Mục lục
Người Tìm Xác
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hiện tại, cái con trai khổng lồ bị đồng chí tiểu Kim đập vỡ kia, nhất thời lại trở thành củ khoai lang nóng bỏng tay, chúng tôi để lại không được mà mang đi cũng chẳng xong... Chú Lê cẩm la bàn đến gần nó, kim la bàn quay tít, 1 điều này nói lên âm khí là phát ra từ chính nó chứ không phải do thứ yêu ma quỷ quái nào biến thành.

Mà kỳ lạ là cả tiểu Kim lẫn Trang2Hà đều không có cách nào cầm được thứ này, thêm vào đó vừa nãy mọi người đều nhìn thấy kinh nghiệm đau đớn của tôi, vì vậy mà chẳng ai dám tùy tiện mở nó ra nữa, trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều không biết nên làm gì tiếp theo.

“Nếu không để cháu thử lần nữa?” Tôi nói với vẻ không chắc chắn.

Đinh Nhất lập tức phản đối: “Cậu điên rồi à? Vừa rồi mới bị ánh sáng chiếu vào6mà đã khó chịu như vậy, cậu còn dám thử lại? Ai biết được bên trong nó chứa cái gì? Nhỡ đâu nó lại kích thích âm khí trong người cậu thì sao?”

Tôi biết Đinh Nhất lo lắng không phải không có lý, nhưng vừa rồi khi những âm thanh kia vang lên không ngừng bên tai tôi, tôi có cảm giác như bọn họ có điều gì muốn nói với tôi vậy...

Chú Lê ở bên cạnh cũng lo lắng: “Cháu nên nghĩ kỹ0lại, lần trước tên kia ra ngoài, chúng ta đã không khống chế nổi hắn rồi.” Tôi cười nói với bọn họ: “Mọi người đừng khẩn trương như thế, cháu chỉ muốn thử cảm giác những thứ kia một chút thôi, nếu phát hiện có chỗ nào khác thường, cháu sẽ thả tay ngay, được không?” Thật ra thì đừng thấy tôi ngoài miệng ung dung như vậy, trong lòng ít nhiều vẫn hơi thấp thỏm vì cảm giác vừa rồi cũng quá đau5đớn, nhưng dù sao tôi cũng phải thử một chút mới được... Bởi vì trong những người ở đây, chỉ có mình tôi có thể cảm nhận được thứ bị nhốt trong con trai này, hoặc cũng có thể nói, sự đau đớn trước đó tôi thể nghiệm chính là nỗi đau đớn của nó.

Nghĩ vậy tôi không do dự nữa, bảo Đinh Nhất đem vật kia để dưới đất, sau đó tôi từ từ đi đến, ngồi xuống và đưa tay sờ nó...9Nói thật, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một con trai lớn như thế, khi tôi lấy tay chạm vào vỏ ngoài, phản ứng đầu tiên của tôi là tò mò không biết thịt của thứ này ăn có ngon không?

Nhưng sau đó, tôi cảm nhận rõ thứ bên trong đang run rẩy, tựa như nó cũng cảm nhận được tôi chạm vào và nó đang dùng cách của mình để đáp lại tôi. Tiếp đẩy một ánh sáng lóe lên trước mắt tôi, tôi thấy vỏ con trai bất chợt mở ra, biến cố bất thình lình này khiến mọi người đều giật mình, Đinh Nhất cách tối gần nhất muốn khép vỏ con trai lại, nhưng khi anh ta vừa đi vào vầng sáng mà thứ kia phát ra, thì cả người đều biến mất trong vầng sáng ấy...

Lòng tôi trầm xuống, muốn kéo Đinh Nhất lại, nhưng quơ tay ra thì phát hiện mình không bắt được gì cả! Đinh Nhất cứ vậy mà biến mất rồi? Tôi vội vàng xoay người lại xem bọn chú Lê, nhưng tôi càng khiếp sợ hơn với những gì nhìn thấy, những người xung quanh tôi đều hoàn toàn biến mất, chỉ còn một mình tôi với con trai khổng lồ đã mở vỏ. “Đinh Nhất? Chú Lê Trang Hà?” Tôi gọi tên từng người nhưng không ai đáp lại, trong lòng tôi nảy sinh một dự cảm xấu... Dựa vào kinh nghiệm trước kia, khi tất cả mọi người đều biến mất trước mặt tôi, thì khỏi cần nghĩ nữa, người xảy ra vấn đề chắc chắn là tôi, chẳng qua lần này có sự bất đồng với những lần khác...

Lúc này tôi thấy con trai kia không phát ra ánh sáng chói mắt như vừa rồi nữa, vì vậy tôi vội vàng nhìn vào bên trong nó thì phát hiện trong thịt trai tựa như có một vật tròn nhỏ như quả bóng bàn.

