Ngay lúc tôi đang đau thương cho chính mình, thì đột nhiên cảm giác tay phải của mình đau đớn, tôi giật thót một cái, suýt chút nữa nhảy dựng lên... “Chết tiệt... Đại ca! Cậu có thể thông báo một tiếng trước được không vậy? Cậu học y ở trường thể thao à?” Tôi đau đến mức kêu la oai oái.
Nhưng lần này Đinh Nhất lại không mắng tay bác sĩ kia, mà hạ giọng nạt tôi: “Kiến nhận một chút, đừng lộn xộn!” Tôi cúi đầu nhìn thì hóa ra tên nhóc kia đang dùng nước muối sinh lý rửa vết thương cho tôi, khi máu trên tay được rửa sạch tôi mới phát hiện, thì ra vết thương cũng không nghiêm trọng lắm, thậm chí không cần khâu,2bởi vì chẳng qua tay tôi bị mất một lớp da...
Sau khi vết thương trên tay tôi được xử lý xong, Đinh Nhất lại lấy một cuộn băng gạc của bác sĩ, thấm nước muối và lau sạch máu trên mặt tôi, trong lúc đó, tôi vẫn luôn đưa mắt tìm kiếm cô gái đã cứu tôi xem cô ta đang ở đâu?
Đinh Nhất đè lại đầu tôi đang xoay loạn xạ và nói với vẻ bất đắc dĩ: “Đừng tìm nữa, người ta đã đi từ nãy rồi.”
Thật ra lúc ấy tôi cũng không muốn gì khác, chỉ nghĩ dù gì con gái nhà người ta cũng cứu tôi một mạng, nói thế nào cũng phải cảm ơn cô ta chứ? Thế là tôi thở dài, nói: “Đi thì đi6thôi, tôi cũng chỉ muốn nói tiếng cám ơn với cô ta thôi.”
Đinh Nhất dùng miếng băng gạc lau sạch máu và nước trên tay mình, sau đó ném nó vào thùng rác, anh ta nói: “Yên tâm đi, tôi đã thay cậu cảm ơn người ta rồi.”
Sau đó, ba người chúng tôi được quản lý Lưu sắp xếp ở một khách sạn trong khu thắng cảnh, xảy ra chuyện như vậy, tôi phải nằm trên giường nghỉ ngơi một đêm mới được. Còn cái quan tài bằng hổ phách kia thì hiện tại đã có thể nói chắc chắn rằng nó không phải là di sản văn hóa gì cả, cái này chắc chắn là có người đặt bẫy chúng tôi, mà có khi còn là nhằm vào tối nữa3ấy chứ!!
Cuối cùng, ba người chúng tôi bàn bạc ở trong khách sạn và quyết định, dù sao vật kia cũng không phải là di sản văn hóa, chờ khi trời sáng, chủ Lê sẽ bảo quản lý Lưu đem máy cắt đến, cắt nó ra xem thử rồi nói sau... Sau khi ăn cơm tối xong, tôi nằm mê man trên giường trong phòng khách sạn, trong đầu không ngừng nghĩ về cảnh tượng chiếc quan tài hổ phách dính lấy tôi lúc chiều... Tôi khẳng định ngoài tôi ra, trước đó cũng đã có người chạm qua nó, nhưng hiển nhiên họ không hề xảy ra việc gì.
Bây giờ xem ra chỉ có mình tôi bị nó hút vào, nếu như nói thứ này không phải nhắm vào tôi...9thì đến quỷ cũng chẳng tin. Nhưng rốt cuộc là ai muốn gài bẫy tôi ở chỗ này? Hơn nữa còn xuống tay chuẩn xác như vậy? Tôi càng nghĩ càng không ngủ được, càng không ngủ được lại càng nghĩ ngợi, chẳng mấy chốc tôi rơi vào trạng thái mất ngủ tuần hoàn ác tính... Ngược lại Đinh Nhất ở giường bên cạnh lại ngủ rất say, so ra anh ta còn ngủ sớm hơn cả tôi:
Tôi không thể làm gì khác hơn là cầm điện thoại di động lên lần thứ n, định mở một trò chơi gì đó ra để đầu óc mình không suy nghĩ nữa. Nhưng vừa mở điện thoại lên, một cảm giác khác thường xông lên đầu tôi, thời gian này không đúng?
Lúc này4đã cách lần tôi cầm điện thoại trước đó khoảng hơn nửa tiếng, nhưng vì sao điện thoại của tôi vẫn dừng lại ở thời gian đó? Để chứng thực, tôi mở một trò chơi ra chơi một lúc, nhưng khi tôi thoát trò chơi để xem giờ, thì phát hiện đồng hồ vẫn không khác lúc nãy... Thời gian ngừng lại? Cái ý nghĩ này vừa nảy ra làm toàn thân tôi toát mồ hôi lạnh, bởi tôi biết không thể nào có chuyện đó, cho dù trời long đất lở, thế giới bị hủy diệt thì thời gian cũng vĩnh viễn không thể ngừng lại được.
Vậy bây giờ chỉ có thể xảy ra một khả năng, đó là tôi có vấn đề... Tôi liền tiện tay ném điện thoại di động về phía Đinh Nhất, điện thoại đập ngay vào mặt anh ta. Nếu như bình thường, điện thoại còn chưa tới gần anh ta đã tỉnh rồi, nhưng bây giờ, chiếc điện thoại đã đập lên mặt rồi mà anh ta vẫn không có phản ứng nào, xem ra Đinh Nhất đang nằm bên cạnh đây cũng có vấn đề... Dựa theo kinh nghiệm nhiều lần gặp nạn của tôi, lúc này tôi không thể hoảng lên được, phải tỉnh táo quan sát xung quanh, bởi chỉ cần tôi hoảng hốt là đầu óc lại như không hoạt động được. Vì vậy đầu tiên tôi cố gắng ngồi dậy khỏi giường, định đi ra chỗ cửa sổ để xem tình huống bên ngoài.
Nhưng ngay lúc này, đột nhiên tôi nghe thấy một giọng nói đột ngột vang lên ở chỗ bàn trà trong phòng: “Tao khuyên mày nên kiềm chế đi, dù sao mày cũng vừa mới mất máu nhiều như vậy...” Trong lòng tôi hơi hồi hộp, vội vàng quay đầu nhìn lại và thấy ở trong căn phòng mờ tối, chẳng biết từ lúc nào đã có thêm một người. Hắn cứ lẳng lặng ngồi ở bên bàn trà, ánh đèn ngoài cửa sổ chiếu vào lưng hắn, che khuất gương mặt của hắn ở trong bóng tối. Tôi giật mình nói: “Anh là ai?”
Hắn khẽ cười, sau đó nói bằng chất giọng trầm thấp: “Nghe cho cẩn thận, xem giọng nói này là của ai?” Bị hắn nói vậy, tôi mới thấy đúng là giọng nói này hơi quen tai thật, nhưng nhất thời tôi không nhớ nổi đây là giọng ai, vì vậy tôi xầm mặt lại và nói: “Đừng ở đây giả thần giả quỷ, hơn nửa đêm anh chạy đến phòng tôi có việc gì?” Người đó nghe xong, bỗng nghiêng người về phía trước, để gương mặt mình từ từ lộ ra trong bóng tối, sau đó hắn dùng gương mặt đầy tà ác cười với tôi và nói: “Mày nhìn xem... Tao là ai?”