Lúc đó anh ta cũng không2quên rửa sạch dấu giầy, vì theo như lượng máu trên mặt đất, chắc chắn cả người anh ta đều đầy máu. Nhưng tôi đã kiểm tra trước cửa, lại không hề có dấu chân máu, có lẽ trước khi5ra khỏi cửa, anh ta đã thu dọn chân sạch sẽ.
Hơn nữa lúc đó sắc trời đã tối, cho dù cả người mặt mũi đều đầy máu, cũng không có ai nhìn rõ.
Bạch Kiện nghe tôi kể xong thì im6lặng không nói gì, đến khi một điều tra viên chạy đến nói: “Đội trưởng, đã lấy được video giám sát trước cửa, anh có muốn xem không…”
Chúng tôi lại theo Bạch Kiện vào trong xe thiết bị, trong đó5có một chiếc notebook đang phát hình ảnh video giám sát vào buổi tối. Trong video có thể thấy, lúc 5 giờ 35 phút anh Triệu đi vào đại sảnh.
Khi đó sắc trời đã sẩm tối, nhưng hình ảnh trong3video vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng. Có điều, lúc đó anh ta đưa lưng về phía camera nên không nhìn thấy biểu cảm. Sau khi anh Triệu vào trong thì kéo cửa cuốn xuống, nên bên trong xảy ra việc gì, camera không ghi lại được nữa.
Nhân viên điều tra đẩy video chạy nhanh lên khoảng một tiếng nữa! Lúc đó trời đã tối đen, cửa cuốn bị người ta nâng lên rất nhanh, sau đó một bóng người từ bên trong vụt ra.
Vì tốc độ người đó quá nhanh, nên điều tra viên chỉ có thể bắt được hình ảnh của anh ta vào thời điểm cửa cuốn bị kéo lên, có điều như thế cũng đủ để cảnh sát nhìn thấy rõ khuôn mặt đầy máu của anh Triệu.
“Chính là anh ta!” Tôi nói.
Bạch Kiện nhìn tôi: “Anh ta tên là gì?”
Tôi nhún vai: “Tôi đâu biết, chúng tôi chỉ gặp một lần chiều hôm thứ sáu tuần trước. Chỉ biết anh ta họ Triệu, chắc trong thông tin hệ thống có địa chỉ của anh ta, vì anh ta đến làm thủ tục sang tên sổ đỏ.”
Bạch Kiện lập tức xuống xe tìm vị lãnh đạo áo đen vừa báo cảnh sát, lúc này ông ta đang ngồi ngẩn người trên bậc thang! Người chết đều là cấp dưới thường ngày của mình, trong vòng một đêm tất cả đều bị giết, có lẽ đã đả kích ông ta rất nhiều.
Bạch Kiện đi đến vỗ nhẹ vai ông ta nói: “Bây giờ không phải lúc đau buồn, tôi cần ông tìm một ít thông tin trong hệ thống dữ liệu, người này họ Triệu, thứ sáu tuần trước đã đến đây làm thủ tục sang tên nhà đất.”
Lãnh đạo áo đen vội đứng lên, đi theo Bạch Kiện vào đại sảnh. Dù lúc này thi thể đã bị đưa đi, nhưng vết máu trên sàn vẫn thảm thiết dị thường.
Vị lãnh đạo áo đen kia càng đi vào càng cố kìm nén cảm giác khó chịu trong lòng, đi đến cạnh máy tính. Nhìn vết máu vẫn tung tóe trên bàn phím và màn hình, ông ta không biết nên thao tác thế nào. Cuối cùng đợi đến khi bạch Kiện nhắc nhở, ông ta mới mở máy tính, tìm được tư liệu chúng tôi muốn.
Theo những tư liệu này, chiều hôm đó có tất cả chín người họ Triệu đến làm sang tên nhà đất, sau khi kiểm tra hình ảnh, người đàn ông tên Triệu Đắc Thắng chính là anh Triệu mà tôi đã gặp.
Cảnh sát nhanh chóng dựa vào địa chỉ nhà anh ta muốn sang tên, tìm được địa chỉ nhà anh ta đang ở là phòng 801, tòa nhà số 5, khu chung cư Phỉ Thúy Danh Môn. Lúc chúng tôi đến nơi, phòng 801 không khóa, đẩy nhẹ cửa đã mở ra.
Để an toàn, Bạch Kiện cho mấy đặc công đi vào trước, lúc đầu còn tưởng sẽ gặp phản kháng kịch liệt, nhưng họ lại nhanh chóng rút ra.
Nhìn hiểu hiện của họ, lòng tôi nặng trĩu…
“Bên trong thế nào?” Tôi hỏi.
Một đặc công lắc đầu nói: “Người ở bên trong, có điều đã chết rồi.”
Sau khi người của Bạch Kiện tiến vào hiện trường, tôi cũng vào theo, Triệu Đắc Thắng ngồi dưới đất, người dựa ngửa vào ghế sô pha trong phòng khách, trên cổ có một vết cắt dữ tợn, anh ta đã cắt cổ tự sắt.
Nhưng điều kỳ lại là, mặc dù theo hiện trường các dấu hiệu đều chứng tỏ Triệu Đắc Thắng đã tự sát, nhưng trên tay anh ta chỉ có tư thế cầm hung khí mà không thấy con dao đã cướp đi bảy mạng người kia đâu!?
“Không thể nào? Nếu tự sát, thì hung khí bị ai lấy đi?” Một điều tra viên lẩm bẩm nói.
Bạch Kiện quay đầu nhìn tôi, tôi biết anh ta có ý gì, nên tôi cũng gật nhẹ đầu với anh ta, sau đó từ từ đi đến gần thi thể Triệu Đắc Thắng…
Dù Triệu Đắc Thắng là một người tính tình nóng nảy, nhưng cũng coi như là người tốt, cả đời đều là người trung thực, xưa nay không làm chuyện lừa dối, hãm hại người khác. Anh ta có một con trai đang học tiểu học, mấy tháng nữa sẽ học lên cấp hai, anh ta mua căn nhà gần trường học kia cũng vì con trai.
Trong ký ức của Triệu Đắc Thắng, khó có thể tưởng tượng được anh ta lại trở thành ác ma khát máu như vậy, nhưng đêm hôm đó anh ta đã tự tay kết thúc sinh mệnh của bảy người, cũng không có chút lòng thương hại nào nảy sinh.
Chẳng lẽ, thực sự chỉ vì cãi vã với Tôn Hỉ Cường mà nổi lên ý giết người sao? Cũng không đến nỗi như thế! Dù sao anh ta cũng còn có gia đình, hậu quả của việc đó quá rõ ràng, người có đầu óc bình thường chắc chắn sẽ không làm như thế.
Đột nhiên, một dáng người quen thuộc xuất hiện trong ký ức Triệu Đắc Thắng… Sao lại là chú họ? Sao chú ấy lại biết Triệu Đắc Thắng?
Chiều hôm đó, sau khi Triệu Đắc Thắng rời khỏi trung tâm giao dịch không lâu thì gặp chú họ tôi, dù tôi không tìm thấy trong ký ức của Triệu Đắc Thắng hình ảnh họ quen biết nhau như thế nào, nhưng nhìn biểu hiện của họ, chắc đã quen nhau từ trước.
Còn hung khí lại chính là chú họ tôi đưa cho anh ta! Đó là một con dao hai lưỡi dài khoảng hai mươi centimet, trên chuôi dao có khắc hoa văn kỳ lạ, vừa nhìn là biết lâu năm rồi.
Triệu Đắc Thắng sau khi nhận con dao kỳ lạ kia thì ánh mắt trở nên hung ác. Xem ra, việc anh ta có thái độ khác thường, thèm khát giết người, không tránh được có liên quan đến chú họ tôi.
Về chuyện vì sao lại tự sát, có lẽ sau khi tỉnh lại, phát hiện mình giết nhiều người như thế, biết mình không thể sống được, nên nhất thời nghĩ quẩn tự cắt cổ.
Nhưng chuyện này tôi không thể nói cho Bạch Kiện, cũng không thể nói với anh ta rằng có người dùng tà thuật khống chế nên Triệu Đắc Thắng mới làm ra chuyện như vậy! Hơn nữa, tôi tin rằng ruồi bọ không bâu vào quả trứng thối, nên không phải Triệu Đắc Thắng không kìm lòng được, thì cũng sẽ không bị người khác lợi dụng.
Nhưng sao chú họ tôi lại muốn anh ta làm như vậy? Chẳng lẽ trong bảy người này, có người mang thù với chú ấy? Chắc là không! Với cách làm việc của chú, chắc chắn sẽ không có kẽ hở, trên đời này làm gì có ai bắt nạt được chú ấy đây?