Ma xui quỷ khiến thế nào tôi lại cầm viên ngọc trai lên, tôi phát hiện nó có điểm khác với những viên ngọc trai bình thường, bề mặt của nó có nhiều nốt nhỏ. Ngọc trai dị dạng? Cảm giác sờ vào cũng không tốt lắm, chẳng phải bề mặt của ngọc trai đều bóng loáng ư? Tại sao sờ lên hạt ngọc này lại thấy hơi là lạ?

Đáng tiếc lúc này là buổi tối, tuy trong nhà chăn nuôi có thắp đèn, nhưng chưa đủ để tôi thấy rõ màu sắc và trạng thái của hạt ngọc trong tay. Vì vậy tôi lấy điện thoại di động ra và bật đèn pin lên, tôi muốn nhìn kỹ hạt ngọc quý này. Kết quả là vừa nhìn vào tối thiểu chút nữa đã ném nó vào lại trong hồ. Thì ra những cái mụn nhỏ tôi vừa sờ phải là từng khuôn mặt người dữ tợn.... Những khuôn mặt này có nam có nữ, có già có trẻ, nhưng biểu hiện của họ đều rất thống khổ, giống như tất cả bọn họ đều muốn chen ra ngoài, nhưng lại bị thời gian ngưng lại trong khoảnh khắc cuối cùng. “Những người này là ai? Tại sao bọn họ lại đau khổ như vậy?” Tôi lầm bầm nói nhỏ.

“Bọn họ là thôn dân ở thôn Bao Gia... Bị nhốt ở đây rất nhiều năm rồi.” Một giọng nói ung dung vang lên bên tai tôi. Tôi quay đầu nhìn lại thì thấy có một người đàn ông đang đứng trong bóng tối ở bên hồ nuối.

“Anh là ai?

“Tôi? Tôi là một nhân chứng lịch sử, năm đó, thôn Bao Gia được gọi là thôn nghìn hộ, thôn dân ở đó ít nhất cũng khoảng tám đến mười nghìn người, nhưng trong một đêm họ đã bị tàn sát sạch sẽ. Bọn họ chỉ là người bình thường, chưa từng làm chuyện ác tày trời nào, điều làm sai duy nhất chính là tin vào triều đình, phản kháng quân khởi nghĩa...”

Tôi cảm thấy đầu óc hơi mơ hồ, cái gì mà triều đình? Cái gì mà quân khởi nghĩa? Người đó thấy tôi không hiểu, bèn tiếp tục nói: “Trong các thế hệ ở Giang Tổ và Chiết Giang, có khá nhiều thốn nghìn hộ, cái gọi là thôn nghìn hộ chính là số dân ở đó có đến hơn mười nghìn người...”

Sau đó người đàn ông kia vẫn đứng ở trong bóng tối kể cho tôi nghe câu chuyện liên quan đến thôn Bao Gia... Năm Hàm Phong thứ 11, đại quận Thái Bình Thiên Quốc tiến vào Chiết Giang, lúc đó tri huyện hạ lệnh cho các nơi tổ chức thành các đội dân quân chống lại đại quận Thái Bình Thiên Quốc. Những thôn dân của thôn Bao Gia cũng tích cực hưởng ứng, họ tập hợp những thanh niên trai tráng trong thôn lập thành một đội “Nghĩa quân dân gian”. Sau khi quân Thái Bình đánh vào, một số đội quân tự lập đã thất bại, có rất nhiều người chạy trốn tới thôn Bao Gia. Mặc dù lúc ấy, nghĩa quân ở thôn Bao Gia càng ngày càng đông, nhưng phần lớn đều là phụ nữ, trẻ em, những người không thể ra chiến trường giết giặc.

Khi quân Thái Bình bao vây thôn Bao Gia, nghĩa quân của thôn ngoan cường chống cự, đại quân của Thái Bình Thiên Quốc dù tinh nhuệ nhưng trong một thời gian ngắn cũng không thể phá được thôn này. Theo lý mà nói, thôn Bao Gia không phải là nơi quân sự trọng yếu, những người có một chút đầu óc quân sự hẳn phải biết rằng nơi này không có giá trị để bao vây. Nhưng không rõ lúc đó tướng lĩnh của Thái Bình Thiên Quốc uống lộn thuốc gì mà cứ thể vây thôn Bao Gia chừng nửa năm... Cho đến khi toàn thôn cạn hết lương thực, quận Thái Bình mới có thể bắt được thôn Bao Gia.

Phải bao vây hơn nửa năm đã khiến quân Thái Bình đầy giận dữ, nên sau khi vào thân họ đã giết sạch mọi người không hề thương tiếc! Ngay cả phụ nữ và trẻ em yếu ớt cũng không tha.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK