Mao Khả Ngọc đúng là kẻ lòng dạ độc ác, nếu hắn muốn trả thù ai thì nhất định sẽ rất tuyệt tình..
Trong trí nhớ của A Linh, kết cục của những người cha mẹ nuôi kia rất thảm, mấy người nhà họ đều lần lượt qua đời một cách kỳ lạ vì đủ lý do ngoài ý muốn và vào cùng một thời gian.
Từ đó về sau, A Linh sống cùng Mao Khả Ngọc, đi theo hắn vào Nam ra Bắc, làm đủ chuyện xấu xa..
Ở trong thế giới của cô ta không có cái gọi là thị phi đúng sai, chỉ cần là chuyện sư phụ muốn làm thì đó là điều đúng, ngược lại là sai.
Lúc này, chuông đồng trên người A Linh đánh thức tôi từ trong ký ức tàn hồn của2cô ta, làm tôi không thể không trở về hiện thực lần nữa, đó là tôi không chỉ đang lạc đường trong băng tuyết, mà còn phải đỡ một kẻ mù là Mao Khả Ngọc..
Và người dẫn đường phía trước chính là A Linh đã biến thành xác sống.
Tôi chưa bao giờ nghĩ ba chúng tôi sẽ có lúc bi thảm như vậy, càng chưa từng nghĩ tới tôi và Mao Khả Ngọc có thể chắp vá thành một đội
Có lẽ phải chiều theo tốc độ của hai người chúng tôi nên cứ đi một lúc, A Linh lại dừng lại, thỉnh thoảng còn phải quay về vài bước..
Tôi luôn tò mò về việc nếu A Linh chạy hết tốc lực có thể nhanh đến thế nào? Vì sao hai chúng tôi đã đi gần ba7tiếng mà vẫn không trở về được chỗ ban đầu lúc cô ta bắt tôi?
Ngay lúc tôi thấy vừa mệt vừa đói, đột nhiên tôi nghe được hai tiếng chuông đồng tương tự nhau vang lên, tôi mừng rỡ
Một tiếng chuông khác không cần nói, chắc chắn chính là nửa chuỗi chuông còn lại trong tay Đinh Nhất!
Mao Khả Ngọc nghe thấy cũng sững sờ, có lẽ hắn không biết vì sao lại có một chuỗi chuông đồng khác? Thế là tôi vừa nhanh chóng đỡ hắn đi về hướng tiếng chuông kia, vừa giải thích: “Chuỗi chuông kia bị Đinh Nhất chém đứt thành hai khúc...”
Mao Khả Ngọc nghe xong thì gật đầu nói: “Thảo nào.” Đinh Nhất và lão Triệu nhanh chóng xuất hiện ở trong khu rừng phía trước, xem ra bọn họ9cũng nghe được âm thanh của nửa chuỗi chuông trên người A Linh nên mới tìm tới..
Nhưng vừa nhìn thấy bọn Đinh Nhất, A Linh đang đi tuốt phía trước đột nhiên tru lên như dã thú, dường như muốn uy hiếp không cho họ đến gần chúng tôi
Tôi thấy vậy thì than thở: “Bây giờ mặc dù A Linh có thể bảo vệ mày, nhưng vẫn không biết phân biệt thị phi...” Mao Khả Ngọc nhẹ nhàng gọi A Linh: “A Linh..
Tới đây!” A Linh nghe xong lập tức thôi gào thét, ngoan ngoãn chạy về bên cạnh chúng tôi
Cảnh này làm bọn Đinh Nhất phải ngây người, chắc họ không ngờ tới việc A Linh đã biến thành xác sống mà lại có thể hiểu tiếng người
Lão Triệu bước nhanh đến bên cạnh tôi,5mặt anh ấy đầy lo lắng hỏi tôi: “Thế nào rồi? Cậu không bị thương chứ?”
Tôi lắc đầu: “Trừ mấy vết va đập xanh tím trên đùi thì mọi thứ đều tốt ạ..
Thật ra A Linh cũng không muốn làm hại em, chúng em...”
Lúc này lão Triệu mới nhìn sang Mao Khả Ngọc: “Mắt hắn làm sao thế?”
Tôi thật thà nói: “Có thể là bị cành cây làm bị thương, em chỉ mới băng bó đơn giản cho hắn, trên người anh có thuốc không?” Lão Triệu nghe vậy, nhanh chóng mở chiếc khăn quàng cổ tôi đã băng trên mặt Mao Khả Ngọc ra, muốn kiểm tra vết thương của hắn
Nhưng chỉ nhìn qua thôi anh ấy đã lặng ngắt, có lẽ anh ấy cũng đoán giống như tôi, xem ra mắt của Mao Khả3Ngọc sợ là hỏng thật rồi.
