Nên tôi chỉ nhìn thoáng qua, sau đó đi tới phía cầu thang, định lên tầng hai2xem xét. Hàn Cẩn và lão Tứ không có ý kiến gì, chỉ đi theo sau tôi.
Bố cục của tầng hai và tầng một không khác nhau, chỉ khác là trên tường ở sảnh tầng hai treo rất nhiều ảnh của các nhân viên5y tế. Có nhiều bức ảnh đã không nhìn ra ảnh trên đó nữa, thế nhưng lờ mờ có thể nhìn ra những người này đều là người châu u mắt to mũi cao.
Càng lên cao, âm khí càng nặng, đặc biệt là sân6thượng, ở đó có một tấm gương rất lớn, mặc dù bên trên đã có nhiều vết nứt, những tấm gương vẫn đứng đó, không thực sự vỡ ra.
Trên bề mặt tấm gương, chúng tôi nhìn thấy rất nhiều hình ảnh phản chiếu của5mình, giống như có nhiều người cùng đứng trước gương. Loại cảm giác này khiến tôi rùng mình, không muốn nhìn thêm chút nào nữa.
Có lẽ Hàn Cẩn và lão Tứ cũng không thích nơi này, cho nên khi tôi hỏi có thể ra3ngoài chưa, họ lập tức đồng ý. Khi chúng tôi ra ngoài, Hồ Phàm vẫn ở bên ngoài chờ.
“Thế nào? Trong đó có gì đặc biệt không?” Hồ Phàm vẫn giữ thái độ ung dung chân thành hỏi tôi.
Tôi lắc đầu: “Tạm thời chưa phát hiện được gì...”
Hồ Phàm như đã sớm biết sẽ có kết quả này, cũng không nói gì, chỉ dặn dò đám Hàn Cẩn đưa tôi về phía doanh trại. Tôi nghe thấy chỗ này còn nơi nghỉ chân thì thầm may mắn, ban đêm không phải ở đây rồi.
Thế nhưng khi đi ngang qua gã khô gầy kia, hắn đột nhiên lạnh lùng nói: “Không bị dọa vãi đái ra quần đấy chứ?”
Tôi nổi giận, nhưng vì cục diện trước mắt nên đành hít một hơi thật sâu, sau đó giả như không nghe thấy gì mà đi qua hắn.
Doanh địa mà Hồ Phàm nhắc đến nằm ở một bãi đất trống cách đây không xa, trước đó có lẽ ở đây là khu rừng rậm, sau đó bị chặt hết cây đi. Nhìn những vết cắt trên gốc cây, có lẽ đã bị chặt mấy năm rồi, xem ra đúng như Hồ Phàm nói, họ thường đến đây để tìm kiếm.
Ở doanh địa này, trừ một ngôi nhà gỗ ba gian thì còn lại đều là lều quân dụng dựng tạm. Tôi nhìn ba gian nhà gỗ tối đen như mực kia, cảm thấy ở lều quân dụng vẫn tốt hơn.
Buổi trưa, lão Tứ dẫn người lên núi bắt mấy con gà rừng về nướng ăn, mùi vị cũng không tệ. Từ lúc lên thuyền tối chưa ăn được gì tử tế, nên ăn một mình gần hết nửa con.
Lão Tử như rất hài lòng với việc khẩu vị tối tốt hơn, nhìn đống xương kia còn hỏi tôi có ăn nữa không. Tôi vội xua tay: “Thôi, vừa rồi đói quá nên ăn vội, giờ không ăn được nữa”
Lúc này, Hồ Phàm và gã khô gầy kia đứng cách không xa nói chuyện với nhau, họ vừa nói vừa thỉnh thoảng nhìn về phía tôi. Tôi bị họ nhìn đến phát sợ, không nhịn được hỏi Hàn Cần bên cạnh: “Người có mặt như xác chết kia là ai?”
Hàn Cẩn không động mí mắt nói: “Hắn tên Mao Khả Ngọc, giống như cậu, là một thần côn”
Tôi tức giận nói: “Hừ! Sao lời cô nói lại khó nghe thế chứ? Ai là thần côn! Hắn là hắn! Tôi là tôi! Tôi là người có tài thật, nếu không các người bắt tôi đến đây làm gì?”
Hàn Cẩn nhếch miệng, không nói nữa, tập trung ăn miếng gà của mình.
Mặt trời lặn về Tây, tôi mới biết trong rừng nhiệt đới lại nhiều muỗi như thế, có điều nói cũng lạ, mấy con muỗi bay ong ong quanh tôi nhưng không một con nào cắn cả.
Đến cả Hàn Cẩn và lão Tứ cũng phải dùng thuốc chống muỗi xịt hết người kia mà. Nhìn đám người lúc nào cũng ra vẻ lạnh lùng đó, giờ bị mấy con muỗi làm cho chật vật như thế, tôi thực sự không nhịn được cười.
Đêm chóng đến, chúng tôi lại quay về tòa nhà kia, tôi biết cuộc chiến bây giờ mới chính thức bắt đầu. Nếu như là bình thường, có đánh chết tôi cũng sẽ không đến nơi cực ấm có hơn trăm người chết này. Nhưng bây giờ là tình thế bắt buộc, dù sợ hãi thế nào cũng phải cố gắng.
Lần này trừ Hàn Cẩn và lão Tử, Mao Khả Ngọc cũng đi vào cùng. Nhìn tên nặng nề quỷ khí kia cầm la bàn đi đằng trước, trong lòng tôi tức giận không có chỗ để phát tiết.
Chẳng lẽ lại nói trắng ra là oan gia đồng hành? Từ lần đầu tiên hắn nhìn thấy tôi là đã không có hảo cảm rồi. Đương nhiên, tôi cũng không chào đón hắn, giống như giữa hai chúng tôi có một cảm giác địch ý trời sinh vậy.
Khi quay lại tòa nhà, cảm giác lúc này khác hẳn ban ngày, lần đầu đi dù cũng có cảm giác đáng sợ, nhưng so với cảm giác hiện tại thì chỉ như hạt bụi.
Tôi cẩn thận đi sau lưng Mao Khả Ngọc, còn Hàn Cẩn và lão Tứ đi sau lưng tối. Mặc dù với đội hình như bây giờ, vị trí của tôi là an toàn nhất, nhưng ai biết được khi gặp nguy hiểm, tên Mao Khả Ngọc này có lôi tôi ra làm bia đỡ không.
Trước kia khi đi cùng chú Lê và Đinh Nhất, trong lòng tôi luôn yên tâm, vì tôi biết dù có nguy hiểm gì thì họ cũng sẽ lấy sự an toàn của tôi lên làm đầu.
Còn bây giờ, nếu tôi không còn giá trị lợi dụng thì chẳng biết lúc nào sẽ bị lôi ra làm bia đỡ đạn, nên tôi cũng phải suy tính cho mình một chút. Nơi này dị thường cổ quái, nếu thực sự có chuyện xảy ra, tôi chắc chắn không ứng phó nổi.
Nghĩ vậy, tôi không kìm được lấy răng thú trước ngực ra, Mao Khả Ngọc lập tức tỏ vẻ khinh bỉ: “Hóa ra mệnh của mày dài như thế là do có thứ này che chở.”
Tôi không để ý đến hắn, vì tôi không muốn đấu khẩu với hắn ở đây. Lúc này tôi cũng cảnh giác nhìn xung quanh, dù sao bây giờ trong tay tôi trừ cái đèn pin thì không còn vũ khí nào khác.
Đương nhiên, trong ống quần tôi còn con dao thép. Lúc bọn chúng bắt, chắc cảm thấy tôi không có khả năng chiến đấu gì, trên người cũng không thể có vũ khí nên không lục soát cẩn thận. Bây giờ không thể tùy tiện bại lộ con dao thép này được, phải để đến khi thật cần thiết mới đem ra dùng.
Mao Khả Ngọc đang đi tới đi lui trước mặt tôi bỗng nhiên dừng lại, tôi thấy la bàn trong tay hắn có dị động. Tôi đến gần nhìn, thấy kim la bàn đang xoay như chong chóng, xem ra gần đây nhất định có oán linh xuất hiện...