Lão Lâm nói2cũng đúng, nơi này thực sự âm khí nặng, nhưng Martha không phải là chết ở tầng hai sao? Tại sao tầng ba lại có âm khí nặng như thế?
Tôi hơi nghi hoặc nhìn mỗi căn phòng tầng ba, chẳng lẽ là cậu hai, sau khi bị5Martha dọa sợ quá nhảy lầu thì ở đây, âm hồn không tiêu tán? Lúc này chú Lê thấy tôi mặt đầy nghi hoặc, liền nói với tôi: “Suy nghĩ nhiều vô ích, trước tiên mở cửa các phòng rồi hãy nói...”
Sau đó, tôi với Đinh Nhất6không thể làm gì khác hơn là dùng chìa khóa mở cửa từng phòng, nhưng khi mở đến phòng 2018, tôi rõ ràng nghe được âm thanh chuyển động của chìa khóa, nhưng khi đẩy cửa ra, lại phát hiện cửa không nhúc nhích?
Vì vậy tôi hơi5kinh ngạc đôi” một tiếng, Đinh Nhất đang mở cửa quay lại hỏi tôi sao thế? Tôi nghe vậy nói với anh ta: “Không có chuyện gì, có thể tôi cầm nhầm chìa khóa.”
Nhưng tôi nhanh chóng phát hiện, chìa khóa tôi vừa cắm vào đúng là3chìa khóa của ổ khóa đó, bởi vì những chìa khóa khác đều không vừa chứ đừng nói là có thể xoay được. Nếu chìa khóa không phải vấn đề, vậy chỉ có thể là gian phòng này có vấn đề.
Đinh Nhất thấy tôi không đẩy được cửa phòng ra, đi tới bên người tôi, sau đó rút chìa khóa ra nhìn một chút, sau đó anh ta lại cắm chìa khóa vào thử một chút, tiếp đó quay đầu nói với tôi: “Khóa phòng hẳn là bị khóa từ bên trong”
Tôi nghe vậy liền hưng phấn nói: “Liệu có phải bọn Lưu Minh và Lý Phong không?” Đinh Nhất lắc đầu một cái nói: “Có thể không phải họ đâu, bọn họ tự khóa trái mình ở đây làm gì? Bể quan tu luyện à?” “Ai biết được? Cứ mở cửa ra trước rồi nói” Tôi bất đắc dĩ nói. Nhưng không ngờ tôi không mở được cửa này mà cả Đinh Nhất cũng không mở ra được! Anh ta dùng cách của mình mà cũng không mở được, cuối cùng liền định dùng chân đạp mạnh. Lão Lâm đứng sau thấy vậy liền với ngăn lại nói: “Ấy ấy! Chàng trai trẻ ơi, cậu chớ dại hư cửa, đây đều là cửa làm bằng gỗ thật đấy, hỏng rồi tôi không bồi thường nổi đâu.” Tôi cũng cảm thấy có vẻ khó, vì vậy liền quay đầu nói với chú Lê: “Chú qua đây xem chút có chuyện gì xảy ra đi?”
Chú Lê lúc này mới chậm rãi đi tới, sau đó làm dầu chớ lên tiếng với chúng tôi, sau đó chú ấy áp mặt vào cánh cửa lắng nghe, rồi nhẹ giọng nói với chúng tôi: “Cháu nghe đi... Bên trong chắc chắn có người.”
Đinh Nhất vừa nghe vậy liền tới dán lỗ tai lên cửa cùng chú Lê để lắng nghe: “Đúng, bên trong có tiếng hô hấp, hơn nữa còn rất lớn... chắc có người sống.”
“Báo cảnh sát ngay đi chứ!” Tôi sốt ruột nói.
Lão Lâm nghe vậy liền khoát tay lia lịa nói: “Không được, không được, chuyện chưa rõ ràng, vạn nhất không phải thì sao?” Tôi vừa nghe ông ta nói không được thì liền tức giận nói: “Vậy thì đạp cửa! Báo cảnh sát và đạp cửa vào, dù sao cũng phải chọn một chứ? Như thế này đi, nếu cửa bị hỏng, chúng cháu sẽ bỏ tiền sửa, được không?” Lão Lâm vừa nghe tôi bảo sẽ bỏ tiền sửa liền hơi dao động, tôi liền lập tức nói với Đinh Nhất: “Đạp cửa đi!” Tôi không muốn để ông ta có cơ hội do dự nữa.
Đinh Nhất là ai? Anh ta cũng sớm không nhịn được, nhấc chân đạp một cước, chỉ nghe “âm” một tiếng, cửa gỗ liền bị anh ta đạp hỏng. Tôi nhìn cửa đã lộ ra một cái khe, liền lập tức muốn đẩy cửa ra, nhưng đột nhiên tôi cảm thấy bên trong có một lực lớn đẩy mạnh lại, cửa liền đóng lại lần nữa. Lần này cả hai chúng tôi đều bị ép lại? Đây là tình huống gì? Thứ bên trong thật cố chấp, có chết cũng không mở cửa đúng không? Được, hôm nay ông đây sẽ cho mi biết thế nào là bùng nổ!
Nghĩ vậy, tôi quay đầu nói với lão Lâm: “Chú có búa ở đó không? Chùy cũng được! Hôm nay cháu không phá cửa này ra không được.”
Mặt lão Lâm biến sắc, lập tức lắc đầu nói: “Không có gì cả.”
Cuối cùng, chủ Lê ngăn tôi lại nói: “Chớ phí sức lực, thứ bên trong không dám ra ngoài hẳn trong đó là chỗ nấp duy nhất của nó lúc ban ngày, cho nên trời chưa tối thì cửa này không thể mở ra được...”
“Vậy làm sao bây giờ?” Tôi tức giận nói. Chú Lê nghe vậy, mặt bình tĩnh nói: “Chờ trời tối...”
Không còn cách nào, chúng tôi cuối cùng không thể làm gì hơn là đợi ở ngoài, trước tiên về phòng của lão Lâm ăn cơm. Theo chúng tôi phân tích, người ở tầng ba kia có đến tám chín mươi phần trăm là cậu hai bị ngã vỡ đầu kia, phỏng chừng anh ta cũng chết không cam lòng, hơn nữa anh ta cũng chết vào đêm trăng tròn...
Vì vậy chúng tôi thương lượng một chút, sau khi trời tối, bất kể cậu hai kia có lợi hại thế nào, chúng tôi cũng phải chắc chắn Lưu Minh và Lý Phong rốt cuộc có phải ở trong phòng kia không, bất kể thế nào cũng phải cứu được hai người đó.
Khi trời tối, lão Lâm nói thế nào cũng không cùng chúng tôi đi lên tầng, ông ta ném chìa khóa cho chúng tôi nói: “Buổi tối tôi chưa bao giờ lên tầng ba, tự các anh đi đi.”
Tôi thấy ông ta thực sự rất sợ, cũng không làm cho người khác khó chịu, dù sao ông ta đi lên cũng không giúp được gì, lớn tuổi như vậy rồi mà lại sợ hãi nữa thì sẽ rất phiền toái... Vì vậy chúng tôi cho ông ta về chỗ ở trước, dặn ông ta nếu nghe thấy âm thanh gì cũng đừng sợ hãi, cũng chỉ đi ra.
Lần nữa lên tầng ba, bầu không khí chung quanh vô cùng ấm lãnh, không cần chú Lê nói chúng tôi cũng biết nơi này có ác ma oán khi ngất trời. Chẳng qua là có một chút không nghĩ tới, nếu như nói cậu hai bị hồn ma của Martha báo thù, thì sao anh ta lại có oán khí lớn như vậy? Là có người hại chết anh ta trước ư?
Tôi nói nghi vấn của mình với bọn chú Lê, bọn họ cũng cảm thấy khả năng rất nhỏ ác ma này là cậu hai, nhưng nếu như không phải cậu hai thì tại sao nó lại ở tầng ba mà không phải tầng hai?
Mặc dù từ đầu đến cuối có điểm này không giải thích được, chúng tôi sống chết gì cũng nên mở được căn phòng kia ra trước đã, nhưng cuối cùng chúng tôi hơi giật mình, đó là ban ngày chúng tôi làm thế nào cũng không mở được cánh cửa này, nhưng ban đêm nó lại tự mở.
Đinh Nhất thấy vậy liền bảo chúng tôi đứng lại, mình anh ta qua xem trước... Tình huống trong căn phòng này lại một lần nữa nằm ngoài dự liệu, bên trong phòng lại có trận pháp được bố trí bằng dây đỏ và chuông đồng, nhìn trận pháp này chính là trận pháp cầu hôn.
Chú Lê thấy vậy mặt liền biến sắc: “Nơi này do cao nhấn bố trí, âm hồn bị kẹt trong trận pháp này thời gian dài sẽ biến thành ác ma, cho dù lúc còn sống anh ta là người tốt hay kẻ xấu đi nữa... Làm như vậy thực sự hơi tổn âm đức.”
“Vậy ở đây câu hồn ai?” Tôi mặt đầy băn khoăn hỏi.