Lúc Bạch Kiện đem bản báo cáo ADN của bộ xương lâu năm để trước mặt Tôn Vĩ Cách, hắn2sững sờ một hồi rồi lẩm bẩm nói: “Vậy mà mấy người cũng tra ra được!”
Bạch Kiện đốt cho Tôn Vĩ Cách một điếu thuốc, sau đó bình tĩnh nói: “Nói đi! Bây giờ anh có nói hay không cũng chẳng thoát được tội giết bốn người đâu! Tôi tin rằng nhiều năm như vậy, anh một mình làm những việc này chắc chắn rất cô độc, bây giờ tôi cho anh cơ hội, kể một chút đi…”
Tôn Vĩ Cách rít5sâu vài hơi thuốc, sau đó trầm mặc thật lâu mới lên tiếng: “Cha tôi là người hiền lành, khi đó mặc kệ người khác nói gì về mẹ, ông cũng chỉ cười ha ha không để trong lòng. Mẹ tôi xinh đẹp, khi còn bé người ta đều nói tôi không giống cha, lúc đó tôi còn kiêu ngạo nói, đó là do mình giống mẹ! Thế nhưng, vào mùa hè năm đó, tôi về nhà sau kỳ nghỉ hè,6thấy cha mình ngày nào cũng buồn bã không vui, tôi mới hỏi ông đã có chuyện gì? Nhưng ông chỉ hiền từ xoa đầu tôi, nói chuyện của người lớn, trẻ con đừng đoán mò! Lúc đó tôi chỉ biết chơi, không nghĩ nhiều. Đến một hôm… đột nhiên có rất nhiều cảnh sát đến nhà, họ nói cha tôi đã tự sát rồi! Tôi giống như đang nghe chuyện của người khác vậy, sao cha có thể tự sát5được? Sau đó mẹ đưa tôi đến cục cảnh sát nhận xác, cảnh sát chỉ cho chúng tôi xem một số di vật của ông, họ nói ông đã trở thành một đống thịt nát, không thể nhận ra! Lúc đó tôi không hiểu nổi, vì sao cha mình lại tự sát?! Thế nhưng sau này, qua những hành động của mẹ, tôi đã hiểu những lời đồn đại bên ngoài đều là thật! Mẹ tôi nói, trước kia mẹ lấy3cha tôi chỉ vì muốn rời khỏi xưởng may, bà không muốn là công nhân cả đời! Còn tôi… là cốt nhục của mối tình đầu của bà, không có quan hệ gì với cha hết! Anh có biết cảm giác sét đánh giữa trời quang lúc đó thế nào không? Khi ấy, thế giới của tôi sụp đổ hoàn toàn. Cũng bắt đầu từ lúc đó, tôi bắt đầu hận mẹ, là bà đã tự tay hủy hoại tất cả hạnh phúc của tôi…”
Tôn Vĩ Cách nói đến đây, hai tay che mặt, nước mắt len ra từ những khe hở, cả người toát ra một sự bi thương cùng cực. Lúc này, đồng nghiệp Tiểu Triệu của Bạch Kiện chạy vào, nháy mắt bảo anh ra ngoài một chút.
Trong thẩm vấn tối kỵ là dừng lại giữa chừng, nhưng Bạch Kiện thấy chắc là Tiểu Triệu có chuyện rất quan trọng, đành phải để đồng nghiệp bên cạnh tiếp tục lấy cung, còn mình thì đi ra ngoài.
Hóa ra, họ đã tìm được một manh mối quan trọng, năm năm trước Tôn Vĩ Cách đã từng kết hôn, đối phương nhỏ hơn hắn mười tuổi, hơn nữa còn là một cô nhi không cha không mẹ.
Thế nhưng hai người kết hôn chưa được một năm thì cô gái kia đòi ly hôn, còn cuỗm mất không ít gia sản của Tôn Vĩ Cách, về sau cũng không thấy cô ta xuất hiện nữa. Vì cô gái này không có người thân, nên chẳng có ai quan tâm đến việc cô ta đang ở đâu.
Tôi và Bạch Kiện nghe xong cũng có thể đoán được cô vợ trước này đang ở đâu, có khi còn chính là chủ nhân của ngón út kia.
Bạch Kiện quay lại phòng thẩm vấn, phát hiện Tôn Vĩ Cách cúi đầu, dưới chân hắn đã đầy nước mắt. Thế là anh ta lại đốt cho Tôn Vĩ Cách một điếu thuốc nữa: “Nói tiếp đi, nói xong về mẹ anh thì nói về người vợ trước của anh một chút!”
Câu này của Bạch Kiện khiến Tôn Vĩ Cách ngẩng phắt đầu dậy, khiếp sợ nhìn anh ta, mãi không nói được câu nào.
Bạch Kiện cũng đốt cho mình một điếu thuốc: “Nói đi, tối nay tôi sẽ kiên nhẫn ngồi đây nghe anh kể chuyện…”
Tôn Vĩ Cách cười tuyệt vọng: “Được, dù sao cũng chết, không bằng nói hết ra, để chết cũng được thoải mái.”
Thế là đêm hôm đó, Tôn Vĩ Cách kể lại những tội ác mình đã làm trong những năm qua, người đầu tiên hắn hại chính là mẹ mình, Ngô Hồng Anh.
Lúc đó mẹ hắn được thừa kế một lượng lớn tài sản từ cậu nên đã đưa Tôn Vĩ Cách rời khỏi nơi ở cũ. Sau khi Tôn Vĩ Cách tốt nghiệp trung học thì không tiếp tục đi học nữa, dùng số tiền của mẹ để bắt đầu buôn bán.
Vào mùa hè năm đó, mẹ Tôn Vĩ Cách đột nhiên nói cha đẻ của hắn muốn gặp hắn. Lúc đó Tôn Vĩ Cách tức giận, hắn vừa mắng mẹ vô liêm sỉ, vừa chạy điên cuồng ra ngoài.
Lúc đó hắn không thể chấp nhận nổi việc mình không phải là con ruột của cha, hắn đổ hết mọi tội lỗi lên người mẹ mình. Mấy năm nay, dù nhìn hai người họ hòa hợp như vậy, thế nhưng hắn chưa từng tha thứ cho mẹ. Bây giờ bà còn nói cha đẻ muốn gặp hắn!
Tôn Vĩ Cách lái xe đi xung quanh, nhưng khi hắn về đến nhà lại phát hiện mẹ mình đang chuẩn bị ra ngoài, thế là hắn lặng lẽ bám theo. Không ngờ đêm hôm khuya khoắt, mẹ hắn ra khỏi nhà để gặp một người đàn ông xa lạ.
Nhìn ngoại hình, người đàn ông kia và Tôn Vĩ Cách cũng khá giống nhau, điều này khiến hắn lâp lức nghĩ đến lời mẹ nói lúc trước, lòng hắn chợt giống như có lửa đốt. Nhìn hai người đó ở cùng nhau, Tôn Vĩ Cách càng tức giận hơn, hắn đạp chân ga lao lên đâm họ.
Chờ đến lúc hắn xuống xe đã thấy mẹ và người đàn ông kia lăn trên đất, hai người nằm trong vũng máu… Dù sao cũng là người mẹ đã sinh thành nuôi nấng nhiều năm, Tôn Vĩ Cách thực sự không đành lòng nhìn bà chết ở ngoài nên đã ôm bà vào xe.
Năm đó vì kỹ thuật trinh sát hình sự có hạn, cho nên có nhiều vụ gây tai nạn giao thông rồi bỏ trốn, hơn nữa lúc phát hiện thì cha đẻ của Tôn Vĩ Cách cũng đã chết rồi.
Thật ra lúc đó mẹ Tôn Vĩ Cách cũng bị thương rất nặng, Tôn Vĩ Cách vốn nên đưa bà vào bệnh viện cấp cứu, nhưng vì muốn trả thù mẹ, nên hắn lại đưa bà về nhà.
Thế là Ngô Hồng Anh cứ thế chịu khổ trong nhà ba ngày, rốt cuộc vì vết thương không được chữa trị mà chết. Lúc đó Tôn Vĩ Cách còn rất trẻ, hắn không biết nên xử lý thi thể của mẹ mình thế nào, cuối cùng chỉ có thể đem chôn.
Mấy năm sau, Tôn Vĩ Cách luôn lo lắng thi thể của mẹ sẽ bị người ta phát hiện, thế nên hắn đã bỏ tiền mua chỗ đất hoang chôn thi thể mẹ mình, đồng thời dự định xây nhà trên đó.