Nhưng có một chuyện mà5tôi nghĩ mãi vẫn không ra, là nếu Lý Đan Thanh này đã thao túng ba kẻ Lý Đông Bảo giết vợ chồng Đổng Hạo Thiên, thì vì sao lại muốn đòi hai mươi vạn tiền chuộc của bố mẹ mình nữa?
Giờ đây,6mặc dù tôi biết thằng nhóc Lý Đan Thanh đã từng làm những việc gì, nhưng thứ có thể được coi là chứng cứ liên quan tới nó cũng chỉ là đoạn phim trên xe của Đổng Hạo Thiên, mà nó lại chỉ5từng xuất hiện mà thôi. Nhưng phải nói thật là, tôi không cảm thấy chỉ bằng vào đoạn phim kia là có thể định tội được nó.
Vì bây giờ trong mắt mọi người, nó là một “kẻ yếu”, nếu không phải có thể3nhìn thấy tàn hồn của người chết thì tôi cũng không tin tất cả những việc này có liên quan đến nó. Trong ký ức của những người chết này, Lý Đan Thanh có một tâm trí và sự khôn ngoan không phù hợp với tuổi thật của mình, chắc chắn thằng nhóc này không đơn giản.
Rời khỏi cục cảnh sát, tôi vẫn cảm thấy vô cùng hoang mang, những tàn hồn bám vào thi thể người chết này cũng không phải là toàn bộ ký ức hoàn chỉnh của họ khi còn sống, cho nên tôi không biết vì sao ba kẻ Lý Đông Bảo này lại gặp được Lý Đan Thanh.
Một lát sau, chú Lê gọi điện thoại tới, chú nói tuy Đổng Gia Lâm đã cho cảnh sát xem đoạn phim kia, nhưng bên phía cảnh sát lại khăng khăng nói rằng đây chỉ là trùng hợp thôi. Có lẽ đây chính là nguyên nhân vì sao ba gã tội phạm kia lại ra tay với một đứa trẻ nhà không giàu có gì như Lý Đan Thanh, bởi vì trên đường tới biệt thự nhà họ Đổng, chúng vô tình gặp Lý Đan Thanh, thế nên mới bất chợt nổi ý muốn bắt cóc thằng bé.
Tôi biết bên phía cảnh sát cần phải có chứng cứ, không có chứng cứ mà chỉ suy luận thì dù anh có nói hợp tình hợp lý đến mấy cũng vô dụng. Mà trong vụ án này, biểu hiện của Lý Đan Thanh quá bất hợp lý! Ngay cả tôi là người biết rõ chân tướng sự việc cũng không thể hiểu nổi, cậu ta làm những chuyện này là vì điều gì? Chẳng lẽ chỉ là muốn mượn tay kẻ khác để thỏa mãn nội tâm muốn giết chóc của mình thôi ư?
Trở lại nhà của chú Lê, tôi kể ra hết những gì mình nhìn thấy trong ký ức của Vương Bắc Giang. Chú Lê nghe xong cũng hãi hùng, một lúc lâu không nói được nên lời, sau đó chú ấy liên tục nói mình tập luyện mắt nhìn người trong những năm qua đều uổng phí hết, vậy mà lại không nhận ra thằng nhóc Lý Đan Thanh này là một “con sói mắt trắng”!
Tôi hừ mũi nói: “Chú đừng xỉ nhục sói mắt trắng có được không? Thằng đó vốn không phải là người mà!”
Chú Lê cũng thở dài: “Thằng nhỏ này mới bao nhiêu tuổi mà lòng dạ đã ác độc như vậy, nếu để nó trưởng thành rồi thì không biết còn gây tai họa cho biết bao nhiêu người nữa đây!”
“Nhưng cũng có cách gì đâu? Đừng nói là bây giờ chúng ta không có chứng cứ vạch tội nó, mà nếu có thì thế nào? Xúi giục người trưởng thành phạm tội thì có thể phán vào hình phạt gì? Rõ ràng là không cần nhận bất cứ trách nhiệm hình sự nào cả!” Tôi rất bất bình với điều này.
Ba chúng tôi đành phải bàn bạc lại, quyết định vẫn nói cho Đổng Gia Lâm biết vị trí cụ thể của Đổng Hạo Thiên và Giang Nam, còn ông ấy nói như thế nào với cảnh sát thì không phải là chuyện của chúng tôi.
Ngay cả đến chú Lê cũng phải bội phục đầu óc của thằng nhóc Lý Đan Thanh này, chú còn hỏi tôi là thằng nhóc này thật sự chỉ mới có mười mấy tuổi thôi sao? Đây là cũng chuyện khiến tôi buồn bực nhất, những gì mà nó làm còn sâu sắc hơn một người trưởng thành bình thường nhiều, xem ra chúng tôi vẫn phải gặp nó thêm một lần nữa mới được!
Lần này chúng tôi đi gặp Lý Đan Thanh không hề thông qua cha mẹ của nó, mà là đến gần trường học để phục kích. Không ngờ khi nhìn thấy tôi, thằng nhóc này lại chẳng tỏ ra ngạc nhiên chút nào, nó chỉ lạnh nhạt hỏi chúng tôi có chuyện gì không?
Tôi thấy trên đường có quá nhiều người qua lại nên cười và nói với nó: “Bọn anh tới thăm cậu, cảm giác gần đây thế nào? Có còn sợ hãi chuyện lúc trước nữa không?”
Lý Đan Thanh nhìn xung quanh rồi cười với tôi: “Quan tâm tôi thế cơ à, tôi nhớ hình như anh là thầy bói phải không? Sao thế? Thực sự nghĩ mình là bác sĩ tâm lý đấy à?”
Nhìn nó bày ra bộ mặt vô hại kia nhưng lại nói mấy câu tức điên, cơn giận trong lòng tôi bỗng chốc vọt lên. Cũng may là cuối cùng tôi vẫn đè xuống được suy nghĩ muốn tẩn cho thằng này một trận, tôi dùng vẻ mặt ôn hòa nói với nó: “Đi, chúng ta đi ăn cơm, rồi cùng ngồi nói chuyện…”
Lý Đan Thanh cười khẽ nhìn tôi, sau đó nó lấy điện thoại ra gọi: “Mẹ… con về nhà muộn một chút, con sang nhà Bạch Tử Phong để làm bài tập. Vâng, con biết rồi, được, không có việc gì đâu ạ, mẹ yên tâm đi, làm xong bài con sẽ về nhà. Vâng, con cúp máy trước…”
Nó tắt điện thoại rồi ngước lên nói: “Đi thôi, anh muốn mời tôi ăn cái gì…”
Tôi và Đinh Nhất dẫn thằng nhóc tới tiệm lẩu mà mình thường đến, vì hay tới đây nên bà chủ rất quen mặt chúng tôi.
Bà chủ nhiệt tình nói: “Ơ! Sao hôm nay đến sớm vậy?”
Tôi cười: “Em mời thằng nhóc này một bữa, nó vẫn còn là học sinh nên gia đình không cho về quá muộn. Đúng rồi bà chủ, chị cho em một phòng riêng yên tĩnh một chút, thằng nhóc này muốn ngồi làm ít bài tập…”
“Ơ! Đúng là một cậu học sinh tốt! Giờ mấy đứa trẻ lớn thế này mà đến chỗ chị thì có đứa nào rời được khỏi cái điện thoại đâu, đứa nào cũng chơi điện tử, không ngờ hôm nay còn được gặp một đứa trẻ biết học hành như thế.” Bà chủ rất kinh ngạc.
Đồ để ăn lẩu đều có sẵn, nên khi chúng tôi vào phòng ngồi, bà chủ nhanh chóng mang đủ đồ ăn lên. Thấy chị ấy đóng cửa lại xong, tôi mới ung dung nói: “Nào, để anh rót cho cậu cốc bia, uống một chút đi…” Nói rồi tôi rót cho Lý Đan Thanh một cốc bia.
Không ngờ thằng nhóc này chỉ liếc tôi một cái rồi cầm luôn cốc bia lên tu một hơi cạn sạch! Má nó, tửu lượng của thằng này còn mạnh hơn tôi nhiều!
Thằng bé đặt cốc không xuống bàn rồi dùng vẻ mặt khinh thường nói với tôi: “Nói đi, anh muốn nghe cái gì? Hôm nay tâm trạng của tôi khá tốt, chưa biết chừng tôi có thể nói cho anh biết đấy?”
“Sao lại làm như vậy?” Tôi đi thẳng vào vấn đề luôn.
Lý Đan Thanh cười khẩy: “Tôi không biết anh đang nói gì…”
“Anh đã xem đoạn phim ghi lại trong camera hành trình trên xe rồi, chẳng lẽ vì Đổng Hạo Thiên suýt đâm vào cậu mà cậu muốn trả thù anh ta à?” Tôi tiếp tục ép hỏi.
Thằng nhóc này không trả lời ngay vấn đề của tôi mà cầm chai bia lên rót cho mình thêm một cốc nữa, rồi mới lạnh lùng nói: “Hai đứa chúng nó đều đáng chết! Nên chết từ sớm mới phải!”
Tôi thấy sự căm ghét trong mắt Lý Đan Thanh khi nó nói chuyện, có vẻ như nó đã biết Đổng Hạo Thiên và Giang Nam từ rất sớm rồi, chắc chắn giữa họ có chuyện gì đó mà người ngoài không biết…
Nghĩ thế nên tôi ra vẻ thoải mái rót cho mình một cốc bia: “Vậy hôm nay cậu thử nói cho anh đây nghe xem, vì sao họ nên chết từ lâu?”