Mục lục
Người Tìm Xác
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tôi đưa nước cho Bạch Kiện, sau đó cười nói: “Sao hôm nay anh lại rảnh rỗi đến chỗ em thế?”

Bạch Kiện đứng lên nhìn xung quanh phòng rồi nói: “Tên nhóc cậu được lắm nha? Chuyển nhà cũng không nói với tôi một câu, để tôi cho cậu nồi lẩu!”

Nghe anh ta nói tôi mới nhớ ra, đúng thế, lúc trước sao tôi không bảo anh ta gọi một đám cảnh sát đến nhà cho ấm cúng nhỉ? Dù sao cũng mạnh hơn đám bác sĩ quỷ khí âm trầm kia nhiều? Đúng là thất sách!

Tôi biết anh ta “Vô sự không đăng điện tam bảo”, nhất định là có việc tìm tôi giúp, thế nên tôi cố ý nói với anh ta: “Là vì còn nhiều thứ chưa hoàn thiện, vẫn còn nhiều thứ lộn xộn! Chờ em sắp xếp xong, đến lúc đó anh phải gọi thêm mấy đồng nghiệp cùng đến, em muốn trong nhà có nhiều Hoàng Khí*!”

* Thời Hồng Kông thuộc Anh, Hoàng Khí là một cách gọi khác của cảnh sát hoàng gia Hồng Kông.

Bạch Kiện cười ha ha nói: “Còn Hoàng Khí! Chỉ mong chúng tôi không mang đến lệ khí** là tốt rồi!”

** Có thể hiểu là sự u ám, ác độc.

“Sao lại như vậy được? Các anh đều là cảnh sát ăn cơm nhà nước, tất nhiên dính đầy Hoàng Khí rồi!” Tôi pha trò cùng anh ta.

Cuối cùng Bạch Kiện cũng nói ra mục đích lần này đến tìm tôi, anh ta đang có vụ án cần tôi hỗ trợ, nhưng cân nhắc dạo này tôi cũng nhiều việc, nên đã xin với cấp trên, để lần này tôi không phải hỗ trợ không công.

Tôi lập tức nói với anh ta: “Đây không phải chuyện tiền nong, có lời của anh Bạch, tiền với không tiền cái gì? Chỉ là công việc bây giờ chưa xử lý xong, không tiện từ chối khách hàng!”

Bạch Kiện trầm tư một lát nói: “Vụ án này hơi đặc biệt, nếu bây giờ cậu không có thời gian, chúng tôi có thể chờ cũng được...”

Tôi nghe anh ta nói thế cũng không giả bộ nữa, hỏi nhanh: “Bản án có gì đặc biệt mà phải chờ em?”

Bạch Kiện uống một ngụm trà, sau đó nghiêm nghị nói với tôi: “Đây là một vụ án không tìm thấy người bị hại, nhưng đã tìm được hung thủ, cho nên chúng tôi muốn nhờ cậu tìm được người bị hại, để trả lại công bằng cho cô ấy.”

“Không tìm thấy người bị hại? Có ý gì?” Tôi không hiểu.

Bạch Kiện giải thích cho tôi: “Đây là diễn biến từ vụ mất tích thành bắt cóc rồi mưu sát, người bị hại là học sinh, nghi phạm cũng là học sinh, cho nên tạo ra ảnh hưởng rất lớn!”

Sau đó anh ta thuật lại cho tôi sự việc nữ sinh kia mất tích xảy ra thời gian trước…

Một tháng trước, sau khi kỳ thi đại học kết thúc, có một phụ huynh lo lắng đi đến Cục công an báo án, nói là con gái mình - Trương Nguyệt sau khi tham gia thi đại học trở về trường thì không thấy về nhà, đến bây giờ đã ba ngày không có thông tin gì.

Sau khi người nhà phát hiện nữ sinh chưa về, mới đầu còn tưởng hay là cô bé đi du lịch cùng bạn học? Nhưng gọi điện thoại thì không được! Người nhà lúc đó mới liên lạc với bạn học của Trương Nguyệt thì không ai biết cô bé đi đâu…

Việc này lập tức được cảnh sát chú ý, bởi vì hằng năm vào khoảng thời gian này đều có học sinh thi đại học thất bại mà nghĩ quẩn. Nhưng mẹ Trương Nguyệt nói, con gái mình năm nay thi rất tốt, tổng điểm đã hơn 100 điểm so với điểm sàn nguyện vọng một, rất có thể là thủ khoa đại học ở đó.

Lúc này cảnh sát cũng mơ hồ, một học sinh trung học thành tích tốt như vậy, sao có thể nghĩ quẩn mà tự sát? Nên cảnh sát lập tức điều tra, cũng bắt đầu từ đó, bạn học của Trương Nguyệt truyền đi một tấm thiệp trên mạng: “Thi đại học trạng nguyên sau khi trở về trường thì mất liên lạc”.

Nhiều dân mạng nhìn thấy dòng này, đều nhao nhao suy đoán, có người nói cô nàng đi giải sầu, thả lỏng, có người nói bỏ trốn với bạn trai. Nhưng thời gian mất tích càng dài, cảnh sát càng có dự cảm xấu. Với kinh nghiệm nhiều năm của bọn họ, nếu thời gian mất liên lạc vượt quá một tuần, thì xác suất xảy ra bất trắc cực kỳ lớn.

Sau khi từ từ điều tra, cảnh sát loại bỏ hành trình từ trường về nhà của Trương Nguyệt, sau đó xem lại video theo dõi sân trường. Sau khi Trương Nguyệt đi vào trường thì không xuất hiện nữa.

Nên cảnh sát loại bỏ việc tìm kiếm bên ngoài trường học, đây là trường chuyên cấp 3 của tỉnh, diện tích 1300 mẫu, chia làm hai khu cũ và mới, học sinh trong trường không vượt quá 12.000 người.

Đây có thể gọi là một trường rất lớn, Trương Nguyệt lúc trở lại trường có cầm theo hồ sơ học bạ. Khi đó chủ nhiệm lớp còn gặp Trương Nguyệt, nhưng sau đấy không còn ai thấy cô bé nữa.

Sau khi cảnh sát nói chuyện với bạn học của cô bé, phát hiện có mấy người cùng nhìn thấy Trương Nguyệt đi về hướng tòa nhà thí nghiệm, nhưng cụ thể là đi đâu thì không ai biết.

Nhưng khi cảnh sát nói chuyện với nhân viên nhà trường thì được biết, ngày hôm đó là ngày trở lại trường, nên tòa nhà thí nghiệm đóng kín. Trong ngày bình thường, học sinh bình thường khó có thể đi vào đó, bởi vậy họ cho rằng Trương Nguyệt không thể đi vào tòa nhà thí nghiệm.

Nhưng cảnh sát sẽ không vì nhân viên nhà trường nói không có người đi vào mà không đi điều tra, bởi vì người chủ quan phán đoán thường sẽ phạm sai lầm. Họ nói dưới tình huống bình thường thì không thể đi vào, vậy trong tình huống không bình thường cũng không phải không thể đi vào, nên cảnh sát nhanh chóng tiến hành điều tra tòa nhà thí nghiệm.

Tòa nhà thí nghiệm này có bốn tầng, ngoài các phòng thí nghiệm còn có thư viện và phòng họp lớn. Bởi vì lúc này đang là thời gian nghỉ hè, nếu trong tòa nhà có chứng cứ sẽ không bị phá hỏng.

Nghe nhân viên quản lý nói, ngày về trường, nơi này đã bị khóa lại, mà tất cả học sinh đều biết điều đó, không hiểu tại sao Trương Nguyệt lại đi về phía này?

Bây giờ trong trường lắp rất nhiều camera, dù là bên trong hay bên ngoài tòa nhà, cảnh sát đều lấy video ngày đó ra xem toàn bộ, rất nhanh tìm được Trương Nguyệt.

11 giờ 30 phút ngày hôm đó, Trương Nguyệt đi về phía tòa nhà, cảnh sát đã lấy ghi chép trò chuyện điện thoại của cô ấy, lúc 10 giờ cô ấy nhận bốn cuộc điện thoại, trong đó có hai cuộc là mẹ cô ấy gọi, dặn dò cô chú ý các vấn đề trong hồ sơ học bạ.

Hai cuộc còn lại, một là bạn tốt của Trương Nguyệt, tên Thẩm Linh, hai là lớp trưởng Viêm Đằng Phi gọi đến. Qua điều tra hai người bạn học này, Thẩm Linh gọi cho Trương Nguyệt để hẹn sau khi kết thúc ngày về trường thì cùng nhau đi dạo phố, còn lớp trưởng Viêm Đằng Phi gọi điện đến hỏi thành tích thi tốt nghiệp của Trương Nguyệt là bao nhiêu.

Hai người đều là bạn học cùng lớp với Trương Nguyệt, nội dung cuộc nói chuyện cũng không có gì khả nghi, không biết vì sao Trương Nguyệt lại một mình đi đến tòa nhà thí nghiệm? Từ biểu hiện trong video có thể nhìn ra, cô ấy đã đi thẳng đến đó, có thể cô ấy hẹn gặp ai ở đấy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK