May mà đã buộc tay với Đinh Nhất nên tôi mới không bị gió thổi bay. Nhưng không ngờ chỉ vừa rời khỏi thành được một đoạn, đột nhiên lòng tôi nghẹn lại, loại cảm giác này tựa như oán khí ngàn năm không được giải thoát.
Cơ thể tôi đã yếu đi nhiều, không thể chịu thêm được sự tra tấn này nữa, cổ họng tôi ngòn ngọt, xung quanh bỗng tối sầm lại, trời đất quay cuồng rồi mất đi ý thức…
Đến khi tôi dần khôi phục được ý thức thì kinh ngạc phát hiện, xung quanh tĩnh lặng lạ thường, mặt trời chói chang, mây trắng lững lờ trôi, làm gì còn bóng dáng của bão cát nữa?
Phản ứng đầu tiên của tôi chính là kéo Đinh Nhất bên cạnh, thế nhưng lại phát hiện chiếc khăn quàng buộc lỏng lẻo vào cổ tay tôi, mà đầu kia thì trống không?!
Khi nhận ra không còn Đinh Nhất ở cạnh, tôi bắt đầu thấy sợ. Không biết vì sao, nhưng chỉ cần có anh ta đi cùng, dù là nơi nguy hiểm thế nào, tôi cũng có thể bình tĩnh đối mặt, nhưng bây giờ… chỉ còn lại mình tôi thôi.
“Đinh Nhất! Anh chết ở đâu rồi?” Tôi ráng gào lên, nhưng không nghe thấy tiếng trả lời.
Cuối cùng, tôi cố gắng bình tĩnh lại, vì khi sợ hãi, đại não của con người khó có thể tư duy tỉnh táo được. Sau khi ổn định lại, tôi bình tĩnh quan sát xung quanh, vị trí khi tôi hôn mê không hề thay đổi, vẫn ở trước cổng chính của thành cổ, nhưng tôi luôn cảm thấy có gì đó rất lạ…
Thời tiết rất tốt, tầm nhìn xa, tôi đưa mắt nhìn nhưng không hề thấy bóng dáng Đinh Nhất đâu, anh ta về thành rồi? Nhưng tôi không tin anh ta sẽ để tôi ở lại đây một mình mà vào thành!
Nghĩ lại mới thấy, thật ra tôi cũng không thân quen gì Đinh Nhất cho lắm. Tới giờ, trừ chuyện biết anh ta tên Đinh Nhất, là học trò của chú Lê ra, tôi hoàn toàn không biết gì nữa.
Con người bị bản năng sinh tồn điều khiển, lựa chọn bảo vệ an toàn cho bản thân cũng không có gì đáng trách. Dù sao người ta cũng không phải mẹ bạn, không có nghĩa vụ phải cứu bạn mà không màng sống chết.
Tuy nghĩ như vậy, nhưng tôi vẫn thấy buồn. Tôi cố gắng điều chỉnh lại tâm trạng, quyết định về thành tìm mấy người chú Lê trước, dù sao một mình cũng khó mà sống sót ở nơi khó khăn này.
Kết quả… vừa mở cửa thành, tôi choáng váng ngay. Đáng lẽ thứ tôi nhìn thấy phải là một tòa thành cổ trống không, thế nhưng bây giờ đột nhiên người ngựa như nước, tiếng người huyên náo, tôi đứng đó sững sờ một lúc mới từ từ hòa vào dòng người…
Qua trang phục tôi nghĩ chắc họ là cư dân ở đây, những người này đều đang bận rộn với công việc của mình, tựa như không phát hiện ra sự tồn tại của tôi. Họ vừa nói vừa cười ở nơi như chợ phiên này. Một suy nghĩ kỳ lạ bỗng lướt qua trí óc, chẳng lẽ tôi xuyên không rồi?
Nhưng tôi dập tắt suy nghĩ này ngay lập tức, chắc xem nhiều phim truyền hình nên tôi mới suy nghĩ lung tung như thế. Lại còn xuyên không? Cả tôi cũng không tin đây này! Nhưng nếu không phải xuyên không, thì cảnh tượng này phải giải thích sao đây?
Tôi đã thử đến gần chào hỏi, nhưng hình như họ không thấy tôi. Xem ra chúng tôi không ở cùng một không gian, có lẽ ở một thời điểm giao thoa nào đó, tôi đã may mắn nhìn thấy cảnh tượng ngàn năm trước!
Tôi bỗng tò mò muốn gặp chủ nhà mà chúng tôi đã ở trước đó, thế là tôi chạy một mạch đến gian nhà gạch mộc kia.
Vừa vào cửa, tôi phát hiện đây không còn là căn phòng đầy tro bụi nữa. Bên trong ngăn nắp gọn gàng, chủ nhân ngôi nhà chắc hẳn là một người chăm chỉ.
Lúc này, cửa phòng bị mở ra từ bên ngoài, người đi vào mặc đồ lụa trắng, là một cô gái có dáng người mảnh khảnh. Khi nhìn thấy cô gái, tôi nhận ra ngay đó chính là tân nương trong ngôi miếu kia.
Đừng hỏi vì sao tôi biết, bởi vì khi cô ấy đến gần, tôi đã cảm giác được sự ‘bi thương vô ngần’ kia.
Quả nhiên cô gái này xinh đẹp như trong tưởng tượng của tôi, mặc dù không thuộc dạng đẹp đến ‘khuynh quốc khuynh thành’, nhưng lại khiến người ta phải ngoái nhìn. Chỉ là gương mặt cô hiện lên vẻ u sầu, như đang có tâm sự.
Tôi quan sát cô gái một lúc, thầm than đáng tiếc, một cô gái động lòng người như vậy lại bị hiến tế cho Thủy Thần, thật đúng là không có thiên lý mà! Trong lúc tôi còn đang tiếc nuối, thì một ông lão mặc áo trắng đi vào với vài tên thuộc hạ, sắc mặt ông ta khó nhìn, tôi thầm lo lắng thay cô gái.
Hóa ra đó là Đại Tư Tế, ông ta đến để thông báo với cô gái, những năm gần đây ngoài thành thường bị lốc đen càn quét, cho nên nhất định phải hiến tế cho Thủy Thần mới mong bảo vệ được mạch nước. Cô chính là người được chọn trở thành cô dâu của Thủy Thần, ông ta bảo cô chuẩn bị, buổi tối nghi lễ tế sống sẽ tiến hành.
Cô gái không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn đám người Đại Tư Tế, ánh mắt oán hận. Sau khi những người này rời đi, một bà lão bước vào, khuyên nhủ cô gái đừng đợi nữa, hãy gả cho người kia nhân lúc còn kịp.
Từ trước đến nay, cô dâu của Thủy Thần đều là những thiếu nữ vừa tròn đôi mươi, mà cô năm nay cũng đủ tuổi.
Bà lão thấy cô gái không phản ứng gì thì rơi nước mắt, không ngừng khuyên nhủ cô, hi vọng cô sẽ thay đổi quyết định.
Tôi nghe một lúc mới hiểu được câu chuyện, thì ra cô gái này tên là Nhã Lan, cô vốn là người yêu của con trai thành chủ, đã xác định sẽ gả cho người đó.
Nhưng ba năm trước, thành chủ tin vào lời nói vớ vẩn của Đại Tư Tế, phái con trai của mình rời khỏi thành để tìm nguồn nước. Trước khi đi, thiếu thành chủ dặn Nhã Lan đợi anh ta một năm, một năm sau sẽ quay lại cưới cô. Ai ngờ được, thiếu thành chủ rời khỏi thành thì mất hẳn tin tức, Nhã Lan đợi anh ta một năm rồi một năm nữa, nhưng vẫn không thấy người trở về. Sau đó cô mới biết, tất cả đều là âm mưa Đại Tư Tế và con cả của thành chủ, bọn họ muốn giết người con trai này của ông ấy. Bây giờ, con trai lớn của thành chủ muốn ép Nhã Lan cưới hắn, nếu không sẽ trở thành vật hiến tế của Thủy Thần.
Nhã Lan biết người yêu mình có thể đã chôn thân nơi biển cát, cô vốn muốn sống một mình, dù cô không có năng lực báo thù, cũng không thể cưới kẻ đã giết chết người yêu của mình.
Thế nên cô đồng ý trở thành cô dâu của Thủy Thần.
Dù tôi có thể nhìn thấy mọi chuyện, nhưng cũng chỉ vô dụng, đừng nói là thay đổi lịch sử, dù chỉ chạm vào đồ vật thôi cũng đã khó khăn rồi. Tôi bây giờ chẳng qua chỉ là người chứng kiến một đoạn lịch sử mà thôi.
Không lâu sau, một đám phụ nữ to con đi tới, họ đến thay đồ tân nương cho Nhã Lan.