Nhìn chúng ăn ngon lành, tôi nói nhỏ với chú Lê: “Bệnh của chúng rất nghiêm trọng, nếu trực tiếp thả đi… có lẽ không sống được bao lâu.”
Chú Lê nhìn mấy con hồ ly đang ăn ngon lành: “Thế2à? Cháu thấy bọn nó con nào con nấy ăn mạnh chưa kìa! Ham muốn sống mạnh mẽ như vậy sao có thể chết dễ dàng chứ?”
Tuy nói vậy, nhưng tôi biết chúng có thể kiên trì lâu như thế đã là một kỳ tích, thật không biết chúng nó làm thế nào đưa đám Ngô Địch vào hang đá được. Hơn nữa bây5giờ tâm trí của chúng không hoàn chỉnh, còn gánh mạng người trên lưng, tuỳ tiện thả chạy đi, có quỷ mới biết chúng có thể vì sống sót mà tiếp tục giết người không…
Nhưng về chuyện của hồ tiên, chú Lê nói mình cũng không rành, xét đến cùng ngày thường chú ấy tự cho mình rất cao giá, trước nay không giao6tiếp với thần tiên hoang dã, tất nhiên hiểu biết sẽ ít hơn. Nếu muốn nói có ai biết nhiều về mấy thứ này, vậy chỉ có thể nhắc đến người “chú họ” kia của tôi thôi.
Tôi do dự không biết có nên gọi điện thoại cho chú họ không, cũng không biết bây giờ chú ấy còn có thể nghe điện thoại của5tôi hay không.
Tuy rằng chưa chắc ăn cho lắm, nhưng tôi vẫn bấm gọi số điện thoại của chú họ, điện thoại đổ hai hồi chuông, một giọng nói quen thuộc truyền tới: “Tiến Bảo?”
“Chú họ, gần đây chú thế nào rồi?” Tôi hỏi thăm một câu lạnh nhạt.
Giọng chú họ lại vang lên lần nữa: “Vẫn giống lúc trước, trừ việc thím họ3của cháu không còn, những chuyện khác đều như nhau…”
Tôi thật lòng không biết những lời này của chú là vì thật sự nhớ thím họ, hay chỉ là vì nói cho tôi nghe. Xem ra một khi trong lòng có ngăn cách, mặc kệ đối phương nói cái gì cũng đều để lại ba phần nghi ngờ, đối thoại như vậy thật là khiến người ta mệt mỏi,
Vì thế tôi vội chuyển đề tài về chuyện chính: “Chú họ, chỗ cháu gặp phải chút chuyện, không biết giải quyết như thế nào…”
“Ừ, cháu nói nghe thử xem…” Chú họ vẫn nói với tôi bằng giọng điệu bình thường hay dùng.
Tiếp đó tôi kể lại từ đầu đến cuối chuyện xảy ra ở đây cho chú, chú họ nghe xong trầm mặc một lát, sau đó mới nói với tôi: “Mấy hồ tiên này đều là tiểu tiên mới nhập đạo, nếu không có hồ tiên đạo hạnh cao dạy dỗ, chuyện gì chúng nó cũng dám làm. Thế này đi, trước tiên cháu cứ ở đó nghỉ ngơi mấy ngày, đến lúc đó sẽ tự có người tìm cháu nhận chúng.”
Sau khi cúp điện thoại của chú họ, tôi thầm nghi ngờ, có người tới đón chúng? Chẳng lẽ là chú họ tới? Nhưng nếu là chú ấy tới thì nói mình tới là được, làm gì phải nói có người sẽ tới đón bọn nó đi? Nhưng nếu không phải chú họ tới, vậy người đó là ai chứ?
Chú Lê thấy sau khi tôi nói chuyện điện thoại với chú họ xong thì mày nhăn càng chặt, bèn hỏi tôi làm sao vậy? Có phải xảy ra chuyện gì hay không?
Tôi lắc đầu nói: “Không có chuyện gì, chú họ của cháu bảo chúng ta ở đây chờ mấy ngày, đến lúc đó chú ấy sẽ để người tới đón mấy con hồ ly này đi, chú ấy nói đạo hạnh của bọn nó quá thấp, thả ra rất dễ làm xằng làm bậy…”
Chú Lê nghe thế gật đầu: “Chú họ cháu nói có lý, dù sao chuyện ở mỏ vẫn chưa xử lý xong, dù sao chúng ta cũng phải ở thêm mấy ngày.”
Buổi tối Triệu Hải Thành trở về nói, cảnh sát đã tìm được thi thể của tất cả nhân viên mất tích ở trong hang rồi, hơn nữa bọn họ còn nói nguyên nhân những người này chết rất kỳ quặc, tình hình cụ thể còn phải chờ có báo cáo khám nghiệm tử thi mới nói.
Còn bên phía tổng công ty, vừa nghe nói đã tìm được thi thể trong mỏ, họ lập tức thông báo cho người nhà của nạn nhân, ước chừng ngày mai là mọi người đều tới nơi, đến lúc đó sẽ rất náo nhiệt.
Tôi nghe thế bèn hỏi Triệu Hải Thành: “Giờ đã tìm được rồi, bên tổng công ty không cử người tới xử lý à?”
Triệu Hải Thành cười khổ: “Không phải là tôi à, tổng giám đốc Cao cho tôi toàn quyền xử lý…”
“Xảy ra chuyện lớn như vậy, chẳng lẽ một quản lý cấp cao cũng không tới?” Tôi giật mình nói.
Chú Lê lại ở một bên nói không mặn không nhạt: “Không phải bọn họ không muốn tới, mà là không dám tới, những quản lý cấp cao đó phỏng chừng đều sợ là sau khi mình tới, sẽ có cùng một kết cục với mấy nhân viên mất tích kia…”
Lúc này đột nhiên vẻ mặt của Triệu Hải Thành nghi ngờ hỏi chúng tôi: “Phòng này có mùi gì ấy! Khó ngửi quá! Chắc là do lâu rồi không có ai ở, không được, tôi phải bảo khách sạn đổi cho mọi người một phòng khác.”
Chú Lê xua tay nói ngay: “Chuyện này không trách khách sạn người ta được, là mùi ám trên người chúng tôi sau khi ra khỏi hang đá, ước chừng cần thời gian mấy ngày mới có thể tản đi hết…”
Nhắc tới hang đá, vẻ mặt Triệu Hải Thành thấp thỏm hỏi chú Lê: “Đại sư, ông nói cái chết của những quản lý kia… Rốt cuộc là chuyện như thế nào?”
Chú Lê thấy anh ta hỏi như vậy thì nói với vẻ mặt thần bí: “Là bọn họ chọc giận yêu quái trong núi này, cho nên mới bị trả thù.”
“Chọc giận? Chẳng lẽ là bởi vì…” Triệu Hải Thành muốn nói lại thôi.
Tôi lập tức nói tiếp câu của anh ta: “Đúng vậy, chính là bởi vì chuyện lén lút xả nước thải này, yêu quái của núi ở trong hang này, bình thường với người trong mỏ nước sông không phạm nước giếng, sau này mấy quản lý ra lệnh xả nước thải vào hang của chúng, lúc này mới khiến chúng trả thù, cho nên lén lút xả nước thải mới là chuyện mấu chốt, nếu về sau muốn khu mỏ bình yên, vậy thì không thể lén xả nước thải nữa!”
Sắc mặt của Triệu Hải Thành hơi khó coi: “Tôi sẽ về nói chuyện với tổng giám đốc Cao, nhưng cuối cùng quyết định thế nào, không phải là việc tôi có thể nói được.”
Tôi vỗ bả vai của anh ta nói: “Tôi cũng biết anh rất khó xử, nhưng chuyện này có thể nhỏ cũng có thể lớn, anh nhìn kết cục của mấy quản lý kia là biết rồi đó.”
Triệu Hải Thành gật đầu: “Tôi hiểu, nếu… cuối cùng họ vẫn khăng khăng ý đó, tôi đây cũng chỉ đành từ chức, suy cho cùng làm việc ở xí nghiệp như vậy sẽ không có tương lai.”
Đợi sau khi Triệu Hải Thành rời khỏi, tôi mới thả năm con hồ ly vẫn nhốt trong nhà vệ sinh ra. Những con vật này đúng là thông minh không kém những động vật khác, trước khi nhốt lại tôi đã nói với chúng nó rằng: “Một lát có người ngoài tới, trăm ngàn lần không được phát ra bất kỳ tiếng gì, nếu không bị người khác phát hiện sẽ hỏng việc…
Lúc ấy tôi cũng không biết mấy đứa chúng nó có hiểu không, nhưng giờ xem ra, đúng là không hề phát ra một chút tiếng động nào!
Ngày mai người nhà của người chết đến, chú Lê sẽ bận rộn, bây giờ nếu phía Cao Ngọc Lương không ai chịu tới, vậy trọng trách trấn an những người nhà đó lại rơi xuống đầu Triệu Hải Thành và chú Lê. Tất nhiên chú Lê có ưu thế của chú, bởi vì thông thường dưới tình huống như vậy, người nhà của người chết sẽ càng sẵn lòng tin tưởng lời nói của đại sư phong thuỷ hơn.
Còn tôi và Đinh Nhất phải lái xe đến thị trấn bên cạnh tìm một bệnh viện thú y, khám cho mấy con thú này, vì thế mới sáng sớm, chúng tôi bắt đầu chia nhau hành động…