêu giới tới nay đã hơn hai ngàn năm, trải qua tám cái vương triều mà bây giờ đương quyền thì là Kim Mãng tộc ở trong bộ tộc Xà.
"Oa! Nơi này chính là hoàng thành sao? Thât sự rất đẹp a!"
Thanh Bảo Nhi ở một bên cũng là lần đầu tiên đi tới hoàng thành, đôi mắt đẹp lập tức tỏa sáng.
Vốn Diệp Trần cũng không có ý định mang Thanh Bảo Nhi đi theo, tuy nhiên tiểu nha đầu này cứ đòi đi, Diệp Trần cũng không có từ chối.
Diệp Trần cũng không thể không xoa xoa cái đầu của tiểu nha đầu, cười nói:
"Đây thì coi là gì chứ! So với cao ốc chọc trời cao tới mấy trăm tầng, hoàng thành này của các ngươi thế nhưng kém xa!"
Thanh Bảo Nhi lập tức chớp chớp đôi mắt to, "Diệp Trần ca ca, ngoại giới là nơi nào? Cao ốc mấy trăm tầng vậy mà không bị đổ sập sao? Vậy thì còn sống được như thế nào?"
Ngay cả Thanh Nham ở một bên cũng không thể không lộ ra vẻ mặt mờ mịt.
Diệp Trần cười ha ha một tiếng, "Trong thời gian ngắn này ta cũng không giải thích rõ ràng được với ngươi, chờ sau này có cơ hội, ta dẫn ngươi đi ngoại giới hay còn gọi là thế giới bên ngoài thế giới này nhìn một chút!"
Nói xong lời này, Diệp Trần trực tiếp sải bước hướng cánh cửa lớn của hoàng thành đi tới.
Hai cha con Thanh Bảo Nhi vội vàng bước nhanh đi theo.
...
Trước khi Diệp Trần tới, thay đổi quần áo toàn thân bằng quần áo da thú tương đối thường gặp ở trong Yêu giới.
Hơn nữa, lấy tu vi cảnh giới của hắn bây giờ, thân thể hình thái tuy rằng còn chưa thể biến hóa theo ý thích được, thế nhưng làm một chút biến hóa đơn giản thì vẫn rất bình thường.
Lúc này Diệp Trần bất kể là khí tức hay là hình thái đều không khác gì mấy với Yêu tộc.
Huống chi, Yêu giới phong bế quá lâu, chắc là có rất ít người biết tình huống ở ngoại giới.
Cho nên, hắn cũng không cần phải lo lắng sẽ có người nhận ra được thân phận của hắn.
Rất nhanh, ba người đã thuận lợi tiến vào hoàng thành, "Diệp tiền bối, ở trong thập đại Yêu tộc thượng cổ thì Hồ tộc ta có giao tình với Lang tộc hơn ngàn năm, tuy rằng tộc ta ở trăm năm gần đây đã suy bại xuống cấp thế nhưng vẫn luôn duy trì quan hệ tốt đẹp với Lang tộc, chúng ta khó được tới hoàng thành một lần, không bằng đi Lang tộc nhìn xem một chút, ngài cảm thấy thế nào?"
Sau khi tiến vào trong thành, Thanh Nham bỗng nhiên mở miệng đề nghị.
"Lang tộc?"
Diệp Trần không thể không khẽ chau mày, chính là muốn từ chối, tuy nhiên rồi lại bỗng nhiên nhớ tới Lang Vương Khoa Lạc Phu trước đó tiến vào Yêu giới trước hắn một bước, thế là lại đổi chủ ý, gật đầu nói:
"Cũng được!"
...
Hoàng thành rất lớn, gần như lớn bằng bảy tám cái thành phố Thiên Hải cộng lại!
Ba người mất tới gần một giờ, dừng lại trước một tòa phủ đệ lộng lẫy.
"Diệp tiền bối, nơi này chính là Lang Vương phủ!"
Thanh Nham nói xong thì dẫn hai người Diệp Trần và Thanh Bảo Nhi hào hứng hướng cửa lớn của Lang Vương phủ đi tới.
Sau khi thông báo thân phận, hạ nhân của Lang Vương phủ rất cung kính đón ba người vào phủ đệ, sau khi đi qua một vài cái sân thì đi tới một nơi tương tự như phòng khách.
Ba người ngồi ở trong phòng khách chờ một lúc thì có một người đàn ông trẻ tuổi mặc hoa phục từ bên ngoài đi vào, dung mạo cùng với người da trắng ở ngoại giới tương đối giống nhau, "Thanh Nham thúc thúc, đã lâu không gặp!"
Người đàn ông trẻ tuổi cười đi tới, Thanh Nham nhìn thấy người này thì vội vàng bước nhanh đi lên phía trước, đưa bàn tay đặt ở tại ngực, thi lễ một cái, nói:
"Gặp qua Thất vương tử!"
Người đàn ông trẻ tuổi kia lập tức cười ha ha một tiếng, "Thanh Nham thúc thúc khách khí! Thanh Hồ tộc các ngươi cùng với Huyết Lang tộc chúng ta thế nhưng đã có hơn ngàn năm giao tình, ngài và phụ vương lại là luận giao ngang hàng, gọi ta là Uy Liêm là được rồi!"
Lời tuy nói là như vậy nhưng ở trên mặt của tên này lại rõ ràng có thể nhìn thấy vẻ kiêu căng.
Mà lại nói tới đây, ánh mắt của Thất vương tử Uy Liêm lại đảo qua ở trên người Thanh Bảo Nhi và Diệp Trần.
Sau khi nhìn thấy vẻ mặt xinh đẹp của Thanh Bảo Nhi thì trong đôi mắt của Thất vương tử kia rõ ràng hiện lên vẻ cực nóng, lập tức cười tủm tỉm nói:
"Vị này chắc là Bảo Nhi muội muội đi, quả nhiên là quốc sắc thiên hương a!"
Thanh Bảo Nhi cũng cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Thất vương tử thì lập tức trong lòng hoảng hốt, theo bản năng trốn ở phía sau Diệp Trần.
Thất vương tử thấy thế thì lập tức nhướng mày, lúc này mới chuyển dời sự chú ý tới trên người Diệp Trần, "Thanh Nham thúc thúc, vị tiểu huynh đệ này là..."
Không đợi Thanh Nham mở miệng, Diệp Trần cười nhạt một tiếng, tựu giới thiệu nói:
"Ta là Diệp Trần bạn của Bảo Nhi!"
Thất vương tử dường như cũng phát giác được, Diệp Trần và Thanh Bảo Nhi có quan hệ mật thiết, hai mắt không thể không khẽ híp lại một cái lộ ra vẻ lạnh lùng.
Tuy rằng ở Yêu giới ở giữa những chủng tộc khác nhau thì cực ít thông hôn, tuy nhiên cũng không phải không có ngoại lệ, huống chi bộ tộc Hồ ly từ trước tới nay luôn được nhắc đến bởi vẻ bề ngoài xinh đẹp.
Từ sau khi bộ tộc Hồ ly xuống dốc, ở hoàng thành có không ít quan lại quyền quý đều sẽ mua sắm nô lệ là nữ Hồ tộc nuôi dưỡng ở trong phủ.
Tuy nhiên, Thanh Bảo Nhi thân là công chúa của Thanh Hồ tộc, vô luận là tư sắc hay là khí chất đều không phải nữ nô lệ Hồ tộc có thể so sánh được
Thanh Nham dường như cũng đã nhận ra tâm tư của Thất vương tử, vội vàng nói tránh đi:
"Đúng rồi, Thất vương tử, Lang Vương đại nhân không có ở trong phủ sao?"
Lúc này Thất vương tử mới đưa ánh mắt rời khỏi dáng người hoàn mỹ kia của Thanh Bảo Nhi, khẽ mỉm cười nói:
"Thanh Nham thúc thúc có chỗ không biết, Lang tộc ta gần đây mới có thêm một cường giả cấp Hoàng, phụ vương thật vất vả mới đưa vị cường giả này mời vào trong phủ, dự định ở trên Đại hội bách tộc vào hai ngày sau lộ một chút vẻ mặt cũng tốt để uy hiếp sáu đại tộc khác!"
"Hơn nữa ngày Đại hội bách tộc được tổ chức sắp đến, phụ vương công vụ bề bộn, sợ là không có thời gian gặp Thanh Nham thúc thúc!"
Nói đến đây, Thất vương tử lần nữa lộ ra vẻ ngạo nhiên.
Thanh Nham một mặt chê cười nói:
"Hiểu! Hiểu! Chúng ta thật ra thì cũng chỉ đi ngang qua quý phủ, cho nên mới muốn vào tiếp kiến Lang Vương đại nhân một chút mà thôi, Lang Vương đại nhân đã lắm công nhiều việc như vậy thì chúng ta cũng sẽ không quấy rầy nữa!"
Nói xong lời này, Thanh Nham chào hỏi chuẩn bị cùng Diệp Trần và Thanh Bảo Nhi rời đi.
Thất vương tử thấy thế thì lập tức cuống lên, tuy nói Thanh Hồ tộc và Huyết Lang tộc bọn hắn là thế giao thế nhưng thực lực và địa vị của hai tộc chênh lệch đã quá xa.
Thanh Nham Tộc trưởng Thanh Hồ tộc này ở trong mắt hắn căn bản không có gì quan trọng, hắm thậm chí đều không có để cho hạ nhân thông báo với phụ vương hắn, vốn định hai câu ba lời sau đó phất đuổi đi như đuổi một con ruồi, thế nhưng sau khi nhìn thấy vẻ mặt xinh đẹp của Thanh Bảo Nhi thì ngay lập tức đổi chủ ý, vội vàng ngăn lại đường đi của Thanh Nham cười ha hả nói:
"Đừng nha! Thanh Nham thúc thúc, nếu ngài cứ đi như thế, lúc phụ vương ta trở về mà biết thì kiểu gì cũng sẽ lột da ta!"
"Lại nói, hai ngày nữa, chính là ngày tổ chức Đại hội bách tộc, Thanh Nham thúc thúc các ngươi không phải cũng muốn đi xem sao?"
"Nghe nói lần này, ngay cả đệ nhất nhân Yêu giới chúng ta, Cửu Thủ Yêu Hoàng cũng có khả năng sẽ hiện thân nha!"
Nghe được điều này thì Diệp Trần vốn đã cất bước chuẩn bị rời đi cũng lập tức dừng bước, "Cửu Thủ Yêu Hoàng? Chính là lão tổ tông của Kim Mãng Hoàng tộc kia sao? Có lẽ Thần Long huyết mạch trong cơ thể của hắn càng thêm thuần túy hơn a?"
Vừa nghĩ tới đây, Diệp Trần hướng về phía Thanh Nham nhẹ gật đầu, ra hiệu hắn đồng ý.
Chương 477 Đột phá!
Ban đêm, ở trong phòng khách Lang Vương phủ.
Hô!
Diệp Trần ngồi xếp bằng trên mặt đất, bỗng nhiên mở hai mắt ra, ánh mắt lộ ra vẻ vui mừng, "Không hổ là bộ tộc đỉnh cấp của Yêu giới, cả tòa phủ đệ này đều có Tụ Linh trận gia trì."
"Lại thêm hoàng thành này chắc là được xây ở trên một cái linh mạch, bản thân linh khí rất nồng đậm, đã không thể so với Tu Chân giới kém bao nhiêu!"
Nói thật, nếu không phải Diệp Trần lo lắng cho sự an nguy của người trong nhà, thật đúng là không muốn nhanh chóng rời khỏi Yêu giới như thế.
Tu vi của hắn bây giờ đã là Trúc Cơ tầng sáu đỉnh phong, chờ sau khi nội thương trong cơ thể hoàn toàn khôi phục, hẳn là có thể trực tiếp bước vào Trúc Cơ hậu kỳ.
Một khi đạt tới cảnh giới Trúc Cơ hậu kỳ, dựa theo công pháp cấp Đế cường đại, cùng kinh nghiệm chiến đấu tám trăm năm, chính là đối mặt với tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ bình thường Diệp Trần cũng có sức đánh một trận!
"Cửu Thủ Yêu Hoàng kia nếu là đệ nhất nhân của Yêu giới, cho dù không có bước vào cấp Đế chỉ sợ cũng hẳn là cấp Hoàng đỉnh phong, cũng tương đương với cảnh giới Kim Đan đỉnh phong của Tu Chân giới, là Nhân Tiên đỉnh phong trong võ giả Hoa Hạ!"
"Ta bây giờ tuy tu vi còn chưa khôi phục hoàn toàn, chỉ cần đối phương không phải là cấp bậc Địa Tiên, ta hẳn là đều có thể ứng phó."
"Chỉ có điều, nhục thân của Yêu tộc tương đối cường hãn, muốn giết chết hắn sợ là có chút khó khăn, huống chi cường giả cấp Hoang trong Yêu giới cũng không chỉ có một vị là Cửu Thủ Yêu Hoàng kia!"
"Trực tiếp giết vào hoàng cung, bức bách Cửu Thủ Yêu Hoàng giao Thần Long huyết mạch ra, chỉ sợ không quá hiện thực, việc này còn cần tính toán kỹ hơn mới được a!"
Những ý niệm này sau khi từng cái hiện lên ở trong đầu Diệp Trần, cuối cùng hít sâu một hơi, "Bây giờ xem ra cũng chỉ có thể chờ Đại hộc bách tộc ở hai ngày sau, trước tiên nhìn vị đệ nhất nhân Yêu giới này một lần rồi mới tìm kiếm cơ hội thích hợp!"
"Thôi được, hai ngày này ta dốc lòng tu luyện, tranh thủ nâng cao tu vi của mình lên một bước, như vậy mới chắc chắn lớn hơn một chút!"
Sau khi Hạ quyết tâm, Diệp Trần thuận tay ở xung quanh căn phòng bố trí xuống mấy tầng cấm chế, rồi mới toàn lực vận khởi Thôn Thiên thần công.
"Thôn phệ!"
Hô hô hô!
