Tô Dương bị đưa về, đương nhiên2sẽ không thiếu việc được ăn một chầu trái cây ngon, bị mấy tay cấp dưới của giám đốc Tiêu đánh một trận. Hơn nữa chúng còn cảnh cáo cậu ta, nếu lại làm loại chuyện ngu xuẩn này nữa sẽ giết chết ngay!
Giờ thì5hay rồi, vốn dĩ lúc trước việc trông giữ Tô Dương còn không nghiêm ngặt như vậy, nhưng bây giờ tuỳ thời tuỳ chỗ đều có hai người quan sát cậu ta, ăn uống ngủ nghỉ, căn bản là không hề có chút tự do6nào.
Trước đây giám đốc Tiêu còn khách sáo với Tô Dương, nhưng bây giờ lại hoàn toàn bộc lộ bản chất thật của mình. Gã buộc Tô Dương đòi tiền ở trong nhà, nếu không có tiền thì không tránh được bị ăn đòn!
Những ngày5như thế giằng co mấy hôm, vì cơ thể của Tô Dương bị đánh liên tục mấy lần nên bắt đầu xuất hiện tình trạng sốt nhẹ không dứt. Một người trong ký túc xá thấy cậu ta đáng thương quá, bèn cho uống vài3viên thuốc hạ sốt, nhưng bệnh tình lại không thấy chuyển biến tốt đẹp.
Đến tận một buổi sáng, đột nhiên người cùng nhà gọi thế nào Tô Dương cũng không tỉnh, lúc này người bên cạnh mới phát hiện cậu ta đã hôn mê mất. Giám đốc Tiêu biết nếu lúc này không đưa người đi thì rất có thể sẽ chết ở đây.
Vì thế gã và một tên nòng cốt khác trong tổ chức đưa Tô Dương ra khỏi phòng! Đương nhiên, lúc đưa đi thì nói là muốn đem Tô Dương đến bệnh viện để xoa dịu những người còn lại ở đó.
Tuy nhiên họ nào biết đâu là gã giám đốc Tiêu lòng dạ hiểm độc này lại lái xe, lôi Tô Dương đến một khu ngập nước ở ngoại thành, sau đó cùng tên nòng cốt kia nhét Tô Dương đang hôn mê bất tỉnh vào một cái túi dệt to, ném thẳng vào vũng sình lầy.
Ngay lúc bị ném xuống nước, Tô Dương đã bị sặc nước mà tỉnh lại, nhưng vì cơ thể yếu ớt nên cậu ta không thể thoát ra khỏi cái túi dệt kia được, cuối cùng chết chìm trong nước…
Chú Lê nghe tôi kể lại quá trình tử vong của Tô Dương, âm u nói với Đinh Nhất: “Báo cảnh sát đi, cứ nói lúc chúng ta câu cá thì phát hiện một cái túi đáng ngờ, cảm thấy bên trong hình như là đựng xác người chết.”
Sau đó chúng tôi đợi ở đấy chưa tới hai mươi phút đã có hai chiếc xe cảnh sát hú còi chạy đến dừng trước mặt mình. Vài cảnh sát xuống xe thì trực tiếp hỏi luôn: “Cái túi ở chỗ nào?”
Đinh Nhất chỉ xuống đám cỏ lau mà vừa rồi anh ta chui vào: “Phía sau bụi cỏ lau kia, là một cái túi dệt màu đỏ trắng xanh.”
Mấy anh cảnh sát chui vào, chưa tới chốc lát đã kéo cái túi dệt kia từ trong nước ra, tiếp theo, một cảnh sát lấy di động gọi cho ai đó và nói: “Mau bảo pháp y Lý lại đây, đúng là có xác chết!”
Chờ pháp y đến mở túi mới phát hiện thi thể bên trong đã trương sình biến dạng rất nghiêm trọng, nếu không cắt cái túi dệt đi thì rất khó lấy thi thể ra được. Bởi vì không muốn nhìn thấy thi thể của Tô Dương nên tôi đành một mình đi về chỗ câu cá ngồi.
Lúc sau, có một cảnh sát trẻ chạy tới ghi tường trình cho từng người chúng tôi. Đang ngồi đó, tôi nghe thấy tiếng xe ngừng ở cạnh, ngẩng đầu lên thì thấy lại là Bạch Kiện mang ý cười bước xuống xe.
“Sao anh lại tới đây?” Tôi giật mình.
Bạch Kiện cười đi đến bên cạnh tôi và nói: “Vừa rồi pháp y gọi điện thoại cho bên tôi, nói là án giết người nên bàn giao lại, hơn nữa vừa rồi pháp y kia từng gặp cậu, biết hai ta quen nhau nên đánh tiếng với tôi trước.”
Tôi thấy là người quen cũ nên kéo anh ta sang một bên, kể lại thân phận và nguyên nhân cái chết của Tô Dương. Bạch Kiện sầm mặt: “Không ngờ mấy năm nay quốc gia càn quét bán hàng đa cấp mạnh mẽ như vậy, thế mà còn có tàn dư tiếp tục tồn tại trong kẽ hở…”
Tôi nghe thế thì hừ nhẹ: “Vậy chỉ chứng minh rằng cường độ càn quét còn chưa đủ lớn! Loại chuyện như bán hàng đa cấp và lừa buôn người này nên gặp một tên là bắt một tên, bắt được tên nào phải nghiêm trị tên đó!”
Bạch Kiện thấy tôi căm phẫn, bèn vỗ bả vai nói: “Tin tưởng anh, đất nước chắc chắn sẽ đưa ra nhiều điều luật nghiêm khắc hơn để đánh đổ những tổ chức bán hàng đa cấp đó. Anh cũng tin tưởng sẽ có một ngày, mấy tổ chức giống như u nhọt này sẽ hoàn toàn biến mất khỏi đời sống của người dân, bây giờ chỉ là vấn đề thời gian thôi.”
Tôi bất đắc dĩ gật đầu, biết bản thân là do thấy những ký ức lúc còn sống của Tô Dương nên mới có thể xúc động như vậy. Có lẽ những người như Bạch Kiện vì phải thường xuyên đối mặt với nhân tính đáng ghê tởm và sống chết, cho nên đã sớm chai sần rồi! Nhưng tôi lại không thế, tôi thật sự không làm được, cho nên mỗi lần như thế, tôi đều cố gắng không nhìn thi thể của những người uổng mạng kia…
Sau đó Bạch Kiện nói họ cũng không tìm được trên người nạn nhân thứ gì có thể chứng minh thân phận. Nếu không thể chứng minh người chết là Tô Dương, vậy tất cả đều uổng phí, tôi cũng không thể nói mình thấy được ký ức trong tàn hồn của cậu ta chứ? Chuyện này không thể đưa lên toà làm chứng cứ được!
Tuy nhiên Bạch Kiện cũng nói, bây giờ chỉ còn thiếu chứng minh thân phận của Tô Dương, một khi tìm được chứng cứ có thể chứng minh thân phận của Tô Dương, vậy thì án này chắc chắn sẽ không phải là án nhỏ!
Ngày đó vì không câu được cá để ăn, cuối cùng chú Lê mời chúng tôi đi Toàn Tụ Đức ăn vịt nướng. Nói thật, lúc ấy cho dù câu được cá thật, đoán chừng ba người chúng tôi cũng chả ai ăn nổi đâu.
Mấy ngày sau, tôi vẫn luôn chú ý đến tin tức trên mạng, nhưng vẫn không thấy đăng tin phát hiện ra thi thể. Xem ra Bạch Kiện còn đang mắc kẹt trong bế tắc, không thể trực tiếp chứng minh người chết chính là Tô Dương!
Chuyện này vẫn mãi không có kết quả, tôi luôn cảm giác không yên ổn. Vì thế buổi tối trước khi ngủ bèn gọi một cuộc cho Bạch Kiện, muốn hỏi thử họ có đến Hải Tinh Hoa Viên bắt người không?
Kết quả Bạch Kiện lại nói cùng ngày hôm đó họ để cảnh sát khu vực tới đấy, phát hiện hai căn phòng kia đã sớm trống hoác không bóng người! Hỏi chủ nhà mới biết được, mấy ngày trước không hiểu vì sao những người đó đều vội vàng dọn đi rồi!
“Có thể vì sao chứ? Chắc chắn là biết xảy ra án mạng nên không dám ở lại đấy nữa!” Tôi tức giận nói.
Thật ra tôi biết Bạch Kiện cũng có chỗ khó xử, dù cho căn cứ vào tình huống tôi nói, họ cũng không dễ tìm được người. Tuy tôi từng thấy giám đốc Tiêu kia, nhưng tôi cũng không dính dáng đến vụ án, làm sao đi đến cục cảnh sát vẽ chân dung đối tượng được đây? Phỏng chừng chủ nhà kia cũng không nói dối, cả một phòng đầy người, sao ông ta có thể nhớ được tất cả họ trông như thế nào chứ?!
Lúc tôi đang phát rầu không biết nên làm gì, đột nhiên lại nhớ tới một chuyện, đó chính là khi xuống xe lửa, Tô Dương đã từng cuốn vé xe kia lại nhét vào một cái túi nhỏ trên quần jean của mình!