Hắn thấy tôi nhìn mình với vẻ thương cảm thì giận lắm, bèn rút một con dao găm từ phía sau ra và nói: “Tao không tin ấn này của mày có thể đóng được vào tận xương?!” Tôi lạnh cả2gáy... Cái gì?! Không phải thằng cha này muốn khoét cái ấn trên cổ tôi đấy chứ? Ông đây không sợ chết, cũng chẳng sợ khổ, chỉ sợ mỗi đau thôi!
Mặt tối tái xanh: “Mày... Mày, mày muốn làm gì?! Tao nói cho mày biết nhé! Cái ấn tỏa hồn này một khi đã được đóng lên là hòa vào cơ thể tao, nó không phải là thứ mà sức người có thể xóa được! Chuyện mày xóa tên ở dưới Âm Ti, tao cũng biết rồi, chẳng5lẽ mày không sợ tao nói cho Hắc Bạch Vô Thường à?” Lương Phi cười khẩy: “Sợ chứ, thế cho nên tạo mới muốn thử xem có lấy được cái thứ này xuống không, nếu thực sự không được, tạo đành phải giam mày ở một nơi không ai có thể tìm thấy, lúc nào tao chết thì mày mới được tự
do...”
Lòng tôi phát lạnh... Nếu hắn làm thế thật thì tôi thà chết quách đi cho xong?! Nhưng tiếc rằng cơ thể tôi đang cứng ngắc, chẳng6thể phản kháng được, chẳng lẽ tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn tên điên này khoét thịt mình xuống ư? Đúng lúc tôi nhắm mắt chờ chết thì nghe thấy tiếng soạt soạt ở phía cửa sổ, một thứ từ bên ngoài phá cửa sổ mà vào, đánh liên tiếp lên người Lương Phi, hình như Lương Phi không chịu nổi nên ngã xuống đất. Nhìn kỹ lại, tôi phát hiện thí đánh lên người Lương Phi là một chiếc la bàn đang còn xoay tròn, thứ5này trông rất quen, đây chẳng phải là chiếc la bàn bảo bối mà chú Lê vẫn thường mang theo bên người à? Vừa nhìn thấy thứ này, tôi đã cảm thấy thân thiết! Ông chủ của tôi ơi! May mà chú đã tới rồi, trễ thêm tí nữa chắc miếng thịt kia của cháu không giữ nổi mất!! Lương Phi bò dậy, giơ con dao lên muốn đâm về phía cổ của tôi, hắn đang cố giãy giụa làm ra hành động cuối cùng.
Dù vừa rồi chiếc3la bàn của chú Lê đã đánh Lương Phi ngã xuống đất, nhưng sao họ mãi mà vẫn chưa xuất hiện thể? Thấy con dao sắp đến gần mình, tôi cảm thấy chán nản, chẳng lẽ hôm nay tôi không thể thoát khỏi một dao này?
May mà... vào lúc mũi dao sắp đâm thủng làn da tối, cơ thể Lương Phi lại bị ai đó đá bay, đập lên bức tường đối diện. Người đá được cú đá mạnh như vậy, không cần nhìn tôi cũng biết là Đinh Nhất.
Quả nhiên, một bóng đen phi đến trước người Lương Phi, đánh cho hắn không đáp trả lại được cú nào... Tôi lo lắng Đinh Nhất sẽ đánh chết thằng cha Lương Phi này nên vội hô to: “Đừng đánh nữa, anh mau qua đây rút kim trên người tôi xuống với!!”
Đinh Nhất dừng tay lại, chạy tới chỗ tôi xem tình hình, vẻ mặt anh ta rất giận dữ, nếu vừa rồi tôi không lên tiếng ngăn cản, e rằng Lương Phi đã bị đánh chết rồi.
Cơ thể tôi đã không được cử động trong thời gian dài, thấy Đinh Nhất chạy tới chỗ mình, tôi vội thúc giục anh ta mau nhổ kim trên cổ tôi xuống. Đinh Nhất kiểm tra một lúc rồi nói: “Hay là chờ chú Lê đến rồi hẵng nhổ...” Nhưng tôi không muốn bị đứng yên ở đây thêm một phút giây nào nữa, bèn nóng nảy bảo Đinh Nhất: “Không sao đâu, anh mau rút ra cho tôi đi, tôi đứng mãi khó chịu lắm rồi...” Đinh Nhất không khuyên được tôi nên đành rút cây kim ra... Nhưng cả hai chúng tôi đều không chú ý tới Lương Phi đang nằm co quắp trên mặt đất, trên gương mặt hắn nở một nụ cười.
Chú Lê vừa bước vào thấy cảnh Đinh Nhất đang định nhổ kim trên người tôi thì hét lên: “Đừng nhổ!”
Nhưng chú ấy vẫn chậm một bước, trên tay Đinh Nhất đã cầm một cây kim rồi. Cùng lúc đó, tôi đột nhiên thấy cơ thể mình có cảm giác rất khó tả, giống như máu toàn thân đang lộn nhào vậy... Ngay sau đó, tôi cảm thấy cổ họng mình ngòn ngọt, phun ra một ngụm máu! Lương Phi nằm trên đất thấy tôi thổ huyết thì cười một tràng dài, hắn vừa cười vừa nói: “Không phải ai cũng nhổ được đám kim này của tao đâu! Một khi nhổ sai, máu trong người sẽ đảo ngược... Chúng mày đã nhổ sai một cây rồi... Ha ha... Ha ha... Chỉ cần sai quá ba cây thì Trương Tiến Bảo có ấn tỏa hồn cũng ích gì? Sau này nó còn chẳng giống như tạo, chỉ có thể làm xác sống à! Ha... Ha... Ha...”
Tôi gắng đè nén cơn tức đang cuộn trào trong ngực rồi nói với Lương Phi: “Mày xứng đáng sống cô độc một mình lắm, nếu hôm nay Trương Tiến Bảo tao không chết, tao thề sẽ cho mày đi đoàn tụ với Lương Tuệ...”
Đinh Nhất cũng tự trách mình, anh ta liên tục nói mình không nên nghe theo tôi! Tôi thở dài và an ủi anh ta: “Không sao đâu, chẳng phải tôi chỉ nôn ra một ngụm máu thôi à? Không chết được đâu...” Chú Lê tới xem xét cẩn thận mười hai cây kim còn lại trên cổ tôi, sắc mặt chú hơi thay đổi: “Mười ba cây kim này không đơn giản đâu, mỗi kim đều đâm vào huyệt tỏa hồn, đủ mười ba huyệt, nếu cháu mà không có ấn tỏa hồn bảo vệ thì hồn phách đã rời khỏi cơ thể từ lâu rồi.”
Thấy chú Lê nói rõ ràng như vậy, tôi còn tưởng chú ấy có cách xử lý! Nào ngờ lão già này lại lắc đầu, nói: “Chú không nhổ được đâu...” Tôi nghe mà suýt khóc: “Hả?! Vậy cháu phải làm sao bây giờ? Đâu thể cứ để cháu cứng đơ mãi như thế này chứ?”
Chú Lê thấy tôi sợ thật thì an ủi: “Không sao... Chú họ cháu sắp tới rồi.”
Tôi nghe thấy chú họ sắp tới thì sự lo lắng trong lòng cũng giảm xuống một ít... Trong lúc tôi đứng yên ở đây chờ chú họ, Đinh Nhất đã cứu được Viên Mục Dã, cũng may máu trên mặt đất không phải của cậu ta, mà là Lương Phi thịt một con gà lấy máu. Xem ra quan tâm quá sẽ bị loạn! Thật ra nếu lúc đó Đinh Nhất cẩn thận kiểm tra máu trên mặt đất, sẽ phát hiện đó không phải là máu người.
Lương Phi coi như cũng có tài, tùy tiện bày một trận pháp là có thể tách tôi và Đinh Nhất ra. Vừa rồi tôi biến mất ngay trước mặt của anh ta, nếu không phải chú Lê tới đúng lúc, chỉ sợ Đinh Nhất còn đang đi vòng quanh trong phòng!
Không biết chú họ đang gặp chuyện gì, trước đó nói là hai ngày sẽ đến, nhưng hôm nay đã qua nhiều ngày như thế, vậy mà chỉ nói “Tới ngay bây giờ!” Viên Mục Dã nhìn kim trên cổ tôi, sau đó nói với Lương Phi: “Trên người này còn kim không? Nếu không thì bọn tao cũng châm cùng vị trí trên người mày vài kim nhé?”
Lương Phi biến sắc: “Mày là cảnh sát, sao có thể làm như thể được?!”