Sau khi Diệp Trần vận khởi công pháp cấp Đế này lên, xung quanh thân thể của hắn như biến thành một cái lỗ đen hình người, thiên địa linh khí thì như thực chất, tự động hình thành một cái vòng xoáy linh khí điên cuồng tràn vào trong thân thể của Diệp Trần...
Cuối cùng, vào buổi sáng ngày thứ ba, "Ngay tại lúc này!"
Diệp Trần bỗng nhiên quát khẽ một tiếng, chân nguyên mênh mông trong đan điền nhanh chóng vận chuyển.
Oanh!
Một tầng bích chướng cuối cùng nhất ở dưới sự xung kích của lượng lớn chân nguyên, rốt cuộc bắt đầu xuất hiện trạng thái buông lỏng.
"Phá cho ta!"
Diệp Trần gầm nhẹ một tiếng nữa, vậy mà dự định cưỡng ép đột phá!
Mà sau khi Diệp Trần vận chuyển Thôn Thiên thần công tới cực hạn, cả phòng thậm chí linh khí xung quanh toàn bộ viện lạc gần như ở trong nhá mắt bị rút đi không còn một chút nào!
Ầm ầm!
Bởi vì thiên địa linh khí bỗng nhiên bị rút sạch, linh khí ở bốn phương tám hướng cũng thi nhau hướng bên ngày tuôn ra mà tới!
Trong lúc nhất thời, thiên địa biến sắc xảy ra hiện tượng lạ!
Mà cường giả toàn bộ hoàng thành cũng đều ở trong nháy mắt cảm ứng được cảnh tượng kỳ lạ của thiên địa, lập tức thi nhau hướng phương hướng của Lang Vương phủ nhìn lại.
"Lang Vương phủ sao? Nghe nói Lang tộc này, không biết từ đâu lôi ra được một vị cường giả cấp Hoàng, tu vi sâu không lường được, chẳng lẽ sự thay đổi khác thường này có quan hệ với người này?"
"Năng lượng ba động thật mạnh, đây rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra?"
"Hôm nay thế nhưng là ngày tổ chức Đại hội bách tộc, chẳng lẽ người này đang dùng loại phương thức này để uy hiếp sáu tộc khác?"
"Xem ra vị cường giả cấp Hoàng của Lang tộc này thật không đơn giản a!"
...
Còn lại cường giả của sáu đại tộc, nhìn qua hiện tượng lạ xuất hiện ở trên bầu trời của Lang Vương phủ cũng thi nhau lộ ra vẻ mặt ngưng trọng.
Mà lúc này ở trong phòng khách của Lang Vương phủ, "Có chuyện gì xảy ra?"
An Đức Lỗ Tộc trưởng của Huyết Lang tộc đột nhiên đứng dậy, cả khuôn mặt đều hiện ra vẻ hoảng sợ.
"Dường như là hướng phòng khách sân sau, Tộc trưởng An Đức Lỗ, xem ra Lang Vương phủ các ngươi thật đúng là cao nhân xuất hiện lớp lớp a! Chắc đây chính là lão tổ của Lang tộc các ngươi sao?
Người nói chuyện là một ông lão nhìn qua khoảng chừng năm mươi tuổi, thân hình cao lớn khôi ngô, quần áo cũng cùng với người của Yêu tộc rất khác biệt.
Nếu như Diệp Trần ở đây vào lúc này thì liếc mắt là có thể nhận ra người ở trước mắt này hóa ra lại chính là Khoa Lạc Phu bước vào Yêu giới trước hắn một bước!
"Khoa Lạc Phu tiền bối nói đùa! Gia tổ cũng không có ở trong Lang Vương phủ!
"Ồ?"
Khoa Lạc Phu lập tức sững sờ, "Không phải là vị lão tổ kia của Lang tốc các ngươi? Vậy người này là ai?"
An Đức Lỗ cười khổ lắc đầu, "Ta cũng không biết...
Lông mày của Khoa Lạc Phu nhíu lại, đột nhiên đứng dậy, "Đi! Chúng ta đi qua xem một chút!"
Nói xong lời này, Khoa Lạc Phu trực tiếp hướng bên ngoài của phòng đi tới, An Đức Lỗ cũng vội vàng đi theo.
...
Hiện tượng kỳ lạ của thiên địa chỉ ngắn ngủi trong nháy mắt, dù sao Diệp Trần cũng chỉ là từ cảnh giới Trúc Cơ trung kỳ đột phá tới cảnh giới Trúc Cơ hậu kỳ mà thôi, cũng không tính là đột phá lớn gì.
Sở dĩ dẫn tới hiện tượng kỳ lạ của thiên địa thuần túy là bởi vì công pháp cấp Đế mà Diệp Trần đang tu luyện được hắn cưỡng ép đột phá mà tạo nên.
"Hô!"
"Cuối cùng cũng đạt tới cảnh giới tầng bảy!"
Sau khi thành công đột phá, Diệp Trần bỗng nhiên mở hai mắt ra, nặng nề nhổ ra một ngụm khí bẩn, trên khuôn mặt hiện ra vẻ vui mừng.
Hắn bây giờ chẳng những thành công đột phá mà ngay cả thương thế trong cơ thể cũng đã được chữa trị hoàn toàn, đã chính thức khôi phục lại trạng thái đỉnh phong!
"Đại hội Bách tộc cũng nên bắt đầu rồi đi? Cửu Thủ Yêu Hoàng, hy bọng ngươi đừng để cho ta phải thất vọng!"
Sau khi trong miệng lẩm bẩm nói ra một câu, Diệp Trần trực tiếp đẩy cửa đi ra ngoài, hướng chỗ viện lạc của Thanh Bảo Nhi và Thanh Nham đi tới
Lang Vương phủ rất lớn, chiếm diện trích trọn vẹn mấy trăm mẫu, chỉ là khu phòng khách đã có mười mấy cái viện lạc.
Thất vương tử ở lúc trước đó phân phối phòng khách hẳn là cố ý gây nên, cố ý phân cho Diệp Trần tới một cái viện lạc rất vắng vẻ.
Mặc dù Diệp Trần biết người này không có ý tốt tuy nhiên lại làm đúng ý muốn của hắn, cho nên mới sảng khoái tiếp nhận.
Rất nhanh, đã đi tới viện lạc chỗ cha con Thanh Bảo Nhi,
Vừa mới đi tới cổng viện lạc thì Diệp Trần đã nghe thấy một giọng nói lạnh lùng, "Tộc trưởng Thanh Nham, ngươi cũng đứng khong có biết tốt xấu! Thanh Hồ tộc các ngươi bây giờ ngay cả bộ tộc tam lưu cũng không tính, để Bảo Nhi muội muội gả làm tiểu thiếp cho ta, chẳng lẽ còn ủy khuất nàng ta hay sao?"
"Nếu như ngươi ngoan ngoãn đáp ứng, bản vương tử cam đoan tuyết đối sẽ không bạc đãi ngươi, sau này Thanh Hồ tộc các ngươi cũng sẽ không bị bộ tộc khác ức hiếp nữa!"
"Nếu như mà ngươi không đáp ứng...hắc hắc!"
Chỉ là nghe thanh âm là có thể nghe được người nói chuyện này chính là Thất vương tử Uy Liên kia.
Thanh Nham nghe được điều này thì vẻ mặt lập tức vô cùng khó coi, mà Thanh Bảo Nhi càng là bị dọa đến khuôn mặt nhỏ trắng bệch, "Thất vương tử, ta chỉ hỏi ngươi một câu, lời ngươi nói chính là ý tứ của Lang Vương đại nhân sao?"
Thanh Nham trầm giọng hỏi.
Thất vương tử lập tức cười khặc khặc một tiếng, "Có phải hay không thì làm sao? Nếu như ngươi muốn dùng phụ vương ta tới dọa ta vậy sợ rằng ngươi phải thất vọng rồi!"
"Ta bây giờ đã bái vào môn hạ của một tên cường giả cấp Hoàng, sư phụ của ta chính là thủ tịch cung phụng bây giờ của Lang tộc chúng ta, chỉ cần lão nhân gia ông ta gật đầu thì ngay cả phụ vương ta cũng không thể làm trái!"
"Cái gì! Cường giả cấp...cấp Hoàng?"
Nghe được điều này, Thanh Nham và Thanh Bảo Nhi lập tức hiện ra vẻ mặt trắng bệch.
Chương 478 Ngươi quỳ xuống cho ta!
Vốn Thanh Nham ỷ vào chính mình có quan hệ cá nhân rất tốt với Lang Vương An Đức Lỗ, tự tin hẳn là có thể trấn trụ Thất vương tử này.
Thế nhưng lại không nghĩ tới, Thất vương tử này thế mà bái một vị cường giả cấp Hoàng làm sư phụ, vậy thì chuyện này con như rắc rối lớn rồi.
Cường giả cấp Hoàng chính là tồn tại cao cấp nhất ở Yêu giới, ngay cả Lang Vương An Đức Lỗ chỉ sợ cũng không dám tùy tiện khiêu chiến tồn tại bực này!
Bỗng nhiên Thanh Nham chợt nghĩ tới Diệp Trần, thế nhưng rất nhanh lại lắc đầu, "Tuy Diệp tiền bối lợi hại thế nhưng chỉ sợ cũng chỉ là cấp Vương mà thôi, đối mặt với cường giả cấp Hoàng loại tồn tại chí cao vô thượng này thì hắn lại có thể làm được gì?"
Một số hạ nhân của Lang Vương phủ ở xung quanh cũng lập tức thi nhau phụ họa, "Ta nói Thanh Nham tộc trưởng, đây cũng là ngươi không đúng! Thất vương tử chúng ta là thật tâm thích Bảo Nhi tiểu thư, tuy nhiên là vướng bởi tộc quy cho nên mới không thể lấy nàng ta làm chính thế thôi!"
"Đúng đấy, Huyết Lang tộc và Thanh Hồ tộc là thế giao, trước kia cũng không phải chưa từng có tiền lệ thông gia!"
"Lại nói Thất vương tử của chúng ta ở trong tất cả các vương tử cũng là có tài năng xuất chúng, bây giờ lại bái vào môn hạ của thủ tịch cung phụng Lang tộc chúng ta, tương lai chức vị Lang Vương khẳng định chắc chắn sẽ thuộc về Thất vương tử chứ không còn có thể là ai khác!"
Sau khi Thất vương tử uy hiếp qua, mọi người lại bắt đầu lợi dụ.
Thanh Nham nghe vậy, cũng lập tức rất là do dự.
"Được..."
Ngay tại lúc Thanh Nham không chịu nổi áp lực, lúc chuẩn bị đồng ý thì bỗng nhiên có một giọng nói như thể lười biếng vang lên, "Nha, ở đây thật náo nhiệt a!"
Giọng nói rơi xuống, một đạo thân ảnh của thiếu niên từ bên ngoài chậm rãi đi tới hóa ra chính là Diệp Trần.
"Diệp Trần ca ca!"
Thanh Bảo Nhi nhìn thấy Diệp Trần xuất hiện thì lập tức hết sức vui mừng, lúc này hướng về phía hắn lao tới, rồi mới đâm vào trong ngực của hắn, khó lớn oa oa. "Diệp Trần ca ca, Thất vương tử này hắn...hắn khi dễ ta!"
Diệp Trần mỉm cười vỗ vỗ cái đầu nhỏ của Thanh Bảo Nhi, "Bảo Nhi yên tâm, có Diệp Trần ca ca ở đây, trên đời này không có người nào có thể khi dễ được ngươi, cũng không có người nào có thể ép buộc ngươi làm chuyện mà ngươi không muốn làm!"
Nhìn thấy Diệp Trần và Thanh Bảo Nhi thân mật như vậy, không chỉ Thất vương tử giận tím tái mặt mày mà đám thủ hạ ở một bên kia cũng lập tức không nhịn được, mọi người đã chuẩn bị sẵn sàng chỏ chờ Thất vương tử ra lệnh một tiếng là sẽ ra tay ngay, "Thứ không biết sống chết từ đâu tới, thậm chí ngay cả nữ nhân của Thất vương tử mà cũng dám đoạt?"
"Ta thấy ngươi là không muốn sống nữa rồi đi!"
"Nhanh chóng hướng Thất vương tử quỳ xuống nói lời xin lỗi thì có lẽ còn có thể tha cho ngươi một cái mạng nhỏ!"
...
Mọi người kêu gào, Diepj Trần lại làm như thể không nghe không thấy gì cả.
Thất vương tử thấy thế thì hai mắt lập tức đều muốn phun ra lửa nhìn chòng chọc vào Diệp Trần, giọng điệu lạnh như băng nói:
"Tiểu tử, ta nhịn ngươi rất lâu rồi! Chuyện của bản vương tử ngươi cũng dám quản, ngươi đây là không muốn sống nữa sao?"
Diệp Trần lúc này mới chậm rãi ngẩng đầu, hai mắt khẽ híp một cái, "Phải thì như thế nào?"
"Tiểu tử! Ngươi muốn chết!"
Không đợi Thất vương tử xuất thủ mà một tên thủ hạ ở bên cạnh đã là người đầu tiên lao ra trực tiếp vung nắm đấm lên hung hăng đánh về phía Diệp Trần!
Đáng tiếc, hắn chẳng qua chỉ có cảnh giới tương đương với Hóa Kình, ngay cả mười mét trước người Diệp Trần còn chưa thể tới gần thì ngay lập tức bị đẩy lùi ra ngoài, đầu cắm xuống đất, hôm mêm bất tỉnh.
"Cái gì!"
Mấy người Thất vương tử thấy cảnh này thì tất cả lập tức đều thi nhau kinh hô lên:
"Ba Lạp Đặc thế nhưng có thực lực cấp Tướng hậu kỳ, vậy mà không thể tới gần được hắn!
"Hóa Khí Thành Vực! Tiểu tử này chẳng lẽ là cao thủ cấp Hậu?"
"Còn trẻ như vậy đã là cao thủ cấp Hậu, không phải là một hạng người vô danh a!"
...
Sau khi mọi người cảm thán một trận lại có một người đứng dậy, đây là một người đàn ông trung niên mập lùn, khí thế rõ ràng so với người trước đó còn cường hãn hơn rất nhiều, "Tiểu tử! Ta tới chiếu cố ngươi!"
Oanh!
Người đàn ông trung niên kia vừa bước ra một bước, thân thể bỗng nhiên lao ra ngoài, ngay tại chỗ vậy mà xuất hiện một một cái dấu chân to lớn!
"Tốc độ thật nhanh!"
"Lôi Ngang thống lĩnh không hổ là cao thủ cấp Hậu, thực lực quả nhiên kinh khungr!"
"Lấy thực lực của Lôi Ngang thống lĩnh, đối phó với một thằng còn nít lông còn chưa mọc đủ hẳn là thừa sức..."
Lời của mọi người còn chưa nói xong thì tiếp theo lại xảy ra cảnh tượng lập tức để bọn hắn xem trợn mắt há hốc mồm.
Chỉ thấy,
Diệp Trần tiện tay vung lên,
Bành!
Lôi Ngang thống lĩnh cao thủ cấp Hậu lại bị thiếu niên này, giống như đập ruồi trực tiếp đánh bay ra ngoài.
"Cái gì!"
"Ta không phải hoa mắt sao? Lôi Ngang thống lĩnh vậy mà lại bại nhanh như thế?"
"Chuyện này...chuyện này sao có khả năng!"
Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt, ngay cả Thất vương tử cũng không thể không trừng hai mắt một cái lộ ra vẻ vô cùng chấn kinh, "Thực lực này...ít nhất cũng là cấp Hậu đỉnh phong! Làm sao sẽ?"
Thất vương tử ở trong khiếp sợ không gì sánh nổi, đồng thời đầu của hắn bắt đầu vận hành nhanh chóng, liệt kê ra tất cả thiếu nhiên thiên tài ở trong hoàng thành mà hắn biết bắt đầu loại bỏ dần dần, nhưng lại không có người nào phù hợp cả.
"Tiểu tử! Ngươi đến cùng là ai?"
Thất vương tử tuy rằng ngang ngược càn rỡ thế nhưng cũng không phải là người không có đầu óc, tuổi còn trẻ như vậy mà đã là cao thủ cấp Hậu đỉnh phong, chính là phóng tầm mắt toàn bộ Yêu giới cũng coi như có thể nói là thiên tài trong thiên tài, thân phận chắc sẽ không đơn giản!
"Hừ!"
Diệp Trần hừ nhẹ một tiếng, nhàn nhạt liếc qua thất vương tử, "Ngươi còn chưa xứng biết thân phận của ta!"
Oanh!
Thất vương tử nghe được điều này thì lập tức giận tím mặt, thậm chí hai mắt đỏ ngầu, trên người nổi gân xanh, giống như lúc nào cũng có thể biến thành hình sói, khí thế càng so với tên Lôi Ngang thống lĩnh trước đó còn cường hãn hơn nhiều lắm!
"Tiểu tử! Ta thừa nhận là ta xem nhẹ ngươi! Tuy nhiên, đừng tưởng rằng chí có ngươi là thiên tài!"
Oanh!
Sau khi Thất vương tử nói xong lời này, thân hình bỗng nhiên tăng vọt hơn hai lần, đã hóa thành một một tên người sói lộ ra mùi máu tanh, khí thế trên người càng là tăng vọt thêm lần nữa!
Ngay cả đám thủ hạ xung quanh hắn cũng đều bị dọa đến liên tục lùi lại, "Đây chính là Thiên Lang huyết mạch của Thất vương tử sao?"
"Xem ra Thất vương tử muốn làm thật!"
"Thất vương tử là cấp Hậu đỉnh phong, thế nhưng một khi sử dụng Thiên Lang huyết mạch thì ngay cả khi đối mặt với cường giả cấp Vương cũng có sức để đánh một trận!"
...
"Ngao!!"
Sau khi Thất vương tử biến thân, đầu tiên là tru lên một tiếng, sau đó trên mặt như lộ ra nụ cười giữ tợn như là một con sói hung ác, từ trên cao nhìn xuống Diệp Trần ở phía dưới, giọng nói khàn khàn:
"Tiểu tử, thấy được chưa! Đây mới là thực lực chân chính của bản vương tử!"
"Bản vương tử cho ngươi thêm một cơ hội cuối cùng, quỳ xuống hướng ta xin lỗi rồi tự phế tu vi thì có lẽ ta có thể tha cho ngươi khỏi chết!"
Diệp Trần nghe được điều này thì lập tức cười, hắn bây giờ không có tâm tư đi so chiêu với một bầy con kiến hôi này, thế nhưng không nghĩ tới con kiến hôi này vậy mà cứ làm phiền không thôi!
"Thật sự không biết mùi vị a! Nếu đã như vậy, vậy người quỳ xuống cho ta!"
Cùng lúc nói xong lời này, Diệp Trần đã giơ bàn tay lên, hướng Thất hoàng tử bỗng nhiên nhấn một cái!
Phù phù!
Sau khi Thất vương tử, thân thể to lớn kia cao tới gần năm mét, vậy mà không còn một chút sức chống cự nào cả, thành thành thật thật quỳ gối trên phiến đá, phiến đá trong nháy mắt vỡ nát, một đôi đầu gối đã bị sa vào thật sâu trong đó...
Chương 479 Đất người gặp cố tri
"Không!! Điều này không có khả năng! Rống!"
Thất vương tử đột nhiên lại gầm lên, cố gắng đứng dậy khỏi mặt đất.
Tuy nhiên, điều đó căn bản không giúp được gì cả!
Thất vương tử cảm thấy chính mình giống như bị một ngọn núi lớn vô hình đè ở trên người, để hắn không có cách động đậy được dù chỉ một chút!
"Đây không có khả năng! Ngươi! Ngươi đã làm gì với ta?"
Thất vương tử lúc này sớm đã không còn uy phong như trước đó, mặt mũi tràn đầy vẻ hoảng sợ, lại hướng về phía Diệp Trần gầm lên.
Phải biết, trong người hắn mang theo Thiên Lang huyết mạch, luận thiên phú tuy rằng ở toàn bộ trong hoàng thành không phải tồn tại mạnh nhất nhưng chít ít cũng là ở trong hàng ngũ hạng nhất a!
Bây giờ thế mà cơ hội xuất thủ cũng không có thì đã bị một chưởng của một tên thiếu niên còn trẻ hơn rất nhiều so với hắn ép cho quỳ rạp xuống đất!
Thực lực của đối phương đến cùng là mạnh cỡ nào?
Thiên phú lại cao tới trình độ cỡ nào?
Ngay cả vị thiên tài yêu nghiệt của Kim Mãng Hoàng tộc kia chỉ sợ cũng không thể làm được tới tình trạng như thế này đi!
Vẻ mặt của Diệp Trần bình tĩnh, khóe miệng lộ ra vẻ trêu tức, "Đây chính là thực lực của ngươi sao? Quả thực như con kiến hôi!"
Cùng lúc nói ra lời này, Diệp Trần lại nhấn một cái.
"A!!"
Thất vương tử lập tức lại phát ra một tiếng kêu thê thảm, đau đến không muốn sống nữa.
"Diệp tiền bối, không được!"
Lúc này Thanh Nham cũng đã phản ứng lại, lập tức hướng về phía Diệp Trần mở miệng nhắc nhở.
Nếu như Diệp Trần ở Lang Vương phủ trực tiếp giết đi Thất vương tử thì chuyện này thật không thể cứu vãn nổi.
Tuy nói trước đó Diệp Trần đã từng giết qua Thập Tam hoàng tử nhưng tốt xâu gì sau đó thì cũng đã hủy thi diệt tích, chỉ cần người của Thanh Hồ tộc không nói ra thì sẽ không có ai biết.
Nhưng chuyện trước mắt này thì khác, nơi này chính là hoàng thành, là Lang Vương phủ!
Nếu như Diệp Trần giết người ở chỗ này thì chỉ sợ tính mệnh của ba người bọn họ phải đặt ở chỗ này!
Mặc dù là như thế, Diệp Trần liên tiếp đả thương ba người, việc này hôm nay chỉ sợ cũng khó mà tốt được...
Diệp Trần tự nhiên biết Thanh Nham đang lo lắng cái gì, hắn thật ra thì cũng không có ý định giết cái tên này chỉ là muốn cho hắn một bài học mà thôi.
Dù sao, điều quan trọng bây giờ là phải làm chính sự trước, hắn cũng không muốn bởi vì một con gián trêu chọc mà dính vào phiền phức không cần thiết.
Không nghĩ tới,
Ngay vào lúc Diệp Trần chuẩn bị không truy cứu nữa thì Thất vương tử quỳ trên mặt đất chợt cười lên ha hả, "Tiểu tử! Ta biết ngươi không dám giết ta! Ngươi sợ! Nếu như ngươi giết ta thì các ngươi hôm nay cũng dừng hòng còn sống mà rời khỏi Lang Vương phủ! Ha ha ha!"
Sau khi Thất vương tử phát hiện được Diệp Trần đang lo lắng thì lập tức trong lòng cảm thấy rất sảng khoái, nhịn không được cười lên ha hả.
"Ừm?"
Diệp Trần nghe được điều này thì vẻ mặt không thể không phát lạnh, sát ý trong lòng đã tuôn trào ra.
hắn không muốn trêu chọc phiền phức thế nhưng cũng không có đại biểu là hắn sợ phiền phức, người dám can đảm khiêu khích uy nghiêm của Cuồng Đế, giết không tha!
"Ngươi đã muốn chết vậy ta sẽ thành toàn cho ngươi!"
Nói xong, Diệp Trần đã giậm rãi giơ bàn tay lên.
Thất vương tử thấy thế thì lúc này lập tức lúc này mới luống cuống, thật hận không thể không hung hăng tát cho chính mình mấy cái tát.
Tuy nhiên, ngay vào lúc này, đằng sau bỗng nhiên truyền đến một giọng nói hùng hậu, "Là ai? Cũng dám giương oai ở Lang Vương phủ!"
Lại là người của Lang Vương phủ nghe thấy động tĩnh ở bên này cho nên đã chạy tới.
Nhìn thấy người tới thì Thất vương tử lập tức cảm thấy vui mừng, vội vàng lớn tiếng la lên, "Phụ vương! Sư phụ! Cưu ta! Nhanh cứu ta a!"
Người tới bỗng nhiên chính là An Đức Lỗ tộc trưởng của Huyết Lang tộc cùng với Khoa Lạc Phu vừa mới trở thành thủ tịch cung phụng của Lang tộc.
"Tiểu Thất!"
An Đức Lỗ lập tức rống lớn một tiếng.
"Hừ!"
Khoa Lạc Phu nhìn thấy tình cảnh đồ đệ của mình bi thảm như vậy cũng lập tức tức giận đến lửa giận ngút trời.
Thất vương tử Uy Liêm này, trong người mang Thiên Lang huyết mạch, Khoa Lạc Phu nhìn trúng hắn cho nên phá lệ thu hắn làm quan mộ đệ tử của chính mình, đối với hắn rất là yêu thương.
Bây giờ nhìn thấy đồ đệ cưng của mình thế mà bị người đánh thành bộ dáng này, điều này làm cho Khoa Lạc Phu sao có thể không giận?
Lúc này Diệp Trần đứng đưa lưng về phía Khoa Lạc Phu, hơn nữa khí tức và quần áo cũng đều đang cố biến đổi, cho nên Khoa Lạc Phu chỉ nhìn thấy bóng lưng tự nhiên không cách nào nhận ra hắn.
"Lại dám đánh làm tổn thương đồ nhi của ta! Tiểu tử! Ta phải để ngươi nợ máu trả bằng máu!"
Oanh!
Khoa Lạc Phu còn đang nói ra lời này thì khí tức trên thân hắn cũng không giữ lại chút nào mà phóng thích ra ngoài!
Tu vi cảnh giới Nhân Tiên tương đương với cường giả cấp Hoàng ở trong Yêu giới, cho dù là ở bên trong Yêu giới, Khoa Lạc Phu cũng là cường giả hạng nhất.
Mà mọi người ở xung quanh, ở dưới khí thế áp bách của Khoa Lạc Phu thì lập tức từng người tất cả đều lộ ra mặt mũi đầy vẻ kinh ngạc, thậm chí ngay cả Huyết Lang Vương An Đức Lỗ ở bên cạnh cũng có chút gánh không được cỗ khí thế cường hãn này, nhịn không được lùi lại hai ba bước!
Mọi người còn lại của Lang Vương phủ càng là thi nhau kinh hô lên, "Đây chính là thực lực của cường giả cấp Hoàng sao?"
"Thực sự quá kinh khủng!"
"Không hổ là tồn tại vô địch a, quả thực cường đại đến làm cho người ta phải ngạt thở!"
...
Mọi người thi nhau cảm thán, Thất vương tử càng cảm thấy vui mừng, trong lòng vui vẻ không thôi, đồng thời hai mắt nhìn chòng chọc vào Diệp Trần bắt đầu hưng phấn la ầm lên, "Sư phụ! Ngài nhất định phải báo thù giúp ta a! Ta phải hung hăng làm cho hắn nhục nhã! Tra tấn hắn!"
Tuy nhiên Diệp Trần vẫn trước sau đứng tại chỗ không có nhúc nhích, khóe miệng ngược lại lộ ra nụ cười tươi.
Lúc Khoa Lạc Phu mới xuất hiện thì hắn đã cảm ứng được đạo khí tức quen thuộc này, chờ cái tên này vừa mở miệng ra thì hắn đã hoàn toàn xác định thân phận của người này.
Lang Vương Khoa Lạc Phu!
Không nghĩ tới mới ngắn ngủi hai tháng, chính mình thế mà ở bên trong Yêu giới lại đụng phải cái tên này.
Đây chính là đất khách gặp cố tri sao?
Nghe được tiếng kêu gào của Thất vương tử thì khóe miệng Diệp Trần không thể không hơi nhếch lên, lạnh lùng nói:
"Muốn ta chết? Ngươi hỏi sư phụ của ngươi một chút xem hắn có khả năng đó sao?"
Oanh!
Mọi người nghe được điều này thì từng người từng người hai mắt lập tức trợn ngược lên, giống như đều cho rằng lỗ tai của mình xảy ra vấn đề.
"Cái tên này lại dám nói với một tên cường giả cấp Hoàng như thế?"
"Hắn đây là điên rồi đi?"
"Thật sự là không biết chữ chết là viết như thế nào a!"
...
Ngay cả Khoa Lạc Phu cũng là giận quá mà cười, "Được được được! Ta ngược lại muốn xem xem ngươi người phương nào..."
Lời nói bao hàm sự tức giận của Khoa Lạc Phu còn chưa nói xong thì đối phương đã chậm rãi xoay người lại.
Mà sau khi chờ Khoa Lạc Phu nhìn thấy mặt của đối phương thì, câu nói của hắn bất kể như thế nào cũng không nói ra ngoài, hai mắt trợn lên thật lớn, giống như nhìn thấy chuyện gì đó khó mà tin nổi, "Diệp...Diệp Cuồng Tiên? A, Oh My God, thật là ngươi sao?"
Sau khi Khoa Lạc Phu kinh ngạc qua đi thì lập tức bước nhanh đi tới trước mặt Diệp Trần, trên mặt lộ ra vẻ mặt sợ hãi lẫn vui mừng.
Xoạt!
Mọi người thấy cảnh tượng này thì lập tức từng cái từng cái trợn ngược đôi mắt lên, cái mồm thì ngoác mãi ra.
Tiểu tử này thế mà biết tân nhiệm thủ tịch cung phụng của Huyết Lang tộc của bọn hắn?
Hơn nữa nhìn điệu bộ, có vẻ hai người có quan hệ còn rất không tệ a!
Đây là...đây là tình huống gì?
"Sư phụ! Ngài...ngài phải làm chủ cho đồ nhi a!"
Sau khi Thất vương tử choáng váng đầu óc quay cuồng một lúc, còn có chút không cam tâm, nhịn không được lại hô thêm một câu.
Không nghĩ tới, Khoa Lạc Phu lại lập tức nghiêm sắc mặt, "Ngậm miệng! Vị này là là hảo hữu của sư phụ, hai người chúng ta luận giao ngang hàng, nói đến còn là trưởng bối của ngươi đấy! Ngươi làm sao có thể vô lễ như thế? Dập đầu! Xin lỗi!"
Mọi người nghe được điều này thì lập tức hoàn toàn choáng váng.
Chương 480 Ước định
Thiếu niên này nói năng lỗ mãng như thế, vị thủ tịch cung phụng này của bọn họ là cường giả cấp Hoàng, chẳng những không có tức giận, thay vào đó ông ta còn ra lệnh cho Thất vương tử phải chịu nhục nhã hướng hắn dập đầu xin lỗi!
Con mẹ nó, tình huống như này là sao?
Sắc mặt của Thất vương tử Uy Liêm trong nháy mắt trở nên vô cùng khó coi, trong lúc nhất thời không biết nên phải làm như như thế nào cho phải.
Mệnh lệnh của Khoa Lạc Phu hắn không dám không nghe, thế nhưng muốn để cho hắn xin lỗi Diệp Trần, hắn bây giờ quả là không há nổi cái miệng này ra.
Lúc này, Diệp Trần khoát tay áo nói:
"Thôi! Lão khoa, hắn đã là đồ đệ của ngươi, vậy ta xem ở trên thể diện của ngươi không chấp nhặt với hắn!"
Lời này của Diệp Trần là dùng bằng tiếng Hoa Hạ.
Hai tháng vừa qua, vẫn luôn ngôn ngữ thông dụng ở Yêu giới để nói, thật vất vả gặp được một người quen ở ngoại giới, thế là tiếng mẹ đẻ không tự chủ được bất thốt đi ra.
Khoa Lạc Phu cười ha ha một tiếng, cũng nói tiếng Hoa, "Đã như vậy, vậy thì đa ta! Đúng, ngươi làm sao lại tới đây?"
Không đợi Diệp Trần trả lời, Khoa Lạc Phu tự hỏi đã tự trả lời nói:
"Ta biết, ngươi khẳng định không nhịn được dụ hoặc! Đáng tiếc Yêu giới này thực sự quá nhỏ, căn bản không có tính khiêu chiến gì!"
Sau khi hai người dùng tiếng Hoa Hạ trao đổi được một lát thì nhìn thấy mọi người ở xung quanh, tất cả đều có vẻ mặt ngây ngô nhìn qua bọn họ, thế là Khoa Lạc Phu quay đầu hướng về phía An Đức Lỗ nói:
"Ta với bằng hữu của ta có mấy lời muốn nói, các ngươi đi làm việc trước đi!"
Lần này hắn dùng tiếng thông dụng ở Yêu giới để nói, mọi người cuối cùng cũng nghe hiểu.
An Đức Lỗ lập tức một mặt khổ sở nói:
"Khoa Lạc Phu tiền bối, Đại hội bách tộc lập tức sắp phải bắt đầu, ngài xem..."
Khoa Lạc Phu nhướng mày, đang định một lời từ chối thì lúc này Diệp Trần ở một bên tiếp lời nói:
"Đại hội Bách tộc sao? Ta thế nhưng cũng đang muốn đi xem một chút!"
Lông mày Khoa Lạc Phu hơi nhíu, hướng về phía An Đức Lỗ khoát tay áo nói:
"Vậy thì tốt, chúng ta bây giờ xuất phát!"
Vẻ mặt của An Đức Lỗ lúc này mới lộ ra vẻ vui mừng.
Diệp Trần thấy thế nhịn không được trêu chọc nói:
"Lão Khoa, xem ra ngươi ở đây chơi không tệ a!"
Khoa Lạc phu khoát tay áo, lại dùng tiếng Hoa Hạ cười nói:
"Cũng tạm được đi! Ngươi không biết, Huyết Lang tộc bọn họ mặc dù là một trong bảy đại tộc thế nhưng vẫn luôn ở vào hạng bét, nhất là mấy chục năm gần đây thì càng non và xanh hơn nữa!"
"Vị lão tổ của Huyết Lang tộc kia, tuy rằng cũng là cảnh giới cấp Hoàng, tuy nhiên nghe nói cũng đã sống được hơn ba trăm tuổi, bây giờ đại nạn sắp tới, nếu trong tộc không có cường giả cấp Hoàng mới xuất hiện, chỉ sợ cũng sẽ bị bộ tộc khác thay thế!"
Sau khi nghe được lời giải thích của Khoa Lạc Phu, Diệp Trần cũng lập tức giật mình, khó trách Huyết Lang Vương kia cứ nhất định phải mời Khoa Lạc Phu tham gia Đại hội Bách tộc, đây là có ý định muốn tuyên cáo với các bộ tộc khác, bộ tộc Lang của bọn họ lại ra một vị cường giả cấp Hoàng.
Hai người vừa đi vừa nói, chỉ chốc lát đã đi ra khỏi Lang Vương phủ, leo lên một chiếc xe ngựa rất rộng lớn.
