Trước khi đi, chú ấy nói với tôi: “Mấy ngày nay cháu ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, trong vòng ba ngày nữa chắc chắn Trang Hà sẽ tới tìm cháu.”
Chú họ đi rồi, cả đầu tôi đều là chín vị dược liệu2mà chú nói, lúc này Đinh Nhất đi tới viết tên chín vị dược liệu lên một tờ giấy rồi đưa cho tôi, tôi vừa thấy thì khâm phục từ tận đáy lòng.
“Đệt! Anh còn biết chín vị thuốc này viết như nào à? Những chữ này là chữ Trung Quốc hả? Sao tôi không quen chữ nào hết thế?”
Đinh Nhất cười nói: “Tôi đã từng đọc những thứ này trong Sơn Hải Kinh, đều là những thứ từ thời thượng cổ, trong hiện thực nào có được!?”
“Vậy5cũng khó trách, bảo sao một chữ tôi cũng không quen?” Tôi lẩm bẩm.
Lúc này Đinh Nhất như suy tư gì đó nhìn ra ngoài cửa sổ và nói: “Chỉ mong con hồ ly tinh kia có thể có mấy thứ này…”
Sau đó quả nhiên như chú họ nói, sáng sớm hôm sau Trang Hà đã xuất hiện trước mặt chúng tôi. Khi Đinh Nhất nhìn thấy anh ta thì vẫn có kiểu thù địch tự nhiên, có điều anh ta cũng biết Trang Hà có ý nghĩa6thế nào với tôi, nên khi nói chuyện cũng khách sáo vài phần.
Khuôn mặt xinh đẹp quá mức kia của Trang Hà vẫn không thay đổi chút nào, phảng phất như năm tháng không lưu lại trên mặt anh ta bất kỳ dấu vết gì. Mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt này, tôi đều có xúc động muốn nhéo…
“Nghe nói cậu tìm tôi?” Trang Hà cười như không cười nói.
Tôi cố gắng tỏ vẻ thành khẩn nói: “Ừ, tôi có một chuyện liên quan đến tính mạng muốn5cầu xin anh, đương nhiên, giúp hay không đều là do anh.”
Trang Hà cười ha hả: “Nói nghe thử xem, nếu không phải chuyện gì quá khó khăn, anh đây có thể giúp cậu…”
Thấy anh ta nói nhẹ nhàng như vậy thì tôi thầm thở phào nhẹ nhõm: “Tôi muốn nhờ anh luyện chế cửu chuyển âm dương đan giúp tôi…”
Ai ngờ Trang Hà nghe xong thì vẻ tươi cười cũng cứng lại, đó là lần đầu tôi nhìn thấy anh ta lộ ra biểu cảm nghiêm túc3như thế.
“Sao vậy? Thứ này rất khó luyện chế à?” Tôi thấp thỏm.
Trang Hà nhìn tôi chằm chằm một lát rồi nói: “Tôi thấy sắc mặt cậu hơi khác thường, chẳng lẽ cậu cần cửu chuyển âm dương đan này là để cho mình dùng?”
Tôi gật đầu nói: “Ừ, tôi phải dùng nó để cứu mạng.”
Trang Hà nghe thế thì bắt mạch của tôi, tiếp đó nhăn mày lại nói: “Cậu gây chuyện gì vậy? Đúng là một ngày cũng không khiến người ta bớt lo được…”
Tôi bất đắc dĩ nói: “Tôi cũng biết cửu chuyển âm dương đan gì gì đó rất khó luyện chế, nếu không phải tới lúc sống còn, tôi thật sự không muốn làm phiền anh.”
Ai ngờ Trang Hà lại như không nghe thấy tôi nói gì mà ngẩng đầu hỏi: “Đã bao lâu rồi?”
Tôi nhớ lại rồi nói: “Ước chừng một tháng rưỡi rồi!” Tôi nói xong thì quay sang nhìn Đinh Nhất muốn xác nhận lại.
Anh ta gật đầu: “Ừ, một tháng lẻ mười hai ngày.”
Trang Hà nghe thế mày nhăn càng sâu, lẩm bẩm như đang tự nói: “Tình hình kiểu này đúng thật là phải cần cửu chuyển âm dương đan mới có thể giữ được mạng…” Nói xong, anh ta ngẩng lên nhìn tôi và bảo: “Các vị dược liệu để luyện chế cửu chuyển âm dương đan này thì tôi đều có đủ, nhưng cậu có biết là, nếu muốn luyện thành cửu chuyển âm dương đan còn cần một vị thuốc dẫn, không có thứ kia làm thuốc dẫn, chín vị dược liệu hi hữu này cũng rất khó dung hợp làm một thể để trở thành đan dược.”
Lòng tôi nặng trĩu, nghĩ thầm không phải chứ! Chín vị dược liệu này đã là khó tìm thấy rồi, lại còn thiếu một vị thuốc dẫn thì chẳng phải càng khó hơn ư?
“Vậy thuốc dẫn là gì? Rất khó tìm à?” Tôi hỏi.
Không ngờ lần này Trang Hà lại lắc đầu nói: “Vị thuốc dẫn này cũng không khó tìm, nhưng mà không ai sẵn lòng cho cậu…”
Tôi lấy làm khó hiểu: “Là thuốc gì mà quý báu như vậy?”
Trang Hà nhìn chăm chú vào tôi: “Là một viên nội đan…”
“Nội đan? Giống như thứ trong cơ thể Chiêu Tài à?”
Trang Hà gật đầu nói: “Đúng là nó, nội đan trong cơ thể Chiêu Tài chỉ là mượn tạm, cho nên không coi như khó kiếm, nhưng nếu muốn luyện thành cửu chuyển âm dương đan thì phải dung hợp viên nội đan này cùng với chín vị dược liệu, thế thì cuối cùng sẽ không lấy lại được, thử hỏi ai sẽ chịu từ bỏ nội đan mình tu luyện hơn trăm ngàn năm mới thành để cho cậu đây?”
Tôi nghe thế thì lòng rét lạnh hết phân nửa, đến giờ rốt cuộc tôi đã hiểu tại sao chú họ cứ muốn để tôi tự nói với Trang Hà, đây là chú ấy bảo tôi đòi nội đan của Trang Hà đây mà!
Trước hết không nói ngàn năm đạo hạnh này của Trang Hà có được không dễ dàng cỡ nào, chỉ có điều tôi dựa vào cái gì để anh ta phải hy sinh đạo hạnh mà cứu mình chứ? Trang Hà thấy tôi cả buổi không nói lời nào, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, biết ngay là tôi đang nghĩ cái gì.
Vì thế anh ta an ủi: “Cậu đừng từ bỏ nhanh như vậy… Cậu không dùng được nội đan của tôi, với thể chất hiện giờ của cậu, một viên nội đan mấy trăm năm tu vi là đủ rồi, nếu lâu hơn thế, cửu chuyển âm dương đan luyện ra được thì cậu cũng không thể dùng.”
Tôi nghe mà hơi mờ mịt: “Nhưng tôi đi đâu tìm một con yêu tinh tu luyện mấy trăm năm, đồng thời lại bằng lòng cho tôi nội đan của mình đây?”
Ai ngờ lời này của tôi vừa thốt ra, Trang Hà đã lập tức sầm mặt: “Ê ê ê! Cái gì mà yêu tinh yêu tinh hả! Cậu phải gọi là đạo hữu! Còn trông cậy vào người khác cứu cậu đấy, không biết nói lời dễ nghe hơn à?”
Tôi nghe thế thì hơi xấu hổ: “Ồ, đúng đúng đúng, tôi nói sai rồi, là đạo hữu…” Nói xong tôi lại nhăn nhúm mặt mày: “Nhưng tôi lăn đi đâu để tìm được một đạo hữu tốt bụng như vậy đây?”
Trang Hà hừ lạnh: “Trên đời này trừ quen một đạo hữu tốt bụng là tôi ra thì cậu còn có thể quen ai nữa? Yên tâm đi, viên nội đan này tôi tìm giúp cậu, nhưng mà…”
“Nhưng mà cái gì?” Tôi như người chết đuối vớ được cọng rơm cuối cùng.
Trang Hà cười hề hề nói: “Tôi tìm một con yêu… đạo hữu xin nội đan của hắn cũng không phải việc khó gì, nhưng tôi không thể đòi không đồ của người ta nhỉ? Tất nhiên là phải cho hắn mấy trăm năm tu vi để bồi thường, cứ như vậy là cậu nợ tôi mấy trăm năm tu vi, cậu nên trả lại tôi thế nào đây?”
Nghe anh ta nói vậy, tôi lại hơi ngẩn ra, Trang Hà là cái gì thì tôi hiểu, không biết cho anh ta hết tiền trong tài khoản ngân hàng của tôi có được không nhỉ? Nhưng tưởng tượng đến việc mình lập tức lại thành kẻ nghèo hèn, trong lòng khó tránh khỏi hơi tiếc nuối.
Lúc này Trang Hà thấy vẻ mặt rối rắm như táo bón của tôi thì tức giận nói: “Cậu nghĩ cái gì đấy? Ai đòi tiền trong ngân hàng của cậu! Tôi đây tùy tiện vung tay lên là có thể biến ra vạn lượng hoàng kim, tôi thèm tiền của cậu à?”
Tôi thở phào nhẹ nhõm rồi nói: “Vậy anh muốn cái gì? Giờ tôi chỉ là một kẻ mạng giẻ rách, trừ tiền ra cũng không có gì khác có thể đưa cho anh!”
Nhưng Trang Hà lại nói với tôi bằng ánh mắt gian xảo: “Đương nhiên không phải, cậu còn một thứ có thể cho tôi…”