Cảnh sát cũng sợ hãi mà nói: “Chỗ đó còn có cả tầng hầm à? Sao chúng tôi đến mà không phát hiện ra?”
Ngô Khải Công biến2sắc, vội gắng gượng ngồi dậy: “Các anh đi tìm người môi giới bán tòa nhà đó cho tôi ấy, anh ta biết trong tòa nhà kia có một cái tầng hầm dưới đất!”
Sau đó, cảnh sát căn cứ theo lời khai mà Ngô Khải Công cung5cấp, tìm được công ty môi giới kia, họ tra ra ở trong bản vẽ của hợp đồng mua bán thật sự có đánh dấu lối vào tầng hầm dưới lòng đất.
Cả bên phía cảnh sát và bên phòng cháy chữa cháy đều xuất phát, họ tìm6được lối vào tầng hầm đã bị xi măng lấp kín… Khi vào kiểm tra, họ phát hiện ra thi thể của nữ nhân viên bị mất tích kia…
Lần này xảy ra chết người nên thành chuyện lớn, nhưng cảnh sát tìm hiểu mãi mà vẫn không5biết nữ nhân viên này xuống hầm bằng cách nào. Dù Ngô Khải Công đã nói mình từng đi thang máy xuống dưới hầm, nhưng vấn đề là trước đó chủ cũ của tòa nhà này đã phong tỏa tầng hầm, còn điều chỉnh thang máy chỉ3có thể dừng ở tầng một, không thể nào đi xuống tầng hầm được.
Còn về cái chết của nữ nhân viên này lại càng kì lạ hơn, nguyên nhân cái chết là do cô ấy bị mất cằm, dẫn đến mất máu quá nhiều mà chết, cũng tức là lúc đó Ngô Khải Công không hề nhìn nhầm, càng không phải là ảo giác của anh ta. Nhưng như vậy cũng chứng minh được rằng Ngô Khải Công đã từng xuống tầng hầm rồi.
Nhưng anh ta làm thế nào để đi xuống đó? Rõ ràng thang máy này không thể xuống tầng hầm được! Ngay cả bên phía cảnh sát cũng phải phá lối bị bịt kín bằng xi măng mới vào được cơ mà?
Ngô Khải Công nằm viện mấy ngày đều không thể ngủ được, anh ta vừa lo lắng chuyện này sẽ trễ ngày khai trương của khách sạn, mặt khác tức giận vì tại sao mình lại mua phải một tòa nhà ma như thế?
Sau đó, mấy công nhân của đội thợ sửa chữa lần lượt tỉnh lại, cảnh sát đến gặp riêng từng người một để hỏi thăm, nhưng tất cả hầu như đều nói rằng mình và nhân viên tạp vụ làm việc ngày thứ nhất xong thì quay trở lại tầng sáu để nghỉ ngơi.
Nhưng khi bọn họ đang ngủ đến nửa đêm thì đột nhiên nghe thấy tiếng chuông báo cháy vang lên, họ cuống quút lao từ trên giường xuống, chạy ra cửa nhưng lại phát hiện cửa phòng không mở được!
Trước đó họ vốn định ngủ ở tầng bảy, nhưng đi lên xem mới thấy rất nhiều căn phòng ở tầng bảy xuất hiện tình trạng bị rỉ nước trên trần nhà, vì thế bọn họ mới ở tại tầng sáu.
Tầng sáu có tất cả mười lăm gian, họ có hơn hai mươi người, mỗi phòng ở hai người là đủ. Lúc đó đám công nhân phát hiện cửa không mở ra được thì cả hai người cùng cố sức đạp cửa, nhưng cánh cửa phòng nhìn như làm từ gỗ bình thường này lại cứng rắn giống như sắt thép vậy.
Lúc ấy điện thoại di động của họ cũng không có tín hiệu, cửa phòng lại không mở ra được, không còn cách nào khác, họ nghĩ đến việc mở cửa sổ để cầu cứu bên dưới. Nhưng lúc này nhìn ra ngoài cửa sổ đã thấy khói đen đặc cuồn cuộn, không thể nào mở ra được!
Càng kinh khủng hơn là khói đặc bắt đầu len theo khe cửa chui vào trong phòng, một lát sau cả phòng đã ngập tràn khói đặc… Mấy công nhân hầu hết đều bị mất ý thức ở thời điểm này, họ nói rằng lúc ấy đã nghĩ lần này mình chết chắc rồi, nhưng khi tỉnh dậy thì lại thấy mình đang nằm trong bệnh viện.
Vài ngày sau, Ngô Khải Công và nhân viên của anh ta đều lần lượt được xuất viện. Họ là những người bị tổn thương nhẹ nhất, chỉ tiếc cho người nữ nhân viên đã chết dưới tầng hầm kia không được may mắn như họ.
