Mục lục
Người Tìm Xác
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phương Viễn Hàng dập điếu thuốc, ánh mắt hiện vẻ lo âu. Anh ta không ngờ chuyện lại trở nên như thế này, tại sao Tôn Hạo lại chết ở nơi không nên chết nhất như thế chứ?

Tôi nhìn Phương Viễn Hàng, sau đó từ từ tới gần thi thể của Tôn Hạo, những đoạn phim ngắn đứt đoạn lại xuất hiện ở trong đầu. Tên hung thủ kia đi cùng Tôn Hạo xuống căn hầm này, bọn họ không dùng công cụ để nạy khóa mà chỉ đẩy tay là cửa mở ra dễ dàng.

Lúc đó biểu hiện của Tôn Hạo có vẻ lo lắng, cậu ta nhìn đồng hồ liên tục. Hung thủ lại rất thoải mái đi đến tủ lấy một bình rượu, mở nút và rót vào hai cái ly…

Rót hai ly rượu, vậy tại sao trên bàn lại có một cái sạch sẽ như thể chưa từng được dùng qua bao giờ? Nghĩ tới đây, tôi ngồi xổm xuống trước bàn trà để quan sát hai cái ly đế cao, một bám đầy vân tay cùng vết rượu, còn cái kia lại sạch sẽ, trong suốt… Như mới vừa được lấy ra vậy!

Phương Viễn Hàng thấy tôi nhìn chằm chằm vào ly và chai rượu trên bàn, anh ta thắc mắc hỏi: “Sao thế? Cậu nhìn thấy cái gì à?”

Tôi gật khẽ, ra hiệu anh ta đừng lên tiếng, để tôi tập trung nhìn kỹ lại…

Quả nhiên! Thì ra hung thủ đổi cái ly mình đã dùng thành cái mới ở trong tủ. Tại sao lại phải làm như vậy? Chắc hẳn cậu ta phải có đủ thời gian để dọn dẹp hiện trường chứ? Trừ phi lúc ấy hung thủ nghe thấy bên ngoài có tiếng động, trong lúc hoảng hốt muốn rời khỏi đây nên không kịp rửa sạch cái ly kia.

Nghĩ vậy, tôi đứng dậy đi tới tủ rượu, quan sát cẩn thận mấy cái ly đế cao ở đó, đúng là có một cái bị bẩn! Tôi quay lại, phấn khích nói với Phương Viễn Hàng: “Anh có khăn tay không?”

Phương Viễn Hàng ngạc hiên, anh ta vội rút khăn tay ra đưa. Tôi nhận khăn phủ lên tay, rồi nhẹ nhàng đẩy cánh cửa thủy tinh tủ rượu, lấy cái ly bẩn ra.

“Cậu đang làm gì vậy?” Phương Viễn Hàng khó hiểu.

Tôi cười bí ẩn: “Chứng cứ hung thủ để lại, tên đó đổi chiếc ly mình đã dùng rồi lấy một ly sạch khác để qua mắt mọi người. Đây không phải là cách tốt, chỉ cần cảnh sát kiểm tra kĩ hiện trường là phát hiện sơ hở ngay.”

Phương Viễn Hàng nghe vậy thì nghi ngờ hỏi: “Vậy sao cậu lại muốn mang cái ly này ra?”

Tôi lườm anh ta: “Tôi chỉ muốn công việc kiểm tra hiện trường của cảnh sát đơn giản hơn thôi, họ sẽ không phát hiện ra vấn đề trong bức tường!” Tôi nói xong, bèn đặt cái ly này trở lại vị trí cũ của nó, sau đó cất cái ly sạch đi.

Sau khi giải quyết xong, khi ngẩng lên thì thấy Phương Viễn Hàng đang cảm kích nhìn mình.

“Đừng có nhìn tôi yêu thương như vậy, tôi không phải Phương Tư Minh của anh…” Tôi trêu anh ta.

Phương Viễn Hàng đỏ mặt, vội giải thích: “Tôi và Tư Minh chỉ là anh em, cậu đừng nghĩ bậy!”

Tôi cười cười không nói gì nhưng lại thầm nghĩ, tôi mà nghĩ sai mới lạ ấy. Mới đầu tôi thấy hai anh em nhà này cứ mắt qua mày lại thì đã thấy lạ rồi. Giờ nghĩ kỹ hơn mới thấy, hóa ra là họ có gian tình thật!

Nhưng nếu họ không muốn thừa nhận thì người ngoài như tôi cũng không thể nói toạc ra được. Dù sao thì đây cũng là cuộc sống, là lựa chọn của họ, bất kỳ ai cũng không có quyền can thiệp vào.

“Vậy bây giờ phải làm sao?” Phương Viễn Hàng thấy tôi không nói gì thì đổi đề tài.

Tôi vuốt trán suy nghĩ một lát, rồi nói với anh ta: “Bây giờ chúng ta nên nghĩ cách để hung thủ tự nhận tội, như thế cảnh sát sẽ dễ làm việc hơn!”

“Cậu biết ai là hung thủ?” Phương Viễn Hàng ngạc nhiên hỏi.

Tôi chỉ cười từ chối cho ý kiến, rồi rời khỏi hầm rượu, Phương Viễn Hàng cũng đi theo. Khi chúng tôi về lại phòng, mọi người đều lo lắng chờ ở đấy.

“Tiến Bảo, có phát hiện gì không? Sao đi lâu thế?” Triệu Lỗi thấy tôi thì sốt ruột hỏi.

Tôi cười: “Tao có phải cảnh sát đâu, cho dù có phát hiện ra thì cũng không đến lượt tao xử lý. Nhưng tao hi vọng hung thủ có thể tự nhận tội.” Nói rồi, tôi nhìn mọi người một lượt, cố quan sát sắc mặt của họ.

Tống Đại Trí hừ giọng, nói: “Ai dám? Đây là tội giết người đấy, hung thủ có mà bị điên mới thừa nhận là mình làm, đúng không?!”

Tôi lười phải đấu khẩu với thằng nhãi này, nên mặc kệ cậu ta mà nói với mọi người: “Tôi biết hung thủ không chỉ có một người, cậu còn có đồng lõa, tôi cũng biết giết người là vì tình cảm thì có thể chấp nhận được. Nhưng dù sao đây cũng là phạm tội, đúng hay không cũng chẳng do tôi nói là được.”

Mọi người tụm đầu vào bán tán, tôi nhìn đồng hồ: “Bây giờ là 12 giờ 15 phút trưa, tôi đoán khoảng chiều tối cảnh sát sẽ lên đến núi, hi vọng trong khoảng thời gian này người đó có thể đứng ra thừa nhận, có lẽ chúng ta còn có thể giúp được.”

“Giúp cái gì, đâu thể giúp gã chạy trốn chứ! Đây chính là tội giết người đấy!” Tống Đại Trí bất mãn.

Triệu Lỗi tức giận, nói: “Ngậm mồm lại! Không nói thì không ai bảo cậu câm đâu!”

Tống Đại Trí bị Triệu Lỗi mắng cũng thấy khó chịu, nổi điên muốn lao lên đánh nhau, mấy bạn học nhao nhao kéo cậu ta lại: “Tâm trạng của mọi người đều không tốt, đừng đánh nhau mà!”

Có lẽ Triệu Lỗi đã không ưa Tống Đại Trí từ lâu, nó khinh bỉ nhìn Tống Đại Chí: “Mày nhìn cái vẻ sợ sệt của mình đi, làm bạn học của mày, tao cũng thấy con mẹ nó mắc ói!”

Tống Đại Trí cũng không chịu yếu thế, chửi lại: “Mày thì ghê gớm hả? Chẳng phải cũng cậy ông già mày mạnh à? Nếu không có ông già mày bảo vệ cho, thì mày chỉ là cái rắm thôi!”

“Tao dựa vào ông già tao thì sao? Chẳng phải mày thèm mà đ*o có cái phúc đấy à, tao dựa vào ông già tao vẫn mạnh hơn mày dựa vào bà già mày!”

Bọn họ cứ mày một câu, tao một câu chửi nhau um xùm, dù có người giữ lại không để đánh nhau, nhưng tôi càng nghe càng thấy phiền, đành phải quát lên: “Ngậm mồm lại hết đi!” Cả hai đều im bặt!

Tôi thở hắt ra, rồi lạnh lùng nhìn: “Chúng ta đều là bạn học cũ, tại sao vất vả lắm mới gặp lại nhau, thế mà không phải giết người thì cũng cãi vã? Chúng ta có thù hận lớn đến vậy à?”

Mọi người nghe tôi nói xong thì im lặng, cả đám ủ rũ cúi đầu, tự ngẫm xem mình đã sống như thế nào mấy năm nay.

Đột nhiên, một giọng nói ai oán vang lên: “Mọi người đừng hiểu lầm nhau nữa, là tôi giết đấy.”

Mọi người nhìn về giọng nói, phát hiện người lên tiếng chính là Dương Mỹ Linh!

“Sao… sao có thể thế được…” Triệu Lỗi choáng váng nghẹn họng.

“Vì sao…” Tôi bình tĩnh hỏi.

Dương Mỹ Linh cười lạnh: “Vì sao á? Tên khốn Tôn Hạo đó có chết một trăm lần cũng không đền được hết tội! Những chuyện nó làm với Lưu Tuệ Hâm năm đó phải khiến nó xuống địa ngục!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK