Tôi nghĩ thầm trong lòng, anh hỏi tôi thì tôi hỏi ai! Thế nhưng cũng đành cười gượng nói mấy câu: “Lúc đó tôi bị mấy tên lưu manh bắn thuốc mê nên mới được đưa đến bệnh viện điều trị, cho nên tôi không hề có ấn tượng gì với chuyện xảy ra tối hôm đó.” Phiên dịch viên dịch lại lời tôi cho người cảnh sát mập kia, đối phương nghe xong không nói gì, chỉ nhìn tôi gật đầu rồi đứng dậy đi ra ngoài, để lại tôi vẫn lơ ngơ không hiểu gì..
Quay lại phòng tạm giam, tôi âm thầm kêu khổ! Cứ tưởng hành trình khổ ải ở Thụy Sĩ đã kết thúc rồi, đến cuối cùng chuẩn bị lên máy bay rồi còn xảy ra chuyện, tôi không biết phải đi tìm ai nói lý đây
Còn nữa, thái độ2của cảnh sát Thụy Sĩ đối với tôi cũng rất kỳ lạ, chẳng lẽ cảnh sát quốc gia mấy nước châu u này đều đối xử “hiền lành” với tội phạm như vậy sao? Trong lúc tôi vẫn đang nghĩ linh tinh, cửa phòng giam lại được mở ra
Tôi nhìn thấy Bạch Kiện và một nhân viên đại sứ quán đứng ở ngoài cửa, biểu cảm của hai người đều khá phức tạp
Sau khi nhìn thấy bọn họ, tôi bày ra vẻ mặt vô tội “chuyện này không thể trách tôi”..
Sau đó Bạch Kiện nói với tôi lần này tôi dính vào rắc rối lớn rồi!
Hóa ra, người bị tôi đánh chết tên là Dennis kia cũng không phải người bình thường, hắn là kẻ có tiếng tăm lừng lẫy, nổi tiếng là một tên cuồng sát! Trong mười năm hắn lần lượt giết chết7hơn mười người đàn ông da trắng, đồng thời còn ăn một bộ phận đặc biệt nào đó của người bị hại
Cuối cùng, cảnh sát tìm thấy bảy bộ thi thể ở sân sau nhà hắn, nhưng mặc dù hắn đã thừa nhận mình giết hơn mười người, nhưng lại nhất quyết không khai thi thể của những người còn lại ở đâu
Bởi vì ở Thụy Sĩ không có hình phạt tử hình, nên cuối cùng Dennis chỉ nhận án chung thân
Mấy ngày trước trong ngục, hắn đánh nhau với một phạm nhân khác, bị đối phương dùng bàn chải đánh răng đâm xuyên bụng, đúng lúc nhập viện cùng với tôi.
Theo lý thuyết, loại tội phạm trọng án như Dennis không thể nào tự mình chạy loạn trong bệnh viện, nhưng đêm hôm đó, Dennis dùng chiếc bút bi y tá làm rơi trong9phòng đâm chết người cảnh sát canh giữ, sau đó chạy ra khỏi bệnh viện.
Chuyện này khiến dân cư quanh vùng đó lập tức hoảng sợ
Bạn thử nghĩ xem, một tên sát nhân liên hoàn vượt ngục, ai biết hắn sẽ chạy đến đâu, có tiếp tục giết người nữa hay không? Cho nên người dân địa phương đều rất sợ hãi
Nhưng không ai ngờ, cảnh sát ngày đêm tìm kiếm cuối cùng lại tìm được thi thể Dennis trong thùng rác
Sau đó bọn họ lấy video theo dõi dọc con đường Dennis chạy trốn, mới nhìn thấy “tôi” trong đoạn video kia...
Tôi cũng có thể đoán được tại sao Dennis bị đánh chết, có lẽ hắn vừa đi ra ngoài thì nhìn thấy “tôi” cũng đang chạy trốn”, thể là đến gần nói chuyện gì đó, kết quả bị “tôi” thuận tay giải quyết5luôn.
Có lẽ tên chết dẫm kia cảm thấy loại người như Dennis chính là rác rưởi, cho nên sau khi đánh chết liền vứt vào thùng rác, chuyện này đại khái là như vậy.
Tên kia vì dân trừ hại nhất thời vui sướng, nhưng tôi phải làm sao bây giờ? Nơi này không phải ở trong nước, không phải tùy tiện đưa một tờ giấy chứng nhận thần kinh có vấn đề là xong việc..
Lúc đó tôi buồn đến không muốn nói gì, không ngừng dùng ngón tay vuốt mi tâm, Bạch Kiện thấy tôi buồn như vậy thì an ủi tôi: “Bây giờ có một tin tốt và một tin xấu, cậu muốn nghe tin nào trước?”
Tôi bất đắc dĩ nói: “Nói xấu trước đi!”
Bạch Kiện gật đầu: “Tin xấu là Trung Quốc và Thụy Sĩ không có hiệp định dẫn độ song phương,3mà người cậu giết chết lại là người Thụy Sĩ, cho nên cảnh sát Thụy Sĩ chắc chắn không đồng ý để cậu bị dẫn độ.” Tôi cười khổ: “Thế còn tin tốt là gì?”
“Tin tốt là, ở Thụy Sĩ không có án tử hình, hơn nữa người mà cậu giết là một tên sát nhân cuồng sát ai cũng thống hận, cho nên nếu cậu vào trong nhà tù Thụy Sĩ sẽ trở thành đại anh hùng!”
Tôi tức giận nói
“Cút ngay! Loại anh hùng này anh tự đi mà làm!” Lúc này tôi nghe thấy nhân viên đại sứ quán hỏi: “Lúc đó tên tội phạm giết người kia đã nói gì kích động anh vậy? Vì sao anh biết hắn là một nhân vật nguy hiểm?”
Tôi nghĩ thầm tôi biết thế quái nào được! Nhưng vẫn đành phải nói: “Lúc đó tôi vẫn bị ảnh hưởng của thuốc mê! Tôi không hề nhớ đêm hôm đó đã xảy ra chuyện gì.”
Nhân viên làm việc ở đại sứ quán liền an ủi tôi: “Trước tiên anh bình tĩnh đã, đừng sốt ruột, tôi nghe Bạch Kiện nói anh có giấy chứng nhận “Rối loạn nhân cách phân liệt ở trong nước, bây giờ chúng tôi đang tích cực liên hệ với trong nước để đưa những tài liệu này đến đây
Tôi đã trưng cầu ý kiến của luật sư, pháp luật Thụy Sĩ cũng có công nhận với những giấy tờ này, hơn nữa dù sao Dennis cũng là một nhân vật hết sức nguy hiểm, cho nên chỉ cần chứng minh lúc đó anh bị uy hiếp đến tính mạng, dẫn đến một nhân cách khác của anh xuất hiện tự vệ mà giết chết hắn, thì anh hoàn toàn có khả năng được phán quyết là vô tội.” Tôi liền thở phào nhẹ nhõm, sau đó liếc nhìn Bạch Kiện: “Anh nhìn đi..
Tôi nói sao các anh lại thế chứ! Đêm hôm đó tôi bị như vậy mà cũng không có ai ở lại canh bên giường bệnh à!”.
Bạch Kiện tỏ vẻ oan ức: “Chuyện này không thể trách bọn anh được, bệnh viện Thụy Sĩ không cho người nhà ở lại trông, đến giờ là tất cả người nhà đều phải ra ngoài! Lúc đó bọn anh định để Đinh Nhất ở lại canh bên dưới, nhưng y tá bệnh viện nhất quyết không cho! Mà sáng hôm sau bọn anh đến thấy cậu vẫn đang nửa sống nửa chết nằm trên giường, ai mà ngờ được cậu lại thần không biết quỷ không hay chạy ra ngoài gây ra hoa lớn như thế chứ!”
Tối thiểu chút nữa tức ói máu, căm giận bất bình nói: “Bệnh viện Thụy Sĩ này đúng là không đáng tin cậy, để tên tội phạm giết người kia chạy trốn còn chưa nói, làm sao mà ngay cả người bị hôn mê bất tỉnh như tôi cũng không có ai trông chứ? Anh nói xem, chỉ cần tôi và hắn có một người được trông chừng cẩn thận thì chuyện này đều có xảy ra?”