Diệp Trần hướng về Thanh Bảo Nhi ở phía sau vẫy vẫy tay để cho nàng ta cùng lên một chiếc xe.
Còn về Huyết Lang Vương An Đức Lỗ và Thanh Nham thì cùng leo lên một chiếc xe khác.
"Thanh Nham lão đệ, ta mạo muội hỏi một câu, ngươi cũng đã biết vị Diệp tiên sinh kia đến cùng là có địa vị gì?"
Thanh Nham cười khổ lắc đầu, "Lang Vương đại nhân, việc này ta xác thực không biết, tuy nhiên Diệp tiền bối đã cứu bộ tộc chúng ta, là ân nhân của bộ tộc chúng ta!"
An Đức Lỗ nghe được điều này thì hai mắt lập tức khẽ híp một cái, "Cứu được bộ tộc các ngươi? Ta nghe nói, lúc Hắc Hồ tộc tấn công Thanh Hồ tôc các ngươi toàn quân bị diệt, sau đó tính cả toàn bộ Đằng Xà tộc cũng vị người tiêu diệt, thậm chí Thập Tam hoàng tử cũng ở Đằng Xà tộc, việc này chẳng lẽ là..."
An Đức Lỗ nói đến đây cũng không tiếp tục nói tiếp, tuy nhiên ý tứ này cũng đã hết sức rõ ràng.
Thanh Nham nghe được điều này thì lập tức bị dọa đến toàn thân khẽ run rẩy, trên lưng không thể không ứa ra mồ hôi lạnh.
Chuyện Diệp Trần tru sát Đằng Xà tộc và Thập Tam hoàng tử tuyệt đối là thuộc về cơ mật trong cơ mật!
Một khi bị người biết được, chẳng những Thanh Hồ tộc sẽ đối mặt với tai họa ngập đầu, ngay cả Diệp Trần cũng sẽ trở thành đối tượng tru sát của Kim Mãng Hoàng tộc!
Cho nên việc này tuyệt đối tuyệt đối không thể để cho người ngoài biết được!
"Lang Vương đại nhân nói đùa, Hắc Hồ tộc đích thật là bị Thanh Hồ tộc chúng ta tiêu diệt, tuy nhiên đó là bọn họ gieo gió gặt bão!"
"Còn về Đằng Xà tộc, tộc này có thực lực hơn xa chúng ta gấp mười lần, lại có cả cường giả cấp Vương tọa trấn, bộ tộc nho nhỏ như chúng ta nơi nào có bản lĩnh lớn như vậy?"
"Còn có Thập Tam hoàng tử kia! Ở toàn bộ Yêu giới này ai ăn gan hùm mật báo có can đảm sát hại vị hoàng tử này? Đây không phải là không muốn sống nữa sao!"
An Đức Lỗ nghe xong lời này thì hai mắt hắn nhìn chòng chọc vào Thanh Nham một lát, trên mặt hiện ra nụ cười tươi, không tiếp tục nói thêm lời gì nữa.
...
Ở trên một chiếc xe ngựa khác, "Đúng rồi! Lão Khoa, ngươi đối với Cửu Thủ Yêu Hoàng hiểu bao nhiêu?"
Diệp Trần thuận tay bố trí một đạo cấm chế xung quanh xe ngựa bỗng nhiên mở miệng hỏi.
Khoa Lạc Phu lập tức nhướng mày, "Sao ngươi lại đột nhiên hỏi vấn đề này? Cửu Thủ Yêu Hoàng này ta biết được cũng không nhiều, chỉ nghe nói cái tên này là đệ nhất nhân ở Yêu giới, thực lực rất cao!"
"Theo như ta thấy, người này ít nhất hẳn là có thực lực cấp Hoàng hậu kỳ, thậm chí nói không chừng đã bước vào cấp Đế, cũng chính là Địa Tiên theo cách nói trong võ đạo của Hoa Hạ các ngươi!"
Diệp Trần nghe được điều này cũng không thể không nhướng mày, nếu như Cửu Thủ Yêu Hoàng này thật sự có cấp bậc Địa Tiên vậy thật là có chút phiền toái!
"Ngươi hỏi cái này làm cái gì?"
Khoa Lạc Phu thấy thần sắc của Diệp Trần khác thường thế là mở miệng hỏi.
Diệp Trần cười nhạt một tiếng cũng không có giấu diếm, "Trên người tên này, khả năng có thứ ta muốn!"
Khoa Lạc Phu lập tức trừng hai mắt một cái, "Không phải chứ! Diệp Cuồng Tiên, ngươi nghĩ đi đâu thế! Cửu Thủ Yêu Hoàng kia thế nhưng là lão tổ tông của Kim Mãng Hoàng tộc, là người tiên phong của triều đại, nói là chủ nhân của Yêu giới cũng không quá!"
"Coi như ngươi đánh thắng được hắn thì chẳng lẽ ngươi muốn chống lại với toàn bộ Yêu giới hay sao?"
Diệp Trần lại một mặt bĩnh tĩnh nói:
"Món đồ kia ta nhất định phải đạt được! Cho dù là địch của toàn bộ Yêu giới ta đây cũng không ngại!"
Khoa Lạc Phu lập tức trừng hai mắt một cái, cả người kinh ngạc nói không nên lời, cuối cùng yếu ớt nói ra một câu, "Ta tuyên bố trước a, chính ngươi tìm đường chết cũng đừng trông vậy vào ta sẽ giúp ngươi!"
Diệp Trần cười nhạt một tiếng, "Ngươi muốn giúp ta ta cũng không có thèm đâu! Tuy nhiên..."
Nói đến đây, Diệp Trần vỗ vỗ vào đầu Thanh Bảo Nhi bên cạnh nói:
"Lão Khoa, tiểu nha đầu này, sau này phải làm phiền ngươi giúp ta thay ta chiếu cố một chút!"
Khoa Lạc Phu nghe được điều này thì không thể không hơi kinh ngạc, "Ta cảm thấy thế nào giống như ngươi đang nói lời ủy thác a? Chẳng lẽ ngươi thật sự không muốn sống nữa à?"
Diệp Trần cười nói:
"Dĩ nhiên không phải! Thế giới này còn chưa có người có thể uy hiếp được ta! Chỉ có điều sau khi ta làm xong chuyện này thì cũng nên rời khỏi Yêu giới, sau này còn không biết có thể trở lại đây hay không, dù sao cũng phải vì tiểu nha đầu này tìm một chỗ dựa mới được!"
Khoa Lạc Phu nghe xong lời này cũng không có lập tức đáp ứng, sau khi trầm ngâm một lát mới mỏe miệng nói:
"Chuyện này ta có thể đáp ứng ngươi, tuy nhiên ngươi cũng phải đáp ứng một chuyện của ta!"
"Nếu như ta nói là nếu như, tương lai ngươi tìm được lối vào của thế giới kia thì xin nhất định nói cho ta biết!"
Diệp Trần tự nhiên hiểu rõ, thế giới kia mà Khoa Lạc Phu nói tới là chỉ cái gì, hơi tự đánh giá một chút thì gật đầu đáp ứng.