Nhà hàng hải sản “Lý Đường Tống Hàn” mà lão Triệu mời khách tự xưng là tất cả2hải sản đều được vận chuyển bằng đường hàng không từ Đại Liên tới đây, sở dĩ lấy cái tên kỳ lạ này là vì bốn cổ đông của nhà hàng này lần lượt mang họ Lý, Đường, Tống, Hàn. Trong đó Hàn Đông Sinh là đàn anh thời đại học của lão Triệu, sau này vì sự cố khi chữa bệnh nên bị đuổi, từ đó không làm nghề y nữa.
Lão Triệu chọn nhà hàng hải sản Lý Đường Tống Hàn này mời khách, thứ nhất là ủng hộ5cho đàn anh cũ, thứ hai, cũng chủ yếu vì anh ấy có thẻ ưu đãi ở đây. Hôm đó Hàn Đông Sinh cố ý chừa cho lão Triệu gian phòng riêng lớn, trong phòng còn có karaoke và bàn mạt chược, tóm lại là ăn nhậu chơi bời liền một dây.
Chờ khi ba chúng tôi đến nơi, lão Triệu và Chiêu Tài đã đến từ lâu. Bởi vì khách chính là chú Lê, cho nên lão Triệu rất khách sáo mời chú Lê gọi món ăn. Chú Lê lại6cười và xua tay nói: “Người trẻ tuổi các cháu thường xuyên ăn cơm bên ngoài, vẫn là các cháu gọi đi!”
Lão Triệu nghe xong thì hơi xấu hổ nói: “Ngày thường công việc của cháu ở bệnh viện bận quá, cũng rất ít ra ngoài ăn cơm, có điều hải sản ở đây đặc biệt tươi ngon, nghe nói đều được vận chuyển bằng đường hàng không từ Đại Liên tới đây.”
Tôi nghe thế thì thầm nghĩ, vậy anh bị đàn anh cũ lừa đó, còn mỗi ngày vận5chuyển bằng đường hàng không tới? Thế thì chi phí cao thành cỡ nào! Tôi dám dùng đầu bảo đảm, tuyệt đối đều là hàng đông lạnh! Đang nghĩ ngợi, một người đàn ông dáng người tầm trung đi đến.
Lão Triệu lập tức đứng lên giới thiệu cho chúng tôi: “Vị này chính là cổ đông của nhà hàng hải sản Lý Đường Tống Hàn mà anh nói, Hàn Đông Sinh, cũng là đàn anh cũ của anh!”
Tiếp theo anh ấy lại lần lượt giới thiệu chúng tôi cho Hàn3Đông Sinh. Mà khi lão Triệu giới thiệu đến chú Lê, Hàn Đông Sinh lập tức đi tới vươn hai tay bắt tay với chú Lê, cung kính nói: “Tôi đã sớm nghe nói đến tên tuổi của Lê đại sư, nhưng vẫn luôn không có ai giới thiệu cho tôi, không ngờ hôm nay có thể may mắn gặp được ngài ở đây…”
Chú Lê nghe xong cười ha ha: “Nào có nào có, cậu đã là đàn anh của Tiểu Triệu, về sau chúng ta cũng chính là bạn bè rồi!”
Mọi người ngồi xuống ghế, Hàn Đông Sinh bắt đầu thao thao bất tuyệt giới thiệu cho chúng tôi đặc sản biển ở đây, dưới sự hướng dẫn của anh ta, chúng tôi gọi vài món ăn nổi tiếng là chiêu bài của nhà hàng. Mới đầu tôi vốn tưởng Hàn Đông Sinh ở đây trò chuyện với chúng tôi một lát sẽ đi, kết quả thằng nhóc này rắm cũng dài quá, vẫn ngồi mãi đến lúc đồ ăn đưa lên xong mà cũng không tỏ ý muốn đi.
Tôi thầm nghĩ, thằng nhóc này có ý gì đây? Chẳng lẽ chúng tôi tới tiệm của anh ta ủng hộ, anh ta còn muốn ăn chực của chúng tôi một bữa cơm hay sao? Nhưng đến lúc này Hàn Đông Sinh bưng ly rượu lên, đi tới trước mặt chú Lê, vẻ mặt ngượng nghịu nói với chú: “Lê đại sư, tuy rằng tôi nói vậy hơi đột ngột, nhưng nếu vừa rồi ngài nói chúng ta đã là bạn bè, vậy tôi có chuyện không biết có thể mời Lê đại sư giúp hay không?”
Vừa rồi chú Lê đã nói ra miệng, giờ đây cũng không tiện từ chối, vì thế bưng ly rượu lên: “Không biết tổng giám đốc Hàn có chuyện gì cần Lê mỗ hỗ trợ đây?”
Chỉ thấy lúc này sắc mặt của Hàn Đông Sinh hơi trắng bệch: “Người ngồi đây cũng đều không phải người ngoài, tôi cũng không có gì phải giấu giếm, nhà hàng này tôi mở còn chưa đến một tháng, nhưng đã liên tục xảy ra hai việc lạ…”
Vốn ca đêm ở nhà hàng của họ là do tất cả phục vụ thay phiên nhau trực, mỗi người một ngày. Thật ra dùng lời của Hàn Đông Sinh để nói, ca đêm ở chỗ họ vô cùng đơn giản, trong lúc trực có thể ngủ, chỉ cần trước nửa đêm và sau nửa đêm ra sau bếp nhìn xem, có tình huống rò rỉ đường ống nước hay không là được.
