“Có ý gì?” Ông ta cảnh giác hỏi.
Tôi đành nói: “Ông thực sự muốn biết? Nhưng tôi sợ ông biết rồi sẽ5hối hận?”
“Nói rõ ràng ra, đừng có kiểu úp mở như thế!” Tôn Anh Quốc tức giận nói.
Tôi hừ lạnh: “Lúc còn nhỏ ông không ra khỏi núi, nên có một số việc6không nghĩ ra, nhưng bây giờ ông đã là người trưởng thành, chẳng lẽ cho đến giờ vẫn chưa từng hoài nghi thân thế của mình sao?”
Tôn Anh Quốc nghe tôi nói vậy5thì mắt trợn ngược. Tôi biết ông ta đã từng nghi ngờ, chỉ là không muốn tin thôi, theo như Tôn Anh Quốc kể, người có quan hệ với Mã Diễm Diễm chỉ3có hai anh em họ Lưu. Lúc bà ấy trốn vào núi cùng Hoắc Bình, Hoắc Bình đã là người chết, làm sao có thể khiến Mã Diễm Diễm mang thai được?
Thật ra vấn đề này nghĩ một chút là có thể hiểu, thật ra năm đó khi Mã Diễm Diễm và thi thể của Hoắc Bình trốn vào rừng sâu, hoặc có thể cả trước khi Hoắc Bình chết, bà ấy đã biết mình mang thai. Sự hận thù sâu đậm đã khiến bà ấy muốn sinh đứa bé này ra, để báo thù cho mình và Hoắc Bình…
Lòng dạ đàn bà sâu như biển… Hận thù cỡ nào mới có thể khiến một người phụ nữ biến cốt nhục mình hoài thai mười tháng thành công cụ báo thù? Tôi tin rằng khi Tôn Anh Quốc dần lớn lên, ông ta đã hiểu rõ dụng ý của mẹ mình năm đó, có điều ông ta chọn không tin sự thật, nếu không sẽ không còn ý nghĩa gì để tiếp tục sống nữa.
Bây giờ lời nên nói cũng đã nói, tiền căn hậu quả chúng tôi cũng nói rõ rồi, không nói pháp luật có thể xử phạt Tôn Anh Quốc hay không, nhưng Thi Sát này thì chúng tôi phải xử lý, nếu để thứ đó tiếp tục tồn tại, chỉ sợ sẽ là một mối họa lớn.
Chú Lê nháy mắt với Đinh Nhất, để anh ta khống chế Tôn Anh Quốc, sau đó lấy một tấm bùa màu đỏ ra. Trước đó tôi đã từng nhìn thấy tấm bùa này nhưng chưa thấy chú Lê dùng lần nào, chú ấy có nói với tôi đây là bùa ngũ lôi, có thể kéo năm tia sét tới đập tan tà ma.
Nhưng chú Lê xưa nay không tùy tiện sử dụng bùa này, vì thứ này quá độc ác, nếu như không phải gặp thứ quá nguy hiểm thì không thể sử dụng tùy tiện. Nhưng Hoắc Bình đã hại mấy chục mạng người, nếu không xử lý, chỉ sợ một khi thực lực tăng lên thì sẽ không còn ai có thể xử lý được nữa.
Theo bùa ngũ lôi chú Lê ném ra, chân trời lập tức truyền đến từng trận sấm rền… Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy chú Lê trổ tài, trước kia tôi luôn cho rằng chú ấy chỉ là dùng mồm mép lừa người, nhưng bây giờ khi thấy tiếng sấm đánh đì đùng trên đỉnh đầu, tôi quả là phải rửa mắt nhìn lại!
Lúc này Tôn Anh Quốc thấy chúng tôi thực sự muốn làm tới thì lập tức che chở cho Hoắc Bình, giống như đó là người thân duy nhất trên đời của mình. Mặc dù ông ta đến chết cũng sẽ không biết cha mình thực sự là ai, nhưng người cha trên danh nghĩa này cũng là người mà ông ta đã gửi gắm toàn bộ tình cảm!
Đinh Nhất đứng cạnh tất nhiên không phải để làm cảnh, chỉ hai ba nhát đã nhấc Tôn Anh Quốc đang che cho Hoắc Bình ném sang một bên, đúng lúc một tiếng sấm nổ vang, chú ngũ lôi đã chính thức bắt đầu.
Đây là lần đầu tiên tôi tận mắt nhìn thấy cảnh sét đánh, tia sét đầu tiên đánh vào thi thể đã mục nát của Hoắc Bình, lập tức có ánh lửa cháy lên, nháy mắt đốt cháy đen làn da vốn đã hư thối.
Tôn Anh Quốc ở bên kia thấy thế vội nhào tới, lại bị Đinh Nhất ấn xuống, ông ta tức đến nỗi nhổ một ngụm máu đen ra. Nhưng tôi biết lần này Đinh Nhất đang cứu ông ta, nếu lúc này ông ta đến gần Thi Sát thì chắc chắn sẽ bị chú ngũ lôi đánh trúng, thứ này không phải thứ người sống có thể chịu được, nó sẽ khiến ông ta lập tức tan thành mây khói…
Ngay sau đó tia sét thứ hai đánh xuống, thân thể thối nát của Thi Sát đã nhìn thấy tận xương, mặc dù đau khổ muôn phần nhưng lại không hét một tiếng. Còn Tôn Anh Quốc ở bên cạnh cố gắng cầu xin chú Lê dừng tay, giữ lại một hồn phách cho cha mình.
Nhưng chú Lê lạnh lùng nói: “Đã gọi chú ngũ lôi thì không có cách nào dừng lại cả, tôi khuyên ông nên từ bỏ di! Chờ lát nữa chú ngũ lôi kết thúc, sẽ còn nắm tro tàn để ông an táng!”
Chú Lê vừa dứt lời, tia sét thứ ba, thứ tư đã đánh đến, thiêu xác thối phát ra mùi khó chịu, khiến tôi liên tục lùi bước. Lúc này mắt thấy tia sét cuối cùng sắp đánh xuống, cũng sắp kết thúc chú ngũ lôi, đột nhiên một bóng đen nhảy vọt vào che cho Thi Sát.
Bóng đen đột nhiên xuất hiện khiến chúng tôi đều bất ngờ, đến khi nhìn rõ lại, tia sét thứ năm đã đánh xuống, bóng đen và Thi Sát đều bị đánh thành bột phấn.
“Vừa rồi là thứ gì?” Chú Lê sợ hãi nói.
Sắc mặt tôi nặng nề: “Đó là oan hồn của Mã Diễm Diễm…”
Đến lúc này tôi mới hiểu, lúc đầu thân ảnh quái dị tôi nhìn thấy trên xe buýt kia chính là Mã Diễm Diễm, là bà ấy khống chế người tài xế lái xe vào trong rừng, cũng là bà ấy đã mở cửa xe, để Hoắc Bình đã thành Thi Sát lên xe.
Khi tất cả tan thành mây khói, tôi mới phát hiện, vừa rồi Mã Diễm Diễm nhảy vào che cho Hoắc Bình đã bảo vệ được một tia tàn hồn, lúc này ông ấy nhìn tôi chằm chằm, như có lời muốn nói.
Tôi nhìn mấy người kia, phát hiện ở đây trừ mình ra không ai có thể nhìn thấy Hoắc Bình, nên tôi khẽ gật đầu nói: “Ông được giải thoát rồi, đến nơi ông nên đến đi thôi!”
Hoắc Bình cười gật đầu với tôi, sau đó từ từ nhìn về phía Tôn Anh Quốc nói: “Nó vô tội, người lớn làm sai không thể để một đứa trẻ còn chưa ra đời phải chịu…”
Tôi hiểu, xem ra Tôn Anh Quốc chắc chắn là con của một trong hai anh em nhà họ Lưu rồi! Sự thật này đối với ông ta mặc dù quá tàn khốc, nhưng sự thật thường là như vậy, nên người ta không muốn xét đến cùng.
Hồn phách của Hoắc Bình từ từ mờ dần, có lẽ có quỷ sai ở gần đây bắt đi, có lẽ với ông ta đây chính là cách giải thoát tốt nhất…
Sau đó tôi gọi điện cho Bạch Kiện, kể kỹ càng mọi chuyện cho anh ta nghe, về chuyện Tôn Anh Quốc bị trừng phạt thế nào? Chúng tôi cũng không biết.
Có điều, sau đó chúng tôi không nghe truyền thông đưa bất cứ thông tin gì về vụ án này, có lẽ đã bị công an tỉnh nhẹm đi, chả lẽ lúc công bố chuyện này, lại bảo là mãnh quỷ báo thù sao?
Về chuyện cảnh sát giải thích với gia đình người chết như thế nào là chuyện của bên Bạch Kiện, dù sao chúng tôi đã giúp họ chuyện khó nhất rồi, những chuyện còn lại phải tự xử lý thôi. Hơn nữa tôi tin vào khả năng nói dối không tầm thường của Bạch Kiện, chắc chắn anh ta sẽ có cách giải quyết.