Triệu Tranh chết đi sống lại, trong mắt người khác thì không có gì thay đổi, nhưng chỉ có chính hắn2biết, sau khi bị điện giật, hắn đã trải qua chuyện gì… Hết thảy những điều này giống như đang nằm mơ, nhưng trong mộng, Triệu Tranh lại không phải là Triệu Tranh, mà là một người tên Lữ Diệu Tổ.
Lữ Diệu Tổ này là con trai út của một thương nhân lớn ở Sơn Tây, vừa đi du học từ Nhật Bản về, trên cậu ta còn một anh trai là Lữ Diệu Tông, nhưng5lúc nhỏ anh ta từng bị thổ phỉ bắt cóc tống tiền, tuy sau này được chuộc về nhưng lại vì sợ hãi quá độ mà bệnh không dậy nổi, sức khoẻ ngày sau không bằng ngày trước.
Ông Lữ thấy con trai cả không kế thừa gia nghiệp được nên vội đưa con trai út ra nước ngoài học, hy vọng cậu ta học hành thành tài, trở về có thể kế thừa sản nghiệp to6lớn này của mình. Sau khi Lữ Diệu Tổ về nước, ông Lữ nhanh chóng thu xếp cho cậu ta một cuộc hôn nhân môn đăng hộ đối, hy vọng cậu ta có thể sớm đâm nhánh đẻ cành cho nhà họ Lữ.
Hết thảy những việc này vốn là chuyện hợp lẽ thường, nước chảy thành sông, nhưng trăm triệu lần không ngờ, ngay trước khi kiệu hoa vào cửa, cô dâu mới và tất cả5lễ hỏi đều bị một tên thổ phỉ tên Tôn Đại Hải cướp đi.
Đối với người nhà họ Lữ mà nói, chuyện này đúng là giống như sét đánh giữa trời quang, trước không nói có thể cứu người về được hay không, nhưng một cô gái trẻ chưa chồng đang yên lành rơi vào tay thổ phỉ, ai cũng không dám chắc điều gì, không chừng đến cuối cùng lại mất cả người lẫn của!
Bởi3vậy sau khi nhận được thư bọn bắt cóc gửi, trên dưới nhà họ Lữ có hai ý kiến khác nhau: Bà cụ nhà họ Lữ, cũng chính là bà nội của Lữ Diệu Tổ cho rằng cô cháu dâu này vẫn chưa vào cửa, cũng chưa được xem như người nhà họ Lữ của họ, nên đưa thư mà thổ phỉ gửi tới về cho nhà mẹ đẻ của cô ấy đi!
Thực tế, bà cụ Lữ cảm thấy cô dâu rơi vào tay thổ phỉ rồi thì dù cứu ra được cũng phải trả về, nhà họ Lữ của họ không thể cưới một cô gái không còn trong sạch vào cửa.
Tuy nhiên Lữ Diệu Tổ là người đi du học, đã được tiếp thu tư tưởng mới giáo dục mới, cậu ta kiên quyết phản đối quyết định này của gia đình. Tuy ngay từ đầu cậu ta cũng không đồng ý cuộc hôn nhân này lắm, nhưng nếu đã bị buộc vào cuộc hôn nhân này rồi, vậy cậu ta cũng đành chấp nhận.
Bây giờ cô dâu mới đã xảy ra chuyện, làm chồng chưa cưới mà lại không cứu, đúng là quá vô tình vô nghĩa. Một khi chuyện này lan truyền ra ngoài, phỏng chừng sau này sẽ không còn nhà ai dám gả con gái vào nhà họ Lữ nữa.
Ông Lữ nghe thế cũng cảm thấy con trai nói có đạo lý, việc hôn nhân này cũng không phải ông ấy tuỳ tiện chọn, đối phương chính là nhà buôn vải lớn nhất nhì trên tỉnh, nếu vì chuyện này mà có xích mích, vậy thì chuyện phiền phức sau này còn nhiều lắm!
Tuy nhiên bà cụ Lữ lại vẫn cứ nói kiểu gì cũng không được, kiên quyết không đồng ý cho cô dâu mới này vào cửa nữa! Cuối cùng Lữ Diệu Tổ đưa ra cách giải quyết, cho dù là nhà họ Lữ của họ không cần cô dâu mới này nữa, nhưng tốt xấu gì cũng phải chi tiền chuộc người về, coi như là hao tài miễn tai!
Lữ Diệu Tổ vốn muốn tự mang tiền đến chỗ Tôn Đại Hải chuộc người, nhưng nhà họ Lữ sợ cục cưng bảo bối này đi sẽ bị bắt luôn, vì thế mới để người dưới mang tiền chuộc và một bức thư từ hôn đến trại thổ phỉ, bảo chúng nhận tiền xong thì giao người cho nhà gái đưa về.
Ngay lúc đó Lữ Diệu Tổ còn không biết cô dâu mà mình chưa từng gặp mặt này trông như thế nào, chỉ biết là cô ấy tên Trần Tố Mai. Cùng lúc đó, bên phía nhà họ Trần cũng nhận được tin tức, sau khi họ biết chuyện nhà họ Lữ muốn từ hôn thì đã phái người đến trại thổ phỉ đón người ngay trong đêm.
Nhà họ Lữ vốn tưởng chuyện này thế là coi như qua, tuy nói hai nhà Lữ Trần không thành thông gia, nhưng cũng không đến nỗi bởi vậy mà thành thù. Chỉ là không thể ngờ, khi những người hầu nhà họ Trần đi đón tiểu thư quay về, chẳng ngờ lại không đón được Trần đại tiểu thư.
Hoá ra sau khi Trần Tố Mai biết được mình bị nhà họ Lữ từ hôn, lúc rời khỏi trại thổ phỉ đi ngang qua một vách núi, nhất thời bi phẫn khó nhịn nên nhảy vực tự sát. Những người hầu đến đón tìm kiếm dưới vách núi ba ngày ba đêm, nhưng không tài nào tìm được thi thể của Trần đại tiểu thư, cuối cùng cũng chỉ có thể cho rằng thi thể đã bị thú hoang trong núi ăn mất.
Sau khi nhà họ Trần biết được sự thật, hối hận chẳng kịp, vì sao phải hứa gả con gái cưng của mình cho gia đình thiếu đạo đức như nhà họ Lữ chứ!? Trần Tố Mai chính là cô con gái út mà ông Trần thương yêu nhất, từ nhỏ đã là hòn ngọc quý trên tay cả nhà.
Nào ngờ đâu con gái mình yêu thương như châu báu, cứ vậy mà chết một cách không rõ ràng. Hơn nữa trước khi chết, Trần Tố Mai còn để lại cho cha mình một bức di thư, trong thư cô ấy nói mình cũng không bị thổ phỉ làm ô uế, ngược lại là nhà họ Lữ vì mặt mũi của mình mà gặp cũng chưa gặp, đã trực tiếp đưa tiền chuộc kèm giấy từ hôn tới cùng nhau, đây là nỗi nhục nhã lớn nhất đối với cô ấy, đúng là còn đáng giận hơn cả thổ phỉ!
Kể từ đó, hai nhà Lữ Trần kết thù. Trên Trần Tố Mai có ba người anh trai, đặc biệt là anh hai cô ấy - Trần Tố Sơn còn đảm nhiệm chức vị quan trọng trong Quốc dân Đảng. Sau khi anh ta biết em gái mình chết thảm đã ba lần bốn lượt gây phiền phức cho nhà họ Lữ, nhưng nhà họ Lữ tự biết mình đuối lý, chỉ có thể nhẫn nhịn.
Hai năm sau, thù hận của hai nhà cũng phai nhạt phần nào, nhà họ Lữ làm ăn cũng cố tình né tránh nhà họ Trần, để hai nhà không nảy sinh thêm xung đột gì đó. Về sau Lữ Diệu Tổ lại cưới một cô gái tâm đầu ý hợp với mình làm vợ, vốn định cứ sống một đời bình lặng như vậy, ai ngờ mới cưới không bao lâu, một đám thổ phỉ lại ghé thăm nhà họ Lữ…
Lúc này thổ phỉ cướp cô dâu mới Trịnh Bách Hợp của Lữ Diệu Tổ, nhưng lần này khác với lần trước, Trịnh Bách Hợp là cô dâu đã vào cửa của nhà họ Lữ, lại là người yêu của Lữ Diệu Tổ, cậu ta nói dù gì cũng phải mang tiền đi chuộc về.
Tuy bà cụ nhà họ Lữ vẫn duy trì suy nghĩ cổ trước giờ của mình, cô gái đã mất trinh tiết không thể bước vào cửa nhà họ Lữ, nhưng bà cũng không ngăn được tâm trạng vội muốn cứu vợ yêu về của Lữ Diệu Tổ.
Ai ngờ khi Lữ Diệu Tổ chuẩn bị xong tiền chuộc, định đi cứu người, thì thổ phỉ lại đưa Trịnh Bách Hợp trở về. Lúc ấy mợ trẻ của nhà họ Lữ này trừ tóc tai hơi rối ra thì các mặt khác đều vẫn khỏe mạnh.
Theo lời cô nói, thổ phỉ trói cô ở sau núi, cũng không làm gì với cô mà chỉ nhốt suốt cả đêm. Sáng sớm hôm sau, một cô gái xuất hiện nói với cô vài câu kỳ lạ khó hiểu, rồi sai người đưa cô về.
Lữ Diệu Tổ nghe thế thì hỏi cô ấy: “Cô gái kia đã nói gì?”
Vì thế Trịnh Bách Hợp cẩn thận nhớ lại tình hình lúc đó…
Lúc ấy, cô gái kia đi vào rồi nhìn cô với vẻ mặt thương hại, nhưng giọng điệu lại lạnh như băng tuyết: “Lúc này tôi muốn xem thử nhà họ Lữ sẽ đối xử như thế nào với cô con dâu đã vào cửa như cô… Em gái à, em đừng trách chị đây tàn nhẫn, ai bảo em gả vào nhà họ Lữ chứ? Đây là số mệnh của em rồi!”