Lúc ấy nhà hàng có một phục vụ tên Trương Vĩ Bình, thằng nhóc này ngày thường thích chiếm món lợi nhỏ, cho nên lúc đến ca đêm thích vào nhà bếp trộm ít đồ ăn. Có điều thứ để cậu ta có thể ăn vụng ở nhà bếp cũng có hạn, bởi vì những nguyên liệu nấu ăn thực sự quý giá đều sẽ bị khóa ở trong kho ướp lạnh, mà chìa khóa kho ướp lạnh cũng chỉ bếp trưởng mới có.
Cho nên từ trên xuống dưới cũng sẽ không có ai truy cứu kẻ ăn vụng đồ ở nhà bếp, thế cho nên Trương Vĩ Bình này thành kẻ cắp quen tay, tuy tổng cộng khai trương cũng chưa được mấy ngày, nhưng chỉ cần là cậu ta trực ca đêm, chắc chắn sẽ đến nhà bếp ăn vụng.
Buổi tối hôm ấy Trương Vĩ Bình cũng giống như bình thường, đầu tiên là đi một vòng lầu trên lầu dưới ở đại sảnh phía trước, tiếp theo bèn cảm thấy bụng kêu rột rột, vì thế lập tức mò thẳng đến nhà bếp.
Mà khi cậu ta đẩy cửa nhà bếp đi vào lại cảm thấy hôm nay nhà bếp và bình thường khác lạ! Muốn nói khác chỗ nào ư? Đừng nói là Trương Vĩ Bình, cả thằng ngốc cũng có thể nhìn ra.
Trên mặt đất lát gạch men sứ ngày thường sạch sẽ như gương, thế nhưng giờ toàn bộ đều là chai thuỷ tinh, có cái còn bị đập nát, làm cho mặt đất thành một đống hỗn độn! Trương Vĩ Bình thấy tình huống này, nghĩ thầm chẳng lẽ là có trộm?
Vì thế cậu ta mạo hiểm tiếp tục đi vào trong, nhưng càng đi cậu ta càng kinh ngạc… Vừa rồi lúc vào cửa chẳng qua chỉ đập nát mấy bình gia vị, nhưng trên mặt đất lại toàn là máu!!
Ngày thường lúc Trương Vĩ Bình ở nhà bếp giúp việc cũng không phải chưa từng thấy máu, đều là giết gà mổ cá gì đó, nhưng xem máu trên mặt đất hiện giờ, đây là bao nhiêu gà và cá! Có thể ra nhiều máu như vậy?
Lúc ấy Trương Vĩ Bình còn tưởng, không phải có người giống mình cũng mò đến nhà bếp ăn vụng chứ? Mày nói mày ăn vụng thì ăn vụng đi, làm gì mà để cho ở đây nhìn giống như hiện trường vụ án vậy hả?
Đang nghĩ ngợi đẩu đâu, cậu ta vòng tới chỗ bể nước bình thường hay mổ cá, bởi vì cậu ta cảm thấy máu trên mặt đất liên tục chảy ra từ hướng đó. Kết quả cậu ta mới vừa đi qua, nhất thời bị dọa cả người đầy mồ hôi lạnh! Chỉ thấy lúc này trên mặt đất lại đang nằm một cô gái cả người toàn máu!
Cô gái kia hai mắt trợn tròn, hoảng sợ nhìn chằm chằm Trương Vĩ Bình, nhưng trong ánh mắt cũng đã không còn tiêu cự. Trên chiếc váy hoa liền áo rách bươm đã sớm bị máu thấm ướt sũng. Lúc ấy Trương Vĩ Bình ngốc luôn, đứng ngớ ra cả buổi mới dám tiến lên thăm dò lỗ mũi của đối phương, xem xem có còn thở hay không.
Kết quả dò xét thử thì phát hiện, đã tắt thở từ lâu! Trương Vĩ Bình chưa từng gặp cô gái này, chắc chắn không phải nữ phục vụ của nhà hàng, nhưng có thể chết ở đây mà lại càng không phải là khách hàng?!
Cũng không biết có phải vì chột dạ hay không, tóm lại trong cơn hoảng loạn, Trương Vĩ Bình bỏ chạy mất! Chờ cậu ta chạy một mạch ra khỏi cửa chính của nhà hàng, lúc này mới bị gió lạnh bên ngoài thổi cho bình tĩnh hơn.
Giờ đây cậu ta mới nghĩ đến, mình chạy cái gì chứ? Mình chính là người trực đêm, phát hiện người chết phải là báo cảnh sát trước tiên chứ? Vì thế cậu ta lập tức gọi 110. Báo cảnh sát xong cậu ta lại gọi điện thoại cho giám đốc Vương của nhà hàng, kể lại một lượt tình huống ở đây.