Tên kia ngẩng đầu nhìn tôi, cũng ngập ngừng muốn nói lại thôi giống Hàn Cẩn..
Tôi bó tay rồi, trong đầu nghĩ sao mấy người này khi ở thực tại đều là những người có tính cách quyết đoán, mà vào đến trong giấc mơ của tôi đều biến thành ấp a ấp úng như thế này? Thế là tôi than nhẹ một tiếng: “Đứng lên mà nói, đám quỷ bên cạnh đều đang nhìn kia kìa.” Người tự xưng là “Vũ An Hầu” lúc này mới thẹn thùng đứng dậy, tôi thấy xích tỏa hồn trên người hắn quá nặng nề, nên nói với mười tên quỷ sai bên cạnh: “Tháo mấy thứ này ra cho hắn...” Tên quỷ sai đứng2đầu thận trọng đáp: “Khởi bẩm Quân thượng, vong hồn này sát khí quá nặng, mấy quỷ sai được cử đi trước đó đều bị hắn đánh trở về, chúng tiểu nhân hôm nay phải đồng thời xuất kích mới bắt được hắn về đây
Nếu như tháo xích tỏa hồn trên người hắn, chỉ sợ..
Chỉ sợ là...” Tên quỷ sai này sao mà lảm nhảm nhiều thế, tối sầm mặt lại nói: “Tháo...” Thật ra lúc đó tôi cũng không cảm thấy mình ghê gớm, thế nhưng lại dọa tên quỷ sai cầm đầu run như cầy sấy: “Vâng vâng vâng..
Tiểu nhân, tiểu nhân sẽ đi tháo xích ngay” Tôi nhìn tên quỷ sai cầm đầu run rẩy tháo xích tỏa hồn7to bằng miệng chén từ trên người Vũ An Hầu xuống, bèn chủ động đưa tay ra kéo hắn đứng lên...
Sau khi đứng vững, vẻ mặt hắn áy náy nói một chữ: “Ta...” Mẹ nó, lại nói có một chữ, nếu như trong hiện thực Đinh Nhất mà cứ ăn nói kiểu này với tôi, chắc tôi cũng phát điên lên mất! Tôi làm ra vẻ thoải mái bảo: “Đừng ở đây ta ta nữa, chuyện đã xảy ra rồi ngươi có hối hận cũng vô ích, nếu không người bù đắp đi.”
Hắn nghe tôi nói vậy thì mắt sáng lên, giống như nhìn thấy tia hy vọng: “Ta nhất định sẽ dùng hết khả năng của mình...”
Mặc dù tôi không biết9tên có ngoại hình giống Đinh Nhất này đã làm chuyện gì có lỗi với tôi, có thể hắn đã giết người, nhưng bây giờ hắn đã chết rồi, tôi còn có thể nói gì? Tóm lại, mặc kệ là hắn lừa tiền tôi, hay cướp vợ của tôi..
Người đã chết rồi, mọi chuyện chẳng còn quan trọng nữa
Lúc này tôi thấy xung quanh âm hồn quỹ càng ngày càng nhiều, nên nói với tên quỷ sai cầm đầu: “Bảo bọn họ giải tán hết đi, đừng túm tụm ở đây nữa, phải đến chỗ nào thì đưa đến chỗ đó đi.”
Tôi vừa nói xong, những vong hồn đang quỳ xung quanh đều khóc toáng lên, còn thi nhau gào hét nói5mình chết oan uổng, cầu mong Minh Vương điện hạ có thể giải oan cho họ..
Trong lúc nhất thời vạn quỷ đều than khóc, khiến tôi nhức hết cả đầu.
Tôi không chịu được bịt chặt lỗ tai, muốn chặn những tiếng khóc than của đám quỷ lại..
Nhưng những tiếng khóc than này không ngừng chui vào đầu tôi, làm thế nào cũng không ngăn được
Cuối cùng tôi thực sự không chịu nổi nữa, trời đất quay cuồng, trước mặt tối sầm, cả người dường như rơi vào bóng tối vô định..
Xem ra cuối cùng tôi cũng tỉnh khỏi giấc mộng này rồi.
Khi tôi tỉnh lại, cảnh vật trước mắt đã vô cùng quen thuộc, tôi đã quay về hiện tại
Có điều, tư3thế của tôi khi tỉnh lại hơi kỳ lạ, tôi tỉnh lại khi đang đứng?
Thật ra tôi chưa từng nghĩ mình có thể tỉnh lại, bởi vì lúc đó tên kia đã nói rất rõ, một khi tôi chọn để hắn ra, tức là chủ động đưa thân thể cho hắn
Nhưng tình huống trước mắt khiến tôi rất kinh ngạc, tôi đang cầm súng của Hồ Phàm trong tay, nòng súng chỉ thẳng vào hắn, còn chính giữa trán hắn đã bị một viên đạn bắn thủng
Xem ra một khắc trước khi tỉnh lại “tôi” đã bắn chết Hồ Phàm..
Từ ánh mắt khiếp sợ của Hồ Phàm không khó để nhận ra hắn không thể tin được, hắn lại chết trong tay tôi
Mặc dù tôi cũng chưa biết nên phản ứng thế nào, cảm thấy hình như có điểm gì đó không đúng..
Nhưng cũng không nói rõ được điểm nào không đúng
Ngay sau đó, thân thể Hồ Phàm nghiêng một cái ngã xuống đất, chết hẳn.
Lúc này tôi mới nhận ra mình vẫn đang đứng trong khoang thương gia trên máy bay, những hành khách ngồi ở đây không biết đã đi đâu
Chú họ và lão Triệu đang ở phía trước tay chân luống cuống làm gì đó, chẳng ai mảy may chú ý đến chuyện tôi đã giết người,
Còn cô tiếp viên hàng không theo phe Hồ Phàm lúc này đang nhìn tôi như nhìn thấy quỷ, trong mắt đầy sự sợ hãi..
Tôi nhìn thấy cô ta, trong lòng đột nhiên có cảm giác muốn giết người, cảm thấy muốn giết hết tất cả bọn chúng
Cô gái kia dường như hiểu được ánh mắt của tôi, lập tức quỳ xuống sàn: “Đừng giết tôi..
Tôi vì tham tiền thôi, không phải đồng bọn của chúng! Chúng ta đều là người Trung Quốc, xin anh đừng giết tôi...” Cuối cùng lý trí cũng chiến thắng cảm xúc muốn giết chóc trong lòng tôi, tôi từ từ hạ khẩu súng trong tay xuống
Lúc này trong tai tôi đột nhiên vang lên tiếng rít gào bén nhọn, nghe thấy tiếng rít đó, mọi âm thanh xung quanh dường như đều biến mất, tôi không nghe được chú họ và lão Triệu đang nói cái gì
Nhưng lập tức tôi nhìn thấy hình như lão Triệu đang xử lý vết thương cho ai đó, máu không ngừng chảy ra giữa những ngón tay của anh ấy, làm thế nào cũng không cầm máu lại được
Tôi lắc người ung dung đi đến xem, thấy Đinh Nhất mặt tái nhợt nửa năm nửa ngồi ở đó, hai mắt nhắm chặt.
Đinh Nhất bị thương, còn bị thương rất nặng, xem ra bị trúng ít nhất bốn năm phát đạn
Nhưng điều kỳ lạ là tôi không hề cảm thấy chút bi thương nào, chỉ lạnh nhạt nhìn lão Triệu hốt hoảng xử lý vết đạn trên người anh ta.
Không đúng..
Cảm giác này không bình thường, tôi không thể không có chút cảm giác nào? Đinh Nhất là anh em của tôi, anh ta bị thương nặng, sống chết không rõ, đáng lẽ tôi phải đau lòng, lo lắng phát điên lên mới đúng chứ! Vì sao lúc này tôi lại tỉnh táo đến lạ thường như vậy? Dường như chỉ có lý trí đang nói với tôi, tôi nên cảm thấy đau lòng, còn cảm giác của tôi lại không hề bị thương vậy
Loại cảm giác này quá con mẹ nó không tốt! Lạ thật! Nhất định có vấn đề ở chỗ nào đó rồi..
Lúc này tôi quay sang nhìn cô tiếp viên hàng không vẫn đang quỳ xuống sàn, lập tức một hình ảnh thoáng qua trong đầu tôi.
Trong hình ảnh đó, Đinh Nhất đang muốn cướp súng từ tay một tên thuộc hạ của Hồ Phàm, không biết từ khi nào cô tiếp viên hàng không này rút ra một khẩu súng từ từ hướng về phía tôi..
Xem ra khi đó “tôi” đã quá tự tin, cho rằng dù thế nào Hổ Phàm cũng sẽ không giết mình.
Là Đinh Nhất ở thời khắc cận kề đã đỡ đạn giúp tôi, nếu không với thân thủ của anh ta sao có thể bị trúng đạn chứ? Tôi cũng không biết những hình ảnh này là từ ký ức của chính tôi, hay là từ ký ức tàn hồn của Hồ Phàm, tóm lại tôi không chút do dự đi đến trước mặt cô tiếp viên hàng không kia, lạnh lùng nhìn cô ta
“Xin anh..
đừng...” Cô tiếp viên hàng không liên tục vừa khóc vừa lắc đầu
Nhưng tôi không hề động lòng, đưa tay lên bóp cò súng...