Mao Khả Ngọc vẫn bình tĩnh hỏi: “Nghiêm trọng lắm à?” Lão Triệu lắp bắp: “À..
Vẫn, tạm ổn, trước hết tôi đắp cho anh một ít thuốc bột giúp cầm máu nhanh thử xem sao.” Tôi thầm cười khổ, thật ra bản lĩnh lừa người khác của lão Triệu cũng chẳng ra sao
Chẳng phải bác sĩ vẫn thường xuyên nói dối người bệnh đấy à? Sao mà nói dối cũng sứt sẹo như vậy chứ?
Có lẽ Mao Khả Ngọc cũng đã đoán ra được mắt hắn không thể chữa khỏi, vì vậy hắn gật đầu, nói: “Được rồi, xem ra mắt tôi mãi mãi không thể nhìn thấy được nữa.” Nhất thời, bầu không khí trở nên lúng túng, tôi và lão Triệu cũng không biết nên nói gì để an ủi Mao Khả Ngọc
Ngược lại, Đinh Nhất nói thẳng: “Mày bắt đầu luyện thính lực từ bây giờ cũng không muốn đâu.” Đúng là tâm lý chịu đựng của Mao Khả Ngọc vô cùng mạnh mẽ, nếu không hẳn chắc chắn sẽ bị câu nói của Đinh Nhất làm cho tức đến mức chảy máu trong rồi
Bây giờ tất cả những yếu tố không an toàn đều đã kiểm soát được, nhưng đồng thời chúng tôi lại phải đối mặt với một hoàn cảnh khó khăn khác, đó chính là tiếp theo nên làm gì? Lúc trước Mao Khả Ngọc kiên quyết dẫn Paul và Louis đi, nhưng bây giờ hắn đã bị mù, A Linh lại biến thành như vậy..
Chẳng lẽ dự tính ban đầu của hắn vẫn không thay đổi ư?
Tôi nhìn A Linh giống như con chó nhỏ đứng bên cạnh Mao Khả Ngọc, thầm nghĩ nếu như Mao Khả Ngọc đưa A Linh về thì liệu có cách gì có thể cứu cô ta không nhỉ? Vì vậy tôi là người đầu tiên phá vỡ cục diện bế tắc: “Nếu đưa A Linh về tập đoàn Thái Long..
các người có cách gì cứu cô ta không?”
Mao Khả Ngọc hơi trầm tư, sau đó nặng nề nói: “Không thể đưa A Linh trở về...”
Tôi nghe vậy thì sững sờ, thật không ngờ Mao Khả Ngọc lại có thể nói ra những lời như vậy? Tôi nghi ngờ hỏi hắn: “Tại sao? Chẳng phải tập đoàn Thái Long các người có rất nhiều nhân viên nghiên cứu à? Chẳng lẽ bọn họ không có tiến triển gì về lĩnh vực này trong bao nhiêu năm nay?” Kết quả, Mao Khả Ngọc lắc đầu nói với vẻ đầy kiên quyết: “A Linh không thể trở về, nếu không nó sẽ bị mang đi làm thí nghiệm ngay.”
Tôi thấy ông cụ non Mao Khả Ngọc này cuối cùng cũng nói thật, bèn nhìn về phía hai người Paul và Louis, quả nhiên thấy sắc mặt hai người họ cũng trở nên rất khó coi..
“Nhưng với dáng vẻ này của cô ta thì bệnh viện thông thường không nhận chữa trị đâu.” Lão Triệu ở bên cạnh chen miệng vào
Mao Khả Ngọc cười lạnh lùng: “Vốn cũng không cần chữa trị
Nó đã là một người chết, còn cần thiết chữa trị ư?” Lúc này Louis giật mình nói: “Nhưng cũng không thể để cô ta ở trong tình trạng này mãi được.” “Có gì mà không được? Chỉ cần tôi có thể khống chế nó, đảm bảo nó không nổi điên rồi cắn người bậy bạ là được.” Mao Khả Ngọc đốp lại.
Tôi nghe ra được ý trong lời này của Mao Khả Ngọc, bèn hỏi đến cùng: “Ý của mày là..
tất cả mọi người đều không trở về tập đoàn Thái Long?”
Mao Khả Ngọc bất đắc dĩ cười khổ, nói: “Tập đoàn không bao giờ nuối kẻ vô dụng, bây giờ tao đã mù, nếu lại mang A Linh về cùng nữa, không những không bảo vệ được nó, mà có khi ngay cả tao cũng bị đuổi đi..
Như vậy thì thà tao đưa nó đi ẩn cư ở nơi hẻo lánh nào đó
Đến khi nào..
trước khi tao chết, tao sẽ đích thân chấm dứt cuộc sống của nó, đưa nó đi cùng.”