Kể cũng kỳ lạ, từ khi2hài cốt của Liễu Mộng Sinh bị chôn ở đây, vận rủi của nhà họ Uông cũng kết thúc, còn sót lại một người cháu cuối cùng cũng trưởng thành mà không ốm đau bệnh tật gì.
Còn nhà họ Tôn được xuôi chèo5mát mái đến tận sau này giải phóng, sau đó vì con trai cả của nhà họ Tôn - Tôn Kiến Thành làm Hán gian trong thời kì kháng Nhật nên bị chính phủ xử bắn.
Sau khi nghe Vương Bân kể xong, tôi6bèn hỏi anh ta: “Vậy anh có biết chuyện gì đã xảy ra với Uông Nhược Mai vào năm đó không?”
Vương Bân cười: “Cậu nói bà ta à! Bà già đó đúng là truyền kỳ đấy, giờ chắc cũng gần trăm tuổi rồi5thì phải?!”
Tôi giật mình: “Anh nói là bà ấy còn sống?”
“Đương nhiên là còn sống!”
“Vậy giờ bà ấy đang ở đâu?”
Vương Bân suy nghĩ một lúc: “Bà cô họ đó của tôi cả đời không con, giờ bà ấy đang ở cùng con3nuôi. Nhưng họ không sống ở quê mà sống ở Thanh Đảo...”
Tôi vội truy hỏi: “Vậy anh có cách liên lạc với bà ấy không?”
Lần này Vương Bân lại lắc đầu: “Tôi không có, bà ấy cũng sắp trăm tuổi rồi còn dùng điện thoại làm gì! Nhưng tôi có địa chỉ của họ, cứ hàng năm đến Tết là nhà chúng tôi lại đến chỗ bà ấy chúc Tết”
Tôi vui vẻ vỗ đùi: “Quá tốt rồi!”
Vương Bản tò mò hỏi: “Cậu em là họ hàng thân thích với bà cô họ của tôi à?”
Tôi lắc đầu: “Không, em chỉ biết một người bạn của bà ấy...”
Sau khi nói chuyện với Triệu Tinh Vũ xong, tôi và Đinh Nhất vội bay tới Thanh Đảo. Dựa theo địa chỉ Vương Bân cho, chúng tôi tìm được một căn nhà có kiến trúc xưa cũ và tìm được bà Uông Nhược Mai đã gần trăm tuổi.
Trong trí nhớ của Liễu Mộng Sinh, Uông Nhược Mai là một người con gái rất xinh đẹp. Nhưng bà cụ trước mắt này tóc bạc da mồi, chẳng còn dấu vết gì của dáng vẻ xinh đẹp xưa kia nữa, đừng nói là tôi, ngay đến cả Liễu Mộng Sinh cũng chưa chắc đã nhận ra được.
Trước khi đi gặp bà cụ, tôi đã cân nhắc rất lâu, bà ấy đã lớn tuổi rồi, nếu tôi lại nói đến chuyện cũ năm đó thì không biết bà ấy có bị kích thích gì không... Nhỡ đâu lại “tạch” một cái? Thế chẳng phải tôi bị tội tày đình à!
Nhưng đến khi thực sự nhìn thấy bà cụ Uống, tôi chẳng còn thấy lo lắng gì nữa, vì tinh thần của bà cụ rất tốt, còn hay nói. Bà ấy không hề tránh né chuyện năm xưa, chẳng qua mỗi khi nhắc đến cái tên Liễu Mộng Sinh, vẻ mặt bà ấy lại trở nên ưu thương.
Ngày hôm đó, chúng tôi được bà cụ Uông kể cho nghe một sự thật khác, là sự thật mà Liễu Mộng Sinh vĩnh viễn không biết được...
Thì ra năm đó bà Uông Nhược Mai bị người trong nhà lừa trở về, mẹ của bà ấy không bị bệnh, chẳng qua là bởi vì lúc trước nhà họ Uông đã tính chuyện hôn sự với nhà họ Tôn, họ không muốn đến lúc cần gả đi lại không có cô dâu, như vậy chuyện bà ấy và Liễu Mộng Sinh bỏ trốn sẽ bị vỡ lở.
Lúc ấy Uông Nhược Mai thà chết cũng không theo, trong lòng bà, Liễu Mộng Sinh dù có nghèo cũng là chồng
mình, bà nhiều lần chạy trốn khỏi nhà. Nhưng đã có vết xe đổ từ trước đó, nên lần này nhà họ Uông canh giữ bà rất chặt chẽ.
Lần chạy trốn trước còn có Liễu Mộng Sinh trợ giúp, giờ chỉ có một mình bà, bà không thể trốn thoát khỏi cái lồng sắt của nhà họ Uông. Thế là ba tháng sau, bà bị cha và anh cả của mình nhét vào trong kiệu hoa của nhà họ Tôn.
Ngày xuất giá, ông Uông còn cảnh báo Công Nhược Mai, nếu bà đến nhà họ Tôn mà còn không bỏ ý định chạy trốn, thì Liễu Mộng Sinh sẽ chết rất thê thảm. Uống Nhược Mai đã nghe danh của nhà họ Tồn từ trước, người bà phải gả cho là Nhị thiếu gia của nhà họ Tôn nổi tiếng ăn chơi trác táng, còn đại thiếu gia nhà họ là một nhân vật hung ác, làm việc không từ thủ đoạn. Hiện anh ta đang đảm nhiệm chức vị quan trọng trong chính phủ Dân Quốc, nhưng nghe đồn anh ta còn có quan hệ với bên quân đội nữa.
Lúc Liễu Mộng Sinh tới tìm Uống Nhược Mai, bà ấy đã bị người nhà trói và ném vào trong kiệu hoa rồi, bà phải trơ mắt nhìn Liễu Mộng Sinh bị bọn họ nhận đánh đập, vì bà bị bịt kín miệng nên không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Anh trai của Uông Nhược Mai uy hiếp, nếu bà không viết một lá thư ly hôn Liễu Mộng Sinh, họ sẽ đánh chết ông ấy! Đến lúc đó chỉ cần nhờ nhà họ Tôn hỗ trợ giải quyết chuyện này là được.
Vì không muốn Liễu Mộng Sinh tiếp tục chịu tội, cuối cùng Uông Nhược Mai vẫn viết bức thư chia tay với Liễu Mộng Sinh. Còn mười đồng bạc kia thật sự là do Uông Nhược Mai nhờ anh trai bà đưa cho Liễu Mộng Sinh, vì bà biết hiện giờ ông ấy không có tiền, chắc có lẽ trên đường tìm đến chỗ bà, ông ấy đã tiêu hết tiền rồi.
Thời gian làm dâu của Uông Nhược Mai ở nhà họ Tôn cũng không dễ chịu, đêm động phòng, người chồng Tôn Kiến Nghiệp phát hiện bà không còn là xử nữ thì từ đấy không bao giờ chạm vào bà nữa. Nhưng họ vẫn để bà ở trong nhà, coi như một cái bình hoa trưng bày.
Khi Liễu Mộng Sinh tới nhà họ Tôn tìm bà, Tôn Kiến Nghiệp sầm mặt nói với bà: “Ra ngoài nói rõ ràng với thằng con hoang kia, sau này không được phép xuất hiện trước mặt của cô nữa, nếu không tôi sẽ khiến nó chết không có chỗ chôn!”
Uống Nhược Mai biết Tôn Kiến Nghiệp nói được làm được, vì ngay sau hôm động phòng, có bà mụ đi xem giường hỉ biết Uông Nhược Mai không phải là trinh nữ đã bị Tôn Kiến Nghiệp tìm lý do đánh chết tươi, chính là để bí mật này vĩnh viễn trở thành bí mật.
Ở nhà họ Tôn, đánh chết một hạ nhân là chuyện rất bình thường, chỉ cần nói với bên ngoài là bị bệnh chết là được. Cho dù người nhà của người hạ nhân kia có tìm đến, cũng chỉ đưa cho ít tiền là xong. Nếu còn không hài lòng, vậy thì xin lỗi nhé, người chết rồi nói gì cũng vô ích, cũng không có một xu nào đâu.
Do đó Uống Nhược Mai biết tình cảnh hiện tại của Liễu Mộng Sinh nguy hiểm đến mức nào, vì để ông ấy có thể an toàn rời khỏi nhà họ Tôn, khi gặp mặt, bà chẳng nói một câu nào cả, chỉ nhìn ông bằng ánh mắt lạnh lùng.
Liễu Mộng Sinh không biết nội tình, cứ nghĩ Uông Nhược Mai đã muốn dứt tình với mình nên buồn bã rời khỏi nhà họ Tôn... Nhưng Uông Nhược Mai không ngờ rằng, sau khi trở về, Liễu Mộng Sinh vì quá đau buồn mà chết.
Khi Uông Nhược Mai biết tin Liễu Mộng Sinh đã chết, bà rất hối hận, nếu biết trước kết quả sẽ như thế này thì chẳng thà có phải liều chết bà cũng sẽ nói rõ sự thật cho ông biết, cùng lắm thì hai người họ sẽ cùng chất chung với nhau!
Giờ Liễu Mộng Sinh đã chết, bà cũng không muốn mình sống khổ sở như vậy nữa, nhưng bà lại sợ nhà họ Tôn sẽ vì cái chết của mình mà trả thù nhà họ Uông, vì thế bà đành phải ăn chay niệm Phật mỗi ngày cho đến cuối đời...
Nhưng không ngờ chỉ vài năm sau, con trai nhà họ Uông chết liên tục, dù người nhà họ Uông đều cho rằng đây là do oan hồn của Liễu Mộng Sinh về trả thù, nhưng Uông Nhược Mai hoàn toàn không tin...