kiện sinh hoạt vẫn luôn tốt hơn những bạn khác. Thế nhưng rất ít người biết rằng trước năm bảy tuổi, gia5đình cô ấy cũng rất nghèo khó.
Khi ấy, nhà máy nơi bố mẹ Bạch Thu Vũ làm thuê vì buôn bán không thuận lợi mà phải giải thể, hai người thất nghiệp, không có6thu nhập, cuộc sống trở nên khó khăn, không có tiền trang trải cuộc sống. Họ ở huyện nhỏ nên dân cư không đông đúc lắm, mọi người đều làm việc trong các cơ5quan, nhà máy, thỉnh thoảng có người làm buôn bán lẻ, hay mở quán ăn nhỏ gì đó. Đột nhiên có một nhóm người thất nghiệp chẳng có công ăn việc làm, cho dù3muốn buôn bán nhỏ cũng không có tiền, làm sao có thể kiếm tiền được?
Hơn nữa, bây giờ cả đám người đều không có công ăn việc làm, tư tưởng lạc hậu, vốn không biết nên buôn bán cái gì? Hoặc có thể nói là không biết buôn bán thế nào? Nhưng cả hai vợ chồng Bạch Tử Đình đều thất nghiệp, đều không có thu nhập, nếu không có cách gì thì thật sự không có cơm ăn.
Vì vậy, Bạch Tử Đình và vợ, người thì sửa xe đạp, người nhận làm đồ ăn cho ai đặt mua. Nhưng làm được một thời gian, vì thiếu kinh nghiệm nên việc làm ăn rất ảm đạm, càng ngày càng tệ.
Ký ức về khoảng thời gian đó của Bạch Thu Vũ không sâu lắm, chỉ nhớ mang máng là mình thường bị đưa đến nhà bà ngoại. Sau này cô ấy mới biết, khi đó ông bà ngoại đã về hưu nên đều có tiền lương, mặc dù không thể giúp con gái con rế việc gì to lớn, nhưng nuôi cháu ngoại thì không vấn đề gì.
Tình hình như vậy diễn ra suốt hai năm, nhóm thất nghiệp trước đó hầu hết đã có hướng đi mới, duy chỉ có vợ chồng họ Bạch là vẫn loay hoay mãi. Dần dần, vợ Bạch Tử Đình oán giận ông ấy vô dụng, cùng là người mất việc làm, tại sao nhà người ta có thể tìm được kế sinh nhai thuận lợi, nhưng ông ấy thì không? Đang lúc gia đình lúc nào cũng nhuốm màu buồn thảm thì Bạch Tử Đình đột nhiên mang về nhà một thanh kiếm dài. Thanh kiếm kia trông rất giống kiếm của quan chỉ huy người Nhật Bản hay chiếu trên tivi. Lúc đó Bạch Thu Vũ còn nhỏ, về việc vì sao cho có thanh kiếm đó thì rất mơ hồ, nhưng mẹ cô ấy thì nhớ rất rõ.
Đó là một buổi tối, bên ngoài trời mưa to. Bởi vì hôm sau bà ấy còn phải dậy sớm mang đồ ăn đi bán nên chỉ đành đưa Bạch Thu Vũ đến nhà bà ngoại.
Lúc hai mẹ con vừa mặc xong áo mưa, chuẩn bị đi thì Bạch Tử Đình lại cả người ướt nước mưa chạy về, trong tay cầm một thứ gì đó dùng vải quấn quanh.
Bởi lúc đó hai mẹ con đang muốn nhanh chóng đến nhà bà ngoại trước khi trời tối, cho nên cũng không hỏi Bạch Tử Đình đó là vật gì mà vội vã đi luôn. Sau này, khi mẹ Bạch Thu Vũ nhớ lại sự việc khi đó, bà nhớ mang máng, hình như Bạch Tử Đình muốn nói gì đó với bà, nhưng cuối cùng lại thôi.
Sau ngày đó, đột nhiên Bạch Tử Đình nói muốn đổi nghề, đi chạy vật liệu xây dựng cùng người khác, dù có thành công hay không, cũng không làm nghề sửa xe đạp nữa.
Vợ ông thấy ông hạ quyết tâm như vậy cũng chỉ có thể ủng hộ. Hai người hỏi mượn bạn bè thân thích tiền, cũng miễn cưỡng gom đủ vốn để gây dựng sự nghiệp.
Nói thật, lúc đó mẹ Bạch Thu Vũ thực sự không nghĩ chồng mình có thể thành công, sau một năm kinh doanh vật liệu xây dựng, Bạch Tử Đình dốc hết vốn liếng mở một nhà máy sản xuất vật liệu xây dựng, cơ nghiệp từ đó cũng càng ngày càng lớn...
Lúc đầu mọi thứ đều tốt đẹp, nhưng mười năm trước, Bạch Tử Đình chuyển tất cả tài sản thành tiền mặt, nhà xưởng cũng chuyển nhượng cho người khác, ông ấy như bị thứ gì đó kích thích, mỗi ngày đều ở nhà không ra khỏi cửa. Khi đó Bạch Thu Vũ vừa mới lên cấp ba, phải đi học xa nhà, mỗi cuối tuần mới có thể về nhà một lần, chính vì vậy, cô ấy không biết những điều bất thường của cha mình. Lúc cô ấy cảm nhận được ông ấy có vẻ bất thường thì Bạch Tử Đình đột nhiên tự sát! Người đầu tiên phát hiện thi thể Bạch Tử Đình chính là Bạch Thu Vũ...
Đó là một ngày cuối tuần, cô và bạn học đều về nhà sau khi tan lớp, vừa dùng chìa khóa mở cửa nhà, cô đã thấy dưới chân có chất lỏng màu đỏ như máu. Bạch Tử Đình đi theo vết máu, trông thấy cảnh tượng mà cả đời này cũng chẳng thể quên được.
Cô ấy thấy cha mình quỳ giữa phòng khách, dựa vào ghế salon, tay siết chặt con dao, mà lưỡi dao đã đâm sâu vào bụng ông ấy... Đáng sợ nhất là đấu của ông ấy đã bị chặt đứt lìa, rơi ở góc nhà với đôi mắt trợn trừng.
Cảnh tượng như vậy đừng nói là một đứa trẻ như cô ấy, ngay cả người trưởng thành nhìn thấy cũng sợ đến “khiếp hồn táng đảm”! Sau khi Bạch Thu Vũ nhìn rõ tình huống trước mặt thì hôn mê.
Cuối cùng, Bạch Tử Đình được công an địa phương kết luận là tự sát, tuy nhiên không giải thích được ông ấy làm sao có thể vừa tự mổ bụng lại vừa có thể tự cắt đầu mình. Bạch Thu Vũ bị cái chết của cha mình đả kích không nhỏ, nên tạm thời nghỉ học nửa năm. Đối với cái chết của cha, trước giờ Bạch Thu Vũ vẫn không tán thành nhận định khi đó của cảnh sát, cô ấy tin rằng cha mình không tự sát, bởi không có lý do gì mà cha cô ấy phải làm như vậy cả.
Một người khỏe mạnh, sự nghiệp thành công, có vợ con, sao vô duyên vô cớ lại tự sát được chứ? Tuy lúc còn sống Bạch Thu Vũ có để lại cho hai mẹ con không ít gia sản, nhưng một người mất chồng, một người mất cha, dù có nhiều tiền thì cũng không thể bù đắp được những thiếu sót về mặt tình cảm đó...
Cho tới một hôm hai mẹ con ngồi nói chuyện, tình cờ Bạch Thu Vũ nhắc thanh kiếm kia vẫn còn ở phòng khách nhà mình, mẹ cô ấy mới nói thanh kiếm đó đã biến mất khi cha cô ấy gặp chuyện không may, đã tìm khắp nơi trong nhà cũng không thấy.
Câu này nhắc nhở Bạch Thu Vũ một chuyện, cha cô ấy bị chặt đầu bởi một thanh kiếm sắc bén, bây giờ nghĩ lại, trong nhà mình chẳng phải có một thanh kiếm rất sắc bén đó sao? Sau khi xảy ra chuyện, hai mẹ con cô chuyển khỏi nhà cũ, nhưng thỉnh thoảng Bạch Thu Vũ vẫn trở về xem lại, có một lần Bạch Thu Vũ ngồi rất lâu ở chỗ cha mình chết, cô ấy phát hiện trên salon chỗ tay vịn có một vết kiếm cắt rất sâu.
Bởi lúc đó ghế salon được bọc một lớp xốp dày, hơn nữa bên trên có rất nhiều vết máu, nên không phát hiện ra vết chém này.