Mặc dù mọi người trong thôn đều nói Viên Mục Dã là sao chổi, hẳn nên chết cùng mẹ cậu ta lúc hạ táng nhưng bà nội của Viên Mục Dã lại phản đối, dẫu sao cũng là cháu trai ruột, lại còn là một bé trai mũm mĩm, các người nói là sao chổi thì là sao chổi chắc?
Nhưng đúng là cha5Viên Mục Dã không thích cậu ta, có lẽ trong tiềm thức ông ấy luôn cảm thấy Viên Mục Dã đã hại chết vợ mình, cho nên từ nhỏ ông ấy đã không quan tâm cậu ta. Hơn nữa người trong thôn đều nói Viên Mục Dã là sao chổi, như vậy ông ấy càng không thích đứa con trai này.
Viên Mục Dã trước sáu tuổi luôn ở với6bà nội, vì bà nội vẫn luôn không tin cháu trai mình là sao chổi chuyển thể. Cho nên đến khi sức khỏe bà càng ngày càng không tốt, cha Viên Mục Dã mới không thể không đón hai bà cháu về.
Nhưng lúc này trong nhà đã có mẹ và em trai mới, cũng may người mẹ mới đối với Viên Mục Dã cũng không tệ, em trai mới5suốt ngày quấn lấy cậu ta gọi anh trai.... Nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang, năm Viên Mục Dã mười ba tuổi, nhà cậu ta xảy ra một việc lớn thay đổi hoàn toàn số mệnh cậu ta...
Năm ấy cậu ta mới lên lớp bảy, người nhà đưa cậu ta đi học ở thị trấn xa nhà một trăm cây số, mỗi lần được nghỉ, Viên Mục Dã3sẽ mua một ít đồ ăn ngon về cho bà nội và em trai.
Nhớ mùa hè năm đó vô cùng oi bức, trẻ con trong thôn đều đi đến những ao lớn bên cạnh để tắm. Những cái ao này với người lớn cũng không phải quá sâu, chỉ chừng hai mét, nhưng với đứa em trai năm sáu tuổi của Viên Mục Dã thì quá sâu, cho nên Viên Mục Dã không để em trai tới đây tắm cùng những đứa trẻ khác trong thôn.
Nhưng buổi trưa hôm đó, Viên Mục Dã ở nhà làm bài tập hè, không trông chừng em một lúc... Cho nên mới tới trưa, những đứa trẻ trong thôn chạy về nhà họ nói, Viên Lỗi nhà cậu ta rơi vào vũng nước sâu rồi không lên được! Cha cậu ta đang làm việc liền vứt lại hết, vội vàng chạy tới nơi đứa bé kia chỉ... Theo lý mà nói, cái ao này chỉ sau hai mét, cho dù cha Viên Mục Dã không cứu được con trai, thì mình cũng không có gì nguy hiểm.
Nhưng số mệnh hết lần này đến lần khác đùa giỡn nhà họ, Viện Bảo Sơn xuống cứu con cũng không trở lại được, hai cha con cùng mất mạng ở ao nước đó. Viên Mục Dã chạy tới sau đúng lúc thấy mọi chuyện, cậu ta liền về gọi những người lớn bơi lội giỏi trong thôn tới, nhưng khi mọi người đều tới lại thế nào cũng không thể tìm thấy Viên Bảo Sơn và Viên Lỗi.
Cuối cùng, mọi người trong thôn mượn máy bơm, hút sạch nước trong ao mới tìm được thi thể hai cha con. Nhưng điều khiến mọi người cảm thấy quái dị chính là khi toàn bộ nước đã bị hút lên, xác lão Viên lại vùi sâu dưới đáy bùn ao, con trai ông ấy thì cách đó không tới một mét trên đống bùn.
Mẹ kế Viên Mục Dã biết chuyện, liền nổi điên, chạy đến trước cái ao, sau khi nhìn thấy cảnh tượng đó, thì chân mềm nhũn rồi ngất đi... Lẽ ra đây chỉ là việc ngoài ý muốn, có trách thể nào cũng không thể đổ lên đầu Viên Mục Dã. Nhưng những người trong thôn rất mê tín, nói Viên Mục Dã khắc chết cha và em trai, còn nói nếu không đưa cái đứa “quan tài tử” này về nhà thì đã không có thảm kịch này xảy ra.
Nghe nhiều, mẹ kế Viên Mục Dã cũng tin tưởng như thế, hơn nữa cùng lúc tang chồng, tang con, đây cũng là việc khó có người bình thường nào tiếp nhận được, cho nên bà ấy dù sao cũng cần giải tỏa nỗi đau buồn trong lòng.
Vì vậy, người đàn bà vẫn luôn hiền lành này đem Viên Mục Dã đuổi ra khỏi nhà, nhưng bà nội Viên Mục Dã không đồng ý, liền làm rùm beng lên với con dâu, kết quả là bởi vì bà nội đã lớn tuổi rồi, hơn nữa cũng vừa gặp liên tiếp tang con trai và tang cháu trai, cũng rất đau buồn, liền qua đời. Lúc này thì đúng là Viên Mục Dã đã tứ cố vô thân, không còn một người thân thích nào trên đời nữa.
Bởi vì có tin đồn cậu ta là “quan tài tử”, khắc chết cả cha lẫn mẹ nên ngay cả thân thích cũng không muốn nhận nuôi vì sợ xui xẻo.
Viên Mục Dã rơi vào đường cùng, đành phải trở về trường học kể lại tình hình của mình cho giáo viên. May mà Viên Mục Dã gặp được người thầy chủ nhiệm tốt, ông ấy đưa cậu ta ra cục dân chính xin nhận trợ giúp, kiên quyết không để học sinh của mình phải lưu lạc đầu đường xó chợ.
Bởi vì lúc đó Viên Mục Dã đã mười ba tuổi, cho nên gia đình bình thường sẽ không nhận đứa con nuôi lớn như vậy, vì thế cậu ta chỉ có thể tạm thời ở trong viện mồ côi. Những năm tháng cậu ta sống ở đó đã giúp cậu ta quen với người canh cổng - ông Chu.
Vừa mới vào viện mồ côi, Viên Mục Dã không thích ứng được, tính cách ngày càng lầm lì. Mặc dù trước đó cha cậu ta không thích con trai mình, nhưng cậu ta vẫn cảm nhận được sự ấm áp của việc có người thân.
Nhưng bây giờ cậu ta là cô nhi, ở trên đời này không còn một ai thân thích nữa, từ trong nội tâm cậu ta thấy vô cùng cô đơn... cho đến khi ông Chu đột nhiên đi tới trước mặt cậu ta, nói cho Viên Mục Dã: “Cháu có biết em trai cháu vẫn luôn đi theo bên cạnh cháu không?”
Viên Mục Dã quả thực không thể tin được lời ông ấy. Em trai mình chết đuối ở trong ao, sao lại có thể đi theo mình được? Ông Chu thấy cậu ta không tin, liền lấy vật gì đó lau vào mắt cậu ta. Đến khi Viên Mục Dã mở mắt ra, thế giới của cậu ta đã thay đổi, cậu ta nhìn thấy em trai trước kia vẫn luôn đi theo mình - Viên Lỗi. Chẳng qua là dáng vẻ bây giờ của nó có chút đáng sợ, không những toàn thân xám xanh mà còn nhỏ nước ròng ròng. Đây đúng là người thân của Viên Mục Dã, có thể thấy lại người thân thật là một cảm giác tuyệt vời, vì vậy cậu ta không chút nghĩ ngợi liền bể em trai lên. Viên Mục Dã chưa từng nghĩ đến việc có thể gặp lại được em trai như vậy, có thể cậu ta vẫn được ông trời thương xót.
Sau đó ông Chu nói với Viện Mục Dã, ông ấy là một thầy âm dương, vì muốn lấy được tiền lương hưu nên mới làm gác cổng ở đây. Thời điểm Viên Mục Dã mới tới viện mồ côi, ông Chu thấy mệnh của cậu ta vô cùng kỳ lạ, nhìn một cái đã biết cậu ta hợp với nghề, vì vậy lúc này mới giúp Viên Mục Dã gặp mặt em trai.