Cứ2như vậy, một người phụ nữ thần kinh không bình thường mang theo một đứa trẻ bị điếc cùng nhau rời khỏi cái thôn nhỏ hẻo lánh đó, từ đấy về sau họ chưa từng xuất hiện trở lại. Đến khi cảnh sát căn cứ theo địa chỉ trên chứng minh thư của Lý Văn Đình, tìm được nhà mẹ đẻ của cô ta mới hỏi thăm được5tình hình thực tế lúc trước.
Nghe Bạch Kiện kể xong, trong lòng tôi thực sự cảm xúc lẫn lộn, không ngờ đứa trẻ mà Lý Văn Đình liều mạng muốn chữa khỏi tai lại không phải Tiểu Bảo! Nhưng trong trí nhớ của cô ta, đứa trẻ này chính là Tiểu Bảo...
Còn cả bé gái đáng thương kia nữa, chỉ là không biết tương lai bé sẽ như6thế nào. Mặc dù ở chỗ Lý Văn Đình, bé không thể có cuộc sống ổn định, những bé cũng là vật báu trong lòng Lý Văn Đình. Tuy nhiên một khi về với cha mẹ ruột của mình, có lẽ không còn chắc chắn...
Thực tế tôi biết ai có số phận của người đó, cho dù trong lòng chúng ta than tiếc thể nào cũng không thay5đổi được cuộc đời của người khác. Đừng nói là cuộc đời của người khác, ngay cả cuộc đời của chính tôi, nhiều nhất cũng chỉ có thể nhìn hoa trước đình hết nở rồi tàn, nhìn mây trên trời cuộn rồi lại tan, mới có thể không màng hơn thua, đến đi vô tình. Cuối cùng, tôi và Đinh Nhất vẫn mua nhà của Trịnh Huy. Nhưng3bởi vì lúc trước tai tiếng của chỗ này thật sự quá nổi, khả năng có thể thuận lợi cho thuê rất nhỏ, ba chúng tôi nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng bèn đưa ra một mánh lới là cho người tới “ở miễn phí”.
Đầu tiên chúng tôi phải quảng cáo cho thuê trên mạng: Nếu có người dám ở trong phòng này một đêm, vậy có thể cho anh ta tiếp tục ở miễn phí một năm, số lượng phòng có hạn, ưu tiên người đến trước!
Cái trò này là do chú Lê nghĩ ra trước, chú ấy cho rằng chỉ cần có người dám vào ở, lời đồn trong nhà có ma sẽ tự nhiên sụp đổ. Hơn nữa có người vào nhà, tất nhiên dương khí sẽ mạnh lên, đến lúc đó kể cả có hồn ma lang thang nào đi ngang qua, cũng sẽ không dừng lại lâu bên trong đó.
Nhưng trăm triệu lần không ngờ, chẳng ai dám đến khiêu chiến hoạt động “ở miễn phí” này cả, xem ra uy lực sót lại của căn nhà này vẫn còn đó! Tôi lập tức hối hận vì đã tham gia.
Có điều chú Lê lại khuyên tôi: “Không sao đâu, chỉ cần qua một hai năm, mọi người sẽ dần dần lãng quên chuyện này đi, thể thì chắc chắn có thể cho thuê rồi. Lại nói nữa, bây giờ căn nhà đó vẫn chưa sang tên, lỡ như Trịnh Huy kia vừa thấy có người vào ở không việc gì, lại đối ý thì sao? Trước tiên cứ để nhà không một khoảng thời gian cũng tốt...” Tôi nghe thể thì thầm mắng trong bụng, cái ông già chết tiệt này, lúc trước cũng không nói với tôi như vậy đâu, bây giờ nhất định lại đang lừa dối tôi đây!! Haizz... Xem ra chuyện mua nhà coi như thất bại rồi, ôi cái số của tôi!
Tôi nhìn số dư trong tài khoản ngân hàng chỉ thoắt cái đã ít đi một khoản lớn như vậy, tim tôi đau đến
muốn đổ máu, về sau tôi không thể tin lời chú Lê nói nữa, tôi cảm thấy chú ấy chính là ôn thân ông trời phải xuống cạnh tôi để giúp tôi ném tiền qua cửa số mà...
Có lẽ là thấy mấy ngày nay tâm trạng của tôi thật sự không tốt, chú Lê gọi điện thoại bảo chúng tôi qua đó, chú ấy sẽ xuống bếp làm cho chúng tôi một bàn thức ăn ngon. Nhưng tôi vừa nhớ đến căn nhà chết tiệt lụn bại trong tay mình kia, nào có tâm trạng ăn cơm gì chứ!
Nhưng sau đó chú Lê lại nói với tôi, tối hôm nay chị Bạch cũng tới đây, chị ấy đã biết chuyện lần trước Chu Nhược Mai gài bẫy chúng tôi nên cũng bực hết sức. Đồng thời chú Lê cũng cảnh cáo chị Bạch, về sau lúc giao tiếp với người đàn bà này, bản thân phải lưu ý nhiều hơn, tuyệt đối đừng để bị chị ta tính kế.
Buổi tối chị Bạch thấy sắc mặt của tôi không tốt, còn tưởng rằng tôi trách chị ấy vì chuyện Philippines lần trước, vì thế bèn giải thích với tôi, nếu biết Chu Nhược Mai ôm ý nghĩ đó, nói thế nào chị ấy cũng sẽ không liên hệ chúng tôi giúp chị ta.
Tôi nghe thể thì liên tục xua tay bảo: “Chị à, với quan hệ của chúng ta còn cần chị phải giải thích với em sao? Chuyện đó đã sớm cho qua rồi... Tâm trạng em không tốt là bởi vì bị chú Lê lừa thôi!”
Đúng lúc này chú Lê bê thức ăn ra tới, vừa nghe tôi nói bị chú ấy lừa thì phùng mang trợn mắt: “Thằng nhóc thối, ai lừa cháu! Nói cho cháu nhé! Sau này nếu cái nhà kia của cháu kiểm tra tiền, phải bồi thường tiền thiệt hại tinh thần cho chú!!
Sau khi chị Bạch nghe kể xong chuyện tôi mua nhà, cũng nói là khả năng tăng giá trị của chỗ đó rất lớn, để vài năm sau chắc ăn có thể tăng gấp bội. Hơn nữa chỗ đó lại không phải khu chung cư gì gì đó, không cần phải trả phí bất động sản, chỉ cần chi trả điện nước khí sưởi, để không vài năm cũng sẽ không bị lỗ.
Nghe chị ấy nói vậy, tâm trạng của tôi trở nên tốt hơn trong nháy mắt, lúc này nhìn thấy cái gì cũng muốn ăn... Đinh Nhất ở một bên thấy thể thì cười nhạo tôi là kẻ tham tiền!
Tôi tức giận bảo: “Ai giống như anh không ăn khói lửa nhân gian!!”
Sau đó không khí trên bàn cơm bắt đầu tốt hơn một chút, mấy người chúng tôi vừa nói vừa cười tán dóc rất nhiều chuyện, chú Lê còn khư khư chung rượu nhỏ, uống đến đỏ bừng mặt. Ai ngờ lúc chúng tôi đang uống vui vẻ, di động của chị Bạch đột nhiên réo vang.
Chị ấy nghe máy một lát thì sắc mặt trở nên tối tăm, hình như đã xảy ra chuyện gì không tốt, vì thế tôi thuận miệng hỏi: “Sao vậy? Xảy ra chuyện gì ạ?”
Chị Bạch đáp hơi do dự: “Chị có một cậu em họ vừa mới được đưa vào bệnh viện, nói là cậu ấy muốn tự sát...”
“À! Vậy bây giờ chị đến bệnh viện ư?” Tôi giật mình nói.
Chị Bạch lắc đầu: “Không cần đến bệnh viện, chắc là không có vấn đề gì lớn, có thể xuất viện rất nhanh, ngày mai chị đến nhà dì chị hỏi thăm tình hình một chút là sẽ biết chuyện như thế nào thôi.”
Chuyện này vốn dĩ chỉ là một đoạn nhạc đệm nhỏ vào tối ngày hôm đó, hiện giờ người trẻ tuổi dậy thì hở ra là tự sát, cũng không phải chuyện gì hiểm lạ! Nhưng điều khiến tôi không ngờ là, vài ngày sau chị Bạch lại dắt theo cậu em họ kia của mình tìm tới cửa...
Khi tôi nhìn thấy em họ của chị Bạch, trong lòng âm thầm kinh hãi vì cứ nghĩ em họ của chị ấy cũng chỉ là một cậu nhóc chíp hội còn đang đi học. Kết quả hôm nay gặp, phát hiện anh ta lại là một ông lớn còn chín chắn hơn cả tôi, hơn nữa còn là kiểu nam thần quyến rũ chín chắn nhiều tiền nữa.
Tôi thật sự không nghĩ ra “người đàn ông kim cương năm tiêu chuẩn vàng” như vậy, khi không đi tự sát cái gì chứ?! Sau đó chị Bạch giới thiệu cho chúng tôi cậu em họ này của mình tên Đào Lượng, là con trai duy nhất nhà dì hai ruột của chị ấy. Lần này chị ấy dẫn anh ta tới tìm chúng tôi, là muốn nhờ chúng tôi tìm giúp người vợ bỏ trốn khỏi nhà của em họ, Lý Mạt.
Tôi nghe xong không kìm được chửi thầm: chuyện quái gì thế này! Vợ của mình chạy mất không đi tìm, trái lại nhà chúng tôi đi tìm người giúp. Một người sống sờ sờ tự mình có chân, quỷ mới biết cô ta có thể chạy đến chỗ nào!
Còn nữa, vợ của mình đi đâu chính anh ta cũng không biết, chúng tôi lại chẳng phải thám tử tư, có thể đi đầu tìm cho anh ta đây hả?!