Mục lục
Người Tìm Xác
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vì chú Lê nói ngôi nhà đã được dọn dẹp sạch sẽ nên tôi cầm nó về và treo trong phòng. Tuy nói thứ này được dùng để trấn trạch, nhưng lâu lắm rồi tôi chưa từng nghe thấy nó kêu lần nào, cho dù là giữa trời mùa hè mở cửa sổ thoáng mát...

Nhưng bây giờ đang2là mùa đông giá rét, chúng tôi chỉ muốn dùng băng dính dán chặt các khe hở vào chứ mở cửa sổ làm gì, thế thì phòng này lấy đâu ra gió? Chuông gió kêu khi không có gió, lại thêm biểu hiện sợ hãi vừa rồi của Kim Bảo, e rằng đã có thứ gì đó đi5theo chúng tôi vào nhà rồi.

Còn một khoảng thời gian nữa mới đến trời tối, với năng lực của tôi và Đinh Nhất thì chưa thể nhìn ra được thứ gì đi theo, tôi bèn gọi điện cho chú Lê và nói rõ tình huống hiện giờ của mình.

Chú Lê bảo tôi đừng nên làm gì cả, chú6ấy sẽ lập tức bắt xe đến kiểm tra. Vừa nghe thấy chú nói muốn đích thân tới đây là tôi an tâm ngay. Đúng ra, với tình hình hiện tại của tôi và Đinh Nhất thì không có mấy thứ tà ma nào dám theo chúng tôi về nhà. Nhưng nếu đã có thì chắc chắn đây5là một thứ rất lợi hại...

Chú Lê tới những chú cũng không mặc áo đạo sĩ, tay cầm kiếm gỗ đào như trong tưởng tượng của tôi, ngược lại chú đứng ở cửa lấm lét nhìn vào trong, mặt đầy vẻ cảnh giác.

Tôi nghĩ thầm, đây chính là Lê đại sư cao thâm bí hiểm trong mắt người3ngoài đấy à? Tôi nín cười nói với ông ấy: “Chú Lể, chú có vào nhà không đấy!”

Chú Lê cười ngượng ngùng: “Trước tiên chú phải thấy rõ thứ ở trong nhà là gì đã...”

Tôi cười toe toét: “Thế bây giờ chú đã thấy rõ ràng chưa?”

Chú Lể nhìn tôi với vẻ khó xử. “Xem chừng không phải thứ lợi hại gì, còn vì sao nó lại theo cháu về nhà, thì chắc là vì các cháu có lòng trắc ẩn với nó”

“Là sao ạ?” Tôi không hiểu.

Chú Lễ đi vào bên trong, đóng cửa lại rồi nói: “Chú thấy âm khí ở trong nhà cháu không nặng, nhưng lại có phần oán khí không chịu tan đi, hôm nay các cháu đi qua chỗ hung địa nào à?”

Tôi hơi giật mình: “Còn có thể là cái hung địa nào nữa ngoài căn nhà ở vùng ngoại thành? Chẳng phải chú nói nơi đó đã sạch sẽ rồi sao ạ?”

Nhưng chú Lê lại lắc đầu: “Không đúng, chỗ kia làm gì còn vấn đề gì nữa? Chắc chắn các cháu còn đi qua một hung địa khác...”

Đinh Nhất bỗng nói: “Lúc từ căn nhà ở ngoại thành về, chúng con còn đi một vòng ở chỗ dòng sông nhỏ kia”

Chú Lê vỗ tay: “Thế thì đúng rồi! Nhất định là hai đứa đã đưa anh linh kia về đây rồi. Chắc chắn đứa bé đó cảm giác được cháu có sự thương hại nó nên mới theo cháu về nhà. Nếu không phải trong tiềm thức của cháu đồng ý cho nó đi theo thì loại quỷ nhỏ cấp thấp này không thể nào vào nhà cháu được.”

Tôi vội vàng nhìn xung quanh nhà, thầm nghĩ đúng là tôi có lòng trắc ẩn với đứa bé kia thật, nhưng nó đi theo tôi thì có ích lợi gì đâu? Tôi chẳng có năng lực tìm được cha mẹ nó, càng không thể giúp nó sống lại.

Thấy vẻ mặt tôi vẫn còn chưa hiểu lắm, chú Lê lắc đầu: “Chú nói Tiến Bảo này, sau này ít động lòng trắc ẩn kiểu này đi, chẳng phải chú đã nói với cháu rồi à? Càng có người lo lắng thì quỷ hồn càng khó rời khỏi nhân thế. Vốn ban đầu bố mẹ của anh linh này không lo lắng cho nó, nhưng nó lại gặp được một thằng nhóc có lòng trắc ẩn tràn lan như cháu, bảo sao nó lại chẳng đi theo?”

Tôi vội hỏi chú Lê: “Vậy bây giờ phải làm sao ạ? Có biện pháp gì siêu độ được nó không?”

Chủ Lê nhăn nhó: “Với loại anh linh chết yểu không họ không tên này, nếu muốn đầu thai làm người thì phải đợi thêm một giáp, nếu trong lòng nó có oán hận thì sao có thể dễ dàng bị siêu độ được?”

Tôi trợn tròn mắt không tin nổi: “Vậy phải chờ đến sáu mươi năm?! Chẳng lẽ không có cách khác để nó sớm đi đầu thai a?”

Chủ Lê lắc đầu, sau đó chú bỗng vỗ tay và nói: “Còn có cách khác để con quỷ nhỏ này không cần chờ đến một giáp...”

Tôi nóng lòng truy hỏi: “Cách gì ạ?”

Chú Lê nói: “Tìm bố mẹ của nó rồi bảo họ đặt tên cho nó, có tên thì xem như đã trưởng thành một lần, hồn phách xuống âm ti chắc chẳng mấy chốc sẽ lại được đi đầu thai”

Tôi nghe xong mà cảm thấy đau đầu hơn, sao mà dễ tìm bố mẹ nó như vậy chứ? Đừng nói là chúng tôi, đến ngay cả cảnh sát bây giờ cũng không tìm thấy hai cái đứa ngu ngốc kia nữa kìa! Chẳng còn cách nào khác, chúng tôi cũng chỉ có thể gửi gắm hi vọng vào các đồng chí cảnh sát thôi.

Ngay sáng hôm sau, tôi và Đinh Nhất cùng đi đến đồn cảnh sát cầu Tứ Đạo để tìm hiểu tình hình, vì chúng tôi là người báo án nên cũng không có gì lạ khi chúng tôi hỏi về tình tiết vụ án có tiến triển hay không.

Nhưng kết quả thật đáng thất vọng, họ đã kiểm tra tất cả các camera giám sát có thể sử dụng được ở dọc theo con sông nhỏ đó, nhưng không hề nhìn thấy ai cầm theo một cái túi màu trắng như vậy. Ở gần đây có mấy cái thôn lớn nhỏ, tổng số nhân khẩu cũng không quá ba mươi nghìn người, còn có cả một số nhân khẩu không đăng kí tạm trú nên sẽ rất khó khăn nếu làm phương pháp loại trừ.

Tuy bên phía cảnh sát có thu thập được mấy dấu vân tay trên chiếc túi, nhưng nếu người cầm chiếc túi chưa từng có thông tin phạm tội, đồng thời không làm ghi chép vân tay ở cơ quan công an, thì muốn tìm ra chẳng khác nào mò kim đáy biển. Nhưng cũng không thể nói những dấu vân tay này hoàn toàn vô tác dụng, ít ra sau khi có đối tượng hoài nghi, có thể đưa tới để so sánh vân tay.

Giờ tôi cũng đang rất chán nản! Nếu anh linh này có một chút xíu ký ức thôi thì tôi cũng có thể thông qua trí nhớ của nó để tìm hai tên cha mẹ ngu ngốc kia rồi. Nhưng từ lúc thằng nhóc này được sinh ra cho đến lúc chết chắc chưa đến hơn năm tiếng đồng hồ, nó làm sao có thể có ký ức gì được!

Bây giờ chẳng còn cách nào khác, tôi đành phải theo Đinh Nhất đi tìm chú Lê để tiếp tục nghĩ biện pháp. Lão già này vừa nghe nói bên phía cảnh sát cũng không có manh mối thì cau mày: “Nếu không tìm thấy cha mẹ của anh linh này thì thật sự không còn cách nào khác...”

Tôi vội nịnh nọt chú Lê: “Lê đại sư, cháu biết chủ rất thông minh, chú thử suy nghĩ thêm những cách khác đi, xem xem có thể tìm được cha mẹ của đứa bé này không?”

Chú Lễ hơi trầm tư một lúc, sau đó vô gáy và nói: “Có! Chúng ta không tìm thấy cha mẹ của anh linh này, nhưng hẳn là chính nó có thể tìm ra được.”

Tôi lắc đầu: “Ôi... không phải cháu đã nói rồi sao ạ, nó không có ký ức...”

Nhưng chú Lê lại nói: “Cháu thì biết cái gì? Dù cho khi còn sống, anh linh không có trí nhớ của riêng nó, nhưng nó có máu mủ tình thâm, trên người nó chảy dòng máu của cha mẹ nó, chỉ cần cháu lấy được một ít máu trong thi thể của đứa bé kia là chú có cách tìm được cha mẹ của nó”

Tôi lắc đầu quẩy quậy: “Cháu đào đầu ra được! Giờ cháu còn chẳng biết thi thể của đứa bé đang ở đâu thì làm sao lấy được máu của nó cho chú!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK