Nói cũng kỳ quái, từ sau khi chúng tôi ra khỏi đường cao tốc, vẫn mãi không gặp được một Motel* nào. Triệu Hải Phong còn vừa lái xe vừa nói thầm: “Sao chẳng có một cái nhà nghỉ nào thế này?”
* Motel là khái niệm được ghép từ hai chữ Motor và Hotel thành Motel. Motel có kết cấu khá đơn giản, quy mô nhỏ, nằm cạnh các đường quốc lộ dành cho những khách vãng lai dọc đường cần chỗ nghỉ ngơi tạm thời qua đêm.
Tôi nghe thế thì nói với anh ta: “Không sao, nếu không chúng ta cứ tìm một quán cơm ăn cơm trước, sau đó hỏi thăm ông chủ xem gần đây có nhà nghỉ cho tài xế đi đường ở lại hay không.”
Sau khi Triệu Hải Phong nghe tôi nói xong, bèn vừa lái xe vừa tìm kiếm ven đường, nhanh chóng nhìn thấy một quán cơm món cay Tứ Xuyên nhỏ. Vì thế chúng tôi dừng xe lại ven đường, chuẩn bị xuống xe ăn mấy thứ lấp đầy bụng trước rồi nói.
Đây là quán cơm nhỏ, mặt tiền là cửa hàng, mặt sau là nhà ở, nghe khẩu âm thì chủ tiệm là người Tứ Xuyên. Vừa thấy ba người chúng tôi phong trần mệt mỏi đi vào, anh ta tươi cười tiếp đón chúng tôi: “Các vị dùng món gì?”
Sáng sớm chúng tôi đã xuất phát, dọc đường đi trừ lúc giữa trưa tùy tiện ăn một ổ bánh mì ra, sau đó vẫn luôn không có cơm nước giắt răng, lúc này sớm đã đói đến mức da bụng dính da lưng.
Vì thế tôi gọi liền tù tì mấy món rau xào ăn với cơm, ăn no bụng trước rồi nói. Có lẽ là bởi vì trừ một bàn này của chúng tôi ra thì không có khách khác, cho nên chủ tiệm đưa đồ ăn lên rất nhanh, chưa đến một lúc mà bốn món ăn, một món canh đã đủ cả.
Tôi nhân lúc rảnh rỗi hỏi thăm chủ tiệm: “Ông chủ, anh biết chỗ nào gần đây có nhà nghỉ có thể đậu xe vận tải không?”
Chủ tiệm cơm suy nghĩ rồi nói: “Có đấy! Chốc nữa các cậu đi lên phía trước thêm năm, sáu cây số là có thể nhìn thấy một loạt Motel, sân trước, sân sau của bọn họ đều có thể đậu xe vận tải.”
Chúng tôi nghe thế thì đều lập tức thở dài nhẹ nhõm một hơi. Trong lòng đã nắm chắc nên ăn cơm ngon hẳn, không đến một lát đã chén sạch đồ ăn. Sau khi ăn uống no đủ, chúng tôi tính tiền rời đi. Lúc gần đi chủ tiệm cơm lại chỉ đường thêm một lần cho chúng tôi, bảo đảm chúng tôi sẽ không đi nhầm đường.
Vì thế tiếp theo chúng tôi dựa theo lời chủ tiệm cơm, tiếp tục lái xe đến phía trước thêm mấy cây số, quả nhiên nhìn thấy mấy căn nhà nghỉ nhỏ cũ kĩ dưới ánh đèn đường mờ nhạt. Nói thật, trước đây bất kể đi đến đâu, chỉ cần ở khách sạn, tốt xấu gì cũng là khách sạn có hạng sao, loại nhà nghỉ tồi tàn giống thế này vẫn là lần đầu tiên tôi ở.
Triệu Hải Phong chọn một nhà nghỉ có ít xe đậu phía trước nhất rồi ngừng lại, dù sao xe chúng tôi cũng chở thi thể, vẫn không nên đến chỗ nhiều người cho thêm rách việc là hơn. Sau khi đậu xe xong, chúng tôi xuống xe đi vào cửa chính của nhà nghỉ.
Vừa đi vào thì thấy một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi đang xem tivi, thấy chúng tôi bước vào hình như còn rất bất ngờ. Chỉ nghe giọng nói khô khan của bà ta nói: “Cần mấy phòng?”
Tôi dựa vào quầy nói: “Có phòng ba người không?”
“Không có, tất cả đều là phòng tiêu chuẩn, nhiều nhất có thể ở hai người!” Người phụ nữ không kiên nhẫn đáp.
Tôi cũng không có lòng dạ trao đổi với bà ta, vì thế lấy chứng minh nhân dân ra: “Vậy lấy hai phòng tiêu chuẩn đi!”
Không ngờ người phụ nữ đó đến nhìn tôi một cái cũng không thèm nhìn mà nói: “Một phòng 80 tệ, tiền thế chấp 150 tệ, không cần chứng minh nhân dân!”
Tôi thấy chỗ này cũng không chính quy lắm nhỉ? Thời bây giờ nào còn có chuyện ở trọ không xem chứng minh nhân dân đâu? Vậy chẳng phải là ai cũng đều có thể vào ở sao?
Người phụ nữ thấy tôi không tiếp lời bà ta, nâng cao giọng hơn một chút: “Có ở hay không?”
Lúc này Triệu Hải Phong lập tức lấy ví tiền ra chuẩn bị trả tiền: “Ở chứ, ở chứ! Đây…”
Tôi thấy thế bèn ngăn anh ta lại nói: “Anh không cần trả tiền này, chúng tôi đã đi theo thì sao có thể để anh chi tiền chứ?”
Triệu Hải Phong cười khà khà ngây ngô nói: “Không sao, tôi quay về có thể được thanh toán mà.”
Tôi nghe xong vỗ bờ vai của anh ta: “Anh nên thanh toán thế nào thì cứ thế thanh toán, nhưng mà tiền này không thể để anh chi, tôi biết việc lần này không dễ dàng, vất vả cho anh rồi.”
“Có gì mà vất vả… Nghề tôi làm chính là cái này mà.” Triệu Hải Phong nói chất phác.
Lúc này người phụ nữ kia ném hai chiếc chìa khóa cửa đánh “rầm” một tiếng lên quầy: “Lầu hai quẹo trái 201, 202, tự đi đi!”
Tôi nghe mà giận! Các ông là đến đây ở trọ, không phải tới làm con ở cho bà, xem bản mặt kéo dài như núi Trường Bạch kia của bà ta kìa.
Triệu Hải Phong thấy sắc mặt tôi khó coi, bèn kéo tôi đi lên lầu hai, vừa đi vừa nói: “Các cậu nhất định là lần đầu tiên ở loại nhà nghỉ nhỏ này nên không quen, những chỗ thế này đều như vậy, nào còn có cái gì mà phục vụ với không phục vụ! Đêm hôm khuya khoắt cậu tới ở trọ, trong mắt mấy người đó là tới cầu bọn họ, nên sẽ không cho cậu nét mặt tốt đẹp gì! Đừng chấp nhặt với bà ta, chúng ta ở lại có một đêm thôi, không đáng để cậu phải tức giận với bà ta!”
Cứ như vậy, chúng tôi vừa nói vừa lên lầu hai, kết quả mới vừa đến lầu hai, tôi đã ngửi thấy một mùi mốc khó chịu, nhìn giấy dán tường đã hơi ố vàng trên lầu, tôi thầm nghĩ mình đúng là điên rồi mới có thể ở lại được chỗ này!
Triệu Hải Phong đưa chìa khóa phòng 201 cho tôi: “Tôi có tật ngủ ngáy, nên một mình ở một phòng, các cậu cũng nghỉ ngơi sớm một chút, sáng sớm ngày mai chúng ta ăn cơm xong sẽ đi tiếp, áng chừng hơn 5 giờ chiều là có thể đến nơi.”
Tôi gật đầu nhận chìa khóa và nói: “Được, vậy anh cũng nghỉ ngơi sớm đi!” Nói xong chúng tôi từng người vào phòng.
Đi vào trong phòng nhìn, trên một cái giường đôi không lớn lắm để hai cái chăn dơ hầy, đèn trên đầu lại còn là loại bóng đèn dây tóc dùng từ thời xưa! Dưới ánh đèn mờ nhạt, chỉ thấy bày biện trong phòng càng cũ kỹ ghê gớm, không biết còn tưởng rằng đây là chúng tôi xuyên không về những năm 90 của thế kỷ trước chăng?
Tôi nhìn trái nhìn phải, phát hiện trong phòng cả cái buồng vệ sinh cũng không có, xem ra chỗ này đều dùng chung buồng vệ sinh. Đinh Nhất thấy tôi vừa vào cửa thì không hé miệng nửa lời, bèn cười và nói với tôi: “Thế nào? Hối hận đã đi áp tải xe cùng với tôi hả? Nếu như cậu đi cùng với bọn họ, giờ này đã nằm trên sô pha bằng da thật ở nhà xem phim rồi!
Tôi trừng anh ta: “Anh nhìn lại bộ dạng vui sướng khi người gặp hoạ này của mình đi, nếu không phải tôi lo anh một mình không thú vị gì, tôi có thể cùng đi áp tải xe với anh à?!”
Đinh Nhất nhìn tôi một cái, sau đó thở dài nói: “Được rồi! Chỉ có một đêm nay, cậu tạm chấp nhận chút, sáng sớm mai chúng ta đi rồi!”
Tôi ngẫm lại cũng phải, vì thế ngay cả quần áo cũng lười cởi, nằm lên trên giường chuẩn bị ngủ.
Đinh Nhất thấy tôi không cởi quần áo đã đi ngủ, bèn nói với tôi: “Đừng nói tôi không nhắc nhở cậu, mặc quần áo đi ngủ dễ mơ thấy ác mộng đó!”
Tôi hừ một tiếng và nói: “Tôi dán sát vào mấy cái chăn đệm dơ hầy này mới mơ thấy ác mộng đấy!”
Đinh Nhất cười lắc đầu, không nói gì thêm nữa…
Có lẽ là ăn uống no đủ thì người sẽ hay mệt rã rời, cho dù ở hoàn cảnh tồi tệ bao nhiêu cũng có thể ngủ, nhưng lúc tôi đang ngủ say, đột nhiên bị một tiếng nức nở làm bừng tỉnh!
Lúc ấy phản ứng đầu tiên của tôi chính là không phải mình thật sự gặp ác mộng chứ? Kết quả vừa định ngồi dậy đã bị Đinh Nhất bịt miệng lại nói: “Suỵt, bên ngoài có chút không thích hợp…”