"Khụ khụ!"
Diệp Trần hơi ho nhẹ hai tiếng, đưa tay lau đi vệt nước mắt trên mặt Hi Nguyệt, cười nói:
"Yên tâm! Loại lực đạo mức độ này, cũng chỉ có thể gãi ngứa cho phu quân ta thôi, còn chưa gây thương tổn được ta a!"
Thần sắc của Diệp Trần như thường, khí định thần nhàn mở miệng nói.
Thật ra thì vừa rồi hắn hoàn toàn vó thể dựa vào Không Gian pháp tắc trực tiếp cứu Hi Nguyệt, đồng thời né tránh một quyền kia.
Nhưng nếu như hắn thật làm như vậy, vậy thì trái với quy tắc của trò chơi, hơn nữa cũng sớm bại lộ ra lá bài tẩy của mình, cho nên hắn cũng chỉ có thể dùng thân thể của mình mà đỡ thay một quyền kia cho Hi Nguyệt.
Quan trọng nhất chính là, loại công kích mức độ này của Đồ Tranh vốn không gây thương tổn cho hắn được một chút nào!
"Ngươi, ngươi thật không có việc gì?"
Hi Nguyệt nhìn thấy thần sắc của Diệp Trần vẫn như thường, không hề có dáng vẻ giống như bị thương, lúc này mới dừng khóc, tuy nhiên vẫn như cũ cảm thấy có chút không dám tin tưởng.
Nói cho cùng thì một quyền kia của Đồ Tranh thực sự là rất mạnh, cho dù là Phản Hư Chân Quân chỉ sợ cũng không dám coi thường, Diệp Trần trực tiếp đón một quền, thật không có việc gì?
Diệp Trần mỉm cười, đưa tay lập tức nắm lấy mũi ngọc tinh xảo của Hi Nguyệt, trực tiếp xoay người lại nhìn về phía Đồ Tranh trên lôi đài, lạnh lùng nói:
"Trận này, ngươi thắng! Tuy nhiên tiếp theo, ngươi tốt nhất cầu nguyện không có gặp được ta đi!!"
Vẻn vẹn chỉ dựa vào Đồ Tranh này vừa rồi động sát ý đối với Hi Nguyệt, Diệp Trần đã phán quyết tử hình hắn ở trong lòng rồi!
Đồ Tranh nghe được lời này của Diệp Trần thì lập tức biến sắc:
"Ngươi thế mà... Không có việc gì?"
Những người còn lại thấy cảnh tượng này thì tất cả cũng đều xôn xao bàn tán một lần nữa.
"Cái tên này vậy mà chịu nổi một quyền của Đồ Tranh này?"
"Nhìn dáng vẻ của hắn dường như cũng không có bị thương a!"
"Chẳng lẽ trên người của hắn có một loại pháp bảo phòng ngự nào đó?"
"Chắc chắn là như vậy! Hơn nữa cũng chưa chắc hắn một chút tổn thương cũng không có, nói không chừng chỉ là cố ý phô trương thanh thế mà thôi!"
...
Bên trong tiếng bàn tán của mọi người, Diệp Trần chậm rãi đi tới trên lôi đài, trở lại chỗ ngồi của mình mà ngồi xuông.
Kể từ đó, rất nhiều người ngay lập tức càng thêm vững tin vào phán đoán của mình:
"Các ngươi xem! Trên đường hắn đi trở về chỗ ngồi, bước chân rõ ràng là phù phiếm, hơn phân nửa đã bị nội thương không nhẹ, hiện tại chẳng qua chỉ là cố giả bộ mà thôi!"
Trong đám người, không biết là ai bỗng nhiên ném ra cái nhìn của mình, lập tức dẫn tới tiếng đồng ý nhất trí gật đầu của mọi người.
Dù sao thì ở trong suy nghĩ của mọi người, một quyền kia của Đồ Tranh thực sự là cường hãn!
Cho dù là cường giả Phản Hư Chân Quân, dùng thân mạnh mẽ chống lại một quyền này cũng tuyệt đối sẽ không dễ chịu, huống chi Diệp Trần chỉ có cảnh giới Hóa Thần tầng một?
Chẳng mấy chốc, tuy rằng Đồ Tranh khiêu chiến thành công, leo lên hạng năm, người khiêu chiến cũng chỉ còn lại có bốn người.
Tên thiên kiêu xếp hạng thứ mười bốn kia, nhảy tới trên lôi đài, dường như là sau khi trải qua suy nghĩ một phen, cuối cùng cắn răng một cái hướng về phía Diệp Trần vừa chắp tay vừa nói:
"Kẻ hèn mọn bất tài này, hướng Diệp công tử thỉnh giáo một chút!"
Rất rõ ràng, người này cũng không tin Diệp Trần chịu một quyền trước đó của Đồ Tranh thật sự không bị thương một chút nào?
Hơn nữa, đối mặt với chín người khác, hắn đều hoàn toàn không có bất kỳ nắm chắc gì, chỉ có biến số Diệp Trần này là cơ hội duy nhất của hắn, có thể đánh cược một lần!
Thua cuộc đơn giản vẫn là bị đào thải, bảo trì nguyên trạng mà thôi!
Thế nhưng là một khi cược thắng, vậy hắn coi như một bước lên trời, trực tiếp có thể ngồi trên bảo tọa đệ nhất!
Không thể không nói, sức dụ hoặc này thực sự quá lớn, gần như không có ai sẽ buông tha cho cơ hội này.
"Ngươi chắc chắn?"
Khóe miệng Diệp Trần hơi nhếch lên, hiện ra nụ cười lạnh.
Những người này rất rõ ràng là coi hắn thành quả hồng mềm dễ nắm a!
Người kia khi bị ánh mắt của Diệp Trần nhìn thẳng vào thì thân thể lập tức khẽ run lên, nhưng cuối cùng dưới sự dụ hoặc cực lớn đó, vẫn là kiên định gật đầu:
"Mời Diệp công tử chỉ giáo!"
"Được! Vậy thì như ngươi mong muốn!"
Diệp Trần nói đến đây cũng không có đứng lên, có chút dừng lại, sau đó lời nói chuyển hướng, nói:
"Thế nhưng, đối phó tiểu lâu la như ngươi vậy còn chưa xứng để cho ta phải đứng dậy, ta an vị ở chỗ này đánh với ngươi, trong vòng ba chiêu nếu không thể đánh bại ngươi coi như ta thua!"
Xoạt!
Diệp Trần vừa nói ra lời này, trong đám người phía dưới lôi đài lập tức xôn động lần nữa.
Lời này của Diệp Trần, nhìn như ngông cuồng nhưng rơi vào trong mắt mọi người rõ ràng là cố ý hư trương thanh thế!
"Thấy được chưa! Ta vừa rồi nói cái gì ấy nhỉ? Chống lại một quyền kia của Đồ Tranh, cho dù hắn có pháp bảo phòng ngự thì cũng tuyệt đối không có khả năng không bị thương!"
"Bây giờ xem ra, hắn bị thương vẫn là không nhẹ, đoán chừng cũng đã không đứng lên nổi a?"
"Hơn nữa còn cố ý nói cái gì ba chiêu không thắng thì coi như hắn thua, đây rõ ràng là đang tìm cho chính mình một bậc thang đi xuống a!"
...
Diệp Trần nghe được tiếng bàn tán của mọi người, khóe miệng lập tức hiện ra nụ cười lạnh.
Hắn muốn chính là loại hiệu quả này!
Đã các ngươi đều cảm thấy ta bị thương, vậy ta giống như các ngươi mong muốn!
Kể từ đó cũng có thể để hai người Đồ Tranh và Tuyệt Vô Địch kia buông lỏng cảnh giác đối với hắn.
Dù sao thì hai người kia đều đã ở trong danh sách hắn phải giết!
Nếu như biểu hiện của mình trấn trụ bọn hắn, đến lúc đó bọn họ trực tiếp nhận thua, vậy coi như không chơi được rồi!
Vị thiên tài xếp hạng thứ mười bốn kia lập tức cảm thấy hưng phấn, cảm giác hy vọng của chính mình tăng lên nhiều, không thể không cười ha ha một tiếng, lại hướng về phía Diệp Trần vừa chắp tay vừa nói:
"Đã như vậy, vậy Diệp công tử, tại hạ xin đắc tội!"
Người kia nói xong lời này, đột nhiên không tiến thay vào đó là lùi lại, trực tiếp thối lui đến vị trí bên bờ lôi đài, sau đó diêu không đánh ra một chưởng hướng Diệp Trần đập xuống!
Ầm ầm!
Trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một bàn tay khổng lồ, giống như một ngọn núi lớn hướng Diệp Trần hung hăng đập xuống mà đi.
Sách lược cái tên này rất rõ ràng, chuẩn bị kéo dài khoảng cách với Diệp Trần, dùng phương thức đánh xa để tấn công Diệp Trần.
Mà Diệp Trần bởi vì ước định trước đó mà chính mình đã nói, muốn ngồi ở trên ghế không được đứng dậy, kể từ đó, hắn chỉ cần ở xa xa so qua ba chiêu với Diệp Trần thì coi như thắng!
Không thể không nói đấu pháp của người này thực sự tương đối hèn mọn.
Ngay cả đám người dưới lôi đài quan sát cũng đã có người không nhịn được mà mắng to:
"Loại đấu pháp này thật đúng là đủ buồn nôn a!"
"Hai người cách xa nhau như vậy, căn bản không có cách nào đối với đối phương tạo thành tổn thương tính thực chất được!"
"Xong! Diệp Trần này mua dây buộc mình, chính mình muốn tự đùa chơi chết chính mình, như thể tự tay bóp dái a!"
...
Thật ra thì không chỉ mọi người nghĩ tới, ngay cả Diệp Trần cũng nhìn thấy loại đấu pháp này của đối phương cũng hơi có chút ngoài ý muốn, tuy nhiên sau đó thì vẻ mặt lại khôi phục sự bình tĩnh trước đó.
Sau khi thuận tay đón được một chưởng này của đối phương, Diệp Trần cười lạnh, ngồi ngay ngắn ở trên ghế, cách không đấm ra một quyền.
Một quyền này, nhẹ nhàng, nhìn qua dường như không có bất kỳ một chút lực đạo nào.
Nhưng mà ngay sau đó thì một cái bóng mờ khổng lồ hình quả đấm, đột nhiên xuất hiện ở hơn trăm mét trực tiếp đánh bay cái tên khiêu chiến kia còn đang hoàn toàn chưa kịp phản ứng kia ra ngoài.
Tuy nhiên sau khi một quyền này được đánh ra thì Diệp Trần lập tức âm thầm hô một tiếng "Hỏng bét!"
Bởi vì quyền pháp mà hắn vừa mới dùng, chính là Hư Không Thần quyền kết hợp với Thời Không pháp tắc!
Mà trước đó ở bên trong Mê La Tinh Hải hắn đã từng nhiều lần dùng qua quyền pháp này!
Quả nhiên,
Sáu người Tuyệt Vô Địch, Long Thần, Lạc Huyền Băng, Nhạc Vô Kỵ, Phong Hoa Vũ, Dịch Bạch nhìn thấy một quyền này của Diệp Trần, tất cả đều có vẻ mặt đại biến, rất rõ ràng là đã phát hiện ra gì đó!
Chương 987 Tên của hắn cũng gọi Diệp Trần!
Theo đạo lý mà nói, lấy tâm tính bây giờ của Diệp Trần, không phải sẽ phạm phải sai lầm sơ đẳng tới như vậy.
Có lẽ bởi vì trước đó ở bên trong Thiên Kiếp thần tháp sau khi ngưng tụ ra được bốn mươi chín loại phù văn pháp tắc, thực lực đột nhiên tăng mạnh, cho dù là Tôn trưởng lão là Hợp Đạo Tiên Quân như thế hắn cũng không có để vào mắt, cho nên không có tận lực đi để ý tới chuyện này.
"Thôi! Bại lộ một chút cũng tốt, Tuyệt Vô Địch kia cũng sớm đã hận ta tới tận xương tủy, kể từ đó chắc chắn càng muốn diệt trừ ta, ta cũng vừa dễ dàng quang minh chính đại giết chết hắn!"
Vừa nghĩ đến đây, Diệp Trần hơi liếc mắt phát hiện Tuyệt Vô Địch vào lúc này đang nhìn chòng chọc vào hắn, bên trong đôi mắt hiện ra vẻ hoài nghi và sát ý nồng đậm.
Khóe miệng Diệp Trần hơi nhếch lên, cố ý hiện ra nụ cười mỉm bao hàm thâm ý.
"Ừm?"
Tuyệt Vô Địch thấy thế thì hai mắt lập tức hơi trừng một cái, sát ý trong mắt lập tức càng trở nên nồng đậm!
Một bên khác, sau khi người khiêu chiến kia bị một quyền của Diệp Trần đánh xuống lôi đài, hơn nữa thân chịu trọng thương, mọi người ngay lập tức xì xào bàn tán.
Hiển nhiên không nghĩ tới Diệp Trần ở dưới tình trạng bị "Trọng thương", thế mà còn có thực lực cường hãn như thế.
Mà ba người khiêu chiến còn lại kia, sau khi trải qua một phen suy nghĩ thì toàn bộ lựa chọn từ bỏ khiêu chiến.
Vòng thứ ba thi đấu khiêu chiến đến tận đây là kết thúc, bảng thập đại thiên kiêu mới cũng theo đó mà ra lò.
Thế nhưng tuy là thập đại thiên kiêu đã ra lò, nhưng ở trong mười người này, còn chưa có tranh đấu với nhau.
Cho nên kế tiếp còn phải tỷ thí một vòng, là cuộc chiến tranh dành thứ hạng trong mười người này, thứ hạng chiến!
Thứ hạng chiến, tên như ý nghĩa, chính là đối với thập đại thiên kiêu, căn cứ vào thực lực của bọn hắn tiến hành xếp hạng thứ tự top 10 người.
Dựa theo quy tắc Thứ hạng chiến, từ trên lý luận mà nói, ở trong thập đại thiêu kiêu, nhất định toàn bộ đều phải đánh nhau một trận, nói cách khác, mỗi người đều phải đánh đầy đủ chín trận, thắng một trận liền được một điểm mà thua một trận thì mất đi một điểm.
Cuối cùng, dựa theo tình huống điểm tích lũy của mười người đến xác định thứ hạng cuối cùng của thập đại thiên kiêu.
Tuy nhiên, vì để tránh cho xuất hiện cường giả trong cường giả quyết đấu quá sớm tạo thành cục diện lưỡng bại câu thương, thì thiên kiêu có thứ hạng càng gần thì giao thủ ở giữa hai bên sẽ càng được sắp xếp ở sau cùng.
Ví dụ như, Diệp Trần xếp hạng 1 cùng với Tuyệt Vô Địch xếp hạng thứ hai, chắc chắn là một trận giao thủ cuối cùng.
Mà trận đầu thì là Đồng Chân xếp hạng thứ mười đối chiến Triệu Sơn Hà xếp hạng thứ chín.
Thực lực của hai người tương đương nhau, đánh nhau trọn vẹn hơn hai giờ, cuối cùng Triệu Sơn Hà lấy được một chút ưu thế mà chiến thắng.
Triệu Sơn Hà được một điểm!
Trận thứ hai, Đồng Chân đối chiến Nhạc Vô Kỵ xếp hạng thứ tám.
Đây cũng là một loại trừng phạt biến tướng đối với kẻ thất bại, sau khi thất bại phải tiếp tục tham chiến, thẳng đến khi tuyên bố rời khỏi cạnh tranh, đồng dạng cũng là vì đề cao hiệu suất tranh tài.
Quả nhiên, đối mặt với Nhạc Vô Kỵ có xếp hạng thứ năm của cuộc chiến Thiên Kiêu 20 mươi năm về trước, Đồng Chân căn bản không có dũng khí đi đối chiến, trực tiếp đầu hàng nhận thua đồng thời cũng tuyên bố từ bỏ cạnh tranh.
Kể từ đó, điểm tích lũy của tất cả mọi người đều đạt được một mà Đồng Chân cũng đã chắc chắn ở vị trí thứ mười, vị trí này sẽ không xảy ra bất kỳ thay đổi nào.
Đi tới trận thứ ba, bởi vì Đồng Chân từ bỏ cạnh tranh, cho nên xếp hạng thấp nhất bây giờ tự nhiên trở thành hai người Triệu Sơn Hà và Nhạc Vô Kỵ.
Cho nên trận thứ ba này chính là Triệu Sơn Hà đối chiến Nhạc Vô Kỵ!
Triệu Sơn Hà dường như cũng hiểu rõ, chính mình không thể nào là đối thủ của Nhạc Vô Kỵ, cũng trực tiếp nhấc tay lên đầu hàng, sau đó lại nhìn lướt qua ở trên thân bảy người còn lại, nhất là ánh mắt dừng lại ở trên thân Diệp Trần một lát, cuối cùng thì vẫn lắc đầu, cũng giống như Đồng Chân, từ bỏ cạnh tranh.
Đến tận đây, vị trí thứ chín và thứ mười đã được định ra, chỉ còn lại top tám người tranh đoạt thứ hạng.
Tuy nhiên, ngoài sự dự liệu của mọi người là, sau khi Triệu Sơn Hà từ bỏ cạnh tranh xong thì Nhạc Vô Kỵ vậy mà cũng trực tiếp từ bỏ cạnh tranh!
Quyết định này của hắn, lập tức nằm ngoài ý nghĩ của tất cả mọi người.
Phải biết, cuộc chiến Thiên Kiêu lần trước, Nhạc Vô Kỵ xếp hạng thứ năm, thực lực tuyệt đối là cực mạnh, bây giờ rớt xuống thứ tám, nếu theo lý thuyết thì làm sao cũng nên tranh một lần, cho dù không tranh được top 3 thì ít nhanh tranh top 5 cũng không có vấn đề a!
"Ha ha! Cuộc chiến Thiên Kiêu lần này, nhất định sẽ là một đợt long tranh hổ đấu, bản công tử cứ xem kịch, các ngươi đánh đi!"
Sau khi Nhạc Vô Kỵ ném ra ngoài một câu nói như vậy thì như thể lã vọng buông cần câu cá, phất phất quạt xếp trong tay, trên mặt mang theo nụ cười tinh quái.
Mà sau khi Nhạc Vô Kỵ cũng thối lui ra khỏi cạnh tranh, lại một lần nữa tiến trình tranh tài lại được rút ngắn đi thật nhiều.
Bảy người trước mặt, tất cả cũng đều được thêm một điểm nữa.
Trận thứ tư, Phong Hoa Vũ xếp hạng thứ bảy, đối chiến Dịch Bạch xếp hạng thứ sáu.
Phong Hoa Vũ rõ ràng không có tâm thái tốt như Nhạc Vô Kỵ, làm thiên kiêu nổi tiếng lần trước, bị ba người Tuyệt Vô Địch, Long Thần, Lạc Huyền Băng ép một đầu, nàng ta có lẽ còn có thể tiếp nhận, thế nhưng là xếp sau hai người Dịch Bạch và Đồ Tranh hiển nhiên là cũng có chút không cam lòng.
Mà trên thực tế, Phong Hoa Vũ cũng hoàn toàn chính xác là có được thực lực như vậy!
Hai ngươi giao thủ đi qua năm trăm chiêu, Dịch Bạch đã rơi vào thế hạ phong.
Lúc đánh tới hơn tám trăm chiêu, Dịch Bạch thấy cuối cùng cũng thất bại nên trực tiếp tuyên bố nhận thua.
Phong Hoa Vũ lại được thêm một điểm, nhảy lên trở thành người có số điểm tích lũy tạm thời cao nhất.
Dịch Bạch thì giảm xuống một phần, rơi xuống hạng thứ bảy.
Sau đó là trận thứ năm, Dịch Bạch đối chiến Đồ Tranh!
Hai người đánh gần ngàn chiêu, Dịch Bạch lại không địch lại một lần nữa, nên lại một lần nữa phải chủ động nhận thua.
Làm kẻ thất bại nên phải tiếp tục chiến đấu, cho nên trận thứ sáu, Dịch Bạch đối chiến Lạc Huyền Băng!
Hắn có lẽ cũng hiểu rõ, chính mình ngay cả Đồ Tranh và Phong Hoa Vũ cũng không thua, đối chiến với Lạc Huyền Băng lần trước xếp hạng thứ hai thì chỉ sợ càng không thể đùa, thế là chủ động nhận thua.
Sau đó, trận thứ bảy, Dịch Bạch đối chiến Long Thần, tiếp tục nhận thua một lần nữa!
Trận thứ tám giao đấu với Tuyệt Vô Địch, vẫn thế nhận thua!
Đến lúc này, tất cả mọi người đã hiểu được mục tiêu chân chính của Dịch Bạch:
Diệp Trần!
Bởi vì đến mức độ này, duy nhất cùng Dịch Bạch chưa hề giao thủ thì chỉ còn lại có một mình Diệp Trần!
Nếu như mục tiêu của hắn không phải Diệp Trần thì hắn sớm phải trực tiếp rời khỏi cạnh tranh mới đúng.
Quả nhiên, trận thứ chín, Dịch Bạch đối chiến Diệp Trần!
Lần này, Dịch Bạch không tiếp tục nhận thua nữa, nhìn về phía Diệp Trần, trên mặt hiện ra nụ cười lạnh như băng:
"Diệp công tử, xin chỉ giáo đi!"
Diệp Trần một mặt bình thản, đứng dậy, chậm rãi hướng giữa lôi đài mà đi.
"Hắc hắc! Diệp công tử, ngươi biết không? Ngươi để cho ta nhớ tới một vị cố nhân!"
Hai mắt Dịch Bạch nhìn chòng chọc vào Diệp Trần, bỗng nhiên mở miệng nói.
"Ồ? Là cố nhân nào vậy?"
Vẻ mặt của Diệp Trần bình tĩnh như trước, thản nhiên nói.
Trong hai con ngươi của Dịch Bạch, hiện lên một vệt sắc bén, chậm rãi nói:
"Người này chính là hung thủ sát hại Vân Phá Thiên sư huynh ta!"
Xoạt!
Mọi người ở dưới lôi đài, nghe được lời này của Dịch Bạch thì lập tức xì xào bàn tán.
Tất cả mọi người biết, Vân Phá Thiên trên bảng Thiên Kiêu lần trước xếp hạng thứ ba, chết ở bên trong Mê La Tinh Hải, nhưng lại không có bao nhiêu người biết, Vân Phá Thiên lại là bị người giết chết!
Tin tức này đối với mọi người mà nói, không thể nghi ngờ là một quả bom nặng ký!!!
Dịch Bạch lại nói tiếp:
"Nói đến khéo léo, hung thủ sát hại Vân sư huynh ta thì tên của hắn, cũng gọi Diệp Trần!"
Chương 988 Chiến Đồ Tranh
Oanh!
Dịch Bạch vừa mới thốt ra lời kia, mọi người ở dưới đài xôn xao lần nữa.
"Lời này của Dịch công tử là có ý gì? Chẳng lẽ Vân Phá Thiên công tử đó là bị Diệp công tử giết?"
"Vân Phá Thiên kia thế nhưng là xếp hạng thứ ba trên bảng Thiên Kiêu lần trước, cho dù so với hai người Long Thần và Lạc Huyền Băng cũng có khoảng cách không xa, lại bị Diệp Trần này giết chết?"
"Không đúng! Không đúng! Lúc trước ta đã từng đi qua Mê La Tinh Hải, hoàn toàn chính xác có một người tên là Diệp Trần, nhưng là tướng mạo và khí tức của người kia cùng với Diệp Trần trước mắt này hoàn toàn khác biệt, căn bản không phải là cùng một người!"
...
Trong lúc nhất thời, ở dưới lôi đài bắt đầu bàn tán sôi nổi và có nhiều ý kiến khác nhau.
Lúc này, Dịch Bạch mở miệng lần nữa:
"Thật ra thì thực lực của người kia cũng không coi là rất mạnh, thậm chí chỉ có cảnh giới Nguyên Anh mà thôi, thế nhưng là ở bên trong Mê La Tinh Hải, tu vi của tất cả mọi người đều bị áp chế xuống cảnh giới Nguyên Anh, cho nên hắn mới có cơ hội giết Vân sư huynh của ta, ngay cả ta cũng suýt chút nữa chết ở dưới tay hắn!"
Nói đến đây, Dịch Bạch dừng lại một chút, lại nói tiếp:
"Diệp công tửu, ngươi nói nếu như để cho ta gặp lại người kia thì ta nên làm thế nào đây?"
Nói đến chỗ này, trên mặt Dịch Bạch đã bắt đầu hiện ra một vệt hàn ý nồng đậm.
Mà mấy người Tuyệt Vô Địch, Long Thần ở một bên, tất cả cũng đều nhìn chòng chọc vào Diệp Trần, muốn từ bên trong phản ứng của hắn mà nhìn ra một vài thứ.
Đáng tiếc, vẻ mặt Diệp Trần từ đầu đến cuối vẫn vô cùng bình tình, không có bất kỳ một chút gợn sóng, nhìn không ra bất kỳ một cái tin tức hữu dụng nào:
"Nếu như ta là ngươi, ta sẽ cách người kia xa xa! Bởi vì, đã ở bên trong Mê La Tinh Hải hắn có thể giết ngươi, vậy thì ở bên ngoài, kết quả cũng giống như vậy!"
Diệp Trần nhàn nhạt mở miệng.
Dịch Bạch nghe được điều này, con ngươi lập tức hơi co rụt lại, mà mấy người Tuyệt Vô Địch thì tất cả cũng đều thi nhau chấn động.
Hắn đây là...tính thừa nhận sao?
Dịch Bạch hơi run lên một lát, bỗng nhiên cười lạnh, nói:
"Thế nhưng là nếu như người này bây giờ đã bị thương thì sao đây?"
"Vậy ngươi đại khái có thể thử một lần!"
Diệp Trần đứng chắp tay, vẫn một mặt nhẹ như mây gió.
Sắc mặt của Dịch Bạch lập tức trở nên vô cùng ngưng trọng, thậm chí cái trán đã bắt đầu đổ mồ hôi.
Không biết vì sao nhìn thấy Diệp Trần trước mắt này hắn đã không tự chủ được mà nghĩ tới thời khắc lúc trước Diệp Trần đại triển thần uy ở bên trong tầng tinh vực thứ tám của Mê La Tinh Hải.
Hắn vĩnh viễn không cách nào quên được cảnh tượng, Diệp Trần dọa cho Tuyệt Vô Địch phải bỏ chạy, giết chết Vân Phá Thiên và Yến Cuồng Sinh!
Thậm chí về sau hắn còn nghe nói ngay cả Long Thần cũng bị tên sát tinh đó chặt đứt một cánh tay!
Nghĩ đến đây lại nhìn lên Diệp Trần một mặt lạnh nhạt ở trước mắt này, thân thể Dịch Bạch bỗng nhiên nhịn không được mà khẽ run lên.
Hắn sợ!
Hắn thế mà sợ!
Từng có lúc, hắn bị Diệp Trần dọa cho chạy trối chết, sau khi từ bên trong Mê La Tinh Hải trốn ra ngoài, hắn liền cố gắng gấp bội khắc khổ tu luyện, tiến bộ thần tốc, tự nhận đã không thua kiém gì Vân Phá Thiên lúc trước.
Hắn chờ mong trong tương lai có một ngày, nếu như được gặp lại Diệp Trần, chắc chắn có thể tựu tay đánh bại hắn đến rửa sạch mối sỉ nhục lâm trận bỏ chạy ngày hôm đó.
Thế nhưng là, khi Diệp Trần đứng trước mặt của hắn, hắn chợt phát hiện chính mình vậy mà sinh ra khiếp ý!
"Ngươi tuyệt đối không phải là đối thủ của ta! Cho ngươi thêm một cơ hội cuối cùng, hoặc là nhận thua, hoặc là, chết!!"
Diệp Trần lần nữa mở miệng lạnh giọng nói, giọng điệu vô cùng chắc chắn.
Hắn với Dịch Bạch này cũng không có thâm cừu đại hận gì, cho nên giết hay là không giết hắn, căn bản không sao cả.
Đạp! Đạp!
Dịch Bạch cảm nhận được khí tràng cường đại trên người Diệp Trần thì lập tức liên tiếp lùi lại hai bước, vẻ mặt trở nên vô cùng trắng bệch, cuối cùng vô cùng chật vật mở miệng nói:
"Ta... Nhận thua!"
Xoạt!
Nghe được quyết định này của Dịch Bạch, mọi người làn xôn xao bàn tán một lần nữa:
"Thế mà cứ như vậy nhận thua?"
"Chết tiệt! Lão tử đã cởi sạch cả quần ra rồi, ngươi con mẹ nó lại cho ta xem cái này sao?"
"Thật sự là hèn nhát a!"
...
"Ba!"
Tuyệt Vô Địch ngồi ở vị trí hạng hai cũng không khỏi đến vỗ mạnh trên ghế một cái, vẻ mặt hiện ra sắc mặt giận dữ, mắng:
"Bùn nhão không dính lên tường được!"
Vốn là hắn còn trông cậy vào Dịch Bạch có thể giao thủ với Diệp Trần, sau đó hắn từ đó mà nhìn ra nội tình của Diệp Trần.
Kết quả không nghĩ tới, cái tên này thế mà bị dăm ba câu nói của Diệp Trần thì đã bị dọa cho trực tiếp nhận thua!
Trên mặt mấy tên thiên kiêu còn lại cũng thi nhau hiện ra vẻ thất vọng.
Sau khi Dịch Bạch chủ động nhận thua, vị trí từ 7 đến mười cũng đã hoàn toàn xác định ra.
Mà sáu người còn lại đều có điểm tích lũy giống nhau, tạm thời ngang nhau.
Sau đó, trận thứ mười: Phong Hoa Vũ đối chiến Đồ Tranh!
Hai người trọn vẹn đánh trong khoảng thời gian gần nửa ngày, đánh tới trời tối đất đen, giao thủ hơn ngàn chiêu, cuối cùng Phong Hoa Vũ lấy một chút ueu thế mà giành chiến thắng, lại được thêm một điểm, lần nữa tạm thời dẫn trước mọi người.
Trận thứ mười một, Đồ Tranh đối chiến Lạc Huyền Băng, Đồ Tranh trực tiếp nhận thua.
Trận thứ mười hai, trận thứ mười ba phân biệt là đối chiến Long Thần và Tuyệt Vô Địch, lại tiếp tục nhận thua.
Cuối cùng đi tới trận thứ mười bốn, Đồ Tranh đối chiến Diệp Trần!
"Tiểu tử! Ta không biết tiểu tử học Dịch kia vì sao lại nhận thua, tuy nhiên lão tử nhưng không có sợ như vậy! Đi ra tiếp chiêu đi!"
Đồ Tranh ở trên cao nhìn xuống chỗ ngồi của Diệp Trần, đằng đằng sát khí mở miệng nói.
Diệp Trần cười lạnh, lần nữa chậm rãi bước chân vào giữa lôi đài.
Hướng về phía người này trước đó đã động sát ý đối với Hi Nguyệt, Diệp Trần tuyệt đối sẽ không buông tha hắn, không nghĩ tới hắn thế mà còn dám chủ động khiêu khích!
"Ta đã nói rồi, ngươi tốt nhất cầu nguyện ở trên lôi đài không gặp phải ta! Nói đi, ngươi muốn chết như thế nào?"
Diệp Trần nhàn nhạt mở miệng nói, nói ra lời kinh người.
Không nghĩ tới, Đồ Tranh nghe được lời này của Diệp Trần thì lập tức cười ha ha:
"Tiểu tử! Không nghĩ tới đã đến lúc này rồi mà ngươi còn thích phô trương thanh thế!"
"Ngươi lừa được người khác nhưng lại không lừa được lão tử!"
"Một quyền trước đó của lão tử, cho dù là Phản Hư Chân Quân cũng không có khả năng chống đỡ được, cho dù trên người ngươi có pháp bảo phòng ngự thì cũng tuyệt đối không có khả năng không bị thương!"
"Nếu như không muốn chết thì tranh thủ thời gian tự mình cút xuống đi!"
Đồ Tranh một mặt đắc ý, giống như đã nhìn thấu thật giả của Diệp Trần.
Hai mắt Diệp Trần buông xuống, im lặng không nói.
Hành động này rơi vào trong mắt mọi người, giống như là đã chấp nhận cách nói này của Đồ Tranh.
Đồ Tranh thấy Diệp Trần im lặng không nói thì lập tức cười lạnh:
"Xem ra ngươi với nữ nhân ngu xuẩn kia thật đúng là một đôi trời sinh, đều ngu xuẩn như nhau, đều chưa thấy quan tài chưa đổ lệ! Đã như vậy, vậy thì ngươi đi chết đi cho ta!!"
Nói xong lời này, Đồ tranh hét lớn một tiếng, hai chân bỗng nhiên dừng lại, thân hình to lớn cao hơn ba mét, trực tiếp nhảy vọt đến không trung, sau đó hung hăng một cước hướng về phía Diệp Trần ở phía dưới giẫm xuống.
"Thiên Tàn Thần cước!!"
Ầm ầm!
Một cái bóng mờ hình bàn chân to lớn dài đến trăm mét, giống như một ngọn núi lớn mang theo khí tức hủy diệt kinh người hướng về Diệp Trần ở phía dưới, hung hăng giáng xuống!
"Thứ không biết sống chết! Nhìn một cước của lão tử giẫm chết ngươi!"
Xoạt!
Trong đám người lập tức lại không ngừng xôn xao:
"Đồ Tranh này đang sử dụng thế nhưng là một trong tam đại thần kỹ của Trường Sinh Điện, Thiên Tàn Thần cước?"
"Nghe nói bên trong thần kỹ này bao hàm áo nghĩa Hủy Diệt pháp tắc, có khả năng hủy thiên diệt địa!"
"Vừa ra tay chính là sát chiêu a!"
"Diệp Trần kia chống đỡ được sao?"
Chương 989 Một cước giẫm nổ tung!
Ngay cả Phong Hoa Vũ trước đó chiến thắng Đồ Tranh, nhìn thấy hắn sử xuất một chiêu như vậy, gương mặt xinh đẹp cũng không thể không hơi đổi.
Nếu như trước đó Đồ Tranh sử xuất ra một chiêu này thì hai người bọn họ ai thắng ai thua thật đúng là chưa nói trước được!
Tuy nhiên, uy lực một chiêu này tuy rằng rất lớn, nhưng rất rõ ràng, cho dù là Đồ Tranh cũng không có khản năng sử dụng liên tục.
Có lẽ cũng chính bởi vì nguyên nhân này, cho nên Đồ Tranh trước đó mới ẩn mà không phát chính là vì chuẩn bị cho bây giờ hót lên một tiếng làm kinh người!
Hi Nguyệt thấy cảnh này thì trên gương mặt xinh đẹp lập tức trắng bệch, đôi mắt đẹp nhìn chòng chọc vào Diệp Trần hiện ra vẻ vô cùng lo lắng, cũng định lao ra nhưng khi nghe thấy Diệp Trần sử dụng thần thức truyền âm thì không còn ý định này nữa, thế nhưng vẫn có chút lo lắng cho Diệp Trần.
Mà ở bên trong tiếng kinh hô của mọi người, Diệp Trần chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn qua không trung cái bóng mờ khổng lồ hình bàn chân kia, trên mặt thế mà hiện ra vẻ trào phúng:
"Hủy Diệt pháp tắc sao? Có thể lấy tu vi cảnh giới Hóa Thần, lĩnh ngộ được lực lượng pháp tắc, ngươi cũng hoàn toàn chính xác coi là một tên nhân tài!"
"Đáng tiếc a! Ngươi ngay cả da lông của Hủy Diệt pháp tắc cũng không có lĩnh ngộ được vậy mà cũng dám lấy ra sử dụng trước mặt ta, thật sự là múa rìu qua mắt thợ!"
Sau khi ở trong lòng lạnh lùng tự nói một câu, Diệp Trần lúc này mới chậm rãi lui về sau một bước, sau đó đấm ra một quyền!
"Hôm nay, sẽ để cho ngươi mở mang kiến thức một chút, Hủy Diệt pháp tắc thật sự là như thế nào!
Ầm ầm!
Diệp Trần đấm ra một quyền, không trung lập tức xuất hiện một cái bóng mờ màu xám hình nắm đấm. hướng không trung rơi vào bóng mờ khổng lồ hình bàn chân kia mà lao tới va chậm.
Nếu như so sánh, một quyền này của Diệp Trần quyền thế quả thực yếu tới đáng thương, căn bản không có cách nào đánh đồng so sánh với cái bàn chân khổng lồ kinh khủng kia.
"Ai, rất yếu a!"
"Xem ra Đồ Tranh kia nói không sai, một quyền trước đó chắc chắn đã khiến cho Diệp Trần bị thương!"
"Công kích loại trình độ này, quả thực không chịu nổi một kích a!"
...
Sau khi mọi người thấy Diệp Trần ra chiêu thì rất nhiều người thi nhau nhịn không được mà lắc đầu.
Duy chỉ có những đại biểu của các tông môn đỉnh cấp kia, nhòm cường giả cấp bậc Hợp Đạo Tiên Quân kia thì tất cả con ngươi đều hơi co rụt lại, thi nhau hiện ra vẻ mặt chấn kinh:
"Đây là...lực lượng pháp tắc? Hơn nữa lực lượng pháp tắc này thế mà còn tinh thuần như thế! Điều này sao có thể?"
Ầm ầm!
Một quyền và một cước kia ở trên không trung va chạm vào nhau.
Bành!
Ở bên trong ánh mắt tràn ngập khiếp sợ của vô số người, cái bóng mờ khổng lồ hình bàn chân mang theo khí tức kinh thiên kia lại ầm vang sụp đổ!
"A!!"
Một tiếng kêu vô cùng thê lương thảm thiết đột nhiên vang lên văng vẳng ở trên trời cao.
Ngay sau đó:
Cái thân thể khổng lồ kia của Đồ Tranh từ trên trời cao nặng nề rơi cắm xuống, hung hăng đập vào trên lôi đài.
Tê ~
Mọi người ở dưới lôi đài thấy cảnh này thì lập tức thi nhau hít vào một ngụm khí lạnh, đồng thời vô cùng chấn động.
Đồ Tranh thế mà thua?
Hơn nữa vẫn là ở lúc sau khi thi triển ra thần kỹ "Thiên Tàn Thần cước" của Trường Sinh điện, thế mà vẫn bị Diệp Trần đánh bại một cách dễ dàng như thế!
Một quyền mà Diệp Trần mới dùng kia là chiêu số gì?
Làm sao lại có thể có được uy lực cường đại như thế!!
Ngoài trừ số ít cường giả cấp bậc Hợp Đạo Tiên Quân ra là mơ hồ phát hiện ý vị một quyền kia của Diệp Trần, những người khác thì căn bản không có cách nào hiểu.
Rõ ràng khí thế chênh lệch cách xa, tại sao người thắng lại là Diệp Trần?
Mà nhìn Đồ Tranh như chiếm ưu thế tuyệt đối, vậy mà bại thảm như thế!
Đừng nói mọi người không thể hiểu nổi mà ngay cả Đồ Tranh bản thân là người trong cuộc vào lúc này trong lòng cũng đang tựu hỏi một vạn cái tại sao?
"Không! Đây không có khả năng!"
Đồ Tranh rống lớn một tiếng, hai tay ở trên lôi đài bỗng nhiên nhấn một cái muốn từ dưới đất đứng dậy.
Tuy nhiên, không chờ thân thể của hắn đứng lên, chỗ ngực truyền đến một đạo áp lực thật lớn khó mà rung chueyẻn, lại ép hắn ngay lập tức trở về trên mặt đất.
Lại là Diệp Trần không biết từ khi nào đã giết tới trước mặt, một cước giẫm ở trên lồng ngực của Đồ Tranh.
"Ngươi làm nhục ta, mắng ta, ta đều có thể không để trong lòng, nhưng là ngươi ngàn vạn lần không nên là không nên làm nhục nhã nữ nhân của ta!"
"Thế cho nên, ngươi đi chết đi cho ta!"
Cùng lúc nói ra lời này, trên người Diệp Trần bỗng nhiên dâng lên một cỗ sát ý cường đại!
Đồ Tranh kia vào giờ khắc này mới đột nhiên phát hiện, người này nhìn như chỉ có cảnh giới Hóa Thần tầng một, hơn nữa chỉ là tên gia hỏa thích phô trương thanh thế lại là tồn tại khủng bố như thế!!
"Không muốn! Ta nhận..."
Cái chữ "Thua" kia Đồ Tranh vẫn chưa kịp nói xong, thì trên chân của Diệp Trần bỗng nhiên phát lực, đã hung hăng giẫm xuống mà không lưu tình một chút nào.
Bành!
Lồng ngực của Đồ Tranh lại bị một cước này của Diệp Trần trực tiếp giẫm nổ tung!
Yên tĩnh!
Toàn bộ mọi người ở trên đỉnh núi, nhìn thấy cảnh tượng máu tanh trên lôi đài này thì lập tức yên tĩnh như chết!
Đây là lần đầu tiên từ xưa cho tới nay, có người chết ở trên lôi đài.
Tuy nói, trên lôi đài, đao kiếm không có mắt, sinh tử không nói, nghe theo mệnh trời!
Nhưng, có thể đi tới một bước này đều là nhân vật thiên tài của thế lực khắp nơi, nhất là giống như Đồ Tranh này, có thể đưa thân vào trong top 10, gần như đều đến từ trong thế lực siêu cấp đỉnh cấp!!
Cho nên, không phải vạn bất đắc dĩ, ai cũng không dám tùy tiện giết người, bằng không chính là tự rước phiền phức vào trên thân của mình!
Thậm chí, nói không chừng, ngay cả có thể đi xuống dưới núi Thiên Kiếp hay không thì đoán chừng đây cũng là cả một cái vấn đề!
Thế nhưng là bây giờ, Diệp Trần thế mà ở trước mặt tất cả mọi người, giết chết Đồ Tranh đi, hơn nữa còn sử dụng phương thức cực kỳ tàn nhẫn, thậm chí có thể nói là ngược sát!
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người như muốn điên:
"Cái tên này! Trước đó giết chết Lăng Hiêu trước mặt mọi người thì đã đắc tội Kình Thương tông, bây giờ lại ngược sát Đồ Tranh, thì Trường Sinh điện cũng là một trong bát đại tiên môn thì làm sao có thể từ bỏ ý đồ?"
Hắn đây chính là chuẩn bị một hơi đắc tội toàn bộ bát đại tiên môn hay sao?
Tên điên!
Quả thực chính là tên điên không cần mạng a!
Quả nhiên, sau khi trải qua một lát yên tĩnh, trong đám người lập tức phát ra một tiếng rít gào rung động thiên địa:
"A!!! Thằng nhãi ranh con dám giết ái đồ của ta! Lão phu muốn róc xương lóc thịt ngươi!!!"
Ầm ầm!
Kèm theo đạo rít gào kinh người như thể chó gặp trộm này, một đạo thân ảnh cao lớn khôi ngô của một ông lão từ trong đám người xông ra như chó điên thuấn di, trong nháy mắt đã vọt tới trên lôi đài, thẳng đến Diệp Trần hung hăng chộp tới!
Người này bỗng nhiên chính là trưởng lão của Trường Sinh điện, sư phụ của Đồ Tranh kia, Đồ Lệ Thiên!
Đồ Tranh đã là đồ đệ của hắn, cũng là con nuôi của hắn, nhìn thấy đồ đệ của mình chết thảm trên lôi đài, hắn làm sao có thể kiềm chế nổi?
Tuy nhiên:
Gần như cùng lúc đó, lại có một bóng người đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Diệp Trần, chặn công kích của Đồ Lệ Thiên.
"Nguyên Đạo Nhất! Ngươi dám xen vào việc của người khác?"
Người xuất thủ này bỗng nhiên chính là môn chủ của Nguyên Thủy môn, Nguyên Đạo Nhất.
Nguyên Đạo Nhất khẽ thở dài một hơi, nói:
"Tâm tình của Đồ trưởng lão, bổn môn chủ cũng rất hiểu! Tuy nhiên, ở trên lôi đài này, sinh tử vốn do trời định! Diệp công tử tuy rằng làm có chút quá phận, nhưng cũng không có trái với quy tắc của lôi đài!"
Đồ Lệ Thiên bị Nguyên Đạo Nhất chặn lại như vậy cũng hơi khôi phục lại mấy phần lý trí, tuy nhiên vẫn như cũ hận không thể ăn sống nuốt tươi Diệp Trần:
"Nguyên Đạo Nhất! Kẻ này giết ái đồ của ta, ta hôm nay không thể không giết hắn! Nếu như ngươi còn cản ta thì chính là địch với Trường Sinh điện ta, ngươi cần phải hiểu!"
Nguyên Đạo Nhất nghe được điều này thì lập tức sắc mặt hơi đổi một chút, Nguyên Thủy môn bọn họ nhiều nhất cũng chỉ là thế lực nhị lưu mà thôi, làm sao có thể chống lại với Trường Sinh điện loại một trong bát đại tiên môn này?
Cho dù hắn có tâm bảo vệ Diệp Trần, nhưng cũng là lực bất tòng tâm...
Chương 990 Lạc Huyền Băng đối chiến Long Thần!
Vừa nghĩ tới đây, Nguyên Đạo Nhất hít sâu một hơi, mới chậm rãi nói:
"Đồ trưởng lão, ân oán giữa các ngươi, ta tự nhiên không dám hỏi đến, tuy nhiên trước mặt cuộc chiến Thiên Kiêu còn chưa kết thúc, mà Nguyên Thủy môn ta làm chủ nhà, có chức trách duy trì trật tự!"
Đồ Lệ Thiên khẽ chau mày, sau đó nhẹ gật đầu, nói:
"Được! Nguyên Môn chủ, hôn nay lão phu bán ngươi cái thể diện này, chờ đến sau khi cuộc chiến Thiên Kiêu kết thúc, thì lại tới đòi cái khoản nơ này, nếu ngươi vẫn còn dám ngăn cản ta thì đợi đến tiếp nhận lửa giận của Trường Sinh điện ta đi! Hừ!!"
Nói xong lời này, Đồ Lệ Thiên vừa hung ác trừng mắt nhìn chằm chằm liếc mắt qua Diệp Trần, trực tiếp phẩy tay á bỏ đi.
Nguyên Đạo Nhất quay đầu nhìn Diệp Trần một cái, không thể không thở dài lắc đầu một trận:
"Tiểu tử, ngươi thật đúng là...ai! Ngươi tự lo cho bản thân mình đi!"
Nói xong lời này, Nguyên Đạo Nhất hướng về phía người chủ trì ở một bên khoát tay áo, ra hiêu hắn tiếp tục, sau đó cũng rời khỏi lôi đài.
Nguyên Đạo Nhất thực sự có tâm bảo vệ Diệp Trần, dù sau dựa theo tổ tiên của Nguyên Thủy môn lưu truyền xuống truyền thuyết, người có thể đạt tới đỉnh Thiên Kiếp thần tháp, thắp sáng ngọn tháp thì đó chính là thánh nhân xuất thế!
Nhưng là bây giờ xem ra, Nguyên Đạo Nhất đối với truyền thuyết mà tổ tiên lưu truyền xuống đã bắt đầu có chỗ hoài nghi.
Diệp Trần thiên tư tuy cao, nhưng thực sự vô pháp vô thiên quá mức!
Đầu tiên là đắc tội Kình Thương tông, lại cự tuyệt Phượng tộc mời chào, bây giờ lại đắc tội Trường Sinh điện!
Đây quả thực chính là nhịp điệu tìm chết a!
Trước đó, Phượng tộc và Lạc Hà tông có lẽ còn có thể ra tay bảo vệ hắn.
Thế nhưng bây giờ hắn cùng lúc đắc tội hai trong bát đại tiên môn, chỉ sợ coi như Phượng tộc và Lạc Hà tông cũng phải suy nghĩ cân nhắc một chút!
Một bên khác, Quỳnh Bích Lạc kéo Hi Nguyệt tới trước mặt, vẻ mặt vô cùng ngưng trọng nói:
"Nha đầu, đợi chút nữa sau khi cuộc chiến Thiên Kiêu kết thúc, ngươi lập tức theo ta trở về Lạc Hà tông, không cho phép lại có bất kỳ qua lại gì với tiểu tử kia!"
Hi Nguyệt nghe được điều này thì lập tức cuống lên:
"Sư phụ, ngài đây là có ý gì? Ngài trước đó không phải đã không phản đối chúng ta qua lại với nhau sao?"
Quỳnh Bích Lạc trừng hai mắt một cái:
"Trước đó là trước đó, bây giờ là bây giờ! Nha đầu ngốc, chẳng lẽ cho tới bây giờ, ngươi còn không có làm rõ tình huống sao? Tiểu tử kia đồng thời đắc tội Kình Thương tông và Trường Sinh điện, đã không có khả năng còn sống đi xuống núi Thiên Kiếp!"
Sau khi Hi Nguyệt nghe được điều này thì thân thể mềm mại lập tức run lên, vẻ mặt trắng bệch, sau đó thì gắt gao bắt lấy cánh tay Quỳnh Bích Lạc, cầu khẩn nói:
"Sư phụ, van cầu ngài! Van cầu ngài mau cứu Diệp Trần có được hay không? Hắn cũng là vì ta cho nên mới làm như vậy, ngài nhất định phải nhanh chóng cứu hắn!"
Quỳnh Bích Lạc nặng nề thở dài một hơi, nói:
"Nha đầu ngốc, ngươi làm sao mà bây giờ vẫn không hiểu rõ? Cho tới tình trạng bây giờ, đã không có bất kỳ bên thế lực nào sẽ ra mặt thay hắn!"
"Tiểu tử này thật sự rất có thể là tìm đường chết! Thật không biết trong đầu của hắn đến cũng là đang nghĩ tới cái gì!!"
Quỳnh Bích Lạc nhìn qua Diệp Trần trên lôi đài vẫn tự nhiên như thể không có chuyện gì, một mặt oán hận nói.
Vốn nàng ta còn trông cậy vào, chờ đến tương lai khi mà Diệp Trần đã trưởng thành, nói không chừng dựa vào tầng quan hệ này của Hi Nguyệt thì Lạc Hà tông cũng có thể có được một số chỗ tốt.
Nhưng là bây giờ ngược lại tốt, cái tên này quả thực là đang tìm con đường để đi chết, càng chạy càng xa, cũng nhanh muốn chọc thủng cả bầu trời đến nơi rồi!
...
Trên lôi đài, sau khi Đồ Tranh xếp hạng thứ năm bị một cước của Diệp Trần giẫm chết.
Thập đại thiên kiêu biến thành chín đại thiên kiêu, vị thiên tài xếp hạng thứ mười một kia thuận vị lên tới hạng mười, quả thực chính là vui như lên trời!
Dù sao, ở những lần tổ chức cuộc chiến Thiên Kiêu trước kia, tình huống chiến tử trong thập đại thiên kiêu gần như căn bản không có khả năng xảy ra.
Chẳng mấy chốc, cuộc thi xếp hạng tiếp tục tiến hành.
Trận thứ mười lăm:
Phong Hoa Vũ đối chiến Lạc Huyền Băng xếp hạng thứ tư, Phong Hoa Vũ nhận thua đồng thời cũng từ bỏ cạnh tranh, như vậy Phong Hoa Vũ đã chắc chắn được xếp hạng thứ 5.
Trần thứ mười sáu:
Lạc Huyền Băng xếp hạng thứ tư đối viến Long Thần xếp hạng thứ ba!
"Huyền Băng tiên tử, hai người chúng ta không cừu không oán, hơn nữa trước đó đã giao thủ qua nhiều lần như vậy, bây giờ cũng không cần thiết phải đánh chứ?"
Long Thần một cánh tay để ở sau lưng, hướng về phía Lạc Huyền Băng hiện ra nụ cười mỉm ôn hòa, nhàn nhạt mở miệng nói.
Tuy nhiên, Lạc Huyền Băng lại hừ lạnh một tiếng, nói:
"Không cừu không oán? Xem ra trí nhớ của Long công tử dường như cũng không tốt lắm! Ban đầu ở Mê La Tinh Hải ta thế nhưng là bị người giết qua một lần!!"
Long Thần nghe được điều này thì sắc mặt lập tức hơi đổi một chút.
Hoàn toàn chính xác!
Ở bên trong tầng tinh vực thứ tám của Mê La Tinh Hải, Lạc Huyền Băng đã từng chết ở trong tay của Long Thần, tuy nhiên sau đó được Diệp Trần phục sinh, lúc này mới may mắn trốn qua một kiếp, bằng không thì phải bước theo gót chân của Vân Phá Thiên và Yến Cuồng Sinh!
Long Thần còn muốn giải thích, Lạc Huyền Băng đã trực tiếp một lời cắt ngang, nói:
"Bớt lắm mồm! Ngươi hoặc là nhận thua, hoặc là nghênh chiến! Nếu như ngươi muốn để ta chủ động nhận thua thì tuyệt đối không thể!"
Sắc mặt của Long Thần lập tức trở nên vô cùng khó coi.
Tuy rằng ở trong hơn mười năm này, hắn có tiến bộ rất lớn, thế nhưng hắn có thể cảm nhận được, Lạc Huyền Băng tiến bộ cũng không nhỏ, thậm chí đã kéo lại khoảng cách với hắn, tuyệt đối có thể coi là một tên kình địch!
Cho nên, hắn vốn định dùng lời ngon ngọt dụ dỗ để Lạc Huyền Băng chủ động nhận thua, cuối cùng là đi khiêu chiến Tuyệt Vô Địch hay là Diệp Trần.
Chỉ có như vậy hắn mới có thể có đầy đủ tinh lực đi tranh đoạt bảo tọa đệ nhất kia!
Ở trong mắt người khác, Long Thần trước kia vẫn luôn có cái vẻ bề ngoài nho nhã, nam nhân không màng đến những điều gì khác.
Đó là bởi vì, hắn vẫn luôn cao cao tại thượng, vượt xa những người cùng thời khác, cho nên mới có thể biểu hiện ra sự nho nhã như thế.
Nhưng là bây giờ, hắn từ vị trí thứ nhất bị kéo tới vị trí thứ ba, sự lo lắng trong lòng còn lớn hơn so với bất luận kẻ nào, cho nên hắn nóng lòng cầm lại vinh dự vốn nên thuộc về mình.
Hiện tại, Lạc Huyền Băng lại kẹp chặt không thả, điều này làm cho Lòng Thần ít nhiều có chút buồn bực.
Thực lực của Lạc Huyền Băng cũng tương đương với hắn, cho dù hắn có thể thắng thì chỉ sợ cũng là thắng thảm, sau đó lại đi nghênh chiến với Tuyệt Vô Địch và Diệp Trần thì hiển nhiên không có bất kỳ ưu thế gì!
Nhưng nếu như nhận thua thì chắc chắn vô duyên với hạng nhất, thậm chí còn có khả năng rơi xuống vị trí thứ tư.
"Rất tốt! Huyền Băng tiên tử muốn lĩnh giáo, vậy Long mỗ làm sao lại không thể phụng bồi?"
Cùng lúc lời này của Long Thần vừa rơi xuống, thân hình đột nhiên biến mất tại chỗ!
Lạc Huyền Băng thấy thế thì còn ngươi lập tức hơi co rụt lại:
Thần Long biến!
Long Thần sử dụng bỗng nhiên chính là tuyệt học vô thượng của Long tộc, Thần Long biến!
Dung hợp Thời Không pháp tắc, hành tung thiên biến vạn hóa, làm cho người không cách nào nắm lấy.
Mà đây cũng chính là đòn sát thủ lớn nhất của Long Thần!
Lạc Huyền Băng hiển nhiên không nghĩ tới, Long Thần thế mà lại đột nhiên xuất thủ thậm chí có thể coi là đánh lén!
Hơn nữa vừa ra tay chính là sắc bén như vậy, hiển nhiên là có ý định đánh cho Lạc Huyền Băng trở tay không kịp!
Mọi người ở dưới lôi đài, cũng lập tức xì xào bàn tán.
Hai bên cũng còn không có đứng lại, Long Thần lại đột nhiên ra tay, đây thực sự không phải là hành vi của kẻ quân tử!
"Lạc Huyền Băng sợ là phải xui xẻo!"
Trong lòng mọi người đều có cái ý nghĩ như vậy.
Mà ngay tại lúc Lạc Huyền Băng còn hoàn toàn chưa kịp phản ứng, còn đang hoang mang thì trong đầu bỗng nhiên vang lên một giọng nói:
"Lùi lại mười bước!"
Lạc Huyền Băng nghe được giọng nói này, không biết vì sao, không hiểu mà cảm nhận được vô cùng tin tưởng, theo bản năng dựa vào lời nói kia, hướng phía sau lùi lại khoảng cách mười bước.
"Sao lại thế!"
Kèm theo lấy một đạo kinh hô vang lên, thân ảnh Long Thần đã xuất hiện ở vị trí cũ của Lạc Huyền Băng, hơn nữa vốn là một kích tất trúng, tình cờ lại được Lạc Huyền Băng dễ dàng tránh thoát.