Ông Lam Ngũ này cũng là một người có tiền nên tất nhiên chú Lê ra giá không thấp, thế mà ông ta chẳng thèm nháy mắt cái nào: “Lê đại sư, chuyện này đành phải trông cậy vào ông,2chỉ cần tìm được người thì tiền không thành vấn đề!”
Chiều muộn hôm đó, chúng tôi lái xe đến hiện trường xảy ra tai nạn, lúc này trên mặt sông đã đóng một lớp băng mỏng mới, nhân viên của đội cứu hộ cũng rút đi từ lâu, chỉ còn lại vài người của ông Lam Ngũ ở trên bờ tiếp tục tìm kiếm.
Đúng lúc này trời lại đổ tuyết, làm mặt băng vốn đã khó quan sát, nay lại đắp thêm một tầng tuyết trắng mỏng, nếu cứ5tiếp tục tìm như thế này thì đừng nói đến họ, ngay cả chính tôi cũng chỉ là mò kim đáy bể, nhờ vào vận may mà thôi!
Thời tiết ngoài trời đang rất lạnh, ba chúng tôi run rẩy đi dọc theo bờ sông xuống hạ nguồn, tôi vừa đi vừa phàn nàn: “Chú Lê, tìm như thế này không phải là cách hay! Chúng ta nên trở về lái xe đi đi!”
Chú Lê trợn mắt với tôi: “Cháu có thể đảm bảo ngồi trong xe mà vẫn cảm6nhận được thi thể ở dưới băng à?”
Tôi ngây người, cái này thì đúng là khó nói thật. Ngoài trời đang rất lạnh, thi thể lại ở dưới lớp băng, nếu không quan sát bằng mắt mà thi thể lại bị trôi sang bờ bên kia… Chưa biết chừng chúng tôi sẽ bỏ qua nó thật.
Hết cách, ba chúng tôi đành phải tiếp tục đi về phía hạ nguồn, hy vọng có thể nhanh chóng tìm được thi thể của Trịnh Tiểu Lệ. Kể cũng lạ, hôm đó chúng5tôi tìm tới tận khi trời tối mà cũng không cảm giác được chút ký ức nào của thi thể dưới sông.
Đến đêm, ba chúng tôi chật vật quay trở về nhà, uống liền một lúc ba bát canh gừng to mới xua được khí lạnh ở trên người. Chú Lê ngồi bên cạnh còn vừa uống vừa quở: “Tiến Bảo, có phải cháu không tập trung cảm nhận Trịnh Tiểu Lệ không! Chưa biết chừng có thể chúng ta đã bỏ qua ở chỗ nào rồi?!”
Tôi lắc đầu3liên tục: “Không thể nào, chỉ cần thi thể nằm ở dưới nước thì chắc chắn cháu sẽ cảm giác được, cháu đoán có thể xác của cô gái đó đã bị nước sông cuốn đi quá xa rồi!”
Thu người tiền tài phải giúp người tiêu tai, nên sáng sớm hôm sau, ba chúng tôi lại tiếp tục đi đến chỗ tìm kiếm cuối cùng của ngày hôm qua, bắt đầu hành trình tìm xuống hạ nguồn.
Hôm nay là một ngày nắng khá hiếm hoi, mặt trời chiếu vào mặt sông phủ đầy tuyết trắng trông rất chói mắt. Lão cáo già chú Lê nói mình bị cảm nhẹ nên bảo Đinh Nhất lái xe đi chầm chậm ở phía sau tôi, cuối cùng chỉ còn một mình tôi đau khổ đi tìm kiếm ở ven bờ, nhưng tìm kiếm cả một buổi sáng cũng vẫn không thu hoạch được gì.
Buổi trưa, ba người chúng tôi đến quán ăn bình dân gần đấy ăn mì thịt bò, nhưng tôi chẳng có lòng dạ nào để ăn trưa cả, nếu cứ tiếp tục tìm kiếm như thế này cũng không phải là cách hay, chẳng lẽ lại bắt tôi phải tìm mấy lần ở tất cả các nhánh sông dưới hạ lưu ư? Thế thì biết phải tìm tới năm tháng nào mới xong!
Tôi quay sang hỏi chú Lê: “Chú có thể dùng phép chiêu hồn Trịnh Tiểu Lệ lên hỏi được không, nếu chúng ta cứ tiếp tục tìm kiếm như thế này chẳng phải là mệt chết à?”
Chú Lê nói với vẻ bất đắc dĩ: “Cháu không hiểu nguyên lý chiêu hồn trong nước rồi, bây giờ thi thể của Trịnh Tiểu Lệ đang nằm ở dưới băng, chú có muốn chiêu cũng không được! Nhưng đáng lý ra, chúng ta đã tìm ở ven sông lâu như vậy, nếu thi thể thật sự bị trôi xuống hạ nguồn thì cũng nên tìm thấy rồi mới phải.”
Trong chốc lát, cả ba chúng tôi đều rơi vào trầm tư, nhất định là có chỗ nào đó có vấn đề… Lúc này tôi đột nhiên nghĩ đến một giả thiết khó có thể xảy ra, tôi ngẩng phắt đầu lên nói với chú Lê: “Chú bảo xem có khi nào thi thể của Trịnh Tiểu Lệ không bị trôi xuống hạ nguồn mà là trôi lên thượng nguồn không?”
Đầu tiên chú Lê hơi sững sờ, sau đó cũng tự lẩm bẩm: “Chẳng lẽ là người chết đi ngược dòng…”
Tôi cũng giật mình: “A! Thật sự là thi thể có thể đi ngược dòng lên thượng nguồn ạ?”
Chú Lê gật đầu: “Tình huống kiểu như thế rất hiếm gặp, nếu không phải có người cố ý điều khiển thì hẳn là trong lòng người chết có oán niệm rất sâu, thế mới có thể xuất hiện tình trạng xác chết lội ngược dòng.”
Tôi nói: “Vậy lát nữa chúng ta thử đi về thượng nguồn tìm xem sao?”
Chú Lê gật đầu: “Cũng được, dù sao chúng ta đã tìm kiếm dưới hạ nguồn lâu như vậy rồi, chưa biết chừng thật sự thi thể đang ở thượng nguồn thì sao?”
Sau đi ăn trưa xong, ba chúng tôi lái xe trở về nơi xảy ra tai nạn và bắt đầu đi từ đó lên thượng nguồn. Thật ra vừa rồi tôi chỉ là đột nhiên nghĩ lung tung mà thôi, chẳng có căn cứ vào cái gì cả, nhưng nó cứ như một lời nhắc nhở cho chú Lê vậy, vì có những lúc thường là những chuyện không thể xảy ra thì càng dễ gặp hơn.
Lúc quay trở về nơi xuất phát thì đã là hơn bốn giờ chiều, sắc trời chập choạng tối, nhưng tầm mắt lại tốt hơn nhiều buổi sáng chói chang ánh nắng mặt trời nhiều. Tôi ngắm nhìn nơi xảy ra tai nạn ở phía xa nhưng không cảm giác được chút tàn hồn nào, có lẽ những người chết kia đều đã đi sang thế giới khác cả rồi.
Sau đó tôi tiếp tục đi tìm kiếm một mình, chú Lê vẫn bắt Đinh Nhất lái xe đi theo sau tôi. Đi được một lúc, tôi cảm giác trong lòng sông phía trước mặt hình như có thứ gì đó…
Vì để có thể cảm giác được rõ ràng hơn, tôi đi gần tới mép sông, đúng lúc này, tôi đột nhiên nhìn thấy ở dưới băng phía bờ sông bên kia dường như có một thứ gì đó màu đỏ, trông giống một cái áo khoác nhung cừu màu đỏ.
Tôi vội quay lại ngoắc tay ra hiệu cho chú Lê và Đinh Nhất, để họ xuống xe nhìn thử xem có phải thứ màu đỏ dưới mặt băng ở bờ bên kia là một cái áo khoác của nữ không? Chú Lê mắt mờ nên không nhìn thấy được gì, nhưng Đinh Nhất chỉ cần nhìn thoáng qua là đã nói: “Phía dưới lớp băng kia hẳn là người chết!”
Vì chỗ này cách bờ bên kia ít cũng phải hơn hai mươi mét nên tôi khó lòng cảm nhận được tình huống ở bên ấy, thế là ba chúng tôi vội vàng lên xe, lái trở về nơi xảy ra tai nạn rồi đi qua chiếc cầu sang phía đối diện, sau đó lái xe về nơi phát hiện ra chiếc áo khoác màu đỏ.
Khi Đinh Nhất dừng xe, tôi đã có thể cảm giác rõ ràng thứ ở phía dưới mặt băng kia chính là thi thể, đó là một cô gái khá duyên dáng và cũng chính là Trịnh Tiểu Lệ bị mất tích mà các nhân viên cứu hộ tìm mãi không thấy.
Chắc những nhân viên cứu hộ kia cũng không thể ngờ được rằng, thi thể của Trịnh Tiểu Lệ ấy vậy mà lại ở thượng nguồn, cách nơi xảy ra tai nạn ba cây số… Đừng nói là họ, đến chính chúng tôi lúc đầu cũng không nghĩ ra được.
Trịnh Tiểu Lệ nằm úp mặt xuống lớp băng, bởi vì cô ấy ngồi ở vị trí gần lái xe, lại không thắt dây an toàn nên khi xe buýt rơi xuống nước, cơ thể của cô ấy bay thẳng ra ngoài, nhưng đấy không phải là nguyên nhân mà thi thể của cô ấy lại xuất hiện ở thượng nguồn cách đó ba cây số…
Tôi chầm chậm tới gần mặt băng, Đinh Nhất thấy thế thì dặn tôi cẩn thận, giờ lớp băng trên mặt sông còn chưa đủ dày để có thể chịu đựng được sức nặng của tôi, tôi gật đầu và nói: “Không sao đâu, tôi chắc chắn mà…” Sau đó tôi quay lại hỏi chú Lê: “Đúng rồi chú Lê, ông Lam Ngũ kia có nói với chú về việc ông ấy quen Trịnh Tiểu Lệ không?”