Mục lục
Người Tìm Xác
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lúc này tôi quay đầu nhìn mặt trăng trên trời và nói: “Năm xưa, ngày xảy ra chuyện có phải vừa đúng vào mười lăm âm lịch không?”

Vì quá khiếp sợ nên Phương Tư Triệu hoàn toàn không nghe thấy lời tôi

Tôi bèn hơi đẩy mạnh anh ta một chút và bảo: “Anh tỉnh táo lại đi, bọn họ đã chết lâu rồi, đây là âm hồn của bọn họ bị nhốt ở đây thôi...” Phương Tư Triệu không tin tưởng lắm: “Nhưng trước đây tôi trở về bao nhiêu lần như vậy, tại sao không một lần nào nhìn thấy họ chứ?”.

“Đó là bởi vì anh về không đúng vào ngày mười lăm âm lịch! Nếu tôi đoán không nhầm3thì buổi tối năm bọn họ xảy ra chuyện cũng đúng vào ngày mười lăm âm lịch, nhưng vì đợt đó trời mưa nên không có ai chú ý tới chuyện này.” Tôi nói nhỏ.

Cảnh trước mắt hoàn toàn trùng khớp với ký ức tàn hồn của Phỉ Phỉ, tôi và Phương Tư Triệu đứng ở trong sân không bao lâu thì trời bắt đầu đổ mưa nhỏ...

Lúc này có một người đàn ông đi ra sân liếc nhìn rồi lẩm bẩm: “Thời tiết kiểu quái gì thế này? Vừa rồi còn có thể nhìn thấy ánh trăng mà, giờ lại mưa nữa...”

Phương Tư Triệu ở phía sau tôi khẽ kêu lên: “Dương...” Ban đầu tôi còn sợ Phương Tư Triệu0đột nhiên nhìn thấy người thân quá cố sẽ kích động, kết quả từ đầu đến cuối anh ta vẫn thành thật đứng ở phía sau tối..

Xem ra cái tên này cũng khá lý trí, biết những người này không thể là người sống

Tôi thấy mưa rơi càng ngày càng to, bèn quay đầu nói với Phương Tư Triệu: “Vào nhà đã, nếu tôi nhớ không lầm, chú hai của anh sẽ về đây nhanh thôi...” Quả nhiên, không bao lâu sau đã thấy Phương Tư An đi từ bên ngoài vào với vẻ mặt tối tăm

Người trong nhà nhìn thấy gã đột nhiên trở về đều rất kinh ngạc

Ông nội của Phương Tư Triệu vội vàng gọi gã vào phòng,5hỏi có phải gã lại gây ra tai họa gì không?

Lúc đầu Phương Tư An còn không thừa nhận, nói rằng mình làm ăn rất lớn, sắp sửa mua nhà trong thành phố rồi! Nhưng ông cụ Phương vốn không tin đứa con thứ hai này của mình, nên nổi giận và lớn tiếng trách móc: “Anh cho tôi là thằng khờ hả? Mỗi lần anh thua tiền đều giở cái bài này! Nói mau! Rốt cuộc là làm sao?”

Bà cụ Phương nghe thấy hai cha con bắt đầu cãi nhau thì đẩy cửa đi vào khuyên: “Có chuyện gì thì nói đàng hoàng, la hét làm gì hả? Để người ngoài nghe thấy không hay đâu!”

Ông cụ Phương nghe thể4càng tức giận hơn, mắng to: “Đều do bà chiều quá đấy! Thằng cả và thằng hai nuôi cùng nhau, sao bà lại chiều thằng hai thành cái thói như hiện giờ hả? Nếu không phải tự nó không biết cố gắng, thì nhà ta cần gì phải bắt Hiểu Cương ở rể?! Đồ vô dụng! Bà sinh ra đứa con trai này xem như uổng phí rồi!”

Ông cụ càng mắng càng tức, càng tức càng mắng..

Cuối cùng Phương Tư An đột nhiên gào to lên: “Ai cầu xin ông sinh tôi ra? Tôi cứ như vậy đấy! Con trai lớn của ông tốt thì bảo con lớn của ông nuôi ông đi! Còn tìm người ở rể làm gì hả?!”

“Mày..

Cái9đồ láo toét này! Tối nay mày về là cố ý muốn làm tao tức chết đúng không!” Ông cụ Phương tức đến mức cả người run rẩy.

Có lẽ những lời này đã nhắc nhở Phương Tư An, gã đột nhiên xìu xuống và nói: “Cha! Cha không thể mong cho con trai cha tốt được à? Thật sự không phải vì thua tiền mà con mới trở về, con muốn cha cho con mượn ít tiền vốn để làm ăn..

Cha cũng biết con vất vả lắm mới trả hết được số tiền kia, sao con còn có thể đi đánh bạc nữa chứ? Con chỉ muốn mở rộng việc làm ăn của mình thôi, nhưng làm ăn lớn mà không có tiền vốn cũng không được!” Ông cụ Phương vốn không tin lời Phương Tư An, ông cầm lấy một cái chổi nhỏ trên giường đất, quất vào người Phương Tư An và nói: “Anh lại về lừa tiền có phải không? Anh không thể để tôi thanh thản sống lâu thêm mấy năm nữa à? Anh không thể sống thành thật được mấy năm hay sao?!”

Bởi vì tiếng động trong phòng phía Đông quá lớn, cho nên Phương Tư Quyền và chồng là Vương Hiểu Cương vội đẩy cửa đi vào xem

Ông cụ Phương thấy con gái và con rể đi vào thì ngoảnh mặt đi, hờn dỗi quay lưng về phía mọi người.

Phương Tự Quyên thấy thể thì tức giận nói với Phương Tư An: “Anh hai, sao anh lại chọc cha giận đến mức này? Tự anh hỏi lại lương tâm mình xem, mấy năm nay cha trả nợ cờ bạc cho anh bao nhiêu lần rồi?! Sao anh cứ không làm người ta bớt lo thế? Mình sống đàng hoàng không được hay sao? Anh xem anh cũng già đầu rồi, anh không biết vì sao mình không tìm được vợ hả? Em gái như em mà đã con cái đề huề rồi, chẳng lẽ anh không sốt ruột à?”

Phương Tư An thấy cả em gái cũng có thể dạy bảo mình thì lập tức trừng mắt quát: “Khi nào thì đến lượt mày nói chuyện trong cái nhà này?! Đừng tưởng dắt được thằng về ở rể là có thể nắm quyền cái nhà này nhé!”

Phương Tư Quyên lập tức nổi trận lôi đình: “Phương Tự An, sao da mặt anh lại dày như vậy hả? Đúng là súng máy cũng không bắn thủng được! Vừa rồi anh nói anh cả không nuôi cha mẹ, thể anh có biết mỗi năm anh cả đều gửi tiền về nhà không, còn anh thì sao?! Vừa trở về là đòi tiền, anh nói xem anh đã hơn ba mươi tuổi mà sao còn không biết xấu hổ bắt cha mẹ phải nuôi thể?! Hôm nay tôi nói rõ ràng cho anh biết, cái nhà này vẫn luôn là tôi nắm quyền, bởi vì quanh năm suốt tháng, tất cả tiền của cái nhà này đều là do hai vợ chồng chúng tôi đổ mồ hôi sôi nước mắt ngoài ruộng kiểm về! Anh có mặt mũi gì mà trở về đòi chúng tôi tiến để tiêu hả?!”

Vương Hiểu Cương thấy vợ mình càng nói càng khó nghe nên liên tục kéo cô ấy và nói: “Được rồi, ít nói vài câu đi, anh hai có chỗ khó xử của anh hai..

Anh hai chắc còn chưa ăn cơm nhỉ? Em và Tư Quyên ra ngoài nấu cơm, mọi người cùng bình tĩnh lại trước đã, đều là người một nhà, có cái gì ngồi xuống từ từ nói.”

Tôi và Phương Tư Triệu giống như xem phim, nhìn những người này cãi cọ ầm ĩ ở trước mặt chúng tôi, bọn họ không hề có phản ứng đối với sự xuất hiện của chúng tôi..

Phương Tư Triệu thầy cô và dượng đi ra ngoài nấu cơm thì tự lẩm bẩm: “Chẳng lẽ bởi vì một trận cãi vã này mà phải giết người ư?”

Tôi lắc đầu: “Không đơn giản thế đâu, tiếp tục xem sẽ biết.” Quả nhiên, khi hai vợ chồng Phương Tự Quyên đi ra ngoài nấu cơm thì nghe bà cụ Phương nói nhỏ với ông cụ nhà mình: “Không phải trong nhà còn có chút tiền đấy à, hay là cứ đưa trước cho thằng hại dùng đi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK