Mục lục
Người Tìm Xác
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Cầm đầu số lệ quỷ này đương nhiên là Hoàng Cần Thần lúc trước đã giả vờ làm người tốt, trước đó ông ta vẫn luôn quay lưng khi nói chuyện, nhưng lần này lại đường hoàng nhìn tôi.. Tôi lập tức hiểu ra tại sao lần trước ống ta không chịu đối mặt nói chuyện, đó là vì ánh mắt của ông ta... Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy ánh mắt ác độc như thế, loại ác độc này căn bản không thể nào ngụy trang được, chỉ cần nhìn một cái sẽ không thể tin tưởng những gì ông ta đã nói trước đó.

Tôi nhìn chằm chằm vào mắt Hoàng Cẩn Thần rồi lạnh lùng nói: “Hoàng đại sư, tôi phải trao cho ngài tượng vàng của nam diễn viên xuất sắc nhất đấy.” Trong mắt Hoàng Cẩn Thần lóe lên ánh sáng3rồi lạnh lùng mở miệng: “Tao không ngờ được người ở lại trong mắt trận cuối cùng lại là mày...” Tôi nghe ra ý trong lời nói của ông ta, chẳng lẽ chú họ và chú Lê đã thoát được rồi sao? Nghĩ đến đây tôi nhẹ cả người và hỏi lại: “Làm sao? Cấp bậc của tao quá thấp nên không lọt mắt à?”

Không ngờ Hoàng Cần Thần lại lắc đầu trả lời: “Vừa vặn ngược lại, mày mới là niềm vui ngoài ý muốn của tao...” Vì muốn xác định mấy người chú họ đã thoát khỏi nguy hiểm, tôi cố tình thăm dò: “Tại sao lại như vậy? So với hai người chủ của tao thì tao còn chẳng được tính là một con gà về huyền học, mày lần này nhìn nhầm rồi!” Vậy mà Hoàng Cần Thần cười khẽ nói: “Trong số1mấy người lên núi, hai lão già đó đúng là hơi có bản lĩnh, so với tao năm đó khó mà phân cao thấp, ngay từ đầu tao còn mừng vì lần này bắt được hai con cá lớn. Nhưng khi nhìn thấy mày... Mới phát hiện hai người đó chẳng là gì so với mày.”

“Mày không vây khốn được bọn họ thì cứ nói là không vậy được, đừng tìm lý do cho sự bất lực của mình!” Tôi cố tình kích thích ông ta.

Nhưng Hoàng Cần Thần lại đắc ý bảo: “Mấy người đó có chạy hay không không quan trọng, chúng tao có mày là đủ rồi...”

Từ lời nói của Hoàng Cẩn Thần không khó để nhận ra, mấy người chú Lê đã trốn thoát, bọn họ chắc đang ở ngoài trận nghĩ biện pháp cứu tôi, dù sao vẫn tốt hơn nhiều so8với tất cả bị vây ở trong trận, thế là tôi cảm thấy nhẹ nhàng hơn nhiều và đổi giọng mỉa mai Hoàng Cần Thần: “Hoàng đại sự, khi mày còn sống cũng được coi là đại sư của huyện môn và được mọi người tôn kính, tại sao sau khi chết lại biến thành ti tiện âm độc thế này?”

Hoàng Cẩn Thần chẳng thèm để ý mà đáp: “Trong lòng mỗi người đều có tà niệm, lúc còn sống do chịu sự giáo dục mà mọi người đã giam cầm nó xuống dưới lễ giáo liêm sỉ, điều này làm cho mọi người nhìn vào đều thấy đó là một người tốt, nếu không sẽ bị coi là khác biệt. Nhưng không có nghĩa mọi người đều là người tốt, dưới một khuôn mặt được ngụy trang kỹ càng có lẽ ẩn giấu một con quỷ9đến từ Địa Ngục.” Tôi gật đầu: “A, vậy ý của mày nghĩa là khi còn sống mày không phải là một người tốt mà chỉ giả vờ làm người tốt thôi đúng không?”

Hoàng Cẩn Thần cười lạnh đáp lại: “Đừng giả vờ hiền lành trước mặt tao, lúc mày giết mấy quỷ anh kia đâu có tí nhân từ nương tay nào? Mày bây giờ xem thường tạo độc ác, đợi lúc mày gia nhập phe của chúng tao có khi còn ác hơn...” Tôi bật cười, nói: “Thật không biết ai cho mày tự tin, tự mình không là người tốt bèn cảm giác tất cả mọi người đều giống như thế?” “Tao biết mày bây giờ không hiểu được, nhưng không cần vội, chờ đến lúc mày biến thành giống như bọn tao thì sẽ hiểu!”

Tôi thấy Hoàng Cẩn Thần dường như muốn ra7tay bèn vội vàng bảo: “Chờ một chút, tạo đã là cá nằm trên thớt, mày không thể để tao chết rõ ràng được sao? Có chuyện gì xảy ra với mảnh rừng ở dưới vách núi kia hả? Những thay khô trong rừng là người nào?”

Hoàng Cẩn Thần nghe hỏi xong lập tức cười dữ tợn: “Bọn chúng... là phân bón mà thôi.”

“Phân bón? Bọn họ trước đây đều là người sống sờ sờ, giống như mày, đều là người sống! Tao không hiểu nhiều về phong thủy huyền học, nhưng tạo không rõ tại sao phải dùng nhiều... phân bón như vậy? Chẳng lẽ chuyện trước đây cứ vài chục năm lại cân mạng người để lấp vào mặt trận đều là giả?”

Hoàng Cẩn Thần lắc đầu trả lời: “Dĩ nhiên không phải! Đó đều là thật, nếu không tại sao bọn tao lại có mặt ở đây? Nhưng bọn tao cao cấp hơn chúng nó, mà phân bón chính là phân bón...” “Đừng mẹ nó giả vờ giả vịt ở đây, tao thấy mày chắc cũng không biết có chuyện gì xảy ra đâu nhỉ?” Tôi lạnh lùng nói. Hoàng Cẩn Thần cười lạnh: “Tao không biết? Mày là đứa chẳng hiểu gì thì biết cái gì? Tao bảo bọn chúng là phân bón chính là phân bón, nói thẳng ra là mỗi khi thôn dưới núi kia có một đứa bé được sinh ra, thì trong rừng lại có thêm một bộ thi thế, đây là một mạng đổi một mạng, đồng thời bọn chúng cũng là chất dinh dưỡng cho trận phong thủy, để đảm bảo trận này có thể duy trì thật lâu.”

“Một mạng đổi một mạng? Dựa vào cái gì?” Tôi tức giận hỏi, vậy mấy trăm năm qua có bao nhiêu người vô tội đã mất mạng ở chỗ này? “Con người đều ích kỷ... Chỉ cần mình có thể sống thì ai sẽ quan tâm đến sự sống chết của người khác?” Hoàng Cần Thần nói mà mặt không hề thay đổi.

Tôi lắc đầu: “Không đúng, con người không phải như thế, nếu không khác gì động vật?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK