Thế nhưng, ông vạn lần không ngờ đến là thượng cấp lại điều mình tham gia vào một tổ đặc biệt bí mật. Nơi phải đến là rừng rậm Quý Châu, làm một nhiệm vụ vô cùng đặc biệt.
Mới đầu Oshima Koichi cũng không biết tính chất của lần hành động này, nhưng lúc bị đưa đi tuyên thệ trước khi đoàn quân xuất phát, ông phát hiện ngoài mình ra, còn có 19 quân y nữa cũng tham gia vào lần hành động này.
Oshima Koichi hiểu ngay đây không phải lần hành động bình thường, rất có thể nó liên quan đến vũ khí sinh hóa. Mấy năm nay, ông từng nghe nói quân đội Đế quốc có áp dụng thí nghiệm trên thi thể ở phía Đông Bắc Trung Quốc, chỉ sợ lần hành động này có liên quan đến chuyện đó, hoặc cũng là bí mật nghiên cứu vũ khí sinh hóa.
Quân lệnh như núi, cho dù Oshima Koichi có không muốn đi, nhưng cũng đành phải vác hành lý xuất phát. Nhưng trước khi đi, ông vẫn luôn lờ mờ có cảm giác bất an, lần hành động này quá bí ẩn, khi có chuyện xảy ra, có thể toàn bộ tiểu đội sẽ bị giết người diệt khẩu, chỉ sợ mình sẽ không còn sống để quay về được cố hương.
Thế là ông viết một bức thư nhà cho Usa, bày tỏ nỗi khổ tương tư, ông nói sơ qua về lần hành động này, hi vọng người vợ có thể biết vị trí cuối cùng mình ngã xuống.
Sau khi viết xong, ông nhận được thông báo phải lập tức xuất phát, thế nên Oshima Koichi giao bức thư cho một y tá, để cô ấy gửi bưu điện về nhà. Còn vì sao phong thư này bị giữ lại thì không biết được.
Nhưng tôi có nghe nói, năm đó những bức thư gửi về nhà của quân nhân Nhật Bản đều bị kiểm tra kỹ lưỡng, nếu nội dung thư có liên quan đến bí mật quân sự thì sẽ bị giữ lại ngay.
Sau đó, Oshima Koichi và những quân y được tuyển chọn cùng xuất phát đến Quý Châu, vì lần hành động này rất bí mật, nên tiểu đội 70 người đêm đi ngày nghỉ, càng không thể kinh động đến người dân quanh đó để tránh bại lộ.
Đương nhiên, nếu gặp phải người Trung Quốc thì sẽ giết người diệt khẩu, đây là điều Oshima Koichi không muốn nhìn thấy nhất, nhưng cũng đành bất lực…
Chỉ huy lần hành động đặc biệt này là Đại tá Kitahara, tính cách tàn bạo, tuổi còn trẻ nhưng giết người không ghê tay. Hắn ta chỉ huy 70 người di chuyển trong năm ngày đến một thôn nhỏ gọi là thôn Đầu Trâu.
Trong lúc Oshima Koichi tưởng cả đội sẽ tiếp tục ẩn nấp thì nhận được thông báo phải hành quân đến vị trí cuối của chuyến đi này! Hóa ra nơi họ muốn đến là một hang động đá vôi bí mật ở gần thôn Đầu Trâu.
Cửa hang rất bí mật, nhưng trong hang lại cực kỳ rộng lớn, 70 người cùng đi tới nơi sâu nhất cũng phải mất mười mấy phút, đây chính là nơi tiến hành thí nghiệm bí mật.
Đây là lần đầu tiên Oshima Koichi đi vào hang động lớn như vậy, bên trong có nhiều nhũ đá rực rỡ khiến ông há miệng không thôi! Lúc đó thời tiết ở Quý Châu đang oi bức, nhưng khi vào động thì lại cảm thấy cả người khoan khoái nhẹ nhàng.
Điều khiến Koichi kinh ngạc nhất chính là trong động còn có một suối nước ngọt, đủ cho mấy chục người bọn họ dùng hằng ngày. Mấy ngày đầu, mọi người dành thời gian để dựng doanh trại và điều chỉnh thiết bị, chưa có gì liên quan đến mục đích hành động.
Nhưng khi bắt đầu tiếp xúc với hoạt động thí nghiệm, ông mới thật sự kinh ngạc phát hiện đối tượng nghiên cứu lần này không giống thí nghiệm trên “viên mộc”* như đơn vị 731** ở Đông Bắc Trung Quốc, mà là trực tiếp trên quân nhân của Đế quốc.
* “Viên mộc” chỉ một số người bị hại Trung Quốc bị tiêm vi khuẩn vào người trong hành động 731 của Nhật, chủ yếu để đối phó với quân Mỹ.
** Đơn vị 731 là một đơn vị nghiên cứu và phát triển vũ khí hóa-sinh của Quân đội Hoàng gia Nhật Bản, đơn vị này đã tiến hành nhiều thí nghiệm nguy hiểm trên cơ thể người trong chiến tranh Trung-Nhật lần thứ hai (1937-1945) và chiến tranh thế giới thứ hai. Nó được coi là một trong những tội ác chiến tranh khét tiếng nhất của người Nhật.
Mấy quân y như Oshima Koichi căn cứ các thành phần trên văn kiện dịch từ tiếng Đức, chế tạo ra một loại thuốc kích thích thể lực, binh lính bình thường sau khi được tiêm vào có thể nâng cao thể lực trong khoảng thời gian ngắn, lấy một chọi mười…
Ban đầu tham gia thí nghiệm chỉ có mười người lính, mỗi người đều có thể nâng những vật nặng gấp năm lần cân nặng cơ thể, khả năng cảm nhận đau đớn cũng giảm dần, có người thậm chí còn không có cảm giác đau đớn nữa.
Đến lúc này Oshima Koichi mới biết tên của hành động bí mật lần này là “Chiến sĩ siêu cấp”! Nghe nói tất cả những tài liệu liên quan đến lần thí nghiệm này đều được mua với giá rất cao từ người Đức và quân Đức cũng công bố “Chiến sĩ siêu cấp” của bọn họ liên tục được đưa ra chiến trường!
Đại tá Kitahara vì muốn sớm hoàn thành nhiệm vụ Đế quốc giao cho nên bắt đầu đưa số lượng binh lính tham gia thí nghiệm từ mười lên ba mươi người, nhưng người càng đông, vấn đề xuất hiện càng nhiều.
Ban đầu, dù thể năng của những binh lính này tăng nhanh chóng, nhưng tính cách của bọn họ lại quá nóng nảy, khát máu, dần dần mất nhân tính. Sau đó Oshima Koichi phát hiện, những điều đó chưa phải là đáng sợ nhất... Trong một lần huấn luyện đặc biệt ngoài trời, một binh lính không may bị cành cây làm bị thương ở mu bàn tay.
Nếu như là binh lính bình thường thì đây chỉ là một vấn đề nhỏ, không được trị liệu thì vài ngày sau cũng tự khỏi. Nhưng vết thương trên mu bàn tay của binh lính này không những không khép lại mà còn dần xuất hiện tình trạng thối rữa.
Lúc này nhóm quân y trong tiểu đội mới biết dù những “Chiến sĩ siêu cấp” có sức mạnh rất lớn, không cảm thấy đau đớn, nhưng không có nghĩa là không bị thương. Một khi họ bị thương thì sẽ bị một loại vi khuẩn chưa biết tên tấn công, mà kháng thể của bọn họ không thể ức chế loại vi khuẩn này phát triển…
Những binh lính bị thương nhanh chóng bắt đầu xuất hiện tình trạng suy kiệt, cả người thối rữa. Sau khi Oshima Koichi nghiên cứu cẩn thận, phát hiện thật ra kế hoạch “Chiến sĩ siêu cấp” này là khiến thể năng của con người tiêu hao nhanh hơn mà thôi. Từ khi binh lính được tiêm thuốc vào người, mặc dù thể lực của họ biến đổi rất lớn, nhưng thực tế là nó đang đốt cháy sinh mệnh của mình.
Oshima Koichi lập tức báo cáo với Đại tá Kitahara, đề nghị kết thúc kế hoạch “Chiến sĩ siêu cấp”, đồng thời mong muốn bào chế ra thuốc giải độc trong thời gian ngắn nhất, nếu không ba mươi binh lính này sẽ “ngọc nát” hết thảy!
Thế nhưng Đại tá Kitahara nghe thế thì khiển trách, bảo ông ấy đừng tham gia vào việc của người khác, làm tốt chức trách của mình là được rồi! Oshima Koichi không còn cách nào, đành phải trở lại phòng thí nghiệm, hi vọng mình và các đồng nghiệp có thể bào chế được thuốc giải độc, cứu vãn sinh mệnh của ba mươi binh lính này.
Nhưng rất tiếc, binh lính bị thương ở mu bàn tay kia đã tử vong. Dù những binh lính khác không có ngoại thương, nhưng cũng lần lượt xuất hiện tình trạng không muốn ăn và ngừng ăn.
Vào ban đêm, Oshima Koichi cùng ba đồng nghiệp giải phẫu thi thể của người lính kia, phát hiện nội tạng của anh ta đều đã sợi hóa, thậm chí còn cứng rắn giống như đá.