Lý Đồng Phú sau đó khác hẳn lúc trước, hành động cứng nhắc, có lẽ chính lúc này, anh ta đã nạp khí nhiều hơn bình thường…
Nhìn Lý Đồng Phú xách thứ gì đó đi ra ngoài sân, đem về phía bàn bốn người5kia, giống như đang làm động tác nối lại bình gas. Ngay sau đó ánh sáng trắng chợt lóe lên trước mắt, làm tôi nhắm mắt lại, đến khi mở mắt ra, bên bàn đã trống rỗng.
“Không thấy, không thấy những người kia nữa!” Tôi hoảng hốt nói.
Chú Lê nhìn kỹ6nói: “Đừng vội, chờ chút...”
Chú ấy vừa dứt lời, lại thấy bốn người trẻ tuổi kia lúc này đang vui vẻ đi từ cửa vào, tay một người đang giơ lên giữa không trung, giống như đang cầm máy quay.
Mấy người này đi quanh sân, tò mò với mọi thứ, sau5đó lần lượt đi vào từng phòng. Mặc dù chúng tôi không nghe được họ nói gì, nhưng dựa vào nét mặt có thể đoán bọn họ đang bàn bạc gì đó.
Trong nhóm có một người đưa ra đề nghị gì đó, ba người còn lại có hai người lập tức3tán thành, một người do dự nhưng cuối cùng cũng đồng ý! Thế là bốn người họ lại nhanh chóng ra ngoài sân.
Chú Lê thì thầm: “Chắc là họ ra ngoài mua đồ, lúc phát hiện thi thể, trên bàn có đồ nấu lẩu, chắc là họ mua về!”
Mới nói mấy câu, mấy người kia đã quay về. Quả nhiên, động tác của bọn họ như mang theo thứ gì đó. Sau đó bọn họ đi vào nhà, đến phòng chứa xác mẹ con Thu Cúc tìm nồi và đồ dùng, có lẽ là định ăn lẩu.
Bỗng nhiên, làn khói đen mỏng kia lại xuất hiện, chậm rãi vây quanh bốn người kia, cơ thể của họ đột nhiên sững lại, giống như bị ai đó điểm huyệt. Một lát sau, mấy người kia cứng nhắc đi ra ngoài.
Không ngờ cái chết lại đến dễ dàng hơn tôi nghĩ nhiều, mặc dù chuyện này đã bị cảnh sát phong tỏa tin tức, nhưng nhìn cảnh này có thể biết, mấy người này là bị vỡ bụng chết. Mặc dù bây giờ chúng tôi không nhìn thấy họ ăn bao nhiêu đồ, nhưng từ động tác ăn như hổ vồ kia có thể thấy, họ đã nuốt trực tiếp tất cả những nguyên liệu trong nồi lẩu, đến khi mấy người đó vỡ bụng chết mới thôi…
Xem đến đây, chú Lê trầm giọng nói: “Xem ra, tất cả oán khí đều từ hai mẹ con đáng thương kia...”
“Vậy làm sao bây giờ? Hai con ma này có dễ thu phục không ạ?” Tôi thì thầm.
Chú Lê trợn mắt nói: “Xem phim Hồng Kông cho lắm vào? Hơi tí là thu phục thu phục, thứ gì mà dễ thế! Khiến hồn phi phách tán rất tổn hại âm đức đấy, nếu như không đến bước đường cùng thì không thể làm, biết chưa?”
Tôi gật đầu, nghĩ thầm chú nói không được là không được!
“Vậy chúng ta xử lý thứ này như thế nào ạ?” Tôi hỏi.
Chú Lê trầm tư nói: “Nơi này không thể để mấy đứa trẻ con không biết trời cao đất rộng là gì đi vào, nếu không sẽ lại có chuyện. Như thế này, mai chú cho hai đứa một chuỗi chuông Đạm Hồn treo ở trong sân, sau đó cháu gọi thợ đến xây tường cao thêm một mét, hàn chết cửa lại, không để ai đi vào!”
“Sau đó thì sao ạ?” Tôi hỏi tiếp.
“Sau đó? Sau đó thì chờ đến khi thu hồi đất thôi!” Chú Lê cười nói.
Hôm sau, tôi và Đinh Nhất làm theo lời chú Lê, treo chuông Đạm Hồn trên một cái cây. Tường ngoài xây thêm cũng không phức tạp gì, một ngày là xong, cuối cùng chúng tôi khóa cửa chính lại, sau đó hàn chết, hy vọng những oán linh bị nhốt ở đây sẽ dần dần tiêu tan oán khí trong lòng…
Sau khi về đến nhà, tôi cầm tờ giấy chứng nhận sở hữu đất cười ngây ngô, nghĩ đến chuyện mảnh đất này sẽ sớm bị thu hồi, như vậy tôi có thể nhanh chóng thu hồi vốn rồi. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, tôi đột nhiên cảm thấy có một lỗ hổng lớn! Đó chính là nguyện vọng của tôi có thành công hay không, hoàn toàn phụ thuộc vào việc mảnh đất này có nằm trong quy hoạch hay không.
Nếu như lão già này nói sai thì sao? Vậy không phải tiền của tôi sẽ trôi theo dòng nước à? Lúc đó tôi không hề biết, chú Lê rất chuẩn trong việc nhìn đất, chỉ là chú ấy không đoán được chính xác thời gian thôi. Mấy năm sau, lúc tôi ký vào giấy đồng ý giải tỏa mới có thể bỏ được nỗi lo trong lòng. Đương nhiên, đấy là sau này.
Mấy hôm sau, chị Bạch lo lắng chạy đến nhà chú Lê, nói là cháu của mình mất tích, lúc đầu chúng tôi còn tưởng là chết không tìm thấy xác, hỏi kỹ mới biết đứa bé này là bỏ nhà đi.
Chú Lê thấy chị ấy đang tuyệt vọng nên chỗ nào cũng đến tìm, vội khuyên chị bình tĩnh, chúng tôi tìm cái gì chị ấy còn không rõ sao? Bảo chúng tôi đi tìm có phải là không may không! Chị Bạch nghe xong cũng sững người, sau đó nhận ra mình quá hồ đồ!
Chú Lê cười nói: “Không sao, đều không phải người ngoài, một đứa trẻ mười mấy tuổi có thể bỏ nhà đi đâu được? Có lẽ là đến mấy chỗ bình thường nó hay chơi hoặc đến nhà bạn học thôi!”
Nghe chú Lê nói thế, chị Bạch vội vàng đứng dậy tạm biệt, sau đó vội đi đến nhà mấy bạn học thân thiết của đứa bé kia hỏi thăm.
Lúc đó chúng tôi cũng không để ý chuyện này, nghĩ rằng dù sao nó cũng đã học cấp hai, đã hiểu chuyện rồi, sẽ có ý thức với sự an toàn của mình, nếu có gặp chuyện cũng sẽ không phải chuyện lớn.
Nhưng nửa tháng sau, chị Bạch tiều tụy đến nhà chú Lê, đến giờ vẫn chưa tìm được cháu của chị ấy. Chú Lê trầm mặt, bảo chị ngồi xuống rồi nói…
Cháu trai chị Bạch tên Bạch Hạo Vũ, là một học sinh đầu cấp hai. Đứa trẻ này bình thường hiền lành, tính cách hướng nội. Không ngờ thời gian trước đột nhiên thích chơi game trên điện thoại, thành tích học tập tụt dốc.
Mới đầu, anh trai của chị Bạch là Bạch Kiến Huy cũng không để ý chuyện này, là con trai nên ham chơi cũng là bình thường. Nhưng tháng trước, Bạch Kiến Huy ra ngân hàng xử lý công việc, đột nhiên phát hiện tài khoản của mình thiếu mất hơn hai mươi vạn!
Lúc đó suy nghĩ đầu tiên của Bạch Kiến Huy là thẻ ngân hàng của mình bị mất trộm! Nhưng khi nhân viên ngân hàng kiểm tra lại chi tiết giao dịch, từ ngày mùng 2 đến ngày 15 tháng đó có mấy giao dịch chuyển khoản, tổng số tiền giao dịch là hai mươi hai vạn. Hai mươi hai vạn vừa khớp với số tiền bị thiếu trong tài khoản của Bạch Kiến Huy.