Những thôn dân ngu muội đó dùng đủ mọi cách lăng nhục Mary, cứ như ai không đủ hung ác sẽ bị coi là đồng bọn của Mary vậy! Bọn họ đã quên mất mạng của mình là do ai cứu...
Cuối cùng Mary bị đám thôn dân treo cổ đến chết trên một thân cây gần nhà, thi thể của cô ta bị treo vài tháng cũng không ai dám đến nhặt xác, cho đến khi được người ta hạ xuống thì thi thể đã thối rữa nhìn thấy được cả xương.
Ngay tại lúc mọi người đang chúc mừng vì mình đã dũng cảm giết chết một phù thủy, thì cơn ác mộng mới bắt đầu..
Đầu tiên là những thôn dân đã từng được Mary chữa bệnh lần lượt mất tích, mọi người2tìm kiếm khắp nơi nhưng không hề thấy bóng dáng của họ đâu.
Sau đó có người đề xuất còn khu vực nhà Mary vẫn chưa tìm kiếm
Thế là những thân nhân của người bị mất tích đánh liều đến tìm kiếm xung quanh nhà của Mary, chẳng mấy chốc bọn họ đã tìm được thi thể của những người bị mất tích trong cái hồ nhỏ đằng sau nhà.
Nghe nói cái chết của những người này vô cùng kinh khủng, toàn bộ nước hồ đều bị máu tươi nhuộm thành màu đỏ
Tiếp đó, đám người từng đi đến nhà Mary đều lần lượt bị sốt cao không hạ, trên da mọc đầy nốt đen
Rất nhanh bắt đầu có người đồn đại rằng đây chính là hồn ma của Mary trở về báo thù,7cô ta muốn mang đi tất cả những thôn dân đã hại mình, để bọn họ vào trong hồ dùng máu của mình để tẩy rửa tội nghiệt.
Từ đó về sau không còn ai dám tới gần khu vực nhà của Mary nữa, nhưng cho dù như thế bệnh dịch vẫn không ngừng lan tràn, đến tận khi mấy làng xung quanh gần như đều chết sạch mới làm lửa giận trong lòng Mary lắng dịu
Sau đó truyền thuyết này bị người lớn mang ra dọa những đứa trẻ không nghe lời, mặc dù chuyện xưa bị truyền thành nhiều phiên bản, nhưng đại thể thì không khác biệt nhiều, đều là câu chuyện trả thù của nữ phù thủy Mary
Nghe Martin kể xong truyền thuyết này, tôi rút ra được hai điểm9giống nhau, một là cuối cùng Mary bị treo cổ trên cây, hai là những người mắc tội đều phải đi vào trong hồ để rửa sạch tội lỗi
Hai điểm này giống với những gì xảy ra ở nơi này, chẳng lẽ đây chính là vùng đất đã bị Mary nguyền rủa? Nếu đúng như vậy thật thì chúng tôi đã chọc tới cơn giận của một phù thủy từ vài trăm năm trước rồi.
Cho dù tôi không biết năm đó châu u thật sự có phù thủy hay không, nhưng đổ hết bệnh dịch “cái chết đen” lên đầu bọn họ thì đúng là hơi oan uổng
Nhưng dù sao đây cũng là chuyện từ vài trăm năm trước, có oán giận cỡ nào thì cũng nên tan hết rồi chứ?
Lúc này tôi5nhẹ giọng hỏi chú họ: “Thế nào ạ? Chú có chắc chắn sẽ đối phó được nữ phù thủy này không?”
Chú họ lắc đầu: “Hơi quá sức..
Nhìn nơi này khắp nơi đều là xương của động vật, chứng tỏ oán khí của ma nữ đó cực kì lớn
Mà cháu thử nhìn kĩ những bộ xương này xem có phải đều không có đầu không?”
Tôi nghe chú họ nói vậy thì bèn nhìn những bộ xương dễ bò xung quanh
Đệch! Mấy bộ xương này đều không có đầu thật, tôi hơi nghi ngờ, hỏi: “Chẳng lẽ Mary này thích ăn đầu của gia súc à?”
Chú họ suy nghĩ rồi trả lời: “Có khả năng nó liên quan tới một loại nguyền rủa nào đó...”
Đinh Nhất bỗng nói xen vào: “Đi ra ngoài trước rồi3nói sau! Âm khí nơi này ngày càng nặng, nếu như không đi chỉ sợ chúng ta cũng sẽ bị vây ở đây mất.”
Chú họ nghe thể thì bấm ngón tay tính toán rồi bảo: “Chỉ sợ giờ đã muộn...”
Lúc này Martin nhìn lên mặt trời màu đỏ máu, anh ta nói: “Hôm qua cũng như thế này, nhưng hôm qua chúng tôi không nhìn thấy những hài cốt động vật trên mặt đất...” “Đó là vì Hồ Thánh phía sau còn chưa bị máu người nhuộm đỏ...” Chú họ nói sâu xa
Tôi nghe thể liền nói với mọi người: “Đi thôi, mặc kệ có thể đi ra được hay không thì trước tiên cứ cách xa hồ máu kia đã...”
Sau đó mấy người chúng tôi đi về hướng cửa nông trường, ai ngờ lúc đi ngang qua ngôi nhà của đôi vợ chồng già, bỗng chúng tôi nhìn thấy trên cái cây đối diện thình lình treo một người phụ nữ toàn thân đầy máu màu đen.
Martin run giọng nói: “Mary...”
Tôi nói với anh ta: “Đừng có tự mình dọa mình, biết đâu cô ta cũng không phải Mary thì sao?” Martin nghe tôi nói thế thì cười khổ: “Kể cả cô ta không phải Mary, chắc cũng không khá hơn là mấy...”
Tôi nghĩ thấy cũng đúng, mặc kệ cô ta có phải Mary hay không, cô ta cũng không phải là người sống! Mà hiển nhiên cô ta mạnh hơn so với hôm qua rất nhiều..
Xem ra, đám cảnh sát xui xẻo kia đã trở thành đồ tiếp tế của cô ta, nếu còn tiếp tục như vậy, có lẽ cô ta sẽ trở nên càng ngày càng khó đối phó hơn
Tuy mấy người chúng tôi đều rất sợ hãi khi nhìn thấy người phụ nữ treo trên cây, những bước chân vẫn không ngừng lại mà tiếp tục hướng về phía cửa nông trường
Nhưng không biết có phải do mặt trời đỏ hay không mà dù vị trí của chúng tôi cách lối ra không tới một cây số, chúng tôi vẫn không tài nào nhìn thấy cái cửa gỗ thấp ở lối ra
Lão Triệu hỏi với vẻ nghi ngờ: “Chúng ta không đi nhầm chứ? Tại sao cháu không nhìn thấy cái cửa gỗ thấp lúc tiến vào?”
Nghe anh ấy nói thế, tôi bèn đi tìm dấu vết hôm qua ô tô đi vào, nhưng kiểm tra mới phát hiện tuyết đã sớm xóa sạch mọi dấu vết! Nhưng cho dù là vậy, thì phương hướng đại khái chắc không thể sai được! Vậy mà càng đi càng thấy khoảng cách xa hơn tưởng tượng rất nhiều, như thể đi mãi mà không tới nơi...
Chú họ đột nhiên trầm giọng xuống, nói: “Đừng đi nữa, mấy đứa quay đầu lại mà xem...” Mấy người chúng tôi nghe thể bèn quay đầu nhìn lại, phát hiện chúng tôi vẫn còn ở bên cạnh ngôi nhà..
Nếu như không phải lúc nãy thực sự đi quãng đường mất mười mấy phút thì chắc chúng tôi sẽ cho là mình đang giậm chân tại chỗ!
Tôi giật mình hỏi: “Chúng ta gặp phải quỷ đánh tường hả?” Chú họ lắc đầu: “Còn phiền phức hơn con đấy nhiều, đó là một loại nguyền rủa..
Nếu như chúng ta có thể chịu đựng được qua đêm nay thì có lẽ có thể đi ra được.”
Tôi vừa nghĩ tới chuyện phải nghỉ ở đây một đêm thì cả người toát đầy mồ hôi..
Tôi vô cùng không đồng ý mà nói: “Chú ơi, không còn biện pháp nào tốt hơn ạ? Đám linh phù trên người chú đâu rồi? Nó có thể xóa bỏ nguyền rủa không?”
Chú họ tỏ ra đáng tiếc: “Nơi này là quỷ của phương Tây, mấy vật của chú đều để đối phó với quý phương Đông, nếu muốn nói thật thì chú nghĩ bọn chúng chắc chắn sẽ sợ mấy đồ vật kiểu như Thập Tự Giá và Thánh khi ấy?”