Khi chúng tôi đi vào đầu ngõ nhà họ thì thấy tuyết ở nơi đó cũng đã được quét sạch sẽ, chẳng còn chút vết tích nào từ tối hôm qua2cả.
Chú Lê đi chậm từ đầu ngõ đến cuối ngõ nhưng không phát hiện ra linh hồn ma quỷ nào cả, có vẻ đứa bé kia không giống như bị thứ nào đó làm cho mê muội?
Chú Lê quay lại nói với cha mẹ của Tiểu Đông: “Hai người chắc chắn rằng không nhìn thấy thằng bé chạy ra khỏi ngõ trong đoạn phim giám sát5kia à?”
Cha của Tiểu Đông khẳng định: “Tôi và hai cảnh sát căn cứ vào khoảng thời gian Tiểu Đông ra ngoài chơi, nhưng chúng tôi không thấy thằng bé đi ra đi vào lần nào, chứng tỏ là nó vẫn luôn không ra ngoài đầu ngõ!”
Chú Lê nghe xong thì nghi ngờ nói: “Thế thì quá kì quái! Một đứa trẻ không thể tự dưng6biến mất được… Mà không khí ở nơi này cũng rất bình thường, không giống có tà ma từng xuất hiện.”
“Lê đại sư, thật sự không phải là có thứ gì đó dẫn con trai tôi đi rồi ư?” Mẹ của Tiểu Đông không biết phải nói làm sao.
Chú Lê lắc đầu: “Trước mắt thì khả năng này không lớn. Đúng rồi, khoảng thời gian trong5đoạn phim giám sát kia, có phát hiện ra ai khả nghi ra vào không?”
Cha của Tiểu Đông suy nghĩ một lúc rồi nói: “Lúc đó mọi người đều ở nhà xem chương trình cuối năm, có ra vào cũng chỉ là một số đứa trẻ ở trong ngõ, sau đó có mấy người hàng xóm trở về, nhưng đều là những người quen cả, con3của họ bình thường cũng chơi với Tiểu Đông. Tôi cũng đã đi tìm ở nhà họ đầu tiên rồi, nhưng họ đều nói Tiểu Đông đã về nhà từ lâu rồi.”
Chỉ nghe cặp vợ chồng này nói thì chúng tôi rất khó phát hiện ra điểm đáng ngờ trong đoạn phim, đứa trẻ không tự dưng biến mất được, cho nên máy giám sát ở đầu ngõ rất quan trọng! Nghĩ vậy nên tôi nói với cha của Tiểu Đông: “Chú có thể đưa chúng cháu đến đồn cảnh sát để xem lại đoạn phim giám sát kia một lần được không?”
Cha của Tiểu Đông vội nói: “Có thể có thể, chúng ta đi luôn bây giờ đi!”
Khi chúng tôi đến đồn, cảnh sát trực ban lấy đoạn phim trước đó ra cho chúng tôi xem. Đoạn đầu phim đúng là có mấy đứa trẻ lớn dẫn theo một đứa trẻ nhỏ tuổi hơn chạy đi chạy lại chơi ở đầu ngõ. Sau đó hình như đứa trẻ hơi lớn hơn nói gì đó, mấy đứa kia lập tức chạy vào trong ngõ.
Vì trong ngõ không có camera nên chúng tôi không biết được chuyện xảy ra sau đó, nhưng dựa vào trí nhớ của mẹ của Tiểu Đông, thì khoảng thời gian này hẳn là lúc thằng bé chạy về nhà, sau đó còn bốc một viên thịt của bà ấy rồi vui vẻ cầm thịt viên chạy ra ngoài.
Dựa vào những gì có trong đoạn phim, thì có khá nhiều người ra ra vào vào con ngõ đó, có mấy người còn cầm túi lớn túi nhỏ đi vào ngõ, mấy người này chắc là những hàng xóm quen biết mà họ đã nói trước đó.
Sau khi mấy người này đi vào ngõ, mãi cho đến sáng hôm sau vẫn không thấy họ đi ra. Sau đó trời bắt đầu đổ tuyết, tuyết rơi càng lúc càng dày, mặt đất dần dần biến thành một màu trắng xóa.
Mà lúc này thỉnh thoảng lại có người ra vào đầu ngõ. Đầu tiên là một người đàn ông đi xe đạp điện ra khỏi cửa ngõ, nhưng theo lời cha của Tiểu Đông nói thì đây là ông Vương ngay sát vách nhà họ, ông ấy đang làm việc trong nhà máy điện, sáng hôm qua khi cha của Tiểu Đông gặp ông Vương thì có nghe ông ấy nói, đêm ba mươi phải đến nhà máy điện để trực ca đêm.
Sau khi ông Vương ra khỏi đầu ngõ rồi, ngay sau đó lại có một người từ trong ngõ đi ra, người kia có dáng người gầy còm, tóc nhuộm vàng. Mẹ Tiểu Đông nói cậu này cũng là hàng xóm nhà họ, cậu ta sống trong căn nhà gần đầu ngõ nhất. Cậu này là một đứa trẻ chưa lớn, cả ngày chỉ biết chơi bời, lúc ấy mà đi ra ngoài thì chắc chắn là đến quán net chơi điện tử.
Sau đó ở trong đoạn phim lại nhìn thấy mấy người ra vào, đa phần đều là hàng xóm và lao công quét đường đến quét dọn, đáng ra họ ra ngoài lúc này thì phải nhìn thấy Tiểu Đông đang chạy ra ngoài ngõ chơi mới đúng.
Đêm qua cảnh sát đã tới nhà những người này và hỏi qua, nhưng không ai trong số đó nhìn thấy Tiểu Đông trong khoảng thời gian này cả?! Chuyện này quá không hợp với lẽ thường, nếu cha mẹ của Tiểu Đông không nhớ nhầm về thời gian, thì trong khoảng thời gian đó, chắc chắn Tiểu Đông đã chạy ra ngoài ngõ chơi? Hơn nữa, nếu chỉ một, hai người không nhìn thấy thì cũng là chuyện bình thường, nhưng tất cả mọi người đều không nhìn thấy thì không bình thường rồi! Đứa trẻ này vẫn còn nhỏ, thời gian kéo dài càng lâu thì càng khó tìm thấy!
Chúng tôi xem đến tận trưa vẫn không tìm được manh mối nào, cả ba đều không ngờ mới mùng một đầu năm mà đã phải bụng đói làm việc rồi! Nhưng cũng chẳng còn cách nào khác, dù gì cũng là hàng xóm, không thể thấy chết mà không cứu được!
Nhưng nói thật, bây giờ tôi không thấy lạc quan về Tiểu Đông. Trẻ con mà mất tích thì chỉ có hai khả năng lớn nhất, một là bị bọn buôn người bắt cóc, hai là gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn hoặc đã bị người khác sát hại.
Nếu là khả năng thứ nhất, thì từ lúc bọn họ phát hiện ra Tiểu Đông bị mất tích cho đến bây giờ đã mười mấy tiếng, bọn buôn người cũng mang đứa trẻ chạy xa cả ngàn dặm rồi ấy chứ. Thế nhưng nhìn trong đoạn phim thì thấy bên trong ngõ nhỏ này không hề có người lạ nào ra vào cả!
Vậy thì chỉ còn khả năng thứ hai lớn hơn… Mà nếu đúng là như vậy, thì trong con ngõ nhỏ đó, ngoại trừ cha mẹ của Tiểu Đông ra, ai cũng đều đáng nghi cả!
Lại nói Tiểu Đông chỉ là một đứa trẻ bốn tuổi rưỡi, dáng người của nó còn nhỏ hơn những đứa khác cùng lứa, nghe mẹ của thằng bé nói thì nó còn chưa nặng đến mười lăm kí. Nếu muốn giấu một đứa nhỏ như vậy thì cũng không phải là chuyện khó khăn gì.
Nhưng vấn đề là bây giờ chúng tôi không có chứng cứ xác thực, cảnh sát sẽ không cho người đến từng nhà để lục soát đâu, nhưng nếu để càng lâu thì tỷ lệ sống sót của Tiểu Đông càng thấp…
Đinh Nhất có trí nhớ rất tốt, sau khi từ đồn cảnh sát về, tôi bảo anh ta nhớ thật kỹ tất cả những người đã ra vào con ngõ đó. Việc chúng tôi có thể làm bây giờ là sàng lọc từng người đã xuất hiện ở đầu ngõ lại một lần nữa. Dù làm như vậy chưa chắc đã tìm ra được manh mối gì có ích, nhưng ít nhất cũng có thể nhìn ra được những người này có nói dối hay không.
Nhưng khi cha mẹ của Tiểu Đông dẫn chúng tôi lần lượt tới từng nhà để hỏi một vòng, thì chúng tôi phát hiện những người này đều có thái độ rất bình thường, không có người nào có biểu hiện khẩn trương hay chột dạ. Nếu những người này không phải là ảnh đế, ảnh hậu thì chứng tỏ những gì họ nói đều là thật.
Tôi cầm tờ danh sách Đinh Nhất viết, nhìn xem có còn người nào để hỏi nữa hay không thì phát hiện còn một người vẫn chưa hỏi, trong khi đó cô ấy còn ra vào con ngõ nhỏ hai lần.
Tôi vội hỏi cha mẹ của Tiểu Đông có biết người lao công quét dọn kia sống ở đâu không? Nhưng bọn họ đều lắc đầu nói không biết. Đúng thế, có ai sẽ để ý đến chuyện một người lao công quét dọn sống ở đâu chứ?