Khi Bạch Hạo Vũ đi vào thì nhìn thấy Phó Vĩ Thần đang loay hoay với cái máy ảnh DSL trong tay, thấy Bạch Hạo Vũ đi vào, lão tiện tay đặt máy ảnh ở trên mặt bàn rồi ngoắc tay bảo Bạch Hạo Vũ đi qua.
Mỗi bước đi, trong lòng2Bạch Hạo Vũ đều nói với chính mình rằng phải nhẫn nại, chỉ cần cố chịu đựng thêm vài ngày nữa là cơ hội chạy trốn của nó và Lưu Hàm Song sẽ lớn hơn nhiều…
Đêm hôm đó, vì Bạch Hạo Vũ khá phối hợp nên tâm trạng Phó Vĩ Thần rất tốt, gã biến thái này còn dùng máy ảnh chụp vài kiểu ảnh nude cho Bạch Hạo Vũ làm kỷ niệm. Lão còn nói cho Bạch Hạo Vũ biết,5trong máy tính của mình có rất nhiều ảnh chụp kiểu này, tất cả đều là bộ sưu tập riêng của lão…
Đến nửa đêm, Bạch Hạo Vũ vẫn chưa ngủ nghe thấy tiếng lầm bầm của Phó Vĩ Thần ở bên cạnh, nó bèn rón rén đến trước máy vi tính, mở ra tập tin mà Phó Vĩ Thần nói trước đó.
Số lượng ảnh bên trong tập tin khiến Bạch Hạo Vũ phải líu lưỡi, toàn bộ là ảnh khỏa thân6của thiếu nam thiếu nữ, trong đó có không ít các bức ảnh bọn họ chụp cùng Phó Vĩ Thần! Thời gian lâu nhất của những bức ảnh chụp này đều là từ bảy, tám năm trước, thật không biết gã ác ma này đã gây tai họa cho bao nhiêu đứa trẻ giống Bạch Hạo Vũ nữa…
Bạch Hạo Vũ biết những bức ảnh này còn có tính xác thực hơn nhiêu so với cuốn nhật ký của Nguyên Dương, đáng5tiếc là trên người nó không có USB để sao chép lại, nếu không, chỉ cần bọn họ đem những bức ảnh này đi báo cảnh sát thì gã Phó Vĩ Thần kia nhất định sẽ phải chết.
Đang nghĩ ngợi, Bạch Hạo Vũ đột nhiên thấy sau lưng mình có cảm giác áp bức mãnh liệt. Nó run bắn, e rằng mình đã đánh thức Phó Vĩ Thần rồi! Bạch Hạo Vũ tự hỏi mình nên nói như thế nào mới3không khiến Phó Vĩ Thần nghi ngờ.
Cuối cùng, Bạch Hạo Vũ giả vờ như không biết có người ở sau lưng, nó bình tĩnh xóa mấy tấm hình, sau đó từ từ di chuột đóng tập tin lại.
Khi Bạch Hạo Vũ quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy Phó Vĩ Thần đang bình tĩnh đứng sau lưng mình.
“Cậu đang làm gì đó?” Phó Vĩ Thần lạnh lùng nói.
Bạch Hạo Vũ ra vẻ hoảng sợ: “Em… em…”
Phó Vĩ Thần tát nó một cái: “Nói! Vì sao lại xóa mấy bức ảnh kia?”
“Em… cảm giác bọn họ đẹp hơn mình!” Bạch Hạo Vũ nức nở.
Dù lúc nói ra câu này, đến chính Bạch Hạo Vũ cũng cảm thấy rất buồn nôn, nhưng bây giờ nó không thể để Phó Vĩ Thần nghi ngờ mình được.
Nghe Bạch Hạo Vũ nói vậy, sắc mặt Phó Vĩ Thần không còn tức giận như lúc trước nữa, lão tủm tỉm: “Ranh con, cậu so với chúng nó làm gì! Bọn chúng đều là quá khứ của tôi rồi, đa số những đứa trẻ này đều đã tốt nghiệp đi làm, thậm chí có cả kết hôn sinh con! Vì thế cái đầu nhỏ của cậu không cần phí tâm tư nghĩ xem chúng có đẹp hay không, biết chưa? Lần này tôi tha cho, lần sau còn dám tái phạm, để xem tôi xử lý cậu như thế nào!”
Sáng hôm sau, Bạch Hạo Vũ phấn khởi nghĩ phải mau chóng đi gặp Lưu Hàm Song, nó muốn kể cho cô ấy nghe những chuyện mình nhìn thấy trong phòng ký túc xá của Phó Vĩ Thần, nhưng đi tìm một vòng vẫn không thấy người đâu.
Khi Bạch Hạo Vũ gấp gáp tìm quanh thì nhìn thấy Lưu Hàm Song đang đi một mình từ ký túc xá nữ ra ngoài. Vừa định tiến lên nói chuyện với Lưu Hàm Song thì đã thấy có hai nữ sinh đang đi theo cô ấy.
Tuy giữa hai người nữ sinh này và Lưu Hàm Song có khoảng cách nhất định, nhưng không khó để nhìn ra, bọn họ đang theo dõi Lưu Hàm Song…
Chẳng trách Lưu Hàm Song lại nói với nó rằng, trước thời gian thực hiện kế hoạch, tốt nhất họ không nên gặp nhau, có lẽ cô ấy đã biết mình có cái đuôi từ sớm!
Nhìn theo hai cô nữ sinh vẫn luôn chăm chú theo dõi Lưu Hàm Song, Bạch Hạo Vũ thầm giật mình, không biết phía sau mình có cái đuôi nào không? Nghĩ vậy nên nó từ từ quay đầu nhìn lại, nhưng không phát hiện ra người nào khả nghi cả, có lẽ do thần kinh của nó quá nhạy cảm.
Bạch Hạo Vũ biết trong khoảng thời gian này mình không thể liên lạc với Lưu Hàm Song được, nên nó nhất định phải tự nghĩ cách lấy được những bức hình kia!
Đến buổi tự học lúc ban tối, Bạch Hạo Vũ và Lý Thiên Lỗi cùng ở lại làm trực nhật, làm được một nửa thì Phó Vĩ Thần xuất hiện, lão bảo Bạch Hạo Vũ đến phòng ký túc xá của mình để quét dọn vệ sinh, còn để lại Lý Thiên Lỗi với khuôn mặt hốt hoảng…
Tối hôm đó, Bạch Hạo Vũ quan sát rất cẩn thận trong phòng ký túc xá của Phó Vĩ Thần và phát hiện lão luôn để máy ảnh DSL ở bên cạnh máy vi tính, tiền trong ngăn kéo có khoảng hơn một nghìn đồng. Nếu ngày mai mà thuận lợi thì trước khi chạy trốn, nhất định nó sẽ thó được những thứ này.
Có lẽ vì Bạch Hạo Vũ thuận theo nên Phó Vĩ Thần bắt đầu dần dần buông lỏng cảnh giác, thậm chí còn đồng ý để nó đến đây lên mạng chơi vào buổi tối.
Nhưng Bạch Hạo Vũ biết, cho dù là ảnh chụp trong máy vi tính, hay tiền trong ngăn kéo, nó đều không thể ra tay vào lúc này được, nếu không nó và Lưu Hàm Song còn chưa trốn ra ngoài được thì đã bị Phó Vĩ Thần phát hiện rồi. Bởi vậy mà đúng đến hôm hẹn, nó phải nghĩ ra cách lấy được những thứ này.
Bạch Hạo Vũ không có tài cạy khóa cửa cho nên không thể đi vào từ cửa chính được. Cũng không thể trộm chìa khóa của Phó Vĩ Thần, bởi vì lão luôn đeo cái chìa khóa đó trên thắt lưng, nếu bị mất trộm thì chẳng mấy chốc lão sẽ phát hiện ra ngay.
Nghĩ mãi thì chỉ còn cách vào từ đường cửa sổ. Sau khi quan sát cẩn thận, Bạch Hạo Vũ phát hiện phòng ở này của Phó Vĩ Thần cách khá xa các gian ký túc xá của các giáo viên khác, vì thế mà nếu ở đây vang lên tiếng động khác thường gì, thì chỉ cần tiếng không quá lớn, người ở tầng dưới sẽ không nghe thấy được.
Nó nghĩ ra được một cách, đến lúc đó đập vỡ một trong những ô cửa sổ, sau đó thò tay vào trong mở khóa cửa sổ rồi nhảy vào… Coi như Bạch Hạo Vũ đã có một kế hoạch kỹ càng, nó chỉ còn thiếu một cơ hội mà thôi.
Thời gian mà Lưu Hàm Song viết trên tờ giấy là hẹn gặp mặt lúc 10 giờ 40 sáng thứ hai ở đằng sau nhà ăn! Dù Bạch Hạo Vũ không biết kế hoạch của Lưu Hàm Song là gì, nhưng nó muốn thử đánh cược một lần.
Sáng hôm sau, giống như ngày thường, Bạch Hạo Vũ rời khỏi phòng ký túc xá của Phó Vĩ Thần, sau đó đi tới nhà ăn để ăn cơm. Hiện giờ nó đã không còn quan tâm đến ánh mắt của người khác nữa, nó muốn đặt toàn bộ tâm tư của mình vào Phó Vĩ Thần, chờ đợi cơ hội có thể quay lại ký túc xá của lão…
Hết tiết thứ nhất, trên loa trường bỗng thông báo mời giáo viên chủ nhiệm của các lớp và giáo viên thể dục Phó Vĩ Thần đến phòng họp. Nghe thấy tin tức này, Bạch Hạo Vũ nhanh chóng chạy đến khu ký túc xá của giáo viên.
Có lẽ vì chuyện của nó đã là một bí mật được công khai, nên mọi người chẳng cảm thấy kỳ lạ khi nó đi vào ký túc xá của Phó Vĩ Thần!
Không bị ai ngăn cản, Bạch Hạo Vũ thuận lợi chạy đến tầng cao nhất của khu ký túc xá dành cho giáo viên, sau đó dùng quần áo bọc một tảng đá lại, rồi đập mạnh lên cửa sổ thủy tinh. Tiếng “choang” vang lên, một ô cửa sổ bị Bạch Hạo Vũ đập vỡ.