Từ sau chuyện đó, không còn ai dám nhận việc sửa chữa khách sạn của Ngô Khải Công nữa. Mà chính Ngô Khải Công cũng cảm thấy nếu mình không xử lý triệt để chuyện này thì chắc chắn không thể khai trương khách sạn đúng ngày được.
Trong sự kiện lần này, người duy nhất bị chết là nữ nhân viên kia, Ngô Khải Công đưa cho người nhà của cô ấy trước hai mươi vạn làm tiền trợ cấp, còn chuyện ở phía sau thì còn phải xem bên phía công an xác định nguyên nhân cái chết như thế nào đã.
Bất đắc dĩ, Ngô Khải Công đành phải rao bán tòa nhà đó để chọn chỗ khác. Nhưng chuyện nào đơn giản như anh ta nghĩ, trải qua chuyện vừa rồi, người dân ở đây đều biết tòa nhà này có ma.
Anh ta muốn bán cho một người ngoài không biết gì giống như mình, nhưng bây giờ tìm ở đâu ra người như vậy chứ! Chuyện này còn chưa làm anh ta lo lắng bằng việc, không biết có phải do quá sợ hãi hay không mà anh ta thường xuyên mơ thấy ác mộng, thấy nữ nhân viên không có cằm kia đuổi theo sau lưng mình, cứ luôn miệng gọi tổng giám đốc Ngô… Tổng giám đốc Ngô! Đến lúc này Ngô Khải Công mới nhờ bạn bè và tìm đến chỗ chú Lê.
Ngô Khải Công nói với chú Lê rằng, anh ta không có yêu cầu gì khác, chỉ hy vọng oan hồn của người nữ nhân viên kia đừng quấn lấy mình nữa. Dù bây giờ bên phía cảnh sát vẫn chưa kết án, nhưng anh ta đảm bảo sẽ cho người nhà của cô ấy thêm một khoản tiền bồi thường nữa.
Tôi nghe chú Lê kể đầu đuôi sự việc xong thì nghi ngờ hỏi: “Bên công an nói thế nào về chuyện của nữ nhân viên kia ạ? Một người đang sống sờ sờ không thể nào vô duyên vô cớ mất cằm được?”
Chú Lê giơ hai tay lên nói: “Ngô Khải Công là người bên ngoài, không có quan hệ gì cả, giờ bên phía cảnh sát vẫn chưa kết án thì đương nhiên sẽ không nói gì với anh ta.”
Tôi lắc đầu: “Vậy thì phiền phức đây, nghe anh ta kể những chuyện xảy ra ở tòa nhà kia thì biết, rõ ràng đó là đầm rồng hang hổ, nếu không nắm chắc tình huống mà cứ lao đầu vào thì không tốt rồi!”
Nhưng chú Lê lại chớp mắt nhìn tôi và nói: “Cháu có biết ông chủ mỏ than đá này bỏ ra bao nhiêu tiền không?”
Tôi nhìn cái bộ mặt hớn hở kia của chú Lê là biết chắc chắn không ít rồi.
“Mười vạn?”
Chú Lê lắc đầu: “Ít…”
“Hai mươi vạn?”
“Đoán tiếp đi!”
“Năm mươi vạn!”
Cuối cùng chú Lê nói với tôi rằng, Ngô Khải Công nói, chỉ cần có thể để ma nữ kia không quấn lấy mình nữa, anh ta đồng ý chi ba mươi vạn tiền công! Và nếu chú Lê có thể giải quyết triệt để vấn đề của tòa nhà thì anh ta lại bỏ ra thêm ba mươi vạn nữa.
Đối với một người mê tiền như chú Lê thì cái giá này cực kỳ hấp dẫn! Chắc chắn là ông ấy muốn nhận rồi. Nhưng bây giờ chúng tôi vẫn chưa biết tình hình cụ thể bên trong tòa nhà kia, ngoài những lời nói từ một phía của Ngô Khải Công thì chúng tôi chẳng biết gì nữa cả.
Nhỡ đâu tên này giấu giếm thông tin nào đó, đến lúc đi vào chúng tôi mới phát hiện thì đúng là chết như thế nào cũng không biết à. Nhưng chú Lê cũng đã nghĩ ra kế hoạch rồi, ông ấy và chúng tôi chia ra làm hai đường.
Ông ấy sẽ đi tìm những người bạn làm trong giới thương nhân để hỏi thăm xem lúc trước tòa nhà đó đã xảy ra chuyện gì, còn tôi và Đinh Nhất thì đi tìm Bạch Kiện, nhờ anh ta hỗ trợ tìm kiếm hồ sơ của vụ án kia để xem xét.
Đúng là gừng càng già càng cay, chúng tôi vừa mới giúp đỡ Bạch Kiện xong, chắc chắn anh ta khó lòng mà từ chối được. Đến giữa trưa ngày hôm sau, chúng tôi gọi điện thoại rủ Bạch Kiện đi ăn cơm trưa.