Chú Lê nhìn chằm chằm vào mấy con thuyền phía trước, nói nhỏ với tôi: “Mấy con thuyền kia đang tế biển, họ hi vọng Hải Long Vương sẽ nhận những lễ vật này mà đồng ý trả lại người mất tích. Nếu chúng ta đi qua đó sẽ đụng phải những thứ dưới biển đến nhận tế vật này.”
“Thứ? Thứ gì? Chẳng lẽ thật sự có Long Vương à?” Tôi nói đùa.
Chú Lê đánh vào tôi gáy: “Cháu nhớ kĩ đây, không được ăn nói lung tung trên biển, vì có rất nhiều thứ kiêng kị. Tuy chú cũng không biết là thứ gì đến nhận tế phẩm, nhưng có thể khẳng định thứ đó không phải là Long Vương.”
Luật sư Nghiêm thấy tôi nói chuyện với chú Lê, cũng đi tới hỏi chú Lê sao lại dừng thuyền? Lần này chú Lê khách sáo nói với ông ấy: “Họ đang làm lễ chiêu hồn, chúng ta nên chờ họ xong rồi hẵng đi qua, tránh phạm phải điều cấm.”
Ở mặt này này, luật sư Nghiêm rất nghe lời chú Lê, nên gật đầu không nói lại.
Lúc này, thuyền phía trước ném một đầu heo và gia cầm sống xuống biển, sau đó còn ném bảy quả dưa hấu.
Nghi thức gọi hồn này đã không còn phổ biến mấy, ngay cả đầu bếp cũng chạy lên boong thuyền muốn xem cho biết. Mấy người Hàn Cẩn cũng đi lên xem, chỉ có Tổ Phi là tỏ vẻ khinh thường nói: “Đúng là những kẻ ngu muội, ném tế phẩm xuống biển có thể khiến những người mất tích trở về à?”
La Hải đứng bên cạnh anh ta nói chen vào: “Đây là cách tìm kiếm thi thể ở vùng Quảng Đông, khi một người bị mất tích trên biển, người thân của họ sẽ ném một quả dưa hấu xuống biển vào buổi tối, sau đó gọi tên người mất tích liên tục, đến ngày hôm sau sẽ tìm được xác người nhà chết đuối.”
Tổ Phi cười lạnh nói: “Nếu như cái này là thật, thì 20 năm trước bà Lâm đã tìm được chồng rồi.”
Luật sư Nghiêm nghe xong thì lúng túng ho khẽ: “Bà Lâm đã dùng cách này rồi, nhưng không có kết quả.”
“Tính huống khác nhau thì kết quả cũng sẽ khác nhau, không phải những ai mất tích trên biển đều có thể tìm được bằng cách này.” Chú Lê giải thích.
Tổ Phi còn muốn nói gì nữa nhưng bị ánh mắt của Hàn Cẩn ngăn lại, nên không tranh cãi thêm, có vẻ người phụ nữ đó mới là kẻ cầm đầu.
Không lâu sau, những thuyền đánh cá đã chuẩn bị quay đầu, mọi người đứng hóng cũng dần giải tán. Nhưng Đinh Nhất vẫn đứng im không nhúc nhích, nhìn những tế phẩm trôi nổi trên mặt biển kia.
“Anh nhìn gì vậy?” Tôi tò mò hỏi.
Đinh Nhất ra dấu im lặng, sau đó cúi đầu nói khẽ bên tai tôi: “Trong nước có thứ gì đó…”
Nghe anh ta nói kiểu đó, lông tơ toàn thân tôi dựng đứng lên, hoảng sợ nói: “Anh đừng làm tôi sợ, tôi nhát gan lắm đấy.”
Đinh Nhất nhìn tôi rồi cười xấu xa: “Xem lá gan của cậu kìa, tôi đùa đấy, vào trong thôi.” Nói rồi thì đi trước tôi vào khoang thuyền.
Tôi không nhịn được nhìn xuống mặt biển, thấy cái đầu heo nãy giờ còn trôi nổi trên mặt biển đột nhiên như bị thứ gì đó túm lấy kéo xuống, nhanh chóng chìm vào đáy nước…
Tôi bị cảnh này hù lạnh hết sống lưng, nhanh chóng chạy theo sau Đinh Nhất.
Cảnh này bị Hàn Cẩn vô tình nhìn thấy, cô ta tỏ vẻ kinh bỉ nhìn tôi. Thế là mặt tôi đỏ ửng, cảm thấy rất mất mặt trước người phụ nữ này. Nhưng nghĩ lại, tôi cũng đâu làm gì đắc tội với cô ta đâu. Lúc trước ở sa mạc, tôi còn rất quan tâm chăm sóc cô ta mà.
Lúc này Hàn Cẩn giả bộ lơ đãng đi đến cạnh tôi, cô ta dùng âm lượng chỉ hai người nghe thấy nói với tôi: “Đi nhanh thế, bị ma đuổi à?”
Tôi tức giận trừng lại, cô ta lại cười duyên rót một cốc cà phê.
“Sao thế?” Chú Lê thấy tôi có biểu hiện lạ thì quan tâm hỏi.
Tôi lắc đầu: “Không có việc gì ạ, chỉ là cô ả xấu xa kia khiêu khích cháu.”
Chú Lê vỗ vai tôi cười ha hả: “Nhóc con, cháu vẫn còn trẻ nên dễ bị chọc giận, sau này cố gắng bình tình chút.”
Tôi bất đắc dĩ gật đầu, mặc dù tôi hiểu đạo lý đó, nhưng vẫn thấy khó chịu.
Luật sư Nghiêm đang nói chuyện trên trời dưới đất với anh Hào, thấy mọi người đi vào phòng thì đến chỗ chú Lê nói: “Ngài Lê, bây giờ có thể đi tiếp chưa?”
Chú Lê bấm ngón tay tính giờ rồi nói: “15 phút nữa hẵng đi.”
Thuyền vừa khởi động, dạ dày lại bắt đầu khó chịu, nên tôi nói với chú Lê: “Không có việc gì thì cháu về phòng nhé.”
Chú Lê gật đầu phẩy phẩy tay, ý bảo tôi cứ đi đi. Sau đó chú liếc nhìn Đinh Nhất, anh ta im lặng theo tôi về. Tôi biết chú Lê không yên tâm về sự an toàn của tôi, dù sao bây giờ trên thuyền có mấy tên bụng dạ khó lường, ai biết họ nghĩ gì.
Lúc trước ở sa mạc Tân Cương, chúng tôi đã bị Hàn Cẩn lừa, nhưng khi ấy vẫn còn ở trong nước, dù có muốn làm gì cũng vẫn phải dè chừng. Còn bây giờ ở nước ngoài, lại là Philippines thì khó mà nói được, nên làm gì cũng phải thật cẩn thận.
Điều tôi lo lắng nhất bây giờ là chúng tôi đang đi du thuyền đến quần đảo Babuyan, nói trắng ra là đi trộm mộ, nếu như gặp phải chuyện nguy hiểm, không biết chúng tôi phải liên lạc với đại sứ quán Trung Quốc bằng cách nào…
Bây giờ tôi mới thấy hối hận, nhắc tới sự nguy hiểm khi gặp phải ở sa mạc lần trước, thì bây giờ chẳng đáng là gì.
Sau khi về phòng, tôi khó chịu nằm trên giường, Đinh Nhất lấy thuốc say sóng đưa cho tôi. Tôi cầm thuốc nói đùa: “Sao thế? Anh cũng bị say sóng à? Còn chuẩn bị sẵn cả thuốc nữa?”
Đinh Nhất chỉnh lại quần áo nói: “Tôi không say sóng, chuẩn bị cho cậu đấy.”
Tôi nghe thấy thì cảm động, ai ngờ câu tiếp theo của anh ta khiến cho chút cảm động kia vứt con mẹ nó xuống biển luôn.
Anh ta chế nhạo nói: “Dựa theo thể chất của cậu, không cần nghĩ cũng biết cậu sẽ say sóng mà, quả nhiên tôi đoán không sai đúng không?”
Tôi trợn mắt không để ý đến anh ta, chui đầu vào chăn chuẩn bị ngủ. Nhưng lần đầu tiên đi thuyền lâu như vậy, lại còn ở trên biển, cảm giác bồng bềnh mất trọng lực khiến tôi rất khó chịu.
Cứ nghĩ thuyền chòng chành lắc lư như vậy sẽ dễ đi vào giấc ngủ, nhưng tôi nằm lăn qua lộn lại như bánh nướng đến nửa đêm mà vẫn không thể ngủ nổi.
Đinh Nhất thấy tôi không ngủ được, thì hỏi khẽ: “Sao thế? Mất ngủ à?”
Tôi buồn bực ngồi dậy bật đèn ngủ, xoa xoa đầu: “Đúng là tà môn mà, ông đây cứ nằm xuống gối là ngủ, sao bây giờ mãi mà không ngủ được thế này.”